Bạn Trai Được Gió Lớn Thổi Tới
-
Chương 78
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Editor: Hướng Nhật Quỳ
Sau khi đăng Weibo, Lục Hoài Du cũng lập tức share. Có lẽ đã đoán được mấy bình luận sẽ không được hay ho cho lắm, vậy nên bất kể là đạo diễn Lý đăng Weibo hay Lục Hoài Du share Weibo thì sau khi hoàn thành, mọi người đều buông điện thoại, chẳng ai xem bình luận cả.
Sau khi cùng nhau ăn một bữa chúc mừng ký hợp đồng thành công, Lục Hoài Du từ chối lời mời đi tăng hai của bọn họ, kéo Chung Minh Cẩn và cơ thể mỏi mệt trở về nhà.
Thật ra trạng thái cơ thể hôm nay của anh thật sự không thích hợp để ra ngoài, nguyên nhân eo mỏi nhừ và thiếu ngủ khiến anh vừa lên xe đã ngủ gật ngay khi ngã lưng vào tấm tựa lưng.
Ban đầu anh chỉ muốn nhân lúc nghỉ ngơi một lát trên đường về, ai ngờ Chung Minh Cẩn lái xe quá vững, dọc đường đi xe di chuyển với tốc độ đồng đều, cứ như đang nằm trong nôi nên Lục Hoài Du đã nhanh chóng thiếp đi. Mãi đến khi dừng ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, anh cũng chưa tỉnh lại.
Chung Minh Cẩn đợi một lát, thấy anh không hề có dấu hiện tỉnh ngủ, lại cảm thấy anh ngủ trên xe thế này thật sự rất khó chịu, sau khi quan sát xung quanh không có ai, cậu bèn bế anh ra khỏi xe.
Lục Hoài Du tỉnh lại ngay lúc cơ thể vừa rời khỏi ghế xe, nhưng ý thức chưa được tỉnh táo nên bất giác choàng tay lên cổ Chung Minh Cẩn, mơ màng nói: “Anh muốn ngủ.”
Chung Minh Cẩn dùng chân đóng cửa xe lại, bế anh đi về phía thang máy: “Sẽ đến nhà nhanh thôi, chúng ta về rồi ngủ.”
“Ừm.” Lục Hoài Du dính lèo nhèo cọ xát lên cổ Chung Minh Cẩn, đến khi nghe tiếng thang máy đến mới đột nhiên tỉnh ngủ — hiện tại bọn họ đang ở bên ngoài thay vì trong nhà. Anh giãy giụa không cho Chung Minh Cẩn bế: “Để anh tự đi.”
“Không sao đâu.” Chung Minh Cẩn nói: “Trong thang máy không có ai, gần đây cũng chẳng có người.”
Nếu đã không có người…
Lục Hoài Du do dự.
Thôi, cứ vậy đi! Lục Hoài Du dứt khoát chôn đầu vào hõm vai Chung Minh Cẩn mặc cho cậu bế, thế thì dù có người tiến vào cũng chẳng ai nhận ra anh.
Sau đó họ liên tục duy trì tư thế này đến khi về nhà.
Bởi vì Chung Minh Cẩn không rảnh tay để mở cửa, Lục Hoài Du thì phải duy trì tư thế được ôm nên chỉ xoay người để anh vươn tay mở cửa.
Song cảm giác này rất mới mẻ.
Vào nhà rồi, Chung Minh Cẩn hỏi: “Lên giường ngủ hay đến sofa nghỉ một lát?”
“Đến sofa đi.” Lên giường còn phải thay đồ nữa, giờ Lục Hoài Du lười di chuyển lắm.
Đến khi được đặt lên sofa, anh lại ôm chặt Chung Minh Cẩn đang muốn rời đi: “Đợi một chút.”
“Em muốn đi rót cho anh ly nước ấm.” Ngoài miệng Chung Minh Cẩn thì nói vậy, nhưng vẫn dừng lại.
Lục Hoài Du nhéo lên cánh tay Chung Minh Cẩn mấy cái rồi buông ra, nói với vẻ nghi hoặc: “Bắp thịt cũng đâu nhiều hơn anh bao nhiêu, sao lực cánh tay mạnh thế hả!”
Từ lần ra khỏi Sơn thị rồi bị trật chân, Chung Minh Cẩn đã bế anh đi một đoạn từ núi đến xe, vả lại tối qua còn bế anh đi tắm, nay lại bế anh lên lầu, vậy mà trông Chung Minh Cẩn vẫn rất thoải mái, khiến Lục Hoài Du không khỏi nghi ngờ rằng có phải bắp thịt trên tay mình là giả hay không.
Phải biết mặc dù anh khá gầy, nhưng dù sao cũng là đàn ông, chiều cao cũng tạm ổn mà thể trọng cũng đâu nhẹ gì.
Chung Minh Cẩn chỉ cười rồi xoay người đi rót nước. Cậu không trả lời vấn đề này mà một lần nữa cảm thấy những lời mẹ nói lúc trước rất đúng, quả nhiên nếu muốn bạn đời thích mình hơn thì ngoại trừ cái đầu thông minh, còn phải có khí lực khỏe mạnh.
Lục Hoài Du cũng không ngại vì không nhận được câu trả lời, bởi đáp án đơn giản là nhờ thiên phú cộng thêm tôi luyện mới có được.
Lúc này cơn buồn ngủ của anh đã tiêu tan không ít, Chung Minh Cẩn lại đi đun nước ấm không thể nói chuyện với anh nên dứt khoát móc điện thoại ra lướt Weibo, hiển nhiên đã thấy bình luân của cư dân mạng dưới Weibo của anh và đạo diễn Lý.
Lúc Chung Minh Cân bưng ly nước về thì thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, ánh mắt đang nhìn điện thoại lại có chút kỳ quái, bèn hỏi: “Sao thế?”
“Đang xem bình luận dưới Weibo của anh và đạo diễn Lý.” Chờ Chung Minh Cẩn ngồi xuống rồi, Lục Hoài Du bèn nhích đến dựa vào người cậu, để điện thoại ở giữ để tiện cho cả hai cùng xem: “Cảm thấy fans của anh thật không dễ dàng, không biết mấy cổ lấy đâu ra niềm tin dành cho anh nữa.”
Chung Minh Cẩn chỉ cầm điện thoại xem một lát đã hiểu ra chuyện gì, cậu cười nhìn Lục Hoài Du: “Anh cũng sẽ không để họ thất vọng, đúng chứ?”
“Cũng từng thất vọng rồi.” Lục Hoài Du nói có chút ngượng ngùng. Nghĩ đến mấy bộ phim truyền hình trước đây anh tham gia, chắc hẳn sẽ có một số người thoái fan, chẳng trách bây giờ fans toàn spam câu ‘Anh ấy sẽ cố gắng trở thành diễn viên giỏi hơn trên Weibo, bất kể là fans nhà khác hay người qua đường cũng sẽ không nhịn được mà cười giễu vài câu.
“Chắc chắn lần này sẽ không.” Chung Minh Cẩn nói: “Chẳng phải lát nữa sẽ chiếu ‘Suối Cạn’ ư, chúng ta cùng xem nhé?”
Lục Hoài Du: “Hôm nay chỉ chiếu hai tập đầu thôi, anh không được xuất hiện nhiều cho lắm.”
Chung Minh Cẩn: “Dù chỉ 1 phút em cũng muốn xem.”
Lục Hoài Du hơi ngượng ngùng, nhưng cậu đã nói vậy rồi còn có thể làm sao đây? Đương nhiên phải xem cùng nhau rồi.
Vì vậy hai người bèn ngồi trên sofa cùng chờ phát sóng phim truyền hình.
Hai tập đầu đúng là Lục Hoài Du xuất hiện không nhiều. Phải nói ở tập đầu tiên, anh vốn không hề xuất hiện, chỉ xuất hiện ở đầu tập 2 chưa đến 7 phút, sau đó không xuất hiện nữa.
Nhưng vài phút này đúng là cảnh anh quay vào ngày đầu tiên, nếu nói không nhiều thì toàn bộ phần diễn biến nội tâm đều dựa vào đôi mắt để biểu đạt.
Sau khi xem xong, bản thân Lục Hoài Du cũng rất hài lòng.
Biểu hiện của những diễn viên khác trong phim cũng rất xuất sắc, nội dung bộ phim cũng hấp dẫn. Dù là người đã đọc kịch bản hoàn chỉnh từ lâu như Lục Hoài Du cũng rất dễ dàng nhìn ra. Mãi đến khi chiếu xong hai tập, anh mới nhớ phải lên Weibo để xem đánh giá thế nào.
Đương nhiên không được xem Weibo của mình, bởi vì dù tốt hay xấu thì những bình luận trong Weibo của anh lúc này chắc chắn đã bị fans chiếm đóng để ngắm zai rồi.
Mà khi tìm kiếm từ khóa trên Weibo lại có nhiều đánh giá khách quan hơn.
Nhưng khi Lục Hoài Du mở khung tìm kiếm, còn chưa kịp nhập từ khóa đã sốc bởi dòng chữ sau cụm từ hot search: #Diễn xuất của Lục Hoài Du.
Sau khi cẩn nhận nhấp vào đọc bình luận, anh cắt màn hình rồi gọi điện cho Lâm Nguyên.
Sau khi điện thoại được kế nối, giọng nói vui sướng của Lâm Nguyên truyền đến từ đối diện: “Tôi đoán hẳn là cậu xem hai tập phát sóng ‘Suối Cạn’ hôm nay rồi, đang định gọi điện cho cậu đây này.”
Lục Hoài Du bỏ qua hai câu của anh ta, đi thẳng vào chủ đề: “Anh mời thủy quân mua hot search cho tôi à?”
Lâm Nguyên nói: “Vốn cũng định làm vậy, nhưng còn chưa phát xong thì cuộc thảo luận về diễn xuất của cậu đã được đưa lên hot search. Chúng tôi thấy chiều hướng bình luận cũng không tệ lắm nên đã gác lại trước.”
Lục Hoài Du có phần khó tin: “Thật chứ?”
“Thật mà, tôi đã hỏi bên đoàn phim rồi, thật đấy.” Lâm Nguyên cười: “Cậu mất tự tin về bản thân mình từ khi nào thế?”
Lục Hoài Du tức giận nói: “Nếu anh từng trải qua vài lần bị toàn mạng cười giễu khi phim vừa phát sóng, xem anh còn tự tin không?”
“Chẳng phải bây giờ đã phản dame cực mạnh rồi sao?” Lâm Nguyên đùa cợt vài tiếng, thấy lại có cuộc gọi đến, bèn nói với Lục Hoài Du: “Có người tìm tôi nữa rồi, chắc là hỏi xem cậu tìm được thầy dạy diễn nào đấy. Tôi đi ứng phó trước, tối nay sẽ tìm cậu tán dóc.”
Lục Hoài Du: “Khỏi cần tìm tôi tán dóc, tôi không rảnh.”
Lâm Nguyên bị chẹn họng: “Vậy tôi đi để ý chiều hướng trên mạng, tự cậu xem đánh giá đi. Ngoại trừ top 1 hot search ra, đằng sau vẫn còn mấy thứ liên quan đến cậu đấy.”
“Được rồi, tôi sẽ đi xem.” Lục Hoài Du nhanh chóng đáp lại.
Cúp máy xong, anh im lặng một lúc mới hốt hoảng nhìn Chung Minh Cẩn: “Lần này anh thành công rồi?”
“Đúng vậy.” Chung Minh Cẩn gật đầu. Tuy cậu không thấy mấy bình luận trên mạng, nhưng vẫn đánh giá được biểu hiện ở vài phút đầu trong phim: “Diễn xuất của anh tốt lắm, hoàn toàn không thua bất kỳ người nào.”
Sau đó lại bổ sung: “So với trước kia, thì tiến bộ rất rất nhiều.”
Sau khi bật cười một tiếng, Lục Hoài Du lại tiếp tục nằm trên người Chung Minh Cẩn cười không ngừng. Cái gì mà ‘Không thua bất kỳ người nào’ chứ, những diễn viên nam nữ trong ‘Suối Cạn’ đều là những ảnh đế và diễn viên từng nhận giải, dù biểu hiện của anh có tốt đến đâu thì cũng tự nhận kém hơn một chút.
Về phần tiến bộ rất nhiều, thì đó là điều chẳng thể nghi ngờ.
Chung Minh Cẩn ôm eo Lục Hoài Du, để tránh anh bất cẩn lăn xuống sofa, đến khi anh cười xong rồi mới nghiêm túc nói: “Những lời em nói là thật.”
Lục Hoài Du nghe vậy bèn chống lên sofa, kéo ra khoảng cách với Chung Minh Cẩn, chớp mắt hỏi: “Ở trong mắt em, anh xuất sắc vậy sao?”
Chung Minh Cẩn ngẩng đầu hôn một cái lên khóe miệng Lục Hoài Du, không nói gì, ánh mắt sáng ngời như thể ‘Chuyện này cần phải hỏi sao?’.
Sau khi chống người nhìn nhau một chốc, Lục Hoài Du cảm thấy tay có chút mỏi, bèn trực tiếp trở mình dựa vào bên người Chung Minh Cẩn, lấy điện thoại mở một hot search khác về mình mà Lâm Nguyên đã nói.
Một cái là trong lúc đang quay ‘Suối Cạn’, có người từng bị nhân viên đoàn phim dò la mọi mặt về việc thầy dạy diễn của anh trong một năm gần đây là ai.
Không biết do cư dân mạng quá lớn mạnh hay do người trong giới tung tin mà từ lúc anh ra mắt đến giờ, tất cả thầy dạy diễn xuất của anh đều bị đào bới.
Song đồng thời đào ra được những diễn viên khác cũng mời thầy dạy diễn này về. Nhưng khi so sánh diễn xuất hay tốc độ tiến bộ của các diễn viên khác, lại phát hiện tốc độ của Lục Hoài Du thần tốc thế này, giống như chẳng liên quan gì đến thầy dạy diễn cả.
Cư dân mạng hoang mang luôn rồi.
Lục Hoài Du lại mở những hot search khác liên quan đến mình hoặc phim ra xem, nhưng chỉ xem rồi để điện thoại xuống, không để ý đến mấy cuộc thảo luận trên mạng nữa.
Nhưng đêm nay, bất kể là fan hay anti thì đều là một đêm khó ngủ.
Đến tận mấy ngày sau, các tập phim của ‘Suối Cạn’ được phát sóng nhiều hơn thì tiếng tăm trên mạng mới dần được thống nhất. Những lời châm biếm dưới Weibo của Lục Hoài Du và đạo diễn Lý cũng liên tục bị xóa bởi chính người đã bình luận.
Ngoài ra những tiếng tăm khác cũng dần được người qua đường chấp nhận, đó là: Nếu Lục Hoài Du có thể giữ vững diễn xuất này, lúc đó nhất định sẽ đóng góp một vé điện ảnh.
Suy cho cùng cũng là người trẻ tuổi, giá trị nhan sắc không có gì để xoi mói, diễn xuất lại tốt, thật sự rất ít diễn viên nam trong giới đáp ứng được ba điều kiện này, chứ đừng nói đến bộ phim của đạo diễn Lý.
Mà kẻ tạo ra chủ đề là Lục Hoài Du đây, lúc này lại không biết được những chuyện này mà đang làm ổ trên sofa thảo luận cùng Chung Minh Cẩn: “Chờ bộ phim đến núi Phượng Phi lấy cảnh rồi, có phải anh sẽ đến nhà em ở không?”
Chung Minh Cẩn nói bằng lẽ đương nhiên: “Đã đến đó rồi, đương nhiên là phải ở.”
“Ôi!” Lục Hoài Du thở một hơi dài: “Không mở điểm du lịch cho người ngoài mà cho ông ấy lấy cảnh thì thôi đi, còn tiết kiệm cho diễn viên chính của ông ấy một khoản phí ăn ở nữa, đạo diễn Lý đúng là hời mà.”
Sau khi đăng Weibo, Lục Hoài Du cũng lập tức share. Có lẽ đã đoán được mấy bình luận sẽ không được hay ho cho lắm, vậy nên bất kể là đạo diễn Lý đăng Weibo hay Lục Hoài Du share Weibo thì sau khi hoàn thành, mọi người đều buông điện thoại, chẳng ai xem bình luận cả.
Sau khi cùng nhau ăn một bữa chúc mừng ký hợp đồng thành công, Lục Hoài Du từ chối lời mời đi tăng hai của bọn họ, kéo Chung Minh Cẩn và cơ thể mỏi mệt trở về nhà.
Thật ra trạng thái cơ thể hôm nay của anh thật sự không thích hợp để ra ngoài, nguyên nhân eo mỏi nhừ và thiếu ngủ khiến anh vừa lên xe đã ngủ gật ngay khi ngã lưng vào tấm tựa lưng.
Ban đầu anh chỉ muốn nhân lúc nghỉ ngơi một lát trên đường về, ai ngờ Chung Minh Cẩn lái xe quá vững, dọc đường đi xe di chuyển với tốc độ đồng đều, cứ như đang nằm trong nôi nên Lục Hoài Du đã nhanh chóng thiếp đi. Mãi đến khi dừng ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, anh cũng chưa tỉnh lại.
Chung Minh Cẩn đợi một lát, thấy anh không hề có dấu hiện tỉnh ngủ, lại cảm thấy anh ngủ trên xe thế này thật sự rất khó chịu, sau khi quan sát xung quanh không có ai, cậu bèn bế anh ra khỏi xe.
Lục Hoài Du tỉnh lại ngay lúc cơ thể vừa rời khỏi ghế xe, nhưng ý thức chưa được tỉnh táo nên bất giác choàng tay lên cổ Chung Minh Cẩn, mơ màng nói: “Anh muốn ngủ.”
Chung Minh Cẩn dùng chân đóng cửa xe lại, bế anh đi về phía thang máy: “Sẽ đến nhà nhanh thôi, chúng ta về rồi ngủ.”
“Ừm.” Lục Hoài Du dính lèo nhèo cọ xát lên cổ Chung Minh Cẩn, đến khi nghe tiếng thang máy đến mới đột nhiên tỉnh ngủ — hiện tại bọn họ đang ở bên ngoài thay vì trong nhà. Anh giãy giụa không cho Chung Minh Cẩn bế: “Để anh tự đi.”
“Không sao đâu.” Chung Minh Cẩn nói: “Trong thang máy không có ai, gần đây cũng chẳng có người.”
Nếu đã không có người…
Lục Hoài Du do dự.
Thôi, cứ vậy đi! Lục Hoài Du dứt khoát chôn đầu vào hõm vai Chung Minh Cẩn mặc cho cậu bế, thế thì dù có người tiến vào cũng chẳng ai nhận ra anh.
Sau đó họ liên tục duy trì tư thế này đến khi về nhà.
Bởi vì Chung Minh Cẩn không rảnh tay để mở cửa, Lục Hoài Du thì phải duy trì tư thế được ôm nên chỉ xoay người để anh vươn tay mở cửa.
Song cảm giác này rất mới mẻ.
Vào nhà rồi, Chung Minh Cẩn hỏi: “Lên giường ngủ hay đến sofa nghỉ một lát?”
“Đến sofa đi.” Lên giường còn phải thay đồ nữa, giờ Lục Hoài Du lười di chuyển lắm.
Đến khi được đặt lên sofa, anh lại ôm chặt Chung Minh Cẩn đang muốn rời đi: “Đợi một chút.”
“Em muốn đi rót cho anh ly nước ấm.” Ngoài miệng Chung Minh Cẩn thì nói vậy, nhưng vẫn dừng lại.
Lục Hoài Du nhéo lên cánh tay Chung Minh Cẩn mấy cái rồi buông ra, nói với vẻ nghi hoặc: “Bắp thịt cũng đâu nhiều hơn anh bao nhiêu, sao lực cánh tay mạnh thế hả!”
Từ lần ra khỏi Sơn thị rồi bị trật chân, Chung Minh Cẩn đã bế anh đi một đoạn từ núi đến xe, vả lại tối qua còn bế anh đi tắm, nay lại bế anh lên lầu, vậy mà trông Chung Minh Cẩn vẫn rất thoải mái, khiến Lục Hoài Du không khỏi nghi ngờ rằng có phải bắp thịt trên tay mình là giả hay không.
Phải biết mặc dù anh khá gầy, nhưng dù sao cũng là đàn ông, chiều cao cũng tạm ổn mà thể trọng cũng đâu nhẹ gì.
Chung Minh Cẩn chỉ cười rồi xoay người đi rót nước. Cậu không trả lời vấn đề này mà một lần nữa cảm thấy những lời mẹ nói lúc trước rất đúng, quả nhiên nếu muốn bạn đời thích mình hơn thì ngoại trừ cái đầu thông minh, còn phải có khí lực khỏe mạnh.
Lục Hoài Du cũng không ngại vì không nhận được câu trả lời, bởi đáp án đơn giản là nhờ thiên phú cộng thêm tôi luyện mới có được.
Lúc này cơn buồn ngủ của anh đã tiêu tan không ít, Chung Minh Cẩn lại đi đun nước ấm không thể nói chuyện với anh nên dứt khoát móc điện thoại ra lướt Weibo, hiển nhiên đã thấy bình luân của cư dân mạng dưới Weibo của anh và đạo diễn Lý.
Lúc Chung Minh Cân bưng ly nước về thì thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, ánh mắt đang nhìn điện thoại lại có chút kỳ quái, bèn hỏi: “Sao thế?”
“Đang xem bình luận dưới Weibo của anh và đạo diễn Lý.” Chờ Chung Minh Cẩn ngồi xuống rồi, Lục Hoài Du bèn nhích đến dựa vào người cậu, để điện thoại ở giữ để tiện cho cả hai cùng xem: “Cảm thấy fans của anh thật không dễ dàng, không biết mấy cổ lấy đâu ra niềm tin dành cho anh nữa.”
Chung Minh Cẩn chỉ cầm điện thoại xem một lát đã hiểu ra chuyện gì, cậu cười nhìn Lục Hoài Du: “Anh cũng sẽ không để họ thất vọng, đúng chứ?”
“Cũng từng thất vọng rồi.” Lục Hoài Du nói có chút ngượng ngùng. Nghĩ đến mấy bộ phim truyền hình trước đây anh tham gia, chắc hẳn sẽ có một số người thoái fan, chẳng trách bây giờ fans toàn spam câu ‘Anh ấy sẽ cố gắng trở thành diễn viên giỏi hơn trên Weibo, bất kể là fans nhà khác hay người qua đường cũng sẽ không nhịn được mà cười giễu vài câu.
“Chắc chắn lần này sẽ không.” Chung Minh Cẩn nói: “Chẳng phải lát nữa sẽ chiếu ‘Suối Cạn’ ư, chúng ta cùng xem nhé?”
Lục Hoài Du: “Hôm nay chỉ chiếu hai tập đầu thôi, anh không được xuất hiện nhiều cho lắm.”
Chung Minh Cẩn: “Dù chỉ 1 phút em cũng muốn xem.”
Lục Hoài Du hơi ngượng ngùng, nhưng cậu đã nói vậy rồi còn có thể làm sao đây? Đương nhiên phải xem cùng nhau rồi.
Vì vậy hai người bèn ngồi trên sofa cùng chờ phát sóng phim truyền hình.
Hai tập đầu đúng là Lục Hoài Du xuất hiện không nhiều. Phải nói ở tập đầu tiên, anh vốn không hề xuất hiện, chỉ xuất hiện ở đầu tập 2 chưa đến 7 phút, sau đó không xuất hiện nữa.
Nhưng vài phút này đúng là cảnh anh quay vào ngày đầu tiên, nếu nói không nhiều thì toàn bộ phần diễn biến nội tâm đều dựa vào đôi mắt để biểu đạt.
Sau khi xem xong, bản thân Lục Hoài Du cũng rất hài lòng.
Biểu hiện của những diễn viên khác trong phim cũng rất xuất sắc, nội dung bộ phim cũng hấp dẫn. Dù là người đã đọc kịch bản hoàn chỉnh từ lâu như Lục Hoài Du cũng rất dễ dàng nhìn ra. Mãi đến khi chiếu xong hai tập, anh mới nhớ phải lên Weibo để xem đánh giá thế nào.
Đương nhiên không được xem Weibo của mình, bởi vì dù tốt hay xấu thì những bình luận trong Weibo của anh lúc này chắc chắn đã bị fans chiếm đóng để ngắm zai rồi.
Mà khi tìm kiếm từ khóa trên Weibo lại có nhiều đánh giá khách quan hơn.
Nhưng khi Lục Hoài Du mở khung tìm kiếm, còn chưa kịp nhập từ khóa đã sốc bởi dòng chữ sau cụm từ hot search: #Diễn xuất của Lục Hoài Du.
Sau khi cẩn nhận nhấp vào đọc bình luận, anh cắt màn hình rồi gọi điện cho Lâm Nguyên.
Sau khi điện thoại được kế nối, giọng nói vui sướng của Lâm Nguyên truyền đến từ đối diện: “Tôi đoán hẳn là cậu xem hai tập phát sóng ‘Suối Cạn’ hôm nay rồi, đang định gọi điện cho cậu đây này.”
Lục Hoài Du bỏ qua hai câu của anh ta, đi thẳng vào chủ đề: “Anh mời thủy quân mua hot search cho tôi à?”
Lâm Nguyên nói: “Vốn cũng định làm vậy, nhưng còn chưa phát xong thì cuộc thảo luận về diễn xuất của cậu đã được đưa lên hot search. Chúng tôi thấy chiều hướng bình luận cũng không tệ lắm nên đã gác lại trước.”
Lục Hoài Du có phần khó tin: “Thật chứ?”
“Thật mà, tôi đã hỏi bên đoàn phim rồi, thật đấy.” Lâm Nguyên cười: “Cậu mất tự tin về bản thân mình từ khi nào thế?”
Lục Hoài Du tức giận nói: “Nếu anh từng trải qua vài lần bị toàn mạng cười giễu khi phim vừa phát sóng, xem anh còn tự tin không?”
“Chẳng phải bây giờ đã phản dame cực mạnh rồi sao?” Lâm Nguyên đùa cợt vài tiếng, thấy lại có cuộc gọi đến, bèn nói với Lục Hoài Du: “Có người tìm tôi nữa rồi, chắc là hỏi xem cậu tìm được thầy dạy diễn nào đấy. Tôi đi ứng phó trước, tối nay sẽ tìm cậu tán dóc.”
Lục Hoài Du: “Khỏi cần tìm tôi tán dóc, tôi không rảnh.”
Lâm Nguyên bị chẹn họng: “Vậy tôi đi để ý chiều hướng trên mạng, tự cậu xem đánh giá đi. Ngoại trừ top 1 hot search ra, đằng sau vẫn còn mấy thứ liên quan đến cậu đấy.”
“Được rồi, tôi sẽ đi xem.” Lục Hoài Du nhanh chóng đáp lại.
Cúp máy xong, anh im lặng một lúc mới hốt hoảng nhìn Chung Minh Cẩn: “Lần này anh thành công rồi?”
“Đúng vậy.” Chung Minh Cẩn gật đầu. Tuy cậu không thấy mấy bình luận trên mạng, nhưng vẫn đánh giá được biểu hiện ở vài phút đầu trong phim: “Diễn xuất của anh tốt lắm, hoàn toàn không thua bất kỳ người nào.”
Sau đó lại bổ sung: “So với trước kia, thì tiến bộ rất rất nhiều.”
Sau khi bật cười một tiếng, Lục Hoài Du lại tiếp tục nằm trên người Chung Minh Cẩn cười không ngừng. Cái gì mà ‘Không thua bất kỳ người nào’ chứ, những diễn viên nam nữ trong ‘Suối Cạn’ đều là những ảnh đế và diễn viên từng nhận giải, dù biểu hiện của anh có tốt đến đâu thì cũng tự nhận kém hơn một chút.
Về phần tiến bộ rất nhiều, thì đó là điều chẳng thể nghi ngờ.
Chung Minh Cẩn ôm eo Lục Hoài Du, để tránh anh bất cẩn lăn xuống sofa, đến khi anh cười xong rồi mới nghiêm túc nói: “Những lời em nói là thật.”
Lục Hoài Du nghe vậy bèn chống lên sofa, kéo ra khoảng cách với Chung Minh Cẩn, chớp mắt hỏi: “Ở trong mắt em, anh xuất sắc vậy sao?”
Chung Minh Cẩn ngẩng đầu hôn một cái lên khóe miệng Lục Hoài Du, không nói gì, ánh mắt sáng ngời như thể ‘Chuyện này cần phải hỏi sao?’.
Sau khi chống người nhìn nhau một chốc, Lục Hoài Du cảm thấy tay có chút mỏi, bèn trực tiếp trở mình dựa vào bên người Chung Minh Cẩn, lấy điện thoại mở một hot search khác về mình mà Lâm Nguyên đã nói.
Một cái là trong lúc đang quay ‘Suối Cạn’, có người từng bị nhân viên đoàn phim dò la mọi mặt về việc thầy dạy diễn của anh trong một năm gần đây là ai.
Không biết do cư dân mạng quá lớn mạnh hay do người trong giới tung tin mà từ lúc anh ra mắt đến giờ, tất cả thầy dạy diễn xuất của anh đều bị đào bới.
Song đồng thời đào ra được những diễn viên khác cũng mời thầy dạy diễn này về. Nhưng khi so sánh diễn xuất hay tốc độ tiến bộ của các diễn viên khác, lại phát hiện tốc độ của Lục Hoài Du thần tốc thế này, giống như chẳng liên quan gì đến thầy dạy diễn cả.
Cư dân mạng hoang mang luôn rồi.
Lục Hoài Du lại mở những hot search khác liên quan đến mình hoặc phim ra xem, nhưng chỉ xem rồi để điện thoại xuống, không để ý đến mấy cuộc thảo luận trên mạng nữa.
Nhưng đêm nay, bất kể là fan hay anti thì đều là một đêm khó ngủ.
Đến tận mấy ngày sau, các tập phim của ‘Suối Cạn’ được phát sóng nhiều hơn thì tiếng tăm trên mạng mới dần được thống nhất. Những lời châm biếm dưới Weibo của Lục Hoài Du và đạo diễn Lý cũng liên tục bị xóa bởi chính người đã bình luận.
Ngoài ra những tiếng tăm khác cũng dần được người qua đường chấp nhận, đó là: Nếu Lục Hoài Du có thể giữ vững diễn xuất này, lúc đó nhất định sẽ đóng góp một vé điện ảnh.
Suy cho cùng cũng là người trẻ tuổi, giá trị nhan sắc không có gì để xoi mói, diễn xuất lại tốt, thật sự rất ít diễn viên nam trong giới đáp ứng được ba điều kiện này, chứ đừng nói đến bộ phim của đạo diễn Lý.
Mà kẻ tạo ra chủ đề là Lục Hoài Du đây, lúc này lại không biết được những chuyện này mà đang làm ổ trên sofa thảo luận cùng Chung Minh Cẩn: “Chờ bộ phim đến núi Phượng Phi lấy cảnh rồi, có phải anh sẽ đến nhà em ở không?”
Chung Minh Cẩn nói bằng lẽ đương nhiên: “Đã đến đó rồi, đương nhiên là phải ở.”
“Ôi!” Lục Hoài Du thở một hơi dài: “Không mở điểm du lịch cho người ngoài mà cho ông ấy lấy cảnh thì thôi đi, còn tiết kiệm cho diễn viên chính của ông ấy một khoản phí ăn ở nữa, đạo diễn Lý đúng là hời mà.”
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook