Trái vàng vốn là linh hồn của cây sinh mệnh, nơi khởi nguồn cho sự sống của cây, bởi có sức mạnh của trái vàng, tộc tinh linh mới có thể tồn tại suốt mấy trăm nay trong khu rừng hắc ám Ciara.


Nay trái vàng lại bị nứt, vậy chính tỏ có hai trường hợp, trường hợp thứ nhất là thế lực hắc ám ngày càng mạnh, cây sinh mệnh dần suy yếu, bọn họ sắp đến lúc suy vong, trường hợp thứ hai thì chính là bên ngoài có kẻ ngoại lai đột nhập.


Lăng Tiêu không biết vai chính thụ đang ám chỉ mình hay gì, y tỏ ra ngạc nhiên mà thốt lên: “Sao có thể?”

Saint nhìn vẻ mặt của Lăng Tiêu trong gương, trầm tư một lát, mới tiếp lời: “Benedict, ngươi không nên giấu ta, ngươi nên biết ngươi là người kế vị tương lai của bộ tộc, vinh nhục thịnh suy của cả tộc sẽ nằm trong tay ngươi, ngươi không thể vì việc tư mà đem cả tộc ra đặt cược”

Lăng Tiêu nghe vậy liền đáp: “Thúc, ta theo người từ nhỏ tới lớn, người thật sự không tin tưởng ta?”

“Ta sẽ không bao giờ đem tính mạng của mọi người ra đặt cược” Chí ít cũng không như ngươi, vì tình yêu vị kỷ mà đẩy cả tộc đi làm nô lệ cho kẻ khác.

Khiến cho bao kẻ vô tội phải chết một cách oan uổng và tức tưởi.


Và tất nhiên, những lời phía sau Lăng Tiêu sẽ không nói, y chỉ im lặng mà nhìn Saint, như đang đợi câu trả lời của hắn.


Mà lúc này, Saint chỉ mệt mỏi vẫy tay, ra hiệu cho Lăng Tiêu lui xuống, Lăng Tiêu cũng không nói gì phối hợp đi ra ngoài.



Chỉ là lúc hắn vừa bước ra tới cửa, âm thanh đằng sau lại vọng lại: “Benedict, ngươi thay đổi”

Nếu là trước kia, Benedict tuyệt đối không dám chất vấn lại hắn, mà chỉ lo giải thích.


Nhưng Lăng Tiêu sẽ không, chỉ cần không vượt qua thiết lập của nhân vật, hắn sẽ không làm điều vô ích như vậy, trước khi nhận nhiệm vụ này, hắn đã xác định mục đích của mình tới đây là cái gì.


Mặc kệ vai chính thụ có phát hiện hay không, hằng ngày, Lăng Tiêu vẫn tới chỗ Brian xem gã sống chết như nào, thật ra Lăng Tiêu đã có ý định giết chết Brian từ lâu, nhưng khi con dao vừa chạm tới ngực của vai chính công, một vầng sáng màu vàng lại hiện ra bao bọc lấy người gã, rồi hất ngược con dao Lăng Tiêu đang cầm lại.


Vậy nên hiện giờ, y quyết định thay đổi phương án, Lăng Tiêu sẽ chăm sóc Brian khỏe lại, rồi bí mật tống cổ gã ra khỏi kết giới.


Hai từ “chăm sóc” này thật sự không dám giấu, nó đối với vai chính công như một cơn ác mộng vậy, Brian thề, từ khi hắn sinh ra tới nay, chưa có một ai dám đối xử với hắn như vậy, thân là hoàng tử cao quý, ấy vậy mà hằng ngày hắn bị thiếu niên trước mắt này đối xử không ra người, thậm chí còn không cho hắn nghỉ ngơi một cách thoải mái.


Cũng vì sợ Brian chạy lung tung, Lăng Tiêu vẫn luôn trói hắn bằng sợi dây thừng, ngay cả khi vai chính công muốn đi giải quyết công chuyện, Lăng Tiêu vẫn kề kề đi theo.


Như thường lệ, Lăng Tiêu mang một bát mật hoa vào trong hang động, thấy người dưới đất vẫn còn hôn mê bất tỉnh, hắn nhướn mày, không chút lương tri mà giơ chân đạp vào người dưới đất.


“Này, tỉnh lại”

Thấy người bên dưới vẫn bất động, Lăng Tiêu lại đạp thêm hai phát nữa, lần này thì có gì đó không đúng rồi, Lăng Tiêu ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn chăm chú vết máu trên eo của Brian, trầm mặc một lúc, y mới cởi dây trói trên người của vai chính công xem xét.


Tới khi dây trói vừa cởi ra, trên cổ Lăng Tiêu lại có thêm một bàn tay, Brian nào có dáng vẻ yếu đuối như vừa rồi, hiện tại hắn vươn tay bóp chặt lấy cổ của Lăng Tiêu, dồn y vào phía chân tường, ánh mắt sắc bén tràn ngập uy hiếp: “Mang ta ra bên ngoài, hoặc là ngươi chết ở đây”

Lăng Tiêu nghe vậy thì bật cười, Brian hơi sửng sốt, sau đó bàn tay lại tăng thêm lực, gã gằn lên từng chữ “ngươi không nghe rõ sao?"

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm gã một lúc, bàn tay bên dưới không biết từ lúc nào có thêm con dao, y kề sát nó vào bụng của Brian, khó khăn nói: “ngươi.

.

ngươi xem dao của ta nhanh hơn.

.


hay là tay của ngươi.

.

nhanh! h.

.

hơn?”

Brian đen mặt, đợi tới khi dao của Lăng Tiêu đâm sâu thêm một chút, gã mới không tình nguyện buông lỏng tay ra, Lăng Tiêu dựa vào tường ho khan mấy tiếng, sau đó lại đi tới dùng dây trói Brian lại, mặc dù lần này có chút không thuận lợi, nhưng cuối cùng Lăng Tiêu cũng trói xong.


Xong xuôi hết mọi việc, lúc này Lăng Tiêu mới lên tiếng: “tốt nhất ngươi lên ngoan ngoãn, khi nào vết thương ngươi khỏi hẳn, ta sẽ thả ngươi đi”

Brian nghe vậy ánh mắt hiện lên tia trào phúng, nếu là khi mới tỉnh dậy, nghe những lời này gã sẽ vui mừng, nhưng khi thấy được hành động của thiếu niên, gã đã cam đoan đây là người mà vị hoàng huynh kia phái tới để giết mình.


Chỉ là muốn giết thì cứ giết, việc gì phải giả nhân giả nghĩa như thế?

Brian mệt mỏi nhắm mắt lại, hắn còn chưa kịp hết ưu thương, thì đã bị Lăng Tiêu đổ một bát thuốc đắng vào miệng.


Brian nhíu mày, muốn quay mặt tránh đi, nhưng cằm đã bị Lăng Tiêu bóp lấy.


Lăng Tiêu cũng không còn cách khác, hắn cũng có thể đuổi vai chính công đi ngay, nhưng sợ vai chính công ngất giữa đường, rồi giống như nguyên tác bị vai chính thụ gặp được.



Cũng vì để cho vai chính công không biết gì về tộc tinh linh, mỗi lần tới đây, Lăng Tiêu đều dùng thuật biến hóa ra dáng vẻ khác, giống như người bình thường, nhưng có mỗi đôi mắt xanh lam đặc trưng của loài tinh linh là không thay đổi được.


Nhìn vai chính công nhắm chặt miệng không chịu uống thuốc Lăng Tiêu càng mất kiên nhẫn, y rốt cuộc thì đã dùng tay bóp chặt lấy miệng của Brian, đổ thẳng thuốc vào miệng gã.


“Ngươi.

.



“Ngươi.

.

” Đại khái là do quá tức giận, Brian cứ trừng mắt nhìn Lăng Tiêu, mãi sau hắn mới gằn lên từng chữ: “Tốt nhất ngươi đừng để ta thoát ra ngoài"

Nếu không, tới khi hắn có được tự do, việc đầu tiên hắn sẽ làm là giết chết kẻ không biết trời cao đất dày là gì này.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương