Bàn Ti Động 38 Hào
-
Chương 194: Đào Hoa
“Quan chủ…”
Vậy mà lại là nàng?
Ta nheo mắt lại, phản ứng đầu tiên là, liệu có nhìn lầm người hay không.
Không, không nhìn lầm, đích xác là nàng.
Trước kia nàng rất thần bí, thần long thấy đầu không thấy đuôi, ban đầu ta còn tưởng nàng là nam, về sau mới biết là nữ. Nàng thường thường đeo mạng che mặt, mặc áo dài vải màu trắng, chải kiểu tóc đơn giản nhất, chỉ nhìn bóng lưng, không phân biệt được.
Ta gần như cho rằng, ta sớm quên mất nàng rồi.
Lông mày nàng rất đẹp, làn da trắng, tóc như mây đen, giữa tóc cài một cành hoa đào, trên người là quần áo màu hồng nhạt, màu sắc xinh đẹp mềm nhẹ nói không nên lời.
“Mấy ngày trước đây ta nhìn thấy phượng vương, liền đoán ngươi có lẽ cũng tới.”
Ta không hé răng, thị nữ bưng rượu thướt tha đi qua bên cạnh chúng ta. Nàng chỉ chỉ đình nghỉ mát: “Ngồi một lát đi?”
Ngày trước lúc ở tại Đào Hoa quan, chưa từng cách quan chủ gần như thế, tổng cộng cũng không nói được mấy câu.
Cái đình mọc rong mềm mại, lá thật dài phất phơ, tiếng ca mơ hồ từ trong chính điện truyền tới.
“Ngươi dường như vẫn không thay đổi.” Nàng nói: “Ta vẫn luôn nhớ lần đầu tiên trông thấy ngươi, ngươi đọc một bài thơ.”
Ta cảm thấy rất kỳ lạ.
Vì sao những người làm việc ác ấy, người nào người nấy tỏ vẻ vô tội như thế? Dường như những chuyện kia cũng không phải là bọn họ làm.
Ngư tinh Tiểu Tâm, Đào Hoa quan chủ, còn có Tam Thất… Các nàng đều có thể điềm nhiên như không ôn chuyện, bộ dạng cảm động gặp lại bạn cũ.
Khiến ta vừa cảm thấy hoang đường, vừa cảm thấy hơi mắc ói.
Ta vê dải lụa chơi trong tay, quấn chặt, lại buông ra.
Ngay lúc ta cho rằng nàng sẽ không nhắc tới chuyện xưa, nàng bỗng nhiên nói: “Ta biết, trong lòng ngươi chắc chắn oán hận ta.”
Ta ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái: “Không phải.”
Ta không oán hận nàng, cũng như ta không hận Tiểu Tâm.
“Ngươi xem.” Nàng lấy một cái túi gấm từ trong tay áo đưa cho ta: “Xem thử đi.”
Trong túi gấm là thẻ bài gỗ. Chính là thẻ bài chúng ta lĩnh khi vừa tới Đào Hoa quan kia, một mặt có khắc hoa đào, một mặt có khắc số thứ tự. Ta còn nhớ Mẫu Đơn sư tỷ và Đào Trực sư huynh, thời gian bọn họ ở tại Đào Hoa quan lâu, trên thẻ bài khắc chính là hoa đào và tên của bọn họ, không phải là số thứ tự.
Nàng giữ lại những thẻ bài này, để làm gì đây?
Nàng cũng đừng nói nàng vô cùng hối hận, vô cùng hoài niệm những người đó, bày ra bộ dáng dịu dàng thắm thiết tình tứ nhìn vật nhớ người, bằng không, ta nhất định sẽ buồn nôn mà chết.
Có điều trước khi sắp chết nhất định phải xử nàng, bằng không ta chết không nhắm mắt.
“Sau trận chiến năm đó ấy, ta ngưng tụ hồn phách của bọn họ lên trên thẻ bài này, tìm nơi địa khí linh mạch dồi dào tĩnh dưỡng, mặc dù không thể khôi phục lại tu vi trước đây, thế nhưng có lẽ cũng được năm phần, bảy phần…” Nét mặt của nàng có chút vui mừng: “Lại qua mấy chục năm, sẽ đến cuối cùng.”
Ta bất ngờ nói không nên lời, qua một lúc lâu mới tìm được tiếng nói: “Ngươi là nói, bọn họ chưa chết sao?”
“Thân thể tiêu tan, hồn phách lại đều bảo tồn.”
Vậy mà, vậy mà… lại như thế vậy?
Mẫu Đơn sư tỷ, Đào Trực sư huynh, còn cả những người khác, tên của bọn họ ta nhớ không rõ, thế nhưng, những ngày tại Đào Hoa quan, tiếng cười vui vẻ cũng vậy, ồn ào không ngớt cũng thế… Thời gian giống như thủy triều không ngừng bào mòn, ta cho rằng bọn họ cũng đã biến mất trong thời gian hồi ức, rốt cuộc vô duyên gặp nhau…
Đây là việc vui, thế nhưng ta cảm thấy hai chân như nhũn ra, chậm rãi ngồi trên ghế đá, lại chỉ cảm thấy mờ mịt và không chân thực.
Trên thẻ bài đích xác có linh phách dao động, nàng không nói dối.
“Vì sao, muốn nói những chuyện này cho ta biết?”
Nàng lẳng lặng nhìn bèo phất phơ, nhẹ giọng nói: “Quãng thời gian tại Đào Hoa quan, ta cũng hoài niệm. Ban đầu lúc hạ quyết tâm muốn làm như vậy, ta không do dự. Thế nhưng, những ánh mắt sùng kính ấy, thời gian ở chung ấy, trái tim của ta không phải làm bằng đá, ta làm sư phó, truyền thụ đồ đệ, có đôi khi ta thậm chí đã quên dự tính ban đầu của mình chẳng qua là muốn lợi dụng những tiểu yêu đó, ta thật sự, coi bản thân là một sư phó, ta cũng luyến tiếc… Ta mấy năm nay tìm một vài linh hoa linh thạch lại làm thân thể cho bọn hắn, chờ hồn phách dưỡng tốt, coi như đại công cáo thành.”
Nàng quay đầu: “Nếu như chuyện ngày trước lại xảy ra, lựa chọn của ta vẫn sẽ không thay đổi. Thế nhưng ta đối với các ngươi, cũng không phải, cũng không phải không có cảm tình…”
Ta lật từng tấm thẻ bài qua nhìn.
Có cái tên quen thuộc, có cái đã không còn ấn tượng, thẻ bài của Mẫu Đơn sư tỷ và Đào Trực sư huynh cũng lẫn trong đó.
“Ngươi cứu, là người trong lòng ngươi sao?”
Thanh âm nàng có phần hơi chua chát: “Ta thích hắn, có điều, hắn không thích ta chút nào.”
Ta thoáng sửng sốt, ta còn tưởng là câu chuyện lưỡng tình tương duyệt, náo loạn nửa ngày, lại là một đoạn tương tư đơn phương?
“Còn không có chúc mừng ngươi, tân hôn đại hỉ.” Nàng nói.
“Cám ơn.”
Nói hai câu này, lại tẻ ngắt.
“Chờ Mẫu Đơn bọn họ được rồi…”
“Ta sẽ truyền tin cho ngươi.”
Sau khi nàng đi, một mình ta ngồi chỗ ấy ngẩn người, vê vê tóc, lại xoa xoa hai má.
Trong lòng có vui sướng, thế nhưng, còn có chút khổ sở. Có ước ao, cũng có băn khoăn.
Cách quá lâu, trải qua cũng nhiều, cảm tình trở nên phức tạp.
Trở lại chính điện, đang đến đại lễ yết kiến.
Sau khi Tử Hằng tế bái tổ tiên, về ngồi chính vị. Trong chính điện rộng lớn đứng hàng loạt người, quỳ gối dập đầu, trịnh trọng lạy hắn.
Đi tới đứng bên cạnh Phượng Nghi, Dục Phong thì đứng bên cạnh hắn, hai người sắc mặt ngưng trọng, đứng trang nghiêm xem lễ.
Ta nắm một tay Phượng Nghi.
Tử Hằng ngồi ở chỗ đó, dáng vẻ tôn quý uy nghiêm.
Còn có, tịch mịch.
Thân phận càng tôn quý, cung điện càng phồn hoa, tịch mịch cũng lại càng sâu.
“Nàng đừng lo lắng.” Phượng Nghi khuyên ta: “Vị trí này cũng không phải là khổ sai đệ nhất thiên hạ, nàng xem nàng, chân mày nhăn có thể kẹp chết muỗi.”
“Đây quyết không phải nhiệm vụ hay.”
“Được rồi, nhưng mà nàng xem, ta lớn nhỏ cũng là vua của một tộc, cũng sống không phải rất tốt sao?”
Ví dụ còn có thể nói như vậy? Ta lườm hắn một cái.
Nhưng, trong lòng ít nhiều thoải mái hơn chút. Mọi việc đều tùy người làm, Tử Hằng sẽ không tham lam làm bậy giống long vương trước đây, cho nên, ta hẳn là tin tưởng hắn.
Phượng Nghi quay đầu liếc mắt nhìn ta: “Nàng gặp phải ai bên ngoài?”
“Chàng đổi nghề đoán mệnh rồi?”
“Chút tâm tư của nàng, đều đặt trên khuôn mặt, còn cần phải đoán sao.”
>o
Vậy mà lại là nàng?
Ta nheo mắt lại, phản ứng đầu tiên là, liệu có nhìn lầm người hay không.
Không, không nhìn lầm, đích xác là nàng.
Trước kia nàng rất thần bí, thần long thấy đầu không thấy đuôi, ban đầu ta còn tưởng nàng là nam, về sau mới biết là nữ. Nàng thường thường đeo mạng che mặt, mặc áo dài vải màu trắng, chải kiểu tóc đơn giản nhất, chỉ nhìn bóng lưng, không phân biệt được.
Ta gần như cho rằng, ta sớm quên mất nàng rồi.
Lông mày nàng rất đẹp, làn da trắng, tóc như mây đen, giữa tóc cài một cành hoa đào, trên người là quần áo màu hồng nhạt, màu sắc xinh đẹp mềm nhẹ nói không nên lời.
“Mấy ngày trước đây ta nhìn thấy phượng vương, liền đoán ngươi có lẽ cũng tới.”
Ta không hé răng, thị nữ bưng rượu thướt tha đi qua bên cạnh chúng ta. Nàng chỉ chỉ đình nghỉ mát: “Ngồi một lát đi?”
Ngày trước lúc ở tại Đào Hoa quan, chưa từng cách quan chủ gần như thế, tổng cộng cũng không nói được mấy câu.
Cái đình mọc rong mềm mại, lá thật dài phất phơ, tiếng ca mơ hồ từ trong chính điện truyền tới.
“Ngươi dường như vẫn không thay đổi.” Nàng nói: “Ta vẫn luôn nhớ lần đầu tiên trông thấy ngươi, ngươi đọc một bài thơ.”
Ta cảm thấy rất kỳ lạ.
Vì sao những người làm việc ác ấy, người nào người nấy tỏ vẻ vô tội như thế? Dường như những chuyện kia cũng không phải là bọn họ làm.
Ngư tinh Tiểu Tâm, Đào Hoa quan chủ, còn có Tam Thất… Các nàng đều có thể điềm nhiên như không ôn chuyện, bộ dạng cảm động gặp lại bạn cũ.
Khiến ta vừa cảm thấy hoang đường, vừa cảm thấy hơi mắc ói.
Ta vê dải lụa chơi trong tay, quấn chặt, lại buông ra.
Ngay lúc ta cho rằng nàng sẽ không nhắc tới chuyện xưa, nàng bỗng nhiên nói: “Ta biết, trong lòng ngươi chắc chắn oán hận ta.”
Ta ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái: “Không phải.”
Ta không oán hận nàng, cũng như ta không hận Tiểu Tâm.
“Ngươi xem.” Nàng lấy một cái túi gấm từ trong tay áo đưa cho ta: “Xem thử đi.”
Trong túi gấm là thẻ bài gỗ. Chính là thẻ bài chúng ta lĩnh khi vừa tới Đào Hoa quan kia, một mặt có khắc hoa đào, một mặt có khắc số thứ tự. Ta còn nhớ Mẫu Đơn sư tỷ và Đào Trực sư huynh, thời gian bọn họ ở tại Đào Hoa quan lâu, trên thẻ bài khắc chính là hoa đào và tên của bọn họ, không phải là số thứ tự.
Nàng giữ lại những thẻ bài này, để làm gì đây?
Nàng cũng đừng nói nàng vô cùng hối hận, vô cùng hoài niệm những người đó, bày ra bộ dáng dịu dàng thắm thiết tình tứ nhìn vật nhớ người, bằng không, ta nhất định sẽ buồn nôn mà chết.
Có điều trước khi sắp chết nhất định phải xử nàng, bằng không ta chết không nhắm mắt.
“Sau trận chiến năm đó ấy, ta ngưng tụ hồn phách của bọn họ lên trên thẻ bài này, tìm nơi địa khí linh mạch dồi dào tĩnh dưỡng, mặc dù không thể khôi phục lại tu vi trước đây, thế nhưng có lẽ cũng được năm phần, bảy phần…” Nét mặt của nàng có chút vui mừng: “Lại qua mấy chục năm, sẽ đến cuối cùng.”
Ta bất ngờ nói không nên lời, qua một lúc lâu mới tìm được tiếng nói: “Ngươi là nói, bọn họ chưa chết sao?”
“Thân thể tiêu tan, hồn phách lại đều bảo tồn.”
Vậy mà, vậy mà… lại như thế vậy?
Mẫu Đơn sư tỷ, Đào Trực sư huynh, còn cả những người khác, tên của bọn họ ta nhớ không rõ, thế nhưng, những ngày tại Đào Hoa quan, tiếng cười vui vẻ cũng vậy, ồn ào không ngớt cũng thế… Thời gian giống như thủy triều không ngừng bào mòn, ta cho rằng bọn họ cũng đã biến mất trong thời gian hồi ức, rốt cuộc vô duyên gặp nhau…
Đây là việc vui, thế nhưng ta cảm thấy hai chân như nhũn ra, chậm rãi ngồi trên ghế đá, lại chỉ cảm thấy mờ mịt và không chân thực.
Trên thẻ bài đích xác có linh phách dao động, nàng không nói dối.
“Vì sao, muốn nói những chuyện này cho ta biết?”
Nàng lẳng lặng nhìn bèo phất phơ, nhẹ giọng nói: “Quãng thời gian tại Đào Hoa quan, ta cũng hoài niệm. Ban đầu lúc hạ quyết tâm muốn làm như vậy, ta không do dự. Thế nhưng, những ánh mắt sùng kính ấy, thời gian ở chung ấy, trái tim của ta không phải làm bằng đá, ta làm sư phó, truyền thụ đồ đệ, có đôi khi ta thậm chí đã quên dự tính ban đầu của mình chẳng qua là muốn lợi dụng những tiểu yêu đó, ta thật sự, coi bản thân là một sư phó, ta cũng luyến tiếc… Ta mấy năm nay tìm một vài linh hoa linh thạch lại làm thân thể cho bọn hắn, chờ hồn phách dưỡng tốt, coi như đại công cáo thành.”
Nàng quay đầu: “Nếu như chuyện ngày trước lại xảy ra, lựa chọn của ta vẫn sẽ không thay đổi. Thế nhưng ta đối với các ngươi, cũng không phải, cũng không phải không có cảm tình…”
Ta lật từng tấm thẻ bài qua nhìn.
Có cái tên quen thuộc, có cái đã không còn ấn tượng, thẻ bài của Mẫu Đơn sư tỷ và Đào Trực sư huynh cũng lẫn trong đó.
“Ngươi cứu, là người trong lòng ngươi sao?”
Thanh âm nàng có phần hơi chua chát: “Ta thích hắn, có điều, hắn không thích ta chút nào.”
Ta thoáng sửng sốt, ta còn tưởng là câu chuyện lưỡng tình tương duyệt, náo loạn nửa ngày, lại là một đoạn tương tư đơn phương?
“Còn không có chúc mừng ngươi, tân hôn đại hỉ.” Nàng nói.
“Cám ơn.”
Nói hai câu này, lại tẻ ngắt.
“Chờ Mẫu Đơn bọn họ được rồi…”
“Ta sẽ truyền tin cho ngươi.”
Sau khi nàng đi, một mình ta ngồi chỗ ấy ngẩn người, vê vê tóc, lại xoa xoa hai má.
Trong lòng có vui sướng, thế nhưng, còn có chút khổ sở. Có ước ao, cũng có băn khoăn.
Cách quá lâu, trải qua cũng nhiều, cảm tình trở nên phức tạp.
Trở lại chính điện, đang đến đại lễ yết kiến.
Sau khi Tử Hằng tế bái tổ tiên, về ngồi chính vị. Trong chính điện rộng lớn đứng hàng loạt người, quỳ gối dập đầu, trịnh trọng lạy hắn.
Đi tới đứng bên cạnh Phượng Nghi, Dục Phong thì đứng bên cạnh hắn, hai người sắc mặt ngưng trọng, đứng trang nghiêm xem lễ.
Ta nắm một tay Phượng Nghi.
Tử Hằng ngồi ở chỗ đó, dáng vẻ tôn quý uy nghiêm.
Còn có, tịch mịch.
Thân phận càng tôn quý, cung điện càng phồn hoa, tịch mịch cũng lại càng sâu.
“Nàng đừng lo lắng.” Phượng Nghi khuyên ta: “Vị trí này cũng không phải là khổ sai đệ nhất thiên hạ, nàng xem nàng, chân mày nhăn có thể kẹp chết muỗi.”
“Đây quyết không phải nhiệm vụ hay.”
“Được rồi, nhưng mà nàng xem, ta lớn nhỏ cũng là vua của một tộc, cũng sống không phải rất tốt sao?”
Ví dụ còn có thể nói như vậy? Ta lườm hắn một cái.
Nhưng, trong lòng ít nhiều thoải mái hơn chút. Mọi việc đều tùy người làm, Tử Hằng sẽ không tham lam làm bậy giống long vương trước đây, cho nên, ta hẳn là tin tưởng hắn.
Phượng Nghi quay đầu liếc mắt nhìn ta: “Nàng gặp phải ai bên ngoài?”
“Chàng đổi nghề đoán mệnh rồi?”
“Chút tâm tư của nàng, đều đặt trên khuôn mặt, còn cần phải đoán sao.”
>o
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook