Bạn Trai Của Tôi Là Trung Khuyển
-
Chương 33
Edit: Mộc Tử Đằng
Thẩm Lạc Dương đột nhiên đứng thẳng người đi về phía cô, Hứa Kiều bất giác lui về phía sau vài bước, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, tại sao cô lại lui về phía sau, cô không làm sai cái gì!
Vì thế cô đứng thẳng người lên, nhìn Thẩm Lạc Dương đứng trước mặt.
"Cô không cảm thấy chuyện xảy ra hôm đó giữa chúng ta cần phải tâm sự một chút sao?"
"Chuyện hôm đó? Chuyện gì hả?" Hứa Kiều quyết định giả ngu.
"Chuyện gì, cô thật sự không nhớ rõ?" Thẩm Lạc Dương nhàn nhạt tra hỏi.
"Anh đang nói cái gì vậy, tôi thật không hiểu, anh tránh ra, anh đang chắn trước cửa nhà tôi." Hứa Kiều vươn tay kéo cánh tay Thẩm Lạc Dương, muốn kéo anh ra khỏi của nhà mình, nhưng Thẩm Lạc Dương vẫn đứng yên như tượng không nhúc nhích gì.
Thẩm Lạc Dương nhìn người phụ nữ đang giả ngu trước mặt mình, không khỏi cười khẽ, anh chậm rãi đưa tay vào trong túi quần, sau đó lấy ra một tờ giấy và một tờ Mao gia gia màu đỏ.
Trong nháy mắt hô hấp của Hứa Kiều cứng lại.
Cô nhìn tờ giấy bị anh vò không còn hình dạng gì, khẳng định lúc ấy anh rất bực tức, nhưng lúc đó cô cũng không quan tâm đến chuyện anh tỉnh lại có bực tức hay không, bởi vì lúc ấy cô chỉ nghĩ làm thế nào để trêu đùa anh một chút mà thôi, sao nghĩ được anh lấy chuyện này lên đây để tìm cô tính sổ.
"Còn muốn tiếp tục giả ngu nữa?" Anh lại đến gần cô hơn.
Hứa Kiều vẫn giữ bộ mặt căng thẳng, đột nhiên lập tức nở nụ cười, cười vô cùng sáng lạn.
Cô vươn tay đấm Thẩm Lạc Dương một cái.
"Trời ơi, oan uổng quá, tôi không có giả ngu, anh nói rõ ra là chuyện nào chứ, mấy ngày nay tôi có chút bận rộn nên không nhớ thôi."
"Oan uổng? Bận rộn?" Thẩm Lạc Dương nhàn nhạt lặp lại trọng tâm lời nói của cô.
Hứa Kiều ngay lập tức có cảm giác muốn đào lỗ chui xuống, giờ phút này Thẩm Lạc Dương làm cô thấy áp bách vô cùng.
"Đúng rồi, gần đây tôi rất bận, trong cửa hàng nhiều việc, trong nhà cũng nhiều..."
"Hứa Kiều, tôi không muốn vòng vo với cô."
Hứa Kiều hậm hực không nói nữa.
Được rồi, không vòng vo nữa, cô đây chờ anh nói.
"Buổi sáng ngày đó, cô cứ vậy mà bỏ chạy, không thấy có chút thiếu cái gì sao?"
"Chạy, tôi không có chạy, tôi đi bình thường nha, hơn nữa tôi có viết lại tờ giấy cho anh mà?" Hứa Kiều nhỏ giọng nói.
"Cô còn không biết xấu hổ mà nói cái này, 100 tệ? Tôi trong lòng cô chỉ đáng giá 100 tệ thôi hả?"
Hứa Kiều xấu hổ cười cười, không trả lời lại, cô cẩn thận ngẫm nghĩ, lời này không thể nói ra được, nếu không Thẩm Lạc Dương sẽ xé xác cô mất.
Cô vỗn không định để lại cho anh 100 tệ dâu, chỉ định để lại 50 tệ, nhưng cô không có 50 tệ chỉ có tờ 100 tệ thôi, cho nên cô mới bất đắc dĩ để lại 100 tệ đó.
"Được, tôi không nói đến chuyện này, vậy chuyện đó cô muốn giải quyết thế nào?"
Giải quyết?
Giải quyết thế nào?
Cô làm sao biết được?
Không giải quyết là cách giải quyết tốt nhất đúng không?
Cô nhìn thoáng qua sắc mặt của Thẩm Lạc Dương, đương nhiên những lời này cô không dám nói.
"Không phải chỉ là giải quyết thôi sao, tôi cho anh 100 tệ, vậy không còn nợ nần gì nữa được chứ?"
Sắc mặt Thẩm Lạc Dương trong nháy mắt trở nên vô cùng âm trầm.
"Hứa Kiều!"
Hứa Kiều rõ ràng cảm nhận được lửa giận trong lời nói của Thẩm Lạc Dương, cô biết anh nổi giận, nhưng không biết vì sao lại nổi giận.
Chẳng lẽ như vậy không phải là cách giải quyết tốt sao, dù sao anh vốn dĩ không thích cô, lần này cô muốn phủi sạch quan hệ với anh, anh đáng lẽ ra phải cao hứng mới đúng, tại sao lại nổi giận, còn nổi giận với cô nữa?
"Tốt thôi, vậy anh muốn giải quyết thế nào! Anh nói cho tôi nghe phải giải quyết ra sao đi!" Hứa Kiều cũng bực bội, nhịn không được lớn giọng với anh.
Thẩm Lạc Dương nhìn Hứa Kiều đang nổi giận, thở dài một hơi, sau đó mở miệng nói.
"Chúng ta ở bên nhau đi."
Anh mới vừa nói xong, Hứa Kiều sửng sốt nửa phút.
"Gì, cùng anh ở bên nhau." Lòng Hứa Kiều trong nháy mắt có chút rung động, nhưng cũng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, bởi vì cô biết, Thẩm Lạc Dương đột nhiên thay đổi chủ ý, khẳng định là bởi vì chuyện tối đó, nếu là như vậy, cô tình nguyện không cần.
"Đúng vậy, cùng tôi ở bên nhau."
Hứa Kiều nửa ngày không nói gì, chỉ yên lặng rũ mắt xuống nhìn mũi giày mình.
Sau một lúc lâu, cô mới ngẩng đầu, cô nhìn anh, vẻ mặt cười vô tội.
"Lúc trước anh đã nói vĩnh viễn không thích kiểu người như tôi mà, lúc đó anh đã nói vậy, bây giờ lại nói khác, anh đang tự vả mặt mình hả?"
Nghe vậy, Thẩm Lạc Dương nhăn chặt mày lại, cảm giác như tự bê đá đập chân mình.
"Không phải bởi vì chuyện đó, mà bởi vì......"
"A~ Không lẽ anh định nói thích tôi? Chuyện này cũng quá máu chó rồi." Hứa Kiều chen ngang lời nói của anh.
Thẩm Lạc Dương bị Hứa Kiều làm á khẩu không nói được gì, cô tuyệt đối đang cố ý.
Nói xong, cô dùng sức đẩy Thẩm Lạc Dương, "Nhường một chút, tôi muốn mở cửa."
"Thẩm Lạc Dương, chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi, anh tình tôi nguyện, tôi không cần anh chịu trách nhiệm, thích chính là thích, không thích chính là không thích, không có gì phải miễn cưỡng."
Lúc Hứa Kiều nói xong lời đó, cửa cũng vừa lúc mở ra.
"Vui đùa một chút là tốt rồi, không cần quá nghiêm túc, ngủ ngon ~" Cô mỉm cười nói.
Nói xong cũng không cho Thẩm Lạc Dương cơ hội nói thêm câu nào nữa, ngay lập tức đóng cửa lại.
Sau khi đóng cửa cả người cô liền thở dài nhẹ nhõm, toàn bộ thân thể đều xụi lơ dựa trên cửa.
Cô vươn tay vỗ ngực mình vài cái, lúc anh nói "Chúng ta ở bên nhau đi", trong lòng cô vẫn không kiềm chế được có chút rung động, lúc ấy cảm giác như trái tim muốn nhảy ra ngoài.
Cũng may cô kiềm chế tốt, anh sớm không nói, muộn không nói, cố tình nói ngay lúc này, khẳng định là bởi vì chuyện tối đó, chắc chắn là thấy áy náy rồi.
Khóe miệng Hứa Kiều hơi cứng lại, sự thật là như vậy, nhưng chỉ có cô biết, cho dù mấy ngày nay cô cố tình tránh mặt anh, nhưng cô vẫn luôn nhớ anh, tình cảm sáu năm dành cho "anh ấy" đều chuyển hết lên người Thẩm Lạc Dương.
Song cô cũng thừa nhận, lúc còn chưa biết Thẩm Lạc Dương là "anh ấy", cô thật sự rất ghét anh, không biết tại sao, chỉ đơn giản là ghét, đôi khi, cô bị anh hấp dẫn, có lẽ phụ nữ chính là như vậy, rõ ràng trong lòng rất thích, ngoài miệng lại nói ghét.
Sau khi biết "anh ấy" chính là Thẩm Lạc Dương, tình cảm cô dành cho anh càng thêm trong sáng, cô bắt đầu ý thức được, cô thích anh, thật sự thích anh, mặc kệ là anh ấy của 6 năm trước hay là anh của hiện tại, cô đều thích.
Hơn nữa không hề nghi ngờ gì, cho dù là sáu năm trước hay sáu năm sau, Hứa Kiều đều bị anh hấp dẫn.
***
Thẩm Lạc Dương nhìn cánh của đóng chặt trước mặt mình, vươn tay gõ cửa.
"Hứa Kiều, cô ra đây, chúng ta nói chuyện tiếp."
Hứa Kiều đưa lưng về phía cửa, nghe Thẩm Lạc Dương gọi cô.
"Chúng ta không có gì để nói, anh mau về đi." Hứa Kiều trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn quyết tâm cự tuyệt.
Anh là cái gì của cô, anh nói mở cửa thì cô phải mở cửa cho anh à, cô dựa vào cái gì phải nghe lời anh, hơn nữa, cô mà mở cửa không phải sẽ mất hết mặt mũi sao, lúc nãy đóng cửa cô cũng đã ném khí phách đi hết rồi.
Thẩm Lạc Dương đứng ở cửa.
Anh biết bây giờ cô đang hiểu lầm, anh muốn giải thích nhưng không cách nào giải thích được, với tính tình đó của cô hiện tại sẽ không nghe lọt tai lời giải thích của anh.
Nhưng mà việc này cũng chỉ có thể trách anh, ai bảo trước kia quá kiềm nén, còn nói lời tuyệt tình như vậy, bây giờ tự vả mặt là đúng rồi.
Sau khi tắm xong, Hứa Kiều vừa lau tóc vừa đi ra từ phòng ngủ, vừa hay nhìn đến cửa nhà.
Không biết Thẩm Lạc Dương còn ở đây không.
Cô nghĩ như vậy, sau đó liền nhẹ nhàng đi qua.
Chậm rãi nhìn qua mắt mèo.
Kết quả, bên ngoài không một bóng người.
Hứa Kiều không khỏi trợn mắt, cô rốt cuộc chờ mong cái gì chứ, chẳng lẽ mong chờ Thẩm Lạc Dương đứng trước cửa nhà cô, đúng là điên rồi.
Thật sự Thẩm Lạc Dương định đứng chờ trước cửa nhà Hứa Kiều, nhưng đột nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Trường An.
Triệu Như Yên bị ngã thang lầu gãy chân, cho nên anh phải rời đi.
Lúc Thẩm Lạc Dương đến bệnh viện, Triệu Như Yên đã nằm ngủ trong phòng bệnh, cha Thẩm đang ở bên trong chăm sóc bà.
Mà Thẩm Trường An và Lục Chi Ưu đều ngồi bên ngoài.
Thẩm Trường An thấy anh đến, đứng dậy, Lục Chi Ưu cũng đứng dậy theo, Lục Chi Ưu gật đầu chào anh.
"Thế nào, không có chuyện gì chứ?" Ngữ khí của Thẩm Lạc Dương hơi vội vàng.
Thẩm Trường An lắc đầu, "Không có chuyện gì lớn, chỉ là thời gian này yêu cầu phải nghỉ ngơi nhiều."
Nghe được không có gì quan ngại, Thẩm Lạc Dương cũng yên lòng đôi chút.
"Làm sao mà bị như vậy?"
"Nghe cha nói, lúc đi xuống lầu ăn cơm, vừa đi vừa xem điện thoại sao đó không chú ý liền..."
Thẩm Lạc Dương không khỏi nhíu mày, khi nào mẹ anh mới có thể bỏ được thói quen 24 giờ đều cầm điện thoại trong tay đây.
Lần này xem như là một bài bài học, phải ngã đau mới nhớ được.
"Anh vào trong xem một chút." Anh nói.
"Vâng."
Thẩm Lạc Dương nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó đi vào.
Cha Thẩm nghe được âm thanh mở cửa, liền quay đầu qua nhìn.
"Tới rồi à?"
"Vâng." Thẩm Lạc Dương đi đến phía giường bệnh.
Triệu Như Yên ngủ rất an ổn.
Thẩm Lạc Dương: "Cha, tối nay cha về nhà đi, có con ở đây là được rồi."
Cha Thẩm lắc đầu.
"Không cần, cha ở đây thì tốt hơn, cũng không có chuyện gì lớn, một lát nữa con nên về đi, ngày mai không đi làm hả?"
"Con không có việc gì." Anh nhìn thoáng qua bình nước trên tủ gần giường bệnh.
"Con đi lấy nước ấm cho."
"Được rồi."
Thẩm Lạc Dương mang bình nước đi ra ngoài.
Anh đi đến nơi lấy nước, nghĩ nghĩ, gửi cho Hứa Kiều một tin nhắn WeChat.
"Ting".
Hứa Kiều đang đắp mặt nạ, đột nhiên nghe điện thoại vang lên một cái, cô tùy tiện lấy khăn giấy lau tay rồi mới cầm điện thoại lên.
Mở WeChat, nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Lạc Dương, cô nhanh tay mở ra.
[SLY: Hiện tại tôi có chút việc, đi trước.]
Hứa Kiều bĩu môi, anh có việc thì liên quan gì đến cô chứ, nói với cô làm gì.
Cô đang nghĩ xem có nên trả lời lại không, đang lúc cô rối rắm thì Thẩm Lạc Dương lại gửi thêm một tin nữa.
[SLY: Mẹ tôi bị ngã cầu thang gãy chân, đang nằm trong bệnh viện.]
WHAT!!
Hứa Kiều đột nhiên đứng bật dậy.
Bác gái bị ngã cầu thang!
Cô không kịp suy nghĩ gì nữa, nhanh chóng hồi âm lại.
[Kiều Mạch: Ngã cầu thang! Không sao chứ? Có nghiêm trọng không?]
Thẩm Lạc Dương nhắn lại trong vài giây.
[SLY: Không có gì trở ngại, hiện tại đã ngủ rồi.]
Đọc xong tin nhắn của Thẩm Lạc Dương gửi đến, Hứa Kiều mới thở phào nhẹn nhõm một cái.
Không sao là tốt rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi muốn nói rõ một chút, Thẩm đại ca của chúng ta không phải bởi vì lên giường với Kiều ca mới thích cô ấy, tôi cũng có miêu tả một chút về tâm trạng anh ấy lúc đó, Thẩm đại ca thích Kiều ca, chỉ là cái cách anh và Kiều ca biểu đạt không giống nhau, bởi vì trên vai gánh vác đến trách nhiệm không giống nhau, cho nên anh không thể tiêu sái như Kiều ca được, nhưng thật sự là cậu ấy thích Kiều ca~
Thẩm Lạc Dương đột nhiên đứng thẳng người đi về phía cô, Hứa Kiều bất giác lui về phía sau vài bước, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, tại sao cô lại lui về phía sau, cô không làm sai cái gì!
Vì thế cô đứng thẳng người lên, nhìn Thẩm Lạc Dương đứng trước mặt.
"Cô không cảm thấy chuyện xảy ra hôm đó giữa chúng ta cần phải tâm sự một chút sao?"
"Chuyện hôm đó? Chuyện gì hả?" Hứa Kiều quyết định giả ngu.
"Chuyện gì, cô thật sự không nhớ rõ?" Thẩm Lạc Dương nhàn nhạt tra hỏi.
"Anh đang nói cái gì vậy, tôi thật không hiểu, anh tránh ra, anh đang chắn trước cửa nhà tôi." Hứa Kiều vươn tay kéo cánh tay Thẩm Lạc Dương, muốn kéo anh ra khỏi của nhà mình, nhưng Thẩm Lạc Dương vẫn đứng yên như tượng không nhúc nhích gì.
Thẩm Lạc Dương nhìn người phụ nữ đang giả ngu trước mặt mình, không khỏi cười khẽ, anh chậm rãi đưa tay vào trong túi quần, sau đó lấy ra một tờ giấy và một tờ Mao gia gia màu đỏ.
Trong nháy mắt hô hấp của Hứa Kiều cứng lại.
Cô nhìn tờ giấy bị anh vò không còn hình dạng gì, khẳng định lúc ấy anh rất bực tức, nhưng lúc đó cô cũng không quan tâm đến chuyện anh tỉnh lại có bực tức hay không, bởi vì lúc ấy cô chỉ nghĩ làm thế nào để trêu đùa anh một chút mà thôi, sao nghĩ được anh lấy chuyện này lên đây để tìm cô tính sổ.
"Còn muốn tiếp tục giả ngu nữa?" Anh lại đến gần cô hơn.
Hứa Kiều vẫn giữ bộ mặt căng thẳng, đột nhiên lập tức nở nụ cười, cười vô cùng sáng lạn.
Cô vươn tay đấm Thẩm Lạc Dương một cái.
"Trời ơi, oan uổng quá, tôi không có giả ngu, anh nói rõ ra là chuyện nào chứ, mấy ngày nay tôi có chút bận rộn nên không nhớ thôi."
"Oan uổng? Bận rộn?" Thẩm Lạc Dương nhàn nhạt lặp lại trọng tâm lời nói của cô.
Hứa Kiều ngay lập tức có cảm giác muốn đào lỗ chui xuống, giờ phút này Thẩm Lạc Dương làm cô thấy áp bách vô cùng.
"Đúng rồi, gần đây tôi rất bận, trong cửa hàng nhiều việc, trong nhà cũng nhiều..."
"Hứa Kiều, tôi không muốn vòng vo với cô."
Hứa Kiều hậm hực không nói nữa.
Được rồi, không vòng vo nữa, cô đây chờ anh nói.
"Buổi sáng ngày đó, cô cứ vậy mà bỏ chạy, không thấy có chút thiếu cái gì sao?"
"Chạy, tôi không có chạy, tôi đi bình thường nha, hơn nữa tôi có viết lại tờ giấy cho anh mà?" Hứa Kiều nhỏ giọng nói.
"Cô còn không biết xấu hổ mà nói cái này, 100 tệ? Tôi trong lòng cô chỉ đáng giá 100 tệ thôi hả?"
Hứa Kiều xấu hổ cười cười, không trả lời lại, cô cẩn thận ngẫm nghĩ, lời này không thể nói ra được, nếu không Thẩm Lạc Dương sẽ xé xác cô mất.
Cô vỗn không định để lại cho anh 100 tệ dâu, chỉ định để lại 50 tệ, nhưng cô không có 50 tệ chỉ có tờ 100 tệ thôi, cho nên cô mới bất đắc dĩ để lại 100 tệ đó.
"Được, tôi không nói đến chuyện này, vậy chuyện đó cô muốn giải quyết thế nào?"
Giải quyết?
Giải quyết thế nào?
Cô làm sao biết được?
Không giải quyết là cách giải quyết tốt nhất đúng không?
Cô nhìn thoáng qua sắc mặt của Thẩm Lạc Dương, đương nhiên những lời này cô không dám nói.
"Không phải chỉ là giải quyết thôi sao, tôi cho anh 100 tệ, vậy không còn nợ nần gì nữa được chứ?"
Sắc mặt Thẩm Lạc Dương trong nháy mắt trở nên vô cùng âm trầm.
"Hứa Kiều!"
Hứa Kiều rõ ràng cảm nhận được lửa giận trong lời nói của Thẩm Lạc Dương, cô biết anh nổi giận, nhưng không biết vì sao lại nổi giận.
Chẳng lẽ như vậy không phải là cách giải quyết tốt sao, dù sao anh vốn dĩ không thích cô, lần này cô muốn phủi sạch quan hệ với anh, anh đáng lẽ ra phải cao hứng mới đúng, tại sao lại nổi giận, còn nổi giận với cô nữa?
"Tốt thôi, vậy anh muốn giải quyết thế nào! Anh nói cho tôi nghe phải giải quyết ra sao đi!" Hứa Kiều cũng bực bội, nhịn không được lớn giọng với anh.
Thẩm Lạc Dương nhìn Hứa Kiều đang nổi giận, thở dài một hơi, sau đó mở miệng nói.
"Chúng ta ở bên nhau đi."
Anh mới vừa nói xong, Hứa Kiều sửng sốt nửa phút.
"Gì, cùng anh ở bên nhau." Lòng Hứa Kiều trong nháy mắt có chút rung động, nhưng cũng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, bởi vì cô biết, Thẩm Lạc Dương đột nhiên thay đổi chủ ý, khẳng định là bởi vì chuyện tối đó, nếu là như vậy, cô tình nguyện không cần.
"Đúng vậy, cùng tôi ở bên nhau."
Hứa Kiều nửa ngày không nói gì, chỉ yên lặng rũ mắt xuống nhìn mũi giày mình.
Sau một lúc lâu, cô mới ngẩng đầu, cô nhìn anh, vẻ mặt cười vô tội.
"Lúc trước anh đã nói vĩnh viễn không thích kiểu người như tôi mà, lúc đó anh đã nói vậy, bây giờ lại nói khác, anh đang tự vả mặt mình hả?"
Nghe vậy, Thẩm Lạc Dương nhăn chặt mày lại, cảm giác như tự bê đá đập chân mình.
"Không phải bởi vì chuyện đó, mà bởi vì......"
"A~ Không lẽ anh định nói thích tôi? Chuyện này cũng quá máu chó rồi." Hứa Kiều chen ngang lời nói của anh.
Thẩm Lạc Dương bị Hứa Kiều làm á khẩu không nói được gì, cô tuyệt đối đang cố ý.
Nói xong, cô dùng sức đẩy Thẩm Lạc Dương, "Nhường một chút, tôi muốn mở cửa."
"Thẩm Lạc Dương, chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi, anh tình tôi nguyện, tôi không cần anh chịu trách nhiệm, thích chính là thích, không thích chính là không thích, không có gì phải miễn cưỡng."
Lúc Hứa Kiều nói xong lời đó, cửa cũng vừa lúc mở ra.
"Vui đùa một chút là tốt rồi, không cần quá nghiêm túc, ngủ ngon ~" Cô mỉm cười nói.
Nói xong cũng không cho Thẩm Lạc Dương cơ hội nói thêm câu nào nữa, ngay lập tức đóng cửa lại.
Sau khi đóng cửa cả người cô liền thở dài nhẹ nhõm, toàn bộ thân thể đều xụi lơ dựa trên cửa.
Cô vươn tay vỗ ngực mình vài cái, lúc anh nói "Chúng ta ở bên nhau đi", trong lòng cô vẫn không kiềm chế được có chút rung động, lúc ấy cảm giác như trái tim muốn nhảy ra ngoài.
Cũng may cô kiềm chế tốt, anh sớm không nói, muộn không nói, cố tình nói ngay lúc này, khẳng định là bởi vì chuyện tối đó, chắc chắn là thấy áy náy rồi.
Khóe miệng Hứa Kiều hơi cứng lại, sự thật là như vậy, nhưng chỉ có cô biết, cho dù mấy ngày nay cô cố tình tránh mặt anh, nhưng cô vẫn luôn nhớ anh, tình cảm sáu năm dành cho "anh ấy" đều chuyển hết lên người Thẩm Lạc Dương.
Song cô cũng thừa nhận, lúc còn chưa biết Thẩm Lạc Dương là "anh ấy", cô thật sự rất ghét anh, không biết tại sao, chỉ đơn giản là ghét, đôi khi, cô bị anh hấp dẫn, có lẽ phụ nữ chính là như vậy, rõ ràng trong lòng rất thích, ngoài miệng lại nói ghét.
Sau khi biết "anh ấy" chính là Thẩm Lạc Dương, tình cảm cô dành cho anh càng thêm trong sáng, cô bắt đầu ý thức được, cô thích anh, thật sự thích anh, mặc kệ là anh ấy của 6 năm trước hay là anh của hiện tại, cô đều thích.
Hơn nữa không hề nghi ngờ gì, cho dù là sáu năm trước hay sáu năm sau, Hứa Kiều đều bị anh hấp dẫn.
***
Thẩm Lạc Dương nhìn cánh của đóng chặt trước mặt mình, vươn tay gõ cửa.
"Hứa Kiều, cô ra đây, chúng ta nói chuyện tiếp."
Hứa Kiều đưa lưng về phía cửa, nghe Thẩm Lạc Dương gọi cô.
"Chúng ta không có gì để nói, anh mau về đi." Hứa Kiều trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn quyết tâm cự tuyệt.
Anh là cái gì của cô, anh nói mở cửa thì cô phải mở cửa cho anh à, cô dựa vào cái gì phải nghe lời anh, hơn nữa, cô mà mở cửa không phải sẽ mất hết mặt mũi sao, lúc nãy đóng cửa cô cũng đã ném khí phách đi hết rồi.
Thẩm Lạc Dương đứng ở cửa.
Anh biết bây giờ cô đang hiểu lầm, anh muốn giải thích nhưng không cách nào giải thích được, với tính tình đó của cô hiện tại sẽ không nghe lọt tai lời giải thích của anh.
Nhưng mà việc này cũng chỉ có thể trách anh, ai bảo trước kia quá kiềm nén, còn nói lời tuyệt tình như vậy, bây giờ tự vả mặt là đúng rồi.
Sau khi tắm xong, Hứa Kiều vừa lau tóc vừa đi ra từ phòng ngủ, vừa hay nhìn đến cửa nhà.
Không biết Thẩm Lạc Dương còn ở đây không.
Cô nghĩ như vậy, sau đó liền nhẹ nhàng đi qua.
Chậm rãi nhìn qua mắt mèo.
Kết quả, bên ngoài không một bóng người.
Hứa Kiều không khỏi trợn mắt, cô rốt cuộc chờ mong cái gì chứ, chẳng lẽ mong chờ Thẩm Lạc Dương đứng trước cửa nhà cô, đúng là điên rồi.
Thật sự Thẩm Lạc Dương định đứng chờ trước cửa nhà Hứa Kiều, nhưng đột nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Trường An.
Triệu Như Yên bị ngã thang lầu gãy chân, cho nên anh phải rời đi.
Lúc Thẩm Lạc Dương đến bệnh viện, Triệu Như Yên đã nằm ngủ trong phòng bệnh, cha Thẩm đang ở bên trong chăm sóc bà.
Mà Thẩm Trường An và Lục Chi Ưu đều ngồi bên ngoài.
Thẩm Trường An thấy anh đến, đứng dậy, Lục Chi Ưu cũng đứng dậy theo, Lục Chi Ưu gật đầu chào anh.
"Thế nào, không có chuyện gì chứ?" Ngữ khí của Thẩm Lạc Dương hơi vội vàng.
Thẩm Trường An lắc đầu, "Không có chuyện gì lớn, chỉ là thời gian này yêu cầu phải nghỉ ngơi nhiều."
Nghe được không có gì quan ngại, Thẩm Lạc Dương cũng yên lòng đôi chút.
"Làm sao mà bị như vậy?"
"Nghe cha nói, lúc đi xuống lầu ăn cơm, vừa đi vừa xem điện thoại sao đó không chú ý liền..."
Thẩm Lạc Dương không khỏi nhíu mày, khi nào mẹ anh mới có thể bỏ được thói quen 24 giờ đều cầm điện thoại trong tay đây.
Lần này xem như là một bài bài học, phải ngã đau mới nhớ được.
"Anh vào trong xem một chút." Anh nói.
"Vâng."
Thẩm Lạc Dương nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó đi vào.
Cha Thẩm nghe được âm thanh mở cửa, liền quay đầu qua nhìn.
"Tới rồi à?"
"Vâng." Thẩm Lạc Dương đi đến phía giường bệnh.
Triệu Như Yên ngủ rất an ổn.
Thẩm Lạc Dương: "Cha, tối nay cha về nhà đi, có con ở đây là được rồi."
Cha Thẩm lắc đầu.
"Không cần, cha ở đây thì tốt hơn, cũng không có chuyện gì lớn, một lát nữa con nên về đi, ngày mai không đi làm hả?"
"Con không có việc gì." Anh nhìn thoáng qua bình nước trên tủ gần giường bệnh.
"Con đi lấy nước ấm cho."
"Được rồi."
Thẩm Lạc Dương mang bình nước đi ra ngoài.
Anh đi đến nơi lấy nước, nghĩ nghĩ, gửi cho Hứa Kiều một tin nhắn WeChat.
"Ting".
Hứa Kiều đang đắp mặt nạ, đột nhiên nghe điện thoại vang lên một cái, cô tùy tiện lấy khăn giấy lau tay rồi mới cầm điện thoại lên.
Mở WeChat, nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Lạc Dương, cô nhanh tay mở ra.
[SLY: Hiện tại tôi có chút việc, đi trước.]
Hứa Kiều bĩu môi, anh có việc thì liên quan gì đến cô chứ, nói với cô làm gì.
Cô đang nghĩ xem có nên trả lời lại không, đang lúc cô rối rắm thì Thẩm Lạc Dương lại gửi thêm một tin nữa.
[SLY: Mẹ tôi bị ngã cầu thang gãy chân, đang nằm trong bệnh viện.]
WHAT!!
Hứa Kiều đột nhiên đứng bật dậy.
Bác gái bị ngã cầu thang!
Cô không kịp suy nghĩ gì nữa, nhanh chóng hồi âm lại.
[Kiều Mạch: Ngã cầu thang! Không sao chứ? Có nghiêm trọng không?]
Thẩm Lạc Dương nhắn lại trong vài giây.
[SLY: Không có gì trở ngại, hiện tại đã ngủ rồi.]
Đọc xong tin nhắn của Thẩm Lạc Dương gửi đến, Hứa Kiều mới thở phào nhẹn nhõm một cái.
Không sao là tốt rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi muốn nói rõ một chút, Thẩm đại ca của chúng ta không phải bởi vì lên giường với Kiều ca mới thích cô ấy, tôi cũng có miêu tả một chút về tâm trạng anh ấy lúc đó, Thẩm đại ca thích Kiều ca, chỉ là cái cách anh và Kiều ca biểu đạt không giống nhau, bởi vì trên vai gánh vác đến trách nhiệm không giống nhau, cho nên anh không thể tiêu sái như Kiều ca được, nhưng thật sự là cậu ấy thích Kiều ca~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook