Bạn Trai Gấu Trúc Khó Nuôi
-
9: Độ Nhanh Nhạy Cao
Giang Duy cứ ăn không ngừng, dường như muốn ăn một lượt hết tất cả các đồ ăn trên phố ẩm thực.
Đối với Giang Duy mà nói thì không hề thấy ngán một chút nào, trừ vài món cậu ăn vài miếng kích cỡ như thường ngày ra, Giang Duy cơ bản đều thu nhỏ lại ăn, khi nào ăn trúng món hợp khẩu vị, Giang Duy sẽ lập tức đặt trước để mai đến lấy.
Hiện tại cậu không mang theo đồ đựng thức ăn, Giang Duy suy nghĩ muốn thu nhỏ toàn bộ thức ăn, để chung với đồ cá nhân thì sẽ loạn đến mức nào đây? Cậu nghĩ đợi ngày mai chuẩn bị đầy đủ đồ đựng hãy quay lại lấy.
Đợi Giang Duy bước ra khỏi phố ẩm thực thì trời cũng đã tối rồi, Giang Duy giơ tay sờ gáy, ngẩng đầu nhìn trời đêm, một lát sau rút điện thoại ra, không nhìn thấy bất kì cuộc gọi hay tin nhắn nào, lại nhét điện thoại vào túi.
Tối nay phải ở khách sạn sao?
Gian nhà xưởng bên đó đã rách nát đến mức đó căn bản không thể ở được nữa.
Mặc dù ban đầu nhìn nơi ở của ông chú bên công xưởng vẫn còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng bên ấy lại có cảm giác hơi u ám, cậu cũng không muốn ở lại.
Giang Duy nhìn một vòng xung quanh, thấy một khách sạn ở xa xa liền bước qua đó.
Sau khi nhận phòng, Giang Duy có chút mệt mỏi nằm xuống chiếc giường trải nệm trắng, lăn đi lăn lại một vòng, cậu cau nhẹ chân mày, đồ của khách sạn luôn có một loại mùi khiến người ta bài xích, cậu trở mình ngồi dậy lấy drap giường trong balo ra.
Cũng đều là nơi xa lạ, nhưng nhà của Hùng Trì Viễn lại dễ chịu hơn.
Giang Duy mang theo ấn kí trong lòng bàn tay, chuẩn bị thử nghiệm cách sử dụng không gian, trước đây lúc ở nhà Hùng Trì Viễn, chuyện này rất rõ ràng chỉ cần cậu muốn là được.
Giang Duy lấy vài món đồ từ balo ra, thử đặt chúng vào chiều không gian khác, nhưng sau khi làm đi làm lại vài lần, cậu cảm thấy mắt mình bắt đầu hoa lên, một cảm giác choáng váng lại ập đến.
Vấn đề này rất rắc rối, cũng không đến mức lúc nào cũng vậy, bây giờ phải ngủ một giấc mới có thể hồi phục được.
Giang Duy kìm cơn buồn ngủ lại, mở tủ lạnh trong khách sạn, lấy ra một lon cafe, uống vài ngụm mới có thể miễn cưỡng chống lại cơn buồn ngủ.
Giang Duy chống tay lên mặt bàn, lại thử lại lần nữa, nếu không được thì đành đi ngủ vậy.
Khi thấy dưới bàn tay trống không, Giang Duy sững người, cậu đã đến mức giới hạn rồi, vậy mà lại không bị lần thu nạp này đánh bại, Giang Duy nhìn xuống tay mình, điểm duy nhất khác trước đây là cậu có thể dùng tay chạm được rồi.
Vậy nên, lần nào cũng đều phải chạm vào sao?
Giang Duy quay người lại lấy từ trong balo ra rất nhiều đồ, kích thước to nhỏ khác nhau bị cậu phóng to thu nhỏ lại, sau đó chạm qua một lượt, quả nhiên như cậu dự đoán, chỉ cần là đồ tay cậu chạm qua đều lập tức được cậu thu lại, không hề tiêu tốn một chút sức lực nào.
Giang Duy nắm lấy tóc mình, một thao tác đơn giản như vậy mà cậu lại nắm được rồi.
Đột nhiên thấy buồn cười, ngã sấp xuống giường, lật người lại, cuộn trong drap giường của mình ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ màng, cậu dường như nghe thấy tiếng chuông điện thoại, thôi vậy, đã chẳng còn sức lực gì rồi, để mai tính tiếp vậy.
Ngay sau đó Giang Duy chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ không hề sâu, cả một đêm toàn mơ những thứ mơ hồ.
Sáng sớm hôm sau, Giang Duy vác xác đi tắm, tối qua ồn ào cả một đêm mệt mỏi đến nỗi không còn sức tắm rửa, khi xối nước nóng lên người, cậu lại nảy ra một suy nghĩ.
Ở kỉ băng hà muốn tắm thoải mái cũng là đang mơ mộng hão huyền, cơ bản đều là lấy tuyết chà xát cơ thể, vừa lạnh vừa cóng.
Tuy rằng dùng cách đó cũng rất sạch sẽ, nhưng cảm giác lạnh thấu xương khi cởi hết quần áo tiếp xúc với băng tuyết không phải ai cũng chịu được.
Giang Duy nhìn những giọt nước xối vào lòng bàn tay, thử đem chúng đưa vào không gian, giọt nước nhỏ xíu ấy rơi xuống nền đất trong không gian không hề có chút biến hóa nào, nhưng có thể thấy mảnh đất ấy chứa được nước.
Nếu như có thể biến mặt đất bằng phẳng không chút gập ghềnh thành những kênh mương hay những hang động thì tuyệt biết bao!
Có phải cậu nên chuẩn bị một vài máy móc cơ khí không?
Vừa nghĩ như vậy, đầu óc Giang Duy lại bị một trận choáng váng ập đến.
Cậu phải tựa lên tường mới không để mình ngã xuống nền.
Ngay sau đó Giang Duy cảm nhận được mặt đất ở không gian kia đang xảy ra sự thay đổi, dựa theo suy nghĩ ban đầu của cậu mà hình thành, xuất hiện những ao hồ cạn lớn và những kênh mương không có nước.
Khóe miệng Giang Duy giật giật, trừng mắt nhìn lòng bàn tay, nhất thời không nói nên lời.
Câu chẳng qua chỉ là có một ý tưởng như vậy, cái thứ này có phải là hơi nhanh nhạy rồi không? Sau này cậu phải chú ý cẩn thận, nếu không cẩn thận lại suy nghĩ ra cái gì đó, bên trong này có lẽ còn lật cả trời mất thôi.
Giang Duy đột nhiên cảm thấy trước mắt đen kịt lại, cảm giác đầu óc choáng váng, nắm lấy lan can chống trượt cũng không thể chống đỡ nổi mà khuỵu xuống nền đất, cùng lúc này, ở chiều không gian kia trời đất đã điên đảo, những thứ mà cậu để trong đó đều loạn thành một đống, trên không trung bao la không ngừng rơi xuống, cũng không biết sẽ rơi đi đâu.
Bình tĩnh lại, bình tĩnh lại, Giang Duy nắm lấy lan can rồi đứng dậy, xoa xoa đầu gối vừa bị va phải, nhanh chóng tắm rửa cho xong, lấy chiếc thảm lông mà trước đó lấy từ trong balo ra quấn quanh mình, tựa lên mép tường ra khỏi phòng tắm, cả người mất kiệt sức ngã xuống giường, mới bắt đầu chỉnh sửa lại những thứ sai vị trí trong không gian.
Không gian muốn ồn ào cỡ nào đây? Độ nhanh nhạy cao thì cũng phải có giới hạn chứ!
Giang Duy tức giận lẩm bẩm, tay đỡ lấy đầu, vén mái tóc ướt sũng ra đằng sau, lẽ nào hôm nay cậu phải ngủ thiếp đi? Phiền phức quá! Thời gian gấp rút, thứ cậu cần chuẩn bị còn rất nhiều.
Não cậu choáng váng đến cỡ này thì ra ngoài thế nào đây?
Không còn cách nào khác, Giang Duy rút điện thoại ra lên mạng, vừa mở khóa điện thoại cậu liền nhìn thấy tin nhắn của Hùng Trì Viễn gửi đến, thời gian nhận được là tối qua, cậu sững sờ một hồi rồi mở ra xem, là tối qua lúc 11h hơn.
"Ngủ ngon."
Chỉ có vỏn vẹn hai chữ? Giang Duy khó hiểu, nhìn vào dấu chấm sau chữ ngủ ngon, cảm thấy không vui chút nào.
Giang Duy vừa vào một gian hàng trên mạng vừa di chuyển người dựa vào đầu giường, đợi đến khi thấy đơn mà mình đặt hàng, Giang Duy đột nhiên sững lại, hôm qua cứ nghĩ cách trốn tránh Giang Diệu mà lại quên mất địa chỉ nhận hàng ghi là địa chỉ phòng trọ cũ.
Mà cậu đã trả phòng cho chủ nhà rồi.
May thay số lượng đồ dùng cậu đặt khá lớn, sử dụng dịch vụ chuyển phát thường chứ không phải chuyển phát nhanh, tốc độ của chuyển phát thường sẽ chậm hơn một chút, Giang Duy xoay nhẹ đầu sạc điện thoại, đợi lúc giao đến thì trực tiếp tìm người đưa đến nhà xưởng là được.
Giang Duy quấn trong thảm lông, cuối cùng cũng lề mề bò lên giường, tiếp tục ngủ thiếp đi.
Đợi Giang Duy tỉnh dậy đã là giữa trưa rồi, sờ sờ chiếc bụng phẳng lì của mình, cậu vươn vai rồi mặc quần áo.
Sau khi lấp đầy xong chiếc bụng đói của mình tại nhà ăn tầng một của khách sạn, Giang Duy trả phòng, trước tiên quay lại khu xưởng thuê tạm, đợi khi đem hết các vật liệu đặt vào không gian, cậu lại bắt đầu hành trình mới.
Giàu thì có cách tiêu tiền của người giàu, số tiền trước đây của cậu chỉ có thể đi đến các chợ bán buôn, mua được số lượng có hạn, bây giờ có được số tiền mà Hùng Trì Viễn cung cấp, đủ để cậu đi đến các công xưởng lớn đặt mua vật liệu máy móc, hơn nữa cách làm này sẽ nhanh hơn.
Cũng ngay tại khu ngoại ô phía Nam của thành phố này có rất nhiều nhà máy, Giang Duy lái xe thẳng đến cửa đặt hàng.
Đặc biệt là rượu địa phương nổi tiếng nhất thành phố, nằm ngay bên cạnh hồ chứa nước.
Ở nơi có nhiệt độ thấp như thế giới băng hà, tuy rằng rượu cũng có thể đóng băng được, nhưng sau khi làm nóng rượu thì trong một vài trường hợp có thể cứu người, đặc biệt là đối với những người có dị năng, khi ra ngoài đi săn, đối với loại rượu được giữ ấm cẩn thận, trước khi chiến đấu uống một ngụm có thể tăng thêm một nửa sức chiến đấu.
Giang Duy không phải thành phần chiến đấu, sau kỉ băng hà cậu cũng chưa từng uống rượu, cũng không biết lí do là gì.
Nhưng giá rượu đắt cậu cũng biết, nhưng rượu so với thứ khác không hề giống nhau, Giang Duy không có cách nào xác định được bội số, vậy nên cậu dự định đặt mua một lượng lớn.
Xe của Giang Duy không mấy bắt mắt, mà vừa bước vào đã lấy danh nghĩa cá nhân mua một lượng rượu lớn còn khiến người của phòng kinh doanh nhà máy rượu ngạc nhiên.
Hơn nữa trong thời tiết nóng nực thế này ảnh hưởng trực tiếp đến lượng tiêu thụ rượu trắng.
Phần lớn đơn đặt hàng đều là bia của nhà máy, vậy mà người này lại cần số lượng lớn rượu trắng, dường như muốn lấy hết hàng tồn kho của họ vậy.
Nhưng mà, khi Giang Duy vô cùng dứt khoát đem tiền mặt đặt cọc, thậm chí còn không cần bất kì ưu đãi nào, chỉ yêu cầu trong vòng hai ngày đem đến địa điểm báo trước, nhân viên phòng kinh doanh nhận định người thanh niên ăn mặc đơn giản đứng trước mặt này là thiếu gia của gia tộc nào đó, không chừng sau này sẽ là khách hàng lớn của họ, liền nhanh chóng sắp xếp hàng hóa.
Giang Duy rời khỏi xưởng rượu, đi đến một công ty chế biến gia cầm và thực phẩm cách đó không xa, đặt mua một lô hàng mật ong đóng gói bao gồm cả bán thành phẩm, loại này Giang Duy không cần số lượng lớn mà yêu cầu nhiều hơn về chủng loại và khẩu vị.
Ngoài các loại bán thành phẩm thực phẩm chính như thịt gà vịt ngan ngỗng, các loại khẩu vị như lưỡi vịt, cổ vịt, cánh vịt, đầu vịt, cánh gà, tim gà, mề gà, cái gì cũng có, Giang Duy cảm thấy đồ ăn vặt trong tương lai vậy là đủ rồi.
Sau đó, Giang Duy trả tiền, chỉ định thời gian giao hàng, vẫy tay với người quản lí bán hàng vui vẻ tiễn cậu ra tận cổng, tiến đến địa điểm tiếp theo.
Khi đi qua trạm xăng, Giang Duy dừng xe đổ xăng, nhìn mười mấy máy đổ xăng, Giang Duy quay đầu hỏi nhân viên mặc đồng phục bên cạnh "Bác ơi, cháu hỏi bác một chuyện, có loại xăng nào mà ở nơi -100 độ vẫn không bị đông không ạ?"
Câu hỏi này khiến người đàn ông đang đổ xăng cho Giang Duy sững lại một chút, bình thường ở đây có lạnh đến mấy thì chỉ có dầu diezen mới bị đông lại, còn xăng thì sẽ không bị đông lại đâu.
Ở nơi này chỉ trải qua thời tiết âm mười mấy độ, còn -100 độ thì chưa từng có, cái này là đang làm nghiên cứu khoa học sao?
Người đàn ông nhớ đến cháu trai ở nhà cũng làm hàng loạt các câu hỏi liên quan đến khoa học, cau mày suy nghĩ một hồi, chỉ về mã xăng ở máy đổ xăng bên cạnh "xăng ethanol có lẽ sử dụng được."
Giang Duy gật gật đầu, cảm ơn người đàn ông, quay về sẽ lên mạng tra một chút, nếu như ở -100 độ mà vẫn không bị đông có lẽ có thể chống đỡ trong một khoảng thời gian, bởi vì ở trạm xăng không được sử dụng điện thoại, tạm thời cậu không thể tra được, còn cả phương pháp sản xuất xăng cũng khá khó khăn.
Nhắc đến xăng, Giang Duy lại nhớ đến một chuyện khác, có lẽ cậu nên chuẩn bị một chút chất đốt các loại như củi, than, tốt nhất nên là loại không khói, vừa có thể duy trì độ ấm lại vừa không bị sặc khói.
Giang Duy tạm biệt người đàn ông trung niên, đi đến địa điểm tiếp theo, đang đi trên đường, cậu tạt vào lề đường dừng xe lại, tra xem tất cả thông tin về các loại xăng dầu, sau khi xác nhận xăng ethanol 10% có thể sử dụng ở nhiệt độ thấp, Giang Duy đem hạng mục này liệt vào danh sách mua hàng, đáng tiếc là số lượng xăng dầu ở trạm xăng là có hạn, cậu chỉ có thể mua từng chút một.
Nhưng một chút cũng đủ rồi, chỉ là để dự phòng mà thôi.
Đến lúc đó cậu dùng vật liệu đặc biệt để đổi lấy máu của quái thú sẽ tiện hơn.
Giang Duy lại tra tìm một vài công ty than đá gần nhất, tra nửa ngày trời, Giang Duy chỉ có thể tạm thời hoãn lại, phần lớn các công ty này đều cách cậu khá xa, cậu lái xe qua đó sẽ lãng phí thời gian, quay về đem hết các vật dụng có thể sử dụng trong thành phố này thu gom lại rồi qua đó là được..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook