Bàn Ti Động 38 Hào
-
Chương 15: Bao vây khi dễ tiểu đạo sĩ
Tiểu đạo sĩ từ từ tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên cư nhiên lại là trước sờ cổ áo sau sờ đai lưng, đều sờ xong hết mới buông khẩu khí, ngay sau đó dùng ánh mắt hồ nghi kinh ngạc quan sát chúng ta.
Phản ứng đầu tiên của hắn là có ý gì? Chẳng lẽ hắn hoài nghi ta hay là Ngao Tử Hằng thừa dịp hắn hôn mê phi lễ hắn? ==#
Hắn cho hắn là ai vậy chứ?
Chúng ta cho dù là sắc tình cuồng cũng sẽ không chọn đối tượng như vậy.
Đạo sĩ và yêu tinh là quan hệ thiên địch lẫn nhau a, với lại bình thường đều là đạo sĩ hãm hại bọn ta.
Nguyên tắc đầu tiên của yêu tinh, yêu quý sinh mệnh, rời xa đạo sĩ!
Ta bây giờ có chút hối hận tại sao lại muốn cứu hắn. Rõ là tự tìm phiền toái.
Tử Hằng thái độ ôn hòa: “Ngươi đừng sợ, nơi này là đầm Bích Thủy. Ngươi vì sao bị nhốt bên trong trận pháp tại Đào Hoa quan?”
Tiểu đạo sĩ không nói lời nào, thập phần cảnh giác, ta nghĩ sư phó hắn nhất định lại giáo dục hắn không ít: Không được cùng người lạ nói chuyện.
Ta bỗng nhiên nhớ hắn tên là gì, hắn từng nói cho ta biết.
Gọi là Lý Kha… Hình như không sai.
Đúng, gọi là Lý Kha.
“Ngươi không phải sợ, Lý Kha.”
Quả nhiên hắn run run một cái, nét mặt lộ vẻ lại càng thêm dè chừng sợ hãi!
Trong lòng ta có một tiểu ác ma sừng dài trên đầu đang ha ha cuồng tiếu, trên mặt lại vẫn là chững chạc đàng hoàng: “Ngươi không nhớ ta? Hì, ta đã gặp ngươi, ngươi cũng không phải là lần đầu đến Đào Hoa quan, lần trước chúng ta đã gặp mặt, ngươi quên rồi?”
“Cái gì?” Trên mặt tiểu đạo sĩ rõ rành rành viết: Yêu ngôn hoặc chúng (1), một chữ cũng không thể tin.
“Đúng, ta lần trước không phải thế này.” Ta lấy tay chọc chọc Tử Hằng: “Này, ta làm sao có thể biến trở về?”
Tử Hằng cười, nói: “Cái này không khó, ta trước giúp ngươi biến đổi, sau đó sẽ nói cho ngươi biết đạo lý.”
Tay áo hắn phất một cái với ta, thanh ảnh chợt lóe trước mắt, sau đó cảnh vật lập tức đại biến, cái bàn biến giống như núi, trường kỷ đá cũng cao lên.
Ta lại biến trở về con nhện nhỏ có tám cái chân.
“Ngươi, ngươi…” Tiểu đạo sĩ trợn to mắt: “Thế nào lại là ngươi?”
“A? Ngươi còn nhớ ta?”
Trong lòng ta cũng là có mấy phần vui mừng, từ y phục của Tử Hằng bò đến trên tay áo hắn, hướng về phía tiểu đạo sĩ cười hì hì nói: “Lần trước cho ngươi đi rồi, ngươi tại sao lại trở lại? Chẳng lẽ ngươi là đến trừ ma vệ đạo?”
Tiểu đạo sĩ lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Không, không phải vậy. Ta là đặc biệt tới tìm ngươi, ngươi mau mau rời khỏi Đào Hoa quan đi, nơi này không lâu sau liền có đại họa lâm đầu.”
“Cái gì?”
Người bị giật mình đổi thành ta.
“Ngươi đặc biệt tới tìm ta?”
“Ngươi nói tai họa là chỉ chuyện gì?”
Ta và Ngao Tử Hằng đồng thời đặt câu hỏi, hỏi lại là chuyện hoàn toàn bất đồng.
Tiểu đạo sĩ gật đầu: “Ta cảm thấy ngươi không phải là yêu xấu, hơn nữa… Nói như thế nào ngươi cũng từng giúp ta. Ngươi trước tiên rời khỏi nơi này đi, ít nhất hai năm đừng trở về.”
Nhưng là câu hỏi của Ngao Tử Hằng, hắn lại một chữ cũng không đáp.
“Ta là Hằng Nguyên cư sĩ của đầm Bích Thủy, không biết ngươi đã từng nghe nói qua hay chưa, nhưng là ta cũng không phải yêu quái. Đào Hoa quan cũng chưa từng làm gì ác, đã không có tự ý giết người, cũng không có làm hại bên nào. Không biết đại họa lâm đầu ngươi chỉ, là có ý gì?”
Tiểu đạo sĩ ngậm chặt miệng giống như vỏ trai kín kẽ, nhìn Ngao Tử Hằng, ngay cả một chữ cũng không nói.
Ta cũng cảm thấy sự tình có chút nghiêm trọng.
Tiểu đạo sĩ này đến kỳ quặc, nói chuyện lại giấu đầu lòi đuôi, bảo người ta làm sao có thể yên tâm?
Bất quá hắn nói đặc biệt tới tìm ta, cũng làm cho trong lòng ta nóng lên một chút.
Tiểu đạo sĩ cư nhiên còn nhớ con nhện nho nhỏ năm đó… Đương nhiên, với hắn mà nói là năm đó, với ta mà nói qua mới không bao nhiêu ngày. Suy cho cùng năm năm này ta là nhoáng một cái đã qua, căn bản không có cái loại cảm giác đã qua thật lâu ấy. Nếu như thực sự trải qua năm năm, ta chắc là cũng sớm quên sạch tiểu đạo sĩ này rồi.
Tử Hằng liếc mắt nhìn ta, gật đầu một cái, thấp giọng nói: “Chuyện này chắc chắn rất quan trọng, ngươi lại không chịu nói rõ, ta đây đành phải đắc tội.”
Tiểu đạo sĩ quát: “Ngươi muốn…”
Ba chữ làm cái gì chưa kịp nói ra, tay áo Tử Hằng hướng trước mắt hắn vung lên, tiểu đạo sĩ tức khắc thành con gà gỗ ngơ ra.
“Tử Hằng, ngươi đây là…”
“Ngươi không cần lo lắng, chỉ là muốn từ trong miệng hắn hỏi mấy câu.” Tử Hằng hướng ta nói xong, lại quay đầu hỏi hắn: “Ngươi vì sao đến chỗ này?”
Tiểu đạo sĩ cau mày, lộ ra thần sắc mê man thống khổ.
Tử Hằng lại ép hỏi một câu: “Đào Hoa quan có tai họa gì?”
Thái dương tiểu đạo sĩ thấy mồ hôi, giống như đang vì sự tình cực thống khổ cực rắc rối giãy dụa không ngớt, Tử Hằng lại ép hỏi mấy câu, sắc mặt hắn đỏ lên, dần dần phát tím, nhưng vẫn tiếp tục không nói lời nào.
Ta nhìn cũng khó chịu thay hắn, hiển nhiên hắn đang ngăn cản pháp thuật của Tử Hằng, chính mình đang đấu tranh tâm lý, thống khổ không chịu nổi.
“Tâm chí hắn cũng thực kiên định.” Tử Hằng thấp giọng nói: “Hỏi nữa, hắn khả năng vẫn là không nói, thế nhưng hắn nhất định sẽ chịu tổn thương rất lớn.”
Ừm, nếu không thì không hỏi…” Trong lòng ta có phần hổ thẹn, hắn đặc biệt tới nhắc nhở ta, mặc dù không biết là cái tai họa gì, nhưng là ép hắn giống ta và Tử Hằng cũng không nên.
Mồ hôi của tiểu đạo sĩ chảy xuống ròng ròng, cổ áo và bả vai đều ướt sũng.
“Tử Hằng, ngươi… giải cho hắn đi, hình như rất khó chịu a.”
Ngao Tử Hằng liếc mắt nhìn ta, không nói cái gì, lại vung tay áo một cái, tiểu đạo sĩ liền thở ra một hơi thật dài, cắm đầu ngã vào đầu giường. Ánh mắt hắn đảo, gắt gao nhìn chằm chằm ta, ánh mắt kia làm cho ta chột dạ, khiếp đảm, mặt nóng lên.
Hắn gắt gao cắn môi, tay trước ngực bày cái tư thế phòng ngự, thoạt nhìn thực kiên cường, nhưng là trong mắt ánh nước long lanh lóe lên, dường như đang nói, vì sao ta chạy tới nói cho ngươi biết ngươi phải đối với ta như vậy? Yêu quái quả nhiên đều là không thể tin, yêu quái đều là không thể tin!
Lại nói ta thực sự cảm giác mình có chút không phải với cả hai bên. Tiểu đạo sĩ tới nhắc nhở ta, bị hành hạ như vậy. Ngao Tử Hằng cũng không phải người Đào Hoa quan, nếu không phải vì ta, phỏng chừng hắn cũng sẽ không ép hỏi tiểu đạo sĩ. Tất cả đều là người tốt, nguyên nhân đều là ở thân ta.
Vừa quay đầu nhìn thấy gương đồng trước giường, bên trong chiếu ra một con nhện ngốc đang bối rối.
Thì ra như vậy, ta đáng đời mà! Vốn đã không phải là người, xem mình làm như người, thật ra ta chẳng qua là một con nhện mà thôi. ==!
Ta không biết nên nói cái gì, quay đầu nhìn Ngao Tử Hằng: “Hắn được chưa? Có thể đưa hắn đi hay không?”
Ngao Tử Hằng gật gật đầu, sau đó dường như lại nghĩ tới cái gì lắc đầu.
“Hả?”
Không được?
Vừa gật đầu vừa lắc đầu là có ý tứ gì?
“Ngươi đưa hắn đi, ngươi cũng đừng trở lại.”
“A?”
“Hắn tuy rằng không chịu nói, nhưng là nhìn ra được đến hắn không phải đến lừa gạt ngươi. Đào Hoa quan chỉ sợ lập tức sẽ có tai họa. Ngươi đưa hắn đi, trước tiên tìm một chỗ trốn trốn, không cần vội vàng quay về.”
Ta bị hắn nói ngẩn ngẩn ngơ ngơ, cũng là trước tiên mờ mịt gật gật đầu, sau đó lập tức phục hồi tinh thần lại, dùng sức lắc đầu.
“Ta là đệ tử Đào Hoa quan, làm sao có thể quăng quan chủ cùng đồng môn nói đi là đi? Đã có tai họa, ta phải đi thông báo bọn họ một tiếng để mọi người làm phòng bị! Cái gì chứ, Tử Hằng, tiểu đạo sĩ này thì phiền phức ngươi để người đưa hắn đi thôi, đừng làm khó dễ hắn.”
Ta muốn đi ra ngoài, thế nhưng thanh ảnh trước mắt chợt lóe lên, Tử Hằng chắn ở trước người ta.
“Không được, ngươi không được đi về, ta sai người đi thay ngươi truyền tin.”
Ta lắc đầu: “Ngươi ở đây cũng chưa chắc an toàn, ngươi đưa tiểu đạo sĩ đi đi, sau đó ngươi đừng trở lại. Nếu là có người đến đối phó Đào Hoa quan, nói không chừng cũng thuận tay làm khó dễ đến đầm Bích Thủy. Đúng rồi, không biết chỗ sườn núi Phượng Hoàng thế nào, phải bảo người cũng thông báo một tiếng…”
Vừa nghĩ như thế ta thật sự là một giây cũng không thể ở lại.
Thế nhưng lúc ta muốn vòng qua Tử Hằng bò đi ra, đột nhiên trên lưng đau xót, tám chân đều không có khí lực, lạch cạch một tiếng nằm bò dưới đất.
Tay Tử Hằng chộp một cái nâng ta lên, gọi tiểu ngư tinh phân phó hai câu. Hắn nói lời ta nghe không hiểu, sau đó đưa ta tới tay tiểu ngư tinh, chính mình cũng không quay đầu lại vội vàng đạp cửa đi ra.
Chú thích
(1) yêu ngôn hoặc chúng: dùng lời ma mị mê hoặc chúng dân ↑
Phản ứng đầu tiên của hắn là có ý gì? Chẳng lẽ hắn hoài nghi ta hay là Ngao Tử Hằng thừa dịp hắn hôn mê phi lễ hắn? ==#
Hắn cho hắn là ai vậy chứ?
Chúng ta cho dù là sắc tình cuồng cũng sẽ không chọn đối tượng như vậy.
Đạo sĩ và yêu tinh là quan hệ thiên địch lẫn nhau a, với lại bình thường đều là đạo sĩ hãm hại bọn ta.
Nguyên tắc đầu tiên của yêu tinh, yêu quý sinh mệnh, rời xa đạo sĩ!
Ta bây giờ có chút hối hận tại sao lại muốn cứu hắn. Rõ là tự tìm phiền toái.
Tử Hằng thái độ ôn hòa: “Ngươi đừng sợ, nơi này là đầm Bích Thủy. Ngươi vì sao bị nhốt bên trong trận pháp tại Đào Hoa quan?”
Tiểu đạo sĩ không nói lời nào, thập phần cảnh giác, ta nghĩ sư phó hắn nhất định lại giáo dục hắn không ít: Không được cùng người lạ nói chuyện.
Ta bỗng nhiên nhớ hắn tên là gì, hắn từng nói cho ta biết.
Gọi là Lý Kha… Hình như không sai.
Đúng, gọi là Lý Kha.
“Ngươi không phải sợ, Lý Kha.”
Quả nhiên hắn run run một cái, nét mặt lộ vẻ lại càng thêm dè chừng sợ hãi!
Trong lòng ta có một tiểu ác ma sừng dài trên đầu đang ha ha cuồng tiếu, trên mặt lại vẫn là chững chạc đàng hoàng: “Ngươi không nhớ ta? Hì, ta đã gặp ngươi, ngươi cũng không phải là lần đầu đến Đào Hoa quan, lần trước chúng ta đã gặp mặt, ngươi quên rồi?”
“Cái gì?” Trên mặt tiểu đạo sĩ rõ rành rành viết: Yêu ngôn hoặc chúng (1), một chữ cũng không thể tin.
“Đúng, ta lần trước không phải thế này.” Ta lấy tay chọc chọc Tử Hằng: “Này, ta làm sao có thể biến trở về?”
Tử Hằng cười, nói: “Cái này không khó, ta trước giúp ngươi biến đổi, sau đó sẽ nói cho ngươi biết đạo lý.”
Tay áo hắn phất một cái với ta, thanh ảnh chợt lóe trước mắt, sau đó cảnh vật lập tức đại biến, cái bàn biến giống như núi, trường kỷ đá cũng cao lên.
Ta lại biến trở về con nhện nhỏ có tám cái chân.
“Ngươi, ngươi…” Tiểu đạo sĩ trợn to mắt: “Thế nào lại là ngươi?”
“A? Ngươi còn nhớ ta?”
Trong lòng ta cũng là có mấy phần vui mừng, từ y phục của Tử Hằng bò đến trên tay áo hắn, hướng về phía tiểu đạo sĩ cười hì hì nói: “Lần trước cho ngươi đi rồi, ngươi tại sao lại trở lại? Chẳng lẽ ngươi là đến trừ ma vệ đạo?”
Tiểu đạo sĩ lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Không, không phải vậy. Ta là đặc biệt tới tìm ngươi, ngươi mau mau rời khỏi Đào Hoa quan đi, nơi này không lâu sau liền có đại họa lâm đầu.”
“Cái gì?”
Người bị giật mình đổi thành ta.
“Ngươi đặc biệt tới tìm ta?”
“Ngươi nói tai họa là chỉ chuyện gì?”
Ta và Ngao Tử Hằng đồng thời đặt câu hỏi, hỏi lại là chuyện hoàn toàn bất đồng.
Tiểu đạo sĩ gật đầu: “Ta cảm thấy ngươi không phải là yêu xấu, hơn nữa… Nói như thế nào ngươi cũng từng giúp ta. Ngươi trước tiên rời khỏi nơi này đi, ít nhất hai năm đừng trở về.”
Nhưng là câu hỏi của Ngao Tử Hằng, hắn lại một chữ cũng không đáp.
“Ta là Hằng Nguyên cư sĩ của đầm Bích Thủy, không biết ngươi đã từng nghe nói qua hay chưa, nhưng là ta cũng không phải yêu quái. Đào Hoa quan cũng chưa từng làm gì ác, đã không có tự ý giết người, cũng không có làm hại bên nào. Không biết đại họa lâm đầu ngươi chỉ, là có ý gì?”
Tiểu đạo sĩ ngậm chặt miệng giống như vỏ trai kín kẽ, nhìn Ngao Tử Hằng, ngay cả một chữ cũng không nói.
Ta cũng cảm thấy sự tình có chút nghiêm trọng.
Tiểu đạo sĩ này đến kỳ quặc, nói chuyện lại giấu đầu lòi đuôi, bảo người ta làm sao có thể yên tâm?
Bất quá hắn nói đặc biệt tới tìm ta, cũng làm cho trong lòng ta nóng lên một chút.
Tiểu đạo sĩ cư nhiên còn nhớ con nhện nho nhỏ năm đó… Đương nhiên, với hắn mà nói là năm đó, với ta mà nói qua mới không bao nhiêu ngày. Suy cho cùng năm năm này ta là nhoáng một cái đã qua, căn bản không có cái loại cảm giác đã qua thật lâu ấy. Nếu như thực sự trải qua năm năm, ta chắc là cũng sớm quên sạch tiểu đạo sĩ này rồi.
Tử Hằng liếc mắt nhìn ta, gật đầu một cái, thấp giọng nói: “Chuyện này chắc chắn rất quan trọng, ngươi lại không chịu nói rõ, ta đây đành phải đắc tội.”
Tiểu đạo sĩ quát: “Ngươi muốn…”
Ba chữ làm cái gì chưa kịp nói ra, tay áo Tử Hằng hướng trước mắt hắn vung lên, tiểu đạo sĩ tức khắc thành con gà gỗ ngơ ra.
“Tử Hằng, ngươi đây là…”
“Ngươi không cần lo lắng, chỉ là muốn từ trong miệng hắn hỏi mấy câu.” Tử Hằng hướng ta nói xong, lại quay đầu hỏi hắn: “Ngươi vì sao đến chỗ này?”
Tiểu đạo sĩ cau mày, lộ ra thần sắc mê man thống khổ.
Tử Hằng lại ép hỏi một câu: “Đào Hoa quan có tai họa gì?”
Thái dương tiểu đạo sĩ thấy mồ hôi, giống như đang vì sự tình cực thống khổ cực rắc rối giãy dụa không ngớt, Tử Hằng lại ép hỏi mấy câu, sắc mặt hắn đỏ lên, dần dần phát tím, nhưng vẫn tiếp tục không nói lời nào.
Ta nhìn cũng khó chịu thay hắn, hiển nhiên hắn đang ngăn cản pháp thuật của Tử Hằng, chính mình đang đấu tranh tâm lý, thống khổ không chịu nổi.
“Tâm chí hắn cũng thực kiên định.” Tử Hằng thấp giọng nói: “Hỏi nữa, hắn khả năng vẫn là không nói, thế nhưng hắn nhất định sẽ chịu tổn thương rất lớn.”
Ừm, nếu không thì không hỏi…” Trong lòng ta có phần hổ thẹn, hắn đặc biệt tới nhắc nhở ta, mặc dù không biết là cái tai họa gì, nhưng là ép hắn giống ta và Tử Hằng cũng không nên.
Mồ hôi của tiểu đạo sĩ chảy xuống ròng ròng, cổ áo và bả vai đều ướt sũng.
“Tử Hằng, ngươi… giải cho hắn đi, hình như rất khó chịu a.”
Ngao Tử Hằng liếc mắt nhìn ta, không nói cái gì, lại vung tay áo một cái, tiểu đạo sĩ liền thở ra một hơi thật dài, cắm đầu ngã vào đầu giường. Ánh mắt hắn đảo, gắt gao nhìn chằm chằm ta, ánh mắt kia làm cho ta chột dạ, khiếp đảm, mặt nóng lên.
Hắn gắt gao cắn môi, tay trước ngực bày cái tư thế phòng ngự, thoạt nhìn thực kiên cường, nhưng là trong mắt ánh nước long lanh lóe lên, dường như đang nói, vì sao ta chạy tới nói cho ngươi biết ngươi phải đối với ta như vậy? Yêu quái quả nhiên đều là không thể tin, yêu quái đều là không thể tin!
Lại nói ta thực sự cảm giác mình có chút không phải với cả hai bên. Tiểu đạo sĩ tới nhắc nhở ta, bị hành hạ như vậy. Ngao Tử Hằng cũng không phải người Đào Hoa quan, nếu không phải vì ta, phỏng chừng hắn cũng sẽ không ép hỏi tiểu đạo sĩ. Tất cả đều là người tốt, nguyên nhân đều là ở thân ta.
Vừa quay đầu nhìn thấy gương đồng trước giường, bên trong chiếu ra một con nhện ngốc đang bối rối.
Thì ra như vậy, ta đáng đời mà! Vốn đã không phải là người, xem mình làm như người, thật ra ta chẳng qua là một con nhện mà thôi. ==!
Ta không biết nên nói cái gì, quay đầu nhìn Ngao Tử Hằng: “Hắn được chưa? Có thể đưa hắn đi hay không?”
Ngao Tử Hằng gật gật đầu, sau đó dường như lại nghĩ tới cái gì lắc đầu.
“Hả?”
Không được?
Vừa gật đầu vừa lắc đầu là có ý tứ gì?
“Ngươi đưa hắn đi, ngươi cũng đừng trở lại.”
“A?”
“Hắn tuy rằng không chịu nói, nhưng là nhìn ra được đến hắn không phải đến lừa gạt ngươi. Đào Hoa quan chỉ sợ lập tức sẽ có tai họa. Ngươi đưa hắn đi, trước tiên tìm một chỗ trốn trốn, không cần vội vàng quay về.”
Ta bị hắn nói ngẩn ngẩn ngơ ngơ, cũng là trước tiên mờ mịt gật gật đầu, sau đó lập tức phục hồi tinh thần lại, dùng sức lắc đầu.
“Ta là đệ tử Đào Hoa quan, làm sao có thể quăng quan chủ cùng đồng môn nói đi là đi? Đã có tai họa, ta phải đi thông báo bọn họ một tiếng để mọi người làm phòng bị! Cái gì chứ, Tử Hằng, tiểu đạo sĩ này thì phiền phức ngươi để người đưa hắn đi thôi, đừng làm khó dễ hắn.”
Ta muốn đi ra ngoài, thế nhưng thanh ảnh trước mắt chợt lóe lên, Tử Hằng chắn ở trước người ta.
“Không được, ngươi không được đi về, ta sai người đi thay ngươi truyền tin.”
Ta lắc đầu: “Ngươi ở đây cũng chưa chắc an toàn, ngươi đưa tiểu đạo sĩ đi đi, sau đó ngươi đừng trở lại. Nếu là có người đến đối phó Đào Hoa quan, nói không chừng cũng thuận tay làm khó dễ đến đầm Bích Thủy. Đúng rồi, không biết chỗ sườn núi Phượng Hoàng thế nào, phải bảo người cũng thông báo một tiếng…”
Vừa nghĩ như thế ta thật sự là một giây cũng không thể ở lại.
Thế nhưng lúc ta muốn vòng qua Tử Hằng bò đi ra, đột nhiên trên lưng đau xót, tám chân đều không có khí lực, lạch cạch một tiếng nằm bò dưới đất.
Tay Tử Hằng chộp một cái nâng ta lên, gọi tiểu ngư tinh phân phó hai câu. Hắn nói lời ta nghe không hiểu, sau đó đưa ta tới tay tiểu ngư tinh, chính mình cũng không quay đầu lại vội vàng đạp cửa đi ra.
Chú thích
(1) yêu ngôn hoặc chúng: dùng lời ma mị mê hoặc chúng dân ↑
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook