Liên tục nhận được 2 cuộc điện thoại, Lục Cảnh đơn giản tắt di động, quay đầu thì thấy Triệu Duy Sinh không chớp mắt nhìn hắn.

Lục Cảnh vui vẻ, dí dí trán cậu:“Cậu làm gì mà nhìn tớ chằm chằm như vậy?”

Triệu Duy Sinh lại nhanh chóng bắt lấy tay hắn, bất an nói:“Cậu vẫn ở lại chứ?”

Cậu dùng lực rất lớn, Lục Cảnh nhíu mày, nhưng khi nhìn thấy mô hôi hai bên thái dương của cậu, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.

Cảnh tượng lúc hắn tỉnh lại, cuộc điện thoại khó hiểu và Triệu Duy Sinh kì lạ……

Lục Cảnh đơ mặt tự hỏi một lát,“Có thể buông tay tớ ra trước không? Nếu không cậu đổi chỗ nắm cũng cũng được.”

Triệu Duy Sinh lập tức tỉnh táo lại, hoảng hốt gật đầu:“Xin, xin lỗi, tớ chỉ là……”

Cậu buông lỏng tay ra nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh Lục Cảnh, thịt dán thịt, nhiệt độ cơ thể truyền qua giữa hai người, Lục Cảnh cảm thấy hơi thở Triệu Duy Sinh bên gáy khiến hắn ngưa ngứa, không tự nhiên ngả người ra sau, Triệu Duy Sinh cũng ngả theo.

Vóc dáng Triệu Duy Sinh nhỏ hơn so với Lục Cảnh, đôi mắt trong suốt xinh đẹp từ dưới hướng lên nhìn chăm chú vào hắn, mơ hồ toát ra một loại bệnh trạng cố chấp.

Lục Cảnh:……

“Lục Cảnh?” Triệu Duy Sinh có chút tủi thân,“Sao cậu không trả lời tớ?”

Lục Cảnh so với cậu còn tủi thân hơn, chịu không nổi nâng mặt cậu lên tách người ra xa một chút,“Nói đi, cậu khẩn trương như vậy, ba năm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Dừng một chút, mặt đầy nghiêm túc hỏi:“Tớ bị đa nhân cách à?”

Triệu Duy Sinh bỗng trợn to mắt:“Đa nhân cách? Sao cậu lại nghĩ thế?”

“Không phải à? Nếu không vì sao tớ cảm thấy ba năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện nhưng một tẹo ký ức cũng không có.” Lục Cảnh nhớ tới người đàn ông hắn nhìn thấy trong chớp nhoáng lúc mới tỉnh lại, cảm thấy thật kinh dị,“Và điều quan trọng nhất, tớ là trai thẳng!”

“Hơn nữa……” Hắn xoa tóc Triệu Duy Sinh,“Tớ không ở đây thì ở đâu? Trừ khi lại bị tai nạn giao thông một lần nữa.”

Có được cam đoan, Triệu Duy Sinh thoải mái mà cọ cọ lòng bàn tay hắn, trong miệng phát ra âm thanh rên rỉ đầy hưởng thụ.

Lục Cảnh hoảng sợ, vội vàng buông tay ra, hắn cảm thấy Triệu Duy Sinh thật sự rất kì quái!

Độ ấm trên đầu biến mất, Triệu Duy Sinh bất mãn nhỏ giọng than thở:“Sẽ không để cậu một mình lái xe, nếu có lần nữa tớ sẽ chết cùng cậu.”

“A? Cậu nói gì đấy?” Lục Cảnh không nghe rõ.

Triệu Duy Sinh hơi mím môi, nhìn hắn hồi lâu mới nói:“Cho dù có đa nhân cách, người kia cũng không phải cậu.”

Hắn cụp mắt xuống, trong mắt lóe qua một tia âm u.

“Ba năm trước đây, sau khi cậu bị tai nạn giao thông, may mắn được cấp cứu kịp thời. Bác sĩ nói não của cậu bị tổn thương, giữ được tính mạng nhưng vẫn hôn mê một thời gian. Mọi việc trong công ty tạm thời do Lam Tiểu Trạm xử lý, đại khái là một tháng sau, thân thể của cậu tỉnh lại.”

Lục Cảnh nhướn mày,“Cơ thể của tớ tỉnh lại?”

Vừa dứt lời, Triệu Duy Sinh lại nhào qua đây, Lục Cảnh trừu trừu khóe miệng, đơn giản ôm cổ cậu,“Đừng lộn xộn, nói việc chính.”

Triệu Duy Sinh do dự một chút, lặng lẽ gác đầu lên bả vai Lục Cảnh,“Ban đầu, khi cậu tỉnh lại mọi người đều rất vui vẻ, nhưng chúng tớ nhanh chóng phát hiện cậu không giống như trước đây, trước đây cậu rất thích cùng chúng tớ ăn thịt nướng bên đường.”

Lục Cảnh gật đầu,“Tớ rất dân dã đó.”

“Nhưng ngày cậu xuất viện, Lam Tiểu Trạm mang thịt nướng đến, cậu lập tức vứt vào thùng rác, còn cãi nhau với Lam Tiểu Trạm, bảo rằng cậu là tổng giám đốc sao có thể ăn những thứ như thế này, còn nói Lam Tiểu Trạm muốn hại cậu.”

“Cái gì? Tớ ném bỏ thịt nướng á?! Lam Tiểu Trạm tốt xấu gì cũng là thanh mai trúc mã của tớ, cô ấy sẽ không hại tớ.” Lục Cảnh nghĩ nghĩ, đột nhiên quay đầu đến gần trước mặt Triệu Duy Sinh, nheo mắt nhìn cậu:“Tớ thấy ngữ khí của cậu rất giống đang cáo trạng đó?”

“Thì tớ đang cáo trạng đấy.” Triệu Duy Sinh sắc mặt ửng đỏ, sau đó lại lặng lẽ vươn tay ôm eo Lục Cảnh,“Sau này còn xảy ra rất nhiều chuyện, rõ ràng là cậu thân với tớ nhất, vậy mà thậm chí……”

“Ặc–” Lục Cảnh đau đớn hít một ngụm khí lạnh,“Triệu Duy Sinh cậu muốn bẻ đôi ông đây hả? Buông ra, buông raaaaa!”

Triệu Duy Sinh lúc này mới giật mình nhận ra bản thân đang ôm chặt eo Lục Cảnh, cậu đau lòng sờ sờ, sau đó lại ôm tiếp nhưng động tác nhẹ nhàng hơn.

Cậu giải thích:“Xin lỗi Lục Cảnh, vừa rồi tớ kích động quá.”

Lục Cảnh cúi đầu thì thấy cậu lại lộ ra vẻ mặt cô vợ nhỏ đáng thương. Hắn cảm thấy tư thế hiện tại rất vi diệu nhưng hắn quyết định nói tiếp chuyện chính:“Thậm chí làm sao?”

Triệu Duy Sinh cọ cọ vai hắn, do dự một lát mới nói ra.

“Cậu thậm chí còn tìm bạn trai.”

Lục Cảnh như bị sét đánh ngang tai, theo bản năng thò tay sờ sờ cúc hoa, đờ mặt.

____________

Vâng, anh là trai thẳng =))))

Vâng, anh không bị đè đâu mà sờ lỗ đít =)))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương