Bạn Trai Ngây Ngô Của Tôi
-
Chương 56: Giận dỗi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguồn: Sưu Tầm
Edit: Phưn Phưn
Kinh Nhiên bị Cảnh Lỵ đá tỉnh, híp mắt ngồi dậy, lộ ra nửa người trên rắn chắc, trên vai còn có vết đỏ mờ ám. Kinh Nhiên mơ mơ màng màng nâng tay gãi gãi ót, nhìn thoáng qua Cảnh Lỵ cũng đang ngồi, khuôn mặt của cô mơ hồ. Anh nghiêng người duỗi tay đến tủ đầu giường, cầm lấy mắt kính của mình mang lên.
Thời điểm Cảnh Lỵ vừa ngồi dậy, thấy trước ngực mình cũng có vết đỏ. Cô dùng chăn che khuất cơ thể của mình, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, phồng má, trừng mắt nhìn Kinh Nhiên: “Tên khốn kiếp, cầm thú!”
Hốc mắt Cảnh Lỵ vừa hồng vừa ướt, tủi thân nước mắt dâng lên: “Tên khốn kiếp, không thích tôi, còn ngủ với tôi!”
Kinh Nhiên không hiểu vì sao mới sáng sớm Cảnh Lỵ đã vừa khóc vừa nháo, phản bác giả thiết của cô: “Anh thích em mà!”
“Hu hu…” Lỗ tai Cảnh Lỵ không nghe lọt lời anh nói, ra sức khóc.
Ngày hôm qua cô bị ngã, công ‘trúa’ nhỏ không dỗ cô; giải thích rõ ràng với công ‘trúa’ nhỏ xong, cô làm bộ chạy trốn, thế mà công ‘trúa’ nhỏ cũng không đuổi theo.
Ngày hôm qua cô chạy ra ngoài cổng trường lang thang không có mục tiêu, thật ra cô không biết mình muốn đi đâu, túi xách tay của cô đã dùng để ném Kinh Nhiên, không có lấy về, rất nhiều đồ vật quan trọng đều để ở bên trong khiến cô không thể đi nơi khác. Cô đến quầy bán quà vặt ở bên ngoài trường, dùng WeChat trả tiền mua mấy lon bia, đi một mình đến hồ tình nhân uống bia.
Uống uống…
Mở mắt ra chính là căn phòng đơn sơ của nhà nghỉ, bản thân thì trần trụi nằm ngủ cùng Kinh Nhiên trên một cái giường.
Kinh Nhiên vừa thấy Cảnh Lỵ khóc, lòng liền quặn đau, ôm cả chăn và Cảnh Lỵ, dỗ cô: “Lỵ Lỵ, đừng khóc!”
Cảnh Lỵ dụi đầu vào lồng ngực của Kinh Nhiên, khóc lóc, nói lời tàn nhẫn: “Kinh Nhiên, tôi nói cho anh biết… Cho dù anh có lên giường với tôi, thì tôi cũng sẽ không theo anh!”
Cảnh Lỵ rất coi trọng lần đầu tiên, nhưng cô lại không bảo vệ được bản thân, đánh mất đi lần đầu tiên. Cô cũng không phải con người cứng nhắc, mất thì mất, nhưng tuyệt đối sẽ không vì Kinh Nhiên là người đàn ông đầu tiên mà theo anh cả đời.
Công ‘trúa’ nhỏ vốn dĩ không coi trọng cô, đã lên giường rồi thì sao chứ, cô không cần công ‘trúa’ nhỏ.
Kinh Nhiên nghe Cảnh Lỵ nói dù cho hai người đã thật sự lên giường với nhau, thì cô sẽ không đi theo anh, trái tim anh lập tức trở nên đau nhói.
Xem ra Cảnh Lỵ thật sự tức giận.
Tối hôm qua, lúc Kinh Nhiên đến hồ tình nhân, có lẽ là đêm đã khuya nên không có một bóng người. Kinh Nhiên liên tục gọi điện thoại cho Cảnh Lỵ, lần tiếng chuông di động, mãi mới tìm được cô. Con mèo say đang nằm trong bụi cỏ, bên cạnh còn có mấy lon bia.
Kinh Nhiên kéo cô dậy, cõng cô rời khỏi hồ tình nhân. Cảnh Lỵ say nên không thể về trường học, nói không chừng sẽ bị giảng viên hướng dẫn bắt đi dạy dỗ một trận. Vì thế quyết định đưa cô đến nhà nghỉ gần trường học.
Thời điểm Kinh Nhiên cõng Cảnh Lỵ, cô vẫn luôn mắng anh là tên cặn bã, nói cô thích anh như vậy, nhưng anh lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Còn cắn bả vai Kinh Nhiên cho hả giận nói: “Kinh Nhiên, tôi nói cho anh biết, bà đây không phải loại con gái tùy tiện, tôi thích anh mới hôn anh. Nhưng anh tên khốn kiếp này, không tin tôi, không cần tôi! Có phải anh cho rằng tôi là loại người tùy tiện, vì đánh cược mà bán đứng cả nụ hôn đầu của mình? Sớm biết rằng, tôi đã đem nụ hôn đầu của mình cho một con cún, cũng không thèm cho anh!”
Kinh Nhiên nghe Cảnh Lỵ mắng anh như vậy thì trong lòng không dễ chịu, nhưng Cảnh Lỵ mắng đúng, là anh không tín nhiệm cô.
Kinh Nhiên đi thuê một phòng tại nhà nghỉ, lúc Kinh Nhiên cõng Cảnh Lỵ lên cầu thang, cô nôn lên lưng anh, làm dơ quần áo hai người. Kinh Nhiên cũng không còn cách nào khác, đành phải cởi quần áo của cả hai, còn tự mình tắm cho cô.
Nhìn thiếu nữ hoàn toàn trần truồng, Kinh Nhiên khó chịu vài lần, nhưng nhớ tới ước định với Cảnh Lỵ nên không dám xuống tay. Sau khi tắm rửa xong, Kinh Nhiên lau khô người cho Cảnh Lỵ, đặt cô lên trên giường, rồi anh quay lại phòng tắm giặt quần áo của cả hai.
Cảnh Lỵ khóc lóc liên tục, Kinh Nhiên ôm cô, vỗ nhẹ lên phần lưng bóng loáng, trấn an cảm xúc của cô.
Cảnh Lỵ cảm thấy càng khổ sở hơn chính là, cô đã khóc lâu như vậy nhưng công ‘trúa’ nhỏ không hề có chút thái độ sẽ chịu trách nhiệm. Thường những loại tình huống thế này, thân là đàn ông không phải sẽ nói: Bảo bối, không sao, anh sẽ chịu trách nhiệm.
Thái độ im lặng của công ‘trúa’ nhỏ làm cho lòng cô càng trở nên nguội lạnh.
“Khụ khụ…” Cảnh Lỵ khóc đến khàn tiếng, cổ họng đau rát.
Kinh Nhiên cầm lấy khăn tắm, bao lại nửa người dưới của mình, xuống giường đi đến bàn. Nơi đó có bình nước ấm, ngày hôm qua Kinh Nhiên đã đun một ít nước, cầm ly giấy, rót đầy ly rồi đi trở về mép giường, đưa cho Cảnh Lỵ: “Uống nước đi.”
Cảnh Lỵ nhận ly, uống một hớp, nhuận nhuận cổ họng. Cô lên tiếng: “Kinh Nhiên, anh có gì muốn nói với tôi không?”
Cảnh Lỵ khóc xong rồi, cũng đã bình tĩnh lại, một ít lý trí đã trở về.
Bất luận là thế nào thì cũng phải có một câu trả lời đúng không? Quan hệ của hai người không rõ, còn ngủ một đêm, bọn họ nên xử lý chuyện này thế nào?
“Xin lỗi…” Kinh Nhiên bởi vì hiểu lầm Cảnh Lỵ nên thật lòng nói xin lỗi.
Nhưng vào đến đầu của Cảnh Lỵ lại trở thành Kinh Nhiên ăn cô, không định chịu trách nhiệm nên xin lỗi.
Cảnh Lỵ cúi đầu, rất muốn khóc một lúc, nhưng tình cảnh này đã rất khó chịu, không thể để mình mất mặt thêm.
“Tôi muốn mặc quần áo.” Cảnh Lỵ cúi đầu nói.
Kinh Nhiên đi đến phía dưới máy điều hòa, sờ quần áo, sau một đêm đã khô. Anh cầm lấy quần áo đưa cho Cảnh Lỵ, sau đó cầm đồ của mình vào phòng tắm mặc.
Tâm trạng của Cảnh Lỵ rất kém nên không chú ý tới quần áo đã được giặt qua.
Sau khi bọn họ trả phòng, cả một đường về trường đều im lặng. Ngày thường hai người ở bên nhau, rất ít khi có thời khắc nào im lặng như lúc này, tuy rằng Kinh Nhiên là người ít nói, nhưng Cảnh Lỵ lại hoạt bát, thường xuyên cười nói chuyện với anh.
Hôm nay hai người đều có tâm sự.
Bọn họ đi ngang qua một tiệm thuốc, nhân viên cửa hàng kéo cửa cuốn, chuẩn bị buôn bán. Cảnh Lỵ nhớ ra gì đó, ngẩng đầu hỏi Kinh Nhiên: “Ngày hôm qua có mang bao không?”
Kinh Nhiên mơ hồ không hiểu: “Hả?”
Cảnh Lỵ tức giận lặp lại lần nữa: “Áo mưa ấy!”
Kinh Nhiên lắc đầu.
Cảnh Lỵ biết tối hôm qua không dùng áo mưa thì tức giận, nhưng muốn mắng thì cũng vô dụng, dặn Kinh Nhiên: “Vậy anh vào tiệm thuốc mua cho tôi thuốc tránh thai đi.”
Đầu óc Kinh Nhiên mơ hồ, hỏi: “Em muốn thuốc tránh thai để làm gì?”
“Anh không mang bao, vậy thì tôi chỉ có thể uống thuốc tránh thai! Không lẽ còn chưa học đại học xong mà tôi đã sinh con à!” Cảnh Lỵ tức giận lên trông không hề hung dữ, cô giống như một con mèo con nổi giận, khiến người ta cảm thấy rất đáng yêu.
Lúc này Kinh Nhiên mới hiểu nguyên nhân buổi sáng Cảnh Lỵ khóc thét, thì ra cô cho rằng mình đã mất đi lần đầu. Anh giải thích: “Lỵ Lỵ, ngày hôm qua chúng ta không có làm chuyện đó.”
“Gì?”
“Ngày hôm qua, anh cõng em, em nôn ra, làm dơ quần áo hai chúng ta.”
Cảnh Lỵ hỏi: “Vậy vì sao trên người anh có vết cào với dấu hôn?”
Kinh Nhiên trả lời: “Mỗi lần em say đều cắn anh.”
Cảnh Lỵ chợt nhớ ra, hình như là vậy.
Kinh Nhiên lại tiếp tục giải thích: “Ngày hôm qua em ngủ ở bụi cỏ, côn trúng cắn em, vết cào trên người đều là tự em làm.” Ngày hôm qua Kinh Nhiên sợ cô gãi khiến bản thân bị thương, anh định trói tay cô lại, nhưng cô liên tục nói ngứa, nên Kinh Nhiên đành phải đi đến quầy lễ tân ở nhà nghỉ mượn thuốc mỡ bôi cho cô.
Cảnh Lỵ nghe thấy hai người chưa phát sinh chuyện gì thì thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Vậy vừa rồi sao anh lại nói xin lỗi?”
Kinh Nhiên cúi đầu nhìn Cảnh Lỵ: “Ngày hôm qua là anh không tốt, khiến em tức giận.”
Cảnh Lỵ không thấy cảm kích, châm chọc anh: “Anh sao mà không tốt được chứ, anh tốt lắm tốt cực kì luôn, còn để tôi thắng cược, hai tuần sau chia tay nữa mà? Cảm ơn ý tốt của anh nhé!”
“Lỵ Lỵ…” Kinh Nhiên ủ rũ cúi đầu, ngày hôm qua là do anh giận dỗi nhất thời xúc động mới nói ra câu đấy.
“Tôi nói cho anh biết, tôi không thèm anh giúp đâu!” Cảnh Lỵ nói xong chạy về hướng trường học, ngày hôm qua đầu gối té bị thương, nên chạy không nhanh lắm.
Kinh Nhiên đi vài bước là có thể đuổi kịp cô, nhìn cô chạy vất vả như vậy, hỏi: “Lỵ Lỵ, có cần anh cõng em về không.”
“Hừ.” Cảnh Lỵ quay đầu qua hướng khác, không muốn nói chuyện với Kinh Nhiên.
Cảnh Lỵ chạy không nhanh, không bỏ Kinh Nhiên lại được, đành phải đi với tốc độ bình thường, hơn nữa coi anh như không khí.
*
Kinh Nhiên mang túi xách của Cảnh Lỵ đến khu giảng dạy, còn đưa cho cô. Sau đó, cả mấy ngày liền Cảnh Lỵ đều không đến tìm anh, chạm mặt ở khu giảng dạy, cô cũng không tiếp xúc ánh mắt với anh. Kinh Nhiên muốn tìm Cảnh Lỵ nói chuyện, nhưng mỗi lần cô thấy anh, đều trốn đi nơi khác.
Có đôi khi Kinh Nhiên chặn được Cảnh Lỵ, thì cô lại cắn lên cánh tay của anh. Kinh Nhiên sợ nhất là bị đau, đau đến nỗi rụt tay lại, Cảnh Lỵ nhân cơ hội bỏ chạy.
Kinh Nhiên dẫn nhóm của anh đi dự thi vòng đấu bán kết cuộc thi biện luận Tiếng Anh, Cảnh Lỵ không đi cùng khiến tâm trạng của anh trùng xuống, biểu hiện trong vòng đấu bán kết hơi kém, nhưng vẫn có thể vào được trận chung kết.
Ba nữ sinh trong nhóm đều rất lo lắng, với trạng thái này không biết Kinh Nhiên có thể dẫn dắt bọn họ lấy được quán quân hay không, dù sao thì Đại học J đã cầm giải quán quân hai năm liên tục, trường học muốn ba năm liền nên kỳ vọng rất cao ở bọn họ.
Mọi người cũng biết gần đây Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ đang giận nhau, đến nỗi là có chuyện gì, mọi người cũng không biết rõ. Lý Nhụy Hoa là bạn cùng phòng với Cảnh Lỵ, không biết rõ tình hình cụ thể, cũng không tiện nói giúp ai.
Thời điểm nhóm biện luận trở lại trường học, Kinh Nhiên nghĩ đến một ý tưởng. Sau khi hai học muội còn lại rời đi, Kinh Nhiên nói với Lý Nhụy Hoa: “Nhuỵ Hoa, cậu có thể giúp tôi chuyển lời lại cho Cảnh Lỵ mấy câu không?”
WeChat, tin nhắn, số điện thoại của Kinh Nhiên đều đã bị Cảnh Lỵ kéo vào danh sách đen, căn bản anh không thể tìm Cảnh Lỵ nói chuyện.
Lý Nhụy Hoa: “Cậu nói đi!”
Kinh Nhiên suy nghĩ một chút, nói: “Cậu lơ đãng nói với Cảnh Lỵ, nói gần đây tôi hay chóng mặt, tâm trạng không tốt lắm, hay buồn nôn, ăn uống cũng không tốt…”
Lý Nhụy Hoa nghe vậy, cảm thấy Kinh Nhiên phải đi trên con đường khổ sở mới có thể khiến Cảnh Lỵ chú ý, nhưng những biểu hiện bệnh này, sao nghe có vẻ là lạ…
Nhưng nhất thời lại không thể nói lạ ở đâu…
Lý Nhụy Hoa đành phải đáp ứng Kinh Nhiên.
Lý Nhụy Hoa trở lại ký túc xá, thuật lại những gì Kinh Nhiên nói cho Cảnh Lỵ nghe: “Hôm nay thi đấu tình trạng của Kinh Nhiên hình như không ổn lắm, nghe nói gần đây cậu ấy hay chóng mặt, buồn nôn, ăn uống cũng không tốt… Thật đáng thương.”
Hai chân Cảnh Lỵ đặt ở trên ghế, uống sữa đu đủ. Nghe Lý Nhụy Hoa nói xong thì tò mò hỏi: “Nhuỵ Hoa, nam sinh cũng mang thai hả?”
Editor có lời muốn nói:
Trong thời gian này, mọi người nhớ chú ý chăm sóc sức khỏe bản thân, rửa tay thường xuyên và đeo khẩu trang khi ra ngoài nha. (●≧ω≦)9
Nguồn: Sưu Tầm
Edit: Phưn Phưn
Kinh Nhiên bị Cảnh Lỵ đá tỉnh, híp mắt ngồi dậy, lộ ra nửa người trên rắn chắc, trên vai còn có vết đỏ mờ ám. Kinh Nhiên mơ mơ màng màng nâng tay gãi gãi ót, nhìn thoáng qua Cảnh Lỵ cũng đang ngồi, khuôn mặt của cô mơ hồ. Anh nghiêng người duỗi tay đến tủ đầu giường, cầm lấy mắt kính của mình mang lên.
Thời điểm Cảnh Lỵ vừa ngồi dậy, thấy trước ngực mình cũng có vết đỏ. Cô dùng chăn che khuất cơ thể của mình, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, phồng má, trừng mắt nhìn Kinh Nhiên: “Tên khốn kiếp, cầm thú!”
Hốc mắt Cảnh Lỵ vừa hồng vừa ướt, tủi thân nước mắt dâng lên: “Tên khốn kiếp, không thích tôi, còn ngủ với tôi!”
Kinh Nhiên không hiểu vì sao mới sáng sớm Cảnh Lỵ đã vừa khóc vừa nháo, phản bác giả thiết của cô: “Anh thích em mà!”
“Hu hu…” Lỗ tai Cảnh Lỵ không nghe lọt lời anh nói, ra sức khóc.
Ngày hôm qua cô bị ngã, công ‘trúa’ nhỏ không dỗ cô; giải thích rõ ràng với công ‘trúa’ nhỏ xong, cô làm bộ chạy trốn, thế mà công ‘trúa’ nhỏ cũng không đuổi theo.
Ngày hôm qua cô chạy ra ngoài cổng trường lang thang không có mục tiêu, thật ra cô không biết mình muốn đi đâu, túi xách tay của cô đã dùng để ném Kinh Nhiên, không có lấy về, rất nhiều đồ vật quan trọng đều để ở bên trong khiến cô không thể đi nơi khác. Cô đến quầy bán quà vặt ở bên ngoài trường, dùng WeChat trả tiền mua mấy lon bia, đi một mình đến hồ tình nhân uống bia.
Uống uống…
Mở mắt ra chính là căn phòng đơn sơ của nhà nghỉ, bản thân thì trần trụi nằm ngủ cùng Kinh Nhiên trên một cái giường.
Kinh Nhiên vừa thấy Cảnh Lỵ khóc, lòng liền quặn đau, ôm cả chăn và Cảnh Lỵ, dỗ cô: “Lỵ Lỵ, đừng khóc!”
Cảnh Lỵ dụi đầu vào lồng ngực của Kinh Nhiên, khóc lóc, nói lời tàn nhẫn: “Kinh Nhiên, tôi nói cho anh biết… Cho dù anh có lên giường với tôi, thì tôi cũng sẽ không theo anh!”
Cảnh Lỵ rất coi trọng lần đầu tiên, nhưng cô lại không bảo vệ được bản thân, đánh mất đi lần đầu tiên. Cô cũng không phải con người cứng nhắc, mất thì mất, nhưng tuyệt đối sẽ không vì Kinh Nhiên là người đàn ông đầu tiên mà theo anh cả đời.
Công ‘trúa’ nhỏ vốn dĩ không coi trọng cô, đã lên giường rồi thì sao chứ, cô không cần công ‘trúa’ nhỏ.
Kinh Nhiên nghe Cảnh Lỵ nói dù cho hai người đã thật sự lên giường với nhau, thì cô sẽ không đi theo anh, trái tim anh lập tức trở nên đau nhói.
Xem ra Cảnh Lỵ thật sự tức giận.
Tối hôm qua, lúc Kinh Nhiên đến hồ tình nhân, có lẽ là đêm đã khuya nên không có một bóng người. Kinh Nhiên liên tục gọi điện thoại cho Cảnh Lỵ, lần tiếng chuông di động, mãi mới tìm được cô. Con mèo say đang nằm trong bụi cỏ, bên cạnh còn có mấy lon bia.
Kinh Nhiên kéo cô dậy, cõng cô rời khỏi hồ tình nhân. Cảnh Lỵ say nên không thể về trường học, nói không chừng sẽ bị giảng viên hướng dẫn bắt đi dạy dỗ một trận. Vì thế quyết định đưa cô đến nhà nghỉ gần trường học.
Thời điểm Kinh Nhiên cõng Cảnh Lỵ, cô vẫn luôn mắng anh là tên cặn bã, nói cô thích anh như vậy, nhưng anh lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Còn cắn bả vai Kinh Nhiên cho hả giận nói: “Kinh Nhiên, tôi nói cho anh biết, bà đây không phải loại con gái tùy tiện, tôi thích anh mới hôn anh. Nhưng anh tên khốn kiếp này, không tin tôi, không cần tôi! Có phải anh cho rằng tôi là loại người tùy tiện, vì đánh cược mà bán đứng cả nụ hôn đầu của mình? Sớm biết rằng, tôi đã đem nụ hôn đầu của mình cho một con cún, cũng không thèm cho anh!”
Kinh Nhiên nghe Cảnh Lỵ mắng anh như vậy thì trong lòng không dễ chịu, nhưng Cảnh Lỵ mắng đúng, là anh không tín nhiệm cô.
Kinh Nhiên đi thuê một phòng tại nhà nghỉ, lúc Kinh Nhiên cõng Cảnh Lỵ lên cầu thang, cô nôn lên lưng anh, làm dơ quần áo hai người. Kinh Nhiên cũng không còn cách nào khác, đành phải cởi quần áo của cả hai, còn tự mình tắm cho cô.
Nhìn thiếu nữ hoàn toàn trần truồng, Kinh Nhiên khó chịu vài lần, nhưng nhớ tới ước định với Cảnh Lỵ nên không dám xuống tay. Sau khi tắm rửa xong, Kinh Nhiên lau khô người cho Cảnh Lỵ, đặt cô lên trên giường, rồi anh quay lại phòng tắm giặt quần áo của cả hai.
Cảnh Lỵ khóc lóc liên tục, Kinh Nhiên ôm cô, vỗ nhẹ lên phần lưng bóng loáng, trấn an cảm xúc của cô.
Cảnh Lỵ cảm thấy càng khổ sở hơn chính là, cô đã khóc lâu như vậy nhưng công ‘trúa’ nhỏ không hề có chút thái độ sẽ chịu trách nhiệm. Thường những loại tình huống thế này, thân là đàn ông không phải sẽ nói: Bảo bối, không sao, anh sẽ chịu trách nhiệm.
Thái độ im lặng của công ‘trúa’ nhỏ làm cho lòng cô càng trở nên nguội lạnh.
“Khụ khụ…” Cảnh Lỵ khóc đến khàn tiếng, cổ họng đau rát.
Kinh Nhiên cầm lấy khăn tắm, bao lại nửa người dưới của mình, xuống giường đi đến bàn. Nơi đó có bình nước ấm, ngày hôm qua Kinh Nhiên đã đun một ít nước, cầm ly giấy, rót đầy ly rồi đi trở về mép giường, đưa cho Cảnh Lỵ: “Uống nước đi.”
Cảnh Lỵ nhận ly, uống một hớp, nhuận nhuận cổ họng. Cô lên tiếng: “Kinh Nhiên, anh có gì muốn nói với tôi không?”
Cảnh Lỵ khóc xong rồi, cũng đã bình tĩnh lại, một ít lý trí đã trở về.
Bất luận là thế nào thì cũng phải có một câu trả lời đúng không? Quan hệ của hai người không rõ, còn ngủ một đêm, bọn họ nên xử lý chuyện này thế nào?
“Xin lỗi…” Kinh Nhiên bởi vì hiểu lầm Cảnh Lỵ nên thật lòng nói xin lỗi.
Nhưng vào đến đầu của Cảnh Lỵ lại trở thành Kinh Nhiên ăn cô, không định chịu trách nhiệm nên xin lỗi.
Cảnh Lỵ cúi đầu, rất muốn khóc một lúc, nhưng tình cảnh này đã rất khó chịu, không thể để mình mất mặt thêm.
“Tôi muốn mặc quần áo.” Cảnh Lỵ cúi đầu nói.
Kinh Nhiên đi đến phía dưới máy điều hòa, sờ quần áo, sau một đêm đã khô. Anh cầm lấy quần áo đưa cho Cảnh Lỵ, sau đó cầm đồ của mình vào phòng tắm mặc.
Tâm trạng của Cảnh Lỵ rất kém nên không chú ý tới quần áo đã được giặt qua.
Sau khi bọn họ trả phòng, cả một đường về trường đều im lặng. Ngày thường hai người ở bên nhau, rất ít khi có thời khắc nào im lặng như lúc này, tuy rằng Kinh Nhiên là người ít nói, nhưng Cảnh Lỵ lại hoạt bát, thường xuyên cười nói chuyện với anh.
Hôm nay hai người đều có tâm sự.
Bọn họ đi ngang qua một tiệm thuốc, nhân viên cửa hàng kéo cửa cuốn, chuẩn bị buôn bán. Cảnh Lỵ nhớ ra gì đó, ngẩng đầu hỏi Kinh Nhiên: “Ngày hôm qua có mang bao không?”
Kinh Nhiên mơ hồ không hiểu: “Hả?”
Cảnh Lỵ tức giận lặp lại lần nữa: “Áo mưa ấy!”
Kinh Nhiên lắc đầu.
Cảnh Lỵ biết tối hôm qua không dùng áo mưa thì tức giận, nhưng muốn mắng thì cũng vô dụng, dặn Kinh Nhiên: “Vậy anh vào tiệm thuốc mua cho tôi thuốc tránh thai đi.”
Đầu óc Kinh Nhiên mơ hồ, hỏi: “Em muốn thuốc tránh thai để làm gì?”
“Anh không mang bao, vậy thì tôi chỉ có thể uống thuốc tránh thai! Không lẽ còn chưa học đại học xong mà tôi đã sinh con à!” Cảnh Lỵ tức giận lên trông không hề hung dữ, cô giống như một con mèo con nổi giận, khiến người ta cảm thấy rất đáng yêu.
Lúc này Kinh Nhiên mới hiểu nguyên nhân buổi sáng Cảnh Lỵ khóc thét, thì ra cô cho rằng mình đã mất đi lần đầu. Anh giải thích: “Lỵ Lỵ, ngày hôm qua chúng ta không có làm chuyện đó.”
“Gì?”
“Ngày hôm qua, anh cõng em, em nôn ra, làm dơ quần áo hai chúng ta.”
Cảnh Lỵ hỏi: “Vậy vì sao trên người anh có vết cào với dấu hôn?”
Kinh Nhiên trả lời: “Mỗi lần em say đều cắn anh.”
Cảnh Lỵ chợt nhớ ra, hình như là vậy.
Kinh Nhiên lại tiếp tục giải thích: “Ngày hôm qua em ngủ ở bụi cỏ, côn trúng cắn em, vết cào trên người đều là tự em làm.” Ngày hôm qua Kinh Nhiên sợ cô gãi khiến bản thân bị thương, anh định trói tay cô lại, nhưng cô liên tục nói ngứa, nên Kinh Nhiên đành phải đi đến quầy lễ tân ở nhà nghỉ mượn thuốc mỡ bôi cho cô.
Cảnh Lỵ nghe thấy hai người chưa phát sinh chuyện gì thì thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Vậy vừa rồi sao anh lại nói xin lỗi?”
Kinh Nhiên cúi đầu nhìn Cảnh Lỵ: “Ngày hôm qua là anh không tốt, khiến em tức giận.”
Cảnh Lỵ không thấy cảm kích, châm chọc anh: “Anh sao mà không tốt được chứ, anh tốt lắm tốt cực kì luôn, còn để tôi thắng cược, hai tuần sau chia tay nữa mà? Cảm ơn ý tốt của anh nhé!”
“Lỵ Lỵ…” Kinh Nhiên ủ rũ cúi đầu, ngày hôm qua là do anh giận dỗi nhất thời xúc động mới nói ra câu đấy.
“Tôi nói cho anh biết, tôi không thèm anh giúp đâu!” Cảnh Lỵ nói xong chạy về hướng trường học, ngày hôm qua đầu gối té bị thương, nên chạy không nhanh lắm.
Kinh Nhiên đi vài bước là có thể đuổi kịp cô, nhìn cô chạy vất vả như vậy, hỏi: “Lỵ Lỵ, có cần anh cõng em về không.”
“Hừ.” Cảnh Lỵ quay đầu qua hướng khác, không muốn nói chuyện với Kinh Nhiên.
Cảnh Lỵ chạy không nhanh, không bỏ Kinh Nhiên lại được, đành phải đi với tốc độ bình thường, hơn nữa coi anh như không khí.
*
Kinh Nhiên mang túi xách của Cảnh Lỵ đến khu giảng dạy, còn đưa cho cô. Sau đó, cả mấy ngày liền Cảnh Lỵ đều không đến tìm anh, chạm mặt ở khu giảng dạy, cô cũng không tiếp xúc ánh mắt với anh. Kinh Nhiên muốn tìm Cảnh Lỵ nói chuyện, nhưng mỗi lần cô thấy anh, đều trốn đi nơi khác.
Có đôi khi Kinh Nhiên chặn được Cảnh Lỵ, thì cô lại cắn lên cánh tay của anh. Kinh Nhiên sợ nhất là bị đau, đau đến nỗi rụt tay lại, Cảnh Lỵ nhân cơ hội bỏ chạy.
Kinh Nhiên dẫn nhóm của anh đi dự thi vòng đấu bán kết cuộc thi biện luận Tiếng Anh, Cảnh Lỵ không đi cùng khiến tâm trạng của anh trùng xuống, biểu hiện trong vòng đấu bán kết hơi kém, nhưng vẫn có thể vào được trận chung kết.
Ba nữ sinh trong nhóm đều rất lo lắng, với trạng thái này không biết Kinh Nhiên có thể dẫn dắt bọn họ lấy được quán quân hay không, dù sao thì Đại học J đã cầm giải quán quân hai năm liên tục, trường học muốn ba năm liền nên kỳ vọng rất cao ở bọn họ.
Mọi người cũng biết gần đây Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ đang giận nhau, đến nỗi là có chuyện gì, mọi người cũng không biết rõ. Lý Nhụy Hoa là bạn cùng phòng với Cảnh Lỵ, không biết rõ tình hình cụ thể, cũng không tiện nói giúp ai.
Thời điểm nhóm biện luận trở lại trường học, Kinh Nhiên nghĩ đến một ý tưởng. Sau khi hai học muội còn lại rời đi, Kinh Nhiên nói với Lý Nhụy Hoa: “Nhuỵ Hoa, cậu có thể giúp tôi chuyển lời lại cho Cảnh Lỵ mấy câu không?”
WeChat, tin nhắn, số điện thoại của Kinh Nhiên đều đã bị Cảnh Lỵ kéo vào danh sách đen, căn bản anh không thể tìm Cảnh Lỵ nói chuyện.
Lý Nhụy Hoa: “Cậu nói đi!”
Kinh Nhiên suy nghĩ một chút, nói: “Cậu lơ đãng nói với Cảnh Lỵ, nói gần đây tôi hay chóng mặt, tâm trạng không tốt lắm, hay buồn nôn, ăn uống cũng không tốt…”
Lý Nhụy Hoa nghe vậy, cảm thấy Kinh Nhiên phải đi trên con đường khổ sở mới có thể khiến Cảnh Lỵ chú ý, nhưng những biểu hiện bệnh này, sao nghe có vẻ là lạ…
Nhưng nhất thời lại không thể nói lạ ở đâu…
Lý Nhụy Hoa đành phải đáp ứng Kinh Nhiên.
Lý Nhụy Hoa trở lại ký túc xá, thuật lại những gì Kinh Nhiên nói cho Cảnh Lỵ nghe: “Hôm nay thi đấu tình trạng của Kinh Nhiên hình như không ổn lắm, nghe nói gần đây cậu ấy hay chóng mặt, buồn nôn, ăn uống cũng không tốt… Thật đáng thương.”
Hai chân Cảnh Lỵ đặt ở trên ghế, uống sữa đu đủ. Nghe Lý Nhụy Hoa nói xong thì tò mò hỏi: “Nhuỵ Hoa, nam sinh cũng mang thai hả?”
Editor có lời muốn nói:
Trong thời gian này, mọi người nhớ chú ý chăm sóc sức khỏe bản thân, rửa tay thường xuyên và đeo khẩu trang khi ra ngoài nha. (●≧ω≦)9
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook