Bạn Trai Ngây Ngô Của Tôi
-
Chương 43: Phim A trong truyền thuyết
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguồn: Sưu Tầm
Edit: Phưn Phưn
Nhà Kinh Nhiên mở một chuỗi khách sạn năm sao, nhà Lý Tuyết Tình làm đồ dùng cung cấp cho khách sạn, đơn đặt hàng của nhà Kinh Nhiên ở khu vực miền nam cũng đã chiếm tới 60% tổng doanh thu của bọn họ.
Mẹ Kinh và mẹ Lý là bạn thân hồi đại học, cho nên nhà họ Kinh vẫn luôn hợp tác với nhà họ Lý. Vì lấy lòng người nhà họ Kinh, ba Lý còn bảo Lý Tuyết Tình chơi thân với Kinh Nhiên. Khi còn nhỏ, Kinh Nhiên vẫn giữ đầu nấm đông cô, mang một cặp mắt kính gọng đen, khiến cho người ta thấy rất ngốc nghếch. Nguyên nhân Lý Tuyết Tình chơi chung với Kinh Nhiên là do nhà anh có tiền, mà anh lại là con một, cái gì cha mẹ anh cũng mua cho anh, rất nhiều đồ chơi và đồ ăn vặt đều là hàng nhập khẩu, mà anh còn chủ động đưa chúng cho Lý Tuyết Tình.
Về sau Kinh Nhiên đi học ở trường nổi tiếng, cha Lý nhờ người đưa Lý Tuyết Tình vào chung lớp với Kinh Nhiên. Sau khi lên tiểu học, mọi người đều cười Kinh Nhiên quê mùa, tuyên bố ai chơi chung với anh chính là đứa ngốc. Lý Tuyết Tình lại sĩ diện hão, đương nhiên sẽ không nói cho người khác biết cô ta có quen biết với Kinh Nhiên, cô ta còn gia nhập vào nhóm con gái, thường xuyên góp phần bắt nạt Kinh Nhiên. Sau này, cha mẹ Kinh Nhiên phát hiện anh bị người ta bắt nạt ở trường học, Lý Tuyết Tình sợ anh sẽ khai cô ta ra, sợ cha mẹ Kinh Nhiên và cha mẹ cô ta sẽ tìm mình tính sổ. May mắn là Kinh Nhiên ngu ngốc, một người cũng không khai.
Không lâu sau Kinh Nhiên chuyển trường, vốn dĩ cha Lý cũng muốn cho Lý Tuyết Tình chuyển đến trường mới cùng Kinh Nhiên, nhưng trường mới là một trường công bình thường, mà cha Lý đã nộp không ít phí xây dựng cho trường nổi tiếng nên đành thôi.
Sau đó trong khoảng thời gian dài Lý Tuyết Tình cũng chưa gặp lại Kinh Nhiên, mỗi lần cha mẹ đưa cô ta đến thăm nhà họ Kinh, thì Kinh Nhiên không có ở nhà, nghe cha mẹ của anh nói là đang ở nhà ông ngoại. Mãi đến khi vào Đại học J mới biết được anh cũng vào đây, hơn nữa còn vào với thân phận thủ khoa đại học. Chỉ là nhiều năm trôi qua, mắt thẩm mỹ của anh vẫn kém như cũ, Lý Tuyết Tình không muốn nói cho người khác biết cô ta có quen biết người không có mắt thẩm mỹ như thế.
Bởi vì đã tới tuổi thích hợp kết hôn, năm nay cha Lý và cha mẹ Kinh Nhiên muốn Lý Tuyết Tình và anh hẹn hò với nhau, tốt nghiệp đại học xong thì sẽ kết hôn. Lý Tuyết Tình bị dọa sợ, còn chưa kịp nói lời từ chối thì Kinh Nhiên đã giành trước một bước: “Con không thích Lý Tuyết Tình.”
Cha Lý không miễn cưỡng, Lý Tuyết Tình thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng rất tức giận, dựa vào đâu mà cô ta lại bị một tên xấu xí từ chối? Có từ chối thì cũng phải là cô ta lên tiếng trước chứ!
Đến học kì mới, Lý Tuyết Tình phát hiện Kinh Nhiên ở trường học có bạn gái, chính là hoa khôi Ngành Quản lý của anh. Trông Cảnh Lỵ cũng là một cô gái xinh xắn ăn mặc hợp mốt, sao thẩm mỹ lại kém đến nỗi nguyện ý hẹn hò với Kinh Nhiên chứ. Sau này nghĩ lại, nhà Kinh Nhiên có tiền như vậy, nói không chừng cô gái này bởi vì nhìn trúng số tiền đó mới hẹn hò với anh, cho nên cô ta vẫn luôn mang thành kiến với Cảnh Lỵ.
Nhưng Kinh Nhiên thật sự thay đổi rất nhiều, nếu ban đầu là cô ta cẩn thận phát hiện ra tiềm chất này của Kinh Nhiên, vậy có phải…
“Nhiên Nhiên, chúng ta đi thôi.” Cảnh Lỵ khoác tay Kinh Nhiên cách xa Lý Tuyết Tình. Thấy vẻ mặt rối rắm của Lý Tuyết Tình khi nhìn Kinh Nhiên, Cảnh Lỵ cảm thấy có chút đắc ý nho nhỏ: Xem đi, công ‘trúa’ nhỏ nhà tôi đẹp đẽ biết bao nhiêu, sáng mù mắt của cô đi!
*
Tiền thưởng cuộc thi biện luận là 1000 đồng, chia đều cho 4 thành viên trong nhóm, mỗi người là 250 đồng. Lại trừ đi chi phí áo POLO mặc cho cuộc thi thì mỗi người còn 150 đồng. Cảnh Lỵ thay Kinh Nhiên cầm 150 đồng về kí túc xá đưa cho Lý Nhụy Hoa.
Thời tiết tháng tư dần nóng lên, thành phố G đã vào đầu hạ. Không biết là ai nhắc tới thời tiết quá nóng, rất muốn đi biển chơi, sau đó cậu một câu tôi một câu, biến thành thảo luận hoạt động kí túc xá, cuối tuần sẽ đi biển chơi.
Cảnh Lỵ cũng muốn đi biển, nhưng nếu đi vào cuối tuần, vậy thì cô không thể đến nhà bà ngoại cùng Kinh Nhiên.
Muốn đi biển chơi với bạn cùng phòng, hay là ở nhà với công ‘trúa’ nhỏ?
Khó chọn quá đi.
Những người khác đều đã đồng ý, chỉ còn Cảnh Lỵ vẫn im lặng không trả lời.
Thành Tuyết hỏi: “Cảnh Lỵ, cậu không đi sao?”
Cảnh Lỵ hơi buồn rầu: “Muốn đi chứ, nhưng tớ phải ở bên bạn trai!”
Doãn Hải Linh trêu chọc: “Mỗi ngày đều dính chung một chỗ, đến cuối tuần vẫn còn muốn ở cạnh? Hai cậu giống trẻ sinh đôi nhỉ, ai cũng không muốn rời khỏi ai.”
Cảnh Lỵ thở dài một hơi: “Haizz, các cậu không hiểu đâu…”
Cô và công ‘trúa’ nhỏ đã cùng hứa là chỉ có thể hôn ở nhà, nếu cuối tuần cô đi chơi bỏ lại công ‘trúa’ nhỏ, vậy khẳng định công ‘trúa’ nhỏ sẽ nói cô quỵt nợ.
Lý Nhụy Hoa đề nghị: “Nếu không thì, cậu kêu cậu ấy đi chơi chung luôn đi, dù sao mấy nữ sinh bọn mình qua đêm ở biển, cũng cần vài nam sinh cho an toàn.”
Hai tay Thành Tuyết đặt lên vai Lý Nhụy Hoa, hưng phấn nói với Cảnh Lỵ: “Đúng đúng đúng, kêu học bá nhà cậu đi chung luôn đi, vừa bổ mắt, lại có thể làm vệ sĩ.”
“Để tớ hỏi anh ấy.” Cảnh Lỵ nói xong lập tức lấy di động gửi WeChat cho Kinh Nhiên.
【 Hoa Nhài: Nhiên Nhiên, cuối tuần kí túc xá bọn em tổ chức đi biển chơi, anh muốn đi cùng không. 】
【 Nhiên Nhiên: Có! 】
Cảnh Lỵ nói với các bạn cùng phòng: “Anh ấy nói có.”
“Tốt quá!”
Giây tiếp theo, Kinh Nhiên lại gửi WeChat qua.
【 Nhiên Nhiên: Bạn cùng phòng của anh cũng muốn đi, được không? 】
“Anh ấy hỏi bạn cùng phòng của ảnh cũng muốn đi, được không?” Cảnh Lỵ hỏi ý kiến các bạn.
“Được chứ!”
Vậy là chuyện đi biển cuối tuần đã được quyết định một cách vui vẻ như vậy.
*
Mấy ngày trở về trường học, Cảnh Lỵ đã sắp điên mất rồi!
Cả ngày mấy tiểu biểu tạp trong trường đều muốn cạy góc tường của Cảnh Lỵ, luôn nhân lúc cô không ở bên cạnh Kinh Nhiên, là sẽ tiến tới giữ anh lại.
Đây là lần thứ N Kinh Nhiên ở nhà ăn lấy cơm bị mấy cô gái “Không cẩn thận” làm dơ quần áo nhằm để thu hút sự chú ý của anh. Sau đó, Cảnh Lỵ để Kinh Nhiên đi tìm chỗ ngồi, còn cô thì đi lấy cơm.
Cảnh Lỵ muốn ăn bánh cuốn, xếp hàng mua hai phần trở về. đi tới vị trí của Kinh Nhiên, Cảnh Lỵ thấy có một cô gái đang bưng khay ăn, cố ý đổ ít nước canh lên lưng Kinh Nhiên, anh quay đầu nhìn lại, cô gái đó tỏ vẻ xin lỗi nói chuyện với anh.
Cảnh Lỵ nhận ra buổi tối hôm qua cô ta cũng làm dơ áo của Kinh Nhiên, hôm nay chính mắt cô thấy được toàn bộ quá trình liền trở nên tức giận.
Mẹ nó, áo của công ‘trúa’ nhỏ đều là đồ đắt tiền, thế mà lại để cho một điêu dân như cô ta làm dơ?
Cảnh Lỵ nhanh chân bước đến bên cạnh bọn họ, nghe được cô gái kia đang nói chuyện: “Em áy náy lắm, hay là anh để em giúp anh giặt quần áo được không?”
“Áy náy đúng không?” Cảnh Lỵ vừa nói xong lập tức đổ cả đĩa bánh cuốn lên trên người cô gái kia, quần áo của cô ta dính đầy nước tương. Cảnh Lỵ bày ra vẻ mặt xấu xa nói: “Huề nhau, không ai nợ ai!”
Cô gái kia nghiến răng chỉ vào Cảnh Lỵ: “Chị… Sao chị có thể làm như vậy.”
Ngay trước mặt mọi người cô ta bị hất cả một thân đầy nước tương đã rất khó chịu, lúc này các sinh viên xung quanh đều rối rít nhìn qua, giống như có trò hay để xem.
“Học trưởng, sao chị ấy có thể như vậy chứ, người ta cũng không phải cố ý mà!” Cô gái kia mang dáng vẻ hoa lê đái vũ làm nũng với Kinh Nhiên, muốn đòi lại công bằng, cô ta tin rằng học trưởng đẹp trai này sẽ không thiên vị.
Kinh Nhiên giống như không có để ý đến cô ta diễn trò, vô cùng nghiêm túc nói: “Học muội, không cần áy náy, hiện tại chúng ta đã huề.”
Vẻ mặt học muội đầy ngơ ngác, học trưởng này là trời cao giáng xuống để gây cười à?
Cảnh Lỵ tức giận cảnh cáo cô gái kia: “Tôi nói cho cô biết, lần sau cô còn dám cố ý làm dơ quần áo của bạn trai tôi, thì cả chén canh nóng này sẽ dội thẳng lên mặt cô đấy!”
Cảnh Lỵ đặt đĩa bánh cuốn còn lại xuống bàn cơm, kéo Kinh Nhiên rời đi.
Lần đầu tiên Kinh Nhiên nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Cảnh Lỵ, anh không biết phải làm gì. Chỉ là vừa đi ra khỏi nhà ăn, Cảnh Lỵ đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, hít một hơi thật sâu: “Hù chết bé rồi, làm sao bây giờ?”
Kinh Nhiên không hiểu ý của cô: “Hả?”
“Người khác có cho rằng em là một người bá đạo rất khó ở chung không? Chết rồi! Chuyện lúc nãy có bị người ta chụp lại không nhỉ, lỡ như đăng lên diễn đàn trường nói em bắt nạt học muội…” Cảnh Lỵ hỏi liên tục không ngừng nghỉ.
Cuối cùng, Kinh Nhiên nói: “Lỵ Lỵ, em là một cô gái rất hiền lành.”
Từ lần đầu tiên Kinh Nhiên biết đến sự tồn tại của Cảnh Lỵ, anh vẫn luôn cho là như vậy, hiện tại cũng chưa từng thay đổi.
“Thật?” Cảnh Lỵ biết Kinh Nhiên nghĩ như vậy nên rất vui vẻ.
Kinh Nhiên gật đầu khẳng định.
Cảnh Lỵ kéo tay Kinh Nhiên, nói: “Nhiên Nhiên, bọn mình ra bên ngoài trường ăn cơm đi, em mời anh.”
“Ừ.” Kinh Nhiên gật đầu, vừa đi cùng Cảnh Lỵ đến cổng trưởng vừa nói chuyện phiếm: “Lỵ Lỵ, gần đây anh phát hiện nữ sinh trường này rất ngốc!”
“Sao ngốc?”
“Mấy ngày nay anh luôn thấy mấy nữ sinh đi qua anh liền té ngã, sau đó đều nhìn anh, cứ như là anh đẩy mấy người đó vậy.”
“Sau đó, anh đỡ mấy cô đó dậy?”
Kinh Nhiên đứng đắn trả lời: “Không có, tại sao phải đỡ mấy cô dó dậy chứ, mấy cô đó lại không phải vợ của anh, tự mình ngã thì cũng phải tự dậy chứ!”
Cảnh Lỵ: “Phụt…”
Kịch bản của tiểu biểu tạp, đại học bá xem không hiểu.
“Còn nữa, có mấy nữ sinh cầm đồ, nói là anh làm rớt. Anh nói không phải của anh, mấy cô đó kiên trì nói là tận mắt nhìn thấy anh làm rớt, nhất quyết đưa cho anh, em nói xem có phải mắt mấy cô đó có vấn đề không?”
“Sau đó anh nhận hả?”
“Ờ, mấy người đó đưa cho anh, sau đó anh cầm nó ném vào thùng rác. Mấy cô đó hỏi vì sao anh lại ném đi, anh nói không phải đồ của anh. Chỉ là vật nhỏ thôi, cầm tới phòng thu nhận đồ thất lạc họ cũng chẳng thèm nhận.”
Cảnh Lỵ hỏi: “Mấy cô đó cho anh cái gì?”
“Chocolate, nón, bình giữ ấm… Hình như đều là đồ mới…”
Cảnh Lỵ lặng lẽ trả lời trong lòng: Thật ra anh có thể nhận mà, không cần phải lãng phí như thế, tặng cho em cũng được, dù sao cũng là đồ miễn phí.
*
Buổi chiều thứ năm Kinh Nhiên không có tiết, nhưng Cảnh Lỵ phải đi học. Buổi tối thứ sáu sẽ xuất phát đến bờ biển thành phố J, cặp vợ chồng son đã hẹn buổi chiều sau khi tan học sẽ vào nội thành mua một số đồ dùng đi biển.
Sau khi tan học, Cảnh Lỵ thu dọn đồ đạc, đưa tài liệu học cho Lý Nhụy Hoa mang về kí túc xá. Cô cầm lấy túi nhỏ của mình, rời khỏi khu giảng dạy đi tìm Kinh Nhiên.
Kinh Nhiên đứng dưới một cái cây xanh tươi tốt gần cổng trường, dựa lên thân cây, mang tai nghe bluetooth, xem video. Cảnh Lỵ cho rằng anh đang học, đi qua nhìn thì thấy, trong video là một đôi nam nữ trần truồng quấn lấy nhau.
Đây… Đây… Đây không phải là phim A trong truyền thuyết à?
Nguồn: Sưu Tầm
Edit: Phưn Phưn
Nhà Kinh Nhiên mở một chuỗi khách sạn năm sao, nhà Lý Tuyết Tình làm đồ dùng cung cấp cho khách sạn, đơn đặt hàng của nhà Kinh Nhiên ở khu vực miền nam cũng đã chiếm tới 60% tổng doanh thu của bọn họ.
Mẹ Kinh và mẹ Lý là bạn thân hồi đại học, cho nên nhà họ Kinh vẫn luôn hợp tác với nhà họ Lý. Vì lấy lòng người nhà họ Kinh, ba Lý còn bảo Lý Tuyết Tình chơi thân với Kinh Nhiên. Khi còn nhỏ, Kinh Nhiên vẫn giữ đầu nấm đông cô, mang một cặp mắt kính gọng đen, khiến cho người ta thấy rất ngốc nghếch. Nguyên nhân Lý Tuyết Tình chơi chung với Kinh Nhiên là do nhà anh có tiền, mà anh lại là con một, cái gì cha mẹ anh cũng mua cho anh, rất nhiều đồ chơi và đồ ăn vặt đều là hàng nhập khẩu, mà anh còn chủ động đưa chúng cho Lý Tuyết Tình.
Về sau Kinh Nhiên đi học ở trường nổi tiếng, cha Lý nhờ người đưa Lý Tuyết Tình vào chung lớp với Kinh Nhiên. Sau khi lên tiểu học, mọi người đều cười Kinh Nhiên quê mùa, tuyên bố ai chơi chung với anh chính là đứa ngốc. Lý Tuyết Tình lại sĩ diện hão, đương nhiên sẽ không nói cho người khác biết cô ta có quen biết với Kinh Nhiên, cô ta còn gia nhập vào nhóm con gái, thường xuyên góp phần bắt nạt Kinh Nhiên. Sau này, cha mẹ Kinh Nhiên phát hiện anh bị người ta bắt nạt ở trường học, Lý Tuyết Tình sợ anh sẽ khai cô ta ra, sợ cha mẹ Kinh Nhiên và cha mẹ cô ta sẽ tìm mình tính sổ. May mắn là Kinh Nhiên ngu ngốc, một người cũng không khai.
Không lâu sau Kinh Nhiên chuyển trường, vốn dĩ cha Lý cũng muốn cho Lý Tuyết Tình chuyển đến trường mới cùng Kinh Nhiên, nhưng trường mới là một trường công bình thường, mà cha Lý đã nộp không ít phí xây dựng cho trường nổi tiếng nên đành thôi.
Sau đó trong khoảng thời gian dài Lý Tuyết Tình cũng chưa gặp lại Kinh Nhiên, mỗi lần cha mẹ đưa cô ta đến thăm nhà họ Kinh, thì Kinh Nhiên không có ở nhà, nghe cha mẹ của anh nói là đang ở nhà ông ngoại. Mãi đến khi vào Đại học J mới biết được anh cũng vào đây, hơn nữa còn vào với thân phận thủ khoa đại học. Chỉ là nhiều năm trôi qua, mắt thẩm mỹ của anh vẫn kém như cũ, Lý Tuyết Tình không muốn nói cho người khác biết cô ta có quen biết người không có mắt thẩm mỹ như thế.
Bởi vì đã tới tuổi thích hợp kết hôn, năm nay cha Lý và cha mẹ Kinh Nhiên muốn Lý Tuyết Tình và anh hẹn hò với nhau, tốt nghiệp đại học xong thì sẽ kết hôn. Lý Tuyết Tình bị dọa sợ, còn chưa kịp nói lời từ chối thì Kinh Nhiên đã giành trước một bước: “Con không thích Lý Tuyết Tình.”
Cha Lý không miễn cưỡng, Lý Tuyết Tình thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng rất tức giận, dựa vào đâu mà cô ta lại bị một tên xấu xí từ chối? Có từ chối thì cũng phải là cô ta lên tiếng trước chứ!
Đến học kì mới, Lý Tuyết Tình phát hiện Kinh Nhiên ở trường học có bạn gái, chính là hoa khôi Ngành Quản lý của anh. Trông Cảnh Lỵ cũng là một cô gái xinh xắn ăn mặc hợp mốt, sao thẩm mỹ lại kém đến nỗi nguyện ý hẹn hò với Kinh Nhiên chứ. Sau này nghĩ lại, nhà Kinh Nhiên có tiền như vậy, nói không chừng cô gái này bởi vì nhìn trúng số tiền đó mới hẹn hò với anh, cho nên cô ta vẫn luôn mang thành kiến với Cảnh Lỵ.
Nhưng Kinh Nhiên thật sự thay đổi rất nhiều, nếu ban đầu là cô ta cẩn thận phát hiện ra tiềm chất này của Kinh Nhiên, vậy có phải…
“Nhiên Nhiên, chúng ta đi thôi.” Cảnh Lỵ khoác tay Kinh Nhiên cách xa Lý Tuyết Tình. Thấy vẻ mặt rối rắm của Lý Tuyết Tình khi nhìn Kinh Nhiên, Cảnh Lỵ cảm thấy có chút đắc ý nho nhỏ: Xem đi, công ‘trúa’ nhỏ nhà tôi đẹp đẽ biết bao nhiêu, sáng mù mắt của cô đi!
*
Tiền thưởng cuộc thi biện luận là 1000 đồng, chia đều cho 4 thành viên trong nhóm, mỗi người là 250 đồng. Lại trừ đi chi phí áo POLO mặc cho cuộc thi thì mỗi người còn 150 đồng. Cảnh Lỵ thay Kinh Nhiên cầm 150 đồng về kí túc xá đưa cho Lý Nhụy Hoa.
Thời tiết tháng tư dần nóng lên, thành phố G đã vào đầu hạ. Không biết là ai nhắc tới thời tiết quá nóng, rất muốn đi biển chơi, sau đó cậu một câu tôi một câu, biến thành thảo luận hoạt động kí túc xá, cuối tuần sẽ đi biển chơi.
Cảnh Lỵ cũng muốn đi biển, nhưng nếu đi vào cuối tuần, vậy thì cô không thể đến nhà bà ngoại cùng Kinh Nhiên.
Muốn đi biển chơi với bạn cùng phòng, hay là ở nhà với công ‘trúa’ nhỏ?
Khó chọn quá đi.
Những người khác đều đã đồng ý, chỉ còn Cảnh Lỵ vẫn im lặng không trả lời.
Thành Tuyết hỏi: “Cảnh Lỵ, cậu không đi sao?”
Cảnh Lỵ hơi buồn rầu: “Muốn đi chứ, nhưng tớ phải ở bên bạn trai!”
Doãn Hải Linh trêu chọc: “Mỗi ngày đều dính chung một chỗ, đến cuối tuần vẫn còn muốn ở cạnh? Hai cậu giống trẻ sinh đôi nhỉ, ai cũng không muốn rời khỏi ai.”
Cảnh Lỵ thở dài một hơi: “Haizz, các cậu không hiểu đâu…”
Cô và công ‘trúa’ nhỏ đã cùng hứa là chỉ có thể hôn ở nhà, nếu cuối tuần cô đi chơi bỏ lại công ‘trúa’ nhỏ, vậy khẳng định công ‘trúa’ nhỏ sẽ nói cô quỵt nợ.
Lý Nhụy Hoa đề nghị: “Nếu không thì, cậu kêu cậu ấy đi chơi chung luôn đi, dù sao mấy nữ sinh bọn mình qua đêm ở biển, cũng cần vài nam sinh cho an toàn.”
Hai tay Thành Tuyết đặt lên vai Lý Nhụy Hoa, hưng phấn nói với Cảnh Lỵ: “Đúng đúng đúng, kêu học bá nhà cậu đi chung luôn đi, vừa bổ mắt, lại có thể làm vệ sĩ.”
“Để tớ hỏi anh ấy.” Cảnh Lỵ nói xong lập tức lấy di động gửi WeChat cho Kinh Nhiên.
【 Hoa Nhài: Nhiên Nhiên, cuối tuần kí túc xá bọn em tổ chức đi biển chơi, anh muốn đi cùng không. 】
【 Nhiên Nhiên: Có! 】
Cảnh Lỵ nói với các bạn cùng phòng: “Anh ấy nói có.”
“Tốt quá!”
Giây tiếp theo, Kinh Nhiên lại gửi WeChat qua.
【 Nhiên Nhiên: Bạn cùng phòng của anh cũng muốn đi, được không? 】
“Anh ấy hỏi bạn cùng phòng của ảnh cũng muốn đi, được không?” Cảnh Lỵ hỏi ý kiến các bạn.
“Được chứ!”
Vậy là chuyện đi biển cuối tuần đã được quyết định một cách vui vẻ như vậy.
*
Mấy ngày trở về trường học, Cảnh Lỵ đã sắp điên mất rồi!
Cả ngày mấy tiểu biểu tạp trong trường đều muốn cạy góc tường của Cảnh Lỵ, luôn nhân lúc cô không ở bên cạnh Kinh Nhiên, là sẽ tiến tới giữ anh lại.
Đây là lần thứ N Kinh Nhiên ở nhà ăn lấy cơm bị mấy cô gái “Không cẩn thận” làm dơ quần áo nhằm để thu hút sự chú ý của anh. Sau đó, Cảnh Lỵ để Kinh Nhiên đi tìm chỗ ngồi, còn cô thì đi lấy cơm.
Cảnh Lỵ muốn ăn bánh cuốn, xếp hàng mua hai phần trở về. đi tới vị trí của Kinh Nhiên, Cảnh Lỵ thấy có một cô gái đang bưng khay ăn, cố ý đổ ít nước canh lên lưng Kinh Nhiên, anh quay đầu nhìn lại, cô gái đó tỏ vẻ xin lỗi nói chuyện với anh.
Cảnh Lỵ nhận ra buổi tối hôm qua cô ta cũng làm dơ áo của Kinh Nhiên, hôm nay chính mắt cô thấy được toàn bộ quá trình liền trở nên tức giận.
Mẹ nó, áo của công ‘trúa’ nhỏ đều là đồ đắt tiền, thế mà lại để cho một điêu dân như cô ta làm dơ?
Cảnh Lỵ nhanh chân bước đến bên cạnh bọn họ, nghe được cô gái kia đang nói chuyện: “Em áy náy lắm, hay là anh để em giúp anh giặt quần áo được không?”
“Áy náy đúng không?” Cảnh Lỵ vừa nói xong lập tức đổ cả đĩa bánh cuốn lên trên người cô gái kia, quần áo của cô ta dính đầy nước tương. Cảnh Lỵ bày ra vẻ mặt xấu xa nói: “Huề nhau, không ai nợ ai!”
Cô gái kia nghiến răng chỉ vào Cảnh Lỵ: “Chị… Sao chị có thể làm như vậy.”
Ngay trước mặt mọi người cô ta bị hất cả một thân đầy nước tương đã rất khó chịu, lúc này các sinh viên xung quanh đều rối rít nhìn qua, giống như có trò hay để xem.
“Học trưởng, sao chị ấy có thể như vậy chứ, người ta cũng không phải cố ý mà!” Cô gái kia mang dáng vẻ hoa lê đái vũ làm nũng với Kinh Nhiên, muốn đòi lại công bằng, cô ta tin rằng học trưởng đẹp trai này sẽ không thiên vị.
Kinh Nhiên giống như không có để ý đến cô ta diễn trò, vô cùng nghiêm túc nói: “Học muội, không cần áy náy, hiện tại chúng ta đã huề.”
Vẻ mặt học muội đầy ngơ ngác, học trưởng này là trời cao giáng xuống để gây cười à?
Cảnh Lỵ tức giận cảnh cáo cô gái kia: “Tôi nói cho cô biết, lần sau cô còn dám cố ý làm dơ quần áo của bạn trai tôi, thì cả chén canh nóng này sẽ dội thẳng lên mặt cô đấy!”
Cảnh Lỵ đặt đĩa bánh cuốn còn lại xuống bàn cơm, kéo Kinh Nhiên rời đi.
Lần đầu tiên Kinh Nhiên nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Cảnh Lỵ, anh không biết phải làm gì. Chỉ là vừa đi ra khỏi nhà ăn, Cảnh Lỵ đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, hít một hơi thật sâu: “Hù chết bé rồi, làm sao bây giờ?”
Kinh Nhiên không hiểu ý của cô: “Hả?”
“Người khác có cho rằng em là một người bá đạo rất khó ở chung không? Chết rồi! Chuyện lúc nãy có bị người ta chụp lại không nhỉ, lỡ như đăng lên diễn đàn trường nói em bắt nạt học muội…” Cảnh Lỵ hỏi liên tục không ngừng nghỉ.
Cuối cùng, Kinh Nhiên nói: “Lỵ Lỵ, em là một cô gái rất hiền lành.”
Từ lần đầu tiên Kinh Nhiên biết đến sự tồn tại của Cảnh Lỵ, anh vẫn luôn cho là như vậy, hiện tại cũng chưa từng thay đổi.
“Thật?” Cảnh Lỵ biết Kinh Nhiên nghĩ như vậy nên rất vui vẻ.
Kinh Nhiên gật đầu khẳng định.
Cảnh Lỵ kéo tay Kinh Nhiên, nói: “Nhiên Nhiên, bọn mình ra bên ngoài trường ăn cơm đi, em mời anh.”
“Ừ.” Kinh Nhiên gật đầu, vừa đi cùng Cảnh Lỵ đến cổng trưởng vừa nói chuyện phiếm: “Lỵ Lỵ, gần đây anh phát hiện nữ sinh trường này rất ngốc!”
“Sao ngốc?”
“Mấy ngày nay anh luôn thấy mấy nữ sinh đi qua anh liền té ngã, sau đó đều nhìn anh, cứ như là anh đẩy mấy người đó vậy.”
“Sau đó, anh đỡ mấy cô đó dậy?”
Kinh Nhiên đứng đắn trả lời: “Không có, tại sao phải đỡ mấy cô dó dậy chứ, mấy cô đó lại không phải vợ của anh, tự mình ngã thì cũng phải tự dậy chứ!”
Cảnh Lỵ: “Phụt…”
Kịch bản của tiểu biểu tạp, đại học bá xem không hiểu.
“Còn nữa, có mấy nữ sinh cầm đồ, nói là anh làm rớt. Anh nói không phải của anh, mấy cô đó kiên trì nói là tận mắt nhìn thấy anh làm rớt, nhất quyết đưa cho anh, em nói xem có phải mắt mấy cô đó có vấn đề không?”
“Sau đó anh nhận hả?”
“Ờ, mấy người đó đưa cho anh, sau đó anh cầm nó ném vào thùng rác. Mấy cô đó hỏi vì sao anh lại ném đi, anh nói không phải đồ của anh. Chỉ là vật nhỏ thôi, cầm tới phòng thu nhận đồ thất lạc họ cũng chẳng thèm nhận.”
Cảnh Lỵ hỏi: “Mấy cô đó cho anh cái gì?”
“Chocolate, nón, bình giữ ấm… Hình như đều là đồ mới…”
Cảnh Lỵ lặng lẽ trả lời trong lòng: Thật ra anh có thể nhận mà, không cần phải lãng phí như thế, tặng cho em cũng được, dù sao cũng là đồ miễn phí.
*
Buổi chiều thứ năm Kinh Nhiên không có tiết, nhưng Cảnh Lỵ phải đi học. Buổi tối thứ sáu sẽ xuất phát đến bờ biển thành phố J, cặp vợ chồng son đã hẹn buổi chiều sau khi tan học sẽ vào nội thành mua một số đồ dùng đi biển.
Sau khi tan học, Cảnh Lỵ thu dọn đồ đạc, đưa tài liệu học cho Lý Nhụy Hoa mang về kí túc xá. Cô cầm lấy túi nhỏ của mình, rời khỏi khu giảng dạy đi tìm Kinh Nhiên.
Kinh Nhiên đứng dưới một cái cây xanh tươi tốt gần cổng trường, dựa lên thân cây, mang tai nghe bluetooth, xem video. Cảnh Lỵ cho rằng anh đang học, đi qua nhìn thì thấy, trong video là một đôi nam nữ trần truồng quấn lấy nhau.
Đây… Đây… Đây không phải là phim A trong truyền thuyết à?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook