Trong đầu cô lại không tự chủ được mà bắt đầu tưởng tượng ra dáng vẻ của thiếu niên giờ khắc này.

Nếu…Nếu…Cô nắm chặt vạt áo, gần như điên cuồng mà âm trầm nghĩ…Nếu lúc này, người đang ở dưới thân anh, cùng anh nước sữa hòa nhau là cô thì tốt biết bao nhiêu.

Suy nghĩ trong đầu không thể thay đổi hiện thực trước mắt.

Cô mở to mắt, tầm mắt không có tiêu điểm mà dừng lại trên cửa nhà vệ sinh, nghĩ về thiếu niên thiếu nữ đang tận tình giao hợp bên ngoài kia.

Trong đầu loạn thành một đống.

“A… A… A Trăn…” Giọng nói của thiếu nữ vừa mềm vừa khàn, vui sướng tới cùng cực lại nhiễm thêm chút nức nở, “Thật thoải mái… Thật thoải mái…”Cố Tích Trăn vẫn không hé răng như trước.

Tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc cùng với tiếng thân thể va chạm hỗn hợp lại, biến thành một khúc mị hoặc, dễ dàng lôi kéo dục vọng trong người Lê Âm ra.


Cô ở cách gian, ngừng thở, ngưng thần tĩnh khí, mặt càng lúc càng nóng, càng lúc càng nóng.

Cô muốn nghe được giọng của anh, nghe tiếng nỉ non, tiếng rên rỉ của anh khi đắm chìm trong dục vọng.

Nhưng dường như anh không thích nói chuyện lắm, ngày thường đã là vậy, khi làm tình cũng là như thế.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Cố Tích Trăn cũng tận hứng, cô nghe được tiếng Ôn Lâm thét chói tai khi đạt tới cao trào.

Kết thúc, cuối cùng hai người cũng bước chân rời khỏi nhà vệ sinh, mà đại não của Lê Âm cũng bắt đầu khôi phục lại, bắt đầu bình tĩnh lại.

Cô cúi đầu theo bản năng, tay phải trắng nõn xuyên qua váy ngắn đồng phục sờ thẳng về phía quần lót, đụng trúng một vùng ẩm ướt.

Cô ướt.

Đứng chốc lát, dựa người vào vách tường, cô thử cách quần lót xoa nắn âm đế (hột le).


Cô bắt đầu khiêu khích, đè ép, vuốt ve cái hột nhỏ non mềm, hai chân cũng theo bản năng mà bắt đầu cọ xát qua lại.

Thoải mái, lại không đủ thoải mái.

Nhưng ngay cả chính cô cũng không thể nói rõ được rốt cuộc là thiếu cái gì.

Ngay cả tiếng rên rỉ cũng mang theo chút chưa tận hứng.

Bọn họ sướng xong rồi nhưng cô vẫn còn đang hãm sâu vào vòng xoáy dục vọng, cố thế nào cũng không thể thoát thân.

…Khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, tiết thể dục đã kết thúc, trên sân bóng cũng chẳng còn bóng dáng Tống Diệp Diệp.

Lê Âm đi vào phòng học, vừa vào đã nhìn thấy Ôn Lâm đang ngồi trong phòng.

Cô ấy đang nói chuyện với nữ sinh khác, váy áo sạch sẽ, hệt như người mới vừa rên rỉ kiều mị trong nhà vệ sinh lúc nãy không phải là cô ấy.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương