Bạn Trai Được Gió Lớn Thổi Tới
-
Chương 70
Editor: Hướng Nhật Quỳ
“Nghe em hết.” Nếu đã thu xếp xong, Lục Hoài Du cũng không quan tâm nữa, quyết định nghe Chung Minh hết.
Dù sao Chung Minh Cẩn vẫn luôn làm việc ổn thỏa, Lục Hoài Du nghĩ chuyện gặp cha mẹ lớn thế này chắc chắn phải cẩn thận hơn nên hoàn toàn yên tâm khi giao cho cậu sắp xếp, mình thì đi thu dọn quần áo mang theo.
Buổi tối hai người ngủ khá sớm, hôm sau chưa đến 6 giờ Chung Minh Cẩn đã rời giường.
Lục Hoài Du nghe thấy tiếng động nên thức dậy, thấy Chung Minh Cẩn dậy tập tảo khóa nên quyết định lười thêm một lát, trùm chăn ngủ tiếp.
Chừng nửa tiếng sau, Lục Hoài Du hoàn toàn tỉnh táo, rửa mặt sạch sẽ xong bèn đi ra, nhưng chẳng thấy bóng dáng Chung Minh Cẩn ở phòng khách đâu.
Anh hơi nghi ngờ, đang định gọi tên hỏi cậu đang ở đâu thì chợt nghe tiếng nước truyền đến từ phòng bếp.
Lục Hoài Du nương theo tiếng nước đi qua, trong lòng dấy lên chút mong chờ mà mính anh cũng chưa phát hiện.
Ngay khi đến cửa phòng bếp, chỉ thấy Chung Minh Cẩn đưa lưng về phía mình, tay áo len xắn đến khuỷu tay, đang cầm đũa khuấy trong cái nồi bốc khói nghi ngút.
Nhìn từ chỗ Lục Hoài Du sẽ không thấy được thứ trong nồi, nhưng có thể nghe thấy tiếng nước ùng ục ùng ục và mùi thức ăn phả vào mặt.
“Em đang… nấu bữa sáng à?” Lục Hoài Du hỏi.
“Anh dậy rồi.” Chung Minh Cẩn xoay người cười với anh: “Em đang định gọi anh đấy, bữa sáng sắp xong rồi.”
Sự mong đợi trong lòng đã thành sự thật, Lục Hoài Du chậm rãi bước đến bên Chung Minh Cẩn, thấy trong nồi đang nấu mì, bên cạnh còn đặt hai cái tô và một cái đĩa.
Trong đĩa là hai quả trứng ốp la, trong mỗi tô là nửa tô canh, trong canh có vài bong bóng đang bơi lội.
Lúc mì sắp nấu xong, Chung Minh Cẩn lại thả ít rau xanh, đến khi rau chín bèn vớt chung với mì đổ vào trong tô.
Động tác của cậu vừa thành thạo lại chăm chú, cuối cùng còn tách hai trứng ốp la ra bỏ vào mỗi tô mì, hai tô mì trứng đơn giản coi như hoàn thành.
Chung Minh Cẩn bưng mỗi tay một tô, bảo Lục Hoài Du: “Lấy hai đôi đũa.”
“À à, được.” Lục Hoài Du vẫn đang chìm đắm trong hình ảnh ban nãy, nghe vậy vội cầm hai đôi đũa rồi đi ra theo.
Dựa theo thói quen trước đây, bữa sáng được ăn trên bàn trà trong phòng khách.
Lục Hoài Du cắn mép trứng vừa vàng vừa giòn, không nhịn được khen: “Ngon lắm.”
Chung Minh Cẩn cười, cũng cúi đầu ăn sáng.
Lục Hoài Du vớt mấy viên thịt bò dưới mì lên, nghi hoặc hỏi: “Anh nhớ trong nhà không có mấy thứ này mà.”
“Hôm qua lúc mua hoa quả đã mua chung.” Chung Minh Cẩn trả lời.
Lục Hoài Du nhớ rõ hôm qua trong siêu thị bán đồ tươi có chuyển một bao lớn đến, lúc đó anh chỉ cho rằng Chung Minh Cẩn mua hoa quả, nào ngờ có cả mấy món này nữa. Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Chờ về rồi chúng ta cùng đến siêu thị đi.”
“Được.” Dù anh không nói, Chung Minh Cẩn cũng định sau khi về sẽ mua thêm vài thứ cần dùng cho phòng bếp.
Sau khi hai người ăn xong bữa sáng bèn xuất phát đến trạm tàu cao tốc, chuyến tàu của họ khởi hành khá sớm, lại không phải ngày nghỉ lễ nên đến khi xe chuyển động, trong toa hành khách của khoang thương gia chỉ có hai người bọn họ.
Vì nguyên nhân công việc, tuy Lục Hoài Du hầu như dành cả năm ở bên ngoài, nhưng cơ hội ngồi tàu cao tốc thì rất ít.
Ánh mắt anh lướt qua toa hành khách vắng vẻ, lại nhìn phong cảnh đang lướt nhanh bên ngoài rồi nghĩ đến nơi mình sắp đến, cảm giác thật thần kỳ.
—— hiện tại anh đang trên đường đến gặp phụ huynh.
Đường xe hơn 3 tiếng trôi qua rất nhanh, sau khi xuống khỏi tàu cao tốc, Chung Minh Cẩn bèn dẫn anh đến thẳng bãi đỗ xe.
Chung Minh Tranh — người đã đợi một lúc lâu — sau khi trông thấy thì vội vã vẫy tay gọi: “Anh ơi, ở đây.”
Trước tiên Chung Minh Cẩn và Lục Hoài Du đặt hành lý vào cốp xe, sau đó Chung Minh Cẩn bảo em trai ngồi ở ghế sau, mình thì lái xe, Lục Hoài Du thì ngồi ở vị trí phó lái.
Sau khi Chung Minh Tranh thấy Lục Hoài Du, nó không nhịn được lén lút đánh giá, mãi đến khi Lục Hoài Du cởi khẩu trang mới giật mình gọi: “Anh ơi, chị dâu của em là Ngư Ngư hả?”
Chung Minh Cẩn nghe xong liếc nhìn Chung Minh Tranh qua kính chiếu hậu, nói: “Gọi anh.”
Tiếp theo quay sang Lục Hoài Du giới thiệu: “Đây là Minh Tranh.”
Chung Minh Tranh ngồi co rụt ở ghế sau, trong lòng dậy sóng, cảm thấy phải tìm một nơi để bình tĩnh lại. Tuy anh trai nó đã sửa xưng hô của nó, nhưng cũng không thể phụ nhận rằng đây thật sự là Lục Hoài Du đó!
Mấy ngày nay nó thật sự đã sợ hãi lắm rồi.
Lần đầu tiên biết được người anh trai tưởng rằng sẽ độc thân cả đời có người yêu, hơn nữa còn định đưa về ra mắt cha mẹ, vì lòng hiếu kỳ mà nó đã xung phong đến nhà ga đón người. Nào ngờ phát hiện người yêu của anh trai lại là lưu lượng đứng đầu trong nước.
Việc này, bất kể thế nào cũng khiến nó cảm thấy sự hiểu biết về anh trai mình thật sự quá ít.
Cũng không khỏi tò mò, rốt cuộc anh trai đã trải qua những gì ở bên ngoài trong khoảng thời gian này.
Nhưng khi đối diện với Chung Minh Cẩn, Chung Minh Tranh vẫn nhát cáy chẳng dám tò mò cũng chẳng có gan hỏi, Vì vậy nó bèn dời mục tiêu lên một người trông dễ nói chuyện như Lục Hoài Du: “Làm sao anh Du quen được anh của em thế ạ?”
Lục Hoài Du nhìn bộ dạng sợ anh trai gần chết của nó, có chút buồn cười vì bộ dạng rất muốn nhiều chuyện này, không nhịn được lia mắt qua Chung Minh Cẩn đang nghiêm túc lái xe, cười nói: “Do anh nhặt được anh của em đó.”
Chung Minh Tranh nghe xong lập tức nhìn anh trai nó, chỉ thấy sắc mặt anh trai vẫn như thường, tay cầm vô lăng vẫn ổn định, không thấy khác thường chút nào thì quyết định ngậm miệng không hỏi nhiều nữa. Nó sợ biết càng nhiều, trái tim bé nhỏ của nó sẽ càng chịu đựng thêm nỗi sợ hãi.
Nhưng có một số việc nếu bạn không hỏi, không có nghĩa là sẽ không sợ.
Sau hơn mười phút lái xe vào khu thẳng cảnh, phong cảnh hai bên đường, ánh mắt Lục Hoài Du đồng thời bị hấp dẫn, không kiềm được hỏi đây là đâu.
Ngay khi Chung Minh Trang còn đang tổ chức ngôn ngữ thì nghe thấy anh nó trả lời, giọng nói dịu dàng trước giờ chưa từng nghe, nội dung câu trả lời còn chuẩn hơn cả hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp. Nếu không phải Chung Minh Tranh hiểu anh mình, chắc nó cũng nghi rằng có phải ngày thường anh nó giấu cả nhà lén làm thêm nghề hướng dẫn viên du lịch luôn không.
Xe lái đến chân núi, ngay lúc Chung Minh Tranh đã ăn cơm chó no nê thì bất thình lình nghe được giọng nói có phần quái dị của Lục Hoài Du: “Đây là… núi Phượng Phi?”
Đương nhiên cũng không nhìn lầm ba chữ rồng bay phượng múa trên cồng vào to lớn.
Nhưng nghe giọng điệu này, lúc trước anh Du không biết nhà họ ở đâu sao?
Mặc dù câu của Lục Hoài Du là một câu hỏi, nhưng không cần Chung Minh Cẩn trả lời nữa, vì anh nhớ trước đó đó nói với Chung Minh Cẩn rằng muốn đến đây du lịch.
Lúc đó Chung Minh Cẩn phản ứng thế nào nhỉ.
Lúc đầu là xác định với anh sẽ đến đây bằng cái giọng kỳ lạ, sau còn nói chờ anh nghỉ phép sẽ dẫn anh đến đây, khẩu khí rất đỗi quen thuộc. Tuy anh cảm thấy hơi quái lạ, nhưng hiểu biết về nguồn gốc Đạo giáo của Chung Minh Cẩn đã chứng tỏ đã từng ở đây trước đó.
Vốn dĩ không ngờ rằng nhà người ta ở đây.
Lục Hoài Du bụm mặt, cũng không mặt dày hỏi tại sao trước đó Chung Minh Cẩn không nói với anh, dù sao khi đó anh còn cho rằng đối phương là ngọc thạch yêu cơ mà.
Chung Minh Cẩn thấy sắc mặt thay đổi, cuối cùng còn dứt khoát bụm mặt thì thấp thỏm hỏi: “Anh… không thích nơi này?”
“Thích chứ.” Lục Hoài Du nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, thậm chí vui vẻ nghĩ rằng nơi du lịch trong kế hoạch ban đầu lại là quê nhà của bạn trai, cũng chẳng có gì không tốt, ít ra cũng tiết kiệm được tiền khách sạn đúng không nào?
Nhất là sau khi anh nhớ ra một tin tức nào đó đã thấy trên mạng, nhịn không được quay đầu hỏi Chung Minh Cẩn: “Anh đến nhà em không cần mua vé vào cổng hả?”
Chung Minh Cẩn buồn cười, lắc đầu đáp: “Đương nhiên không cần.”
Chung Minh Trang ngồi đằng sau không khỏi siếc chặt cổ tay, cho rằng cơ hội tốt thế này mà anh nó chả biết biểu hiện gì cả. Vì vậy đảo mắt, lấy ra một thứ giống như thẻ làm việc từ trong túi rồi nhoài lên ghế trước đưa cho Lục Hoài Du: “Anh Du ơi, đây là anh của em bảo em chuẩn bị cho anh đó.”
Sau khi Lục hoài Du cầm lấy, thấy đây là một tấm thẻ từ đơn giản, bên trên không có logo thì không khỏi khó hiểu: “Đây là thẻ gì?”
“Tất cả điểm du lịch của núi Phương Phi đều có thể trực tiếp vào bằng tấm thẻ này, những nơi không phải điểm du lịch mà du khách dừng lại cũng có thể vào bằng thẻ này luôn.” Chung Minh Tranh nói: “Có cả những món khác nữa, nhưng cầm tấm thẻ này rồi, trong phạm vi ở núi Phượng Phi, chỉ cần không làm chuyện bất hợp pháp thì anh muốn làm gì cũng được.”
Nghe cứ như lợi hại lắm vậy, nhưng nghĩ kỹ lại thì thật ra cũng chẳng tác dụng được bao nhiêu. Một người đàn ông theo bạn trai đến gặp cha mẹ như Lục Hoài Du, trừ việc rảnh rỗi đến điểm du lịch dạo chơi ra thì còn làm được gì nữa.
Chung Minh Tranh vẫn luôn để ý nét mặt của Lục Hoài Du, thấy anh không phải đối bèn tiếp tục: “Chẳng hạn như nếu anh định hẹn hò với anh trai em nhưng thấy điểm du lịch có quá nhiều người, thì có thể khiến điểm du lịch đóng cửa bằng tấm thẻ này. Chỉ tạo điều kiện để hai anh du ngoạn thôi.”
Lục Hoài Du:!!!
Anh kinh ngạc rất lâu mới lấy lại tinh thần: “Làm thế được chứ?”
“Có gì không được!” Chung Minh Tranh nói bằng lẽ đương nhiên: “Dù sao toàn bộ danh lam thắng cảnh của núi Phụng Phi này đều do nhà em nhận thầu xây dựng, đương nhiên phải thỏa mãn nhu cầu của người trong nhà mình rồi.”
Nói xong lại nhỏ giọng: “Suy cho cùng anh của em cũng đâu dễ gì có người yêu.”
Nó cho rằng mình đã nhỏ giọng, ai ngờ cả Lục Hoài Du và Chung Minh Cẩn đều cùng nhìn nó. Lục Hoài Du thì ngoái đầu nhìn, còn Chung Minh Cẩn thì nhìn vào kính chiếu hậu.
Đối diện với Lục Hoài Du thì còn đỡ, nhưng vừa trông thấy khuôn mặt lạnh lùng của Chung Minh Cẩn từ trong kính chiếu hậu, Chung Minh Tranh lập tức nín thinh, lui về ghế sau không nói gì đến khi xuống xe.
Từ khi quen biết, Lục Hoài Du có thể thấy hẳn là Chung Minh Cẩn chưa từng thiếu thốn về mặt vật chất. Nhưng sau khi biết trang web kia do họ hàng của cậu mở, lại thêm cái nhìn bằng chứng này, anh không ngờ rằng lại có tiền như vậy.
Đối với một danh lam thắng cảnh lớn như núi Phụng Phi, việc nhận thầu chắc chắn sẽ không kéo dài trong vài năm hay mười mấy năm. Có thể tưởng tượng sức mạnh kinh tế cần thiết phía sau chuyện này lớn đến cỡ nào.
Lục Hoài Du chợt cảm thấy dường như khả năng kiếm tiền của mình cũng không mạnh đến thế, đầu óc anh như bị co rút, cúi đầu nhắn tin hỏi Nguyễn Sơ Tình: “Chị Nguyễn nè, cảm giác gả vào nhà hào phú như thế nào vậy ạ?”
Nguyễn Sơ Tình trả lời trong vài giây: “Nhà của Chung tiên sinh là nhà hào phú?”
Lục Hoài Du nhanh chóng cất điện thoại vào túi, thầm nói, mình ở bên nhóc dễ thương chả liên quan đến việc gả hay lấy đâu nhé.
Xe dừng ở phía sau một miếu Đạo giáo, nơi đây là nơi du khách dừng lại. Sau khi Lục Hoài Du xuống xe thì thấy chẳng có ai khác ngoài họ, không khỏi hiếu kỳ: “Chúng ta tới rồi sao?”
“Chưa.” Chung Minh Cẩn chỉ vào mặt nước bị nhánh cây chặn lại cách đó không xa rồi nói: “Phải ngồi thuyền băng qua hồ nước kia rồi leo vài bậc thang nữa mới đến, xe không chạy lên phía trước được.”
Hồ nước nằm trên sườn núi không lớn, ngồi thuyền kéo 5, 6 phút là có thể đến bờ đối diện. Phong cảnh cũng vô cùng đẹp đẽ, đẹp hơn những điểm du lịch vừa đi qua rất nhiều.
Lục Hoài Du không hỏi tại sao không đặt nơi này làm điểm du lịch, dù sao cũng sắp đến cửa nhà rồi, còn là thánh địa Đạo giáo nên không chừng còn có truyền thuyết nào về cái hồ này thì sao.
Băng qua hồ rồi lại leo thêm trăm bậc đá, Lục Hoài Du thấp thoáng trông thấy vài căn nhà có trật tự dưới bóng cây cổ thụ xanh ngắt. Quay đầu nhìn lại, hồ nước vừa rồi trông như một viên đá quý màu xanh dưới chân, đẹp đến nỗi khiến người ta chẳng thể dời mắt.
Tuy nhiên lúc này đã có nhiều người hơn, Chung Minh Trang kéo hành lý nói: “Anh hai với anh Du đi gặp ba mẹ trước đi, để em kéo hành lý vào phòng cho anh nhé.”
“Không cần.” Chung Minh Cẩn nói: “Lát nữa tự bọn anh kéo về.”
Nghe Chung Minh Cẩn bảo Chung Minh Trang để lại, trong lòng Lục Hoài Du cũng thả lòng ít nhiều. Lúc chưa đến thì chẳng cảm thấy gì, giờ về đến nhà rồi, anh mới cảm thấy có chút căng thẳng.
Nhất là khi thấy đạo sĩ mặc đạo bào đi ngang qua, Lục Hoài Du không khỏi nghĩ rằng liệu ba mẹ Chung Minh Cẩn có ăn mặc thế này không.
Không nhịn được mà lo rằng sẽ ứng đối không tốt, mà Chung Minh Tranh là một người hoạt bát, nếu có nó ở đó nói chuyện thì bầu không khí chắc chắn sẽ thoải mái hơn nhiều.
Kết quả sự thật đã nhanh chóng chứng minh rằng Lục Hoài Du lo lắng nhiều rồi, bởi ba Chung và mẹ Chung đều ăn mặc bình thường. Sau khi thấy họ vào nhà, mẹ Chung vội vã đứng lên gọi: “Tiểu Du đến đây uống trà đi, ngồi xe lâu như vậy mệt lắm nhỉ.”
Mặc dù trông ba Chung có phần nghiêm túc, nhưng vẫn đứng lên gật đầu với anh coi như chào hỏi.
Có lẽ có một số người bẩm sinh đã có khí chất giống nhau, đừng nói là người nhiệt tình như mẹ Chung, dù người nghiêm túc như ba Chung, Lục Hoài Du cũng cảm thấy chắc chắn ông rất dễ ở chung nên không căng thẳng nữa.
Cười gọi chú và dì xong, lại trả lời vấn đề của mẹ Chung: “Con đến chẳng được bao nhiêu tiếng nên không mệt ạ.”
“Dì có chuẩn bị ít điểm tâm, hai đứa ăn lót dạ trước nhé.” Mẹ Chung cười nói: “Bữa trưa trong bếp phải đợi lát nữa mới xong.”
Lục Hoài Du nghe vậy bèn ngoan ngoãn ngồi xuống, ngược lại con trai như Chung Minh Cẩn, đi theo sau Lục Hoài Du nên thẳng thừng bị mẹ xem nhẹ.
Uống xong chén trà, Lục Hoài Du hàn huyên với mẹ Chung, lúc này người luôn im lặng là ba Chung chợt hỏi: “Tiểu Lục trời sinh đã có thể thấy âm sao?”
Lục Hoài Du nghe xong quay sang nhìn Chung Minh Cẩn theo bản năng.
Chung Minh Cẩn lắc đầu, tỏ ý không phải mình nói.
Nhìn động tác của họ, ba Chung cũng biết mình không nhìn nhầm: “Không phải Tiểu Cẩn nói với chú, mà tự chú nhìn ra.”
Lục Hoài Du gật đầu đáp: “Từ nhỏ đã có thể thấy những thứ đó rồi.”
Trong mắt ba Chung lóe lên tia vui mừng: “Trước kia con học thuật pháp ở đâu?”
“Trước kia con chưa từng học những thứ đó.” Lục Hoài Du đáp.
Ba Chung thở dài: “Đáng tiếc.”
“Mỗi ngày con có nghĩ đến những thứ khác ngoài thuật pháp không?” Mẹ Chung trừng ba Chung một cái, lại xoay qua nhìn Lục Hoài Du đầy thương tiếc: “Đứa trẻ đáng thương này, trời sinh đã thấy âm lại không có thuật pháp kề thân, mấy năm qua con sống không dễ dàng rồi.”
“Cũng tạm ạ.” Trong lòng Lục Hoài Du có chút chua xót, nhưng vẫn cười nói: “Trước đây con từng gặp được một… cao nhân hữu duyên. Người đó tặng một mặt dây chuyền bằng ngọc, có thể khiến ma quỷ không thể đến gần con.”
Ba Chung nghe xong cảm thấy hứng thú: “Mặt dây chuyền ngọc trông thế nào?”
Hiện tại có Chung Minh Cẩn bên cạnh, thật ra mặt dây chuyền ngọc đã chẳng còn tác dụng nên Lục Hoài Du suy nghĩ rồi cởi xuống đưa ba Chung xem.
Nhưng anh vừa lấy mặt dây chuyền ngọc ra khỏi áo, chợt nghe mẹ Chung ‘Ơ’ một tiếng: “Sao giống với mặt dây chuyền Tiểu Cẩn đeo hồi trước thế nhỉ.”
“Nghe em hết.” Nếu đã thu xếp xong, Lục Hoài Du cũng không quan tâm nữa, quyết định nghe Chung Minh hết.
Dù sao Chung Minh Cẩn vẫn luôn làm việc ổn thỏa, Lục Hoài Du nghĩ chuyện gặp cha mẹ lớn thế này chắc chắn phải cẩn thận hơn nên hoàn toàn yên tâm khi giao cho cậu sắp xếp, mình thì đi thu dọn quần áo mang theo.
Buổi tối hai người ngủ khá sớm, hôm sau chưa đến 6 giờ Chung Minh Cẩn đã rời giường.
Lục Hoài Du nghe thấy tiếng động nên thức dậy, thấy Chung Minh Cẩn dậy tập tảo khóa nên quyết định lười thêm một lát, trùm chăn ngủ tiếp.
Chừng nửa tiếng sau, Lục Hoài Du hoàn toàn tỉnh táo, rửa mặt sạch sẽ xong bèn đi ra, nhưng chẳng thấy bóng dáng Chung Minh Cẩn ở phòng khách đâu.
Anh hơi nghi ngờ, đang định gọi tên hỏi cậu đang ở đâu thì chợt nghe tiếng nước truyền đến từ phòng bếp.
Lục Hoài Du nương theo tiếng nước đi qua, trong lòng dấy lên chút mong chờ mà mính anh cũng chưa phát hiện.
Ngay khi đến cửa phòng bếp, chỉ thấy Chung Minh Cẩn đưa lưng về phía mình, tay áo len xắn đến khuỷu tay, đang cầm đũa khuấy trong cái nồi bốc khói nghi ngút.
Nhìn từ chỗ Lục Hoài Du sẽ không thấy được thứ trong nồi, nhưng có thể nghe thấy tiếng nước ùng ục ùng ục và mùi thức ăn phả vào mặt.
“Em đang… nấu bữa sáng à?” Lục Hoài Du hỏi.
“Anh dậy rồi.” Chung Minh Cẩn xoay người cười với anh: “Em đang định gọi anh đấy, bữa sáng sắp xong rồi.”
Sự mong đợi trong lòng đã thành sự thật, Lục Hoài Du chậm rãi bước đến bên Chung Minh Cẩn, thấy trong nồi đang nấu mì, bên cạnh còn đặt hai cái tô và một cái đĩa.
Trong đĩa là hai quả trứng ốp la, trong mỗi tô là nửa tô canh, trong canh có vài bong bóng đang bơi lội.
Lúc mì sắp nấu xong, Chung Minh Cẩn lại thả ít rau xanh, đến khi rau chín bèn vớt chung với mì đổ vào trong tô.
Động tác của cậu vừa thành thạo lại chăm chú, cuối cùng còn tách hai trứng ốp la ra bỏ vào mỗi tô mì, hai tô mì trứng đơn giản coi như hoàn thành.
Chung Minh Cẩn bưng mỗi tay một tô, bảo Lục Hoài Du: “Lấy hai đôi đũa.”
“À à, được.” Lục Hoài Du vẫn đang chìm đắm trong hình ảnh ban nãy, nghe vậy vội cầm hai đôi đũa rồi đi ra theo.
Dựa theo thói quen trước đây, bữa sáng được ăn trên bàn trà trong phòng khách.
Lục Hoài Du cắn mép trứng vừa vàng vừa giòn, không nhịn được khen: “Ngon lắm.”
Chung Minh Cẩn cười, cũng cúi đầu ăn sáng.
Lục Hoài Du vớt mấy viên thịt bò dưới mì lên, nghi hoặc hỏi: “Anh nhớ trong nhà không có mấy thứ này mà.”
“Hôm qua lúc mua hoa quả đã mua chung.” Chung Minh Cẩn trả lời.
Lục Hoài Du nhớ rõ hôm qua trong siêu thị bán đồ tươi có chuyển một bao lớn đến, lúc đó anh chỉ cho rằng Chung Minh Cẩn mua hoa quả, nào ngờ có cả mấy món này nữa. Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Chờ về rồi chúng ta cùng đến siêu thị đi.”
“Được.” Dù anh không nói, Chung Minh Cẩn cũng định sau khi về sẽ mua thêm vài thứ cần dùng cho phòng bếp.
Sau khi hai người ăn xong bữa sáng bèn xuất phát đến trạm tàu cao tốc, chuyến tàu của họ khởi hành khá sớm, lại không phải ngày nghỉ lễ nên đến khi xe chuyển động, trong toa hành khách của khoang thương gia chỉ có hai người bọn họ.
Vì nguyên nhân công việc, tuy Lục Hoài Du hầu như dành cả năm ở bên ngoài, nhưng cơ hội ngồi tàu cao tốc thì rất ít.
Ánh mắt anh lướt qua toa hành khách vắng vẻ, lại nhìn phong cảnh đang lướt nhanh bên ngoài rồi nghĩ đến nơi mình sắp đến, cảm giác thật thần kỳ.
—— hiện tại anh đang trên đường đến gặp phụ huynh.
Đường xe hơn 3 tiếng trôi qua rất nhanh, sau khi xuống khỏi tàu cao tốc, Chung Minh Cẩn bèn dẫn anh đến thẳng bãi đỗ xe.
Chung Minh Tranh — người đã đợi một lúc lâu — sau khi trông thấy thì vội vã vẫy tay gọi: “Anh ơi, ở đây.”
Trước tiên Chung Minh Cẩn và Lục Hoài Du đặt hành lý vào cốp xe, sau đó Chung Minh Cẩn bảo em trai ngồi ở ghế sau, mình thì lái xe, Lục Hoài Du thì ngồi ở vị trí phó lái.
Sau khi Chung Minh Tranh thấy Lục Hoài Du, nó không nhịn được lén lút đánh giá, mãi đến khi Lục Hoài Du cởi khẩu trang mới giật mình gọi: “Anh ơi, chị dâu của em là Ngư Ngư hả?”
Chung Minh Cẩn nghe xong liếc nhìn Chung Minh Tranh qua kính chiếu hậu, nói: “Gọi anh.”
Tiếp theo quay sang Lục Hoài Du giới thiệu: “Đây là Minh Tranh.”
Chung Minh Tranh ngồi co rụt ở ghế sau, trong lòng dậy sóng, cảm thấy phải tìm một nơi để bình tĩnh lại. Tuy anh trai nó đã sửa xưng hô của nó, nhưng cũng không thể phụ nhận rằng đây thật sự là Lục Hoài Du đó!
Mấy ngày nay nó thật sự đã sợ hãi lắm rồi.
Lần đầu tiên biết được người anh trai tưởng rằng sẽ độc thân cả đời có người yêu, hơn nữa còn định đưa về ra mắt cha mẹ, vì lòng hiếu kỳ mà nó đã xung phong đến nhà ga đón người. Nào ngờ phát hiện người yêu của anh trai lại là lưu lượng đứng đầu trong nước.
Việc này, bất kể thế nào cũng khiến nó cảm thấy sự hiểu biết về anh trai mình thật sự quá ít.
Cũng không khỏi tò mò, rốt cuộc anh trai đã trải qua những gì ở bên ngoài trong khoảng thời gian này.
Nhưng khi đối diện với Chung Minh Cẩn, Chung Minh Tranh vẫn nhát cáy chẳng dám tò mò cũng chẳng có gan hỏi, Vì vậy nó bèn dời mục tiêu lên một người trông dễ nói chuyện như Lục Hoài Du: “Làm sao anh Du quen được anh của em thế ạ?”
Lục Hoài Du nhìn bộ dạng sợ anh trai gần chết của nó, có chút buồn cười vì bộ dạng rất muốn nhiều chuyện này, không nhịn được lia mắt qua Chung Minh Cẩn đang nghiêm túc lái xe, cười nói: “Do anh nhặt được anh của em đó.”
Chung Minh Tranh nghe xong lập tức nhìn anh trai nó, chỉ thấy sắc mặt anh trai vẫn như thường, tay cầm vô lăng vẫn ổn định, không thấy khác thường chút nào thì quyết định ngậm miệng không hỏi nhiều nữa. Nó sợ biết càng nhiều, trái tim bé nhỏ của nó sẽ càng chịu đựng thêm nỗi sợ hãi.
Nhưng có một số việc nếu bạn không hỏi, không có nghĩa là sẽ không sợ.
Sau hơn mười phút lái xe vào khu thẳng cảnh, phong cảnh hai bên đường, ánh mắt Lục Hoài Du đồng thời bị hấp dẫn, không kiềm được hỏi đây là đâu.
Ngay khi Chung Minh Trang còn đang tổ chức ngôn ngữ thì nghe thấy anh nó trả lời, giọng nói dịu dàng trước giờ chưa từng nghe, nội dung câu trả lời còn chuẩn hơn cả hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp. Nếu không phải Chung Minh Tranh hiểu anh mình, chắc nó cũng nghi rằng có phải ngày thường anh nó giấu cả nhà lén làm thêm nghề hướng dẫn viên du lịch luôn không.
Xe lái đến chân núi, ngay lúc Chung Minh Tranh đã ăn cơm chó no nê thì bất thình lình nghe được giọng nói có phần quái dị của Lục Hoài Du: “Đây là… núi Phượng Phi?”
Đương nhiên cũng không nhìn lầm ba chữ rồng bay phượng múa trên cồng vào to lớn.
Nhưng nghe giọng điệu này, lúc trước anh Du không biết nhà họ ở đâu sao?
Mặc dù câu của Lục Hoài Du là một câu hỏi, nhưng không cần Chung Minh Cẩn trả lời nữa, vì anh nhớ trước đó đó nói với Chung Minh Cẩn rằng muốn đến đây du lịch.
Lúc đó Chung Minh Cẩn phản ứng thế nào nhỉ.
Lúc đầu là xác định với anh sẽ đến đây bằng cái giọng kỳ lạ, sau còn nói chờ anh nghỉ phép sẽ dẫn anh đến đây, khẩu khí rất đỗi quen thuộc. Tuy anh cảm thấy hơi quái lạ, nhưng hiểu biết về nguồn gốc Đạo giáo của Chung Minh Cẩn đã chứng tỏ đã từng ở đây trước đó.
Vốn dĩ không ngờ rằng nhà người ta ở đây.
Lục Hoài Du bụm mặt, cũng không mặt dày hỏi tại sao trước đó Chung Minh Cẩn không nói với anh, dù sao khi đó anh còn cho rằng đối phương là ngọc thạch yêu cơ mà.
Chung Minh Cẩn thấy sắc mặt thay đổi, cuối cùng còn dứt khoát bụm mặt thì thấp thỏm hỏi: “Anh… không thích nơi này?”
“Thích chứ.” Lục Hoài Du nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, thậm chí vui vẻ nghĩ rằng nơi du lịch trong kế hoạch ban đầu lại là quê nhà của bạn trai, cũng chẳng có gì không tốt, ít ra cũng tiết kiệm được tiền khách sạn đúng không nào?
Nhất là sau khi anh nhớ ra một tin tức nào đó đã thấy trên mạng, nhịn không được quay đầu hỏi Chung Minh Cẩn: “Anh đến nhà em không cần mua vé vào cổng hả?”
Chung Minh Cẩn buồn cười, lắc đầu đáp: “Đương nhiên không cần.”
Chung Minh Trang ngồi đằng sau không khỏi siếc chặt cổ tay, cho rằng cơ hội tốt thế này mà anh nó chả biết biểu hiện gì cả. Vì vậy đảo mắt, lấy ra một thứ giống như thẻ làm việc từ trong túi rồi nhoài lên ghế trước đưa cho Lục Hoài Du: “Anh Du ơi, đây là anh của em bảo em chuẩn bị cho anh đó.”
Sau khi Lục hoài Du cầm lấy, thấy đây là một tấm thẻ từ đơn giản, bên trên không có logo thì không khỏi khó hiểu: “Đây là thẻ gì?”
“Tất cả điểm du lịch của núi Phương Phi đều có thể trực tiếp vào bằng tấm thẻ này, những nơi không phải điểm du lịch mà du khách dừng lại cũng có thể vào bằng thẻ này luôn.” Chung Minh Tranh nói: “Có cả những món khác nữa, nhưng cầm tấm thẻ này rồi, trong phạm vi ở núi Phượng Phi, chỉ cần không làm chuyện bất hợp pháp thì anh muốn làm gì cũng được.”
Nghe cứ như lợi hại lắm vậy, nhưng nghĩ kỹ lại thì thật ra cũng chẳng tác dụng được bao nhiêu. Một người đàn ông theo bạn trai đến gặp cha mẹ như Lục Hoài Du, trừ việc rảnh rỗi đến điểm du lịch dạo chơi ra thì còn làm được gì nữa.
Chung Minh Tranh vẫn luôn để ý nét mặt của Lục Hoài Du, thấy anh không phải đối bèn tiếp tục: “Chẳng hạn như nếu anh định hẹn hò với anh trai em nhưng thấy điểm du lịch có quá nhiều người, thì có thể khiến điểm du lịch đóng cửa bằng tấm thẻ này. Chỉ tạo điều kiện để hai anh du ngoạn thôi.”
Lục Hoài Du:!!!
Anh kinh ngạc rất lâu mới lấy lại tinh thần: “Làm thế được chứ?”
“Có gì không được!” Chung Minh Tranh nói bằng lẽ đương nhiên: “Dù sao toàn bộ danh lam thắng cảnh của núi Phụng Phi này đều do nhà em nhận thầu xây dựng, đương nhiên phải thỏa mãn nhu cầu của người trong nhà mình rồi.”
Nói xong lại nhỏ giọng: “Suy cho cùng anh của em cũng đâu dễ gì có người yêu.”
Nó cho rằng mình đã nhỏ giọng, ai ngờ cả Lục Hoài Du và Chung Minh Cẩn đều cùng nhìn nó. Lục Hoài Du thì ngoái đầu nhìn, còn Chung Minh Cẩn thì nhìn vào kính chiếu hậu.
Đối diện với Lục Hoài Du thì còn đỡ, nhưng vừa trông thấy khuôn mặt lạnh lùng của Chung Minh Cẩn từ trong kính chiếu hậu, Chung Minh Tranh lập tức nín thinh, lui về ghế sau không nói gì đến khi xuống xe.
Từ khi quen biết, Lục Hoài Du có thể thấy hẳn là Chung Minh Cẩn chưa từng thiếu thốn về mặt vật chất. Nhưng sau khi biết trang web kia do họ hàng của cậu mở, lại thêm cái nhìn bằng chứng này, anh không ngờ rằng lại có tiền như vậy.
Đối với một danh lam thắng cảnh lớn như núi Phụng Phi, việc nhận thầu chắc chắn sẽ không kéo dài trong vài năm hay mười mấy năm. Có thể tưởng tượng sức mạnh kinh tế cần thiết phía sau chuyện này lớn đến cỡ nào.
Lục Hoài Du chợt cảm thấy dường như khả năng kiếm tiền của mình cũng không mạnh đến thế, đầu óc anh như bị co rút, cúi đầu nhắn tin hỏi Nguyễn Sơ Tình: “Chị Nguyễn nè, cảm giác gả vào nhà hào phú như thế nào vậy ạ?”
Nguyễn Sơ Tình trả lời trong vài giây: “Nhà của Chung tiên sinh là nhà hào phú?”
Lục Hoài Du nhanh chóng cất điện thoại vào túi, thầm nói, mình ở bên nhóc dễ thương chả liên quan đến việc gả hay lấy đâu nhé.
Xe dừng ở phía sau một miếu Đạo giáo, nơi đây là nơi du khách dừng lại. Sau khi Lục Hoài Du xuống xe thì thấy chẳng có ai khác ngoài họ, không khỏi hiếu kỳ: “Chúng ta tới rồi sao?”
“Chưa.” Chung Minh Cẩn chỉ vào mặt nước bị nhánh cây chặn lại cách đó không xa rồi nói: “Phải ngồi thuyền băng qua hồ nước kia rồi leo vài bậc thang nữa mới đến, xe không chạy lên phía trước được.”
Hồ nước nằm trên sườn núi không lớn, ngồi thuyền kéo 5, 6 phút là có thể đến bờ đối diện. Phong cảnh cũng vô cùng đẹp đẽ, đẹp hơn những điểm du lịch vừa đi qua rất nhiều.
Lục Hoài Du không hỏi tại sao không đặt nơi này làm điểm du lịch, dù sao cũng sắp đến cửa nhà rồi, còn là thánh địa Đạo giáo nên không chừng còn có truyền thuyết nào về cái hồ này thì sao.
Băng qua hồ rồi lại leo thêm trăm bậc đá, Lục Hoài Du thấp thoáng trông thấy vài căn nhà có trật tự dưới bóng cây cổ thụ xanh ngắt. Quay đầu nhìn lại, hồ nước vừa rồi trông như một viên đá quý màu xanh dưới chân, đẹp đến nỗi khiến người ta chẳng thể dời mắt.
Tuy nhiên lúc này đã có nhiều người hơn, Chung Minh Trang kéo hành lý nói: “Anh hai với anh Du đi gặp ba mẹ trước đi, để em kéo hành lý vào phòng cho anh nhé.”
“Không cần.” Chung Minh Cẩn nói: “Lát nữa tự bọn anh kéo về.”
Nghe Chung Minh Cẩn bảo Chung Minh Trang để lại, trong lòng Lục Hoài Du cũng thả lòng ít nhiều. Lúc chưa đến thì chẳng cảm thấy gì, giờ về đến nhà rồi, anh mới cảm thấy có chút căng thẳng.
Nhất là khi thấy đạo sĩ mặc đạo bào đi ngang qua, Lục Hoài Du không khỏi nghĩ rằng liệu ba mẹ Chung Minh Cẩn có ăn mặc thế này không.
Không nhịn được mà lo rằng sẽ ứng đối không tốt, mà Chung Minh Tranh là một người hoạt bát, nếu có nó ở đó nói chuyện thì bầu không khí chắc chắn sẽ thoải mái hơn nhiều.
Kết quả sự thật đã nhanh chóng chứng minh rằng Lục Hoài Du lo lắng nhiều rồi, bởi ba Chung và mẹ Chung đều ăn mặc bình thường. Sau khi thấy họ vào nhà, mẹ Chung vội vã đứng lên gọi: “Tiểu Du đến đây uống trà đi, ngồi xe lâu như vậy mệt lắm nhỉ.”
Mặc dù trông ba Chung có phần nghiêm túc, nhưng vẫn đứng lên gật đầu với anh coi như chào hỏi.
Có lẽ có một số người bẩm sinh đã có khí chất giống nhau, đừng nói là người nhiệt tình như mẹ Chung, dù người nghiêm túc như ba Chung, Lục Hoài Du cũng cảm thấy chắc chắn ông rất dễ ở chung nên không căng thẳng nữa.
Cười gọi chú và dì xong, lại trả lời vấn đề của mẹ Chung: “Con đến chẳng được bao nhiêu tiếng nên không mệt ạ.”
“Dì có chuẩn bị ít điểm tâm, hai đứa ăn lót dạ trước nhé.” Mẹ Chung cười nói: “Bữa trưa trong bếp phải đợi lát nữa mới xong.”
Lục Hoài Du nghe vậy bèn ngoan ngoãn ngồi xuống, ngược lại con trai như Chung Minh Cẩn, đi theo sau Lục Hoài Du nên thẳng thừng bị mẹ xem nhẹ.
Uống xong chén trà, Lục Hoài Du hàn huyên với mẹ Chung, lúc này người luôn im lặng là ba Chung chợt hỏi: “Tiểu Lục trời sinh đã có thể thấy âm sao?”
Lục Hoài Du nghe xong quay sang nhìn Chung Minh Cẩn theo bản năng.
Chung Minh Cẩn lắc đầu, tỏ ý không phải mình nói.
Nhìn động tác của họ, ba Chung cũng biết mình không nhìn nhầm: “Không phải Tiểu Cẩn nói với chú, mà tự chú nhìn ra.”
Lục Hoài Du gật đầu đáp: “Từ nhỏ đã có thể thấy những thứ đó rồi.”
Trong mắt ba Chung lóe lên tia vui mừng: “Trước kia con học thuật pháp ở đâu?”
“Trước kia con chưa từng học những thứ đó.” Lục Hoài Du đáp.
Ba Chung thở dài: “Đáng tiếc.”
“Mỗi ngày con có nghĩ đến những thứ khác ngoài thuật pháp không?” Mẹ Chung trừng ba Chung một cái, lại xoay qua nhìn Lục Hoài Du đầy thương tiếc: “Đứa trẻ đáng thương này, trời sinh đã thấy âm lại không có thuật pháp kề thân, mấy năm qua con sống không dễ dàng rồi.”
“Cũng tạm ạ.” Trong lòng Lục Hoài Du có chút chua xót, nhưng vẫn cười nói: “Trước đây con từng gặp được một… cao nhân hữu duyên. Người đó tặng một mặt dây chuyền bằng ngọc, có thể khiến ma quỷ không thể đến gần con.”
Ba Chung nghe xong cảm thấy hứng thú: “Mặt dây chuyền ngọc trông thế nào?”
Hiện tại có Chung Minh Cẩn bên cạnh, thật ra mặt dây chuyền ngọc đã chẳng còn tác dụng nên Lục Hoài Du suy nghĩ rồi cởi xuống đưa ba Chung xem.
Nhưng anh vừa lấy mặt dây chuyền ngọc ra khỏi áo, chợt nghe mẹ Chung ‘Ơ’ một tiếng: “Sao giống với mặt dây chuyền Tiểu Cẩn đeo hồi trước thế nhỉ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook