Bàn Tròn Trí Mạng Full
C3: Đường Hầm Sụp Đổ

Đường hầm sụp đổ

"Lúc vào đường hầm phải chú ý cảnh giác, một khi phát hiện nguy hiểm chúng ta lập tức rút lui."

...

Giang Vấn Nguyên bất đắc dĩ trở thành một thành viên của đội ba người, nhưng không có ý định tiếp tục tính toán việc mình bị ép vào đội, cậu nói với hai người: "Nếu chúng ta chẳng may phải chọn công việc đào đất, vậy thì trước tiên đi vào đường hầm xem đi."

Đối với Giang Vấn Nguyên thích chọn đường chết, Tả Tri Hành cũng không nhíu mày một cái liền gật đầu đáp ứng: "Lúc vào đường hầm phải chú ý cảnh giác, một khi phát hiện nguy hiểm, chúng ta lập tức rút lui."

So với Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Hành, Trương Thần có vẻ yếu thế hơn, hắn ta yên lặng tiếp cho mình thêm can đảm, mà phương lấy lại tinh thần đơn giản nhất của hắn chính là nhìn thấy bộ dáng khẩn trương sợ hãi của người khác. Sau khi thấy được sự đồng cảm, hắn ta có thể bớt sợ hãi hơn chút ít.

Vì thế hắn liền nhắm Giang Vấn Nguyên mà hỏi: "Tại sao anh không hỏi chúng tôi trò chơi bàn tròn rốt cuộc là thứ gì, hay tại sao con rối hề đó lại có khả năng lấy đi một phần cơ thể của người chơi, hoặc hỏi làm thế nào để vượt qua trò chơi?"

"Điều tra hoàn cảnh chúng ta đang ở bây giờ cũng là một cách để tìm hiểu về trò chơi bàn tròn. Huống chi chúng ta còn là ĐỒNG ĐỘI." Giang Vấn Nguyên quay đầu lại nhìn ánh mắt đang lúng túng của Trương Thần, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ đồng đội. "Tới thời điểm thích hợp, tôi tin tưởng hai người sẽ giải thích cho tôi hết thảy những sự việc kỳ lạ này. Tôi trả lời như thế cậu đã hài lòng chưa?"

"..." Trương Thần muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc không biết nói gì.

Không lâu sau, ba người đã đi đến lối vào đường hầm.

Phần giữa của đường hầm bị chặn bởi đất sụp đổ khiến không khí không lưu thông được, ba người đội mũ bảo hiểm đi vào đường hầm, còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh còn sót lại trong không khí. Thương tích của Lương ca không hề ảnh hưởng đến tiến độ của đội sửa chữa, công nhân chỉ đơn giản điều tra qua nguy cơ tai nạn sau này, lại bắt đầu bận rộn đào đất sụp đổ. Dường như ở trước mắt họ, mười ngày hoàn thành nhiệm vụ sửa chữa so với sinh mạng còn quan trọng hơn.

Công nhân của đội sửa chữa và người chơi được đối xử hoàn toàn khác nhau, người chơi chỉ có thể lấy được các công cụ thủ công thô sơ còn công nhân sử dụng máy móc tự động hóa, hiệu quả công việc khá cao, rất nhanh đã hướng khai thông về phía đường hầm sụp đổ hơn 10cm.


Đường đi an toàn thật sự rất hẹp, ba người chỉ có thể xếp thành hàng dọc để đi vào, Tả Tri Hành ở phía trước, Giang Vấn Nguyên ở giữa, Trương Thần bao đuôi. Ba người hợp tác phân công, Tả Tri Hành đi sâu vào gần điểm thi công, điều tra nơi Lương ca bị thương; Trương Thần phụ trách điều tra toàn bộ đường hầm, để ý các điểm bất thường còn Giang Vấn Nguyên chịu trách nhiệm điều tra tình hình sửa chữa.

Chuyên ngành của Đại học của Giang Vấn Nguyên không liên quan đến công trình kiến trúc, đối với việc công nhân khai quật cửa đất sụp đổ chỉ hiểu được đại khái, nhưng có một điểm Giang Vấn Nguyên có thể xác định được. Theo như phương thức làm việc của đội sửa chữa này, nguy cơ khai quật bị sụp đổ cũng không cao, thương tích của Lương ca có chút không thể tưởng tượng nổi. Đến cuối cùng liệu có phải là một tai nạn trong quá trình xây dựng không hay là do có thứ gì đó đang giở trò ma quỷ?

Cuộc điều tra diễn ra khá suôn sẻ, ba người chỉ ở trong đó hơn mười phút sau đó ra khỏi đường hầm.

Phía bên ngoài lối vào đường hầm có bốn người chơi đội mũ bảo hộ khác cầm xẻng nhìn đăm đăm vào họ, những người này cũng giống như nhóm Giang Vấn Nguyên, tất cả đều là nam. Khi bọn họ xác định ba người bọn Giang Vấn Nguyên vẫn bình an vô sự, sắc mặt hơi ngưng trọng đã hòa hoãn đi đôi chút.

Cầm đầu nhóm bốn người nọ là một người đàn ông có diện mạo bình thường hơn 30 tuổi, vừa không ngừng cọ xát lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lên quần, vừa nói với Tả Tri Hành: "Anh Tả, không nghĩ tới lại có thể gặp lại anh ở đây."

Tả Tri Hành nhìn người kia vài lần: "Cậu là ai? Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"

Người đàn ông vẻ mặt xấu hổ: "Tôi tên là Lê Dũng, chúng ta đã từng hợp tác trong trò chơi bàn tròn ở Nga."

Tả Tri Hành suy nghĩ mấy giây, cuối cùng cũng nhớ ra có người như vậy: "Thế mà cậu lại không chọn phụ bếp?" Lời nói của Tả Tri Hành rất không khách sáo, chỉ thiếu điều chỉ tay vào Lê Dũng bảo hắn tham sống sợ chết.

Lê Dũng cảm thấy mình tham sống sợ chết thì có gì không tốt, hắn sờ sờ mũi: "Chúng tôi phân chia công việc bằng cách rút thăm. Việc bếp núc được giao cho một người phụ nữ bị lấy mất hoàn toàn thính giác và một đứa trẻ mười bốn tuổi. Tôi có sợ chết cũng không thể cướp công việc của họ. Sau khi phân chia công việc xong, công nhân của Lương ca nói với chúng tôi rằng phải làm việc tại công trường mỗi ngày một tiếng đồng hồ. Anh Tả, mọi người xem xét xung quanh xong, tốt nhất là dành thời gian để ý đồng hồ, nếu không làm việc quá muộn sẽ rất nguy hiểm."

Tin tức Lê Dũng mang đến kỳ thật cũng không có nhiều giá trị, nhưng Tả Tri Hành cũng không lấy không nhân tình của hắn: "Trong đường hầm tạm thời không có nguy hiểm gì, các cậu chỉ cần đi theo đội thi công, dựa theo quy tắc của công việc mà làm thì sẽ không có vấn đề lớn."

Lê Dũng cảm kích tạ ơn Tả Tri Hành sau đó mang theo ba người chơi khác cầm xẻng cẩn thận đi vào đường hầm, bóng lưng dứt khoát thoạt nhìn giống như tráng sĩ đi về phía pháp trường.


Tả Tri Hành nói: "Nếu như đã có nhiệm vụ, chúng ta vẫn nên hoàn thành công việc trước, sau đó tiếp tục đi thăm dò xung quanh."

Trương Thần và Giang Vấn Nguyên đương nhiên không có ý kiến, dù sao không ai có thể đảm bảo trong lúc đang thuận lợi điều tra xung quanh, ngộ nhỡ đột nhiên xảy ra tình huống bất ngờ, dẫn đến không cách nào hoàn thành nhiệm vụ, vừa khiến mất thời gian vừa không biết sẽ xảy ra những thứ phiền phức gì.

Ba người trở lại chỗ đặt rương công cụ, hầu hết người chơi đã tự đi làm việc của mình, chỉ còn lại một người đàn ông gầy gò cao lớn tên là Tần Cao Chí. Tần Cao Chí rút thăm được công việc vận chuyển, xe tải chở đất đáng ra phải được hai người đẩy, nhưng bởi vì Lương ca bị thương nên phải có thêm một người nữa đi đào đất trong hầm sụp, Tần Cao Chí liền trở thành người phải vận chuyển một mình. Phải có hai người dùng một xe chở đất bởi vì một mình sử dụng có chút khó khăn, lại thêm việc vé vào cửa mà Tần Cao Chí bị thu đi chính là chân phải nên hắn chỉ có thể miễn cưỡng khập khiễng luyện tập đẩy xe trên bãi đất trống.

Giang Vấn Nguyên lấy xẻng của mình trong rương gỗ sau đó nói với Tần Cao Chí đang gian nan đẩy xe tải đất bên kia : "Hay là anh cứ đi tìm một tổ vận chuyển đất rồi tham gia cùng bọn họ lập thành một nhóm ba người? Ban nãy tôi vừa thấy hai cô gái đẩy xe tải đất vào đường hầm, họ đẩy xe hơi khó một chút nên chắc chắn sẽ hoan nghênh khi anh gia nhập thôi."

Tần Cao Chí hơi ngẩn người ra, có lẽ hắn không nghĩ rằng Giang Vấn Nguyên sẽ nói chuyện với mình. Bởi vì cảm nhận được thiện ý của Giang Vấn Nguyên, Tần Cao Chí thật thà đáp lời, coi như là cho Giang Vấn Nguyên hiểu rõ: "Lương ca đã nói qua, mỗi người đều có công cụ riêng của mình cho nên dù tôi gia nhập nhóm khác, công cụ của tôi vẫn là chiếc xe tải đất này."

Điều này khiến Giang Vấn Nguyên cũng trầm mặc suy nghĩ, dưới tình huống mọi chuyện chưa rõ ràng, rốt cuộc sử dụng công cụ của người khác sẽ kích hoạt điều kiện tử vong, hay là không sử dụng công cụ của mình sẽ kích hoạt điều kiện tử vong , không ai dám chắc. Vậy nên lựa chọn duy nhất của Tần Cao Chí chỉ còn lại là làm theo đúng quy tắc mà Lương ca đặt ra cho bọn họ.

Giang Vấn Nguyên cầm xẻng đi theo Tả Tri Hành và Trương Thần trở về đường hầm, công việc của họ là dọn dẹp mặt đất còn sót lại trên đường ray sau khi máy móc đào xong. Đội sửa chữa cũng không sắp xếp ai trông trừng giám sát người chơi, đoán chừng cũng không trông cậy bọn họ sẽ nghiêm túc làm việc. Giang Vấn Nguyên cùng những người khác đào đất, trải qua một giờ đồng hồ bị dày vò trong đường hầm tối tăm, lúc đi ra khỏi đường hầm, lưng áo sơ mi đều bị mồ hôi thấm đẫm, dán chặt vào da.

Những người đào đất toàn bộ đều sống sót, thần kinh của mọi người đều được thả lỏng thoải mái hơn một chút.

Trương Thần nóng đến mức dùng tay quạt gió: "Chúng ta đến ký túc xá xem một chút đi."

Tả Tri Hành một thân âu phục nói: "Nên đến ký túc xá một chuyến, xẻng sắt mang theo người rất bất tiện, đặt ở ký túc xá sẽ ổn hơn."

Giang Vấn Nguyên nắm chặt chiếc xẻng đã âm thầm đánh dấu trong tay: "Ký túc xá có an toàn không?"


"Đồ vật quan trọng tốt nhất nên mang theo bên mình, mang xẻng theo coi như cũng được đi." Trương Thần ở trong đường hầm lúng túng là sẽ cười hì hì, tâm tính cũng rất mạnh mẽ.

Ký túc xá của người chơi và ký túc xá của công nhân đội sửa chữa được tách ra, bao gồm tám phòng nhỏ được liên kết với một phòng sinh hoạt chung, từ đây hướng ra phía bắc có thể thấy một con sông nhỏ. Khi ba người đến ký túc xá, bốn phòng trong số các phòng ngủ đã được dán biển tên, phòng có chủ đều bị khóa không thể mở được còn lại các phòng trống khác có thể tùy ý ra vào. Ba người xem qua một lượt các phòng trống còn lại, trong phòng bố cục giống nhau như đúc, đều là hai cái giường tầng, bốn ngăn tủ nhỏ đựng quần áo cùng một bộ bàn ghế. Lựa chọn một gian phòng trống cũng không phải một vấn đề lớn.

Thế nhưng Giang Vấn Nguyên lại chú ý tới một vấn đề, cậu chỉ vào căn phòng dán hai chữ "Lương ca" ở dãy phòng phía đông: "Lương ca, anh ta không được xe của đội sửa chữa chở đi mà lại ở một chỗ cùng với chúng ta."

Phòng sinh hoạt chung của ký túc xá chất lượng không được tốt cho lắm, họ đứng bên ngoài phòng của Lương ca liền có thể nghe thấy rõ ràng trong phòng truyền đến tiếng rên rỉ đau đớn cùng mùi máu tanh rất nồng. Ba người đã nhìn thấy lúc Lương ca bị thương, thương nặng như vậy cũng không đến bệnh viện điều trị mà kiên trì ở lại công trường xây dựng, muốn nói việc này không có gì kỳ quái đứa nhỏ ba tuổi cũng sẽ không tin nổi.

Ba người yên lặng trao đổi ánh mắt, Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Hành hai phiếu tán thành, Trương Thần một bác bỏ, vô cùng biết tìm đường chết liền chọn phòng trống ngay bên cạnh phòng Lương ca.

Sau khi lựa chọn phòng xong, trên mặt bàn trong phòng bọn họ xuất hiện ba tấm bảng viết tên, lần lượt là Tả Tri Hành, Trương Thần và Trần Miên. Giang Vấn Nguyên cầm lấy bảng tên viết hai chữ Trần Miên, ánh mắt bỗng dao động. Không chỉ xuất hiện bảng tên, trong ba chiếc tủ cũng xuất hiện đầy đủ quần áo làm việc, giày dép và găng tay, phù hợp với kích thước cơ thể ba người.

Thời gian trôi qua rất nhanh, ba người nghỉ ngơi một phen, thay quần áo sạch sẽ, thám thính xung quanh ký túc xá một lần, chớp mắt thời gian cũng sắp đến hoàng hôn.

Tới giờ ăn cơm người chơi lục tục đến nhà ăn tập hợp, phần lớn mọi người đều đã thay quần áo làm việc. Giang Vấn Nguyên im lặng đếm số đầu người, mười bốn, không thiếu một ai. Tiến vào trò chơi đã một thời gian, ai nấy cũng đã tìm được đội cho mình, tốp năm tốp ba ngồi ăn bữa cơm tối nhạt như nước ốc.

Sau khi ăn cơm xong, sắc trời đã hoàn toàn tối đi.

Tả Tri Hành bỏ bát đũa đã qua sử dụng vào giỏ tái chế sau đó quay sang nói với Trương Thần và Giang Vấn Nguyên: "Bây giờ còn cách 9 giờ chút thời gian, tôi định đến chỗ công trình thi công xem một chút, hai người có muốn đi không?"

CẤM RE-UP, CHUYỂN VER. Bài viết thuộc blog: foxpii.wordpress.com. Nếu bạn đọc truyện ở web khác ngoài WordPress, hãy truy cập vào link edit chính. Cám ơn !


Trương Thần cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi rã rời: "Cái món khoai tây xào thịt mặn chát kia đã rút cạn chút năng lượng cuối của em rồi, lão đại à tha cho em đi."


Giang Vấn Nguyên tố chất thân thể không tệ, còn dư chút thể lực nhưng cũng phải lưu lại để dùng khi cấp bách: "Tôi cũng cần nghỉ ngơi."

Tả Tri Hành không miễn cưỡng bọn họ, một mình đi tới chỗ công trình xem xét tình hình.

Cũng không biết ai đã làm ra đĩa khoai tây xào có thể so với vũ khí sinh hóa kia, Trương Thần sau khi ăn trở về ký túc xá liền bắt đầu đau dạ dày. Giang Vấn Nguyên thấy lúc này không tiện đặt câu hỏi về trò chơi bèn nhường chiếc giường phía dưới cho Trương Thần còn mình lên chiếc giường phía trên của hắn nằm xuống.

Trong lòng Giang Vấn Nguyên chứa đựng rất nhiều tâm sự, vốn tưởng rằng sẽ khó ngủ kết quả mới nằm xuống không bao lâu liền ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, cậu mơ thấy Trần Miên đang ôm lấy cậu, hôn môi cậu, nhẹ giọng an ủi cậu. Giấc mộng này quá đẹp đến nỗi Tả Tri Hành trở về khi nào cậu cũng không biết, cho đến nửa đêm mới bị một trận tiếng gõ cửa mãnh liệt đánh thức.

Tiếng gõ cửa truyền đến từ phòng bên cạnh. Sau tiếng gõ mạnh là âm thanh phẫn nộ của Lương ca: "Lý Hảo Hảo, Tiết Hỉ! Sao các cô có thể để lại các công cụ quan trọng tại công trường, còn không mau ra đó lấy về!"

Hai nữ sinh trong phòng vẫn không mở cửa, Lương ca thở hổn hển đi về phía phòng tiếp theo, y như vậy mà mắng những người chơi không mang đồ về.

Tiếng mắng của gã ta rất lớn, trong những âm thanh ấy Giang Vấn Nguyên nghe được một cái tên quen thuộc, Tần Cao Chí. Không mang dụng cụ về hình như đều là những người phụ trách vận chuyển đất.

Lương ca lại gõ cửa phòng của những người không mang dụng cụ về một lần nữa nhưng vẫn không có ai đi ra mở cửa, gã ta cười lạnh đe dọa: "Nếu không ra lấy dụng cụ mang về thì các người sẽ không đủ điều kiện để làm việc ở đây!"

Giang Vấn Nguyên nằm nghiêng trên giường, bên tai truyền đến tiếng khóc thảm của những người kia, dần dần truyền đến tiếng bước chân ầm ĩ, có người đã mở cửa phòng. Người đầu tiên rời khỏi ký túc xá, tiếp theo là người thứ hai, thứ ba... năm người chơi không có dụng cụ, tất cả đều đi ra khỏi ký túc xá lấy đồ về.

Lúc này cuối cùng Lương ca cũng đã hài lòng chậm rãi đi về phòng của mình, khi gã ta đi ngang qua phòng của Giang Vấn Nguyên, xuyên qua cửa sổ cậu nhìn thấy khuôn mặt xám ngắt, băng gạc quấn quanh trán rỉ ra đầy dấu máu đỏ đen, trên mặt gã lộ ra một nụ cười quỷ dị, nặng nề đi về phòng đóng cửa lại.

"Tối nay sẽ có người chết." Giọng nói trầm thấp của Trương Thần từ giường dưới truyền đến, khác hẳn với thái độ hoạt bát lúc ban ngày.

"Ngủ đi." Tả Tri Hành ngủ ở giường bên kia, giọng nói trầm ổn của hắn khiến người ta an tâm trở lại.

Giang Vấn Nguyên ôm chặt tấm chăn, "Ừ..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương