Bàn Ti Động 38 Hào
-
Chương 200: Bạch cốt tinh thật ra không họ Bạch
Khi ta lại nhìn thấy Già Hội sơn, có loại cảm giác bừng tỉnh như mộng.
Ngày xuân gió ấm, trên sườn núi cũng có không ít hoa đào hạnh lê, nở vô cùng náo nhiệt, chen chen chúc chúc, từng cụm, từng cành, giống như chất phấn đắp tuyết.
“Thời tiết không tồi ha.”
Ngày đông thấu trời đã qua, ta bắt đầu cảm thấy mình cũng có loại cảm giác chờ mong phá xác mà ra!
Quả nhiên mùa xuân là tiết vạn vật sống lại!
Phượng Nghi nhíu nhíu mày, hắng hắng giọng, ta thu lại bước chân sắp bước ra, quay lại ngồi thành thật.
Hôi Đại Mao dẫn trên dưới toàn động, cung kính hành lễ: “Bái kiến sư phó, bái kiến sư công.”
Ta bây giờ tôi luyện hơn, bản lĩnh khác không thấy hơn, độ dày da mặt quả thật gia tăng rất lớn.
Tâm lý cũng đã tiếp nhận, sự thật rằng ta đã có chồng.
“Sư phó đi ra ngoài lần này, khí sắc quả thật không tệ.” Đại Mao cười híp mắt bưng trà tiến vào.
“Ngươi ghen tị à?”
“Hì, ta là vui mừng thay sư phó.”
“Sư phó, người còn nhớ bạch cốt tinh kia không?”
Ta ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”
Ta nhớ nàng từng muốn đến bái sư, nhưng khi đó ta phiền phức quấn thân, không thu nàng.
“Nàng bây giờ ở tại khe Hắc Vân.”
À há, khe Hắc Vân thật đúng là một nơi thu hút yêu tinh. Thời đại này tìm một nơi tốt có thể sống yên phận cũng không dễ dàng, ngay cả xó xỉnh như khe Hắc Vân cũng không bỏ qua, có người tranh có người cướp.
“Đây là nàng đưa tới, nói là một chút tâm ý. Sư phó không ở đây, ta đành phải nhận trước — đồ cũng không quý giá, nếu không ta cũng không dám thu.”
Là một cái hộp nhỏ, màu xám trắng, không giống đá.
Ta nghĩ tới thuộc tính của bạch cốt tinh, liền biết đây là cái hộp gì.
Hợ… Không biết là xương cốt gì, được rồi, hẳn là không phải xương cốt người…
Bỏ qua thuộc tính không nói, cái hộp chạm trổ không tồi. Phía trên có chú văn cỡ nhỏ, có thể cách thủy phòng cháy. Không chỉ là một cái hộp không, trong hộp còn có một dải lụa rất đẹp, buộc một viên ngọc gỗ hình hạch đào.
“Tin sư phó trở về, nàng chắc chắn cũng biết. Ta nghĩ, mai mốt, nói không chừng sẽ tới bái phỏng sư phó.”
Không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá tức trộm cắp.
Nói như vậy có lẽ rất quá mức, thế nhưng vô duyên vô cớ, người khác tại sao muốn tặng lễ cho ngươi, lấy lòng ngươi chứ?
Nhất định là có điều cầu.
Thu lễ cũng không phải dễ thu, thu lễ không làm được chuyện, cho dù là Phật gia Bồ Tát, cũng sẽ có người mắng.
Huống hồ cũng không biết người tặng lễ này có phải giấu tâm tư cáo chúc tết gà hay không.
Ta bây giờ không ôm bất cứ hi vọng tình tỷ muội trao khăn tay nào, hi vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều.
Trên đời không đáng tin cậy nhất chính là hai chữ bằng hữu này!
Theo ta biết, Tam Lục và Tam Thất thật ra mới là tỷ muội tốt với ta thì… xem như mỗi người mang ý xấu, Hôi Đại Mao ngược lại còn nghĩ thoáng hơn ta, còn an ủi ta, bưng một bát đồ ăn ngon, thành thật nói: “Sư phó, người cũng quên những người đó đi, nghĩ nhiều vô ích. Lại nói, nghĩ về chỗ tốt, người dù cho tiếp tục làm tỷ muội tốt với các nàng, cũng chỉ có làm cho sự tình phức tạp hơn, khiến chính mình càng khó hơn.”
Ta nháy mắt mấy cái: “Đại Mao, ta phát hiện ngươi trở nên thâm trầm hơn.”
Hắn lập tức lộ nguyên hình, nắm túm râu cười ha ha: “Thật không? Ha ha ha, ta vốn cũng rất ổn trọng rất thâm trầm mà! Cho nên sư phó người nhất định phải tín nhiệm ta nhiều hơn!”
“Phụt!” Chu Anh Hùng bên cạnh cười sặc sụa.
Phượng Nghi trái lại cổ vũ ta: “Cũng không thể một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng chứ, nàng ta muốn tới, nàng đối xử với nàng ta như khách là được.”
Nói dễ dàng, ta bây giờ cũng sắp có bóng ma trong lòng, vừa thấy một khuôn mặt không quen lắm, liền hoài nghi đối phương có phải có ý đồ khác với ta hay không.
Bạch cốt tinh… Hợ, xưng hô này có chút quái dị, có điều, ngày hôm sau nàng đã tới. Mặc quần áo trắng phau, tóc đen nhánh tỏa sáng, khoác thật dài, chỗ phá dưới dùng dây tơ màu đỏ tươi buộc. Nói thật, đúng là tiên tư ngọc cốt, mắt lại trong suốt sáng tỏ, nếu như không mở miệng, thật không có ai cảm thấy nàng là yêu.
“Bạch cô nương.” Ta chào hỏi nàng.
Khóe miệng nàng khẽ động, thoạt nhìn giống muốn cười lại nhịn xuống: “Phượng phu nhân, ta không họ Bạch, ta họ Hàn.”
Phốc, phụt cười phía sau chính là Hôi Đại Mao.
Rất mất mặt ==!
Có lẽ là Đại thoại Tây Du để lại cho ta ấn tượng quá sâu…
“Ừm, Hàn cô nương.” Ta có chút xấu hổ, nhưng vừa ngoặt như thế, cái loại tràn đầy đề phòng ban nãy trái lại tiêu mất không ít: “Mời ngồi.”
“Không dám. Phượng phu nhân, ta biết Già Hội sơn này luôn là nơi thái bình, ta cũng chỉ là muốn tìm một chỗ sống yên thân, sẽ không gây chuyện thị phi, không chào hỏi Phượng phu nhân đã dời vào ở, nhắc tới là ta làm không ổn.”
Nàng nói đến lễ vật đó, hộp là tự mình khắc, dải lụa cùng viên ngọc gỗ cũng là tự mình đan khắc, còn xấu hổ cười cười: “Quá tuỳ tiện vô lễ. Nhưng ta nghĩ Phượng phu nhân dám chắc không thích vàng bạc châu báu những thứ tục khí ấy, thư họa ta lại không hiểu.”
“Rất tốt rất tốt, ta rất thích.”
Người ta nói rõ ý đồ đến, chẳng qua là muốn ở chỗ này xin một nơi nương náu, không có yêu cầu gì khác, ta trái lại yên lòng.
“Lần trước Phượng phu nhân hỏi ta, tu luyện như thế nào…”
“A?” Ta nghĩ nghĩ, hình như lần đầu tiên gặp mặt ta từng nghi hoặc, nhưng về sau nhiều việc, chuyện nhỏ này không nhớ nữa: “Không sao, ngươi không tiện nói thì coi như ta chưa hỏi.”
“Không, không có gì không thể nói.” Nàng khép tay áo, thanh âm trầm thấp hơn ban nãy: “Việc này phải nói từ đầu. Kiếp trước ta là người, những chuyện xưa ấy cũng không cần nhắc lại, cửa nát nhà tan, chính mình chết oan, cho nên một ngụm oán khí không tiêu tan, mới có cơ hội thành yêu thành ma.”
Kiếp trước ta cũng là người mà, hơn nữa ta và nàng đều là sau khi chết thành yêu. Bất đồng chính là ta xuyên việt biến thành nhện, nàng lại là bạch cốt thành tinh.
Hợ, lại nói chúng ta vẫn là có chỗ giống nhau.
“Chỗ táng thân của ta là một vùng đầm lạnh, đó là một nơi đất hung, hồn phách ta không thể rời khỏi thân thể, da thịt tiêu tan, chỉ tồn bạch cốt, không biết qua bao nhiêu năm tháng, đột nhiên ta phát hiện trong thân thể mình, chậm rãi rót vào một cỗ lực lượng. Cỗ lực lượng kia bá đạo âm lãnh, ta vô lực ngăn cản — vì vậy, ta vốn nói muốn bái sư cũng không phải lời nói dối, ta không có bản lĩnh gì, không có lực lượng, không biết vận dụng như thế nào, tự bảo vệ mình như thế nào.”
Nghe qua nàng cũng không tính là tự mình tu luyện thành yêu ha.
Lại thêm điểm giống nhau.
“Vậy ngươi vì sao lại rời khỏi nơi đó? Nghe qua, đầm lạnh kia hẳn xem như là bảo địa.”
Nàng lắc đầu: “Không được, cỗ lực lượng kia đột nhiên xuất hiện, dĩ nhiên cũng lại đột nhiên biến mất.”
Phượng Nghi đứng bên ngoài nói chuyện với Chu Anh Hùng, xuyên qua song cửa sổ hoa nhìn ra, trường sam của Phượng Nghi trắng như tuyết, trước vạt có hoa văn lục nhạt. Bạch cốt tinh không nhìn quanh quẩn, đứng dậy cáo từ.
“Có rảnh thường đến ngồi.”
Những lời này cũng không phải lời nói khách khí, nghe nàng nói chuyện cũng không làm cho người ta cảm thấy chán ghét.
Mặc dù là bạch cốt tinh, thế nhưng… Ừ, nàng thoạt nhìn, thực sự không bao nhiêu yêu khí.
Ta nhìn nhìn trong gương, ta là nhện tinh, nhưng nếu như hình dung cụ thể một chút, ba chữ là nói xong.
Ngày xuân gió ấm, trên sườn núi cũng có không ít hoa đào hạnh lê, nở vô cùng náo nhiệt, chen chen chúc chúc, từng cụm, từng cành, giống như chất phấn đắp tuyết.
“Thời tiết không tồi ha.”
Ngày đông thấu trời đã qua, ta bắt đầu cảm thấy mình cũng có loại cảm giác chờ mong phá xác mà ra!
Quả nhiên mùa xuân là tiết vạn vật sống lại!
Phượng Nghi nhíu nhíu mày, hắng hắng giọng, ta thu lại bước chân sắp bước ra, quay lại ngồi thành thật.
Hôi Đại Mao dẫn trên dưới toàn động, cung kính hành lễ: “Bái kiến sư phó, bái kiến sư công.”
Ta bây giờ tôi luyện hơn, bản lĩnh khác không thấy hơn, độ dày da mặt quả thật gia tăng rất lớn.
Tâm lý cũng đã tiếp nhận, sự thật rằng ta đã có chồng.
“Sư phó đi ra ngoài lần này, khí sắc quả thật không tệ.” Đại Mao cười híp mắt bưng trà tiến vào.
“Ngươi ghen tị à?”
“Hì, ta là vui mừng thay sư phó.”
“Sư phó, người còn nhớ bạch cốt tinh kia không?”
Ta ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”
Ta nhớ nàng từng muốn đến bái sư, nhưng khi đó ta phiền phức quấn thân, không thu nàng.
“Nàng bây giờ ở tại khe Hắc Vân.”
À há, khe Hắc Vân thật đúng là một nơi thu hút yêu tinh. Thời đại này tìm một nơi tốt có thể sống yên phận cũng không dễ dàng, ngay cả xó xỉnh như khe Hắc Vân cũng không bỏ qua, có người tranh có người cướp.
“Đây là nàng đưa tới, nói là một chút tâm ý. Sư phó không ở đây, ta đành phải nhận trước — đồ cũng không quý giá, nếu không ta cũng không dám thu.”
Là một cái hộp nhỏ, màu xám trắng, không giống đá.
Ta nghĩ tới thuộc tính của bạch cốt tinh, liền biết đây là cái hộp gì.
Hợ… Không biết là xương cốt gì, được rồi, hẳn là không phải xương cốt người…
Bỏ qua thuộc tính không nói, cái hộp chạm trổ không tồi. Phía trên có chú văn cỡ nhỏ, có thể cách thủy phòng cháy. Không chỉ là một cái hộp không, trong hộp còn có một dải lụa rất đẹp, buộc một viên ngọc gỗ hình hạch đào.
“Tin sư phó trở về, nàng chắc chắn cũng biết. Ta nghĩ, mai mốt, nói không chừng sẽ tới bái phỏng sư phó.”
Không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá tức trộm cắp.
Nói như vậy có lẽ rất quá mức, thế nhưng vô duyên vô cớ, người khác tại sao muốn tặng lễ cho ngươi, lấy lòng ngươi chứ?
Nhất định là có điều cầu.
Thu lễ cũng không phải dễ thu, thu lễ không làm được chuyện, cho dù là Phật gia Bồ Tát, cũng sẽ có người mắng.
Huống hồ cũng không biết người tặng lễ này có phải giấu tâm tư cáo chúc tết gà hay không.
Ta bây giờ không ôm bất cứ hi vọng tình tỷ muội trao khăn tay nào, hi vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều.
Trên đời không đáng tin cậy nhất chính là hai chữ bằng hữu này!
Theo ta biết, Tam Lục và Tam Thất thật ra mới là tỷ muội tốt với ta thì… xem như mỗi người mang ý xấu, Hôi Đại Mao ngược lại còn nghĩ thoáng hơn ta, còn an ủi ta, bưng một bát đồ ăn ngon, thành thật nói: “Sư phó, người cũng quên những người đó đi, nghĩ nhiều vô ích. Lại nói, nghĩ về chỗ tốt, người dù cho tiếp tục làm tỷ muội tốt với các nàng, cũng chỉ có làm cho sự tình phức tạp hơn, khiến chính mình càng khó hơn.”
Ta nháy mắt mấy cái: “Đại Mao, ta phát hiện ngươi trở nên thâm trầm hơn.”
Hắn lập tức lộ nguyên hình, nắm túm râu cười ha ha: “Thật không? Ha ha ha, ta vốn cũng rất ổn trọng rất thâm trầm mà! Cho nên sư phó người nhất định phải tín nhiệm ta nhiều hơn!”
“Phụt!” Chu Anh Hùng bên cạnh cười sặc sụa.
Phượng Nghi trái lại cổ vũ ta: “Cũng không thể một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng chứ, nàng ta muốn tới, nàng đối xử với nàng ta như khách là được.”
Nói dễ dàng, ta bây giờ cũng sắp có bóng ma trong lòng, vừa thấy một khuôn mặt không quen lắm, liền hoài nghi đối phương có phải có ý đồ khác với ta hay không.
Bạch cốt tinh… Hợ, xưng hô này có chút quái dị, có điều, ngày hôm sau nàng đã tới. Mặc quần áo trắng phau, tóc đen nhánh tỏa sáng, khoác thật dài, chỗ phá dưới dùng dây tơ màu đỏ tươi buộc. Nói thật, đúng là tiên tư ngọc cốt, mắt lại trong suốt sáng tỏ, nếu như không mở miệng, thật không có ai cảm thấy nàng là yêu.
“Bạch cô nương.” Ta chào hỏi nàng.
Khóe miệng nàng khẽ động, thoạt nhìn giống muốn cười lại nhịn xuống: “Phượng phu nhân, ta không họ Bạch, ta họ Hàn.”
Phốc, phụt cười phía sau chính là Hôi Đại Mao.
Rất mất mặt ==!
Có lẽ là Đại thoại Tây Du để lại cho ta ấn tượng quá sâu…
“Ừm, Hàn cô nương.” Ta có chút xấu hổ, nhưng vừa ngoặt như thế, cái loại tràn đầy đề phòng ban nãy trái lại tiêu mất không ít: “Mời ngồi.”
“Không dám. Phượng phu nhân, ta biết Già Hội sơn này luôn là nơi thái bình, ta cũng chỉ là muốn tìm một chỗ sống yên thân, sẽ không gây chuyện thị phi, không chào hỏi Phượng phu nhân đã dời vào ở, nhắc tới là ta làm không ổn.”
Nàng nói đến lễ vật đó, hộp là tự mình khắc, dải lụa cùng viên ngọc gỗ cũng là tự mình đan khắc, còn xấu hổ cười cười: “Quá tuỳ tiện vô lễ. Nhưng ta nghĩ Phượng phu nhân dám chắc không thích vàng bạc châu báu những thứ tục khí ấy, thư họa ta lại không hiểu.”
“Rất tốt rất tốt, ta rất thích.”
Người ta nói rõ ý đồ đến, chẳng qua là muốn ở chỗ này xin một nơi nương náu, không có yêu cầu gì khác, ta trái lại yên lòng.
“Lần trước Phượng phu nhân hỏi ta, tu luyện như thế nào…”
“A?” Ta nghĩ nghĩ, hình như lần đầu tiên gặp mặt ta từng nghi hoặc, nhưng về sau nhiều việc, chuyện nhỏ này không nhớ nữa: “Không sao, ngươi không tiện nói thì coi như ta chưa hỏi.”
“Không, không có gì không thể nói.” Nàng khép tay áo, thanh âm trầm thấp hơn ban nãy: “Việc này phải nói từ đầu. Kiếp trước ta là người, những chuyện xưa ấy cũng không cần nhắc lại, cửa nát nhà tan, chính mình chết oan, cho nên một ngụm oán khí không tiêu tan, mới có cơ hội thành yêu thành ma.”
Kiếp trước ta cũng là người mà, hơn nữa ta và nàng đều là sau khi chết thành yêu. Bất đồng chính là ta xuyên việt biến thành nhện, nàng lại là bạch cốt thành tinh.
Hợ, lại nói chúng ta vẫn là có chỗ giống nhau.
“Chỗ táng thân của ta là một vùng đầm lạnh, đó là một nơi đất hung, hồn phách ta không thể rời khỏi thân thể, da thịt tiêu tan, chỉ tồn bạch cốt, không biết qua bao nhiêu năm tháng, đột nhiên ta phát hiện trong thân thể mình, chậm rãi rót vào một cỗ lực lượng. Cỗ lực lượng kia bá đạo âm lãnh, ta vô lực ngăn cản — vì vậy, ta vốn nói muốn bái sư cũng không phải lời nói dối, ta không có bản lĩnh gì, không có lực lượng, không biết vận dụng như thế nào, tự bảo vệ mình như thế nào.”
Nghe qua nàng cũng không tính là tự mình tu luyện thành yêu ha.
Lại thêm điểm giống nhau.
“Vậy ngươi vì sao lại rời khỏi nơi đó? Nghe qua, đầm lạnh kia hẳn xem như là bảo địa.”
Nàng lắc đầu: “Không được, cỗ lực lượng kia đột nhiên xuất hiện, dĩ nhiên cũng lại đột nhiên biến mất.”
Phượng Nghi đứng bên ngoài nói chuyện với Chu Anh Hùng, xuyên qua song cửa sổ hoa nhìn ra, trường sam của Phượng Nghi trắng như tuyết, trước vạt có hoa văn lục nhạt. Bạch cốt tinh không nhìn quanh quẩn, đứng dậy cáo từ.
“Có rảnh thường đến ngồi.”
Những lời này cũng không phải lời nói khách khí, nghe nàng nói chuyện cũng không làm cho người ta cảm thấy chán ghét.
Mặc dù là bạch cốt tinh, thế nhưng… Ừ, nàng thoạt nhìn, thực sự không bao nhiêu yêu khí.
Ta nhìn nhìn trong gương, ta là nhện tinh, nhưng nếu như hình dung cụ thể một chút, ba chữ là nói xong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook