Hứa Kiều cau mày, cô đi qua mở cửa.

Mới mở cửa thì thấy Thẩm Lạc Dương đứng bên ngoài.

“Chuyện gì?” Cô lạnh giọng hỏi.

“Đi ăn cơm.” Anh đáp.

“Anh là ai mà kêu tôi ăn cơm?”

Giọng Hứa Kiều có hơi cao, bây giờ cô mới phát hiện, da mặt Thẩm Lạc Dương rất dày, rõ ràng giữa trưa hôm nay cô đã nói hết với anh, hai người đã như vậy, anh còn tỏ ra không có việc gì gọi cô xuống nhà ăn cơm.

“Cãi nhau thì cãi nhau, nhưng cơm vẫn phải ăn.” Vẻ mặt anh nghiêm túc nhìn cô.

“Tôi ăn rồi, hơn nữa, tôi không cãi nhau với anh, mà là tôi chia tay với anh, chia tay đó anh hiểu…”

“Anh nấu món em thích ăn nhất, sườn kho, tôm rang, cá…”

“Cút!”

“Rầm!”

Hứa Kiều lập tức đóng sầm cửa lại, anh nghĩ rằng mình là ai, thật tức cười, anh cho rằng cô đang giận hờn con nít với anh ư, cô thật sự nghiêm túc nói chia tay, anh đang làm gì hả? Coi cô là tên hề à, làm mình làm mẫy chắc?

Thẩm Lạc Dương không biết mình đã bị Hứa Kiều sập cửa giống vậy bao nhiêu lần, cho nên anh đã tính toán trước, đứng xa cửa một chút, khi cô đóng lại cũng không trúng vào mũi mình.

Anh định gõ cửa gọi cô lần nữa, nhưng nghĩ nghĩ, rồi thả tay xuống, dù hôm nay anh có gõ thế nào, Hứa Kiều chắc chắn sẽ không mở cho anh, anh đã quá hiểu.

Anh nhíu chặt mày, đứng trước cửa nhà cô một hồi sau đó yên lặng đi xuống lầu.

“Bệnh thần kinh, anh nghĩ tôi là ai hả? Nực cười!” Hứa Kiều một bên đi vào phòng tắm, một bên lãi nhãi mắng.

Cô đặt quần áo lên giá rồi đi đến cạnh bồn tắm.

Đưa tay thử nước trong bồn, ấm áp, rất vừa vặn, phát nước vài cái rồi lại xoay người đi ra ngoài.

Cô đi ra khỏi phòng tắm, cố tình thả chậm bước chân, đi đến của nhà, áp tai lên cửa nghe ngóng thử âm thanh bên ngoài, không có động tĩnh gì cả, vì thế cô vươn đầu nhìn qua mắt mèo.

Nhìn ra ngoài không thấy người đâu.

Cô chậm rãi quay trở lại, cảm thấy mình giống như có bệnh thật, miệng nói không để bụng, nhưng trong lòng luôn để ý đấy thôi, nói thật, ngay cả cô cũng khinh bỉ chính mình.

***

Buổi tối, Thẩm Lạc Dương ngồi ngoài ban công, anh vừa hút thuốc vừa quan sát ban công nhà Hứa Kiều.

Ánh đèn trên lầu đã tắt hết, anh ở đây ngủ không được, còn người phụ nữ không có lương tâm đó lại ngủ ngon lành như vậy sao?

Nghĩ đến đây, anh hung hăng hút một ngụm thuốc lá.

Trong đầu anh hiện tại đều là hình ảnh Hứa Kiều, nhớ những lời cô đã nói với anh hôm nay, những lời đó vừa tàn nhẫn lại kiên quyết, Hứa Kiều ngày thường anh biết với Hứa Kiều ngày hôm nay hoàn toàn mâu thuẫn, anh không ngờ, phụ nữ khi tuyệt tình lại tuyệt tình đáng sợ như vậy, anh nhớ Thẩm Trường An đã nói một câu với mình.

Tuyệt đối không được xem thường phụ nữ, bởi vì mỗi tháng mất máu bảy ngày cũng không chết.

Anh không cam tâm chia tay với Hứa Kiều, lúc trước là cô một lòng muốn bước vào lòng anh, bây giờ nói tách liền tách à?

Nếu đã đùa với lửa, còn nghĩ sẽ toàn mạng quay về ư.

Yên lặng kẹp điếu thuốc trong tay, mãi cho đến khi tàn thuốc sắp cháy đến tay mới giật mình ném xuống đất rồi dùng giày dẫm lên.

Thẩm Lạc Dương đứng dậy, nhìn thoáng qua ban công nhà Hứa Kiều và ban công nhà mình rồi tính toán khoảng cách một chút, sau đó lùi lại mấy bước, híp mắt lại giống như đang đánh giá cái gì.

Vài giây qua đi, anh chậm rãi cong lên khóe miệng lộ ra một nụ cười sâu xa.

Anh bỗng đi đến gần lan can rồi giẫm chân một cái nhảy lên, hai tay nắm lấy cửa sổ bên rồi đạp vào tường một cái, xoay người lên.

Nếu nhà bên cạnh không kéo rèm cửa sổ có lẽ sẽ thấy được một màng kinh người thế này, hình ảnh chỉ có thể xuất hiện trong phim điện ảnh mà thôi.

Thẩm Lạc Dương ở trong quân đội nhiều năm không phải một kẻ vô công rỗi nghề, độ cao này đối với anh không hề khó khăn gì, anh đã từng vượt qua nơi còn cao hơn thế này vài lần.

Anh thân thủ nhanh nhẹn, lợi dụng những nơi có thể nắm được và những nơi có thể làm điểm tựa, nhẹ nhàng nhảy lên ban công nhà Hứa Kiều.

Anh hơi ngồi xổm trên ban công, phủi phủi tay có dính chút bụi của mình.

Thẩm Lạc Dương cố tình bước đi rất nhẹ, đi vào trong nhà, dùng tay dễ dàng mở chốt khóa, quả nhiên giống như anh nghĩ, cô không khóa cửa ban công.

Vì thế anh vô cùng thuận lợi lẻn vào phòng khách nhà cô.

“Meo.” Đột nhiên vang lên tiếng mèo kiêu, dọa cho Thẩm Lạc Dương muốn nhảy dựng, thì ra đây chính là cảm giác có tật giật mình.

Trà Sữa cảm nhận được có người vào nhà, nó đứng dậy từ trên sô pha, cong lưng lên, lông trên lưng cũng dựng đứng cả lên.

Trong bóng tối, ánh mắt Thẩm Lạc Dương nhìn thẳng vào đôi mắt sáng xanh biếc của Trà Sữa.

“Trà Sữa, là tao.” Anh nhìn nó thấp giọng nói.

“Meo~.”

Nghe được giọng nói quen thuộc, tiếng kêu của Trà Sữa chợt mềm lại, nó nhảy khỏi sô pha rồi chạy đến bên chân Thẩm Lạc Dương, dùng đầu cọ cọ ống quần anh.

Thẩm Lạc Dương hơi cúi người duỗi tay sờ đầu nó.

“Ngoan.”

“Cạch”.

Là tiếng mở cửa phát ra từ phòng ngủ.

Thẩm Lạc Dương theo tiếng động nhìn qua, nhìn thấy cửa phòng ngủ đanh chậm rãi mở ra, anh nhanh chóng nấp mình trong bóng tối.

Anh vừa mới nấp xong, Hứa Kiều cũng đồng thời bước ra ngoài.

Trước đó, Hứa Kiều còn đang nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được, sau đó bỗng nghe được tiếng kêu đầy cảnh giác của Trà Sữa, cô liền bật dậy từ trên giường, cô mơ hồ còn nghe được giọng nói trong phòng khách truyền đến, trong nháy mắt, lông tơ trên người cô đều muốn dựng hết cả lên.

Cô ngồi trên giường chưa được một phút nhưng trong đầu đã nghĩ ra hàng ngàn tình huống.

Vậy là trong nhà bị trộm? Có ăn trộm?

Cô lại nghĩ một chút, nhà cô nằm trên tầng sáu đó, ăn trộm lẻn vào kiểu gì hả?

Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, có lẽ chính là nói đến Hứa Kiều.

Cô nhịn một hồi cuối cùng không nhịn được mở cửa đi ra phòng khách xem thử.

“Ai?” Cô nắm chặt cửa, hướng về phía phòng khách hô lên.

Bên ngoài vẫn còn chút ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.

Toàn bộ phòng khách dường như chỉ có mỗi giọng nói của cô, tất cả đều yên tĩnh, nhưng càng như vậy, càng làm Hứa Kiều sợ hãi.

Cô thậm chí còn nghĩ, nếu lúc này mình ở nhà của Thẩm Lạc Dương, có Thẩm Lạc Dương bên cạnh, cô chắc chắn sẽ không sợ gì, bởi vì Thẩm Lạc Dương có thể cho cô đủ cảm giác an toàn.

Tay Hứa Kiều có hơi run, hai chân cũng muốn mềm nhũn.

“Trà Sữa?” Cô nhỏ giọng gọi tên Trà Sữa.

“Meo~.”

Trà Sữa đang ngồi bên chân Thẩm Lạc Dương kêu một tiếng về phía Hứa Kiều.

Hứa Kiều theo bản năng nhìn qua nơi phát ra âm thanh, mơ hồ thấy được thân ảnh Trà Sữa.

“Trà sữa, qua…” Cô muốn gọi nó qua đây bởi vì lúc này trong lòng vô cùng trống rỗng, nếu có thể ôm Trà Sữa, nói không chừng có thể bình tĩnh lại, nhưng cô còn chưa nói chữ “đây” thì chợt im bặt, bởi vì lúc gọi nó cô cũng thấy được đúng là có một người đứng cạnh đó, cô lập tức hít một ngụm khí lạnh.

“Anh, anh là ai?” Hứa Kiều nhìn bóng người đen thui đó, run rẩy hỏi.

Da đầu cô giờ đã tê dại hết rồi, cả người xụi lơ vô lực, cô rất muốn lui vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại nhưng không thể làm được.

Cô không nghe được người đó nói chỉ thấy người đó động đậy.

Anh đang chậm rãi di chuyển hơn nữa là đang đi về phía cô.

“Anh, anh không được lại đây!” Hứa Kiều muốn khóc rồi, cô thật sự rất sợ, cô cũng chưa từng gặp chuyện thế này, nếu xui xẻo người đó không những trộm tiền mà còn gặp sắc nảy lòng tham thì phải làm sao đây?

Nghĩ đến việc gặp sắc nảy lòng tham, cô càng thêm sợ hãi, cô hiện tại có chút hối hận, nếu là ở nhà Thẩm Lạc Dương thì tốt rồi, cô không dám nghĩ lỡ như mình xui xẻo bị c.ưỡng hiếp, liệu Thẩm Lạc Dương còn có …

Lúc này, cô đã hoàn toàn quên mất việc mình đã chia tay với Thẩm Lạc Dương.

Nhưng dường như người đó không hề nghe cô nói vẫn tiến về phía cô.

“Tôi nói…anh có nghe hay không! Tôi nói cho anh biết, tôi có bạn trai đó, bạn trai tôi rất lợi hại! Anh ấy chính là ông chủ của võ quán, anh dám động đến tôi anh ấy sẽ cho anh biết tay!” Hứa Kiều lớn giọng nói với người đó.

Nghe được những lời này của cô, người đó hơi dừng lại.

Thị lực của anh rất tốt cho dù là đang đứng trong tối, nhưng anh vẫn thấy rõ được vẻ mặt sợ hãi của Hứa Kiều, khóe miệng không khỏi cong lên.

Lúc này người cô nghĩ đến là anh, người lúc trưa mạnh miệng cự tuyệt đâu rồi?

Hứa Kiều thấy người đó dừng lại, không khỏi mừng thầm, chẳng lẽ anh ta bị dọa sợ rồi sao?

“Bây giờ anh lập tức đi khỏi nhà tôi ngay, tôi hứa sẽ không nói gì, anh yên tâm, tôi cũng sẽ không tìm bạn trai đến xử lý anh.”

Nhưng khi cô nói xong lời này, người đó lại tiếp tục đi về phía cô, lần này không phải là chậm rãi bước đi nữa mà là trực tiếp bước nhanh qua.

Hứa Kiều cảm thấy hô hấp của mình muốn ngừng lại, máu giống như cũng ngừng chảy, sợ hãi chưa từng có dâng lên, giống như bị điểm huyệt, lúc này không nói được câu nào, cả người sợ hãi đến cực điểm.

Lúc anh cách cô một bước chân, cả người cô liền mềm nhũn ngã ra đất.

Nhưng lúc cô sắp tiếp đất chợt cảm nhân được một sức mạnh to lớn, anh ôm lấy eo cô kéo cô dậy.

Một tay anh giam cô vào trong ngực mình.

Lúc Hứa Kiều nhào vào trong ngực anh, một cảm giác quen thuộc trong nháy mắt ập vào mặt, không chờ cô nói, một giọng nói khác đã vang lên trên đỉnh đầu cô.

“Còn biết anh là bạn trai em hửm?”

Anh vừa nói xong, Hứa Kiều đã xác định được thân phận của anh, cũng trong giây phút đó sự sợ hãi, căng thẳng trong lòng “loảng xoảng” một cái sụp đổ.

Thân thể đang cứng đờ của cô cũng thả lỏng, cả người đều bám vào trên người Thẩm Lạc Dương, áp lực trong lòng dần lan tỏa.

Hứa Kiều “Oa” một tiếng khóc lên.

Vừa khóc vừa dùng sức đánh vào người Thẩm Lạc Dương.

“Anh bị bệnh hả, đây là ban đêm đó!”

Thẩm Lạc Dương không nói gì, chỉ đứng yên cho cô đánh, sức lực này của cô giống như mèo gảy thôi, nhưng nghe cô khóc bi thảm như vậy, đáng thương vô cùng, anh có chút tự trách bản thân đã dọa cô thành ra cái dạng này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương