Chung Hạo Thiên đưa Hứa Kiều đến bên dưới lầu tiểu khu.

Hứa Ý nhìn Hứa Kiều mở cửa xuống xe, vào lúc này cô ấy muốn an ủi cô nhưng suy cho cùng giữa hai người vẫn còn bức màn ngăn cách.

Tâm tình của Hứa Kiều bây giờ đã tốt lên rất nhiều, cô nhìn Hứa Ý bên trong xe.

Hứa Ý vẫn lộ ra dáng vẻ như cũ, trông vô cùng bình tĩnh, chỉ là hai bên má có vết cào đỏ ửng, đó là vết thương lúc đánh nhau với Trần Tịch Nhuế bị cô ta cào trúng.

Cô muốn nói vài lời với Hứa Ý, nhưng môi động đầy vài cái cũng không nói được câu nào.

Hứa Ý nhìn dáng vẻ đó của Hứa Kiều, lát sau cô ấy xua xua tay với cô.

“Đi lên nhanh đi, về nhà tắm rửa thật tốt, còn vết thương trên mặt thì tự mình bôi thuốc, đi ngủ sớm một chút, đừng suy nghĩ linh tinh.”

Nói xong cô ấy chuẩn bị đóng cửa xe lại chợt nghe được giọng nói của Hứa Kiều.

“Hôm nay cảm ơn cô.” Có lẽ do vừa rồi khóc quá nhiều nên giọng nói còn hơi nghẹn ngào, mơ hồ mang theo một chút nức nở.

Một loại cảm giác không diễn tả được lập tức dâng lên trong người Hứa Ý, cô ấy thản nhiên cười, sau đó làm như không kiên nhẫn nói: “Cảm ơn gì mà cảm ơn, giữa chúng ta chưa xong đâu, cô nhìn vết thương trên mặt tôi đi.”

Hứa Ý duỗi tay chỉ mặt mình.

Hứa Kiều hơi cúi đầu mím môi, “Cái đó…”

“Được được, bây giờ tôi muốn nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi, sổ nợ này lần sau gặp sẽ tính, đi đây.” Hứa Ý vẫy tay với cô.

Hứa Kiều nhìn Hứa Ý một cái, sau đó gật đầu với cô ấy, rồi xoay người đi về phía tiểu khu.

Hứa Ý nhìn Hứa Kiều đi vào thang máy, sau đó mới quay lại nói với Chung Hạo Thiên: “Đưa tôi về nhà.”

Chung Hạo Thiên nhìn nụ cười nhàn nhạt bên khóe miệng của cô ấy, sau đó cười cười, “Tâm tình không tồi?”

Hứa Ý nhích thân thể lại gần.

“Có thể xem là vậy.”

Lần này Hứa Kiều không dừng ở tầng năm mà trực tiếp đi lên tầng sáu.

Cô đã nói chia tay với Thẩm Lạc Dương rồi, sao có thể ở lại nhà anh được chứ.

Mới vừa mở cửa  ra, Hứa Kiều lập tức nổi lên một loại cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, từ lúc cô quen nhau với Thẩm Lạc Dương, đã trực tiếp dọn đến nhà anh, trên cơ bản cũng không quay về đây nữa.

Cô tùy ý cởi giày ra, để chân trần đi đến cạnh sô pha, sau đó đặt mông ngồi xuống, cô xoa xoa đôi mắt, lúc nhắm lại có chút nhức mỏi.

Cô cứ nằm nhắm mắt trên sô pha khoảng hai phút.

Di động bỗng vang lên, Hứa Kiều mở to mắt, nhìn lướt qua màn hình.

Là Thẩm Lạc Dương.

Cô không chút nghĩ ngợi trực tiếp nhấn nút từ chối, rồi ném di động lên sô pha.

Di động nằm yên đó khoảng mười phút cũng không vang lên âm thanh gì nữa.

Hứa Kiều nhìn di động nằm yên tĩnh trên sô pha, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười châm chọc.

Cô còn chờ mong cái gì?

Chờ mong Thẩm Lạc Dương sẽ luôn gọi điện thoại cho mình vì mình tắt máy không chịu nghe, gọi đến khi cô bắt máy mới thôi à?

Đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, bởi vì suy nghĩ này quá ngu ngốc, vì thế cô lại nằm tiếp khoảng năm phút nữa mới đứng dậy, chuẩn bị đi tắm thư giãn một chút.

Cô mới vừa đứng dậy, chưa kịp bước đi chợt nghe được âm thanh đập cửa dồn dập bên ngoài.

“Rầm, rầm, rầm”.

“Hứa Kiều, anh biết em ở trong nhà.” Bên ngoài truyền đến giọng nói của Thẩm Lạc Dương.

Hứa Kiều không nói gì.

“Hứa Kiều, chúng ta nhất định phải vậy sao, em muốn hỏi gì, mở của đi, chúng ta nói chuyện với nhau?”

Thẩm Lạc Dương nhìn cánh cửa đóng chặt, có chút vô lực, anh lái xe một đường về đây rồi trực tiếp đi lên tầng sáu, bởi vì anh quá hiểu Hứa Kiều, chuyện xảy ra như vậy cô không có khả năng quay về nhà anh.

Anh lấy di động ra, gọi cho cô mấy cuộc liên tiếp như không ai bắt máy.

“Hứa Kiều, em ra đây, có nghe hay không?”

Nghe thanh âm của anh dường như đang nổi giận, nhưng lại giống như đang cố tình kìm nén lại.

Hứa Kiều không nói lời nào, anh nổi giận?

Nghĩ đến đây, Hứa Kiều chợt cảm thấy giận sôi máu.

Anh dựa vào cái gì mà nổi giận, đáng lẽ người nên tức giận là cô mới đúng không phải sao?

Anh thân là bạn trai của cô, kết quả đi nộp tiền bảo lãnh cho người đánh nhau với cô, chẳng lẽ không cảm thấy buồn cười? Anh là bạn trai của cô vậy mà trong lòng lại có người phụ nữ khác, điều này cũng không cảm thấy buồn cười à?

Hứa Kiều trực tiếp hét về phía cửa: “Anh về đi, bây giờ tôi không muốn nói gì với anh hết, chúng ta đã chia tay rồi, không có gì để nói cả.”

Nói xong cô liền đi đến phòng tắm, đóng cửa nhà tắm “Rầm” một cái, đồng thời ngăn cách thanh âm của Thẩm Lạc Dương ở bên ngoài.

Hứa Kiều nhìn dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ của mình trong gương, khóc đến nỗi làm mascara chảy ra, dưới cầm và hai bên má đều bị Trần Tịch Nhuế cào đỏ.

Cô vén áo lên nhìn xuống bụng mình, nơi bị Trần Tịch Nhuế dùng khủy tay húc vào đã bầm một mảng, nhẹ tay sờ lên cũng phát đau.

Cô lớn đến từng tuổi này nhưng đây là lần đầu tiên đánh nhau với người ta ở ngoài đến nỗi bị đưa vào đồn cảnh sát, thật là… Giờ nghĩ lại thấy có chút mất mặt, nhưng nhớ đến Trần Tịch Nhuế bị cô đánh cũng không ít nên cũng bớt đi sự thù hận trong lòng.

***

Hứa Kiều không biết mình đã ngủ thế nào, chỉ nhớ lúc tắm xong, tóc cũng không thèm sấy khô đã trực tiếp chui vào trong chăn đi ngủ.

Có lẽ gần đây khá mệt mỏi, làm cho tinh thần và thể xác của Hứa Kiều cũng mệt mỏi theo, hơn nữa hôm qua ầm ĩ một trận lớn như vậy, vừa nằm xuống giường đã ngủ lăn ra rồi.

Hứa Kiều ngủ một giấc cho đến khi tự tỉnh, cô dụi mắt vài cái, sau đó trở mình nằm vài phút mới ngồi dậy.

Tiện thể nhìn thoáng qua đồng hồ một chút, bây giờ đã 11 giờ trưa rồi.

Cô ngồi dậy từ trên giường, trong giây phút mới ngồi dậy bỗng từ dưới bụng truyền lên một cơn đau, khiến cô đau đến nhe răng trợn mắt, cô đưa tay ra che bụng rồi mới bước xuống giường.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Hứa Kiều đi đến tủ quần áo, mới vừa mở của ra cô hơi sửng sốt, chợt nhớ.

Quần áo của cô hầu như đều nằm dưới nhà Thẩm Lạc Dương, còn trong tủ quần áo của cô đa số đều là quần áo mùa đông.

Cô hơi đau đầu, xem ra phải xuống dưới thu dọn quần áo rồi.

Nghĩ đến đây, cô tùy ý sửa sang tóc mình lại cho nó che đi hai bên má của mình, sau đó đi ra khỏi nhà, định xuống nhà Thẩm Lạc Dương lấy quần áo.

Cô sỡ dĩ bình tĩnh đi xuống nhà anh lấy đồ bởi vì cô biết lúc này Thẩm Lạc Dương đã đi làm, hơn nữa cô cũng có chìa khóa.

Cô đi đến cửa, lấy chìa khóa ra rồi thuần thục mở cửa đi vào.

Vừa vào nhà, một chuỗi cảm giác quen thuộc đập vào mặt, nơi này đã chứa đựng những ký ức tươi đẹp của cô và Thẩm Lạc Dương, nhớ đến điều đó khiến trong lòng cô không ngừng đau khổ.

Nhưng khổ sở thì cứ khổ sở, dù thế nào cũng không thể ảnh hưởng đến quyết định của cô được.

Dọc theo đường đời có rất nhiều cảnh đẹp, cảnh đẹp nơi này không thuộc về bạn vậy thì cứ tiến về phía trước sẽ có nơi đẹp hơn dành riêng cho bạn.

Cô nhìn xung quanh một vòng, không có người.

Xem ra cô nhớ không sai, Thẩm Lạc Dương thật sự đã đi làm.

Đi vào phòng ngủ, giường lớn trong phòng cũng sạch sẽ, ngăn nắp.

Cô mở tủ quần áo ra, đang chuẩn bị lấy quần áo của mình chợt nghe được âm thanh mở cửa từ phòng tắm.

Động tác của Hứa Kiều theo bản năng ngừng lại.

Không đúng, Thẩm Lạc Dương lúc này phải nên ở võ quán chứ, sao lại ở nhà được?

“Cạch”.

Là tiếng mở cửa.

Trong lòng Hứa Kiều nhất thời khẩn trương, sau đó không tự chủ được trốn vào sau giường.

Sau khi trốn rồi cô lại thấy hối hận.

Vì sao cô phải trốn chứ, cô cùng lắm chỉ đến lấy đồ của mình thôi mà, làm như thế này là sao chứ? Nghĩ như vậy cô định đứng lên.

Nhưng mới nhỏm người dậy liền nghe được tiếng bước chân của Thẩm Lạc Dương, là đang đi về phía phòng ngủ, vì thế cô yên lặng ngồi xuống.

Cô lấy tay che mặt mình lại.

Hứa Kiều à, mày đừng làm chuyện mất mặt nữa được không?

Thẩm Lạc Dương đi vào phòng, anh nhìn thoáng qua phòng ngủ, sau đó ánh mắt dừng lại phía sau, khóe miệng không khỏi cong lên.

Anh thuận thế ngồi xuống giường, sau đó cầm lấy một quyển tạp chí từ trên tủ đầu giường.

Người này khi nào mới đi ra ngoài vậy, cô cảm thấy eo mình mỏi muốn chết rồi, chân cũng đã không còn cảm giác gì, khó chịu làm cô muốn khóc.

Giờ phút này cô có chút nghi ngờ, Thẩm Lạc Dương biết cô ở chỗ này sao, là cố ý, nếu không thường ngày anh đều xem tạp chí ngoài sô pha tự nhiên bây giờ lại xem ở đây là có ý gì?

Cổ cô đã mỏi nhừ ra, không nhịn được hơi xoay cổ một chút.

“Rầm”.

Đầu cô đụng vào thành giường.

Vẻ mặt cô hiện lên vẻ ảo não, âm thanh phát ra lớn vậy chắc chắn Thẩm Lạc Dương đã nghe thấy rồi.

“Còn muốn ngồi đó bao lâu nữa?”

Đang lúc cô buồn bực chợt nghe được thanh âm nhàn nhạt của Thẩm Lạc Dương từ phía sau truyền tới.

Vì thế cô chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn anh.

Vừa ngẩng đầu đã thấy Thẩm Lạc Dương ngồi trên giường, trong tay cầm một quyển tạp chí, tỏ vẻ đang đọc rất nghiêm túc.

“Tôi, tôi đang tìm bông tai.” Cô ngượng ngùng nói.

“Ừ, tìm được chưa?” Anh hỏi.

“Chưa.”

Hứa Kiều không vội vã đứng lên, bởi vì chân cô đã tê rần, động cũng không dám động nữa là.

Mất một lúc lâu cô mới từ từ bước đi.

Hứa Kiều không thèm nhìn anh nữa mà mở tủ quần áo ra.

“Tôi đến dọn quần áo, anh yên tâm, dọn xong tôi sẽ đi ngay.”

Cô lấy quần áo của mình từ trong tủ rồi ném lên giường, cho dù cô không quay đầu lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Thẩm Lạc Dương đang nhìn mình.

Cô lấy hết đồ của mình ra sau đó kéo vali mở ra, xếp quần áo trên giường rồi nhét vào trong.

“Hôm nay anh không đi làm hả? Sao lại ở nhà thế này?” Do không khí quá xấu hổ, nên Hứa Kiều vừa sắp xếp vừa hỏi Thẩm Lạc Dương.

“Chờ em.”

Cô nghe được thanh âm nhẹ nhàng này của anh không khỏi nhìn anh một cái, lại nhìn thấy ánh mắt nóng rực đó, hình như cô không nên nói chuyện mới đúng, vì thế ngậm miệng lại, tăng tốc độ xếp quần áo lên.

Lúc này, cô thật sự có chút hối hận, sao mình lại mua nhiều quần áo thế chứ, xếp mãi vẫn chưa hết.

“Tôi biết quần áo mình nhiều, nhưng tôi sẽ nhanh chóng dọn dẹp xong thôi.” Cô nhàn nhạt nói.

“Ầm ĩ đủ chưa?” Ánh mắt của anh không hề che dấu gì nhìn chằm chằm vào cô, thanh âm trầm thấp.

Ầm ĩ đủ chưa?

Tay đang xếp quần áo của Hứa Kiều hơi dừng một chút, cô cười.

Không phải cho đến bây giờ anh vẫn luôn nghĩ cô muốn ầm ĩ đó chứ?

Nhìn cô là người rất rảnh rỗi hả?

“Nhìn tôi rất giống người đang ầm ĩ với anh lắm à?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương