Không biết tại sao khi Thiên Phong ra ngoài làm tôi thấy tức tức trong lòng ấy. Nói ngoài miệng kêu anh ấy về đi chứ thật ra trong lòng muốn anh ấy ở lại với tôi lắm chứ bộ. Thật ra Thiên Phong chỉ chọc Trân Trân thôi, vì anh cần phải gọi điện thoại cho cuộc hẹn với đối tác đáng lẽ hôm nay anh phải gặp nhưng vì chuyện của Trân Trân mà anh đã lỡ hẹn với người ta.

_Alô, tôi là Thiên Vũ Phong, TGĐ của công ty Thiên Gia, xin hỏi có giám đốc Bạch ở đó không vậy?- Thiên Phong lịch sự hỏi.

_Anh muốn gặp tiểu thư Bạch Ngọc ạh- cô giúp việc đó hỏi.

_Vâng- Thiên Phong nói.

_Vậy xin đợi một lát- Giọng cô giúp việc lịch sự đáp lại.

_Xin lỗi, đã để anh đợi lâu nhưng tiểu thư của tôi không muốn gặp mặt anh- Cô giúp việc đó nói.

_Tôi biết rồi nhưng nhờ cô gửi lời với Giám Đốc Bạch là tôi muốn giải thích chuyện hôm nay đã lỡ thất hẹn. Nếu Giám Đốc Bạch là người rộng lượng ngày mai gặp tại quán café “ Thiên Đường” lúc 9h. Cảm ơn cô- Thiên Phong lễ độ nói.

_Vâng- Nói rồi cả hai cúp máy.

Tại biệt thự Bạch Gia,

_Thưa tiểu thư TGĐ bên Thiên Gia đã nói vậy đó ạh- Cô giúp việc lễ phép nói.

_Tôi biết rồi. Cô ra ngoài đi- Bạch Ngọc lạnh nhạt nói.

_Hừ, cho ta leo cây mà còn muốn gặp lại sao? Được lắm để ngày mai tôi cho anh biết tay- Nghĩ vậy Bạch Ngọc nở một nụ cười nham hiểm.

Bệnh viện,phòng 505,

Thấy có người mở cửa phòng tôi, tôi giả vờ nằm xuống ngủ. Người mở cửa vào đó chính là Thiên Phong của chúng ta. Đã từng biết tướng ngủ xấu của Tiết Trân Trân nên anh không cần nghĩ ngợi gì khi thấy cô ấy đang ngủ ngay ngắn như thế chắc chắn là đang giả ngủ rồi. Mỉm cười nhạt bước tới gần giường:

_Haiz, người ta ngủ rồi kia. Biết vậy quay lại làm chi ta- Thiên Phong nói giọng rất chi là buồn cười. Giả vờ đi ra ngoài thì:

_Nè- Trân Trân bật dậy nói.

_Ủa, không phải đã ngủ rồi àh- Thiên Phong giả vờ nói.

_Đâu có đâu, đáng lẽ ngủ rồi. Nhưng tại ai kia ồn quá mới thức dậy đấy- Trân Trân cũng giả vờ không kém.

_Thật sao? Vậy thì anh về để không làm phiền giấc ngủ đẹp của công chúa nữa- Thiên Phong cuối chào định bước ra

_Nè, đã đánh thức rồi thì ở lại đi. Em cũng sợ ma lắm – Trân Trân nói càng ngày càng nhỏ nhưng mà ai kia vẫn nghe được(T/g: Giả nai ghê ta, ở nhà ngủ mà không sợ ma vậy mà ở bệnh viện lại sợ ma. Đúng là càng ngày càng cáo già ra. Trân Trân cố cãi t/g: Ờ thì cái đó khác nhau dữ lắm? Ở nhà thì đâu có ma, ở bệnh viện nhiều người oan hồn lắm. T/g: Bó tay ).

_Hahahaha em cũng sợ ma sao?- Thiên phong cười vang nói. Làm Trnâ Trân cứng họng nói không được mặt đỏ lên vì tức.

_Nói vậy thôi chứ. Anh sẽ căn cho em ngủ, không có con am nào giám đến gần em đâu- Thiên Phong nhịn cười nói, quay lại ghế sofa gần chỗ giường, ngồi xuống.

_Thật sao, cảm ơn anh nhiều- Trân Trân nói xong đỏ mặt nằm xuống lấy chăn che kín hết để Thiên phong không nhìn thấy gương mặt đó. Nhưng rất tiếc, anh ấy đã nhìn thấy mà còn phán them một câu:

_Đừng có chùm chăn cẩn thận ngộp thở thì anh không cứu nổi đâu đó- Thiên Phong nói làm cho ai kia tức mở chăn ra quay qua chỗ khác không thèm nhìn anh. Còn anh hả? Quá biết rồi nên chỉ lắc đầu rồi đặt mình lên sofa mà nhắm mắt thôi.

Sáng hôm sau, 9h, phòng 505,

_Trân Trân, dậy đi. Trễ giờ rồi- Ngọc Lan nói.

_Để tao ngủ- Trân Trân mơ màng nói.

_Sax con nhỏ này. Mày không dậy thì tao sẽ cắt bữa trưa của mày đó- Ngọc Lan vừa nói xong, Trân Trân liền bật dậy luôn, công nhận có uy lực thật.

_Tao dậy rồi nè. Không được cắt bữa trưa của tao đâu nhé- Trân Trân nói.

_Haiz, tao biết chỉ có như vậy mới có thể thức tỉnh một “ con gấu” ngủ đông như mày thôi- Ngọc Lan thở dài nói.

_Ấy chết, đi làm đi làm- Sực nhớ phải đến công ty làm. Bật dậy, chân chưa chạm đất thì:

_Áh, đau quá- Trân Trân la lên, té xuống đất cái oạch. Làm cho Ngọc Lan đang múc cháo ra tô cho nàng ta phải quay đầu nhíu mày:

_Bộ mày bị khùng hay sao mà đi làm. Bị thương kiểu đó còn không nằm nghỉ đi mà đòi bước xuống giường. Đúng là ngốc hết thuốc chữa- Lan nói xong bước tới đỡ con gấu ngủ đông té giường về chỗ cũ.

_Tao quên mất hì…hì…- Tôi cười cầu hòa.

_Mày đúng là bị đập đến mất trí nhớ rồi hả- Ngọc lan lắc đầu nói.

_Hì..hì- Tôi gãi đầu cười, sực nhớ ra- Ủa Lan mày không đi làm hả?.

_Bây giờ mày mới hỏi tao hả?...Tao được sếp TGĐ của mày cho nghỉ việc hôm nay để dến chăm sóc con gấu này đây- Ngọc Lan nói rồi đỡ tôi vào phòng tắm để đánh răng.

_Vậy sao?- Tôi ngạc nhiên hỏi.

_Chứ còn gì nữa. Công nhận sếp của mày thương mày ghê….hay là… kết mày rồi- Ngọc Lan cười đểu nói, cầm bàn chải đánh răng đưa cho tôi

_Gì chứ…nào có…- Tôi ngượng ngùng nói cầm cây bàn chải đánh răng Ngọc Lan đưa cho .

_Mày đừng cãi nữa. Ai nhìn vào mà chả biết TGĐ có tình ý với mày chứ? Cả Thiên Ngọc..- như biết mình nói hớ Ngọc Lan không dám nói gì hết.

_Mày vừa nhắc Thiên Ngọc àh. Chết thật, có bạn trai rồi mà không chịu thong báo cho tao gì hết- Vừa đánh răng vừa nói. Làm xém sặc thuốc đánh răng luôn.

_Tao …- Ngọc Lan không cãi lại được.

_Hehheheh, tao sẽ tính sổ sau….Mà m,ày có gọi đt về cho mẹ tao không vậy?- Vừa súc miệng vừa hỏi.

_Không. ****** mà biết thì mày còn đứng đây dược sao?- Ngọc Lan nói.

_Cũng phải, mẹ tao hay lo xa lắm. Với lại bà mà biết thế nào cũng lôi tao về, rồi chưa kể ba tao biết là lại đi tìm những con nhỏ đánh tao dần cho một trận nữa- Tôi vừa nói vừa để Ngọc Lan dìu tôi ra giường nói.

_Đúng đó, ba mày là trưởng ban bảo vệ khu mình ở mà.- Ngọc Lan đồng ý nói.

_Haiz, nghĩ cũng lạ trước đây ba tao làm XHĐ vậy mà khi lấy mẹ tao lại hiền đến thế.- Tôi nói.

_Không có đâu mày. Ba mày chỉ hiền với mẹ con mày thôi, chứ trong khu mình ai dám bắt nạt ba mày chứ- Ngọc Lan phản bác nói.- àh, tao nghĩ lại chuyện hôm qua thấy mắc cười- Ngọc lan nói.

_Chuỵên gì- tôi hỏi.

_Thì tao nói với mấy người đến thăm mày hôm qua rằng mày rất ghét XHĐ. Làm mấy anh em nhà họ Thiên, họ Tần mặt mày xanh mét luôn- Ngcọ Lan nói.

_Cái gì? Mày có điên không vậy? Tin này lọt vào tai ba tao là toi đấy. Mặc dù giải nghệ rồi nhưng ông ấy vẫn nhớ đến cái Bang hội XHĐ và bảo rằng XHĐ ở nước mình không làm ăn phi pháp như mấy tình tiết trong phim đâu. Còn nói những người làm ăn phi pháp được gọi là XHĐ tối cơ- Tôi nói mà xém sặc cháo đang ăn trong miệng luôn.

_Vậy sao? Tao nghĩ nó giống nhau hết- Ngọc Lan gãi đầu nói. Bị lây bệnh của Tiết Trân Trân rồi.

Tại công ty Thiên Gia, Phòng của Nguyệt Nhi,

_Cái gì? 4 “ Sát thủ đánh thuê” bị người của Bang Hội THiên Gia và Tần gia bắt sao?- Nguyệt Nhi run sợ nói.

_Vâng thưa tiểu thư, chúng tôi đang trên đường đến nhà họ để giệt khẩu nhưng mà hai abng hội đó đã nhanh tay đến trước rồi. Chỉ e rằng bọn họ không chịu nổi sẽ khai ra thôi- Giọng nói phát ra rất cung kính.

_Ta đã biết rồi- Nói rồi Nguyệt Nhi cúp máy. Cô ta tức giận đẩy những đồ trên bàn xuống đất rồi đấm tay vào bàn làm việc.Móc điện thoại ra nhấn số:

_Nguyệt Hân hả? Qua phòng chị nhanh lên- Nguyệt Nhi nói.

5 phút sau,

_Em đã biết chuyện gì chưa?- Nguyệt Nhi nói.

_Em biết rồi. Cũng tại Nguyệt Gia không biết suy nghĩ lại quá bồng bột giải quyết một con nhỏ cũng để bị phát hiện- Nguyệt Hân nói.

_Em đã đưa nó qua Mĩ chưa?- Nguyệt Nhi nói.

_Em đã đưa qua rồi. Chị yên tâm đi không ai biết đâu- Nguyệt Hân nói để Nguyệt Nhi bớt căng thẳng.

_Chuyện này chắc phải nhờ cha ra mặt thôi- Nguyệt Nhi lo lắng nói.

_Em sẽ gọi cho cha nhưng không biết ông có thể giải quyết được không? Anh Thiên Vũ Phong khó đàm phán lắm.- Nguyệt Hân dăm chiêu nói.

_Chứ bây giờ biết phải làm sao?- Nguyệt Nhi như sắp khóc nói.

_Theo em nghĩ chỉ còn cách phải thắng được trong buổi biểu diễn Lễ Kỉ Niệm Thành Lập Công Ty thôi- Nguyệt Hân suy nghĩ nói.

_Chắc phải thế thôi. Trong nhà em là đứa tài giỏi nhất. Chị chỉ còn tin tưởng được em nữa thôi- Nói rồi Nguyệt Nhi dựa vào vai Nguyệt Hân khóc.

10h, Quán café “ Thiên Đường”,

_Xin lỗi, tôi đến trễ- Bạch Ngọc lạnh nhạt nói.

_Không sao, đâu bằng hôm qua tiểu thư đã chờ tôi- Thiên Phong lễ độ nói.

_Hừ, anh tưởng mình cao quý lắm hay sao mà tôi phải đợi anh lâu?- Bạch Ngọc vẫn lạnh nhạt nói.

_Không phải thì xin lỗi tiểu thư- Thiên Phong vẫn lễ đội nói.

_Hừ, anh muốn giải thích mà vậy giải thích đi- Bạch Ngọc thái độ như mất kiên nhẫn nói.

_Nếu tiểu thư không phiền thì uống cốc café trước rồi tôi sẽ nói- Thiên Phong mỉm cười nhã nhặn làm cho phái nữ ngồi trong quán café ai cũng phải rung động.Bạch ngọc cũng không ngoại lệ nhưng mà vẫn không điêu đứng như những cô gái khác.

_Được thôi- Bạch Ngọc nhàn nhạt nói.

Sau khi café được đưa lên. Bạch Ngọc giả vờ như xơ ý mà đổ café lên Thiên Phong:

_Ồh…xin lỗi không cố ý- Bạch Ngọc nói giọng như hối lỗi.

_Không sao đâu.. – Thiên Phong dù biết cô ta cố tình nhưng vẫn điềm tĩnh.

_Xin phép tôi vào toilet một chút- Nói rồi Thiên Phong bước đi.

Bạch Ngọc ngồi đó cười khểy, giễu cợt. Dám cho ta leo cây hả? Đừng mơ ta tha cho. Cô định bỏ đi thì. Có một cặp tình nhân đi vào:

_Ai chà, đây là ai ta? Anh yêu- Cô gái kia nổi giọng chảnh chẹ nói.

_Chào em, Bạch Ngọc lâu quá không gặp- Anh chàng kia ngại ngùng nói.

_Hừ, tôi đâu quen ai tên là người Phản Bội đâu. Mà đừng có gọi Bạch Ngọc, hãy gọi tôi là Bạch tiểu thư đi- Bạch Ngọc lạnh lùng nói.

_Xí, Bạch tiểu thư, cô là ai chứ? Chỉ là một đứa con gái của tập đoàn thứ hai của Thái Lan thôi mà. Còn tôi là con gái của nhà tài phiệt đứng đầu Thái Lan vừa giàu, vừa đẹp. Có mắt mù mới chọn đứa đứng thứ 2 như cô- Cô gái đó khinh thường nói.

_Thôi mà, Y Nhân- Chàng trai kia nói với cái cô Y Nhân đó, rồi quay lại nói với Bạch Ngọc- Xin lỗi em, cô ấy không có ý gì đâu.

_Trần Tử Văn, rốt cuộc anh là bạn trai của ai vậy hả? Vẫn còn yêu cô ta hả?- Y Nhàn tức giận quát bạn trai.- Không nhờ em anh có ngày hôm nay sao?

_Hai người muốn cãi nhau thì về nhà mà cãi. Còn bây giờ tránh ra cho tôi đi- Bạch Ngọc vẫn giữ giọng lạnh nhạt để nói.

_Cô là cái thá gì chứ? Dám bảo tôi tránh ra. Tôi cho cô biết tay- Y Nhân nói rồi bay vào tát một cái vào mặt của Bạch Ngọc.

Bạch Ngọc xờ tay lên má, cười khểy một cái. Định đánh trả lại nhưng:

_Sao em không đợi anh vậy, Bạch Ngọc?- Thiên Phong mỉm cười lịch lãm đến bên Bạch Ngọc.(T/g: Thiên Phong không muốn nói từ em yêu nên thay bằng từ Bạch Ngọc đó vì anh chỉ nói với người anh yêu thật sự mà thôi. Là ai thì các bạn cũng biết rồi đúng không).

Như hiểu ý của Thiên Phong, Bạch Ngọc cũng mỉm cười đáp trả, tuy chỉ là cười giả tạo nhưng cũng làm tim của những chàng trai phải lỗi nhịp, trừ Thiên Phong nha.

_Anh yêu, em định đợi anh ngoài xe cơ- Bạch Ngọc ngọt ngào nói nhưng chỉ là giả tạo chọc tức Y Nhân thôi.

_Vậy sao? Anh đã trách lầm em rồi sao. Thật xin lỗi em- Thiên Phong nở nụ cười không thể không động lòng, ngay cả Bạch Ngọc còn lỗi nhịp nữa mà sao nhỏ Y Nhân có thể bình thường được chứ.

_Ủa? Đây là bạn em sao?- Thiên Phong nhìn về phía Y Nhân và Tử Vân hỏi. Lúc này Bạch Ngọc mới hoàn hồn lại:

_Không đâu. Họ chỉ là người qua đường thôi- Bạch Ngọc khinh bỉ nhìn Y Nhân nói.

_Vậy sao? Mà sao mặt em lại như vậy hả? Ai đã làm em ra nông nỗi này- Thiên Phong giả giận dữ nói.

_Không sao đâu anh. Chỉ là có con muỗi bay qua, em đập nên mới vậy thôi- Bạch Ngọc nhìn thẳng vào Y Nhân y như cô là con muỗi vậy.

_Chỉ vậy thôi àh. Anh còn tưởng ai đụng vào em. Anh sẽ cho chúng biết tay- Thiên phong nói mà con mắt không rời Y Nhân một tý gì. Đó không phải là cái nhìn yêu đâu, mà là cái nhìn của ác quỷ nhìn thấy con mồi ấy.

_ Thôi sắp trễ giờ rồi. Chúng ta đi thôi kẻo muộn thì ba la đó- Bạch Ngọc dịu dàng nói.

_Uk…. Làm ơn cho chúng tôi đi qua- Thiên Phong lạnh nhạt nói Y Nhân và Tử Văn đang đứng như pho tượng đằng trước.

_Thật xin lỗi.- Nói rồi Tử Văn kéo Y Nhân qua một bên mà mắt vẫn không dời Thiên Phong cùng Bạch Ngọc đang bước xa.

_Ah, tôi nhận ra anh ta rồi, Anh ta là Thiên Vũ Phong, TGĐ của công ty lớn nhất nước THIÊN GIA đó. Nổi tiếng đẹp trai, tài giỏi, phong độ đó- Một người hô lớn như gặp đại minh tinh.

_Vậy sao? Cái cô gái đi bên cạnh cũng xinh đẹp phết, đúng là trai tài gài sắc mà- Một người khác khen.

Làm cho Y Nhân và Tử Hạo, ai cũng ngạc nhiên và mang những suy nghĩ khác nhau. Một người thù thất vọng, buồn bã, một người thì lo lắng đã đắc tội với người cấp cao.(T/g: Bật mí nha: THIÊN GIA là công ty lớn mạnh rất có uy tín trên thế giới. Ai cũng đều nể nha).

Tầng hầm để xe,

_Cảm ơn anh, Thiên Tổng- Bạch Ngọc nói.

_Không có gì đâu. Tôi chỉ thấy chướng mắt thôi- Thiên Phong mỉm cười hòa nhã nói.

_Dù sao cũng cảm ơn và xin lỗi anh về những chuyện xảy ra.- Bạch Ngọc cười nhạt nói.

­_Bạch tiểu thư đừng khách sáo như vậy. Ai gặp tình huống đó đều sẽ giúp đỡ một cô gái xinh đẹp như tiểu thư đây- Thiên Phong thật long nói.

_Anh quá khen rồi.- Bạch Ngọc mỉm cười nói.

_Mà anh muốn giải thích với tôi điều gì- Bạch Ngọc nói với giọng đã dịu hơn.

_Thật long tôi không muốn thất hẹn với Bạch Tiểu Thư đâu nhưng mà có một chuyện ở công ty gặp rắc rối tôi phải giải quyết. Quá cấp bách nên tôi không thể hoãn lại được mong rằng tiểu thư rộng lượng..- Thiên Phong ái ngại nói.

_Ồh nếu anh đã nói thế tôi làm sao mà chèn ép anh. Vậy ngày mai, chúng ta sẽ họp để ký hợp dồng nhé- Bạch Ngọc nói.

_Thật sao? Cảm ơn cô nhiều, Bạch tiểu thư- Thiên Phong vui mừng nói.

Cùng lúc đó, tài xế của nhà họ Bạch cũng đã đến hầm xe đón Bạch Ngọc, cả hai chào nhau. Vậy là mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa làm Thiên Phong vui mừng, lập tức đến bệnh viện thăm ai kia. Mà quên mất phải đến công ty làm việc.

Bệnh Viện, Phòng 505,

_Trần này, tối nay có đại nhạc hội của Phi Luân Hải đó. Tiêu Hoằng đưa cho tao hai vé mà mày thì haiz đi đâu được đâu- Ngọc Lan thở dài nói.

_Hôm nay, bỏ lỡ không biết đnế bao giờ được xem trực tiếp nữa đây.- Tôi buồn nói.

_Thôi vậy, tao sẽ thâu lại và xin chữ ký cho mày. – Ngọc Lan an ủi nói.

_Thôi đi, mày thâu nổi sao? Trình độ thâu của mày tao biết thừa + cái đt dở dở ương ương của mày nữa. Haix không thể, còn xin chữ ký thì càng không thể nưa Tôi than phiền.

_Xí, Thiên Ngọc thâu nè. Còn xin chữ ký nhờ một tiếng Tiêu Hoằng nó không xib cho mày mới lạ.- Ngọc Lan nói.

_Ờ ha sao toa lại quên- Tơi cười nói.

_Xí.. mà mày biết thằng Tiêu Hoằng và Tần Tranh yêu nhau chưa?- Ngọc Lan nói.

_Mày nói thật sao? Như thế là tao đoán đúng rồi hahaha….khụ khụ…- Tôi cười xém nữa sặc cháo lần hai.

_Nè, mày đừng như thế được không? Muốn sặc chết hả?- Ngọc Lan mắng yêu.

_Hì…hì…tụi mày đều có đôi có cặp hết rồi. Còn tao vẫn lủi thủi một mình- Tôi than vãn.

_Thôi đi cô nương. Mày có TGĐ kìa, đã thế còn thêm Tần Sở, Tần Vũ, Vũ Lâm với Ngọc Thụ kia hơn tụi tao rồi còn gì- Ngọc Lan chỉ trích tôi.

_Mày đừng nói bậy thế chứ ? làm gì họ thích tao chứ?- Tôi khua muỗng nói.

_Chỉ có mày mới không biết thôi. Cô ngốc bánh bao ạh- Ngọc Lan chế giễu nói.

_Hứ- Tôi ngúyt Lan.

Bước từ cửa vào, trong trạng thái cười ôm bụng, Thiên phong đã làm cho tôi và cả Ngọc Lan ngây ngất đó là còn chưa kể những cô y tá đi ngang qua.

_Trân Trân, có biệt danh là Bánh Bao sao?- Thiên Phong ngừng cười nói.

_Anh…TGĐ sao lại đến đây- Tôi đánh trống lảng nói. Như biết mình là kỳ đà cản mũi, Ngọc Lan kêu đi ra ngoài mua đồ. Trong phòng chỉ còn mình tôi và Thiên Phong.

_Anh đến xem em như thế nào? Không ngờ được nghe một câu rất buồn cười đó nha, Bánh bao- Thiên Phong chọc tôi.

_ Sao lại chọc em chứ?- Tôi phụng phịu nóitrên tay vẫn cầm chén cháo(T/g: Đúng là sao lại ăn chậm thế, giờ còn chưa hết? Trân Trân: ta không ăn được những đồ nhạt này, hứ).

_Hì, nhưng mà biệt danh cũng rất giống chủ nhân..rất dễ thương- Thiên phong vừa nói vừa cười, còn cầm chén cháo trong tay tôi đút cho tôi ăn.

_Hì- Tơi ngượng ngùng chẳng nói lên lời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương