Bạn Trai Ngây Ngô Của Tôi
Chương 59: Nhà nghỉ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguồn: Sưu Tầm

Edit: Phưn Phưn

Kinh Nhiên đề nghị: “Lỵ Lỵ, tối nay bọn mình ra ngoài ngủ đi.”

Cảnh Lỵ hơi rầu, mùa hè nhiệt độ không khí cao, buổi tối cô còn chưa tắm, quần áo trên người lại dính dính, không thoải mái chút nào. Nếu đi qua đêm ở nhà nghỉ, vậy thì cô không có quần áo để thay. Nhớ lần trước uống rượu giải sầu một mình, bị Kinh Nhiên dẫn vào nhà nghỉ, còn trần truồng ngủ chung chăn với anh, cô liền cảm thấy thẹn thùng, thật sự muốn xóa sạch kí ức khi đó đi.

Cảnh Lỵ rất có tự tin vào diện mạo của mình, nhưng còn dáng người của cô… Thế mà lại bị công ‘trúa’ nhỏ nhìn thấy dáng người dẹp lép của cô rồi!

Cảnh Lỵ nhìn đèn sáng nhưng không có ai ở trong phòng trực, nói: “Đợi chút đi, chắc dì quản lý sẽ trở lại nhanh mà.”

Kinh Nhiên cầm di động xem thời gian, ngày thường thời gian đóng cổng là mười giờ tối, cuối tuần sẽ kéo dài đến mười một giờ. Bọn họ đã chờ ở đây được nửa tiếng mà dì quản lý còn chưa về, nói: “Sắp mười một giờ rồi, nếu như không đi thì lát nữa sẽ không ra được.”

Cảnh Lỵ cảm thấy để Kinh Nhiên chờ ở đây với cô cũng không phải biện pháp tốt, nói: “Vậy bọn mình ra ngoài ngủ… Nhưng mà em không có quần áo để thay.”

“Để anh về kí túc xá lấy quần áo cho em.”

Cảnh Lỵ gật đầu, đang định rời khỏi kí túc xá nữ với Kinh Nhiên thì dì quản lý đã quay lại.

Vẻ mặt Kinh Nhiên khó coi như vừa giẫm phải phân.

Cảnh Lỵ không nhịn cười được, nâng tay xoa gương mặt cứng đờ của anh, nói: “Xoa xoa nè, bé cưng vẫn ra ngoài ngủ với anh mà, vui lên nào. Chờ em đi lên lấy quần áo nhé, em sẽ quay lại nhanh thôi.”

Cảnh Lỵ đi đến phòng trực ban mượn chìa khóa của dì quản lý, lên lầu lấy quần áo. Đại khái hơn 10 phút sau, Cảnh Lỵ đeo ba lô, trong tay cầm hộp bánh kem màu hồng, đi ra khỏi kí túc xá nữ nói với Kinh Nhiên: “Nhiên Nhiên, em mua bánh kem dâu tây mà anh thích ăn nhất nè.”

“Không phải ngày mai mới có thể lấy sao?” Kinh Nhiên thấy hộp bánh kem của tiệm bánh phẩm Hiên, nhớ lần trước hóa đơn đặt làm bánh rớt ra từ túi xách tay của Cảnh Lỵ, viết ngày nhận là 20 tháng 5.

“Em lấy trước một ngày… Ấy, không đúng, sao anh biết ngày 20 em sẽ lấy bánh kem? Anh lục túi của em?” Cảnh Lỵ hơi tức giận hỏi.

“Nó rớt ra, đúng lúc anh nhìn thấy.”

Cảnh Lỵ liếc Kinh Nhiên, thấy mặt anh nghiêm túc không chứa tạp chất, mới tạm thời tin tưởng anh.

“Để anh cầm cho.” Kinh Nhiên lấy hộp bánh kem trong tay cô, còn tay khác thì nắm lấy Cảnh Lỵ, đi đến kí túc xá nam lấy quần áo tắm rửa, rồi đến nhà nghỉ ở gần trường học.

Đi ra khỏi Đại học J là có một số thôn làng, rất nhiều nhà nghỉ đều được người trong thôn cải tạo lại từ chính căn nhà của mình, thường dành cho sinh viên, trang trí cũng không tệ. Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên tới nhà nghỉ đã tới vào lần trước, hôm bọn họ đến vẫn trong ngày học, nên không có sinh viên tới đây, hơn nữa cô lại say, vì thế không biết được lúc đi vào sẽ xấu hổ đến chừng nào.

Trước quầy lễ tân có hai cặp tình nhân trẻ tuổi đang xử lý thủ tục thuê phòng, có lẽ là do giá trị nhan sắc của Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên khá cao, nên vài vị khách trước quầy đều hướng tầm mắt lên trên người bọn họ.

Có một nữ sinh sau khi nhìn họ xong thì nói nhỏ với bạn trai mình, nam sinh nghe bạn gái nói, nhìn bọn Kinh Nhiên cười.

Có lẽ là bạn học cùng trường.

Sinh viên cuối tuần đến nhà nghỉ làm gì? Khẳng định sẽ không giống như Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên, chỉ đơn thuần tới đây đắp chăn bông ngủ.

Cảnh Lỵ bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, cảm thấy không được tự nhiên, định đổi nhà nghỉ khác, thậm chí còn muốn trở về kí túc xá. Nhưng dáng vẻ tối nay của Kinh Nhiên giống như nếu không ngủ cùng anh sẽ không vui, nên cô đành phải bỏ qua mấy ánh mắt kì quái của những người đó.

Sau khi xử lí xong thủ tục, Kinh Nhiên cầm thẻ phòng, dẫn Cảnh Lỵ đến phòng đã thuê. Cách trang trí của phòng này không khác phòng lần trước lắm, tương đối đơn giản.

Cảnh Lỵ để ba lô xuống lấy quần áo ra: “Chờ tắm xong rồi ra ăn bánh kem nhé?”

“Ừ.”

Hai người trước sau tắm rửa xong, Cảnh Lỵ mở TV, xem gameshow mà mỗi tuần cô đều coi.

Cảnh Lỵ cầm đĩa giấy đựng bánh kem, một tay khác cầm nĩa ngồi giữa giường xem TV. Kinh Nhiên ngồi phía sau, ôm eo cô, cằm đặt trên vai của cô, cùng Cảnh Lỵ xem gameshow.

Cảnh Lỵ sợ mập nên không dám ăn nhiều, sau khi ăn được hai miếng, còn dư lại đều đút cho Kinh Nhiên. Một bên nhìn TV cười ha ha, một bên dùng nĩa cắm bánh kem rồi giơ ra phía sau, đầu Kinh Nhiên di chuyển theo tay cô, cắn bánh kem mà cô đút.

Kinh Nhiên ăn được một lát thì không hài lòng, bởi vì Cảnh Lỵ liên tục coi TV, không chuyên tâm đút cho anh!

Công ‘trúa’ nhỏ tỏ vẻ bất mãn lên tiếng: “Lỵ Lỵ, em đút như vậy, anh ăn khó lắm!”

“Ờ!” Cảnh Lỵ nghe anh nói, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào TV. Cô cắm nĩa vào mặt trên của bánh kem, nghiêng người đẩy đĩa giấy ra phía sau, nói: “Tự ăn đi!” Lại tiếp tục xem TV, cả quá trình cũng không nhìn mặt công ‘trúa’ nhỏ.

Kinh Nhiên hậm hực nhận lấy đĩa giấy, nhìn bánh kem bên trên, lại nhìn Cảnh Lỵ đang bị gameshow chọc cười.

Làm thế nào để có thể dời lực chú ý của bạn gái lên trên người mình nhỉ?

Kinh Nhiên đặt đĩa giấy lên trên tủ đầu giường, lén nhìn Cảnh Lỵ một cái, cẩn thận nằm cuộn tròn rồi làm bộ rên rỉ: “Lỵ Lỵ…”

Cảnh Lỵ không quay đầu lại, hỏi: “Làm sao vậy?”

Kinh Nhiên thấy Cảnh Lỵ không thèm quay đầu lại, nhất định là do giọng của mình vẫn chưa đủ thảm, lại cố diễn, dùng giọng nghẹn ngào gọi biệt danh của Cảnh Lỵ: “Lỵ Lỵ…”

Đúng lúc phát quảng cáo, Cảnh Lỵ quay đầu thấy Kinh Nhiên ôm bụng cuộn tròn ở trên giường, khẩn trương hỏi: “Sao vậy anh?”

Kinh Nhiên hơi áy náy, không muốn lừa Cảnh Lỵ, nhưng đã lỡ nên đành diễn tiếp: “Đau bụng…”

“Đau bụng? Sao lại thế? Bánh kem có vấn đề?” Cảnh Lỵ xốc áo ngủ của Kinh Nhiên lên, vuốt xung quanh vùng bụng của anh, ngừng ở trên bụng hỏi: “Chỗ này à?”

Kinh Nhiên lắc đầu.

“Chỗ này?” Tay Cảnh Lỵ đã trượt xuống bụng dưới của anh.

Kinh Nhiên hơi do dự, gật đầu.

Cảnh Lỵ đoán: “Có lẽ là bánh kem đã hư hoặc không vệ sinh, để em đến quầy lễ tân hỏi có Bảo Tể Hoàn không.” Nói xong, Cảnh Lỵ bò đến mép giường, chuẩn bị bước xuống.

Kinh Nhiên nghe thấy phải uống thuốc, vội vàng bắt lấy tay Cảnh Lỵ, không cho cô rời khỏi giường, nói: “Bụng anh không đau, không cần đi lấy thuốc.”

Cảnh Lỵ biết Kinh Nhiên sợ uống thuốc, nên làm sao có thể tin lời anh nói? Cô dùng tay khác đẩy bàn tay đang nắm lấy tay mình, nói: “Đừng nháo, chờ lát nữa anh lại đau cả đêm, em còn phải xoa bụng cho anh.”

Tức khắc Kinh Nhiên cảm thấy bản thân vừa cầm cục đá nện lên trên chân của mình.

Cảnh Lỵ đi ra ngoài một chút, rất nhanh đã trở về, cầm theo một lọ Bảo Tể Hoàn cùng với một chai nước khoáng. Cô vặn nắp lọ thuốc, đưa cho Kinh Nhiên, rồi vặn nắp chai nước, đưa vào tay còn lại của anh.

“Uống thuốc!” Cảnh Lỵ thấy Kinh Nhiên chần chờ liền thúc giục anh.

Bảo Tế Hoàn là thuốc thường có trong nhà, cảm mạo đau đầu đau bụng, đều có thể uống, còn có công hiệu hòa trung. Cho dù không bệnh thì uống vào cũng sẽ không sao, chỉ là Kinh Nhiên không thích mấy viên thuốc tròn chứa đầy trong một lọ nhỏ, tràn ngập mùi thuốc đông y, hơn nữa không hợp với vị giác.

Cảnh Lỵ bắt đầu không kiên nhẫn: “Nhanh lên!”

Ai bảo anh đang yên đang lành lại giả bệnh, nếu để Cảnh Lỵ biết được sự thật, phỏng chừng sẽ tức giận. Cuối cùng Kinh Nhiên không chọn việc giải thích, nuốt Bảo Tể Hoàn, uống cả một chai nước.

“Ấu trĩ!” Cảnh Lỵ nhịn không được mắng một câu, nam nhi thân cao hơn mét tám lại sợ chích sợ uống thuốc.

Cảnh Lỵ đi đến tủ đầu giường, dọn bánh kem bên trên, nói: “Đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị ngủ!”

Cảnh Lỵ cảm thấy nhất định là do bánh kem có vấn đề nên mới khiến công ‘trúa’ nhỏ đau bụng, bánh mới ăn được một nửa đã vào thùng rác, tắt TV, sửa sang lại trên đồ trên giường, chuẩn bị ngủ. Nhìn thấy Kinh Nhiên vẫn đứng không nhúc nhích, cô lại hóa thân thành người mẹ lải nhải: “Còn không đi rửa mặt rồi đi ngủ!”

Kinh Nhiên vừa mới uống Bảo Tể Hoàn, bên trong khoang miệng đều là cảm giác ghê tởm, anh chạy tới phòng vệ sinh, móc họng ói ra. Cảnh Lỵ nghe thấy tiếng nôn mửa bên trong, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, nhìn thấy Kinh Nhiên đang nôn Bảo Tế Hoàn và bánh kem.

“A, sao lại như thế?” Cảnh Lỵ cầm ly thủy tinh đến bồn rửa tay, rót đầy ly rồi đưa cho Kinh Nhiên súc miệng.

Kinh Nhiên nhận lấy, uống hai hớp súc miệng, nhổ ra.

Cảnh Lỵ cầm khăn lông treo trên tường, lau miệng cho Kinh Nhiên, lo lắng hỏi: “Nhiên Nhiên, chúng ta đi gặp bác sĩ đi!”

Kinh Nhiên lắc đầu, nói: “Không cần, nôn ra rồi thì không sao.”

Cảnh Lỵ suy nghĩ, có lẽ bánh kem thật sự có vấn đề, hiện tại Kinh Nhiên đã nôn ra, hẳn là không còn gì đáng ngại nhỉ?

Hai người Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên đứng trong phòng vệ sinh nhỏ, cùng nhau đánh răng. Cuối cùng, Cảnh Lỵ giặt sạch khăn lông, vắt khô rồi lau mặt cho mình, lại giặt sạch lần nữa, ngẩng đầu nói vói Kinh Nhiên: “Nhiên Nhiên, cúi đầu, em lau mặt cho anh.”

Kinh Nhiên nghe lời cúi đầu, tiến đến gần Cảnh Lỵ. Động tác của Cảnh Lỵ dịu dàng lau mặt cho anh, trên người cô tỏa ra mùi hương sữa tắm nhàn nhạt, bay vào trong xoang mũi của anh, có một loại quyến rũ khiến người ta xúc động muốn phạm tội.

Cảnh Lỵ còn chưa lau xong, đột nhiên Kinh Nhiên tiến đến gần, hôn lên môi cô. Hết thảy đều diễn ra quá nhanh, Kinh Nhiên đẩy cô đến ven tường, cả người anh đè ở trên người cô, xuyên thấu qua lớp áo ngủ hơi mỏng, lưng cô cảm nhận được sự lạnh lẽo của bức tường.

Tối nay, nụ hôn của anh không còn ung dung bình thản như ngày thường, có chút gấp gáp, nóng bỏng…

Cảnh Lỵ vươn tay vòng lên cổ anh, môi Kinh Nhiên trượt từ môi của cô rồi đến cằm, nhẹ nhàng gặm cắn, tựa như hôn thế nào cũng không đủ, lại sợ quá dùng sức sẽ khiến Cảnh Lỵ đau.

Tay anh không an phận vuốt ve màn thầu nhỏ của cô.

Cảnh Lỵ có chút cảm giác, cô rối rắm không biết có nên ngăn anh lại không…

“A… Đừng mà… Nhẹ một chút… Ưm… Thật thoải mái…”

Ngay lúc Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ ý loạn tình mê, thì đột nhiên nghe bên phòng tắm cách vách có vài lời làm người khác đỏ mặt.

Bọn họ mở mắt, xấu hổ nhìn đối phương.

Phòng tắm cách vách vẫn vang lên: “A… A… Em không thể…”

Cảnh Lỵ yên lặng nhìn mái tóc ngắn mềm mại của Kinh Nhiên, trấn an anh: “Chúng ta đi ngủ thôi.”

Kinh Nhiên biết Cảnh Lỵ vô cùng chú trọng đến tính riêng tư, cả việc hôn cũng chỉ có thể tiến hành ở nơi không có người khác. Cách âm của nhà nghỉ lại kém như vậy, dù cho Cảnh Lỵ có ý định kia, thì cũng sẽ không làm chuyện đó ở chỗ này với anh, sẽ bị người ở phòng cách vách nghe được.

Hai người trở lại trên giường, đắp chăn, ôm nhau ngủ.

“A… A… A…” Trong phòng đen nhánh vang lên tiếng giường của phòng cách vách.

Sao mà thể lực của đôi tình nhân cách vách lại tốt đến vậy hả, từ phòng tắm lăn đến phòng ngủ luôn!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương