Bạn Trai Tôi Đang Thối Rữa
-
Chương 2
Có lẽ anh đã nhận ra sự khác lạ của cơ thể mình từ sáng sớm hôm trước, vậy nên chỉ cố đi làm một buổi… là xin nghỉ việc. Nhưng dù vậy thì yêu cầu đột ngột này cũng khiến anh, vốn không thoải mái trong người, nảy sinh mấy câu lời qua tiếng lại với cấp trên, chỉ là cuối cùng anh vẫn bình an đạt được như ý nguyện.
Hôm qua, anh bỏ đi quá mức vội vã, vội đến mức chỉ một thân một mình đã lao vọt ra khỏi tòa kiến trúc được vây kín bởi xi măng cốt thép đó, tìm tới siết chặt lấy hai tay tôi.
Tôi đoan chắc rằng dù có thế nào, tôi cũng không thể thực sự hiểu hết được cảm xúc của anh lúc này. Vậy nên tôi tự nhủ với mình: Bất cứ những lời sáo rỗng giả tạo ra vẻ thấu hiểu gì đó, hãy cứ miễn hết đi. Thứ anh cần giờ này, có chăng chỉ là —
“Muốn ăn sáng không?”
— Thứ anh cần chỉ là sự đối xử như đối với một con người bình thường.
Đôi mắt đùng đục của anh ngước nhìn bát cháo tôi đang bưng, lắc đầu, lại lắc đầu, rồi lê cơ thể mình bước ra phòng khách.
Tôi cảm thấy hơi chút hụt hẫng, sau đó liền tự nhủ với mình rằng, biết đâu… là do thể chất của anh bây giờ không cần phải ăn uống thì sao! Trong niềm tự hào về khả năng nhập vai thần sầu và sức thừa nhận mạnh mẽ của mình, tôi cô độc giải quyết xong bữa trưa, đánh tiếng với anh, hiện vẫn đang ngồi xem ti vi trong phòng khách, sau đó đi ra ngoài… thu xếp mọi việc sau này cho anh.
Rất nhiều đồ đạc của anh vẫn còn để lại ở chỗ làm, tôi phải đi thu dọn chúng, tiện thể, chịu đựng nét mặt hậm hực của cấp trên của anh. Tốn cả buổi sáng, nói rát cổ họng, cộng thêm nở N nụ cười và N lời xin lỗi, và rồi, cuối cùng tôi ôm thùng các tông — bên trong chứa đầy những đồ dùng văn phòng của anh — lê bước trên đường phố. Trong thành phố lớn phồn hoa này, sự mất tích của một cá thể sẽ chẳng khiến bất cứ ai chú ý.
Khó mà tin được, thế mà tôi lại đang nghiền ngẫm suy sét xem vì cớ gì mà anh biến thành như thế này?
Không có những vết đốm thi thể, cũng không có hiện tượng co cứng tử thi như trong sách miêu tả, từng động tác của anh sáng nay đều linh hoạt không khác gì người thường. Điểm khác biệt duy nhất, hẳn chính là không còn hô hấp, nhịp tim, cơ thể lạnh lẽo, đôi mắt vô hồn, và thần kinh không còn cảm nhận được đau đớn.
Sau mấy lần lưỡng lự, tôi vẫn quyết định tới bệnh viện một chuyến. Chỉ cần vờ ra vẻ như tới để xin tư vấn, hẳn là không vấn đề gì… chứ?
Kết quả chính là, tôi bị bác sĩ đuổi ra khỏi phòng khám.
Tôi hỏi bác sĩ: “Người không có hô hấp, không có nhịp tim… là chết rồi đúng không?”
Bác sĩ đáp: “Về mặt học thuật, não chết rồi mới được coi là chết hoàn toàn.”
Tôi hỏi bác sĩ: “Vậy thời gian thì sao?”
Bác sĩ đáp: “Từ vài giây đến vài chục phút, tùy vào từng người mà sẽ có xê dịch.”
Tôi hỏi bác sĩ: “Vậy, nếu một người không còn cảm giác được đau đớn, thì là chuyện gì xảy ra?”
Bác sĩ đáp: “Chứng mất cảm giác đau chăng? Nguyên nhân thì đa dạng, nhiều lắm, tôi không thể kết luận chỉ dựa vào những lời mô tả suông vậy được.”
Tôi hỏi bác sĩ: “Còn, còn có… vết thương trong lòng bàn tay không thể khép miệng được thì sao?”
Bác sĩ đáp: “…”
Tôi hỏi bác sĩ: “Nếu như một người có những triệu chứng ở trên, rồi bụng còn hơi phình lên, thì là chuyện gì được đây?”
Bác sĩ hỏi lại: “… Rốt cuộc cô tới làm gì vậy hả?”
Bị đuổi ra khỏi phòng khám, tôi ôm thùng các tông lang thang trên các con phố. Tuy rằng tôi có lòng chỉ mong được về nhà để bên anh ngay lập tức, nhưng… tôi rõ ràng hơn bao giờ hết, chỉ cần tôi vừa bước chân qua ngưỡng cửa, hết thảy mọi thứ sẽ chỉ còn là cơ thể anh giờ phút này. Những lời nói đó, cơ bản chẳng còn thời gian để suy xét… chẳng còn thời gian để suy nghĩ về sau này, về tương lai, về câu chuyện của hai chúng tôi.
Tôi nên làm sao đây? Chí ít, trước khi anh khôi phục lại bình thường như trước, đây là chuyện mà tôi nên suy tính kĩ đồng thời biến nó thành hành động — đương nhiên, tiền đề là anh có thể khôi phục như trước.
Chập choạng tối, sau khi mua đồ ăn ở cửa tiệm anh thích nhất, tôi đẩy cánh cửa nhà ra. Gọi to tên anh, nhưng không ai đáp lời. Phòng khách không một bóng người, phòng ăn không một bóng người, phòng ngủ không một bóng người. Tôi cau mày, đầu nghĩ với tình trạng của anh bây giờ, hẳn anh sẽ không lựa chọn hành động chạy xộc ra đường đâu, lại càng không…
Tôi mở tủ giày, quả vậy, giày của anh vẫn còn nguyên không thiếu một đôi. Vậy thì… hiện đang có chuyện gì thế này?
Tôi đặt hộp đồ ăn xuống bàn, nhận ra chiếc ti vi trong phòng khách vẫn còn hơi âm ấm. Sau đó, có tiếng vang khe khẽ từ phòng tắm truyền tới.
Gì vậy nhỉ… Hoá ra là ở trong đó, làm hại tôi túa mồ hôi lạnh cả nửa người. Tôi nhún vai, bước đi với một nhịp độ nhanh lẹ, êm ái, tiến về phía đó, mở cánh cửa phòng tắm ra.
—
Và rồi, tôi hối hận. Không, cho dù có gõ cửa thì cũng chẳng thể thay đổi được sự việc đang diễn ra trong đó.
Một mùi tanh tưởi khó có thể diễn tả bằng lời (Tôi cũng không chắc rốt cuộc đây là mùi gì, có thể nó khá tởm, nhưng hơn hết, nó khiến người ta không tài nào chịu nổi) từ bên trong xộc thẳng vào mặt. Anh đang ngồi trong bồn tắm… Trong bồn tắm, thứ chất lỏng với màu đỏ thẫm đang ngả dần sang đen hoặc nâu vàng ánh sắc lá loang ra kín cả bồn nước.
Anh quay đầu sang nhìn về phía tôi, trong một con mắt, nhãn cầu đã bị đâm nát.
“…” Tôi nín lặng, nhìn anh trân trân, cố khống chế cơn xúc động chỉ muốn hét toáng lên và hai chân nhũn ra như bún.
Cảnh tượng trước mắt này, vốn trước kia chỉ có thể trông thấy trên màn ảnh của các bộ phim kinh dị, vậy mà, vào giờ này hôm nay lại được tái hiện đầy chân thực trong chính căn phòng tắm nhà tôi. Và chàng trai trước mặt tôi đây…
Là anh.
Hoặc cũng có thể nói, chỉ vừa lờ mờ nghĩ tới câu từa tựa như “là anh, con người này”, thứ cảm xúc tiêu cực một cách lạ lùng ấy liền được quét đi sạch trơn, đến cả đôi chân không thể bước đi này cũng chỉ còn là tàn dư từ một ảo giác mới vừa, không hơn.
— “Anh thật là… ẩu tả quá rồi!” Cứ cho là không cảm giác được đau đớn thì cũng không thể đối xử với cơ thể mình như thế. Uổng thay cho tôi, lúc ở bên ngoài vẫn mãi vắt óc suy nghĩ xem phải làm thế nào để giúp anh kiểm soát tình hình và hồi phục lại như xưa.
Xưa nay tôi chưa bao giờ giận dữ như giờ phút này, ít nhất là… chưa từng lớn tiếng quát nạt anh như thế. Quát xong thì đến cả hô hấp cũng trở nên khó nhọc, còn chẳng thèm để ý xem anh có nghe và hiểu rõ hay không, tôi cứ phăm phăm đi thẳng đến bên cạnh bồn tắm, định kéo anh đứng dậy. Nhưng khi ánh mắt rơi vào một điểm nào đó, cả người tôi tức khắc đông cứng tại chỗ.
Ở vùng bụng của anh… không, nên hình dung nó thế nào đây? Hẳn phải là nội tạng của anh. Vắt ngang qua khoang bụng anh là mấy đoạn ruột còn đang nổi lềnh phềnh trên mặt nước. Nơi mà xưa nay vẫn được gọi là phần bụng trên cơ thể con người ấy giờ đã là một cái hốc sâu và rộng, khiến mấy khúc xương sườn dưới cùng lộ ra rõ ràng trước mắt. Dưới đó nữa… chính là mấy cục thịt tương tự như nội tạng của động vật mới mọc, phần ruột có thể ngờ ngợ đoán được qua vẻ bề ngoài của nó, và những phân tử mỡ vàng sệt mà tôi từng trêu chọc anh rằng chúng đang tăng trưởng từng ngày. Ở phía trên cái hốc đó, tựa hồ vẫn có thể trông thấy một phần của lá phổi, nơi mà hiện đang say giấc trong cơ thể, không một chút dấu hiệu sự sống.
Thi thể con người, chính là như thế này ư?
Mãi một lúc lâu tôi không nói nổi lời nào. Tôi hít thở một hơi sâu, kiểm soát cảm xúc của mình, rồi liền đó tìm ngay ra trọng điểm: “Có phải anh thấy tự hành hạ mình vậy vui lắm không hả?”
Tôi dùng hai tay xoay gương mặt lạnh lẽo của anh về đối diện với mình, con mắt duy nhất còn lại, đùng đục và vô hồn của anh, hẳn là đang nhìn tôi.
Khuôn miệng anh mấp máp hé mở, nhưng rồi cũng chẳng phát ra một chút âm thanh nào sau đó.
Cuối cùng, không chịu nổi, tôi mềm giọng xuống, lực siết nơi hai tay dần chuyển thành cái nâng nhẹ: “Đã… không nói được nữa rồi à?”
Anh gật đầu, sau đó chìa đôi tay dinh dính vết máu ra, tách hai tay tôi khỏi tay anh, dùng đầu ngón tay viết lên lòng bàn tay tôi một cách đầy linh hoạt… Bụng, trướng hơi, bên trong… thối rữa.
Nội tạng — nhất là dạ dày và đường ruột, bởi vì chứa nhiều các loại vi khuẩn và chất dinh dưỡng, thường là bộ phận dễ bị phân hủy nhất sau khi chết. Mà một số lượng lớn gồm nhiều loại vi khuẩn sinh sôi thì sẽ làm sinh ra chất hơi, cuối cùng, lớp vỏ da không chứa nổi nữa rồi rách toạc.
Đột nhiên tôi nhớ tới câu nói mình đã từng đọc được ở một nơi nào đó. Hóa ra… là thế này ư? Anh… đã chết rồi ư? Người đang ngồi trước mặt tôi đây… đã là một… thi thể thực sự.
Không cầm nổi lòng mình, tôi hôn lên đôi môi lành lạnh của anh.
Không sao cả, cứ cho là thi thể đi nữa thì đã làm sao? — Với sự tự tin không biết lấy từ đâu ra, tôi siết tay anh thật chặt, miệng nở một nụ cười.
Hôm qua, anh bỏ đi quá mức vội vã, vội đến mức chỉ một thân một mình đã lao vọt ra khỏi tòa kiến trúc được vây kín bởi xi măng cốt thép đó, tìm tới siết chặt lấy hai tay tôi.
Tôi đoan chắc rằng dù có thế nào, tôi cũng không thể thực sự hiểu hết được cảm xúc của anh lúc này. Vậy nên tôi tự nhủ với mình: Bất cứ những lời sáo rỗng giả tạo ra vẻ thấu hiểu gì đó, hãy cứ miễn hết đi. Thứ anh cần giờ này, có chăng chỉ là —
“Muốn ăn sáng không?”
— Thứ anh cần chỉ là sự đối xử như đối với một con người bình thường.
Đôi mắt đùng đục của anh ngước nhìn bát cháo tôi đang bưng, lắc đầu, lại lắc đầu, rồi lê cơ thể mình bước ra phòng khách.
Tôi cảm thấy hơi chút hụt hẫng, sau đó liền tự nhủ với mình rằng, biết đâu… là do thể chất của anh bây giờ không cần phải ăn uống thì sao! Trong niềm tự hào về khả năng nhập vai thần sầu và sức thừa nhận mạnh mẽ của mình, tôi cô độc giải quyết xong bữa trưa, đánh tiếng với anh, hiện vẫn đang ngồi xem ti vi trong phòng khách, sau đó đi ra ngoài… thu xếp mọi việc sau này cho anh.
Rất nhiều đồ đạc của anh vẫn còn để lại ở chỗ làm, tôi phải đi thu dọn chúng, tiện thể, chịu đựng nét mặt hậm hực của cấp trên của anh. Tốn cả buổi sáng, nói rát cổ họng, cộng thêm nở N nụ cười và N lời xin lỗi, và rồi, cuối cùng tôi ôm thùng các tông — bên trong chứa đầy những đồ dùng văn phòng của anh — lê bước trên đường phố. Trong thành phố lớn phồn hoa này, sự mất tích của một cá thể sẽ chẳng khiến bất cứ ai chú ý.
Khó mà tin được, thế mà tôi lại đang nghiền ngẫm suy sét xem vì cớ gì mà anh biến thành như thế này?
Không có những vết đốm thi thể, cũng không có hiện tượng co cứng tử thi như trong sách miêu tả, từng động tác của anh sáng nay đều linh hoạt không khác gì người thường. Điểm khác biệt duy nhất, hẳn chính là không còn hô hấp, nhịp tim, cơ thể lạnh lẽo, đôi mắt vô hồn, và thần kinh không còn cảm nhận được đau đớn.
Sau mấy lần lưỡng lự, tôi vẫn quyết định tới bệnh viện một chuyến. Chỉ cần vờ ra vẻ như tới để xin tư vấn, hẳn là không vấn đề gì… chứ?
Kết quả chính là, tôi bị bác sĩ đuổi ra khỏi phòng khám.
Tôi hỏi bác sĩ: “Người không có hô hấp, không có nhịp tim… là chết rồi đúng không?”
Bác sĩ đáp: “Về mặt học thuật, não chết rồi mới được coi là chết hoàn toàn.”
Tôi hỏi bác sĩ: “Vậy thời gian thì sao?”
Bác sĩ đáp: “Từ vài giây đến vài chục phút, tùy vào từng người mà sẽ có xê dịch.”
Tôi hỏi bác sĩ: “Vậy, nếu một người không còn cảm giác được đau đớn, thì là chuyện gì xảy ra?”
Bác sĩ đáp: “Chứng mất cảm giác đau chăng? Nguyên nhân thì đa dạng, nhiều lắm, tôi không thể kết luận chỉ dựa vào những lời mô tả suông vậy được.”
Tôi hỏi bác sĩ: “Còn, còn có… vết thương trong lòng bàn tay không thể khép miệng được thì sao?”
Bác sĩ đáp: “…”
Tôi hỏi bác sĩ: “Nếu như một người có những triệu chứng ở trên, rồi bụng còn hơi phình lên, thì là chuyện gì được đây?”
Bác sĩ hỏi lại: “… Rốt cuộc cô tới làm gì vậy hả?”
Bị đuổi ra khỏi phòng khám, tôi ôm thùng các tông lang thang trên các con phố. Tuy rằng tôi có lòng chỉ mong được về nhà để bên anh ngay lập tức, nhưng… tôi rõ ràng hơn bao giờ hết, chỉ cần tôi vừa bước chân qua ngưỡng cửa, hết thảy mọi thứ sẽ chỉ còn là cơ thể anh giờ phút này. Những lời nói đó, cơ bản chẳng còn thời gian để suy xét… chẳng còn thời gian để suy nghĩ về sau này, về tương lai, về câu chuyện của hai chúng tôi.
Tôi nên làm sao đây? Chí ít, trước khi anh khôi phục lại bình thường như trước, đây là chuyện mà tôi nên suy tính kĩ đồng thời biến nó thành hành động — đương nhiên, tiền đề là anh có thể khôi phục như trước.
Chập choạng tối, sau khi mua đồ ăn ở cửa tiệm anh thích nhất, tôi đẩy cánh cửa nhà ra. Gọi to tên anh, nhưng không ai đáp lời. Phòng khách không một bóng người, phòng ăn không một bóng người, phòng ngủ không một bóng người. Tôi cau mày, đầu nghĩ với tình trạng của anh bây giờ, hẳn anh sẽ không lựa chọn hành động chạy xộc ra đường đâu, lại càng không…
Tôi mở tủ giày, quả vậy, giày của anh vẫn còn nguyên không thiếu một đôi. Vậy thì… hiện đang có chuyện gì thế này?
Tôi đặt hộp đồ ăn xuống bàn, nhận ra chiếc ti vi trong phòng khách vẫn còn hơi âm ấm. Sau đó, có tiếng vang khe khẽ từ phòng tắm truyền tới.
Gì vậy nhỉ… Hoá ra là ở trong đó, làm hại tôi túa mồ hôi lạnh cả nửa người. Tôi nhún vai, bước đi với một nhịp độ nhanh lẹ, êm ái, tiến về phía đó, mở cánh cửa phòng tắm ra.
—
Và rồi, tôi hối hận. Không, cho dù có gõ cửa thì cũng chẳng thể thay đổi được sự việc đang diễn ra trong đó.
Một mùi tanh tưởi khó có thể diễn tả bằng lời (Tôi cũng không chắc rốt cuộc đây là mùi gì, có thể nó khá tởm, nhưng hơn hết, nó khiến người ta không tài nào chịu nổi) từ bên trong xộc thẳng vào mặt. Anh đang ngồi trong bồn tắm… Trong bồn tắm, thứ chất lỏng với màu đỏ thẫm đang ngả dần sang đen hoặc nâu vàng ánh sắc lá loang ra kín cả bồn nước.
Anh quay đầu sang nhìn về phía tôi, trong một con mắt, nhãn cầu đã bị đâm nát.
“…” Tôi nín lặng, nhìn anh trân trân, cố khống chế cơn xúc động chỉ muốn hét toáng lên và hai chân nhũn ra như bún.
Cảnh tượng trước mắt này, vốn trước kia chỉ có thể trông thấy trên màn ảnh của các bộ phim kinh dị, vậy mà, vào giờ này hôm nay lại được tái hiện đầy chân thực trong chính căn phòng tắm nhà tôi. Và chàng trai trước mặt tôi đây…
Là anh.
Hoặc cũng có thể nói, chỉ vừa lờ mờ nghĩ tới câu từa tựa như “là anh, con người này”, thứ cảm xúc tiêu cực một cách lạ lùng ấy liền được quét đi sạch trơn, đến cả đôi chân không thể bước đi này cũng chỉ còn là tàn dư từ một ảo giác mới vừa, không hơn.
— “Anh thật là… ẩu tả quá rồi!” Cứ cho là không cảm giác được đau đớn thì cũng không thể đối xử với cơ thể mình như thế. Uổng thay cho tôi, lúc ở bên ngoài vẫn mãi vắt óc suy nghĩ xem phải làm thế nào để giúp anh kiểm soát tình hình và hồi phục lại như xưa.
Xưa nay tôi chưa bao giờ giận dữ như giờ phút này, ít nhất là… chưa từng lớn tiếng quát nạt anh như thế. Quát xong thì đến cả hô hấp cũng trở nên khó nhọc, còn chẳng thèm để ý xem anh có nghe và hiểu rõ hay không, tôi cứ phăm phăm đi thẳng đến bên cạnh bồn tắm, định kéo anh đứng dậy. Nhưng khi ánh mắt rơi vào một điểm nào đó, cả người tôi tức khắc đông cứng tại chỗ.
Ở vùng bụng của anh… không, nên hình dung nó thế nào đây? Hẳn phải là nội tạng của anh. Vắt ngang qua khoang bụng anh là mấy đoạn ruột còn đang nổi lềnh phềnh trên mặt nước. Nơi mà xưa nay vẫn được gọi là phần bụng trên cơ thể con người ấy giờ đã là một cái hốc sâu và rộng, khiến mấy khúc xương sườn dưới cùng lộ ra rõ ràng trước mắt. Dưới đó nữa… chính là mấy cục thịt tương tự như nội tạng của động vật mới mọc, phần ruột có thể ngờ ngợ đoán được qua vẻ bề ngoài của nó, và những phân tử mỡ vàng sệt mà tôi từng trêu chọc anh rằng chúng đang tăng trưởng từng ngày. Ở phía trên cái hốc đó, tựa hồ vẫn có thể trông thấy một phần của lá phổi, nơi mà hiện đang say giấc trong cơ thể, không một chút dấu hiệu sự sống.
Thi thể con người, chính là như thế này ư?
Mãi một lúc lâu tôi không nói nổi lời nào. Tôi hít thở một hơi sâu, kiểm soát cảm xúc của mình, rồi liền đó tìm ngay ra trọng điểm: “Có phải anh thấy tự hành hạ mình vậy vui lắm không hả?”
Tôi dùng hai tay xoay gương mặt lạnh lẽo của anh về đối diện với mình, con mắt duy nhất còn lại, đùng đục và vô hồn của anh, hẳn là đang nhìn tôi.
Khuôn miệng anh mấp máp hé mở, nhưng rồi cũng chẳng phát ra một chút âm thanh nào sau đó.
Cuối cùng, không chịu nổi, tôi mềm giọng xuống, lực siết nơi hai tay dần chuyển thành cái nâng nhẹ: “Đã… không nói được nữa rồi à?”
Anh gật đầu, sau đó chìa đôi tay dinh dính vết máu ra, tách hai tay tôi khỏi tay anh, dùng đầu ngón tay viết lên lòng bàn tay tôi một cách đầy linh hoạt… Bụng, trướng hơi, bên trong… thối rữa.
Nội tạng — nhất là dạ dày và đường ruột, bởi vì chứa nhiều các loại vi khuẩn và chất dinh dưỡng, thường là bộ phận dễ bị phân hủy nhất sau khi chết. Mà một số lượng lớn gồm nhiều loại vi khuẩn sinh sôi thì sẽ làm sinh ra chất hơi, cuối cùng, lớp vỏ da không chứa nổi nữa rồi rách toạc.
Đột nhiên tôi nhớ tới câu nói mình đã từng đọc được ở một nơi nào đó. Hóa ra… là thế này ư? Anh… đã chết rồi ư? Người đang ngồi trước mặt tôi đây… đã là một… thi thể thực sự.
Không cầm nổi lòng mình, tôi hôn lên đôi môi lành lạnh của anh.
Không sao cả, cứ cho là thi thể đi nữa thì đã làm sao? — Với sự tự tin không biết lấy từ đâu ra, tôi siết tay anh thật chặt, miệng nở một nụ cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook