Lục Cảnh từ trong hồi ức tỉnh lại, phát hiện Triệu Duy Sinh không chuyển mắt dõi theo hắn, hắn buồn cười dí dí trán cậu,“Được rồi, đừng nhìn nữa, nhìn nữa cũng không nở hoa được đâu, xem ra đêm nay tớ không đi được rồi, trước mắt tớ cứ ở chỗ cậu nhé?”
Mắt Triệu Duy Sinh sáng lên,“Chỗ tớ chỉ có một cái giường thôi, chúng ta ngủ cùng nhau sao?”
Lục Cảnh không nghĩ nhiều,“Tớ thì không sao cả, cậu không ngại là được.”
Xong hắn nhíu nhíu mày,“Ngày mai cậu về công ty với tớ đi, chuyện quá khứ trước đừng nghĩ nhiều quá, tớ nhớ là phía đông thành phố tớ còn có một căn nhà, hai ngày nữa tớ với cậu chuyển đến ở đi.” Nói rồi hắn run run,“Phòng này còn chẳng có điều hòa, cậu không thấy lạnh à? Triệu Duy Sinh, Triệu Duy Sinh?”
Nhìn lại, Triệu Duy Sinh đến nửa cái bóng cũng không thấy.
Lục Cảnh chà xát cánh tay nổi da gà vì lạnh, có lẽ Triệu Duy Sinh đã vào phòng, Lục Cảnh thấy cửa sổ còn mở, thảo nào lạnh đến vậy, đóng cửa lại rồi hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn sợ lạnh, không nói phét đâu.
Ngoài cửa sổ trăng sáng sao thưa, Lục Cảnh cách thủy tinh nhìn một lát, nhớ tới vài chuyện Triệu Duy Sinh vừa nói, trong lòng hắn không phải không cảm thấy gì, chẳng qua với hắn mà nói, bản thân chỉ là ngủ một giấc dài ba năm mà thôi, muốn hắn thể hiện ra phản ứng mãnh liệt thật sự là làm khó hắn.
Hắn chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nhớ tới khoảng khắc trước lúc bị tai nạn giao thông, so với thời gian ba năm, loại cảm giác sống sót sau nguy hiểm mới càng mãnh liệt.
Có chuyện gì để mai nói sau, bây giờ rối rắm cũng không có tác dụng gì.
Lục Cảnh đang suy nghĩ, phía sau đột nhiên ấm áp, nhìn lại, thì ra là Triệu Duy Sinh choàng cho hắn tấm thảm.
Tấm thảm này nhìn rất quen mắt, nghĩ một lát liền vui vẻ, đây là tấm thảm trước khi Triệu Duy Sinh chuyển vào nhà mình ở, hắn cùng cậu đi mua.
“Còn giữ à?”
Triệu Duy Sinh ủy khuất nhìn hắn một chút,“Rất nhiều thứ còn giữ, nhưng sau này không còn.”
“Sao lại không còn?”
Triệu Duy Sinh mím môi không chịu nói.
Lục Cảnh suy nghĩ, thử thăm dò hỏi:“ ‘Hắn’…… đối xử không tốt với các cậu?”
“Hắn” là chỉ linh hồn chiếm cứ thân thể của Lục Cảnh.
Triệu Duy Sinh đi qua cầm lấy tay Lục Cảnh, không trực tiếp trả lời vấn đề này mà nói: “Chờ cậu gặp Lam Tiểu Trạm, cậu chắc chắn sẽ bị ăn đập.”
Lục Cảnh trong lòng lộp bộp.
Lam Tiểu Trạm xem như là thanh mai của hắn, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đã qua hai mươi mấy năm, rất hiểu đối phương, không sinh ra tình yêu nam nữ mà ngược lại trở thành hồ bằng cẩu hữu của nhau.
Hai người quen biết nhiều năm, thực ra vẫn luôn bảo vệ giúp đỡ lẫn nhau, năm đó Lục Cảnh muốn thoát ly trong nhà ra mở công ty riêng, Lam Tiểu Trạm không nói hai lời liền qua hỗ trợ, bây giờ đến cả Lam Tiểu Trạm cũng muốn đánh hắn, thế này thì có bao nhiêu người sẽ hận hắn aaaaa?
“Xong, nhân duyên của tớ có phải đã tệ hại đến thối nát rồi không?” Lục Cảnh đau khổ.
“Không phải!” Triệu Duy Sinh khẩn trương nhìn hắn,“Càng thích cậu mới càng ghét người kia.” (là cái thằng chiếm thân thể ngta đó)
Lục Cảnh lập tức phản ứng lại, buồn cười nhìn cậu:“Cậu còn muốn giết người, vậy cậu thích tớ nhiều hơn đúng không?”
Hắn cũng chỉ nói đùa vậy thôi, không ngờ Triệu Duy Sinh lại chăm chú nhìn hắn, ngữ khí khẳng định:“Thích lắm, trên đời này tớ thích Lục Cảnh nhất.”
Lục Cảnh sửng sốt một lúc, có chút vi diệu vỗ đầu hắn,“Nói gì đâu đâu.”
Triệu Duy Sinh ánh mắt tối sầm, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt lại sáng ngời trong suốt,“ Lục Cảnh, nhà tớ chỉ có một cái giường, chúng ta ngủ cùng nhau nhé, tớ lấy áo ngủ cho cậu.”
Lục Cảnh gật gật đầu, nhận lấy áo ngủ Triệu Duy Sinh đưa qua, trực tiếp cởi áo, đang chuẩn bị mặc áo ngủ thì phát hiện Triệu Duy Sinh đỏ bừng mặt nhìn hắn, không khỏi buồn bực nhíu mày,“Làm sao? Chẳng lẽ trên người tớ có cái gì?”
Hắn biến sắc, chợt nhớ tới lúc tỉnh lại ở trên giường với đàn ông, chẳng lẽ lúc tên kia (ý chỉ cái linh hồn kia) làm gay đã để lại dấu vết trên người mình?
Mẹ kiếp! Quá tởm!!!
Lục Cảnh nổi da gà.
“Không có không có.” Triệu Duy Sinh dùng sức lắc đầu, sắc mặt vẫn hồng, hơi thở cũng nặng nề hơn một chút so với bình thường,“Chỉ, chỉ là……”
Chỉ là nửa ngày cậu cũng không giải thích được nguyên nhân.
Lục Cảnh lúc này mới yên tâm, dù sao không phải cái hắn nghĩ là được.
“Áo ngủ này rất vừa người nha.”
“Ừ, mua theo cỡ của cậu mà.” Triệu Duy Sinh đỏ mặt trả lời.
Lục Cảnh nhướn mày, không hiểu sao có cảm giác Triệu Duy Sinh âm mưu đã lâu.
Mắt Triệu Duy Sinh sáng lên,“Chỗ tớ chỉ có một cái giường thôi, chúng ta ngủ cùng nhau sao?”
Lục Cảnh không nghĩ nhiều,“Tớ thì không sao cả, cậu không ngại là được.”
Xong hắn nhíu nhíu mày,“Ngày mai cậu về công ty với tớ đi, chuyện quá khứ trước đừng nghĩ nhiều quá, tớ nhớ là phía đông thành phố tớ còn có một căn nhà, hai ngày nữa tớ với cậu chuyển đến ở đi.” Nói rồi hắn run run,“Phòng này còn chẳng có điều hòa, cậu không thấy lạnh à? Triệu Duy Sinh, Triệu Duy Sinh?”
Nhìn lại, Triệu Duy Sinh đến nửa cái bóng cũng không thấy.
Lục Cảnh chà xát cánh tay nổi da gà vì lạnh, có lẽ Triệu Duy Sinh đã vào phòng, Lục Cảnh thấy cửa sổ còn mở, thảo nào lạnh đến vậy, đóng cửa lại rồi hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn sợ lạnh, không nói phét đâu.
Ngoài cửa sổ trăng sáng sao thưa, Lục Cảnh cách thủy tinh nhìn một lát, nhớ tới vài chuyện Triệu Duy Sinh vừa nói, trong lòng hắn không phải không cảm thấy gì, chẳng qua với hắn mà nói, bản thân chỉ là ngủ một giấc dài ba năm mà thôi, muốn hắn thể hiện ra phản ứng mãnh liệt thật sự là làm khó hắn.
Hắn chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nhớ tới khoảng khắc trước lúc bị tai nạn giao thông, so với thời gian ba năm, loại cảm giác sống sót sau nguy hiểm mới càng mãnh liệt.
Có chuyện gì để mai nói sau, bây giờ rối rắm cũng không có tác dụng gì.
Lục Cảnh đang suy nghĩ, phía sau đột nhiên ấm áp, nhìn lại, thì ra là Triệu Duy Sinh choàng cho hắn tấm thảm.
Tấm thảm này nhìn rất quen mắt, nghĩ một lát liền vui vẻ, đây là tấm thảm trước khi Triệu Duy Sinh chuyển vào nhà mình ở, hắn cùng cậu đi mua.
“Còn giữ à?”
Triệu Duy Sinh ủy khuất nhìn hắn một chút,“Rất nhiều thứ còn giữ, nhưng sau này không còn.”
“Sao lại không còn?”
Triệu Duy Sinh mím môi không chịu nói.
Lục Cảnh suy nghĩ, thử thăm dò hỏi:“ ‘Hắn’…… đối xử không tốt với các cậu?”
“Hắn” là chỉ linh hồn chiếm cứ thân thể của Lục Cảnh.
Triệu Duy Sinh đi qua cầm lấy tay Lục Cảnh, không trực tiếp trả lời vấn đề này mà nói: “Chờ cậu gặp Lam Tiểu Trạm, cậu chắc chắn sẽ bị ăn đập.”
Lục Cảnh trong lòng lộp bộp.
Lam Tiểu Trạm xem như là thanh mai của hắn, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đã qua hai mươi mấy năm, rất hiểu đối phương, không sinh ra tình yêu nam nữ mà ngược lại trở thành hồ bằng cẩu hữu của nhau.
Hai người quen biết nhiều năm, thực ra vẫn luôn bảo vệ giúp đỡ lẫn nhau, năm đó Lục Cảnh muốn thoát ly trong nhà ra mở công ty riêng, Lam Tiểu Trạm không nói hai lời liền qua hỗ trợ, bây giờ đến cả Lam Tiểu Trạm cũng muốn đánh hắn, thế này thì có bao nhiêu người sẽ hận hắn aaaaa?
“Xong, nhân duyên của tớ có phải đã tệ hại đến thối nát rồi không?” Lục Cảnh đau khổ.
“Không phải!” Triệu Duy Sinh khẩn trương nhìn hắn,“Càng thích cậu mới càng ghét người kia.” (là cái thằng chiếm thân thể ngta đó)
Lục Cảnh lập tức phản ứng lại, buồn cười nhìn cậu:“Cậu còn muốn giết người, vậy cậu thích tớ nhiều hơn đúng không?”
Hắn cũng chỉ nói đùa vậy thôi, không ngờ Triệu Duy Sinh lại chăm chú nhìn hắn, ngữ khí khẳng định:“Thích lắm, trên đời này tớ thích Lục Cảnh nhất.”
Lục Cảnh sửng sốt một lúc, có chút vi diệu vỗ đầu hắn,“Nói gì đâu đâu.”
Triệu Duy Sinh ánh mắt tối sầm, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt lại sáng ngời trong suốt,“ Lục Cảnh, nhà tớ chỉ có một cái giường, chúng ta ngủ cùng nhau nhé, tớ lấy áo ngủ cho cậu.”
Lục Cảnh gật gật đầu, nhận lấy áo ngủ Triệu Duy Sinh đưa qua, trực tiếp cởi áo, đang chuẩn bị mặc áo ngủ thì phát hiện Triệu Duy Sinh đỏ bừng mặt nhìn hắn, không khỏi buồn bực nhíu mày,“Làm sao? Chẳng lẽ trên người tớ có cái gì?”
Hắn biến sắc, chợt nhớ tới lúc tỉnh lại ở trên giường với đàn ông, chẳng lẽ lúc tên kia (ý chỉ cái linh hồn kia) làm gay đã để lại dấu vết trên người mình?
Mẹ kiếp! Quá tởm!!!
Lục Cảnh nổi da gà.
“Không có không có.” Triệu Duy Sinh dùng sức lắc đầu, sắc mặt vẫn hồng, hơi thở cũng nặng nề hơn một chút so với bình thường,“Chỉ, chỉ là……”
Chỉ là nửa ngày cậu cũng không giải thích được nguyên nhân.
Lục Cảnh lúc này mới yên tâm, dù sao không phải cái hắn nghĩ là được.
“Áo ngủ này rất vừa người nha.”
“Ừ, mua theo cỡ của cậu mà.” Triệu Duy Sinh đỏ mặt trả lời.
Lục Cảnh nhướn mày, không hiểu sao có cảm giác Triệu Duy Sinh âm mưu đã lâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook