Bạn Trai Thiên Tài
-
Chương 8
Edit: Thanh Nhàn
Beta: Chin
Bị Nguyễn Manh chắn trước mặt, tiểu mập mạp sắc bén liếc Nguyễn Manh và Trần Mặc, sau đó bỏ đi.
Nguyễn Manh vui vẻ trở về chỗ ngồi, Trần Mặc trầm mặc nhìn cô, Nguyễn Manh có chút ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cậu nhìn cô như vậy. Nguyễn Manh nghĩ cậu không thoải mái vì bị tiểu mập mạp đùa giỡn, cô an ủi, "Cậu đừng quan tâm đến cậu ta, cậu ta chính là thích đi trêu chọc người khác."
Trần Mặc rút lại ánh mắt, trả lời, "Không sao, tớ quen rồi."
" Việc như vậy thường xuyên diễn ra, tớ quen rồi...."
Đây là câu nói dài nhất của Trần Mặc từ trước đến nay. Nguyễn Manh rất ngạc nhiên, "Hóa ra cậu cũng có thể nói dài như vậy nha!"
Lúc đó, Nguyễn Manh dường như nhìn thấy khoé miệng của Trần Mặc khẽ nhếch lên, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Nguyễn Manh lắc đầu, có lẽ là ảo giác của cô. Trần Mặc không đáp lại, bắt đầu cúi đầu xuống để làm số độc lần nữa.
Thời gian còn lại, Nguyễn Manh và Triệu Văn Hách nằm trên bàn nghỉ ngơi.
Giờ nghỉ trưa nhanh chóng trôi qua, mọi người tiếp tục tham quan phần còn lại của công viên cho đến 4h30 chiều.
Sau đó, đoàn học sinh mệt mỏi theo cô giáo lên xe buýt. Trên đường về, tất cả các học sinh không còn vui vẻ như lúc đầu, thiếp đi trên ghế để ngủ bù sau ngày dài mệt mỏi.
Nửa tiếng sau, xe buýt dừng ở cổng trường. Nguyễn Manh ra khỏi xe thấy Nguyễn Xuân Thu đứng trước cửa xe buýt, cô vẫy tay với ông. Nguyễn Manh vui vẻ chạy đến. Nguyễn Xuân Thu cầm lấy cặp sách của cô, hỏi: "Hôm nay chơi có vui không? "
Nguyễn Manh nhanh nhảu đáp, "Rất vui ạ."
Khi Nguyễn Manh chuẩn bị lên xe về, cô đột nhiên quay đầu lại, thấy Tần Nam đang nói chuyện với cô giáo chủ nhiệm. Đứng bên cạnh là Trần Mặc, khuôn mặt của Tần Nam đỏ bừng, dường như đang rất xấu hổ.
Trở về nhà, Nguyễn Manh ăn tối, sau đó đi tắm rửa. Hôm nay cô không có bài tập về nhà nên rất thoải mái. Cô đang chơi game trong phòng, bất ngờ chuông cửa reo.
Nguyễn Manh nghe thấy giọng nói của dì Tần đối diện, cô mở cửa phòng, đi đến cầu thang để xem họ nói chuyện. Tần Nam đứng trong phòng khách, xoa tay khó chịu, Du Hoa lịch sự để bà ấy ngồi xuống, Tần Nam từ chối, "Không cần đâu chị, tôi đến đây để cảm ơn Manh Manh, hôm nay cô giáo nói với tôi, trong giờ nghỉ Trần Mặc đã bỏ đi và Manh Manh đã tìm thấy thằng bé, tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền Manh Manh, đây lần đầu tiên Trần Mặc tham gia hoạt động nhóm như thế này nên nhiều thứ không hiểu lắm, nếu không nhờ Manh Manh thì tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa."
Khi cô giáo chủ nhiệm nói với bà về sự việc này, bà cảm thấy vô cùng xấu hổ. Con bà không giống như những đứa trẻ bình thường khác. Thằng bé không phù hợp với các hoạt động nhóm, nhưng bà không muốn làm cho Trần Mặc khác biệt so với các bạn cùng lứa. Bà khăng khăng muốn đưa Trần Mặc đi từ sáng sớm, nhưng bà cũng không hy vọng sẽ gây rắc rối cho người khác.
Du Hoa nhẹ nhàng an ủi bà, "Chúng nó là bạn, chị không cần phải quá lời như vậy đâu."
Tần Nam lại tiếp tục: "Đây là lần đầu tiên Trần Mặc kết bạn. Mặc dù thằng bé không thích nói chuyện, nhưng nó sẽ không cố tình gây rắc rối cho người khác. Lần này tôi sẽ nói chuyện tốt với thằng bé."
Tần Nam biết rằng tính cách của Trần Mặc không được lòng mọi người từ khi còn nhỏ. Cậu thích một mình, cậu chỉ sống trong thế giới của chính mình, khiến những người xung quanh cảm thấy cô đơn.
Tần Nam vô cùng ngạc nhiên khi cậu có thể kết bạn ở đây. Bà không muốn cậu xa lánh người bạn duy nhất của mình.
Du Hoa thận trọng nhìn bà, nhẹ nhàng an ủi, "Chị không cần phải quá lo lắng, Manh Manh đã nhiệt tình từ nhỏ, Trần Mặc là bạn cùng bàn của con bé, đây là việc con bé nên làm, giúp đỡ lẫn nhau là điều tốt."
Tần Nam trở về, Du Hoa không nhịn được mà thở dài. Cả hai đều là cha mẹ, họ hiểu khó khăn của Tần Nam, "Rất khó để nuôi nấng một đứa trẻ như vậy từ thời thơ ấu."
Nguyễn Xuân Thu cũng nói một tiếng, "Tôi thấy Trần Mặc không thích nói nhiều, nhưng không sao. Nó có thể chịu đựng tiếng ồn của Manh Manh suốt cả ngày, cho thấy thằng bé cũng là một đứa bé tốt."
Cô ồn ào khi nào? Ngay cả cha cũng nói như vậy. Nguyễn Manh lặng lẽ bước lên lầu.
Mặc dù Nguyễn Manh không hiểu tại sao dì Tần lại nói những lời này, nhưng Tần Nam đã xấu hổ, tù túng và mặc cảm.
______
Thời gian nhanh chóng trôi đi. Trong chớp mắt, mối quan hệ giữa Nguyễn Manh và Trần Mặc vẫn như thường lệ, Nguyễn Manh ngồi bên cạnh nói chuyện, Trần Mặc làm việc của riêng mình, nhưng đôi khi Trần Mặc cũng sẽ trả lời các câu hỏi của cô, thậm chí là nói một hơi dài.
Kỳ nghỉ hè, Nguyễn Manh tiếp tục tham gia các lớp đào tạo, các lớp học piano và Taekwondo. Những lúc khác, miễn là cô hoàn thành bài tập về nhà hàng ngày, Nguyễn Manh được tự do dành thời gian cho việc riêng. Cô xem phim hoạt hình và chơi game mỗi ngày. Chen Mo không tham gia bất kỳ lớp đào tạo luyện thi nào, nhưng vào mỗi chiều thứ bảy, Tần Nam sẽ đuổi anh ra khỏi nhà, không biết chính xác là cậu đi đâu và làm gì.
Lúc nghỉ hè, Nguyễn Xuân Thu đã mua cho cô rất nhiều đồ chơi, một trong số đó là câu đố về nàng tiên cá với hơn một nghìn mảnh ghép. Nguyễn Manh đã mất hết kiên nhẫn sau khi chơi hơn mười phút. Nghĩ đến đã lâu rồi cô không gặp Trần Mặc, cô định đi tìm cậu.
Cô cất quyển câu đố, đem sách bài tập đến nhà Trần Mặc. Bây giờ điểm toán của Nguyễn Manh đã cao hơn rất nhiều so với trước đây. Cô đạt 92 điểm trong kỳ thi cuối kỳ. Sau khi về nhà, Nguyễn Xuân Thu cầm lấy bài kiểm tra, mặc dù rất vui nhưng ông vẫn đăng kí lớp phụ đạo toán cho cô vào kỳ nghỉ hè. Khi gặp bài toán khó, cô sẽ đến tìm Trần Mặc, điểm toán của cậu đạt điểm tuyệt đối, là người đứng đầu lớp.
Nguyễn Manh đi vào phòng, Trần Mặc vẫn lặng lẽ đọc sách. Nguyễn Manh đi đến trước mặt cậu, đặt cuốn bài tập xuống, cậu bắt đầu giải thích cho cô ở trên giấy, nửa giờ sau cô cũng làm xong.
Sau khi hoàn thành bài tập, Nguyễn Manh đặt quyển câu đố cô mang lên bàn. Đôi mắt của Trần Mặc rời khỏi cuốn sách trên tay, tập trung vào trò chơi ghép hình. Cậu bất động nhìn nàng tiên cá phía trên. Thật hiếm khi thấy Trần Mặc quan tâm đến những thứ khác ngoài sách và những con số.
Nguyễn Manh hỏi, "Cậu có muốn chơi cái này không?"
Trần Mặc gật đầu. Nguyễn Manh mở bệ câu đố xuống đất, Trần Mặc bắt đầu kiên nhẫn nhìn từng mảnh một. Có vẻ như, dù mất bao lâu cậu cũng không quan tâm.
Hàng mi dài rũ bóng gần như che khuất cả nửa khuôn mặt, khóe miệng cậu mím chặt khi suy nghĩ, lúm đồng tiền bên phải lúc ẩn lúc hiện.
Ban đầu Nguyễn Manh không hề có hứng thú với trò này, nhưng khi thấy Trần Mặc đang cực kỳ nghiêm túc, cô cũng bắt đầu tập trung. Hiếm khi tìm thấy một trò chơi mà hai người có thể chơi cùng nhau. Vô thức, hai người đã chơi được một giờ.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Manh ngồi im lặng lâu như vậy. Trò chơi ghép hình là trò chơi cơ học, miễn là bạn điền chúng đúng theo những con số đằng sau, Trần Mặc có tính kiên nhẫn hơn Nguyễn Manh. Chỉ tại thời điểm này, Nguyễn Manh mới cảm thấy cô và cậu bằng tuổi nhau. 9h30 tối, gần đến giờ đi ngủ, Nguyễn Manh cất câu đố, " Muộn rồi, ngày mai tớ tìm cậu chơi tiếp nha."
Trần Mặc không lắc cũng chẳng gật đầu, Nguyễn Manh hiểu cậu đã đồng ý. Nguyễn Manh ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang.
Ngay khi đến góc cầu thang, cô nghe thấy Tần Nam và chú Trần đang nói chuyện với nhau trong phòng khách. Tần Nam lo ngại, " Thời gian này chúng ta phải thật cẩn thận, nếu được, hay là chúng ta thuê bảo mẫu cho thằng bé."
Giọng nói của cha Trần nhẹ nhàng vang lên, "Không sao đâu, bây giờ đang là ngày nghỉ, chúng ta không cần phải làm thế, dù sao, thời gian này anh cũng không nhiều việc, nếu em cảm thấy không thoải mái thì cứ nói với anh."
Nguyễn Manh đi ra khỏi cầu thang, Tần Nam quay đầu lại, mỉm cười với cô, "Manh Manh, ngày mai con có đến không?"
Nguyễn Manh ngước nhìn bà, gật gật cái đầu thông minh, "Có ạ, ngày mai con sẽ đến chơi với Trần Mặc."
Tần Nam chạm vào cái đầu nhỏ của cô, "Dì đưa con ra ngoài nhé!?."
Tần Nam luôn đứng ở cửa, nhìn Nguyễn Manh đi vào phía nhà đối diện, sau đó quay lại, đi vào nhà. Nguyễn Manh gõ cửa phòng của Nguyễn Xuân Thu, "Có phải dì Tần bị bệnh không ba?"
Nguyễn Xuân Thu nhìn lên từ cuốn sách, "Tại sao con đột nhiên hỏi vậy?"
Nguyễn Manh lắc đầu. Mặc dù hai vợ chồng dì vừa nói chuyện, Nguyễn Manh cảm thấy khuôn mặt của dì Tần trở nên đỏ bừng, nụ cười trên khuôn mặt của bà cũng tươi hơn thường ngày.
______
Vào cuối kỳ nghỉ hè, Nguyễn Manh cuối cùng cũng biết chuyện mà Tần Nam và Trần Vĩnh Quốc nói ngày hôm đó, bởi vì bụng của Tần Nam to lên từng ngày, mẹ cô nói rằng có một sinh mệnh mới đang ở trong đó.
Mỗi lần Nguyễn Manh đi đến nhà Trần Mặc, cô có thể thấy khuôn mặt một đỏ, một trắng của Tần Nam và chồng mình. Họ đang mong chờ một cuộc sống mới.
Nguyễn Manh không thể không tò mò hỏi Trần Mặc, "Cậu có biết dì Tần đang mang thai không?"
Trần Mặc gật đầu.
Nguyễn Manh nói, "Cậu muốn có em trai hay em gái?"
Trần Mặc nhìn vào đôi mắt của Nguyễn Manh, khóe miệng cậu như có như không nở một nụ cười, lúm đồng tiền bên phải trở nên rõ hơn, cậu nói, "Sao cũng được."
Mặc dù Nguyễn Manh không thích búp bê lắm, nhưng cô cũng mong đợi một sinh mệnh mới trong bụng của Tần Nam. Trẻ em mềm mại, dễ thương, chơi vui hơn nhiều so với búp bê.
Vì mang thai nên Tần Nam đi lại vô cùng cẩn thận, công việc Trần Vĩnh Quốc cũng bận rộn nên cuối cùng ông và vợ cũng đã nhờ Nguyễn Xuân Thu đưa đón Trần Mặc.
Đối với Nguyễn Xuân Thu, đây chỉ là một việc nhỏ, dù sao, ông cũng phải đưa Nguyễn Manh đến trường, Trần Mặc không có ý kiến gì về chuyện này. Cậu ngồi ở ghế sau, không hề ồn ào, khiến cho người ta không có cảm giác về sự hiện diện của cậu.
Trên đường đi học hàng ngày, Nguyễn Manh nói với Nguyễn Xuân Thu những gì đã xảy ra trong ngày, về những tiết học hay trò chơi, những gì Trần Mặc nói, những gì Trần Mặc làm, nhưng Nguyễn Xuân Thu chưa bao giờ nghe Trần Mặc nói một lời, Trần Mặc chỉ nói chuyện với Nguyễn Manh.
Khi xe về đến nhà, Trần Mặc lặng lẽ ra khỏi xe, gật đầu chào với Nguyễn Xuân Thu, sau đó đi vào cửa đối diện.
Tần Nam ngày càng trở nên vụng về, đi lại khó khăn. Bà dành phần lớn thời gian để ngủ trong phòng. Trần Vĩnh Quốc đã thuê một người bảo mẫu nấu ăn ba bữa một ngày. Trần Mặc ăn xong, lặng lẽ đi lên lầu một mình.
Tám giờ tối, âm thanh xe hơi quen thuộc phát ra từ bên ngoài, Trần Mặc biết là Trần Vĩnh Quốc đã về. Ngay sau đó, tiếng cười của Trần Vĩnh Quốc và Tần Nam ở tầng dưới vang lên. Những tháng gần đây, do sự xuất hiện của một sinh linh mới, thời gian về nhà của Trần Vĩnh Quốc đã sớm hơn hẳn, hai người cũng hiếm khi cãi nhau.
Tiếng ồn ở tầng một và sự im lặng ở tầng hai giống như hai thế giới riêng biệt. Bây giờ Tần Nam không còn đi lên lầu vì bất tiện về cơ thể, Trần Vĩnh Quốc thì càng hiếm khi xuất hiện. Tầng hai hoàn toàn trở thành thế giới đơn độc của Trần Mặc, cậu dần dần trở thành một người vô hình trong chính ngôi nhà của mình.
___________
Tác giả có điều muốn nói: Một làn sóng phong bì đỏ (?_?) Tất cả những người bạn theo đuổi văn bản đều thể hiện khuôn mặt của họ ~~~
____________
Bây giờ mới nhận ra một chương nó dài kinh khủng, chương nào cũng ~2500 từ ಥ‿ಥ
Beta: Chin
Bị Nguyễn Manh chắn trước mặt, tiểu mập mạp sắc bén liếc Nguyễn Manh và Trần Mặc, sau đó bỏ đi.
Nguyễn Manh vui vẻ trở về chỗ ngồi, Trần Mặc trầm mặc nhìn cô, Nguyễn Manh có chút ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cậu nhìn cô như vậy. Nguyễn Manh nghĩ cậu không thoải mái vì bị tiểu mập mạp đùa giỡn, cô an ủi, "Cậu đừng quan tâm đến cậu ta, cậu ta chính là thích đi trêu chọc người khác."
Trần Mặc rút lại ánh mắt, trả lời, "Không sao, tớ quen rồi."
" Việc như vậy thường xuyên diễn ra, tớ quen rồi...."
Đây là câu nói dài nhất của Trần Mặc từ trước đến nay. Nguyễn Manh rất ngạc nhiên, "Hóa ra cậu cũng có thể nói dài như vậy nha!"
Lúc đó, Nguyễn Manh dường như nhìn thấy khoé miệng của Trần Mặc khẽ nhếch lên, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Nguyễn Manh lắc đầu, có lẽ là ảo giác của cô. Trần Mặc không đáp lại, bắt đầu cúi đầu xuống để làm số độc lần nữa.
Thời gian còn lại, Nguyễn Manh và Triệu Văn Hách nằm trên bàn nghỉ ngơi.
Giờ nghỉ trưa nhanh chóng trôi qua, mọi người tiếp tục tham quan phần còn lại của công viên cho đến 4h30 chiều.
Sau đó, đoàn học sinh mệt mỏi theo cô giáo lên xe buýt. Trên đường về, tất cả các học sinh không còn vui vẻ như lúc đầu, thiếp đi trên ghế để ngủ bù sau ngày dài mệt mỏi.
Nửa tiếng sau, xe buýt dừng ở cổng trường. Nguyễn Manh ra khỏi xe thấy Nguyễn Xuân Thu đứng trước cửa xe buýt, cô vẫy tay với ông. Nguyễn Manh vui vẻ chạy đến. Nguyễn Xuân Thu cầm lấy cặp sách của cô, hỏi: "Hôm nay chơi có vui không? "
Nguyễn Manh nhanh nhảu đáp, "Rất vui ạ."
Khi Nguyễn Manh chuẩn bị lên xe về, cô đột nhiên quay đầu lại, thấy Tần Nam đang nói chuyện với cô giáo chủ nhiệm. Đứng bên cạnh là Trần Mặc, khuôn mặt của Tần Nam đỏ bừng, dường như đang rất xấu hổ.
Trở về nhà, Nguyễn Manh ăn tối, sau đó đi tắm rửa. Hôm nay cô không có bài tập về nhà nên rất thoải mái. Cô đang chơi game trong phòng, bất ngờ chuông cửa reo.
Nguyễn Manh nghe thấy giọng nói của dì Tần đối diện, cô mở cửa phòng, đi đến cầu thang để xem họ nói chuyện. Tần Nam đứng trong phòng khách, xoa tay khó chịu, Du Hoa lịch sự để bà ấy ngồi xuống, Tần Nam từ chối, "Không cần đâu chị, tôi đến đây để cảm ơn Manh Manh, hôm nay cô giáo nói với tôi, trong giờ nghỉ Trần Mặc đã bỏ đi và Manh Manh đã tìm thấy thằng bé, tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền Manh Manh, đây lần đầu tiên Trần Mặc tham gia hoạt động nhóm như thế này nên nhiều thứ không hiểu lắm, nếu không nhờ Manh Manh thì tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa."
Khi cô giáo chủ nhiệm nói với bà về sự việc này, bà cảm thấy vô cùng xấu hổ. Con bà không giống như những đứa trẻ bình thường khác. Thằng bé không phù hợp với các hoạt động nhóm, nhưng bà không muốn làm cho Trần Mặc khác biệt so với các bạn cùng lứa. Bà khăng khăng muốn đưa Trần Mặc đi từ sáng sớm, nhưng bà cũng không hy vọng sẽ gây rắc rối cho người khác.
Du Hoa nhẹ nhàng an ủi bà, "Chúng nó là bạn, chị không cần phải quá lời như vậy đâu."
Tần Nam lại tiếp tục: "Đây là lần đầu tiên Trần Mặc kết bạn. Mặc dù thằng bé không thích nói chuyện, nhưng nó sẽ không cố tình gây rắc rối cho người khác. Lần này tôi sẽ nói chuyện tốt với thằng bé."
Tần Nam biết rằng tính cách của Trần Mặc không được lòng mọi người từ khi còn nhỏ. Cậu thích một mình, cậu chỉ sống trong thế giới của chính mình, khiến những người xung quanh cảm thấy cô đơn.
Tần Nam vô cùng ngạc nhiên khi cậu có thể kết bạn ở đây. Bà không muốn cậu xa lánh người bạn duy nhất của mình.
Du Hoa thận trọng nhìn bà, nhẹ nhàng an ủi, "Chị không cần phải quá lo lắng, Manh Manh đã nhiệt tình từ nhỏ, Trần Mặc là bạn cùng bàn của con bé, đây là việc con bé nên làm, giúp đỡ lẫn nhau là điều tốt."
Tần Nam trở về, Du Hoa không nhịn được mà thở dài. Cả hai đều là cha mẹ, họ hiểu khó khăn của Tần Nam, "Rất khó để nuôi nấng một đứa trẻ như vậy từ thời thơ ấu."
Nguyễn Xuân Thu cũng nói một tiếng, "Tôi thấy Trần Mặc không thích nói nhiều, nhưng không sao. Nó có thể chịu đựng tiếng ồn của Manh Manh suốt cả ngày, cho thấy thằng bé cũng là một đứa bé tốt."
Cô ồn ào khi nào? Ngay cả cha cũng nói như vậy. Nguyễn Manh lặng lẽ bước lên lầu.
Mặc dù Nguyễn Manh không hiểu tại sao dì Tần lại nói những lời này, nhưng Tần Nam đã xấu hổ, tù túng và mặc cảm.
______
Thời gian nhanh chóng trôi đi. Trong chớp mắt, mối quan hệ giữa Nguyễn Manh và Trần Mặc vẫn như thường lệ, Nguyễn Manh ngồi bên cạnh nói chuyện, Trần Mặc làm việc của riêng mình, nhưng đôi khi Trần Mặc cũng sẽ trả lời các câu hỏi của cô, thậm chí là nói một hơi dài.
Kỳ nghỉ hè, Nguyễn Manh tiếp tục tham gia các lớp đào tạo, các lớp học piano và Taekwondo. Những lúc khác, miễn là cô hoàn thành bài tập về nhà hàng ngày, Nguyễn Manh được tự do dành thời gian cho việc riêng. Cô xem phim hoạt hình và chơi game mỗi ngày. Chen Mo không tham gia bất kỳ lớp đào tạo luyện thi nào, nhưng vào mỗi chiều thứ bảy, Tần Nam sẽ đuổi anh ra khỏi nhà, không biết chính xác là cậu đi đâu và làm gì.
Lúc nghỉ hè, Nguyễn Xuân Thu đã mua cho cô rất nhiều đồ chơi, một trong số đó là câu đố về nàng tiên cá với hơn một nghìn mảnh ghép. Nguyễn Manh đã mất hết kiên nhẫn sau khi chơi hơn mười phút. Nghĩ đến đã lâu rồi cô không gặp Trần Mặc, cô định đi tìm cậu.
Cô cất quyển câu đố, đem sách bài tập đến nhà Trần Mặc. Bây giờ điểm toán của Nguyễn Manh đã cao hơn rất nhiều so với trước đây. Cô đạt 92 điểm trong kỳ thi cuối kỳ. Sau khi về nhà, Nguyễn Xuân Thu cầm lấy bài kiểm tra, mặc dù rất vui nhưng ông vẫn đăng kí lớp phụ đạo toán cho cô vào kỳ nghỉ hè. Khi gặp bài toán khó, cô sẽ đến tìm Trần Mặc, điểm toán của cậu đạt điểm tuyệt đối, là người đứng đầu lớp.
Nguyễn Manh đi vào phòng, Trần Mặc vẫn lặng lẽ đọc sách. Nguyễn Manh đi đến trước mặt cậu, đặt cuốn bài tập xuống, cậu bắt đầu giải thích cho cô ở trên giấy, nửa giờ sau cô cũng làm xong.
Sau khi hoàn thành bài tập, Nguyễn Manh đặt quyển câu đố cô mang lên bàn. Đôi mắt của Trần Mặc rời khỏi cuốn sách trên tay, tập trung vào trò chơi ghép hình. Cậu bất động nhìn nàng tiên cá phía trên. Thật hiếm khi thấy Trần Mặc quan tâm đến những thứ khác ngoài sách và những con số.
Nguyễn Manh hỏi, "Cậu có muốn chơi cái này không?"
Trần Mặc gật đầu. Nguyễn Manh mở bệ câu đố xuống đất, Trần Mặc bắt đầu kiên nhẫn nhìn từng mảnh một. Có vẻ như, dù mất bao lâu cậu cũng không quan tâm.
Hàng mi dài rũ bóng gần như che khuất cả nửa khuôn mặt, khóe miệng cậu mím chặt khi suy nghĩ, lúm đồng tiền bên phải lúc ẩn lúc hiện.
Ban đầu Nguyễn Manh không hề có hứng thú với trò này, nhưng khi thấy Trần Mặc đang cực kỳ nghiêm túc, cô cũng bắt đầu tập trung. Hiếm khi tìm thấy một trò chơi mà hai người có thể chơi cùng nhau. Vô thức, hai người đã chơi được một giờ.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Manh ngồi im lặng lâu như vậy. Trò chơi ghép hình là trò chơi cơ học, miễn là bạn điền chúng đúng theo những con số đằng sau, Trần Mặc có tính kiên nhẫn hơn Nguyễn Manh. Chỉ tại thời điểm này, Nguyễn Manh mới cảm thấy cô và cậu bằng tuổi nhau. 9h30 tối, gần đến giờ đi ngủ, Nguyễn Manh cất câu đố, " Muộn rồi, ngày mai tớ tìm cậu chơi tiếp nha."
Trần Mặc không lắc cũng chẳng gật đầu, Nguyễn Manh hiểu cậu đã đồng ý. Nguyễn Manh ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang.
Ngay khi đến góc cầu thang, cô nghe thấy Tần Nam và chú Trần đang nói chuyện với nhau trong phòng khách. Tần Nam lo ngại, " Thời gian này chúng ta phải thật cẩn thận, nếu được, hay là chúng ta thuê bảo mẫu cho thằng bé."
Giọng nói của cha Trần nhẹ nhàng vang lên, "Không sao đâu, bây giờ đang là ngày nghỉ, chúng ta không cần phải làm thế, dù sao, thời gian này anh cũng không nhiều việc, nếu em cảm thấy không thoải mái thì cứ nói với anh."
Nguyễn Manh đi ra khỏi cầu thang, Tần Nam quay đầu lại, mỉm cười với cô, "Manh Manh, ngày mai con có đến không?"
Nguyễn Manh ngước nhìn bà, gật gật cái đầu thông minh, "Có ạ, ngày mai con sẽ đến chơi với Trần Mặc."
Tần Nam chạm vào cái đầu nhỏ của cô, "Dì đưa con ra ngoài nhé!?."
Tần Nam luôn đứng ở cửa, nhìn Nguyễn Manh đi vào phía nhà đối diện, sau đó quay lại, đi vào nhà. Nguyễn Manh gõ cửa phòng của Nguyễn Xuân Thu, "Có phải dì Tần bị bệnh không ba?"
Nguyễn Xuân Thu nhìn lên từ cuốn sách, "Tại sao con đột nhiên hỏi vậy?"
Nguyễn Manh lắc đầu. Mặc dù hai vợ chồng dì vừa nói chuyện, Nguyễn Manh cảm thấy khuôn mặt của dì Tần trở nên đỏ bừng, nụ cười trên khuôn mặt của bà cũng tươi hơn thường ngày.
______
Vào cuối kỳ nghỉ hè, Nguyễn Manh cuối cùng cũng biết chuyện mà Tần Nam và Trần Vĩnh Quốc nói ngày hôm đó, bởi vì bụng của Tần Nam to lên từng ngày, mẹ cô nói rằng có một sinh mệnh mới đang ở trong đó.
Mỗi lần Nguyễn Manh đi đến nhà Trần Mặc, cô có thể thấy khuôn mặt một đỏ, một trắng của Tần Nam và chồng mình. Họ đang mong chờ một cuộc sống mới.
Nguyễn Manh không thể không tò mò hỏi Trần Mặc, "Cậu có biết dì Tần đang mang thai không?"
Trần Mặc gật đầu.
Nguyễn Manh nói, "Cậu muốn có em trai hay em gái?"
Trần Mặc nhìn vào đôi mắt của Nguyễn Manh, khóe miệng cậu như có như không nở một nụ cười, lúm đồng tiền bên phải trở nên rõ hơn, cậu nói, "Sao cũng được."
Mặc dù Nguyễn Manh không thích búp bê lắm, nhưng cô cũng mong đợi một sinh mệnh mới trong bụng của Tần Nam. Trẻ em mềm mại, dễ thương, chơi vui hơn nhiều so với búp bê.
Vì mang thai nên Tần Nam đi lại vô cùng cẩn thận, công việc Trần Vĩnh Quốc cũng bận rộn nên cuối cùng ông và vợ cũng đã nhờ Nguyễn Xuân Thu đưa đón Trần Mặc.
Đối với Nguyễn Xuân Thu, đây chỉ là một việc nhỏ, dù sao, ông cũng phải đưa Nguyễn Manh đến trường, Trần Mặc không có ý kiến gì về chuyện này. Cậu ngồi ở ghế sau, không hề ồn ào, khiến cho người ta không có cảm giác về sự hiện diện của cậu.
Trên đường đi học hàng ngày, Nguyễn Manh nói với Nguyễn Xuân Thu những gì đã xảy ra trong ngày, về những tiết học hay trò chơi, những gì Trần Mặc nói, những gì Trần Mặc làm, nhưng Nguyễn Xuân Thu chưa bao giờ nghe Trần Mặc nói một lời, Trần Mặc chỉ nói chuyện với Nguyễn Manh.
Khi xe về đến nhà, Trần Mặc lặng lẽ ra khỏi xe, gật đầu chào với Nguyễn Xuân Thu, sau đó đi vào cửa đối diện.
Tần Nam ngày càng trở nên vụng về, đi lại khó khăn. Bà dành phần lớn thời gian để ngủ trong phòng. Trần Vĩnh Quốc đã thuê một người bảo mẫu nấu ăn ba bữa một ngày. Trần Mặc ăn xong, lặng lẽ đi lên lầu một mình.
Tám giờ tối, âm thanh xe hơi quen thuộc phát ra từ bên ngoài, Trần Mặc biết là Trần Vĩnh Quốc đã về. Ngay sau đó, tiếng cười của Trần Vĩnh Quốc và Tần Nam ở tầng dưới vang lên. Những tháng gần đây, do sự xuất hiện của một sinh linh mới, thời gian về nhà của Trần Vĩnh Quốc đã sớm hơn hẳn, hai người cũng hiếm khi cãi nhau.
Tiếng ồn ở tầng một và sự im lặng ở tầng hai giống như hai thế giới riêng biệt. Bây giờ Tần Nam không còn đi lên lầu vì bất tiện về cơ thể, Trần Vĩnh Quốc thì càng hiếm khi xuất hiện. Tầng hai hoàn toàn trở thành thế giới đơn độc của Trần Mặc, cậu dần dần trở thành một người vô hình trong chính ngôi nhà của mình.
___________
Tác giả có điều muốn nói: Một làn sóng phong bì đỏ (?_?) Tất cả những người bạn theo đuổi văn bản đều thể hiện khuôn mặt của họ ~~~
____________
Bây giờ mới nhận ra một chương nó dài kinh khủng, chương nào cũng ~2500 từ ಥ‿ಥ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook