"Hức......Đúng là như vậy, em đoán không sai." Quan Nghiên liên tục gật đầu, bỗng nhiên che miệng nức nở.
Tôi không lập tức an ủi Quan Nghiên, vì so với Quan Nghiên, Lục Hi đối với tôi quan trọng hơn —— mà cảm xúc hiện tại của cậu cũng không tốt.
Lời cậu vừa nói không phải là phỏng đoán, mà là cậu biết mình sẽ làm vậy, cho nên cậu biết bạn trai Quan Nghiên cũng sẽ làm như thế.

Cậu gần như nói ra chuyện cậu sẽ làm —— nếu tôi và Quan Nghiên giống nhau, luôn cãi nhau với cậu, rồi cuối cùng muốn chia tay cậu, nói là muốn rời khỏi cậu.
Lục Hi là người bị bệnh kiều, tôi biết; bạn trai Quan Nghiên cũng là người bị bệnh kiều, nhưng rất rõ ràng, Quan Nghiên đang không hiểu rõ tình hình, có lẽ chị không có một chút nhận thức gì về loại chuyện này.
Quan Nghiên vẫn khóc, đem mọi chuyện nói ra hết, nhưng e rằng chị ấy thật sự phải khóc thêm một hồi nữa.

Nhìn từ góc độ của người bình thường mà nói, gặp phải chuyện như vậy cũng đủ khiến người ta cảm thấy rất sợ hãi.
——nghĩ như vậy, có lẽ tôi đã sớm không còn là "Người thường" nữa rồi chăng?
Tôi ở trong lòng Lục Hi xoay người, ôm lấy cổ cậu, cùng cậu cọ cọ hai má.
"Tiểu Nhạc......" Tôi nghe thấy cậu nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng.
"Ừm, tớ đây." Tôi ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói, "Nghe tớ nói, cậu với bạn trai Quan Nghiên có chỗ giống nhau, nhưng tớ không phải Quan Nghiên, cậu cũng không phải anh ta, chúng ta sẽ không đi đến cái bước kia."
Tôi kề sát cậu, cho nên tôi lờ mờ cảm nhận được tim cậu chợt đập nhanh.
"......Ừ, sẽ không.


Tớ làm cậu lo lắng rồi, xin lỗi Tiểu Nhạc.

Nhưng có thể nghe cậu nói như vậy, tớ thật sự rất vui vẻ......"
"Đây có là cái gì, cậu là bạn trai tớ mà." Tôi ghé ở bên tai cậu im lặng cười rộ lên.
Lục Hi tựa hồ cảm thấy lỗ tai ngứa, cậu né tránh đi, tựa như trả thù cắn lấy tai tôi, nhẹ nhàng cắn một chút rồi nhanh chóng rời đi.
Nhịp tim đập loạn không nói lên lời đổi lại thành tôi.

Nhưng kẻ vui mừng là Lục Hi, cảm xúc đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Vì thế tôi cũng có tâm sức để ý đến cảm xúc của Quan Nghiên: "Quan Nghiên, chị khóc ra như vậy có thấy khá hơn chút nào không?"
"Chị không biết......!Nhưng hình như đã nhẹ nhõm một chút, không cần phải giữ chuyện về một người ở trong lòng." Quan Nghiên nhìn tôi nở nụ cười, "Chị dường như đã kể cho em chuyện gì đó rất đáng sợ......."
"Không có, chị đừng để ý, nói ra được là chuyện tốt." Tôi chân thành nói —— khách quan mà nói, đáng sợ thật sự chính là thanh niên 5 tốt Lục Hi ở trong mắt chị cơ!
"Đúng vậy, chuyện này không có đáng sợ như chị nghĩ đâu." Lục Hi vậy mà gật đầu hùa theo lời tôi nói, "Quan Nghiên, chính chị cũng nói, anh ta trước đấy đối xử rất dịu dàng với chị, rất tốt, thế nên em nghĩ anh ta thật sự thích chị, đúng không?"
"......!Có lẽ thế đi, chị không tin cho lắm.


Nếu hắn thật sự thích chị, thì tại sao lại đối xử với chị như vậy......"
—— Tôi là nên nói Quan Nghiên hỏi rất hay, hay là hỏi câu không hay tí nào đây......
Nhưng dù sao đi nữa, câu hỏi của chị ấy đã chính xác hỏi đến điểm quan trọng.
"Chị có bao giờ nghĩ rằng mặc dù cách làm của anh ta khiến chị khó có thể nào chấp nhận được, thậm chí làm chị đau khổ, nhưng anh ta làm những chuyện này xuất phát bởi anh ta thích chị không? Cho nên anh ta mới không chịu chia tay chị, cũng không thích chị cùng người khác nói chuyện với nhau."
Theo lý thì Quan Nghiên lớn tuổi hơn chúng tôi, nhưng Lục Hi lại có khả năng này, cho dù cậu ấy ở cạnh ai, thì đều có thể phô bày ra lý trí trầm ổn và quyền chủ đạo tuyệt đối.
"Làm gì có ai thích thích người như vậy!" Cảm xúc của Quan Nghiên vẫn chưa hoàn toàn ổn định, thế cho nên chị ấy thậm chí còn mắng Lục Hi một câu, "Em đâu có biết cảm giác của chị ra sao!"
"Đúng là em không biết." Lục Hi bình tĩnh gật đầu, ngón tay cái của cậu bất chợt vuốt ve tay tôi, "Nhưng lời vừa nãy em nói có thể tính là một khả năng, không phải em muốn chỉ bỏ qua cho anh ta, mà là cho chị một góc độ mới để suy xét, bởi chị luôn mắc kẹt trong suy nghĩ "anh ta thật đáng sợ", và nó chẳng giải quyết được bất kì vấn đề gì."
"Chị......"
"Mấy chuyện này vốn dĩ đã khó hiểu.

Đối với em, em chỉ cần một mình cô ấy hiểu là đủ rồi." Lục Hi hạ tầm mắt xuống nhìn tôi, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Nửa câu sau cậu nói rất nhỏ, gần như là thì thầm, Quan Nghiên không nghe thấy được.


Người nghe được, chỉ có tôi.
Tôi chỉ cần nhìn vào cặp mắt nhạt màu của Lục Hi, liền hiểu mọi chuyện.
Suy nghĩ một chút, tôi muốn đi khỏi người Lục Hi, cậu liền buông tay ra để tôi qua chỗ Quan Nghiên.
"Quan Nghiên." Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng chị, làm cho giọng điệu của mình nhẹ nhàng hòa hoãn nhất, "Chị biết không, có lẽ anh ta quả thực đáng sợ, làm những chuyện khiến chị tổn thương, nhưng có phải cả hai chưa từng nói chuyện rõ ràng với nhau? Anh ta chưa từng hỏi chị rõ ràng nguyên nhân chị muốn chia tay, chị cùng chưa nói rõ cho anh ta biết chuyện anh ta làm khiến cho chị đau lòng?"
Quan Nghiên trầm mặc một lúc, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có......Chị không dám nói chuyện với hắn."
"Anh ta là bạn trai chị." Tôi nói, nghĩ tới bộ dáng yên lặng mỗi lần rơi nước mắt của Lục Hi, "Anh ta trước đây đối xử với chị rất tốt, anh ta thật sự thích chị, chị cũng không phải một cô gái sẽ bị lừa bởi một chút lợi ích, cho nên em nghĩ, lúc chị quyết định qua lại cùng anh ta, chí ít đã xác định chuyện anh ta đối tốt với chị là sự thật, đúng không?"
"Ừm....."
"Chị thích anh ta." Lục Hi đột nhiên nói một cách chắc chắn, "Chị đau lòng không phải vì anh ta nhốt chị, cùng không phải do anh ta theo dõi chị.

Nguyên nhân sâu xa là do chị cảm thấy anh ta không tin chị.

Chỉ vì chuyện này nên mới quyết định chia tay."
Quan Nghiên không nói gì, nhưng tôi cảm giác được cả người chị ấy nhẹ nhàng run rẩy, đồng nghĩa với việc Lục Hi đã nói đúng.
"Chị với anh ta hãy nói chuyện nghiêm túc một lần." Giọng nói của Lục Hi trở nên nghiêm túc, "Cứ một mực sợ hãi trốn tránh sẽ làm vấn đề ngày càng ngày trở nên nghiêm trọng.

Anh ta thích chị, rất thích chị, chị cũng thích anh ta, thế nên đừng sợ nói chuyện với anh ta, ngoại trừ việc chia tay, anh ta sẽ không từ chối chị bất cứ chuyện gì, nếu chị nghiêm túc nói với anh ta, anh ta sẽ lắng nghe từng câu một, tin em đi."
"Nhưng......Trước kia chị cũng nói với hắn những người kia đều là bạn bè bình thường, mà hắn có nghe đâu......"

"Chuyện ấy không giống nhau."Lục Hi kéo tôi về lại lồng ngực cậu, tiếp tục ôm, "Cái anh ta cần không phải là chị nói mấy người kia là bạn bè bình thường, nếu chị muốn em nói, các mối quan hệ của chị thật ra anh ta còn biết rõ hơn chị.

Chỉ là anh ta cảm thấy bất an, muốn chị nói với mình, chị thích anh ta nhất mà thôi."
"Quan Nghiên, làm theo lời Lục Hi nói đi, chắc chắn được." —— trên thực tế, tôi cảm thấy không ai có thể đưa ra lời khuyên tốt hơn Lục Hi.

Nếu Lục Hi cho rằng làm như vậy là hiệu quả, vậy nhất định có hiệu quả.
Dù sao chị ấy không thể trốn cả đời được, mọi chuyện cần phải được giải quyết.
Quan Nghiên cũng không phải cô gái yếu đuối chỉ biết khóc thút thít, lời nói của Lục Hi tuy là thẳng thắn, nhưng chị ấy đều nghe lọt.

Uống hết một ly hồng trà, chị giống như đã hồi lại sức lực, rất nhanh đưa ra quyết định: "Trước tiên chị phải gọi cho bố mẹ, bảo bọn họ chị cùng bạn bè sang đây chơi, tiện thể tới thăm em luôn."
Lục Hi không còn quan tâm đến Quan Nghiên nữa, cậu dùng đầu ngón trỏ cạ vào mặt tôi: "Tiểu Nhạc, cậu đói bụng chưa? Đồ ăn mua hôm qua vẫn còn nhiều, tớ đi nấu cơm cho cậu nha?"
"Được á, cùng nhau đi, tớ giúp cậu rửa rau." Tôi đứng lên, "Quan Nghiên, chị hôm nay cứ ở nhà em, buổi tối cùng nhau ăn cơm luôn, được chứ?"
"Được, chị ăn gì cũng được, làm phiền mấy đứa rồi."
Sau đó Quan Nghiên khởi động điện thoại, ngay lập tức liền vang lên tiếng báo có tin nhắn lẫn tin nhắn thoại, chị nhấn đọc từng tin một, đúng lúc đó đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
"A......" Quan Nghiên nhỏ giọng thốt lên.
"Nếu là điện thoại bạn trai chị thì nghe đi." Hai tay Lục Hi để sau lưng, vừa thắt dây tạp dề, vừa nghiêm túc khuyên nhủ, "Ngoại trừ sợ hãi với cãi nhau mấy chuyện linh tinh, hãy nghĩ tới việc bây giờ anh ta đang lo lắng cho chị biết bao nhiêu."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương