Bạn Trai Được Gió Lớn Thổi Tới
-
Chương 34
Editor: Hướng Nhật Quỳ
Những năm khi Lục Hoài Du ra mắt, anh đã chịu không ít việc bị nghi ngờ hay thậm chí là chửi rủa, nhưng vì tính chất công việc của mẹ Lục nên trước khi ra mắt, bà chưa bao giờ tìm hiểu về ngành này.
Về sau… dù đã biết được chút ít, nhưng lấy công việc của bà và ba Lục thì cũng chẳng giúp được gì.
Lại thêm việc Lục Hoài Du luôn không thích họ xem những thứ này.
Khi ấy cũng là do vô tình xem được chương trình ‘Kiểm Tra Đi’ này. Lúc đó bà còn rất kiêu ngạo, cho rằng thằng con nhà mình dù không phát triển theo phương diện học thuật, nhưng phương diện này thì vẫn xuất sắc như trước.
Vậy mà hôm sau khi ở trường, nghe các sinh viên thảo luận mới biết rằng có người nghi ngờ Lục Hoài Du biết trước đáp án.
Mẹ Lục rất tức giận, từ nhỏ Lục Hoài Du đã thông minh hơn các bạn cùng lứa rất nhiều, nói là gặp đến đâu nhớ đến đó cũng chẳng quá đáng. Thế nên những câu hỏi trong chương trình ngày hôm qua, đối với anh vốn chẳng cần phải biết trước đáp án.
Sau đó người của tổ tiết mục tìm đến đây, bà lập tức động lòng. Bà muốn dùng danh nghĩa của một học giả, thậm chí là thân phận của một người mẹ để đứng ra nói cho khác giả biết rằng con trai bà chính là đứa ưu tú như vậy đó.
Lục Hoài Du không biết mấy chuyện trong này, sau khi nghe mẹ Lục nói thì tâm trạng có chút phức tạp, nhưng nhìn chung vẫn vui vẻ nhiều hơn.
Bởi vậy khi nghe nữ MC hỏi anh có phải từ nhỏ đã rất lợi hại hay không, anh đã vui vẻ trả lời: “Hồi bé tính cách của tôi khá quái gở, không thích chơi với mọi người, thường xuyên trốn ở nhà đọc sách. Khi ấy tuổi còn nhỏ ấy mà, nên trí nhớ sẽ tốt hơn rất nhiều, rất dễ xem qua là thuộc ngay.”
Nữ MC thoáng sửng sốt, sau đó nghiêm mặt: “Vẫn nên mau chóng lấy đề thi ra đã, tôi sợ hỏi thêm thì rất nhiều học sinh đang phiền não vùi đầu học thuộc bài trước TV sẽ đổi kênh mất.”
Các thí sinh trên sân khấu khác đều phát ra tiếng cười thiện ý. Việc Lục Hoài Du có đả kích khán giả trước TV hay không thì họ không biết, dù thế nào thì chắc chắc sẽ không đả kích đến họ, có thể tham gia được chương trình này, ai mà chẳng có chỗ hơn người? Sự ưu tú của đối thủ chỉ càng khiến họ nhem nhóm ý chí chiến đấu của họ mà thôi.
Sau cuộc thi, không rõ có phải trùng hợp hay không mà trừ cướp được mấy đề thông thường để trả lời thì Lục Hoài Du không lấy những đề trong phương diện văn học nữa, đương nhiên cũng không thể nhận được lời nhận xét từ mẹ Lục. Song cho dù những đề thi khác chiếm đa số, thì biểu hiện hôm nay của anh vẫn xuất sắc như trước.
Còn chiếm vị trí đầu tiên trong ba tổ.
Sau khi MC nói xong câu chúc mừng, đến phiên tổ chiến thắng nói lời cảm ơn. Nữ MC cười một cách gian xảo, rồi hỏi: “Hôm nay vừa hay có mẹ của một thí sinh đến hiện trường, ba vị có nghĩ ra được câu gì muốn nói với mẹ không?”
Lục Hoài Du tỉnh bơ lùi về sau một bước, để hai người đồng đội nói trước.
Lúc đến lượt anh, anh lại cảm ơn sự phối hợp của đồng đội trước.
Người MC đúng lúc tiếp lời: “Còn muốn nói gì với mẹ không?”
Lục Hoài Du sờ bụng, khoa trương đáp: “Mẹ ơi, con đói.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, tiếp đó cười phá lên, người MC cũng không nhịn được mà cười: “Chỉ nhiêu đây thôi?”
Lục Hoài Du: “Đói bụng còn chưa quan trọng hả?”
“Là rất quan trọng ấy.” MC nói: “Thế nên chương trình hôm nay đến đây là kết thúc, tôi cũng muốn về nhà ăn bữa khuyên do mẹ tôi nấu đây này.”
Sau khi kết thúc, mẹ Lục tạm biệt với mấy vị giám khảo khách quý khác ở hậu trường. Lục Hoài Du không có việc gì làm nên đứng ở một góc sáng ngay bên cạnh nhắn tin cho Chung Minh Cẩn.
Lúc đến anh quên nói cho nó biết rằng mẹ anh cũng tới tham gia chương trình này, lát nữa bất kể mẹ Lục chọn ở khách sạn hay về nhà thì anh cũng phải đưa bà về, không nói thì anh sợ Chung Minh Cẩn sẽ không ngủ mà chờ anh về mất.
Lục Hoài Du vẫn luôn cúi đầu gõ chữ nên không chú ý có người rón rén đến gần. Người bước đến trước mặt mới phản ứng lại rồi vội cất điện thoại đi: “Có chuyện gì không?”
Vương Khả Khả vẫn mặc chiếc quần jean rách lần trước, nhưng mái tóc nhuộm đã chuyển từ tím sang đỏ, nét mặt cũng bớt hống hách hơn nhiều. Thấy Lục Hoài Du đặt câu hỏi thì dừng bước rồi muốn lùi về, nhưng chẳng rõ đang nghĩ tới điều gì mà vẫn ngừng lại, nói có chút mất tự nhiên: “Xin lỗi nha anh Lục, hôm đó em không nên hỏi anh như thế.”
Lục Hoài Du thoáng sửng sốt, mới nhớ ra chuyện cậu ta nói chính là lần đầu tiên gặp nhau, thằng nhóc này đã hỏi anh có thể giải được phương trình bậc 2 hay không, khiến anh không khỏi nở nụ cười rồi nói một cách trêu chọc: “Vậy lần tới nhóc định hỏi anh thế nào đây?”
Vương Khả Khả ngẩn ra, lại giương cặp mắt phát sáng hỏi: “Thì hỏi anh Lục anh lợi hại thế này, tại sao lại đến giới giải trí để quay mấy bộ phim rác ấy.”
Đúng là chẳng nể nan gì. Lục Hoài Du vươn tay đan vào mái đầu đỏ đen của cậu ta mà vò, mới chậm rãi nói: “Nói phim khác được không, chủ yếu là anh đẹp trai thế này, nếu không thể để đồng bào cả nước thưởng thức được thì thật rất đáng tiếc.”
Vương Khả Khả nghe vậy khẽ run lên, sau đó như muốn chạy trốn.
Lục Hoài Du lắc đầu lẩm bẩm: “Còn tưởng là nhóc rất thích cách nói chuyện thế này chứ.”
Sau khi Vương Khả Khả chạy, mẹ Lục cũng tạm biệt xong với những người khác, hai mẹ con bèn dẫn anh em Lâm Nguyên Lâm Tuyền đi về phía hầm để xe.
Đến khi lên xe, Lục Hoài Du mới hỏi mẹ Lục: “Tối nay mẹ ở đây nghỉ ngơi một đêm hay về nhà?”
Mẹ Lục nghe xong nhìn sang Lục Hoài Du, trong mắt ẩn chứa vẻ chờ mong, không nói gì.
Nhưng Lục Hoài Du lại không nhận ra: “Nếu ở đây nghỉ ngơi một đêm thì bây giờ con sẽ đặt khách sạn cho mẹ, còn nếu về thì đoán chừng gần 12 giờ mới về đến nhà.”
“Về nhà đi.” Mẹ Lục rũ mắt, lúc sau lại như tìm cho mình một lý do: “Hôm nay mẹ cũng không mang quần áo theo để tắm.”
Lâm Nguyên biết nhà Lục Hoài Du ở đâu nên sau khi nghe hai mẹ con nói chuyện, đến ngã tư kế tiếp rồi lặng lẽ quay đầu đổi hướng.
Lâm Tuyền ngồi ở ghế phụ muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị Lâm Nguyên trừng mắt trở lại.
Trong xe nhất thời im lặng nên có phần xấu hổ. Lát sau Lục Hoài Du lấy ra một chai nước từ tủ đá nhỏ rồi vặn nắp đưa cho mẹ: “Uống nước đi, nếu mệt thì cứ ngủ một lát, đến rồi con gọi mẹ.”
“Mẹ không mệt.” Mẹ Lục uống một hớp, sau đó đậy nắp bình lại, cũng không bỏ chai xuống mà cứ cầm trong tay.
Chốc lát sau, bà dò hỏi: “Tiểu Du à, con có thể nói cho mẹ biết công việc gần đây của con không, mẹ nghe người ta bảo, lúc trước có người nói xấu con nuôi…”
Nói tới đây, mẹ Lục bỗng ngừng lại, mặt mày lo lắng nhìn Lục Hoài Du một cái.
Sau khi trầm mặc một lúc, Lục Hoài Du im lặng thở dài: “Không có gì đâu ạ, chuyện họ muốn nói xấu con đã bị con biết trước, đã phản kích lại rồi.”
Những chuyện này mẹ Lục đã thấy từ trên tin tức, nhưng khi nghe Lục Hoài Du tự nói ra vẫn thấy vui vẻ phần nào.
Chỉ có Lâm Tuyền ngồi ở ghế phụ, dưới ánh mắt sắc như dao của anh mình, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói: “Anh Lục siêu lợi hại luôn ấy ạ.”
Mẹ Lục nghe thế bèn nhoài người lên phía trước, cảm thấy rất hứng thú: “Tiểu Du lợi hại thế nào?”
Thế là Lâm Tuyền nói liên miên về chuyện Lục Hoài Du trù tính Lương Vũ Hành, mẹ Lục nghe rất say sưa, thi thoảng còn hỏi một hai câu khiến trong xe nhất thời náo nhiệt hơn hẳn.
Nói xong ân oán với Lương Vũ Hành, Lâm Tuyền lặng lẽ quay đầu nhìn Lục Hoài Du, thấy anh không có ý ngăn cản bèn nói tiếp mấy chuyện thú vị của anh ở trường quay.
Đến khi tới cổng tiểu khu của nhà Lục Hoài Du, Lâm Tuyền vẫn chưa có xu hướng dừng lại. Mãi khi xe đậu dưới lầu, mẹ Lục trông thấy cảnh vật quen thuộc bên ngoài mới nhỏ giọng nhắc: “Đến rồi kìa.”
Lục Hoài Du: “Ừm, đường hôm nay đi rất thuật lợi, không có kẹt xe.”
Mẹ Lục không nói gì, cũng chẳng xuống xe, một lúc sau mới nói: “Tiểu Du này, trước đó con có bảo mình đói bụng ở đài truyền hình, có muốn đi lên ăn chút gì rồi đi không, ba của con vừa bảo với mẹ đã nấu xong cả rồi.”
“Được ạ.” Lục Hoài Du dứt khoát đáp rồi cầm túi giấy luôn đặt ở trên xe đi xuống trước, bước tới bên kia mở cửa xe cho mẹ.
Mẹ Lục vui vẻ xách túi lớn túi nhỏ của mình, gọi Lâm Nguyên và Lâm Tuyền lại: “Tiểu Nguyên và Tiểu Tuyền cũng lên cùng đi, ba của Tiểu Du nấu nhiều lắm.”
Tòa nhà này là nơi mà gia đình Lục Hoài Du ở, hầu như đồng nghiệp của mẹ Lục và ba Lục đều sống ở đây. Giờ này là giờ mà mọi người gần như đã ngủ, trong thang máy ngoại trừ bọn họ thì chẳng còn ai khác, xung quanh đều vô cùng yên tĩnh.
Thời điểm đi tới cửa nhà, ấn chuông cửa một lúc mới nghe tiếng bước chân dồn dập của ba Lục vang lên, kế đó cửa được mở ra.
Lục Hoài Du gật đầu gọi: “Ba.”
“Về rồi.” Ba Lục lau tay lên tạp dề rồi xoay người lấy mấy đôi dép trong tủ giày ra đặt ở cửa: “Muộn rồi nên ba không pha trà, có ép mấy ly nước trái cây để trên bàn trà ấy. Mấy đứa ngồi xuống uống rồi nghỉ ngơi chút xíu, sủi cảo sẽ nấu xong ngay đây.”
Mẹ Lục nói: “Em đi múc sủi xảo đây.”
“Em cũng vất vả rồi, nói chuyện với mấy đứa nhỏ đi.” Ba Lục bảo.
Sau khi Lục Hoài Du ngồi lên ghế sofa, trước tiên bưng nước cam của ba Lục ép lên uống một hớp, sau đó mới đưa túi giấy to cho mẹ Lục: “Đây là quà mà khoảng thời gian trước mua được lúc con đến thành phố khác để tham dự sự kiện, vẫn chưa tặng cho hai người.”
Mẹ Lục nhìn thoáng qua, thấy trên cùng là một cái túi xách, bèn nói: “Mẹ có túi xách rồi, cái lần trước con mua cho mẹ ấy, mẹ còn chưa có dùng đây này.”
“Đây là kiểu mới nhất của năm nay đấy.” Lục Hoài Du khen: “Vả lại mẹ đeo hẳn sẽ rất đẹp.”
Mẹ Lục mới không thèm để ý tới cái nào mới hay không, chỉ cần là đồ Lục Hoài Du tặng thì bà đều thích cả.
Lúc nói chuyện, ba Lục đã múc sủi cảo ra rồi, Lâm Nguyên và Lâm Tuyền vội vã đứng dậy đến bưng phụ.
Sủi cảo được gói vừa trắng vừa mập, trông rất mê người, nước chấm cũng là tự tay ba Lục pha, giấm chua thì đưa cho Lâm Nguyên và Lâm Tuyền, còn lại đĩa dầu ớt nhỏ thì cho Lục Hoài Du.
Mọi người đã ăn chút gì đó trước khi quay trực tiếp nên giờ này đã sớm đói bụng. Lâm Nguyên và Lâm Tuyền cầm đũa lên rồi bắt đầu ăn, Lục Hoài Du nhìn một tô sủi cảo lớn trước mặt mà có chút buồn rầu.
Ba Lục thấy thế bèn hỏi: “Sao vậy? Không muốn ăn sủi cảo sao?”
“Không phải.” Lục Hoài Du đáp: “Sủi cảo hơi nhiều nên chắc là con sẽ ăn không hết.”
Từ khi ra mắt đã phải khống chế cân nặng nên anh rất ít khi ăn khuya. Cho dù thi thoảng ăn một lần thì cũng nếm mấy miếng rồi dừng, một tô sủi cảo lớn ở trước mặt này, thật sự phải đắn đo rất nhiều.
“Ăn trước đi, ăn không hết thì chừa lại.” Mẹ Lục bảo: “Con gầy lắm rồi, ăn nhiều chút mới được.”
Sau khi Lục Hoài Du dạ một tiếng thì vùi đầu ăn hết sủi cảo.
Cuối cùng tuy ăn khá trễ, nhưng tô sủi cảo lớn vẫn được Lục Hoài Du quét sạch.
Anh ợ một tiếng rồi nói: “Con đi rửa chén.”
Mẹ Lục vội ngăn: “Để mẹ dọn dẹp là được rồi, con nghỉ ngơi đi.”
“Không sao đâu, thời gian cũng chẳng còn sớm nữa, mẹ với ba đi nghỉ sớm chút đi.”
Mẹ Lục vẫn chưa từ bỏ ý định, dò hỏi: “Vậy còn con?”
Lục Hoài Du cúi đầu thu dọn chén đĩa trên bàn trà: “Ngày mai con còn có việc, lát nữa thì đi rồi.”
“Ừm.” Mẹ Lục đáp lại một tiếng, lại dặn dò: “Ngày thường đừng làm việc vất vả quá, nếu con muốn mua gì thì cứ nói, trong tay mẹ và ba con vẫn còn tiền mà.”
Tay Lục Hoài Du khựng lại, rồi gật đầu đáp: “Con biết rồi.”
Nói là rửa chén, nhưng thật ra chỉ là bỏ chén đũa đã dọn dẹp vào máy rửa chén mà thôi. Thời điểm Lục Hoài Du ra khỏi phòng bếp, ba Lục và mẹ Lục vẫn ngồi ở phòng khách như cũ, anh đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, sắp 1 giờ rồi, bèn nói: “Hai người mau đi nghỉ ngơi đi, con đi trước đây.”
Ba Lục ừ một tiếng rồi đứng lên tiễn họ tới cửa, còn dặn dò: “Buổi tối lái xe chậm một chút.”
Xe đậu ở dưới lầu, trước khi lên xe Lục Hoài Du vô thức ngẩng đầu nhìn lên trên, tầng trệt hơi cao, nhưng vẫn có thể phân biệt rõ đèn phòng khách nhà anh vẫn sáng trưng.
Lâm Tuyền không nhịn được mà hỏi: “Anh Lục à, nếu không thì đêm nay anh ngủ lại nhà một đêm đi, ngày mai em đến đón anh?”
Lục Hoài Du mở cửa xe phía sau rồi ngồi vào, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Lâm Nguyên liếc mắt ra hiệu với Lâm Tuyền, ý bảo cậu ta mau ngồi vào để lái xe.
Nhà của Lục Hoài Du nằm ở cùng ngoại ô sát bên cạnh trường học của ba Lục và mẹ Lục, sau khi rời khỏi tiểu khu nhà mình thì chính là con đường nhỏ với hàng cây xum xuê.
Giờ này, trên đường trừ xe của bọn họ ra thì chẳng nhìn thấy chiếc xe thứ hai nào, trên đường vô cùng yên tĩnh.
Ba người vừa ăn no nên không khỏi thấy hơi buồn ngủ, Lâm Tuyền đang lái xe cũng chỉ gắng gượng xốc lại tinh thần.
Con đường tối tăm, Lâm Tuyền đang muốn mở chút nhạc nghe cho tỉnh người thì trông thấy con đường phía trước như bị ngăn lại, không khỏi kỳ quái: “Lúc đến chúng ta cũng đi con đường này, sao tối rồi còn thi công?”
Lục Hoài Du nghe vậy bèn ngẩng đầu nhìn qua theo bản năng, đến khi thấy rõ cảnh tượng phía trước thì cơn buồn ngủ vừa ập đến thoáng cái bị dọa cho bay mất, tóc gáy sau lưng cũng dựng cả lên.
Nơi đó làm gì có rào chắn của thi công ngăn lại chứ, vốn dĩ là một cổng vòm mang hình thù quái dị, chẳng qua khi đèn xe chiếu xuống, nó mới phản chiếu lại vô cùng giống như rào chắn thi công.
Lục Hoài Du suýt nữa đã bổ nhào cả người lên vị trí người lái, vội vã nói: “Dừng xe!”
Nhưng đã không kịp nữa rồi, vì khi xe băng qua cổng vòm, cảnh vật ngoài cửa xe cũng đột nhiên thay đổi.
Lâm Tuyền trông thấy một đám người mặc quần áo quái dị đi lại ngoài cửa sổ xe, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch, đến cả lời cũng quên nói.
Lâm Nguyên là điển hình của người theo chủ nghĩa duy vật, thấy một cảnh như thế thì thế giới quan bỗng tan thành từng mảnh, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Đó là ảo ảnh ư?”
Lục Hoài Du lườm anh ta: “Anh nói xem?”
Lúc này ‘người đi đường’ ngoài cửa sổ đã phát hiện chiếc xe này đột nhiên xông vào, một số người tách ra rồi chậm rãi lắc lư đi về phía bên này.
Biết rõ trên kính xe có dán màng một chiều, nhưng Lâm Tuyền vẫn cảm thấy ánh mắt của ‘cô gái’ nào đó bên ngoài đang đối diện với mình, không kìm được mà thận trọng hỏi: “Giờ phải làm sao đây?”
Lục Hoài Du nhanh chóng lấy mấy lá bùa trong túi ra rồi đưa cho Lâm Nguyên và Lâm Tuyền hai lá: “Để ở bên người, trước hết đừng nói gì cả.”
Anh cho hai anh em một lá bùa hộ mệnh, một lá Liễm Khí Phù, những thứ này Lục Hoài Du đã dùng sau khi nghe Chung Minh Cẩn giảng, cảm thấy việc chủ động học tập rất thú vị.
Không ngờ lại có đất dụng võ.
Sau khi ba người dán Liễm Khí Phù lên thì ‘người đi đường’ bên ngoài như thể chợt mất đi mục tiêu, bắt đầu lắc lư rời đi.
Lục Hoài Du thấy thế bèn thở phào, nhỏ giọng dặn dò Lâm Tuyền: “Lui về đường cũ đi.”
Lâm Tuyền sợ đến nỗi tay cũng run lên, thử vài lần mới khởi động xe được.
Lục Hoài Du cảm thấy tốc độ xe khi lui về vẫn đều đặn thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm tình hình bên ngoài.
Bóng người chen chúc lúc này gần như đã bị bỏ xa, những người còn lại cũng chỉ lắc lư không rõ mục đích. Lúc này, trong số họ có một bóng dáng đặc biệt rõ ràng đang còng lưng kích động tìm kiếm thứ gì đó.
“Bà ngoại.” Lục Hoài Du lẩm bẩm, ngay sau đó bảo Lâm Tuyền: “Dừng xe!”
Lâm Tuyền vốn đã sợ tới mức mọi hành động đều nghe theo Lục Hoài Du, nghe vậy thì đạp phanh xe, xe lập tức ngừng lại.
Lâm Nguyên vẫn còn chút lý trí, ngoái đầu hỏi Lục Hoài Du: “Làm sao vậy?”
“Hai người ở trên xe đừng đi đâu cả, tôi đi xuống một chuyến.” Lục Hoài Du nói.
Nói xong cũng chẳng chờ hai người họ phản ứng đã trực tiếp nghiêng người nhấn khóa thông minh, rồi mở cửa xuống xe.
Nghe thấy động tĩnh, ‘người đi đường’ vốn đã tản ra lại xoay người, nhưng người có tốc độ nhanh nhất vẫn là bà cụ đang liên tục tìm kiếm. Bà dùng tốc độ kinh người chạy đến bên cạnh Lục Hoài Du, nhưng trong nháy mắt sắp đến gần thì giống như đụng phải một thứ gì che chắn vô hình rồi bị bắn ngã xuống đất.
Lục Hoài Du muốn đến dìu, nhưng sau đó lại nghĩ tới điều gì rồi đưa tay tháo thứ mang trên cổ xuống.
Cụ bà thấy thề lạnh lùng nói: “Không được tháo!”
Lục Hoài Du khựng tay lại, rồi khẽ gọi: “Bà ngoại.”
Bà ngoại đứng dậy, hai người dựa vào trạm xe, bởi vì trên cổ Lục Hoài Du có đeo ngọc trụy[2] nên ‘người đi đường’ xung quanh không thể đến quá gần anh, bà ngoại cũng thế.
[2] Ngọc trụy: mặt dây chuyền bằng ngọc.
“Sao cháu lại ở chỗ này?” Bà ngoại nhíu mày hỏi.
“Cháu đưa mẹ về nhà, lúc trở về thì đi nhầm đường.” Lục Hoài Du giải thích một tiếng rồi đỏ mắt hỏi: “Hóa ra bà vẫn còn ở đây, nhưng sao bà chưa bao giờ đến tìm cháu?”
“Nhân quỷ thù đồ.” Bà ngoại thở dài: “Tiếp xúc nhiều với cháu cũng chẳng ích gì.”
Lục Hoài Du muốn phản bác vài câu, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã nghe bà nói tiếp: “Vừa rồi bà nhận ra hơi thở thoáng qua của cháu, là thứ gì hộ thân sao?”
Lục Hoài Du đáp: “Gần đây cháu quen được một người bạn, cậu ấy dạy cháu vẽ vài lá bùa, lá vừa rồi là một loại ấn giấu hơi thở.”
“Thật sao?” Trong mắt bà lộ vẻ vui mừng.
Lục Hoài Du khẳng định gật đầu.
“Thật thì tốt rồi, thật thì tốt rồi.” Bà ngoại vui đến mức liên tục lặp lại hai câu, sau đó như nghĩ tới điều gì, bà hỏi: “Người bạn kia của cháu như thế nào, trừ cậu ấy ra còn ai khác biết cháu có thể nhìn thấy ma quỷ như bà không?”
Nghe bà ngoại dùng từ ma quỷ để hình dung mình, lòng Lục Hoài Du vừa chua xót vừa khó chịu, nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười: “Bạn của cháu tốt lắm ạ, không chỉ dạy cháu vẽ bùa mà có cậu ấy ở đó, ma quỷ đều chẳng dám đến gần cháu nửa bước. Tính tình cũng rất chu đáo, cảm xúc của cháu thay đổi rất nhỏ cậu ấy cũng có thể nhận ra được, sau đó lại dùng cách của cậu ấy để an ủi cháu, lúc cháu mất ngủ còn vẽ An Miên Phù cho cháu nữa.”
“Trừ cậu ấy ra, còn có một người anh khác rất tốt với cháu cũng biết chuyện này.” Lục Hoài Du nói xong lại nhìn thoáng qua trong xe, sau đêm nay sẽ có thêm hai người nữa.
Anh bất giác nói một đống chuyện về Chung Minh Cẩn, không để ý rằng bà ngoại càng nghe thì ánh mắt càng kỳ lạ, cuối cùng lại hỏi Lục Hoài Du: “Vậy dáng vẻ của đứa nhỏ kia thế nào?”
Lục Hoài Du chẳng rõ sao bà muốn hỏi cái này, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Đáng yêu lắm ạ.”
“Cũng không tệ.” Bà ngoại cười tít mắt rồi gật đầu bảo: “Cháu phải đối xử thật tốt với cô ấy, đừng phụ lòng người ta.”
“Cháu biết rồi ạ.” Lục Hoài Du gật đầu, sau đó lại nghĩ tới điều gì, lại hỏi: “Trước đây cháu có đốt tiền cho bà một lần, bà nhận được chưa?”
“Nhận được rồi.” Bà ngoại cười: “Lần tới đừng đốt nhiều thế nữa, bà nghe người ta nói, giá tiền mà bọn cháu dùng cũng như bà thôi, mà bà giữ tiền ở bên cạnh cũng chẳng dùng để làm gì.”
Lục Hoài Du kiêu ngạo ưỡn ngực đáp: “Bà ngoại ơi bà không biết đó thôi, bây giờ cháu có khả năng kiếm tiền rồi đó.”
“Đương nhiên bà biết.” Bà ngoại nói: “Nhưng cháu phải giữ nhiều tiền ở bên người, sau này phải dùng tiền kết hôn sinh con nữa.”
Lục Hoài Du còn chẳng rõ đến cả đối tượng mình đã có hay chưa, sao lại nói tới mấy chuyện kết hôn sinh con xa lắc xa lơ thế này rồi. Nhưng vẫn gật đầu đáp: “Bà ngoại yên tâm đi, cháu có kế hoạch rồi.”
Còn việc bao giờ mới thực hiện kế hoạch thì phải xem bao giờ anh mới gặp được người mình thích đã.
Sau khi hàn huyên thêm vài câu, bà ngoại nói: “Ở đây không phải nơi để cháu ở lâu, mau rời đi đi.”
Lục Hoài Du lưu luyến: “Sau này, cháu nói là sau này thôi, thi thoảng cháu có thể đến gặp bà không?”
Bà ngoại chỉ cười, không hề đáp.
Lục Hoài Du đợi một hồi nhưng không đợi được kết quả mình muốn, bèn cắn răng chậm rãi xoay người.
Tay anh vừa đặt lên cửa xe, bà ngoại đột nhiên nói: “Tiểu Du, ba mẹ của cháu… Bà ngoại không hi vọng cháu tha thứ cho họ, chỉ mong lúc cháu rảnh rỗi có thể trở về ăn cùng họ một bữa cơm, thi thoảng ở lại nhà một ngày… Dẫu sao chuyện của năm đó, họ cũng không phải cố ý.”
Lục Hoài Du cúi đầu đáp: “Vâng ạ.”
“Mau trở về đi.” Bà ngoại phất tay rồi thấp giọng: “Bà và ba mẹ cháu đều rất yêu cháu.”
Lục Hoài Du mở cửa ra, nhanh chóng ngồi vào rồi dặn Lâm Tuyền: “Lái xe tiếp đi.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt của anh chưa từng rời khỏi cụ bà bên ngoài cửa sổ. Chẳng qua chiếc xe vốn đã sắp tới đường giới hạn nên sau khi Lâm Tuyền quay xe lại thì trở về con đường bình thường.
Sự ồn ào bỗng chốc tan đi, bóng người cũng chẳng còn, hai bên đường là đại thụ ngay ngắn, trên đường vẫn chỉ còn lẻ loi chiếc xe của bọn họ.
Cuối cùng Lục Hoài Du cũng không nhịn được, nước mắt vẫn luôn đảo quanh nơi hốc mắt cuối cùng cũng rơi xuống, không ngờ anh lại gặp được bà ngoại ở nơi này.
Sau khi xe lên cao tốc, xe cộ trên đường bắt đầu tăng lên, Lâm Nguyên và Lâm Tuyền cũng lấy lại tinh thần. Lâm Nguyên vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi Lục Hoài Du: “Ngư Ngư, vừa rồi chúng ta gặp phải cái gì vậy?”
“Đi sai đường, đến nơi không nên đến.” Lục Hoài Du đáp.
Về phần đến nơi nào thì cuộc trò chuyện ban nãy của anh và bà ngoại đã nói rất rõ ràng rồi.
Một lúc lâu sau Lâm Nguyên mới vui mừng nói: “May mà Ngư Ngư cậu biết mấy thứ này, bằng không tôi và Tiểu Tuyền cũng chẳng biết có về được không.”
Lục Hoài Du còn đang nghĩ tới chuyện vừa rồi nên không đáp.
Việc hôm nay còn lớn hơn cả chủ nghĩa duy vật của Lâm Nguyên, sau khi lên đường, ba người đều chẳng ai nói gì. Chỉ là lúc Lâm Tuyền lái xe đã cẩn thận hơn, hết sức tập trung tinh thần để lái xe, chỉ sợ lại sai đường.
Nhưng gặp phải âm lộ vốn là chuyện có xác suất rất nhỏ, sao có thể gặp hai lần trong một buổi tối cơ chứ.
Cả đường vô sự, đến khi xe chạy đến dưới lầu nhà Lục Hoài Du thì trời đã tờ mờ sáng.
Bọn họ rời khỏi nhà của Lục Hoài Du vào khoảng 1 giờ, dựa theo tốc độ thông thường thì khoảng 3 giờ là đến. Kết quả lại đi lầm đường, ba người cảm giác mình vốn ở trong đó chưa tới mấy phút, nhưng khi đi ra lại gần 3 tiếng đồng hồ, lại tiếp tục trở về nên thời gian một đêm cứ thế trôi qua.
Lục Hoài Du mở cửa xuống xe: “Trời sắp sáng rồi, hai người cũng mau trở về đi.”
“Không về.” Lâm Nguyên nói: “Vừa rồi tôi đã đặt một phòng của khách sạn bên cạnh, lát nữa cùng Tiểu Tuyền qua đó ngủ một lúc rồi nói sau.”
Đêm nay gặp phải chuyện thế này, tuy trời sắp sáng, nhưng không có Lục Hoài Du ở đây, bảo họ lái xe về một mình thì hai anh em họ vẫn hơi sợ.
Bản thân Lục Hoài Du cũng mệt không chịu được, bởi vậy chỉ gật đầu: “Vậy thì nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Lúc về đến nhà, Lục Hoài Du cố tình làm động tác mở cửa thật nhẹ nhàng, giờ này Chung Minh Cẩn hẳn đã sắp dậy nên anh sợ sẽ làm ồn tới nó.
Kết quả vừa mở cửa đã thấy chiếc đèn sàn bên cạnh sofa vẫn sáng, Chung Minh Cẩn nương theo tiếng động ngẩng đầu lên: “Anh về rồi.”
Trong lòng Lục Hoài Du ấm áp, nhưng vẫn ngạc nhiên nhiều hơn: “Sao còn chưa ngủ?”
Chung Minh Cẩn không đáp, mà hỏi: “Đêm nay anh gặp phải thứ gì?” Dùng một lúc nó lại nói: “Trên người anh có quỷ khí rất nồng nặc.”
“Lúc trở về có lái nhầm đường.” Giọng Lục Hoài Du có phần khó khăn: “Ở đó tao gặp được bà ngoại của mình.”
Chung Minh Cẩn nghe vậy chỉ nhìn Lục Hoài Du một cái, sau khi thấy anh nói xong câu này, dường như mệt đến buông thõng cả vai thì không nói thêm gì.
Nếu anh không muốn nói, Chung Minh Cẩn cũng sẽ không hỏi, chỉ bảo: “Trời sắp sáng rồi, mau rửa mặt rồi ngủ đi.”
“Ừm.” Lục Hoài Du nghe xong thì vọt vào phòng tắm qua loa, sau đó nằm thẳng cẳng trên giường.
Vốn dĩ anh cho rằng trải qua nhiều chuyện cả buổi tối thế này chắc chắn sẽ không ngủ được, ai ngờ vừa nằm xuống chốc lát thì suy nghĩ như rơi vào vũng lầy, mơ màng thiếp đi.
Chẳng qua sau khi vượt qua vũng lầy đó, Lục Hoài Du cảm giác bản thân như trở về khoảng thời gian vừa tối tăm vừa bất lực kia.
Những năm khi Lục Hoài Du ra mắt, anh đã chịu không ít việc bị nghi ngờ hay thậm chí là chửi rủa, nhưng vì tính chất công việc của mẹ Lục nên trước khi ra mắt, bà chưa bao giờ tìm hiểu về ngành này.
Về sau… dù đã biết được chút ít, nhưng lấy công việc của bà và ba Lục thì cũng chẳng giúp được gì.
Lại thêm việc Lục Hoài Du luôn không thích họ xem những thứ này.
Khi ấy cũng là do vô tình xem được chương trình ‘Kiểm Tra Đi’ này. Lúc đó bà còn rất kiêu ngạo, cho rằng thằng con nhà mình dù không phát triển theo phương diện học thuật, nhưng phương diện này thì vẫn xuất sắc như trước.
Vậy mà hôm sau khi ở trường, nghe các sinh viên thảo luận mới biết rằng có người nghi ngờ Lục Hoài Du biết trước đáp án.
Mẹ Lục rất tức giận, từ nhỏ Lục Hoài Du đã thông minh hơn các bạn cùng lứa rất nhiều, nói là gặp đến đâu nhớ đến đó cũng chẳng quá đáng. Thế nên những câu hỏi trong chương trình ngày hôm qua, đối với anh vốn chẳng cần phải biết trước đáp án.
Sau đó người của tổ tiết mục tìm đến đây, bà lập tức động lòng. Bà muốn dùng danh nghĩa của một học giả, thậm chí là thân phận của một người mẹ để đứng ra nói cho khác giả biết rằng con trai bà chính là đứa ưu tú như vậy đó.
Lục Hoài Du không biết mấy chuyện trong này, sau khi nghe mẹ Lục nói thì tâm trạng có chút phức tạp, nhưng nhìn chung vẫn vui vẻ nhiều hơn.
Bởi vậy khi nghe nữ MC hỏi anh có phải từ nhỏ đã rất lợi hại hay không, anh đã vui vẻ trả lời: “Hồi bé tính cách của tôi khá quái gở, không thích chơi với mọi người, thường xuyên trốn ở nhà đọc sách. Khi ấy tuổi còn nhỏ ấy mà, nên trí nhớ sẽ tốt hơn rất nhiều, rất dễ xem qua là thuộc ngay.”
Nữ MC thoáng sửng sốt, sau đó nghiêm mặt: “Vẫn nên mau chóng lấy đề thi ra đã, tôi sợ hỏi thêm thì rất nhiều học sinh đang phiền não vùi đầu học thuộc bài trước TV sẽ đổi kênh mất.”
Các thí sinh trên sân khấu khác đều phát ra tiếng cười thiện ý. Việc Lục Hoài Du có đả kích khán giả trước TV hay không thì họ không biết, dù thế nào thì chắc chắc sẽ không đả kích đến họ, có thể tham gia được chương trình này, ai mà chẳng có chỗ hơn người? Sự ưu tú của đối thủ chỉ càng khiến họ nhem nhóm ý chí chiến đấu của họ mà thôi.
Sau cuộc thi, không rõ có phải trùng hợp hay không mà trừ cướp được mấy đề thông thường để trả lời thì Lục Hoài Du không lấy những đề trong phương diện văn học nữa, đương nhiên cũng không thể nhận được lời nhận xét từ mẹ Lục. Song cho dù những đề thi khác chiếm đa số, thì biểu hiện hôm nay của anh vẫn xuất sắc như trước.
Còn chiếm vị trí đầu tiên trong ba tổ.
Sau khi MC nói xong câu chúc mừng, đến phiên tổ chiến thắng nói lời cảm ơn. Nữ MC cười một cách gian xảo, rồi hỏi: “Hôm nay vừa hay có mẹ của một thí sinh đến hiện trường, ba vị có nghĩ ra được câu gì muốn nói với mẹ không?”
Lục Hoài Du tỉnh bơ lùi về sau một bước, để hai người đồng đội nói trước.
Lúc đến lượt anh, anh lại cảm ơn sự phối hợp của đồng đội trước.
Người MC đúng lúc tiếp lời: “Còn muốn nói gì với mẹ không?”
Lục Hoài Du sờ bụng, khoa trương đáp: “Mẹ ơi, con đói.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, tiếp đó cười phá lên, người MC cũng không nhịn được mà cười: “Chỉ nhiêu đây thôi?”
Lục Hoài Du: “Đói bụng còn chưa quan trọng hả?”
“Là rất quan trọng ấy.” MC nói: “Thế nên chương trình hôm nay đến đây là kết thúc, tôi cũng muốn về nhà ăn bữa khuyên do mẹ tôi nấu đây này.”
Sau khi kết thúc, mẹ Lục tạm biệt với mấy vị giám khảo khách quý khác ở hậu trường. Lục Hoài Du không có việc gì làm nên đứng ở một góc sáng ngay bên cạnh nhắn tin cho Chung Minh Cẩn.
Lúc đến anh quên nói cho nó biết rằng mẹ anh cũng tới tham gia chương trình này, lát nữa bất kể mẹ Lục chọn ở khách sạn hay về nhà thì anh cũng phải đưa bà về, không nói thì anh sợ Chung Minh Cẩn sẽ không ngủ mà chờ anh về mất.
Lục Hoài Du vẫn luôn cúi đầu gõ chữ nên không chú ý có người rón rén đến gần. Người bước đến trước mặt mới phản ứng lại rồi vội cất điện thoại đi: “Có chuyện gì không?”
Vương Khả Khả vẫn mặc chiếc quần jean rách lần trước, nhưng mái tóc nhuộm đã chuyển từ tím sang đỏ, nét mặt cũng bớt hống hách hơn nhiều. Thấy Lục Hoài Du đặt câu hỏi thì dừng bước rồi muốn lùi về, nhưng chẳng rõ đang nghĩ tới điều gì mà vẫn ngừng lại, nói có chút mất tự nhiên: “Xin lỗi nha anh Lục, hôm đó em không nên hỏi anh như thế.”
Lục Hoài Du thoáng sửng sốt, mới nhớ ra chuyện cậu ta nói chính là lần đầu tiên gặp nhau, thằng nhóc này đã hỏi anh có thể giải được phương trình bậc 2 hay không, khiến anh không khỏi nở nụ cười rồi nói một cách trêu chọc: “Vậy lần tới nhóc định hỏi anh thế nào đây?”
Vương Khả Khả ngẩn ra, lại giương cặp mắt phát sáng hỏi: “Thì hỏi anh Lục anh lợi hại thế này, tại sao lại đến giới giải trí để quay mấy bộ phim rác ấy.”
Đúng là chẳng nể nan gì. Lục Hoài Du vươn tay đan vào mái đầu đỏ đen của cậu ta mà vò, mới chậm rãi nói: “Nói phim khác được không, chủ yếu là anh đẹp trai thế này, nếu không thể để đồng bào cả nước thưởng thức được thì thật rất đáng tiếc.”
Vương Khả Khả nghe vậy khẽ run lên, sau đó như muốn chạy trốn.
Lục Hoài Du lắc đầu lẩm bẩm: “Còn tưởng là nhóc rất thích cách nói chuyện thế này chứ.”
Sau khi Vương Khả Khả chạy, mẹ Lục cũng tạm biệt xong với những người khác, hai mẹ con bèn dẫn anh em Lâm Nguyên Lâm Tuyền đi về phía hầm để xe.
Đến khi lên xe, Lục Hoài Du mới hỏi mẹ Lục: “Tối nay mẹ ở đây nghỉ ngơi một đêm hay về nhà?”
Mẹ Lục nghe xong nhìn sang Lục Hoài Du, trong mắt ẩn chứa vẻ chờ mong, không nói gì.
Nhưng Lục Hoài Du lại không nhận ra: “Nếu ở đây nghỉ ngơi một đêm thì bây giờ con sẽ đặt khách sạn cho mẹ, còn nếu về thì đoán chừng gần 12 giờ mới về đến nhà.”
“Về nhà đi.” Mẹ Lục rũ mắt, lúc sau lại như tìm cho mình một lý do: “Hôm nay mẹ cũng không mang quần áo theo để tắm.”
Lâm Nguyên biết nhà Lục Hoài Du ở đâu nên sau khi nghe hai mẹ con nói chuyện, đến ngã tư kế tiếp rồi lặng lẽ quay đầu đổi hướng.
Lâm Tuyền ngồi ở ghế phụ muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị Lâm Nguyên trừng mắt trở lại.
Trong xe nhất thời im lặng nên có phần xấu hổ. Lát sau Lục Hoài Du lấy ra một chai nước từ tủ đá nhỏ rồi vặn nắp đưa cho mẹ: “Uống nước đi, nếu mệt thì cứ ngủ một lát, đến rồi con gọi mẹ.”
“Mẹ không mệt.” Mẹ Lục uống một hớp, sau đó đậy nắp bình lại, cũng không bỏ chai xuống mà cứ cầm trong tay.
Chốc lát sau, bà dò hỏi: “Tiểu Du à, con có thể nói cho mẹ biết công việc gần đây của con không, mẹ nghe người ta bảo, lúc trước có người nói xấu con nuôi…”
Nói tới đây, mẹ Lục bỗng ngừng lại, mặt mày lo lắng nhìn Lục Hoài Du một cái.
Sau khi trầm mặc một lúc, Lục Hoài Du im lặng thở dài: “Không có gì đâu ạ, chuyện họ muốn nói xấu con đã bị con biết trước, đã phản kích lại rồi.”
Những chuyện này mẹ Lục đã thấy từ trên tin tức, nhưng khi nghe Lục Hoài Du tự nói ra vẫn thấy vui vẻ phần nào.
Chỉ có Lâm Tuyền ngồi ở ghế phụ, dưới ánh mắt sắc như dao của anh mình, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói: “Anh Lục siêu lợi hại luôn ấy ạ.”
Mẹ Lục nghe thế bèn nhoài người lên phía trước, cảm thấy rất hứng thú: “Tiểu Du lợi hại thế nào?”
Thế là Lâm Tuyền nói liên miên về chuyện Lục Hoài Du trù tính Lương Vũ Hành, mẹ Lục nghe rất say sưa, thi thoảng còn hỏi một hai câu khiến trong xe nhất thời náo nhiệt hơn hẳn.
Nói xong ân oán với Lương Vũ Hành, Lâm Tuyền lặng lẽ quay đầu nhìn Lục Hoài Du, thấy anh không có ý ngăn cản bèn nói tiếp mấy chuyện thú vị của anh ở trường quay.
Đến khi tới cổng tiểu khu của nhà Lục Hoài Du, Lâm Tuyền vẫn chưa có xu hướng dừng lại. Mãi khi xe đậu dưới lầu, mẹ Lục trông thấy cảnh vật quen thuộc bên ngoài mới nhỏ giọng nhắc: “Đến rồi kìa.”
Lục Hoài Du: “Ừm, đường hôm nay đi rất thuật lợi, không có kẹt xe.”
Mẹ Lục không nói gì, cũng chẳng xuống xe, một lúc sau mới nói: “Tiểu Du này, trước đó con có bảo mình đói bụng ở đài truyền hình, có muốn đi lên ăn chút gì rồi đi không, ba của con vừa bảo với mẹ đã nấu xong cả rồi.”
“Được ạ.” Lục Hoài Du dứt khoát đáp rồi cầm túi giấy luôn đặt ở trên xe đi xuống trước, bước tới bên kia mở cửa xe cho mẹ.
Mẹ Lục vui vẻ xách túi lớn túi nhỏ của mình, gọi Lâm Nguyên và Lâm Tuyền lại: “Tiểu Nguyên và Tiểu Tuyền cũng lên cùng đi, ba của Tiểu Du nấu nhiều lắm.”
Tòa nhà này là nơi mà gia đình Lục Hoài Du ở, hầu như đồng nghiệp của mẹ Lục và ba Lục đều sống ở đây. Giờ này là giờ mà mọi người gần như đã ngủ, trong thang máy ngoại trừ bọn họ thì chẳng còn ai khác, xung quanh đều vô cùng yên tĩnh.
Thời điểm đi tới cửa nhà, ấn chuông cửa một lúc mới nghe tiếng bước chân dồn dập của ba Lục vang lên, kế đó cửa được mở ra.
Lục Hoài Du gật đầu gọi: “Ba.”
“Về rồi.” Ba Lục lau tay lên tạp dề rồi xoay người lấy mấy đôi dép trong tủ giày ra đặt ở cửa: “Muộn rồi nên ba không pha trà, có ép mấy ly nước trái cây để trên bàn trà ấy. Mấy đứa ngồi xuống uống rồi nghỉ ngơi chút xíu, sủi cảo sẽ nấu xong ngay đây.”
Mẹ Lục nói: “Em đi múc sủi xảo đây.”
“Em cũng vất vả rồi, nói chuyện với mấy đứa nhỏ đi.” Ba Lục bảo.
Sau khi Lục Hoài Du ngồi lên ghế sofa, trước tiên bưng nước cam của ba Lục ép lên uống một hớp, sau đó mới đưa túi giấy to cho mẹ Lục: “Đây là quà mà khoảng thời gian trước mua được lúc con đến thành phố khác để tham dự sự kiện, vẫn chưa tặng cho hai người.”
Mẹ Lục nhìn thoáng qua, thấy trên cùng là một cái túi xách, bèn nói: “Mẹ có túi xách rồi, cái lần trước con mua cho mẹ ấy, mẹ còn chưa có dùng đây này.”
“Đây là kiểu mới nhất của năm nay đấy.” Lục Hoài Du khen: “Vả lại mẹ đeo hẳn sẽ rất đẹp.”
Mẹ Lục mới không thèm để ý tới cái nào mới hay không, chỉ cần là đồ Lục Hoài Du tặng thì bà đều thích cả.
Lúc nói chuyện, ba Lục đã múc sủi cảo ra rồi, Lâm Nguyên và Lâm Tuyền vội vã đứng dậy đến bưng phụ.
Sủi cảo được gói vừa trắng vừa mập, trông rất mê người, nước chấm cũng là tự tay ba Lục pha, giấm chua thì đưa cho Lâm Nguyên và Lâm Tuyền, còn lại đĩa dầu ớt nhỏ thì cho Lục Hoài Du.
Mọi người đã ăn chút gì đó trước khi quay trực tiếp nên giờ này đã sớm đói bụng. Lâm Nguyên và Lâm Tuyền cầm đũa lên rồi bắt đầu ăn, Lục Hoài Du nhìn một tô sủi cảo lớn trước mặt mà có chút buồn rầu.
Ba Lục thấy thế bèn hỏi: “Sao vậy? Không muốn ăn sủi cảo sao?”
“Không phải.” Lục Hoài Du đáp: “Sủi cảo hơi nhiều nên chắc là con sẽ ăn không hết.”
Từ khi ra mắt đã phải khống chế cân nặng nên anh rất ít khi ăn khuya. Cho dù thi thoảng ăn một lần thì cũng nếm mấy miếng rồi dừng, một tô sủi cảo lớn ở trước mặt này, thật sự phải đắn đo rất nhiều.
“Ăn trước đi, ăn không hết thì chừa lại.” Mẹ Lục bảo: “Con gầy lắm rồi, ăn nhiều chút mới được.”
Sau khi Lục Hoài Du dạ một tiếng thì vùi đầu ăn hết sủi cảo.
Cuối cùng tuy ăn khá trễ, nhưng tô sủi cảo lớn vẫn được Lục Hoài Du quét sạch.
Anh ợ một tiếng rồi nói: “Con đi rửa chén.”
Mẹ Lục vội ngăn: “Để mẹ dọn dẹp là được rồi, con nghỉ ngơi đi.”
“Không sao đâu, thời gian cũng chẳng còn sớm nữa, mẹ với ba đi nghỉ sớm chút đi.”
Mẹ Lục vẫn chưa từ bỏ ý định, dò hỏi: “Vậy còn con?”
Lục Hoài Du cúi đầu thu dọn chén đĩa trên bàn trà: “Ngày mai con còn có việc, lát nữa thì đi rồi.”
“Ừm.” Mẹ Lục đáp lại một tiếng, lại dặn dò: “Ngày thường đừng làm việc vất vả quá, nếu con muốn mua gì thì cứ nói, trong tay mẹ và ba con vẫn còn tiền mà.”
Tay Lục Hoài Du khựng lại, rồi gật đầu đáp: “Con biết rồi.”
Nói là rửa chén, nhưng thật ra chỉ là bỏ chén đũa đã dọn dẹp vào máy rửa chén mà thôi. Thời điểm Lục Hoài Du ra khỏi phòng bếp, ba Lục và mẹ Lục vẫn ngồi ở phòng khách như cũ, anh đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, sắp 1 giờ rồi, bèn nói: “Hai người mau đi nghỉ ngơi đi, con đi trước đây.”
Ba Lục ừ một tiếng rồi đứng lên tiễn họ tới cửa, còn dặn dò: “Buổi tối lái xe chậm một chút.”
Xe đậu ở dưới lầu, trước khi lên xe Lục Hoài Du vô thức ngẩng đầu nhìn lên trên, tầng trệt hơi cao, nhưng vẫn có thể phân biệt rõ đèn phòng khách nhà anh vẫn sáng trưng.
Lâm Tuyền không nhịn được mà hỏi: “Anh Lục à, nếu không thì đêm nay anh ngủ lại nhà một đêm đi, ngày mai em đến đón anh?”
Lục Hoài Du mở cửa xe phía sau rồi ngồi vào, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Lâm Nguyên liếc mắt ra hiệu với Lâm Tuyền, ý bảo cậu ta mau ngồi vào để lái xe.
Nhà của Lục Hoài Du nằm ở cùng ngoại ô sát bên cạnh trường học của ba Lục và mẹ Lục, sau khi rời khỏi tiểu khu nhà mình thì chính là con đường nhỏ với hàng cây xum xuê.
Giờ này, trên đường trừ xe của bọn họ ra thì chẳng nhìn thấy chiếc xe thứ hai nào, trên đường vô cùng yên tĩnh.
Ba người vừa ăn no nên không khỏi thấy hơi buồn ngủ, Lâm Tuyền đang lái xe cũng chỉ gắng gượng xốc lại tinh thần.
Con đường tối tăm, Lâm Tuyền đang muốn mở chút nhạc nghe cho tỉnh người thì trông thấy con đường phía trước như bị ngăn lại, không khỏi kỳ quái: “Lúc đến chúng ta cũng đi con đường này, sao tối rồi còn thi công?”
Lục Hoài Du nghe vậy bèn ngẩng đầu nhìn qua theo bản năng, đến khi thấy rõ cảnh tượng phía trước thì cơn buồn ngủ vừa ập đến thoáng cái bị dọa cho bay mất, tóc gáy sau lưng cũng dựng cả lên.
Nơi đó làm gì có rào chắn của thi công ngăn lại chứ, vốn dĩ là một cổng vòm mang hình thù quái dị, chẳng qua khi đèn xe chiếu xuống, nó mới phản chiếu lại vô cùng giống như rào chắn thi công.
Lục Hoài Du suýt nữa đã bổ nhào cả người lên vị trí người lái, vội vã nói: “Dừng xe!”
Nhưng đã không kịp nữa rồi, vì khi xe băng qua cổng vòm, cảnh vật ngoài cửa xe cũng đột nhiên thay đổi.
Lâm Tuyền trông thấy một đám người mặc quần áo quái dị đi lại ngoài cửa sổ xe, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch, đến cả lời cũng quên nói.
Lâm Nguyên là điển hình của người theo chủ nghĩa duy vật, thấy một cảnh như thế thì thế giới quan bỗng tan thành từng mảnh, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Đó là ảo ảnh ư?”
Lục Hoài Du lườm anh ta: “Anh nói xem?”
Lúc này ‘người đi đường’ ngoài cửa sổ đã phát hiện chiếc xe này đột nhiên xông vào, một số người tách ra rồi chậm rãi lắc lư đi về phía bên này.
Biết rõ trên kính xe có dán màng một chiều, nhưng Lâm Tuyền vẫn cảm thấy ánh mắt của ‘cô gái’ nào đó bên ngoài đang đối diện với mình, không kìm được mà thận trọng hỏi: “Giờ phải làm sao đây?”
Lục Hoài Du nhanh chóng lấy mấy lá bùa trong túi ra rồi đưa cho Lâm Nguyên và Lâm Tuyền hai lá: “Để ở bên người, trước hết đừng nói gì cả.”
Anh cho hai anh em một lá bùa hộ mệnh, một lá Liễm Khí Phù, những thứ này Lục Hoài Du đã dùng sau khi nghe Chung Minh Cẩn giảng, cảm thấy việc chủ động học tập rất thú vị.
Không ngờ lại có đất dụng võ.
Sau khi ba người dán Liễm Khí Phù lên thì ‘người đi đường’ bên ngoài như thể chợt mất đi mục tiêu, bắt đầu lắc lư rời đi.
Lục Hoài Du thấy thế bèn thở phào, nhỏ giọng dặn dò Lâm Tuyền: “Lui về đường cũ đi.”
Lâm Tuyền sợ đến nỗi tay cũng run lên, thử vài lần mới khởi động xe được.
Lục Hoài Du cảm thấy tốc độ xe khi lui về vẫn đều đặn thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm tình hình bên ngoài.
Bóng người chen chúc lúc này gần như đã bị bỏ xa, những người còn lại cũng chỉ lắc lư không rõ mục đích. Lúc này, trong số họ có một bóng dáng đặc biệt rõ ràng đang còng lưng kích động tìm kiếm thứ gì đó.
“Bà ngoại.” Lục Hoài Du lẩm bẩm, ngay sau đó bảo Lâm Tuyền: “Dừng xe!”
Lâm Tuyền vốn đã sợ tới mức mọi hành động đều nghe theo Lục Hoài Du, nghe vậy thì đạp phanh xe, xe lập tức ngừng lại.
Lâm Nguyên vẫn còn chút lý trí, ngoái đầu hỏi Lục Hoài Du: “Làm sao vậy?”
“Hai người ở trên xe đừng đi đâu cả, tôi đi xuống một chuyến.” Lục Hoài Du nói.
Nói xong cũng chẳng chờ hai người họ phản ứng đã trực tiếp nghiêng người nhấn khóa thông minh, rồi mở cửa xuống xe.
Nghe thấy động tĩnh, ‘người đi đường’ vốn đã tản ra lại xoay người, nhưng người có tốc độ nhanh nhất vẫn là bà cụ đang liên tục tìm kiếm. Bà dùng tốc độ kinh người chạy đến bên cạnh Lục Hoài Du, nhưng trong nháy mắt sắp đến gần thì giống như đụng phải một thứ gì che chắn vô hình rồi bị bắn ngã xuống đất.
Lục Hoài Du muốn đến dìu, nhưng sau đó lại nghĩ tới điều gì rồi đưa tay tháo thứ mang trên cổ xuống.
Cụ bà thấy thề lạnh lùng nói: “Không được tháo!”
Lục Hoài Du khựng tay lại, rồi khẽ gọi: “Bà ngoại.”
Bà ngoại đứng dậy, hai người dựa vào trạm xe, bởi vì trên cổ Lục Hoài Du có đeo ngọc trụy[2] nên ‘người đi đường’ xung quanh không thể đến quá gần anh, bà ngoại cũng thế.
[2] Ngọc trụy: mặt dây chuyền bằng ngọc.
“Sao cháu lại ở chỗ này?” Bà ngoại nhíu mày hỏi.
“Cháu đưa mẹ về nhà, lúc trở về thì đi nhầm đường.” Lục Hoài Du giải thích một tiếng rồi đỏ mắt hỏi: “Hóa ra bà vẫn còn ở đây, nhưng sao bà chưa bao giờ đến tìm cháu?”
“Nhân quỷ thù đồ.” Bà ngoại thở dài: “Tiếp xúc nhiều với cháu cũng chẳng ích gì.”
Lục Hoài Du muốn phản bác vài câu, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã nghe bà nói tiếp: “Vừa rồi bà nhận ra hơi thở thoáng qua của cháu, là thứ gì hộ thân sao?”
Lục Hoài Du đáp: “Gần đây cháu quen được một người bạn, cậu ấy dạy cháu vẽ vài lá bùa, lá vừa rồi là một loại ấn giấu hơi thở.”
“Thật sao?” Trong mắt bà lộ vẻ vui mừng.
Lục Hoài Du khẳng định gật đầu.
“Thật thì tốt rồi, thật thì tốt rồi.” Bà ngoại vui đến mức liên tục lặp lại hai câu, sau đó như nghĩ tới điều gì, bà hỏi: “Người bạn kia của cháu như thế nào, trừ cậu ấy ra còn ai khác biết cháu có thể nhìn thấy ma quỷ như bà không?”
Nghe bà ngoại dùng từ ma quỷ để hình dung mình, lòng Lục Hoài Du vừa chua xót vừa khó chịu, nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười: “Bạn của cháu tốt lắm ạ, không chỉ dạy cháu vẽ bùa mà có cậu ấy ở đó, ma quỷ đều chẳng dám đến gần cháu nửa bước. Tính tình cũng rất chu đáo, cảm xúc của cháu thay đổi rất nhỏ cậu ấy cũng có thể nhận ra được, sau đó lại dùng cách của cậu ấy để an ủi cháu, lúc cháu mất ngủ còn vẽ An Miên Phù cho cháu nữa.”
“Trừ cậu ấy ra, còn có một người anh khác rất tốt với cháu cũng biết chuyện này.” Lục Hoài Du nói xong lại nhìn thoáng qua trong xe, sau đêm nay sẽ có thêm hai người nữa.
Anh bất giác nói một đống chuyện về Chung Minh Cẩn, không để ý rằng bà ngoại càng nghe thì ánh mắt càng kỳ lạ, cuối cùng lại hỏi Lục Hoài Du: “Vậy dáng vẻ của đứa nhỏ kia thế nào?”
Lục Hoài Du chẳng rõ sao bà muốn hỏi cái này, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Đáng yêu lắm ạ.”
“Cũng không tệ.” Bà ngoại cười tít mắt rồi gật đầu bảo: “Cháu phải đối xử thật tốt với cô ấy, đừng phụ lòng người ta.”
“Cháu biết rồi ạ.” Lục Hoài Du gật đầu, sau đó lại nghĩ tới điều gì, lại hỏi: “Trước đây cháu có đốt tiền cho bà một lần, bà nhận được chưa?”
“Nhận được rồi.” Bà ngoại cười: “Lần tới đừng đốt nhiều thế nữa, bà nghe người ta nói, giá tiền mà bọn cháu dùng cũng như bà thôi, mà bà giữ tiền ở bên cạnh cũng chẳng dùng để làm gì.”
Lục Hoài Du kiêu ngạo ưỡn ngực đáp: “Bà ngoại ơi bà không biết đó thôi, bây giờ cháu có khả năng kiếm tiền rồi đó.”
“Đương nhiên bà biết.” Bà ngoại nói: “Nhưng cháu phải giữ nhiều tiền ở bên người, sau này phải dùng tiền kết hôn sinh con nữa.”
Lục Hoài Du còn chẳng rõ đến cả đối tượng mình đã có hay chưa, sao lại nói tới mấy chuyện kết hôn sinh con xa lắc xa lơ thế này rồi. Nhưng vẫn gật đầu đáp: “Bà ngoại yên tâm đi, cháu có kế hoạch rồi.”
Còn việc bao giờ mới thực hiện kế hoạch thì phải xem bao giờ anh mới gặp được người mình thích đã.
Sau khi hàn huyên thêm vài câu, bà ngoại nói: “Ở đây không phải nơi để cháu ở lâu, mau rời đi đi.”
Lục Hoài Du lưu luyến: “Sau này, cháu nói là sau này thôi, thi thoảng cháu có thể đến gặp bà không?”
Bà ngoại chỉ cười, không hề đáp.
Lục Hoài Du đợi một hồi nhưng không đợi được kết quả mình muốn, bèn cắn răng chậm rãi xoay người.
Tay anh vừa đặt lên cửa xe, bà ngoại đột nhiên nói: “Tiểu Du, ba mẹ của cháu… Bà ngoại không hi vọng cháu tha thứ cho họ, chỉ mong lúc cháu rảnh rỗi có thể trở về ăn cùng họ một bữa cơm, thi thoảng ở lại nhà một ngày… Dẫu sao chuyện của năm đó, họ cũng không phải cố ý.”
Lục Hoài Du cúi đầu đáp: “Vâng ạ.”
“Mau trở về đi.” Bà ngoại phất tay rồi thấp giọng: “Bà và ba mẹ cháu đều rất yêu cháu.”
Lục Hoài Du mở cửa ra, nhanh chóng ngồi vào rồi dặn Lâm Tuyền: “Lái xe tiếp đi.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt của anh chưa từng rời khỏi cụ bà bên ngoài cửa sổ. Chẳng qua chiếc xe vốn đã sắp tới đường giới hạn nên sau khi Lâm Tuyền quay xe lại thì trở về con đường bình thường.
Sự ồn ào bỗng chốc tan đi, bóng người cũng chẳng còn, hai bên đường là đại thụ ngay ngắn, trên đường vẫn chỉ còn lẻ loi chiếc xe của bọn họ.
Cuối cùng Lục Hoài Du cũng không nhịn được, nước mắt vẫn luôn đảo quanh nơi hốc mắt cuối cùng cũng rơi xuống, không ngờ anh lại gặp được bà ngoại ở nơi này.
Sau khi xe lên cao tốc, xe cộ trên đường bắt đầu tăng lên, Lâm Nguyên và Lâm Tuyền cũng lấy lại tinh thần. Lâm Nguyên vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi Lục Hoài Du: “Ngư Ngư, vừa rồi chúng ta gặp phải cái gì vậy?”
“Đi sai đường, đến nơi không nên đến.” Lục Hoài Du đáp.
Về phần đến nơi nào thì cuộc trò chuyện ban nãy của anh và bà ngoại đã nói rất rõ ràng rồi.
Một lúc lâu sau Lâm Nguyên mới vui mừng nói: “May mà Ngư Ngư cậu biết mấy thứ này, bằng không tôi và Tiểu Tuyền cũng chẳng biết có về được không.”
Lục Hoài Du còn đang nghĩ tới chuyện vừa rồi nên không đáp.
Việc hôm nay còn lớn hơn cả chủ nghĩa duy vật của Lâm Nguyên, sau khi lên đường, ba người đều chẳng ai nói gì. Chỉ là lúc Lâm Tuyền lái xe đã cẩn thận hơn, hết sức tập trung tinh thần để lái xe, chỉ sợ lại sai đường.
Nhưng gặp phải âm lộ vốn là chuyện có xác suất rất nhỏ, sao có thể gặp hai lần trong một buổi tối cơ chứ.
Cả đường vô sự, đến khi xe chạy đến dưới lầu nhà Lục Hoài Du thì trời đã tờ mờ sáng.
Bọn họ rời khỏi nhà của Lục Hoài Du vào khoảng 1 giờ, dựa theo tốc độ thông thường thì khoảng 3 giờ là đến. Kết quả lại đi lầm đường, ba người cảm giác mình vốn ở trong đó chưa tới mấy phút, nhưng khi đi ra lại gần 3 tiếng đồng hồ, lại tiếp tục trở về nên thời gian một đêm cứ thế trôi qua.
Lục Hoài Du mở cửa xuống xe: “Trời sắp sáng rồi, hai người cũng mau trở về đi.”
“Không về.” Lâm Nguyên nói: “Vừa rồi tôi đã đặt một phòng của khách sạn bên cạnh, lát nữa cùng Tiểu Tuyền qua đó ngủ một lúc rồi nói sau.”
Đêm nay gặp phải chuyện thế này, tuy trời sắp sáng, nhưng không có Lục Hoài Du ở đây, bảo họ lái xe về một mình thì hai anh em họ vẫn hơi sợ.
Bản thân Lục Hoài Du cũng mệt không chịu được, bởi vậy chỉ gật đầu: “Vậy thì nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Lúc về đến nhà, Lục Hoài Du cố tình làm động tác mở cửa thật nhẹ nhàng, giờ này Chung Minh Cẩn hẳn đã sắp dậy nên anh sợ sẽ làm ồn tới nó.
Kết quả vừa mở cửa đã thấy chiếc đèn sàn bên cạnh sofa vẫn sáng, Chung Minh Cẩn nương theo tiếng động ngẩng đầu lên: “Anh về rồi.”
Trong lòng Lục Hoài Du ấm áp, nhưng vẫn ngạc nhiên nhiều hơn: “Sao còn chưa ngủ?”
Chung Minh Cẩn không đáp, mà hỏi: “Đêm nay anh gặp phải thứ gì?” Dùng một lúc nó lại nói: “Trên người anh có quỷ khí rất nồng nặc.”
“Lúc trở về có lái nhầm đường.” Giọng Lục Hoài Du có phần khó khăn: “Ở đó tao gặp được bà ngoại của mình.”
Chung Minh Cẩn nghe vậy chỉ nhìn Lục Hoài Du một cái, sau khi thấy anh nói xong câu này, dường như mệt đến buông thõng cả vai thì không nói thêm gì.
Nếu anh không muốn nói, Chung Minh Cẩn cũng sẽ không hỏi, chỉ bảo: “Trời sắp sáng rồi, mau rửa mặt rồi ngủ đi.”
“Ừm.” Lục Hoài Du nghe xong thì vọt vào phòng tắm qua loa, sau đó nằm thẳng cẳng trên giường.
Vốn dĩ anh cho rằng trải qua nhiều chuyện cả buổi tối thế này chắc chắn sẽ không ngủ được, ai ngờ vừa nằm xuống chốc lát thì suy nghĩ như rơi vào vũng lầy, mơ màng thiếp đi.
Chẳng qua sau khi vượt qua vũng lầy đó, Lục Hoài Du cảm giác bản thân như trở về khoảng thời gian vừa tối tăm vừa bất lực kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook