Bạn Trai, Hắn Mĩ Nhan Thịnh Thế
-
Chương 14
Edit: Peach Flower
----------------------------------------------------------------------------------------
Cá có mùi khá nồng, cho dù đã xử lý ở chợ nông sản thì cũng không tránh được mùi còn sót lại, Hạ Thập phảng phất ngửi được, động tác trên tay vẫn rất lưu loát. Thả cá vào chảo, rán hai mặt vàng giòn óng ánh, chỉ chốc lát mà phòng bếp đã tràn đầy mùi cá. Hạ Thập lấy cá ra khỏi chảo, chuẩn bị làm sốt cà chua.
"Đang làm cái gì?" Một âm thanh trầm thấp vang lên sau lưng cô.
Hạ Thập nhìn lại, Thời tiên sinh đang tựa vào cạnh cửa phòng bếp, có hứng thú nhìn ngó vào trong nồi.
"Cá sốt chua cay." Hạ Thập thành thành thật thật nói.
Ánh mắt Thời Duật vô cùng hài lòng, người giúp việc này vô cùng chăm chỉ, không chỉ dọn vệ sinh tốt, ngay cả đồ ăn cũng rất phù hợp ý anh, lại còn có thể tuỳ lúc tuỳ chỗ mà sửa máy tính!
"Trong này mùi khá nồng, anh có muốn đi ra ngoài chờ một chút không?" Hạ Thập tay cầm nồi chậm rãi nói.
Hôm nay Thời tiên sinh mặc một chiếc áo lông dê ngắn, đặc biệt dễ bám mùi, đến lúc đó xử lý quần áo rất phiền toái, Hạ Thập vẫn hi vọng bản thân mình thoải mái một chút.
"Ừ."
Thời tiên sinh không nhiễm khói bụi trần gian tự nhiên không biết Hạ sư phó nhà bọn họ có ý tưởng giản dị, chỉ nghĩ cô vô cùng tri kỉ, cho nên vô cùng vui vẻ đi ra ngoài phòng khách.
Một đĩa cá chua ngọt, một đĩa rau xanh cộng thêm một chén cơm. Đây là bữa cơm chiều Hạ Thập làm cho Thời Duật. Từ nhỏ đã lớn lên từ trong hũ mật, người giúp việc làm cơm cho Nhị thiếu không bao giờ từ năm món đổ xuống, từ khi Hạ Thập đảm đương việc nhà, chỉ cần cô nấu cơm, Thời Duật nhiều nhất một lần có thể ăn hết ba món ăn.
Hạ Thập lần đầu tiên đi làm cơm là buổi trưa thứ bảy, cô tới sớm, Thời Duật còn đang ngủ. Đem đồ ăn cho hai ngày sau bỏ vào tủ lạnh, quét dọn vệ sinh xong, Hạ Thập nhìn đồng hồ thấy còn cách thời gian giữa trưa rất lâu, cô liền đi dạo ở khu phố bên cạnh, làm quen địa hình một chút rồi trở về nấu cơm.
Giữa trưa hôm đó, Thời Duật thấy trên bàn có ba đĩa thức ăn thì liền ngây người, tuy rằng trong đĩa có nhiều đồ ăn, tuy rằng ba món ăn đó hương vị nghe chừng đều tốt lắm, nhưng mà cũng chỉ có ba món ăn!
Nhà nghệ thuật gia chú ý phô trương, chú ý đến tỉ lệ hoàng kim nhất thời hoài nghi có phải bản thân đã đưa ra một quyết định sai lầm hay không. Hạ Thập đương nhiên không biết suy nghĩ của Thời tiên sinh đang ngồi trước bàn ăn cơm, cô cảm thấy chỉ có một người ăn, đồ ăn làm nhiều hơn rất lãng phí. Nhưng mà để phòng ngừa Thời tiên sinh không đủ ăn, mỗi món ăn cô đều làm nhiều hơn một chút, xem ra cũng đủ.
Hạ Thập cầm túi xách rời đi, Thời nhị thiếu đem lời nói đến miệng nuốt xuống. Quên đi, thực ra anh cũng chỉ là muốn ăn cái món "Nhật ký màu hồng" nổi danh kia. Lại nói, anh có thể đi đâu tìm một người giúp việc vừa có thể làm vệ sinh, vừa có thể sửa máy tính? Chút nữa lại gọi đồ ăn ngoài vậy, Thời Duật nghĩ, nhưng đôi đũa lại không nhịn được hướng về phía mâm cơm.
"....." Ăn rất ngon.
Thời Duật cắn chiếc đũa nhíu mày thầm nghĩ, chắc không cần phải gọi đồ ăn ngoài nữa rồi. Từ đây, Thời nhị thiếu đối với việc trên bàn chỉ có một vài món ăn cũng không oán giận, dù sao... ăn ngon là được.
Thời Duật thấy Hạ Thập chuẩn bị đi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, liền nói.
"Được."
Hạ Thập không hỏi vì sao, gật đầu đáp ứng rồi mở cửa đi xuống tầng.
Thời tiên sinh đem lời giải thích bản thân phải về nhà một chuyến nuốt xuống, có đôi khi người giúp việc quá chuyên nghiệp khiến anh có một chút hoảng hốt. Thực ra Hạ Thập không tốt như anh nói, hiện tại cô đang làm giúp việc cho Thời tiên sinh, công việc này liên quan đến đời sống riêng tư của anh, cho nên cô muốn duy trì khoảng cách mới là tốt nhất. Cô từ trước đến nay đều là học sinh ngoan, tuân thủ quy định. Ở trên mạng tra được những chú ý khi làm người giúp việc, cô luôn luôn nhớ kỹ ở trong lòng.
- ----------------------------------------------------------------
Thời gia năm nay vừa có thêm cháu nội, khách đến nhà đương nhiên sẽ không ít. Có người thực lòng đến chúc mừng, cũng có kẻ thừa dịp lúc này mơ tưởng đến việc kéo gần mối quan hệ. Mặc kệ dạng người gì, ở tiệc mừng một trăm ngày nhất định sẽ đi lại rất nhiều. Việc tổ chức yến hội đã có Dư Nghệ xử lý, Thời Duật đi qua chỉ là bồi mẹ anh, nhân tiện đi xem cháu nhỏ béo trắng của mình. Thời gia có hai con trai, con cả đã lấy vợ, cả người đều là bộ dáng không giận tự uy, con thứ hai vậy nhưng không giống cha mẹ, ngược lại cực kỳ giống bà ngoại ở Pháp.
Bà ngoại của Thời Duật là một đại mỹ nhân ở Pháp, một ánh mắt màu lam đa tình năm đó đã giữ chân ông ngoại đi du học ở lại. Chỉ là không ngờ tới, Dư Nghệ không được di truyền màu mắt này, nhưng lại di truyền đến đứa con thứ hai. Có lẽ là duyên cớ của đôi mắt ấy, người nhà Thời gia không sở hữu chúng đều không có thiên phú nghệ thuật. Bà ngoại Thời Duật là một nghệ sĩ đàn cello trứ danh, mà thiên phú của Thời Duật trong phương diện vẽ tranh cũng đã bộc lộ từ bé.
"Người giúp việc con tìm được có thích hợp không?" Dư Nghệ lôi kéo con trai hỏi. Dạo gần đây tâm tư của bà đều đặt hết lên người con dâu cùng cháu nội, xem nhẹ đứa con trai này.
Trước mắt Thời Duật hiện lên khuôn mặt trẻ trung của Hạ Thập, lại nghe được từ miệng mẹ chữ "Dì", có chút buồn cười.
"Con cười cái gì?" Dư Nghệ bất đắc dĩ.
"Tìm không được? Qua vài ngày mẹ giúp con đi tìm?"
"Đã tìm được. Mẹ, mẹ đừng quan tâm." Thời Duật nỗ lực đem nụ cười ở trên môi thu lại.
Dư Nghệ vẫn lo lắng, cau mày, trong đôi mắt tràn ngập sự đau lòng:
"Người thế nào? Có thành thực không? Sẽ không giống với người trước kia chứ?"
"Tốt lắm ạ, cô ấy còn có thể sửa máy tính, rất lợi hại."
"Sửa máy tính?" Dư Nghệ trầm mặc một chút.
Người giúp việc nào lại có thể sửa máy tính, con trai mình chắc không chọn người do công ty đề cử đi?
"Cô ấy là học sinh của Đại học J, hình như là sửa máy tính chuyên nghiệp. Vừa vặn cô ấy muốn kiếm việc làm thêm, con tìm người giúp việc, như vậy liền thoả thuận xong rồi." Thời Duật chậm rãi giải thích.
"..." Dư Nghệ há miệng thở dốc, không nói được ra lời.
Giờ phút này đứa con thứ của bà như tản ra ánh sáng của Phật vậy, trên mặt có viết thêm ba chữ: NGỐC BẠCH NGỌT!
Nào có nữ sinh trẻ tuổi đi làm giúp việc, lại còn là Đại học J. Khẳng định là có mưu đồ, Dư Nghệ càng nghĩ càng cho rằng cô lừa con trai bà.
"Sửa máy tính thì có gì chuyên nghiệp? Con trai, con nên có mắt thưởng thức một chút." Cuối cùng Dư Nghệ đem lời xả đến chỗ khác.
Thật vất vả mới có con gái đến gần con trai bà như vậy, đây là chuyện tốt! Bà không thể để nó bị huỷ.
Thời Duật thờ ơ nói:
"Con không rõ lắm. Dù sao cô ấy đặc biệt thích sửa máy tính."
"Cô gái kia trông như thế nào?" Dư Nghệ vẫn không nhịn được, mở miệng hỏi thử. Có thể được con trai bà đồng ý tới gần, bộ dáng chắc chắn phải vô cùng tốt.
Thời Duật không hiểu ý mẹ liền trả lời: "Rất tốt."
Người có thể sửa máy tính ở trong lòng anh đều là dung mạo tuyệt đẹp, chưa kể đến cô còn biết làm điểm tâm ngọt.
Quả nhiên!
Dư Nghệ yên lặng gật đầu ở trong lòng. Diện mạo và dáng người của cô gái kia khẳng định không phải người bình thường có thể so sánh được, tâm cơ một chút cũng không phải trở ngại gì, việc này xem chừng có thể thành.
Dư Nghệ mỉm cười, xem ra ba năm ôm hai đứa cháu không phải là mơ.
"Đối tốt với cô ấy vào, tìm được một người như vậy thật không dễ dàng." Dư Nghệ kiễng chân vỗ vỗ con trai, nói lời thấm thía.
"Vâng, con biết." Thời Duật cũng gật đầu. Người giúp việc toàn năng như này không thể tìm được ở các công ty giúp việc.
----------------------------------------------------------------------------------------
Cá có mùi khá nồng, cho dù đã xử lý ở chợ nông sản thì cũng không tránh được mùi còn sót lại, Hạ Thập phảng phất ngửi được, động tác trên tay vẫn rất lưu loát. Thả cá vào chảo, rán hai mặt vàng giòn óng ánh, chỉ chốc lát mà phòng bếp đã tràn đầy mùi cá. Hạ Thập lấy cá ra khỏi chảo, chuẩn bị làm sốt cà chua.
"Đang làm cái gì?" Một âm thanh trầm thấp vang lên sau lưng cô.
Hạ Thập nhìn lại, Thời tiên sinh đang tựa vào cạnh cửa phòng bếp, có hứng thú nhìn ngó vào trong nồi.
"Cá sốt chua cay." Hạ Thập thành thành thật thật nói.
Ánh mắt Thời Duật vô cùng hài lòng, người giúp việc này vô cùng chăm chỉ, không chỉ dọn vệ sinh tốt, ngay cả đồ ăn cũng rất phù hợp ý anh, lại còn có thể tuỳ lúc tuỳ chỗ mà sửa máy tính!
"Trong này mùi khá nồng, anh có muốn đi ra ngoài chờ một chút không?" Hạ Thập tay cầm nồi chậm rãi nói.
Hôm nay Thời tiên sinh mặc một chiếc áo lông dê ngắn, đặc biệt dễ bám mùi, đến lúc đó xử lý quần áo rất phiền toái, Hạ Thập vẫn hi vọng bản thân mình thoải mái một chút.
"Ừ."
Thời tiên sinh không nhiễm khói bụi trần gian tự nhiên không biết Hạ sư phó nhà bọn họ có ý tưởng giản dị, chỉ nghĩ cô vô cùng tri kỉ, cho nên vô cùng vui vẻ đi ra ngoài phòng khách.
Một đĩa cá chua ngọt, một đĩa rau xanh cộng thêm một chén cơm. Đây là bữa cơm chiều Hạ Thập làm cho Thời Duật. Từ nhỏ đã lớn lên từ trong hũ mật, người giúp việc làm cơm cho Nhị thiếu không bao giờ từ năm món đổ xuống, từ khi Hạ Thập đảm đương việc nhà, chỉ cần cô nấu cơm, Thời Duật nhiều nhất một lần có thể ăn hết ba món ăn.
Hạ Thập lần đầu tiên đi làm cơm là buổi trưa thứ bảy, cô tới sớm, Thời Duật còn đang ngủ. Đem đồ ăn cho hai ngày sau bỏ vào tủ lạnh, quét dọn vệ sinh xong, Hạ Thập nhìn đồng hồ thấy còn cách thời gian giữa trưa rất lâu, cô liền đi dạo ở khu phố bên cạnh, làm quen địa hình một chút rồi trở về nấu cơm.
Giữa trưa hôm đó, Thời Duật thấy trên bàn có ba đĩa thức ăn thì liền ngây người, tuy rằng trong đĩa có nhiều đồ ăn, tuy rằng ba món ăn đó hương vị nghe chừng đều tốt lắm, nhưng mà cũng chỉ có ba món ăn!
Nhà nghệ thuật gia chú ý phô trương, chú ý đến tỉ lệ hoàng kim nhất thời hoài nghi có phải bản thân đã đưa ra một quyết định sai lầm hay không. Hạ Thập đương nhiên không biết suy nghĩ của Thời tiên sinh đang ngồi trước bàn ăn cơm, cô cảm thấy chỉ có một người ăn, đồ ăn làm nhiều hơn rất lãng phí. Nhưng mà để phòng ngừa Thời tiên sinh không đủ ăn, mỗi món ăn cô đều làm nhiều hơn một chút, xem ra cũng đủ.
Hạ Thập cầm túi xách rời đi, Thời nhị thiếu đem lời nói đến miệng nuốt xuống. Quên đi, thực ra anh cũng chỉ là muốn ăn cái món "Nhật ký màu hồng" nổi danh kia. Lại nói, anh có thể đi đâu tìm một người giúp việc vừa có thể làm vệ sinh, vừa có thể sửa máy tính? Chút nữa lại gọi đồ ăn ngoài vậy, Thời Duật nghĩ, nhưng đôi đũa lại không nhịn được hướng về phía mâm cơm.
"....." Ăn rất ngon.
Thời Duật cắn chiếc đũa nhíu mày thầm nghĩ, chắc không cần phải gọi đồ ăn ngoài nữa rồi. Từ đây, Thời nhị thiếu đối với việc trên bàn chỉ có một vài món ăn cũng không oán giận, dù sao... ăn ngon là được.
Thời Duật thấy Hạ Thập chuẩn bị đi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, liền nói.
"Được."
Hạ Thập không hỏi vì sao, gật đầu đáp ứng rồi mở cửa đi xuống tầng.
Thời tiên sinh đem lời giải thích bản thân phải về nhà một chuyến nuốt xuống, có đôi khi người giúp việc quá chuyên nghiệp khiến anh có một chút hoảng hốt. Thực ra Hạ Thập không tốt như anh nói, hiện tại cô đang làm giúp việc cho Thời tiên sinh, công việc này liên quan đến đời sống riêng tư của anh, cho nên cô muốn duy trì khoảng cách mới là tốt nhất. Cô từ trước đến nay đều là học sinh ngoan, tuân thủ quy định. Ở trên mạng tra được những chú ý khi làm người giúp việc, cô luôn luôn nhớ kỹ ở trong lòng.
- ----------------------------------------------------------------
Thời gia năm nay vừa có thêm cháu nội, khách đến nhà đương nhiên sẽ không ít. Có người thực lòng đến chúc mừng, cũng có kẻ thừa dịp lúc này mơ tưởng đến việc kéo gần mối quan hệ. Mặc kệ dạng người gì, ở tiệc mừng một trăm ngày nhất định sẽ đi lại rất nhiều. Việc tổ chức yến hội đã có Dư Nghệ xử lý, Thời Duật đi qua chỉ là bồi mẹ anh, nhân tiện đi xem cháu nhỏ béo trắng của mình. Thời gia có hai con trai, con cả đã lấy vợ, cả người đều là bộ dáng không giận tự uy, con thứ hai vậy nhưng không giống cha mẹ, ngược lại cực kỳ giống bà ngoại ở Pháp.
Bà ngoại của Thời Duật là một đại mỹ nhân ở Pháp, một ánh mắt màu lam đa tình năm đó đã giữ chân ông ngoại đi du học ở lại. Chỉ là không ngờ tới, Dư Nghệ không được di truyền màu mắt này, nhưng lại di truyền đến đứa con thứ hai. Có lẽ là duyên cớ của đôi mắt ấy, người nhà Thời gia không sở hữu chúng đều không có thiên phú nghệ thuật. Bà ngoại Thời Duật là một nghệ sĩ đàn cello trứ danh, mà thiên phú của Thời Duật trong phương diện vẽ tranh cũng đã bộc lộ từ bé.
"Người giúp việc con tìm được có thích hợp không?" Dư Nghệ lôi kéo con trai hỏi. Dạo gần đây tâm tư của bà đều đặt hết lên người con dâu cùng cháu nội, xem nhẹ đứa con trai này.
Trước mắt Thời Duật hiện lên khuôn mặt trẻ trung của Hạ Thập, lại nghe được từ miệng mẹ chữ "Dì", có chút buồn cười.
"Con cười cái gì?" Dư Nghệ bất đắc dĩ.
"Tìm không được? Qua vài ngày mẹ giúp con đi tìm?"
"Đã tìm được. Mẹ, mẹ đừng quan tâm." Thời Duật nỗ lực đem nụ cười ở trên môi thu lại.
Dư Nghệ vẫn lo lắng, cau mày, trong đôi mắt tràn ngập sự đau lòng:
"Người thế nào? Có thành thực không? Sẽ không giống với người trước kia chứ?"
"Tốt lắm ạ, cô ấy còn có thể sửa máy tính, rất lợi hại."
"Sửa máy tính?" Dư Nghệ trầm mặc một chút.
Người giúp việc nào lại có thể sửa máy tính, con trai mình chắc không chọn người do công ty đề cử đi?
"Cô ấy là học sinh của Đại học J, hình như là sửa máy tính chuyên nghiệp. Vừa vặn cô ấy muốn kiếm việc làm thêm, con tìm người giúp việc, như vậy liền thoả thuận xong rồi." Thời Duật chậm rãi giải thích.
"..." Dư Nghệ há miệng thở dốc, không nói được ra lời.
Giờ phút này đứa con thứ của bà như tản ra ánh sáng của Phật vậy, trên mặt có viết thêm ba chữ: NGỐC BẠCH NGỌT!
Nào có nữ sinh trẻ tuổi đi làm giúp việc, lại còn là Đại học J. Khẳng định là có mưu đồ, Dư Nghệ càng nghĩ càng cho rằng cô lừa con trai bà.
"Sửa máy tính thì có gì chuyên nghiệp? Con trai, con nên có mắt thưởng thức một chút." Cuối cùng Dư Nghệ đem lời xả đến chỗ khác.
Thật vất vả mới có con gái đến gần con trai bà như vậy, đây là chuyện tốt! Bà không thể để nó bị huỷ.
Thời Duật thờ ơ nói:
"Con không rõ lắm. Dù sao cô ấy đặc biệt thích sửa máy tính."
"Cô gái kia trông như thế nào?" Dư Nghệ vẫn không nhịn được, mở miệng hỏi thử. Có thể được con trai bà đồng ý tới gần, bộ dáng chắc chắn phải vô cùng tốt.
Thời Duật không hiểu ý mẹ liền trả lời: "Rất tốt."
Người có thể sửa máy tính ở trong lòng anh đều là dung mạo tuyệt đẹp, chưa kể đến cô còn biết làm điểm tâm ngọt.
Quả nhiên!
Dư Nghệ yên lặng gật đầu ở trong lòng. Diện mạo và dáng người của cô gái kia khẳng định không phải người bình thường có thể so sánh được, tâm cơ một chút cũng không phải trở ngại gì, việc này xem chừng có thể thành.
Dư Nghệ mỉm cười, xem ra ba năm ôm hai đứa cháu không phải là mơ.
"Đối tốt với cô ấy vào, tìm được một người như vậy thật không dễ dàng." Dư Nghệ kiễng chân vỗ vỗ con trai, nói lời thấm thía.
"Vâng, con biết." Thời Duật cũng gật đầu. Người giúp việc toàn năng như này không thể tìm được ở các công ty giúp việc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook