Là một người đàn ông trẻ tuổi, dựa vào cách ăn mặc, Lê Âm nhận ra thân phận của đối phương.

Anh ta là trợ lý của chú út.

Giờ phút này, anh ta đứng trước mặt cô, gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Lê tiểu thư, Lê tổng kêu tôi tới đưa tiểu thư trở về.

”Lê Âm đứng ngồi không yên, thấp thỏm không thôi.

Trong lòng có đầy lời muốn nói, muốn mở miệng nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.


Hẳn trợ lý cũng biết cô đang căng thẳng lo lắng, nên trong lúc lái xe trợ lý vẫn luôn nói chuyện với cô.

Anh ta là người có tính rộng rãi nhiệt tình, cho dù cô chẳng mở miệng đáp lại bao nhiêu cũng chẳng thấy anh ta xấu hổ.

Nghiêm túc nhìn lại, cô mới ý thức được anh ta cũng không lớn tuổi lắm, có lẽ chỉ mới tốt nghiệp hai ba năm, là một chàng trai trắng nõn sạch sẽ.

Mãi tới khi xe ngừng trước cửa biệt thự, cuối cùng Lê Âm mới có thể lấy hết can đảm mở miệng hỏi: “Chú út có… tức giận không?”Trợ lý lắc lắc đầu, hạ giọng: “Tôi cũng không biết Lê tổng có tức giận hay không, chỉ có điều tiểu thư… Chờ hai ngày nữa Lê tổng hết bận hẳn sẽ tới tìm tiểu thư tâm sự.

”Tâm sự nhân sinh?Lê Âm khẽ cắn môi dưới, nhìn anh ta với ánh mắt cầu xin: “Anh có thể thay tôi nói với chú út, kêu chú ấy đừng nói cho cha mẹ tôi biết được không? Đây là lần đầu tiên tôi tới đó, thật, còn chưa kịp đi vào đã bị bắt được.


”“Chuyện này…” Trợ lý do dự một hồi, gật đầu: “Được.

”Sau khi anh ta rời đi, trái tim đang treo lơ lửng của cô vẫn chưa thể rơi xuống.

Tắm rửa xong nằm trên giường, cô lại cảm thấy như mình chỉ cần nhắm mắt sẽ nghĩ ngay tới hình ảnh tầm mắt chú út đảo qua mặt mình.

Ở trước mặt chú ấy cô vẫn luôn như vậy, luôn nơm nớp lo sợ, luôn thấp thỏm lo âu.

Tựa như cô mãi mãi không bao giờ có thể đoán được chú ấy đang nghĩ gì.

Không muốn nghĩ tới mấy chuyện hoang đường kia nữa, Lê Âm ôm trái tim bàng hoàng phức tạp, bất an mà ngủ thiếp đi.

….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương