Bạn Trai Là Thụ Sue Thì Phải Làm Sao?! Đá Thôi!
-
Chương 17
“Ồh, Lục Cảnh, bảo sao mày lại muốn vứt bỏ con người ưu tú tốt đẹp như Tiểu Khoa, thì ra là có người phụ nữ khác….” Bành Thanh Vũ dùng ánh mắt ác ý nhìn quét qua Lam Tiểu Trạm đằng sau Lục Cảnh, mặt đầy khinh thường,“Cuối cùng thì phụ nữ vẫn sướng hơn nhỉ? Cái loại mày, lên giường với đàn ông còn ngủ với đàn bà…. Hự!”
Còn chưa dứt lời, Lục Cảnh mặt không đổi sắc dúi đầu hắn ta vào tường, “Mày nên đánh răng đi, mồm thối quá.”
Khi còn đi học, Lục Cảnh cũng không ít lần đánh nhau, Bành Thanh Vũ bị hắn dí trán lên tường, không biết Lục Cảnh lấy sức ở đâu ra, Bành Thanh Vũ vừa định mở mồm, Lục Cảnh lập tức kéo đầu hắn ta hung hăng đập vào tường, rồi lại kéo ra đập vào, đập đến đầu óc lơ mơ, mãi cũng không tỉnh táo lại được.
Lục Cảnh nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng mà tàn nhẫn,“Tao không muốn nghe mày nói, im mồm.”
Lâm Khoa hoảng hốt, lã chã chực khóc nhìn Lục Cảnh:“Chúng ta chia tay rồi anh vẫn ghét anh ấy sao, Thanh Vũ vô tội, đừng để chuyện của chúng ta liên lụy đến anh ấy, và, vẫn là nói… Anh còn đang ghi hận chuyện em và anh ấy ngủ cùng giường phải không, lúc ấy bọn em chỉ cởi quần áo thôi, em đã ngăn anh ấy đúng lúc, không có làm gì đâu, chúng em trong sạch.” Nói rồi mắt cậu ta sáng lên, “Lục Cảnh, anh ghen vì chuyện này à? Anh còn yêu em phải không?”
Lục Cảnh cạn lời.
Chưa thấy ai có thể ảo tưởng sức mạnh, CDSHT đến mức này.
Đã thế, trần truồng ngủ cùng giường với một người đàn ông có ý đồ với mình, mẹ kiếp mày còn dám nói mày trong sạch!?
Nhưng hắn không nói, không có nghĩa là Lam Tiểu Trạm sẽ không nói.
Lam Tiểu Trạm là một người cực kỳ bao che khuyết điểm, cô cười lạnh một tiếng, Lâm Khoa lập tức co quắp một chút, tránh mắt không dám nhìn cô.
“Lâm Khoa?” Lam Tiểu Trạm dịu dàng vuốt ve em bé trong bụng mình, vẻ mặt lại vô cùng châm chọc, “Tôi nhớ là cậu đã bị đuổi từ 3 tháng trước rồi mà? Sao bây giờ lại ở đây?”
“Tôi……” Lâm Khoa cẩn thận quan sát Lục Cảnh,“Là Lục Cảnh bảo tôi ở lại.”
Lục Cảnh:“Tôi không biết gì nhé.” Sau đó hắn đỡ lấy Lam Tiểu Trạm,“Đi thôi, nói với mấy người này làm gì, gọi bảo vệ đuổi ra ngoài là được.”
“Đợi đã.” Lam Tiểu Trạm đè lại tay hắn, quay đầu liếc Bành Thanh Vũ, cười nhạo,“Theo anh, Lục Cảnh ở với phụ nữ thì sai ở đâu? Nếu không thì phải như thế nào?” Cô mỉa mai chỉ Lâm Khoa,“Chẳng lẽ chọn cậu ta? Muốn ngực không có, muốn mông cũng không, mặt đã xấu còn không được việc. Lục Cảnh vừa đẹp trai lại có tiền, sao phải coi trọng cậu ta – một thằng đĩ bán mông đéo có tự trọng?”
Dừng một chút, Lam Tiểu Trạm nhìn về phía Lâm Khoa, lộ ra một nụ cười nhẹ:“Lại nói, cậu còn nhớ rõ 3 tháng trước vì sao cậu bị đuổi chứ?”
Lâm Khoa tái mặt, vội vàng kéo lấy Bành Thanh Vũ,“Thanh, Thanh Vũ, chúng ta đi thôi!”
Bành Thanh Vũ nắm lại tay cậu ta, rất là thâm tình:“Tiểu khoa, em không phải sợ bọn họ, với anh em luôn là tốt nhất.”
“Đừng nói nữa! Đi mau!” Lâm Khoa rốt cuộc không thể tiếp tục kiên nhẫn, bực bội nạt hắn.
Lục Cảnh hiếu kỳ: “Là chuyện gì thế?”
Lam Tiểu Trạm không để ý nói:“Ờ, có gì đâu, chỉ là bị công ty đối thủ lừa rồi đưa tài liệu công ty cho người ta, xong rồi còn oan ức tố khổ với cậu đấy, nói là mình bị uy hiếp, không phải lỗi của cậu ta đâu. May mà tôi ngăn kịp, không thì lúc ấy to chuyện rồi.”
Lục Cảnh đau khổ che mặt,“Tại sao tự dưng lại có lắm lịch sử đen tối thế này.”
Bành Thanh Vũ thấy Lâm Khoa đang oán hận nhìn hắn,“Tiểu, tiểu Khoa?”
“Đều tại anh! Đang êm đẹp thì nói vớ nói vẩn! Đã bảo đừng có tới đây rồi còn gì!” Lâm Khoa gào khóc đánh hắn, Bành Thanh Vũ thấy cậu ta rơi nước mắt thì đau lòng vô cùng, hơn nữa, Lâm Khoa giận hắn, ngay cả lúc hắn ta muốn xâm phạm cậu, Lâm Khoa cũng đâu có giận. Vậy mà giờ lại thế! (fuck shit! =_=)
Hắn ta hung tợn quay đầu, ánh mắt nhìn Lục Cảnh cùng Lam Tiểu Trạm lộ ra ngoan độc.
Lục Cảnh cảnh giác che Lam Tiểu Trạm ở sau lưng, ngay sau đó Bành Thanh Vũ liền vọt tới chỗ Lam Tiểu Trạm, nhìn chằm chằm bụng cô như muốn giết người, nhưng mà còn chưa đợi Lục Cảnh ra tay, ngoài cửa bỗng đi vào một người vật Bành Thanh Vũ xuống đất, Lục Cảnh nhìn lại, thì ra là luật sư Vệ Triết.
Lâm Khoa cũng bị cục diện này làm cho đứng hình, thấy Vệ Triết liền nhanh chóng bắt lấy tay anh khóc lóc cầu cứu:“Vệ Triết, giúp em được không, chỉ cần anh giúp em, sau này em sẽ ở bên anh.”
“……”
Vệ Triết không thèm nhìn cậu ta, chặt một cái vào gáy Bành Thanh Vũ, ném người bị đánh choáng sang một bên, lễ phép gật đầu với Lục Cảnh rồi đi tới bên cạnh Lam Tiểu Trạm, mày chau lên, thanh âm lại vô cùng dịu dàng:“Anh ở ngoài đợi em lâu quá nên vào xem thế nào.”
Lam Tiểu Trạm lúc này mới lộ ra vẻ mặt sung sướng nhất trong ngày hôm nay,“Xin lỗi nha, mình đi thôi ông xã, việc còn lại giao cho Lục Cảnh là được.”
Lục Cảnh mơ màng, cảm thấy mình nghe được chuyện gì quai quái.
Lâm Khoa lại càng khiếp sợ, cậu ta run run chỉ vào Lam Tiểu Trạm, lại chỉ vào Vệ Triết:“Anh, anh không phải là thích em à??”
“Ngu ngốc, chồng tôi là trai thẳng hàng thật giá thật.” Lam Tiểu Trạm trợn trắng mắt nhìn cậu ta, ôm lấy cánh tay Vệ Triết, phất tay chào Lục Cảnh rồi đi khỏi.
Lục Cảnh tâm tình phức tạp nhìn bóng dáng bọn họ, thật cảm thấy 3 năm hắn không ở đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, tiếp đó lặng yên gọi điện thoại cho bảo vệ. Không quan tâm Lâm Khoa bên cạnh đang tổn thương ra sao, phiền muộn thế nào, đuổi người đi sau đó dưới ánh mắt “thay đổi triều đại” của nhân viên trong công ty quay về phòng làm việc, nâng mặt Triệu Duy Sinh mạnh mẽ hôn một cái.
Triệu Duy Sinh nhập nhèm mở mắt ra, sau khi thấy Lục Cảnh, tầm mắt dần tụ lại, đợi đến lúc hoàn toàn tỉnh táo, hai tay đã theo bản năng ông lấy cổ Lục Cảnh, ngẩng đầu đuổi theo môi hắn.
Lục Cảnh thở dài một tiếng,“Em nói xem, 3 năm qua có gì không thay đổi?”
Triệu Duy Sinh vươn đầu lưỡi liếm môi Lục Cảnh, nghe vậy liền dùng lực ôm chặt hắn đặt lên người mình, Triệu Duy Sinh hạnh phúc thỏa mãn quấn lấy Lục Cảnh, ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng nói:“Dù cho 10 hay 20 năm, em vẫn yêu anh, sẽ luôn đợi anh quay về.”
Trong lòng Lục Cảnh ấm áp, sờ sờ mặt cậu, cụng trán, Lục Cảnh chăm chú nhìn vào mắt Triệu Duy Sinh, nói:“Anh bỗng thấy may mắn, nếu chuyện này không xảy ra, có lẽ mãi mãi anh cũng không biết anh thích em nhiều đến vậy.”
____
Kể từ ngày đó, Lục Cảnh đã lâu không nghe được tin tức gì của Lâm Khoa, tất nhiên, Lâm Khoa làm cái gì hắn cũng không quan tâm. Ngược lại là có một lần, Triệu Duy Sinh đang nằm trên đùi hắn rên hừ hừ, tối hôm đó làm cũng ác, trên tường, trên cửa sổ, trên bàn, làm đủ mọi chỗ, đủ mọi nơi, thắt lưng Triệu Duy Sinh cực kỳ đau, Lục Cảnh mát xa eo cho cậu, bảo hay lần sau làm ít thôi, Triệu Duy Sinh lập tức ngẩng đầu, kiên định mà đáng thương nói:“Không được! Em muốn khóa anh lại không cho anh thấy người khác!”
Lục Cảnh buồn cười bóp mông cậu,“Dùng chỗ này hả?”
Triệu Duy Sinh đỏ mặt, chôn đầu ở trước ngực hắn, ấp úng nói:“Ừhm, nếu chỗ đó cũng được thì, thì, thì dùng chỗ đó đi.”
Lục Cảnh đang định đè cậu ra làm thêm lần nữa thì trợ lý gọi đến.
Trợ lý khó xử nói:“Lục tổng, Ngô tổng bên công ty đối diện bảo em truyền lời cho sếp.”
Ngô tổng bên đó và bên mình quan hệ làm ăn cũng bình thường, chẳng qua 3 năm vừa rồi, cái người chiếm xác Lục Cảnh đã đắc tội đối phương, thật ra quan hệ lúc trước cũng khá tốt, Lục Cảnh nhướn mày:“Nói đi, chuyện gì.”
Trợ lý cẩn thận dè chừng nói:“Ngô tổng bảo là, tình nhân lúc trước của sếp chả ra làm sao, cho tí tiền liền nằm lên giường ông ta, nói, nói cậu ta, làm đĩ còn giả vờ trinh tiết.”
Lục Cảnh lập tức không vui, người tình, người yêu, vợ của hắn cũng chỉ có một người là Triệu Duy Sinh, đang định so đo một phen, ngẫm lại, bỗng giật mình hiểu ra,“Ồh, là Lâm Khoa?”
Trợ lý nơm nớp lo sợ lên tiếng.
Lục Cảnh cười cười,“Vậy cậu bảo với Ngô tổng, không sao cả, Ngô tổng chơi vui vẻ là được, tôi không quen ai tên Lâm Khoa. Đúng không, bà xã?”
Triệu Duy Sinh sửng sốt, sau đó vô cùng vui sướng gật đầu, kích động ôm lấy Lục Cảnh:“Ông xã ông xã, em muốn làm.”
“Đừng nháo, mông em còn chưa ổn đâu, nằm xuống anh mát xa eo cho.”
Trợ lý:……
Không lâu sau đó Lục Cảnh nghe nói Ngô tổng bên kia bị bệnh phụ khoa, bảo là người tình của ông ta không được sạch sẽ, cuối cùng lây cho Ngô tổng.
Lục Cảnh cười trừ, liên quan cứt gì đến hắn.
Lúc này hắn đang vội vàng cho hôn lễ của Lam Tiểu Trạm.
Lam Tiểu Trạm và Vệ Triết đăng ký kết hôn đã vài năm, bụng cũng lớn mà hôn lễ còn chưa làm xong, Lục Cảnh tự giác vì hai người họ lao lực, sau đó đặt mua thêm một bộ tây trang và một chiếc váy cưới. Đến ngày Lam Tiểu Trạm kết hôn, Lục Cảnh vô cùng cảm khái nhìn bọn họ, chân thành nói một câu:“Cám ơn.”
Lam Tiểu Trạm trợn trắng mắt nhìn hắn,“Bạn bè hơn hai mươi năm, nói cái này làm gì.”
Dừng một chút, cô dịu dàng kéo tay Vệ Triết, nói với Lục Cảnh:“Cậu và Triệu Duy Sinh cũng thế, phải thật hạnh phúc, chúng ta là người một nhà, con của tôi và Vệ Triết tất nhiên cũng sẽ đối xử tốt với bọn cậu.”
Cô chỉ lo lắng Lục Cảnh về già sẽ không có nơi nương tựa.
Lục Cảnh nhìn Vệ Triết, cười nói:“Bạn học tiểu Trạm của chúng ta ghê gớm từ nhỏ, làm phiền cậu chịu đựng nó.”
Trên khuôn mặt vốn lạnh lùng của Vệ Triết lộ ra ý cười: “Cô ấy tốt lắm, cũng chúc các anh hạnh phúc.”
Nói xong hai người đàn ông bắt tay, trầm mặc chúc phúc lẫn nhau.
____
Đợi đến khi quan khách về hết, màn đêm buông xuống, Lục Cảnh mặc bộ tây trang hắn vừa mua thêm, Triệu Duy Sinh thì mặc áo cưới.
Lục Cảnh đè người lên mặt cỏ, vén váy Triệu Duy Sinh, xé rách tất bên trong, vừa bóp mông vừa rút ra cắm vào liên tục.
“Triệu Duy Sinh, em có đồng ý mãi chung thủy với Lục Cảnh, lúc ốm đau cũng như lúc khỏe mạnh, giàu sang hay nghèo khó, vì anh mà buồn, vì anh mà vui, mãi mãi yêu anh, thương anh, cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta?”
Triệu Duy Sinh bị làm đến nước mắt giàn giụa.
Dù thế cậu vẫn kích động nghe từng câu từng chữ hắn nói.
Lục Cảnh cảm giác mình sắp cậu ép cho bắn sớm, sau đó hắn nghe thấy Triệu Duy Sinh dùng thanh âm nức nở và rên rỉ lặp lại ba chữ kia.
“Em đồng ý, em đồng ý…… ưm a……”
Lục Cảnh nheo mắt, cúi đầu liếm liếm mồ hôi trên lưng Triệu Duy Sinh, sau đó ghé vào bên tai cậu, thỏa mãn thở dài.
“Đồ ngốc, em nói sai rồi, phải là, cho dù là cái chết, cũng không thể tách rời đôi ta.”
[TOÀN VĂN HOÀN]
Còn chưa dứt lời, Lục Cảnh mặt không đổi sắc dúi đầu hắn ta vào tường, “Mày nên đánh răng đi, mồm thối quá.”
Khi còn đi học, Lục Cảnh cũng không ít lần đánh nhau, Bành Thanh Vũ bị hắn dí trán lên tường, không biết Lục Cảnh lấy sức ở đâu ra, Bành Thanh Vũ vừa định mở mồm, Lục Cảnh lập tức kéo đầu hắn ta hung hăng đập vào tường, rồi lại kéo ra đập vào, đập đến đầu óc lơ mơ, mãi cũng không tỉnh táo lại được.
Lục Cảnh nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng mà tàn nhẫn,“Tao không muốn nghe mày nói, im mồm.”
Lâm Khoa hoảng hốt, lã chã chực khóc nhìn Lục Cảnh:“Chúng ta chia tay rồi anh vẫn ghét anh ấy sao, Thanh Vũ vô tội, đừng để chuyện của chúng ta liên lụy đến anh ấy, và, vẫn là nói… Anh còn đang ghi hận chuyện em và anh ấy ngủ cùng giường phải không, lúc ấy bọn em chỉ cởi quần áo thôi, em đã ngăn anh ấy đúng lúc, không có làm gì đâu, chúng em trong sạch.” Nói rồi mắt cậu ta sáng lên, “Lục Cảnh, anh ghen vì chuyện này à? Anh còn yêu em phải không?”
Lục Cảnh cạn lời.
Chưa thấy ai có thể ảo tưởng sức mạnh, CDSHT đến mức này.
Đã thế, trần truồng ngủ cùng giường với một người đàn ông có ý đồ với mình, mẹ kiếp mày còn dám nói mày trong sạch!?
Nhưng hắn không nói, không có nghĩa là Lam Tiểu Trạm sẽ không nói.
Lam Tiểu Trạm là một người cực kỳ bao che khuyết điểm, cô cười lạnh một tiếng, Lâm Khoa lập tức co quắp một chút, tránh mắt không dám nhìn cô.
“Lâm Khoa?” Lam Tiểu Trạm dịu dàng vuốt ve em bé trong bụng mình, vẻ mặt lại vô cùng châm chọc, “Tôi nhớ là cậu đã bị đuổi từ 3 tháng trước rồi mà? Sao bây giờ lại ở đây?”
“Tôi……” Lâm Khoa cẩn thận quan sát Lục Cảnh,“Là Lục Cảnh bảo tôi ở lại.”
Lục Cảnh:“Tôi không biết gì nhé.” Sau đó hắn đỡ lấy Lam Tiểu Trạm,“Đi thôi, nói với mấy người này làm gì, gọi bảo vệ đuổi ra ngoài là được.”
“Đợi đã.” Lam Tiểu Trạm đè lại tay hắn, quay đầu liếc Bành Thanh Vũ, cười nhạo,“Theo anh, Lục Cảnh ở với phụ nữ thì sai ở đâu? Nếu không thì phải như thế nào?” Cô mỉa mai chỉ Lâm Khoa,“Chẳng lẽ chọn cậu ta? Muốn ngực không có, muốn mông cũng không, mặt đã xấu còn không được việc. Lục Cảnh vừa đẹp trai lại có tiền, sao phải coi trọng cậu ta – một thằng đĩ bán mông đéo có tự trọng?”
Dừng một chút, Lam Tiểu Trạm nhìn về phía Lâm Khoa, lộ ra một nụ cười nhẹ:“Lại nói, cậu còn nhớ rõ 3 tháng trước vì sao cậu bị đuổi chứ?”
Lâm Khoa tái mặt, vội vàng kéo lấy Bành Thanh Vũ,“Thanh, Thanh Vũ, chúng ta đi thôi!”
Bành Thanh Vũ nắm lại tay cậu ta, rất là thâm tình:“Tiểu khoa, em không phải sợ bọn họ, với anh em luôn là tốt nhất.”
“Đừng nói nữa! Đi mau!” Lâm Khoa rốt cuộc không thể tiếp tục kiên nhẫn, bực bội nạt hắn.
Lục Cảnh hiếu kỳ: “Là chuyện gì thế?”
Lam Tiểu Trạm không để ý nói:“Ờ, có gì đâu, chỉ là bị công ty đối thủ lừa rồi đưa tài liệu công ty cho người ta, xong rồi còn oan ức tố khổ với cậu đấy, nói là mình bị uy hiếp, không phải lỗi của cậu ta đâu. May mà tôi ngăn kịp, không thì lúc ấy to chuyện rồi.”
Lục Cảnh đau khổ che mặt,“Tại sao tự dưng lại có lắm lịch sử đen tối thế này.”
Bành Thanh Vũ thấy Lâm Khoa đang oán hận nhìn hắn,“Tiểu, tiểu Khoa?”
“Đều tại anh! Đang êm đẹp thì nói vớ nói vẩn! Đã bảo đừng có tới đây rồi còn gì!” Lâm Khoa gào khóc đánh hắn, Bành Thanh Vũ thấy cậu ta rơi nước mắt thì đau lòng vô cùng, hơn nữa, Lâm Khoa giận hắn, ngay cả lúc hắn ta muốn xâm phạm cậu, Lâm Khoa cũng đâu có giận. Vậy mà giờ lại thế! (fuck shit! =_=)
Hắn ta hung tợn quay đầu, ánh mắt nhìn Lục Cảnh cùng Lam Tiểu Trạm lộ ra ngoan độc.
Lục Cảnh cảnh giác che Lam Tiểu Trạm ở sau lưng, ngay sau đó Bành Thanh Vũ liền vọt tới chỗ Lam Tiểu Trạm, nhìn chằm chằm bụng cô như muốn giết người, nhưng mà còn chưa đợi Lục Cảnh ra tay, ngoài cửa bỗng đi vào một người vật Bành Thanh Vũ xuống đất, Lục Cảnh nhìn lại, thì ra là luật sư Vệ Triết.
Lâm Khoa cũng bị cục diện này làm cho đứng hình, thấy Vệ Triết liền nhanh chóng bắt lấy tay anh khóc lóc cầu cứu:“Vệ Triết, giúp em được không, chỉ cần anh giúp em, sau này em sẽ ở bên anh.”
“……”
Vệ Triết không thèm nhìn cậu ta, chặt một cái vào gáy Bành Thanh Vũ, ném người bị đánh choáng sang một bên, lễ phép gật đầu với Lục Cảnh rồi đi tới bên cạnh Lam Tiểu Trạm, mày chau lên, thanh âm lại vô cùng dịu dàng:“Anh ở ngoài đợi em lâu quá nên vào xem thế nào.”
Lam Tiểu Trạm lúc này mới lộ ra vẻ mặt sung sướng nhất trong ngày hôm nay,“Xin lỗi nha, mình đi thôi ông xã, việc còn lại giao cho Lục Cảnh là được.”
Lục Cảnh mơ màng, cảm thấy mình nghe được chuyện gì quai quái.
Lâm Khoa lại càng khiếp sợ, cậu ta run run chỉ vào Lam Tiểu Trạm, lại chỉ vào Vệ Triết:“Anh, anh không phải là thích em à??”
“Ngu ngốc, chồng tôi là trai thẳng hàng thật giá thật.” Lam Tiểu Trạm trợn trắng mắt nhìn cậu ta, ôm lấy cánh tay Vệ Triết, phất tay chào Lục Cảnh rồi đi khỏi.
Lục Cảnh tâm tình phức tạp nhìn bóng dáng bọn họ, thật cảm thấy 3 năm hắn không ở đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, tiếp đó lặng yên gọi điện thoại cho bảo vệ. Không quan tâm Lâm Khoa bên cạnh đang tổn thương ra sao, phiền muộn thế nào, đuổi người đi sau đó dưới ánh mắt “thay đổi triều đại” của nhân viên trong công ty quay về phòng làm việc, nâng mặt Triệu Duy Sinh mạnh mẽ hôn một cái.
Triệu Duy Sinh nhập nhèm mở mắt ra, sau khi thấy Lục Cảnh, tầm mắt dần tụ lại, đợi đến lúc hoàn toàn tỉnh táo, hai tay đã theo bản năng ông lấy cổ Lục Cảnh, ngẩng đầu đuổi theo môi hắn.
Lục Cảnh thở dài một tiếng,“Em nói xem, 3 năm qua có gì không thay đổi?”
Triệu Duy Sinh vươn đầu lưỡi liếm môi Lục Cảnh, nghe vậy liền dùng lực ôm chặt hắn đặt lên người mình, Triệu Duy Sinh hạnh phúc thỏa mãn quấn lấy Lục Cảnh, ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng nói:“Dù cho 10 hay 20 năm, em vẫn yêu anh, sẽ luôn đợi anh quay về.”
Trong lòng Lục Cảnh ấm áp, sờ sờ mặt cậu, cụng trán, Lục Cảnh chăm chú nhìn vào mắt Triệu Duy Sinh, nói:“Anh bỗng thấy may mắn, nếu chuyện này không xảy ra, có lẽ mãi mãi anh cũng không biết anh thích em nhiều đến vậy.”
____
Kể từ ngày đó, Lục Cảnh đã lâu không nghe được tin tức gì của Lâm Khoa, tất nhiên, Lâm Khoa làm cái gì hắn cũng không quan tâm. Ngược lại là có một lần, Triệu Duy Sinh đang nằm trên đùi hắn rên hừ hừ, tối hôm đó làm cũng ác, trên tường, trên cửa sổ, trên bàn, làm đủ mọi chỗ, đủ mọi nơi, thắt lưng Triệu Duy Sinh cực kỳ đau, Lục Cảnh mát xa eo cho cậu, bảo hay lần sau làm ít thôi, Triệu Duy Sinh lập tức ngẩng đầu, kiên định mà đáng thương nói:“Không được! Em muốn khóa anh lại không cho anh thấy người khác!”
Lục Cảnh buồn cười bóp mông cậu,“Dùng chỗ này hả?”
Triệu Duy Sinh đỏ mặt, chôn đầu ở trước ngực hắn, ấp úng nói:“Ừhm, nếu chỗ đó cũng được thì, thì, thì dùng chỗ đó đi.”
Lục Cảnh đang định đè cậu ra làm thêm lần nữa thì trợ lý gọi đến.
Trợ lý khó xử nói:“Lục tổng, Ngô tổng bên công ty đối diện bảo em truyền lời cho sếp.”
Ngô tổng bên đó và bên mình quan hệ làm ăn cũng bình thường, chẳng qua 3 năm vừa rồi, cái người chiếm xác Lục Cảnh đã đắc tội đối phương, thật ra quan hệ lúc trước cũng khá tốt, Lục Cảnh nhướn mày:“Nói đi, chuyện gì.”
Trợ lý cẩn thận dè chừng nói:“Ngô tổng bảo là, tình nhân lúc trước của sếp chả ra làm sao, cho tí tiền liền nằm lên giường ông ta, nói, nói cậu ta, làm đĩ còn giả vờ trinh tiết.”
Lục Cảnh lập tức không vui, người tình, người yêu, vợ của hắn cũng chỉ có một người là Triệu Duy Sinh, đang định so đo một phen, ngẫm lại, bỗng giật mình hiểu ra,“Ồh, là Lâm Khoa?”
Trợ lý nơm nớp lo sợ lên tiếng.
Lục Cảnh cười cười,“Vậy cậu bảo với Ngô tổng, không sao cả, Ngô tổng chơi vui vẻ là được, tôi không quen ai tên Lâm Khoa. Đúng không, bà xã?”
Triệu Duy Sinh sửng sốt, sau đó vô cùng vui sướng gật đầu, kích động ôm lấy Lục Cảnh:“Ông xã ông xã, em muốn làm.”
“Đừng nháo, mông em còn chưa ổn đâu, nằm xuống anh mát xa eo cho.”
Trợ lý:……
Không lâu sau đó Lục Cảnh nghe nói Ngô tổng bên kia bị bệnh phụ khoa, bảo là người tình của ông ta không được sạch sẽ, cuối cùng lây cho Ngô tổng.
Lục Cảnh cười trừ, liên quan cứt gì đến hắn.
Lúc này hắn đang vội vàng cho hôn lễ của Lam Tiểu Trạm.
Lam Tiểu Trạm và Vệ Triết đăng ký kết hôn đã vài năm, bụng cũng lớn mà hôn lễ còn chưa làm xong, Lục Cảnh tự giác vì hai người họ lao lực, sau đó đặt mua thêm một bộ tây trang và một chiếc váy cưới. Đến ngày Lam Tiểu Trạm kết hôn, Lục Cảnh vô cùng cảm khái nhìn bọn họ, chân thành nói một câu:“Cám ơn.”
Lam Tiểu Trạm trợn trắng mắt nhìn hắn,“Bạn bè hơn hai mươi năm, nói cái này làm gì.”
Dừng một chút, cô dịu dàng kéo tay Vệ Triết, nói với Lục Cảnh:“Cậu và Triệu Duy Sinh cũng thế, phải thật hạnh phúc, chúng ta là người một nhà, con của tôi và Vệ Triết tất nhiên cũng sẽ đối xử tốt với bọn cậu.”
Cô chỉ lo lắng Lục Cảnh về già sẽ không có nơi nương tựa.
Lục Cảnh nhìn Vệ Triết, cười nói:“Bạn học tiểu Trạm của chúng ta ghê gớm từ nhỏ, làm phiền cậu chịu đựng nó.”
Trên khuôn mặt vốn lạnh lùng của Vệ Triết lộ ra ý cười: “Cô ấy tốt lắm, cũng chúc các anh hạnh phúc.”
Nói xong hai người đàn ông bắt tay, trầm mặc chúc phúc lẫn nhau.
____
Đợi đến khi quan khách về hết, màn đêm buông xuống, Lục Cảnh mặc bộ tây trang hắn vừa mua thêm, Triệu Duy Sinh thì mặc áo cưới.
Lục Cảnh đè người lên mặt cỏ, vén váy Triệu Duy Sinh, xé rách tất bên trong, vừa bóp mông vừa rút ra cắm vào liên tục.
“Triệu Duy Sinh, em có đồng ý mãi chung thủy với Lục Cảnh, lúc ốm đau cũng như lúc khỏe mạnh, giàu sang hay nghèo khó, vì anh mà buồn, vì anh mà vui, mãi mãi yêu anh, thương anh, cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta?”
Triệu Duy Sinh bị làm đến nước mắt giàn giụa.
Dù thế cậu vẫn kích động nghe từng câu từng chữ hắn nói.
Lục Cảnh cảm giác mình sắp cậu ép cho bắn sớm, sau đó hắn nghe thấy Triệu Duy Sinh dùng thanh âm nức nở và rên rỉ lặp lại ba chữ kia.
“Em đồng ý, em đồng ý…… ưm a……”
Lục Cảnh nheo mắt, cúi đầu liếm liếm mồ hôi trên lưng Triệu Duy Sinh, sau đó ghé vào bên tai cậu, thỏa mãn thở dài.
“Đồ ngốc, em nói sai rồi, phải là, cho dù là cái chết, cũng không thể tách rời đôi ta.”
[TOÀN VĂN HOÀN]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook