Bán Tướng Công
Chương 3

“Thiếu gia, bán đi như vậy không phải quá tiện nghi cho cái tên nam nhân chết tiệt kia sao?” Sau khi rời xe, Xuân Lan cũng cưỡi ngựa giống như Kinh Vô Tình.

“Xuân Lan, thế ngươi thấy nên làm thế nào?”

Xuân Lan nhìn thấy đôi lông mày của Kinh Vô Tình nhướng lên thì tự biết mình không nên lên tiếng.

Một cảm giác mất mát không thể nói thành lới giống như cơn sóng dâng lên trong trái tim vốn bình lặng như mặt hồ của Kinh Vô Tình, nàng bất giác đưa tay lên chạm vào cánh môi mà lúc trước Thiết Liệt chà xát bừa bãi, mơ hồ cảm nhận được hơi thở nguy hiểm của hắn vẫn còn vương lại ngoài miệng.... Bỗng dưng, nàng đột nhiên rùng mình, lập tức thả tay xuống.

Mình đang suy nghĩ cái gì chứ? Cuộc sống của nàng và hắn căn bản không giống nhau. Hắn là người trong giang hồ, quanh năm sống trong máu tanh, còn nàng là người làm ăn, chỗ nào ngửi thấy hơi tiền thì mò đến. Nàng ở trước mặt mọi người lăng nhục hắn chính vì muốn trả đũa việc hắn khinh bạc, vô lễ với nàng. Hiện giờ, nàng đã có một tia hối hận. Dù sao không phải nam nhân nào cũng có thể chịu đựng việc mình bị người khác coi là hàng hoá mang đi bán, hắn khẳng định sẽ cực kỳ hận nàng.

Đem hắn bán cho người của Dạ thành là nàng đã có tính toán từ trước. Ít nhất, dưới sự che chở của Dạ thành, hắn không đến nỗi bị kẻ thù giết chết. Dạ thành uy danh hiển hách đủ để cho kẻ khác phải kiêng kỵ ba phần. Không nể mặt người thì cũng phải nể mặt phật, dưới thế lực của Dạ thành, tính mệnh của hắn nhiều ít có thể đảm bảo an toàn.

“Quên đi, hắn chết hay sống không liên quan gì đến chúng ta. Quên hắn đi, sau này không được nhắc lại nữa.” Vấn đề là có quên được không? Kinh Vô Tình không khỏi hoài nghi việc này.

Hắn là người đầu tiên nhìn ra nàng là nữ cải nam trang, nhưng cũng lại khinh bạc nàng, nếu chuyện này truyền ra ngoài, phụ thân không biết chừng sẽ vác dao đến buộc hắn lấy nàng. Nghĩ đến đó, một nụ cười yếu ớt hiện lên trên khoé môi của nàng.

“Thiếu gia, người có khoẻ không?” Xuân Lan nhìn Kinh Vô tình đăm chiêu suy nghĩ thì có chút ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy trên mặt tiểu thư có biểu tình như vậy, chẳng nhẽ tiểu thư đối với tên thất phu lỗ mãng kia... nàng không dám tiếp tục tưởng tượng nữa. Trong lòng nàng, tiểu thư chính là thần tượng, thánh khiến đế không tỳ vết, cái tên nam nhân xấu xa dã man kia làm sao mà xứng đôi cho được.

“Chúng ta nên trở về khách điếm thu thập đồ đạc, chuẩn bị xuất phát đến Dạ thành.”

“Vâng.”

“A...cứu mạng.” Tiếng kêu cứu truyền đến từ khu rừng rậm xa xa.

“Thiếu gia, có vị cô nương kêu cứu mạng, chúng ta có đến đó xem không.” Xuân Lan do dự nhìn Kinh Vô Tình hiện giờ không có phản ứng gì.

“Không được, chúng ta là người làm ăn, không cần thiết phải dính vào chuyện thị phi.” Mà tên kia chính là ngoài ý muốn. May mắn, nàng đã đem củ khoai lang nóng bỏng tay này chuyển cho Dạ thành.

“Nhưng mà...” Xuân Lan hiểu rõ tính cách của Vô Tình có chút lạnh lùng, nhưng thân ở trong chốn thương trường nguy hiểm, không máu lạnh là không thể sinh tồn.

Một nữ tử diễm lệ, quần áo rách rưới hốt hoảng chạy ra từ khu rừng, bổ nhào trước ngựa hai chủ tớ các nàng, khiến cho con ngựa suýt nữa bị doạ.

“Liễu Phượng Nương, Dạ hoàng sinh tử chưa rõ, hiện tại không có Thiết Liệt làm chỗ dựa cho ngươi, ta xem hôm nay ngươi làm sao chạy thoát.” Phía sau nữ tử vừa chật vật chạy trốn là một đám ác đồ đang cười rất càn rỡ.

Kinh Vô Tình nguyên bản không muốn dính đến chuyện thị phi, chợt nghe thấy mỹ nữ đang sợ hãi này chính là hoa khôi phương bắc – người tình lâu năm của Thiết Liệt trong lời đồn của mọi người. Ý niệm trong đầu vừa chuyển, nghĩ đến nàng cùng Dạ thành có quan hệ làm ăn, vì thế không ngại cứu người để cấp cho Dạ thành Vương một ân tình.

Kỳ thực vì nguyên nhân gì thì chỉ có một mình nàng hiểu rõ. Trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt tươi cười tà ác của cái tên đã khinh bạc nàng.

“Công tử, cứu ta!” Kinh nghiệm nhìn người nhiều năm, căn cứ vào cách ăn mặc của hai người trên lưng ngựa, Liễu Phượng Nương lập tức lựa chọn người có tư thế oai hùng là Kinh Vô Tình, đến bên cạnh con ngựa của nàng tìm kiếm sự che chở.

“Dừng tay!” Kinh Vô Tình quát bảo những tên ác đồ đang đi tới.

“Oa, công tử này so với cô nương còn đẹp hơn.” Ác đồ giống như dã thú đói khát lau đi nước miếng ở khoé miệng.

“Thiếu gia, bọn họ là sơn tặc.” Ánh mắt thô bỉ của bọn chúng làm Xuân Lan sởn gai ốc, khẽ động cương ngựa lui về bên Kinh Vô Tình.

Nàng hối hận vừa rồi còn muốn kêu tiểu thư đi cứu người, hiện tại nhìn mấy tên dâm tặc này soi mói các nàng, nàng không khỏi run lên một cái. Tuy tiểu thư của nàng thân mang tuyệt kỹ, nhưng bọn chúng người đông thế mạnh, vạn nhất...Xuân Lan không dám tiếp tục tưởng tượng nữa.

“Thiếu gia, chúng ta mau đi thôi.” May mắn các nàng đang cưỡi ngựa, muốn chạy trốn tuyệt đối không thành vấn đề.

“Hai vị công tử đừng đi vội, chúng ta ngồi xuống tâm sự, rồi kết làm bằng hữu.”

“Ai muốn làm bằng hữu với mấy tên vô sỉ như các ngươi.” Xuân Lan bây giờ mới phát hiện cái tên nam tử dã man mà các nàng cứu so với mấy tên thô tục này thì phong độ hơn nhiều.

“Ai da, tiếng mắng người của tiểu công tử này thật là dễ nghe, làm cho xương cốt ta đều mềm nhũn ra.”

“Không biết xấu hổ.” Xuân Lan vừa thẹn vừa giận.

“Xuân Lan, không cần nói nhiều.” Chọc giận bọn họ khẳng định không có gì tốt.

“Nhưng mà...Vâng, thiếu gia.” Xuân Lan phẫn nộ ngậm miệng lại.

Kinh Vô Tình tao nhã ung dung xuống ngựa, hướng bọn sơn tặc này chắp tay vái chào “Các vị đại gia, tục ngữ nói rất đúng, ở nhà nhờ cha mẹ, ra đường nhờ bạn bè, chúng ta là người làm ăn đến từ phương nam, hôm nay vừa vặn đến chỗ của mọi người, xin các vị huynh đài đừng làm khó dễ, để cho chúng ta rời đi.”

Xuân Lan nghe xong vừa tức vừa lo lắng “Thiếu gia, tại sao người lại nói chuyện phải trái với mấy tên vô lại này?” Sao tiểu thư lại xuống ngựa? Rất nguy hiểm.

“Xuân Lan, không được vô lễ.” Kinh Vô Tình quay đầu liếc Xuân Lan một cái, có ý cảnh cáo nàng không nên chọc giận đám sơn tặc này, rồi mới quay đầu lại nói với bọn chúng “Thật là thất lễ, người hầu của tại hạ không hiểu chuyện, nếu có chỗ nào mạo phạm xin các vị thứ lỗi.”

“Chúng ta tất nhiên sẽ tha lỗi cho các ngươi, chỉ cần các ngươi giao ngân lượng trên người ra, cũng tự nguyện theo chúng ta về sơn trại làm khách.”

Tên cầm đầu là một nam tử đầu trâu mặt ngựa thấp bé, mắt thấy tay hắn sắp đụng vào người Kinh Vô Tình thì một đạo bóng trắng rất nhanh xuyên vào giữa đám sơn tặc không hề phòng bị.

Kinh Vô Tình đứng ở phía sau đám sơn tặc giờ phút này giống như tượng đá đứng im nhúc nhích, nàng nhẹ nhàng phủi đi bụi bậm bám trên người. Nếu không đánh úp, nàng khẳng định không thể thoát khỏi vòng vây.

“Tiểu...thiếu gia.” Xuân Lan kích động đến mức đơ người, sau khi hồi tỉnh thì hưng phấn nhảy xuống ngựa, nhào vào trong lòng Kinh Vô Tình “Thật lợi hại nha.”

“Là vận khí của ta tốt.” Công phu điểm huyệt và khinh công của nàng rất điêu luyện, nếu đối lại là dùng đao kiếm hay đấu nội lực thì nàng khẳng định chẳng thể chiếm được chút tiện nghi nào, huống chi lần này có mười mấy tên sơn tặc, chỉ đánh một tên thôi cũng đủ mệt, không nói đến việc còn phải phân tâm chiếu cố Xuân Lan không biết võ công cùng nữ nhân kêu Liễu Phượng Nương kia.

Liễu Phượng Nương có ý duy trì hình tượng hoa khôi, tao nhã bước lên, khẽ cúi người xuống, chỉ là bước chân có chút tập tễnh “Đa tạ ân cứu mạng của công tử, nô gia vốn cùng người hầu đi đến Dạ thành thăm người thân, không ngờ khi đi đến chỗ này thì bị sơn tặc chặn đường quấy nhiễu, ta cùng tỳ nữ và tuỳ tùng thất lạc, mà bọn họ...”

Không hổ là hoa khôi phương bắc, đôi mắt đẹp đỏ lên, bộ dạng khóc lóc của nàng càng thêm động lòng người, khiến cho một nữ nhân như Kinh Vô Tình còn không cầm lòng được, huống chi là nam nhân.

Sau khi Liễu Phượng Nương khóc thút thít thì nghẹn ngào mở miệng “Nếu không gặp công tử, chỉ sợ ta khó lòng thoát khỏi tay sơn tặc.”

“Đã không còn việc gì nữa rồi.” Kinh Vô tình đẩy nhẹ Xuân Lan ra, nói bằng giọng ôn hoà.

“Đại ân đại đức của công ta, ta không biết lấy gì đền đáp...”

“Ai cần ngươi báo đáp...” Xuân Lan xen miệng vào. Chỉ cần không dùng ánh mắt mong chờ nhìn tiểu thư nhà nàng là tốt rồi.

“Xuân Lan, đi dắt ngựa lại đây.” Tiểu nha đầu này càng ngày càng kỳ cục.

“Vâng, thiếu gia.” Xuân Lan không cam lòng đi dắt ngựa, lúc đi qua bên người Liễu Phượng Nương, không khách khí cho nàng một ánh mắt khinh thường.

“Mặc vào đi.” Thấy Liễu Phượng Nương quần áo không chỉnh tề, Kinh Vô Tình cởi áo lông cừu đang mặc trên người đưa cho nàng.

“Đa tạ công tử.” Liễu Phượng Nương lệ nóng vòng quanh, đưa tay nhận cái áo, ánh mắt si ngốc nhìn vào Kinh Vô Tình tuấn mỹ vô song.

Đôi mắt Kinh Vô Tình trong sáng như bầu trời, chẳng những không bị sắc đẹp của nàng dụ dỗ mà một thân khí chất ung dung tao nhã lại khiến cho hoa khôi nàng cảm thấy xấu hổ, trong vẻ lãnh đạm bất giác toả ra ôn nhu săn sóc, làm cho tất cả nữ nhân không nhịn được mà nảy sinh lòng ái mộ.

Nàng không khỏi mơ tưởng, nếu được đi theo một phu quân anh tuấn như vậy, mặc kệ làm vợ hay làm thiếp, cho dù có làm nô tỳ nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Nhìn sóng mắt đẩy dưa của Liễu Phượng Nương chiếu thẳng về phía mình, Kinh Vô Tình không khỏi có cảm giác quen thuộc. Nàng nhịn không được ở trong lòng than thở, đây cũng chính là nguyên nhân nàng không muốn xen vào việc của người khác.

Liễu Phượng Nương xấu hổ mở miệng “Nô gia là Liễu Phượng Nương ở Phượng lâu, xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?”

“Kinh Vô Tình.” Nàng dùng thái độ lạnh lùng xa cách để đáp lại ánh mắt lưu luyến si mê của Liễu Phượng Nương “Áo lông cừu trên người cô chính là đồ đắt tiền đáng giá một trăm vạn lượng, nhớ rõ phải trả cho ta, nếu cô muốn, ta cũng có thể bán cho cô, ta sẽ đến Phượng lâu lấy tiền.” Không phải nàng tính toán, chỉ vì nàng không muốn mắc nợ tình cảm.

Nợ tiền dễ trả, nợ tình khó trả, nợ tình nhiều quá nàng không thể trả nổi, mặc kệ đối phương là nam hay nữ, vẫn để cho nàng sớm tiêu tan hy vọng là hơn.

Nghe vậy, Liễu Phượng Nương hai mắt trợn trừng, cả người sững lại không thể tin nổi. Nam nhân này sao lại như vậy, nhân lúc nàng gặp rủi ro đến đòi tiền? Bất quá nhìn vị công tử này thật sự đẹp trai, khiến cho trái tim nàng đập thình thịch.

Kinh Vô Tình đi đến trước mặt đám sơn tặc bị điểm huyệt “Hai canh giờ nữa huyệt đạo sẽ tự động được giải.” Không để ý đến ánh mắt hung tợn của bọn họ, nàng rất nhanh từ trên người một vài tên giật lấy túi ngân lượng, sau đó cẩn thận cất vào tay nải trên lưng ngựa. (ai mới là cướp đây trời)

“Ta có khuyên các người cải tà quy chính cũng chỉ tốn nước miếng mà thôi, các ngươi tự giải quyết cho tốt đi, ta lấy ngân lượng trên người các ngươi coi như là tiền học phí cho việc dạy dỗ lần này.” Nàng là thương nhân, không phải thánh nhân. Nếu không phải có cô nương ở đây, nàng không lột sạch quần áo của bọn chúng đã là khách khí lắm rồi.

Lũ sơn tặc đó thiếu chút thì ngất xỉu, bọn chúng có chết cũng không nghĩ đến việc đi cướp của người ngược lại bị người cướp sạch.

“Công tử.” Liễu Phượng Nương nhìn mà choáng váng, Kinh Vô tình này so với thổ phỉ còn gian xảo hơn.

“Chúng ta chia tay ở đây đi.” tiếp lấy dây cương Xuân Lan đưa tới, Vô Tình ung dung leo lên lưng ngựa “Đúng rồi, nếu cô muốn vào thành, chúng ta có thể tiễn cô một đoạn, bất quá lộ phí là mười lượng, đợi đến khi vào thành chúng ta cùng nhau thanh toán.” Không thu phí bảo kê của nàng chính là sai lầm.

Liễu Phượng Nương sau một hồi kinh ngạc thì hơi cúi người xuống “Kinh công tử, làm phiền ngươi rồi.” Ít nhất việc ngồi chung ngựa với Kinh Vô Tình tuấn mỹ cũng bù đắp cho việc trái tim nàng vừa bị tan vỡ.

Xuân Lan bên cạnh lộ ra vẻ đắc ý, dựa vào hai chữ hoa khôi mà muốn mơ tưởng đến tiểu thư nhà nàng, không có cửa....không, ngay cả cửa sổ cũng không có.

“Xuân Lan, ngươi cùng nàng cưỡi chung một con ngựa.”

Lời Kinh Vô Tình vừa nói làm cho gương mặt của hai nữ nhân này đồng thời xụ xuống.

*****

Long bàn hổ cứ*, hùng bá phương bắc.

*Nơi ở của rồng hổ

Sa mạc chi Vương, Dạ thành chi hoàng**.

*Vua của sa mạc, hoàng đế của Dạ thành.

Dạ thành phòng thủ kiên cố, đứng sừng sững ở lưng chừng của một ngọn núi hoang vu. Dùng kiến trúc của một pháo đài để hùng cứ phương bắc, dễ dàng tiến công, phòng thủ an toàn, có thể so với thiên hạ đệ nhất sơn hải quan*.

*Nơi hiểm yếu

Đây là điạ phương nằm ngoài trường thành, không bị luật pháp của Đại Đường quản lý. Cho dù là tiết độ sứ của Đại Đường cũng không thể ở trước mặt của người chưởng quản Dạ thành mà vuốt râu hùm.

Bởi vậy nên đại quan quý nhân trong ngoài trường thành đều muốn mượn sức của vị bá chủ phương bắc này, mà Dạ thành Vương Thiết Liệt kiêu hãnh cuồng vọng cũng không ngán bất cứ kẻ nào, bộ dạng kiêu ngạo ngông cuồng của hắn khiến cho nhiều quan viên đến thăm hỏi cảm thấy tức giận, cho nên hắn gây thù chuốc oán với không ít người, bất quá, thế lực khổng lồ của hắn trên giang hồ làm cho bọn họ kiêng kỵ, không dám hành động lỗ mãng.

Nhưng người đánh giá cao hắn, ví dụ như lâu chủ Tiêu Diêu lâu hận là gặp hắn quá muộn, mà Tiêu Diêu lâu cũng là một trong số ít các nơi ở Dạ thành đóng cửa không can thiệp vào chuyện bên ngoài.

Giờ phút này, Thạch Định Phong nghĩ muốn quay về Tiêu Diêu lâu vui vẻ.

“Hắn chưa tới sao?” Thiết Liệt ở trên đường lớn đi qua đi lại, giống như một tên nhóc con gặp được mối tình đầu.

“Ta đã kêu thám tử vào trong thành xem xét, chỉ một lát nữa là có tin tức.”

“Thạch điên, tốt nhất lời ngươi nói là sự thật, nếu không trước tiên ngươi đem cổ rửa cho sạch sẽ.” Thiết Liệt nhe răng trợn mắt uy hiếp.

Thạch Định Phong nuốt nước miếng, cảm giác được răng nanh sắc bén như thú dũ của tên kia tuỳ lúc có thể cắn vào cổ hắn.

“Báo cáo, thám tử đã trở về.” Tiếng thông báo của người hầu từ cửa truyền đến.

“Mau bảo hắn tiến vào.” Thiết Liệt trở về ngồi trên ghế bành.

Một nam tử mặc áo xanh tiến vào, một bên đầu gối chạm đất, chắp tay bẩm báo “Bẩm Dạ hoàng, Kinh Vô Tình của tô châu trà phường xuất phát từ Phượng lâu, đi theo còn có Liễu Phượng Nương và hơn mười người.”

“Kinh Vô Tình này thật lợi hại, cư nhiên sống trong Phương lâu lừng danh ngoài biên giới, phượng hoàng làm bạn, đêm đêm xuân sắc, xem ra hắn rất biết nắm bắt thời cơ, tuyệt đối không lãng phí thời gian quý báu, không hổ là nam nhân trong số các nam nhân.” Thạch Định Phong liếc mắt nhìn Thiết Liệt.

Thiết Liệt ngoài mặt lạnh lùng, không có biểu hiện gì “Còn gì nữa?”

“Dự tính giờ ngọ một khắc sẽ đến cửa Dạ thành.”

“Tốt lắm, đi xuống tiếp tục theo dõi.” Thiết Liệt phất tay cho thám tử lui ra, ánh mắt tinh nhuệ nhìn về phía trước cười to “Tới rồi.”

Thạch Định Phong dò xét Thiết Liệt, thấy trong mắt tên kia loé lên những tia sáng khó hiểu, hắn mở miệng hỏi “Ngươi không để ý sao?”

“Để ý cái gì?”

“Họ Kinh kia cùng Liễu Phượng Nương - tình nhân lâu năm của ngươi hình như có quan hệ không tầm thường, hơn nữa đêm qua bọn họ còn ở chung một nhà, khó có thể bảo đảm...”

“Vậy thì sao?”

“Ngươi không sợ hắn và Liễu Phượng Nương có gì đó ám muội?”

“Bọn họ có thể làm gì ám muội?” Đều là cô nương...Chờ đã, hắn đột nhiên nhớ tới lúc nô tỳ bên cạnh Vô Tình nhìn nàng, ánh mắt lơ đãng biểu lộ sự ngưỡng mộ, còn Liễu Phượng nương chính là....

Thạch Định Phong nhìn sắc mặt Thiết Liệt phút chốc biến đổi thì không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.

Thiết Liệt bất thình lình đập mạnh vào thành ghế đứng lên, vì lực đạo quá mạnh nên làm cho cái ghế vỡ tan thành bốn năm mảnh.

“Thiết Liệt, lại làm sao thế?”

Hai bóng đen chợt loé lên, nhanh chóng bay vào trong đại điện, bọn họ từ đầu đến chân được bao phủ bởi tấm áo choàng màu đen, kín đến mức không có chỗ hở, chỉ để lộ ra một đôi mắt lạnh lùng, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng của bọn họ.

“Ngươi kêu Dạ Quỷ làm gì?”

Dạ Quỷ, người giống như tên, quỷ mị khó đoán, vô tung vô ảnh, là hộ vệ của Dạ thành, lấy ngũ hành bát quái chia làm thập tam đường, trong số ngũ hành thì bát quái phụ trách đối ngoại, những người khác đều có nhiệm vụ của mình, giống như Thiết Kiếm của Sĩ Đường bảo vệ an nguy của Dạ thành, mà Thiết Tâm ở Thuỷ Đường lại là hộ vệ bên người Thiết Liệt.

Lần đó Thiết Liệt mất tích ngoài ý muốn, thân là Thuỷ Đường đường chủ, Thiết Tâm tự trách không thể bảo vệ an toàn cho chủ tử, liền đến Hoả Đường chịu đòn nhận tội, sau đó tự phạt đến Thần Ma Dạ quật quan cho đến khi chủ tử trở về, đó là động quật ngay cả thần ma cũng sợ hãi.

“Nghe đây, ta lệnh cho các ngươi âm thầm hộ tống Kinh Vô Tình đến Dạ thành, ta muốn hắn không mất sợ tóc nào, các ngươi không được để xảy ra sai sót.”

Thiết Kiếm và Thiết Tâm sau khi nhận lệnh thì biến mất không còn bóng dáng.

“Ngươi thật sự điên rồi.” Thạch Định Phong chỉ có thể lắc đầu.

*****

“Thiếu gia, mệt quá, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?” Xuân Lan ngồi trên ngựa liên tục mở miệng hỏi.

“Cảm thấy mệt thì vào xe ngựa ngồi đi, không ai bắt ngươi phải cưỡi ngựa.”

“Đúng vậy! Xuân Lan, công tử, ta và tỳ nữ của ta có thể ngồi chung một chiếc xe ngựa.” Tấm màn xe ngựa được xốc lên, Liễu Phượng Nương xinh đẹp từ trong xe ló đầu ra, giờ phút này trên người nàng đang mặc áo lông cừu của Kinh Vô Tình (của Liệt ca mới đúng). Vì muốn lưu lại một chút hương vị của Kinh Vô Tình, nàng mới mua chiếc áo lông cừu đó. Khi nghe nói hắn muốn đến Dạ thành, nàng liền đề nghị cùng nhau đồng hành, nhiều người thì dễ chiếu cố nhau hơn.

“Không cần, cám ơn tâm ý của Liễu cô nương, ta đã quen rồi.” Kinh Vô Tình nói giọng dịu dàng “Xuân Lan, ngươi muốn ngồi xe ngựa sao?”

“Ta muốn cưỡi ngựa.” Như vậy mới không giống với Liễu Phượng Nương.

“Vậy im lặng một chút, nói nhiều càng mệt.”

Xuân Lan bĩu môi có chút không vừa lòng, nhìn Kinh Vô Tình cưỡi ngựa đi đằng trước, từng trận cuồng phong thổi tung cát vàng, ở bên người nàng hình thành một vòng lốc xoáy, cảm giác như muỗn nuốt chửng nàng, sợ nàng sẽ biến mất...

Xuân Lan thất thần thốt lên “Tiểu thư.”

“Ngươi kêu ai?” Kinh Vô Tình nghiêm mặt, cấp cho nàng một ánh mắt cảnh cáo.

“Ta...ta muốn nói lời cảm tạ với Liễu tiểu thư, cám ơn ý tốt của nàng.” Xuân Lan phát hiện trên trán mình đổ mồ hôi lạnh.

Liễu Phượng Nương thẹn thùng nói “Có gì đâu, ta còn phải cảm ơn công tử trên đường đi đã chiếu cố.....Nguy hiểm.”

Kinh Vô Tình quay đầu lại, đang định né tránh mũi tên phóng tới thì nghe thấy tiếng sát phạt vang lên, nhìn kỹ hoá ra là đám sơn tặc xuất hiện lần trước. Không chỉ có thế, một đám người áo đen từ đâu xuất hiện vây ở bốn phía đội ngũ của bọn họ. Nàng còn chưa thấy rõ đối phương ra tay như thế nào thì những mũi tên bay đến như mưa kia đã bị chẻ thành hai đoạn rơi xuống xung quanh bọn họ.

“Dạ Quỷ.” Liễu Phượng Nương kinh hô.

Dạ Quỷ? Kinh Vô Tình đã từng nghe qua, bọn họ chính là hộ vệ của Dạ thành, tất cả đều do một tay Dạ hoàng dạy dỗ mà ra, chọn bừa một người trong Dạ Quỷ cũng có võ công liệt vào danh sách võ lâm thập đại cao thủ.

Chỉ nghĩ có một chút mà đã không thấy bóng dáng Dạ Quỷ đâu rồi, chỉ dựa vào thi thể và vết máu trên mặt đất mới có thể chứng minh Dạ Quỷ đã xuất hiện ở đây.

“Không có lệnh của Dạ hoàng, Dạ Quỷ sẽ không được phép rời khỏi Dạ thành, vì cái gì bọn họ lại xuất hiện ở đây?” Trong lòng Liễu Phượng Nương rất rõ ràng, địa vị của nàng không tôn quý đến mức có thể khiến cho Dạ hoàng phái Dạ Quỷ đến nghênh đón, nàng chẳng qua chỉ là một danh kỹ mà hắn nhìn trúng ở Phượng lâu mà thôi.

Đối với Dạ hoàng mà nói, nữ nhân chỉ có tác dụng làm ấm giường, hắn sẽ không coi trọng nữ nhân như thế, bên người hắn lúc nào chẳng có đủ giai nhân hai miền nam bắc, nhưng mặc kệ là kỹ nữ hay thiên kim tiểu thư, hắn đều đối xử với bọn họ bình đẳng như nhau.

“Làm bộ làm tịch.” Xuân Lan lẩm bẩm.

Kinh Vô Tình sao có thể không nghe thấy nàng nói cái gì, nàng nhìn Xuân Lan bằng ánh mắt cảnh cáo “Liễu cô nương, chúng ta đúng là nhờ phúc của cô, xem ra Dạ hoàng đối với cô rất chân tình.”

Lời nói nhỏ nhẹ của Kinh Vô Tình không khỏi làm cho Liễu Phượng Nương không khỏi mừng thầm “Kinh công tử, ngươi quá khách khí rồi, nói không chừng vì ngươi là bạn làm ăn quan trọng của Dạ hoàng, nên Dạ hoàng mới sai Dạ Quỷ đến tiếp đón ngươi.”

“Thiếu gia, nơi này quá tĩnh lặng, lại có chút âm trầm, hay là chúng ta nhanh một chút chạy khỏi đây.” Xuân Lan xoa xoa cánh tay nổi da gà.

Kinh Vô Tình gật đầu, nhìn Dạ thành khí thế đứng sừng sững ở phía xa xa, một đám mây đen chậm rãi vây quanh nàng. Giống như muốn đẩy nàng vào trong Dạ thành, trái tim không biết tại sao lại đập nhanh lên, tâm thần xao động chưa từng thấy. Một thương nhân lăn lộn trong thương trường như nàng, trực giác linh mẫn nói cho nàng biết có chuyện gì đó sắp xảy đến.

“Bọn họ đến rồi.” Thạch Định Phong nhàn nhã thưởng thức trà, con mắt liếc sang Thiết Liệt, giờ phút này hắn đang ngồi ngay ngắn ở trên một chiếc ghế đắt giá, không những có khắc hình rồng bay phượng múa mà còn khảm minh châu phỉ thuý, quan trọng nhất...nó đủ cứng rắn. “Ta cảm thấy ngươi nên tránh mặt một chút.” Miễn cho ngươi hù chết người khác.

“Thạch điên, ngươi thật lắm lời. Thiết Tâm!” Hắn thét lên một tiếng, chỉ thấy từ trên nóc nhà bay xuống một bức màn mỏng che trước mặt hắn “Ta ngồi ở đây xem.”

Thạch Định Phong lắc đầu bất lực. Nam nhân này một khi đã hạ quyết tâm thì một trăm con trâu cũng kéo không lại, nói không chừng còn bị hắn tha đi.

“Tâu Dạ hoàng, đoàn người của Tô Châu trà phường và Liễu Phượng Nương đã đến.” Thủ vệ ngoài cửa tiến vào bẩm báo.

“Mời bọn họ tiến vào.” Thạch Định Phong đáp lại, nhẹ nhàng đứng dậy phe phấy quạt lông đón chào.

Kinh Vô Tình cầm đầu tiến vào, phía sau là Xuân Lan tay cầm một cái hộp gỗ và nha hoàn đang đỡ Liễu Phượng Nương.

“Nàng cuối cùng đã đến đây.” Thiết Liệt ở sau màn che mở miệng, trong giọng nói khàn khàn không thể che dấu được ý cười.

“Dạ hoàng.” Liễu Phượng Nương ngẩng đầu ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên Dạ hoàng tự thân đón chào mình. (tưởng bở)

“Dạ hoàng.” Kinh Vô Tình ung dung vái chào, bóng dáng quen thuộc đằng sau tấm màn che kia làm cho đáy lòng nàng hiện lên một chút kinh ngạc. Trước kia hắn không phải bận đến nỗi không thể gặp người sao?

“Nghe đồn Dạ hoàng mất tích nhiều ngày đã bình an trở về, Phượng Nương đặc biệt đến thăm.” Liễu Phượng Nương phản ứng nhanh khẽ cúi người xuống, không chút hoang mang hiển lộ phong phạm và khí chất của hoa khôi. “Dạ hoàng tự mình đón chào, khiến cho Phượng Nương thụ sủng nhược kinh*.

*được sủng ái mà kinh sợ.

“Thạch quân sư, nhờ ngươi đưa Liễu cô nương đến Hoa Trai nghỉ ngơi.”

“Vì sao lại là....Vâng.” Nghĩ muốn đuổi hắn đi. Nhìn ánh mắt lãnh liệt xuyên qua tấm màn mỏng bắn thẳng vào người hắn, Thạch Định Phong thức thời đứng dậy “Liễu cô nương, mời theo ta.”

Kinh Vô Tình hồ nghi chuyển ánh mắt nhìn về phía Thạch Định Phong, thấp giọng hỏi “Thạch công tử, đây là chuyện gì vậy?” Trước kia thường là Thạch Định Phong hoặc Kim Đường Thiết Ngân tới bàn chuyện làm ăn với nàng.

“Dạ hoàng lần này có ý muốn tự mình trao đổi việc mua bán trà với Kinh công tử.”

“Khụ khụ! Còn không mau đi xuống.” Thấy Kinh Vô Tình và Thạch Định Phong chụm đầu ghé tai thập phần gần gũi, trong lòng Thiết Liệt tự nhiên có điểm đố kỵ.

“Biết rồi.” Thạch Định Phong phẫn nộ trả lời “Ngươi bảo trọng.” Sau khi cấp cho Kinh Vô Tình một ánh mắt tự cầu phúc thì hắn lập tức mang theo Liễu Phượng Nương và nha hoàn của nàng rời đi.

Thiết Liệt từ trên ghế đứng lên, chậm rãi đi xuống dưới.

Kinh Vô Tình nhìn bóng hình lờ mờ đằng sau tấm màn thì đăm chiêu suy nghĩ, giọng nói kia, thân ảnh kia, rõ ràng là...

“Đã lâu không gặp, Kinh Vô Tình.” Thiết Tâm xốc tấm màn lên, Thiết Liệt nhanh chóng dùng tư thế oai hùng dũng mãnh xuất hiện ở trước mặt các nàng.

“A! Ngươi, ngươi không phải là....” Xuân Lan nghẹn họng nhìn trân trối, ngón tay run run chỉ vào hắn, sau đó lăn ra đất hôn mê bất tỉnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương