Bạn Trai Cũ Mỗi Ngày Đều Muốn Theo Đuổi Tôi
-
25: Không Thể Nói Lời Tạm Biệt
Tần Vi ôm lấy mặt mình, đôi mắt yếu ớt không một chút phản kháng cụp xuống.
"Đồ xui xẻo." Hàn phu nhân đánh xong vẫn chưa xả được cơn giận dữ, tiếp tục buông lời cay nghiệt.
"Cháu xin lỗi." Tần Vi nhỏ giọng nhận lỗi, cô không oán trách Hàn phu nhân coi cái tát kia như là cái giá phải trả cho việc làm liên lụy con trai bà ấy.
Hàn Phu nhân đưa mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật, giống như muốn xuyên thủng qua đó để xác nhận con trai có an toàn hay không? Bà ta càng bất an lại càng sinh ra phản ứng ghét bỏ kịch liệt đối với Tần Vi.
Bà ta lừ mắt đay nghiến: "Xin lỗi? Cô nghĩ chỉ một câu xin lỗi là xong à? Vì sao người nằm trong đó không phải cô mà là con trai tôi."
Bà ta biết Vương Phong hận Hàn Thiếu Quân nên mới bắt cóc Tần Vi, nhưng bà ta không những không thương tiếc mà ngược lại cho rằng vì cô yếu ớt vô năng, nên mới trở thành nhược điểm để người ta uy hiếp con trai mình.
Đúng là một câu xin lỗi không thể giải quyết được việc gì, Tần Vi cũng rất muốn thay Hàn Thiếu Quân gánh mọi đau đớn, nhưng cô chỉ là người phàm đâu có năng lực luân chuyển được vạn vật?
"Trước đây tôi đã nói với cô cái gì nào? Loại người không có năng lực tự bảo vệ như cô không xứng ở cạnh con trai tôi." Hàn phu nhân có lẽ còn kiêng kỵ bố chồng cách đó không xa, cho nên câu này bà ta nói rất nhỏ, chỉ vừa đủ Tần Vi nghe được.
Tần Vi im lặng đôi mắt quật cười mở to ngăn không cho dòng lệ yếu đuối tuôn rơi, hóa ra tình yêu còn có phân biệt xứng hay không xứng, chỉ vì nghèo mà không thể đến được với người trong tim sao?
Ký ức năm năm trước ùa về trong đầu Tần Vi, ngày đó công ty nhà cô vừa phá sản.
Mẹ đổ bệnh, bố trở nên u uất làm bạn với rượu bia, lũ chủ nợ ngày nào cũng tới nhà đập phá biến căn nhà ngăn lắp thành một đống hỗn độn toang hoang.
Một người chưa bao giờ có dưới một trăm triệu trong tài khoản như Tần Vi, tự nhiên không một xu dính túi đến tiền viện phí cho mẹ cũng phải đi chạy vạy khắp nơi gom góp.
Cô đường cùng mới nghĩ tới chuyện tìm Hàn Thiếu Quân nhờ giúp đỡ, nhưng có lẽ số phận đã an bài anh vừa hay ra nước ngoài làm thủ tục nhập học.
Đang lúc cô tuyệt vọng, cánh cửa cổng rộng lớn nhà họ Hàn bỗng nhiên mở ra, người giúp việc nói Hàn phu nhân muốn gặp mặt cô trò chuyện.
Mà điều Tần Vi không ngờ nhất là Hàn phu nhân lại dùng tiền để đuổi cô rời xa con trai mình, giữa hai tỷ và mạng sống mong manh của mẹ cô đã chọn vế sau.
Cầm tiền rời xa Hàn Thiếu Quân, buông bỏ mối tình thanh xuân khắc cốt ghi tâm, nhưng cuối cùng cô cũng chẳng cứu được mẹ.
"Sớm biết cô là con người lật lọng tôi đã dùng cách thức khác." Quay về thực tại Hàn phu nhân nói không ngớt mồm, liên tục chỉ trích Tần Vi sai phạm thỏa thuận ban đầu.
"Số tiền đó cháu nhất định sẽ trả lại phu nhân sớm nhất có thể." Mang theo nước mắt, giọng Tần Vi có chút lạc đi.
Kể cả khi rời xa Hàn Thiếu Quân, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ mang tình yêu ra mua bán.
"Trả? Với cô sao?" Hàn phu nhân như nghe được câu chuyện cười, khinh khỉnh nhìn Tần Vi từ đầu đến chân: "Lấy của con trai tôi trả hả?"
Sau đó bà ta hừ lạnh: "Tôi khuyên cô nên thức thời tự mình kết thúc với Thiếu Quân, đừng để tới lúc tôi động tay không hay đâu, cô luôn miệng bảo mình thật lòng vậy chứng minh đi, tương lai con trai tôi nằm cả trong tay cô đấy."
Tần Vi mím môi, thực ra đối với một người mẹ những yêu cầu của Hàn phu nhân không hề quá đáng.
Bà ấy chỉ đang mong muốn con trai mình có cuộc sống tốt, ở bên người phụ nữ giúp được trong sự nghiệp, chứ không phải một gánh nặng như cô.
Chỉ là cô lưu luyến, không nỡ buông tay anh thêm lần nữa.
Tiếp cận anh vì trả thì chỉ là suy nghĩ nực cười nhất thời, điểm mấu chốt do cô xấu hổ, dùng nó để che đậy biện minh.
"Thiếu Quân vẫn chưa biết bản hợp đồng giữa tôi và cô, tính cách nó cô biết đây một khi phát hiện bị lừa dối sinh hận cỡ nào? Tôi dù gì cũng là mẹ nó giận thời gian sẽ hết còn cô lại khác."
Dưới những lời uy hiếp dồn dập Tần Vi bắt đầu lung lay, Hàn phu nhân khiến cô nhận ra bản thân giống như kẻ tội đồ sai trái, không xứng với tình cảm Hàn Thiếu Quân dành cho mình.
Tần Vi cầu khẩn: "Phu nhân cho cháu ở lại chăm sóc anh ấy, cháu đã hứa chờ đến khi anh ấy tỉnh..."
Hàn phu nhân không cho Tần Vi lấy một tia hy vọng, lạnh lùng khước từ:
"Không cần, tôi tin Vân Nhã còn làm tốt hơn cô, Tần Vi tôi đã bỏ qua cho cô một lần rồi không ai kiên nhẫn mãi đâu, làm gì thì cũng phải nghĩ đến người thân chứ đúng không?"
Cơ thể Tần Vi bỗng run rẩy, cho dù làm cách nào đi chăng nữa cũng không khá lên chút nào.
Lại là sinh mạng của người thân, dùng thứ cô quan tâm nhất để uy hiếp.
Bà ta thắng rồi, cô sức mỏng không đấu lại được bà ta.
Tần Vi muốn ít nhất cũng thấy được Hàn Thiếu Quân an toàn ra khỏi phòng phẫu thuật, nhưng Hàn phu nhân không cho trực tiếp gọi người lôi cô ra ngoài.
"Cạch." Tần Vi bị ném xuống đất một cách không thương tiếc, tên kia trước khi quay lưng đi hạ tầm mắt nhìn cô nhắc nhở:
"Hàn phu nhân có dặn sau này còn thấy cô bén mảng tới chỗ Hàn tổng thì cứ đánh gãy chân cô đi."
Tần Vi ngồi ở nền đất lạnh lẽo rất lâu, đến khi bóng dáng tên vệ sĩ kia biến mất hoàn toàn vẫn không có ý đứng dậy.
Nơi bàn tay tiếp xúc với mặt đất bị viên đá sắc nhọn đâm cho bị thương cũng không phát giác.
Cơn gió chớm đông ùa về, mang theo mùi đau thương hòa vào không khí.
Đôi mắt Tần Vi nhuốm lệ mấp máy cách môi độc thoại:
"Thiếu Quân đây là lần cuối sao? Xin lỗi anh em lại thất hứa rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook