Bạn Trai Gấu Trúc Khó Nuôi
-
8: Anh Có Tiền Không
Giang Duy suy nghĩ miên man, đưa tay tát nước lên mặt mình.
Khi bước ra từ nhà vệ sinh còn thuận tay xé tờ ghi chú của Hùng Trì Viễn xuống nhét vào trong áo.
Nhìn thấy đồ ăn sáng đặt trên bàn, Giang Duy kéo ghế ngồi xuống.
Phát hiện đồ ăn sáng đã nguội, Giang Duy đứng dậy để chúng vào lò vi sóng, rút điện thoại ra, tìm lại cuộc gọi đến của hôm qua, lưu lại số điện thoại mà Hùng Trí Viễn dùng để gọi cho hắn.
Đợi đồ ăn sáng được hâm nóng lại, Giang Duy ngồi xuống cắn một miếng bánh bao ruốc, lại gọi điện thoại cho Hùng Trì Viễn.
Ngoài dự tính, điện thoại chỉ kêu lên một tiếng đã có người bắt máy.
Giọng nói điềm đạm của Hùng Trí Viễn truyền đến: "Tiểu Duy, dậy rồi à? Đã ăn sáng chưa?"
Giang Duy vừa định đáp lại thì đầu bên kia lại truyền đến một âm thanh mơ hồ: "Ôi trời, cậu đang nói chuyện với ai đấy? Tôi nổi hết cả da gà lên rồi đây! Cậu cầm khư khư cái điện thoại cả ngày trời không chịu buông, đừng nói là là đang đợi cuộc gọi đấy nhé!"
"..."
Giang Duy im lặng nhai miếng bánh bao, Tiểu Duy cái gì chứ? Đúng là da gà da vịt nổi lên hết rồi đây, từ lúc nào con người đấy bắt đầu gọi mình như thế nhỉ?
Hùng Trì Viễn ném ánh mắt cảnh cáo về phía người mặc áo blouse trắng nào đó đang đứng bên cạnh, Tống Thụy Bình ngay lập tức cảm thấy một luồng lạnh lẽo khiến người anh đông cứng lại, liền ho khan một tiếng, giơ tay lên biểu thị Hùng Trì Viễn hãy tiếp tục.
Sau đó cúi đầu vừa xem hồ sơ bệnh án của Hùng Trì Viễn, vừa dỏng tai lên nghe Hùng Trì Viễn đang dùng giọng điệu dịu dàng chưa từng thấy để nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.
"Tại sao không nói gì thế? Tiểu Duy?" Hùng Trì Viễn hỏi.
Giang Duy uống một ngụm sữa đậu nành lạnh, dù gì cũng là mùa hè, uống đồ lạnh cũng không sao hết, "Ừm, tôi dậy rồi, đang ăn sáng đây."
"Thế thì tốt, nếu vẫn còn mệt thì lại về phòng ngủ thêm một lát."
"Không cần đâu, cũng sắp 10h rồi, lát nữa tôi còn có việc."
"Lại tiếp tục chuyển nhà à?"
"Ừm, mà cũng không phải, nên nói thế nào nhỉ? Tôi có chuyện khác, cũng khá là gấp."
"Có cần tôi giúp gì không?" Hùng Trì Viễn hơi cau mày lại, lúc này đây hắn rất muốn biết Giang Duy sẽ chuyển đi đâu, đừng đến lúc nào đó lại không tìm thấy người.
Nếu như cái mà Giang Duy gọi là việc gấp còn dính dáng đến tên khốn Giang Diệu, hắn có thể sẽ ra tay, lần này nhất định phải để Giang Diệu cảm nhận được sự đau đớn, để anh ta không dám đến quấy rối Giang Duy nữa.
Giúp gì à..
"Anh có tiền không?"
Sở hữu một chiếc xe đắt tiền, lại sống ở một nơi như thế này, mang dáng vẻ của một người thành công, có lẽ so với cậu càng nhiều tiền hơn.
Giang Duy cầm lên một chiếc bánh bao nhỏ, cũng không biết Hùng Trì Viễn đặt ở đâu mà mỗi chiếc bánh lại có một vị khác nhau.
"Cậu cần bao nhiêu, tôi chuyển qua cho cậu." Bởi vì đột ngột từ chức lại chuyển nhà nên có lẽ đang bí bách, Hùng Trì Viễn đang suy nghĩ làm cách nào mới có thể khiến Giang Duy ở lại nhà hắn.
"Cần khá nhiều." Giang Duy lại uống thêm một ngụm sữa đậu nành, nói rất thản nhiên, không hề giống một người túng quẫn đang mở miệng mượn tiền một chút nào.
Bởi vì khi vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, cậu đã quyết định rồi, nếu hòn đá trong tay vẫn không gỡ xuống được, cùng lắm là lôi Hùng Trì Viễn theo cùng.
Có thể hào phóng giao thứ đó cho cậu, có lẽ không có ý đồ gì khác đâu nhỉ?
"Vậy được rồi, đằng sau giá sách phía bên trái ở trong phòng làm việc của tôi có một cái két sắt, bên trong có một chút tiền mặt và một thẻ ATM, còn mật khẩu thì lát nữa tôi sẽ gửi cho cậu."
Tống Thụy Bình ở bên cạnh nhướn lông mày, thật là hào phóng, ngay cả két sắt cũng có thể cho người ta mở.
Tống Thụy Bình ung dung ghé sát Hùng Trí Viễn, dỏng tai lên muốn nghe giọng nói của đầu dây bên kia, anh rất muốn biết đầu dây bên kia là người thế nào mà có thể khiến Hùng Trì Viễn trước giờ vẫn luôn lạnh lùng lại trở nên dịu dàng đến mù quáng như vậy.
Hùng Trì Viễn liếc Tống Thụy Bình một cái, Tống Thụy Bình lập tức đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng lùi về sau, "Cái gì ý nhỉ? À, tôi đi xem xem đã có kết quả xét nghiệm chưa!"
Hùng Trì Viễn thu lại ánh mắt, lắng nghe giọng nói phát ra từ trong điện thoại.
"Ừ, tôi biết rồi." Giang Duy đáp lại, ngập ngừng một hồi, cậu lại nói, "Kết quả xét nghiệm của anh lúc nào mới có?"
"Chưa rõ, vì phải phẫu thuật nên hạng mục xét nghiệm cũng khá nhiều." Hùng Trì Viễn đáp lại.
"Phải phẫu thuật à? Vậy trong vòng một tháng có thể phẫu thuật xong hết không?"
Lỡ như trong vòng một tháng mà không phẫu thuật xong thì phải làm sao đây? Giang Duy cau mày, bàn tay nhỏ bất an vân vê ống hút sữa.
"Nếu như thuận lợi thì không lâu đến vậy đâu." Khóe miệng Hùng Trì Viễn khẽ cong lên.
Giang Duy uống hết một chút sữa còn sót lại, cầm lấy hộp ném vào thùng rác, nghe thấy đầu dây bên kia nói vậy, ngay tức khắc cảm thấy không vui, "Sao lại nếu như thuận lợi, bắt buộc phải thuận lợi, phẫu thuật xong rồi nhanh chóng quay về, tôi có chuyện cần nói với anh."
"Ừ." Hùng Trì Viễn khẽ cong môi.
"Vậy tôi cúp máy đây." Giang Duy vừa cúp điện thoại, cũng ngay lập tức nhận được hai chuỗi ký tự của Hùng Trì Viễn nhắn đến.
Giang Duy nhìn hai chuỗi ký tự, đem chiếc bánh bao nhỏ cuối cùng bỏ vào miệng, là nhân đậu phụ nấm hương, ngon ghê!
Giang Duy vừa nhai vừa bước vào phòng làm việc, mắt nhìn những giá sách đồ sộ của Hùng Trì Viễn, tìm kiếm két sắt.
Bên trong két sắt của Hùng Trì Viễn tiền mặt cũng không có là bao, thứ nhiều lại là các giấy tờ văn kiện, Giang Duy lấy hết tiền mặt ra, sau đó lật đến thẻ ATM bên dưới số tiền mặt, sau khi lấy thẻ ATM ra, thứ bên dưới khiến Giang Duy sững người, đưa tay cầm nó lên.
Là một bức ảnh hơi bị cháy mép, các góc ảnh đã bị đen rồi, nhưng có thể nhìn ra là một bức ảnh chụp chung.
Là ảnh chụp chung của gia đình cậu, thân hình của ba mẹ cậu bị lu mờ, mặt cũng bị vết đen che đi vài chỗ, nhưng người đứng giữa vẫn còn rất rõ ràng.
Người đứng giữa đội phao bơi trên đầu, cười đến ngây ngốc, mặc một chiếc quần nhỏ, cậu bé để trần thân trên, mà cậu bé này là Giang Duy.
Giang Duy đỏ mặt, trong phút chốc muốn đem bức ảnh giấu đi, nhưng khi nhìn thấy vết tích của bức ảnh như đã trải qua vụ nổ ấy, Giang Duy lại không nỡ mà nhét nó trở về chỗ cũ.
Gia đình cậu có nhiều ảnh như vậy, ba mẹ cậu giữ lại tấm nào không giữ, cứ khăng khăng giữ lại tấm này, lại còn để người nào đó cất ở nơi này, Hùng Trì Viễn có vẻ rất để tâm đến ba mẹ cậu, có lẽ hắn cũng chỉ còn tấm hình này, thứ quý giá như vậy, cậu mà cầm đi thì thật không nỡ.
Là chuyện gì mới khiến Hùng Trì Viễn tôn kính ba cậu đến vậy?
Là người duy nhất sống sót, trong lòng Hùng Trì Viễn có lẽ cũng rất đau buồn, qua bao nhiêu năm rồi mới liên lạc với cậu, có lẽ là do sự cố năm ấy quá tàn khốc, không dám đối mặt.
Giang Duy "ầm" một cái đóng két sắt lại, năm lấy tóc bước ra khỏi căn phòng.
Thời gian của cậu gấp rút, hôm nay đã bắt đầu có một vài hàng hóa được gửi đến rồi, sau khi Giang Duy rời khỏi nhà Hùng Trì Viễn, trực tiếp bắt xe đi đến khu nhà xưởng mà cậu thuê, từ buổi chiều, một loạt hàng hóa đã lần lượt được gửi đến nơi rồi.
Giang Duy một bên cho người chuyển hàng vào sân, một bên tiếp tục lên mạng tìm những nơi có thể đặt mua vật tư.
Đợi người chuyển hàng rời đi, cậu liền chia đồ ra một nửa, thu nhỏ đến mức cực hạn nhét vào balo, không phải cậu muốn chia cho Hùng Trì viễn, mà là để đề phòng bất trắc.
Nếu đã có thêm một cách nữa để dự trữ vật tư, vậy thì chuẩn bị kĩ càng để lo trước khỏi họa.
Hùng Trì Viễn lại không thể sử dụng không gian trong lòng bàn tay, Giang Duy cân nhắc tìm cách giúp Hùng Trì Viễn có thể lợi dụng năng lực phóng to thu nhỏ.
Nhưng khi nghĩ đến tối qua bản thân sử dụng năng lực vài lần đã rất mệt mỏi rất tốn sức, Giang Duy dự tính đến tối nay sẽ thử nghiệm lại một chút.
Đến chiều thì toàn bộ vật tư đã lần lượt nhận được hết rồi, Giang Duy vỗ vỗ chiếc balo chẳng hề có chút thay đổi gì của mình, trong lòng mãn nguyện vô cùng, đeo balo lên vai, xoa xoa chiếc bụng rỗng của mình, hồi sáng sớm cậu ăn vài chiếc bánh bao hấp, đến bây giờ đã đói sắp chết rồi.
Rời khỏi nhà xưởng, Giang Duy đi đến ngân hàng trước, muốn tra số tiền trong thẻ ATM mà Hùng Trì Viễn cho cậu, nhìn thấy số tiền ghi trên cây ATM, Giang Duy sững sờ, một lần nữa xác nhận rằng mình không nhìn nhầm, cậu lại âm thầm rút thẻ ra.
Sau khi rời khỏi ngân hàng, Giang Duy đứng dưới bóng cây bên đường, nhìn chằm chằm khóm hoa bên đường một hồi lâu, mới có thể khiến bản thân bình tâm lại, nhanh chóng bước về phía trước, xem Hùng Trì Viễn mới lớn hơn cậu có bao nhiêu tuổi mà đã có nhiều tiền như vậy, số tiền mà hai ngày nay cậu bán trang sức có được còn không bằng cái đuôi của người ta!
Giang Duy không phải đang đố kỵ với người nào đó, chỉ là..
chỉ là, Giang Duy nghiến răng, đôi chân gấp rút dừng lại, kì lạ ghê, người đó dựa vào đâu mà không chút đề phòng nào, cứ tùy ý mà đưa số tiền ấy cho cậu chứ? Đây đâu phải là vài triệu hay vài chục triệu, đây là những vài chục tỷ!
Vậy nên, những ngày tháng tiếp theo không cần phải lo lắng không có tiền nữa rồi.
Giang Duy hít vào một hơi, lần sau gặp Hùng Trì Viễn thì kể hết chuyện về tận thế băng hà cho hắn nghe vậy, sau khi quyết định như vậy, tâm trạng của cậu cũng đã khôi phục, quay đầu lại đi về hướng nhà trọ.
Những hạt gạo bị nhuốm máu dưới cầu thang đã được dọn dẹp sạch sẽ, không biết là bị tịch thu đi hay là thế nào, dường như nó cũng không gây ra rối loạn gì, Giang Duy lấy chìa khóa ra mở cửa, bên trong căn phòng trống không này có vẻ còn thiếu hơi người hơn nhà của Hùng Trì Viễn.
Giang Duy đi đến phòng ngủ, chỉ còn đồ ở trong phòng ngủ là cậu vẫn chưa dọn dẹp, cậu mửo cuốn album ngày trước ra, bên trong đều là những tấm ảnh đã cũ, nhìn những tấm ảnh chụp ba mẹ, cậu vẫn muốn dành ra thời gian đem nó đi đổi với tấm ảnh của Hùng Trí Viễn, rõ ràng cậu đã là một thanh niên hơn 20 tuổi rồi, lại bị người ta giữ tấm ảnh ngốc nghếch hồi nhỏ, thật là xấu hổ mà.
Sau khi Giang Duy dọn dẹp hết những thứ này đi, đặt một sấp tiền lên chiếc giường mà ban đầu lúc thuê nhà đã có, suy nghĩ một hồi, Giang Duy vẫn để lại cho chủ nhà một vài vật dụng giữ ấm.
Sau đó, cậu đi kiểm tra tôm nõn mà mình để trên sân thượng đã một ngày một đêm, rồi vui vẻ phát hiện ra tôm nõn không hề biến chất, vậy nên, dị năng của cậu còn có thể duy trì độ tươi mới của thực phẩm.
Giang Duy cảm thấy yên tâm rồi, bước tiếp theo là phải bắt đầu dự trữ thực phẩm.
Giang Duy ném tôm nõn vào thùng rác, thấy không còn gì cần dọn dẹp nữa thì quay trở về phòng.
Sau khi khóa chặt cửa, đặt chìa khóa ở dưới tấm thảm trước cửa, gửi tin nhắn cho chủ nhà, tiện thể nhắc nhở chủ nhà có thể nhiệt độ sẽ giảm rồi rời khỏi nơi mà cậu đã sống gần một năm này.
Giang Diệu biết nơi này, không chừng một ngày nào đó lại đến đây gây rối, Giang Duy không muốn gặp lại anh ta chút nào, dứt khoát không ở lại nơi này nữa.
Khi Giang Duy ngồi vào trong xe, rút điện thoại ra tìm kiếm địa chỉ của khu phố ẩm thực, để chế độ chỉ đường, sau đó liếm liếm môi, khởi động xe.
Đã là buổi chiều rồi, tiết trời nóng bức của mùa hè đã dịu đi, trên phố ẩm thực người qua lại nhộn nhịp, Giang Duy đi một vòng mới tìm được chỗ dừng xe.
Khi bước vào phố ẩm thực, Giang Duy dùng sức ngửi, mùi vị này thật khiến người ta phấn khích!
Đồ nướng, lẩu, thịt cừu, gà hầm, cá dưa cải, gà kho vàng, tôm hùm cay..
Đôi mắt Giang Duy sáng rực lên, hòa vào biển người.
Về việc ở trong đoàn người làm thế nào để thu nhỏ đồ vật lại tạm thời không nghĩ đến, lấp đầy bụng trước rồi tính..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook