Bản Thông Báo Tử Vong
Quyển 2 - Chương 10: Mồi nhử và gông cùm

7giờ 41 phút, ngày 1 tháng 11. Trong phòng tạm giam của đội cảnh sát hình sự. Đây là nơi mà đội cảnh sát hình sự dùng để giam giữ nghi phạm, bên cạnh chính là phòng thẩm vấn. Nghi phạm trước khi bị thẩm vấn, thường thì sẽ bị nhốt một khoảng thời gian. Lúc này đây, trong phòng có một người đàn ông đang ngồi cô độc. Tay phải của anh ta bị khóa vào chiếc ghế đặc chế dành riêng cho phạm nhân, xem ra anh ta chắc là một nghi phạm vừa mới bị bắt giữ. Nhưng trang phục và thần thái của anh ta lại không hợp với thân phận của một nghi phạm. Người này khoảng chừng ngoài 20 tuổi, ăn mặc đồ hàng hiệu, thời trang trẻ trung. Mặc dù đã bị khóa vào ghế, nhưng anh ta vẫn giữ được tư thế ngồi rất khoan thai: vắt chéo chân, dựa vào lưng ghế, khóa của chiếc áo khoác kéo đến phía dưới ngực một cách hết sức tự nhiên. Bộ dạng này không giống như bị tạm giam, mà trông lại còn giống như đang ngồi chờ hẹn hò với người đẹp ở quán café. Bày biện trong phòng tạm giam vô cùng giản đơn, ngoài một bộ bàn ghế gỗ, thứ nổi bật nhất chính là tấm gương lớn ở bức tường phía tây. Người nam giới đó đang soi gương, anh ta nhìn gương mặt khôi ngô của mình ở trong gương, toát ra vẻ tâm đắc tự sướng. Và đằng sau tấm gương đó cũng có hai người đang đứng. Nhưng khi họ nhìn về phía tấm gương, ánh mắt lại có thể nhìn xuyên qua tấm gương, nhìn rõ hết được cả căn phòng tạm giam. Thì ra đây là tấm gương xuyên thấu một mặt, mục đích lắp nó ở đây chính là để cho cảnh sát bên ngoài phòng có thể quan sát được nhất cử nhất động của nghi phạm trong phòng tạm giam. “Thằng ôn này, mẹ nó chứ, đúng là biết giả vờ.”

Một người nam giới nhỏ gầy trong hai người đứng sau tấm kính nói, “Tôi nhìn thấy bộ dạng muốn ăn đòn của hắn là chỉ muốn lao đến đá cho hắn mấy phát.”

Người nói câu này tướng mạo tầm thường, nếu đem so sánh với người nam giới ở trong phòng tạm giam, thì cảm giác thậm chí còn hơi nhếch nhác. Không biết có phải là tự thấy tướng mạo mình không bằng người ta nên cảm thấy hổ thẹn, lúc này anh ta nhìn người nam giới điển trai đang bị khóa trên ghế, trong ánh mắt tràn ngập sự căm ghét và thù hằn. 228 Một người nam giới trông có vẻ lớn tuổi hơn một chút, anh ta tỉnh bơ trước tâm trạng có phần kích động của đồng nghiệp, chỉ dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn vào trong phòng, sau vài phút quan sát tỉ mỉ, người này đưa ra kết luận: “Thằng cha này biết đây là tấm gương xuyên thấu một mặt.”

“Gì cơ?”

Người nam giới nhỏ gầy lộ ra nét mặt hồ nghi, “Sao mà anh biết được?”

“Qua ánh mắt của hắn có thể nhận ra được, hắn không phải chỉ là đang soi gương, ánh mắt của hắn rõ ràng đang muốn tìm ra thứ gì đó phía sau tấm gương. Đương nhiên hắn không thể nào nhìn thấy được, nhưng những động tác cố tình này cho thấy, hắn hoàn toàn biết rõ điều kỳ diệu của tấm gương. Điều này cũng có thể giải thích vì sao hắn lại bày ra tư thế đáng ghét như thế: hắn đang khiêu chiến thị uy với chúng ta đấy.”

Người nam giới nhỏ gầy nghiên cứu giây lát theo hướng chỉ dẫn của đồng nghiệp, sau đó anh ta bất lực lắc đầu: “Ôi, tôi chẳng nhìn thấy được những gì như anh nói... Nghiên cứu con người thực sự quá phức tạp, người giống như tôi đây, xem ra cũng chỉ có thể kết bạn với máy vi tính mà thôi. Cái thế giới đó, không phải 1 thì chính là 0, vô cùng đơn giản.”

Người nói câu này chính là người có nhiều thành tựu trong lĩnh vực IT khó ai bì kịp, cậu chính là chuyên gia kỹ thuật giám sát mạng của Sở công an tỉnh Tăng Nhật Hoa, còn người đàn ông trung niên đứng bên cạnh cậu chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thuộc Sở công an tỉnh thành mới nhậm chức, La Phi. “Cậu tìm được hắn bằng cách nào vậy?”

La Phi lên tiếng hỏi. Tăng Nhật Hoa chép chép miệng nói: “Việc này đúng là cũng trầy trật một phen đấy. Vốn dĩ tôi cứ tưởng, nhà báo mạng kiểu này, chỉ cần tìm thấy sếp của hắn, là chắc chắn có thể tóm cổ lôi ra được. Nhưng thật không ngờ tên này vốn không có sếp! Tôi đã vào trang mạng đăng tải nội dung đoạn video đó, trang mạng này cũng không biết thân phận của hắn. Họ chỉ liên hệ với nhau trên mạng, sau khi hắn nhận được một khoản tiền thù lao thanh toán trên mạng, liền gửi tư liệu liên quan đến. Thế là tôi đi điều tra số tài khoản nhận tiền, thật không ngờ là dùng chứng minh thư giả.”

“Ồ?”

La Phi gật đầu vẻ suy ngẫm, “Tính cảnh giác của hắn cũng cao thật đấy nhỉ?”

Tăng Nhật Hoa gật đầu: “Chẳng phải thế sao. Tên này cũng biết việc mình làm chẳng hay ho gì. Trên mạng hắn dùng bút danh là “Chân Như Phong”

, có mấy bài viết động chạm đến phỏng vấn bất lương và xâm phạm quyền riêng tư, 229 đã nổi tiếng thối từ lâu rồi, thậm chí nhiều đương sự còn muốn thuê xã hội đen báo thù hắn. Cho nên hắn mới thận trọng ẩn giấu mình thì phải?”

“Kẻ ác tất có kẻ ác xử lý.”

La Phi nhìn người nam giới trong phòng, trong câu nói như có ẩn ý. Tăng Nhật Hoa lại vẫn tiếp tục kể: “Sau đó tôi đã theo dõi mấy tài khoản hắn thường lên mạng, tiến hành giám sát mạng lưới vi tính trong toàn thành phố. Khoảng hơn 4 giờ sáng, số QQ của hắn đã sign in ở trong đại sảnh giải trí của một tiệm Dịch vụ tắm gội trong trung tâm thành phố. Tôi lập tức dẫn người lao đến đó, đã tóm gọn được hắn.”

La Phi chú ý thấy ở trên trán hắn ta có vài vết thâm tím, bèn quay sang hỏi: “Có phải là cậu đã đánh hắn không?”

Tăng Nhật Hoa ngượng ngùng gãi gãi đầu, sau đó cười xòa, nói: “Thằng khốn này, ai chẳng muốn tẩn cho nó vài cái chứ? Tôi cũng chẳng phải cố ý đâu, là tại hắn xô đẩy la hét muốn ra tay, tôi đương nhiên cũng chẳng khách sáo. Hi hi, anh đừng nhìn hắn dáng người cao lớn, muốn đánh với tôi, còn thua xa nhé!”

La Phi mỉm cười lắc đầu, anh biết Tăng Nhật Hoa mặc dù là dân IT, nhưng đánh tay đôi cũng rất cừ. Hồi đó, lúc thuộc hạ của Đặng Hoa muốn bắt cóc Mộ Kiếm Vân, chính là đã bị cậu đơn thương độc mã cứu được. Cái tên đang ở trong phòng kia, lần này chỉ e là đã nếm mùi không ít. Sự việc này mặc dù đã vi phạm kỷ luật của cảnh sát, nhưng mình với vai trò là tổ trưởng tổ chuyên án, cũng chỉ có thể mỉm cười cho qua mà thôi. Sau đó anh lại hướng câu chuyện vào chủ đề chính: “Đã điều tra ra lý lịch cá nhân của hắn chưa?”

“Hắn tên Đỗ Minh Cường, 26 tuổi, đến từ vùng núi Quý Châu. Đây là hồ sơ thông tin cá nhân của hắn, đã chứng thực rồi, không có vấn đề gì.”

Tăng Nhật Hoa vừa nói vừa đưa cho La Phi một bộ hồ sơ hộ tịch vừa mới được in ra. La Phi tỉ mỉ xem lướt qua bộ hồ sơ đó một lượt, sau đó dặn dò: “Hãy dẫn hắn vào phòng thẩm vấn đi, tôi muốn làm công tác tư tưởng cho hắn trước.”

Trong lúc nói, anh lại giơ cổ tay lên xem đồng hồ, “Ừm, bây giờ là 7 giờ 45 phút, cậu thông báo cho mọi người, 8 giờ 30 sẽ họp, chúng ta thảo luận kế hoạch chi tiết.”

“Được.”

Tăng Nhật Hoa đáp lời, bước ra khỏi phòng giám sát. Giây lát sau, La Phi nhìn thấy cậu ta bước vào trong phòng tạm giam, Đỗ Minh Cường đang ngồi trong phòng lập tức quay đầu trừng mắt nhìn người vừa mới đi vào, trong ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ. Cậu chàng Tăng Nhật Hoa này, xem ra lúc bắt người cũng ra tay không hề nhẹ. La Phi thầm tính toán trong lòng: nếu như Đỗ Minh Cường vì điều này mà 230 nảy sinh tâm lý đối lập nghiêm trọng đối với cảnh sát, liệu có bị ảnh hưởng xấu đến kế hoạch tiếp theo không? Bất luận thế nào, nhân vật Đỗ Minh Cường này xem ra cũng không phải là kẻ dễ khống chế. Lát nữa khi tiến hành trò chuyện với hắn, không thể tùy tiện được. Mang theo suy nghĩ này, La Phi cũng rời khỏi phòng giám sát, bước sang phòng thẩm vấn và chờ đợi. Không lâu sau, Tăng Nhật Hoa dẫn Đỗ Minh Cường vào phòng thẩm vấn. Chiều cao của hai người này cách nhau hơn nửa cái đầu, nhưng Tăng Nhật Hoa giữ chặt cánh tay Đỗ Minh Cường, lại khiến cho đối phương không có sức mà phản kháng. Nhưng miệng Đỗ Minh Cường thì lại chẳng để yên, hắn luôn miệng kêu gào: “Các anh dựa vào đâu mà bắt người chứ? Dựa vào cái gì mà đánh người? Tôi phải khởi tố!”

“Gào gì mà gào, mày ngoan ngoãn chút đi!”

Cổ tay Tăng Nhật Hoa dồn sức ấn anh ta xuống ghế trong phòng thẩm vấn, chiếc ghế đó có một miếng gỗ có khóa, chặn ngang trước ngực Đỗ Minh Cường, hình thành nên một cái lồng đơn giản. La Phi ra hiệu bằng mắt với Tăng Nhật Hoa, cậu chàng hiểu ý, quay người bước đi và không quên đóng cửa phòng. Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người La Phi và Đỗ Minh Cường. La Phi cũng không vội lên tiếng ngay, anh nhíu mắt bắt đầu quan sát đối phương ở cự ly gần hơn. Không thể phủ nhận, đây đúng là một anh chàng điển trai. Anh ta để mái tóc dày khá dài, khuôn mặt hơi gầy góc cạnh, sống mũi cao và thẳng, viền môi cũng có đường cong mang nét cương nghị, khi khẽ nhếch lên thì lộ ra thần sắc kiêu ngạo và ngang tàng. Đương nhiên, thứ để lại ấn tượng sâu sắc nhất đối với La Phi chính là đôi mắt của đối phương. Đôi mắt đó không to, nhưng lòng trắng đen phân rất rõ rệt. Lúc này đây, đôi đồng tử đen láy đang nhìn thẳng vào La Phi. Chủ nhân của nó cũng đang ngắm nghía tỉ mỉ đối thủ ở trước mặt. Đây quả là một nhân vật không dễ đối phó! La Phi đã chứng thực suy đoán ban đầu của mình. Anh không muốn cho đối phương có quá nhiều thời gian chuẩn bị, bèn lên tiếng hỏi: “Anh tên Đỗ Minh Cường?”

“Anh là ai?”

Đỗ Minh Cường không trả lời mà hỏi vặn lại, đồng thời anh ta nói, “Tôi hiểu pháp luật, anh có nghĩa vụ nói cho tôi biết thân phận của anh trước.”

231 “Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Sở công an thành phố, La Phi.”

La Phi vừa nói vừa giơ thẻ cảnh sát ra, “Anh có cần xem một chút không?”

Đỗ Minh Cường thoáng ngẩn người, ánh mắt anh ta chỉ dừng lại trên gương mặt La Phi, chẳng có chút hứng thú nào đối với tấm thẻ đó. “Đội trưởng đội cảnh sát hình sự?”

Giây lát sau, hắn hỏi vẻ nghi ngờ, “Các anh có phải là bắt nhầm người rồi không?”

La Phi không nói gì, anh lấy ra chiếc mp3 và ấn nút play. Lập tức vang lên giọng nói của một người nam giới: “Theo như lời kể của ông, tên sát thủ đó đã tha cho cô nữ sinh cuối cùng, là vì cuối cùng ông cũng đã chặt đứt bàn tay mình, ông đã tìm lại được dũng khí làm người, gánh vác được trách nhiệm của người thầy, có phải vậy không?”

Đây chính là nội dung ghi âm cuộc phỏng vấn trước khi Ngô Dần Ngọ tự sát đã khiến dân mạng điên cuồng nhấn chuột. Bởi vì người đăng tải đã cố tình xử lý âm thanh đoạn hội thoại đó, cho nên âm thanh nghe có vẻ hơi kỳ quái. Sau khi nghe xong câu nói này, La Phi bèn ấn nút stop, đồng thời anh hỏi: “Người nói câu nói này chính là anh phải không?”

Mặc dù phần ghi âm đã bị ngừng, nhưng nội dung cuộc đối thoại khiến người ta căm phẫn ở phía sau thì La Phi đã ghi nhớ từ lâu, bây giờ tâm trạng phẫn nộ của anh đã bộc lộ hết qua ánh mắt. Đỗ Minh Cường lập tức trả lời, con ngươi mắt đen láy của anh ta khẽ chuyển động rất nhanh. Chi tiết này đã bị La Phi nắm bắt được, nên anh cười nhạt bổ sung thêm: “Anh không cần suy nghĩ quá nhiều. Đã đến đây rồi, anh có hiểu không?”

Đỗ Minh Cường liếc nhìn La Phi một cái, mặc dù hiểu được đối phương đã có sự chuẩn bị sẵn, nhưng anh ta vẫn không chịu dễ dàng từ bỏ, thế nên sau khi còn giả bộ nét mặt vô tội, bèn trả lời: “Tôi không biết anh đang nói gì.”

“Có lẽ tôi cần phải gọi tên trên mạng của anh: Chân Như Phong, điều này có thể giúp anh nhớ được ra nhiều thứ hơn đấy.”

La Phi nghiêm mặt nói, “Chúng tôi đã điều tra ra được tất cả các tài khoản của anh dùng trên mạng, số thẻ ngân hàng mà anh nhận thù lao trên mạng... tại nơi ở của anh, chúng tôi cũng đã thu được một chiếc laptop, tôi nghĩ, trong đó chắc chắn cũng vẫn còn lưu trữ rất nhiều tư liệu thú vị đấy nhỉ?”

Khi La Phi nói những câu này, Đỗ Minh Cường bèn ngẩng đầu lên nhìn đối phương, và nét mặt vô tội của anh ta đã dần biến mất theo từng câu nói của La Phi. Sau khi biết được chiếc laptop của mình đã rơi vào tay đối phương, anh ta 232 biết mình có cãi chày cãi cối cũng vô ích, thế nên bèn thừa nhận, nói: “Được rồi. Người đó chính là tôi... Đoạn ghi âm đó cũng là do tôi đăng tải lên mạng.”

La Phi đáp lời: “Rất tốt!”

Anh cất chiếc mp3, ánh mắt lạnh lùng sắc nhọn nhìn chăm chăm vào Đỗ Minh Cường. Anh ta vẫn giữ bộ dạng tỉnh bơ, cho đến khi bị ánh mắt đối phương dồn đến đường cùng, anh ta mới kêu lên: “Là tôi thì sao chứ? Tôi phạm pháp sao? Các anh dựa vào đâu mà bắt tôi?”

La Phi vẫn chỉ nhìn đối phương. “Hi hi.”

Đỗ Minh Cường chợt bật cười, “Có lẽ là tôi đã gây trở ngại tới việc phá án của các anh? Vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự tôn kính? Cái tên sát thủ có tên Eumenides đó rất khó bắt phải không? Dù cho là như vậy, các anh cũng không thể nào trút giận lên người tôi chứ?”

Lồng ngực La Phi cảm thấy tưng tức, cơn thịnh nộ trào lên. Nhưng anh nhanh chóng hiểu được mục đích của đối phương chính là muốn khích cho mình nổi giận, thế nên anh bèn bình tĩnh lại. Anh bắt đầu trừng mắt nhìn đối phương, sau đó chậm rãi nói: “Anh không cần thiết phải nói những câu vô nghĩa như vậy. Bởi vì tình hình thực sự thế nào, chúng ta đều rất rõ: anh đã dồn ép khiến một thầy giáo phải chết, một người già cả!”

Giọng nói của anh không to, nhưng từng chữ thì đều mạnh mẽ hùng hồn. Bầu không khí trong căn phòng thẩm vấn nho nhỏ bỗng như ngưng tụ lại, thái độ của Đỗ Minh Cường cũng vì thế mà bớt vênh váo đi ít nhiều. Sau một khoảng trầm mặc, anh ta lắc đầu than: “Chính Ngô Dần Ngọ tự sát đấy chứ... có liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ là một phóng viên...”

“Phóng viên?”

La Phi chợt hỏi chen vào, “Anh có thẻ phóng viên không?”

Ngoài sự dự liệu của La Phi, câu hỏi này hình như đã đánh trúng vào chỗ đau của Đỗ Minh Cường. Anh ta liền đỏ bừng mặt, có thứ tâm trạng nào đó đang tích tụ trong lòng anh ta, nỗi sượng sùng ban đầu dần dần chuyển biến thành sự phẫn nộ bất mãn, từ sự phẫn nộ bất mãn, cuối cùng lại chuyển thành nộ khí bùng phát ra ngoài. “Tôi không có thẻ phóng viên, nhưng điều này không hề gây trở ngại trong việc tôi trở thành một phóng viên xuất sắc!”

Anh ta hùng hồn lớn tiếng, “Tấm thẻ thì là cái quái gì chứ? Đó chỉ là lớp vải để che giấu nỗi hổ thẹn của những kẻ dốt nát vô dụng mà thôi! Tôi là một phóng viên thiên tài, tôi vốn không cần phải dùng tấm thẻ để chứng minh bản thân mình!”

Nhìn bộ dạng kích động của đối phương, La Phi cũng hơi động lòng. Anh vẫn luôn cho rằng Đỗ Minh Cường chỉ là một kẻ hám lợi chuyên buôn bán chuyện riêng tư của người khác, không ngờ hắn thực sự coi nghề phóng viên là 233 công việc chính của mình. Và việc không có thẻ phóng viên xem ra chính là tâm bệnh khiến hắn ê chề. Ngẫm lại, sau khi xảy ra vụ huyết án ở khách sạn Vạn Phong, cả một nhóm phóng viên đông đúc có thẻ phóng viên hợp pháp đã kéo đến bệnh viện, muốn phỏng vấn Ngô Dần Ngọ nhưng không ai thành công. Thế nhưng anh ta lại có thể qua mặt được y tá trực ban, tạo ra bài ghi âm phỏng vấn gây chấn động trên mạng như vậy. Đứng từ góc độ này mà nói, anh ta đúng là có thiên phú bẩm sinh trở thành phóng viên. Điều đáng tiếc là, một người nếu muốn đạt được thành tựu thiên phú bẩm sinh cũng chỉ có thể xếp vào vị trí thứ hai ở điều kiện cần, điều quan trọng nhất vẫn là phẩm hạnh. Đây chính là quan điểm từ trước tới nay của La Phi. Giống như anh chàng trước mắt đây, cho dù anh ta thực sự, có tài năng để trở thành phóng viên, nhưng hành vi đạo đức bẩn thỉu nhơ nhuốc của anh ta cuối cùng cũng trở thành kẻ bị người người phỉ nhổ. Bất luận thế nào, bây giờ cuối cùng cũng đã tìm ra được điểm yếu tâm lý của hắn. La Phi ngừng suy nghĩ của mình lại, anh quyết định tiến thêm một bước khích tướng đối phương, thế nên anh đổi sang nhìn đối phương bằng ánh mắt khinh mạn: “Tôi không muốn thảo luận với anh những thứ vô dụng như vậy. Anh đã không có thẻ phóng viên, vậy thì hành vi của anh thuộc về phỏng vấn không có thẻ.”

“Phỏng vấn không có thẻ, được rồi được rồi...”

Đỗ Minh Cường lẩm nhẩm nói lặp lại, tâm trạng của anh ta cũng từ từ bình tĩnh lại, rõ ràng không bị kích động bởi lời nói của La Phi. Giây phút say, anh ta lại còn lườm La Phi, hỏi vẻ trách cứ: “Sao, bây giờ đội cảnh sát hình sự chỉ có thể xử lý những vụ án cấp bậc này thôi sao?”

“Tất cả những việc vi phạm pháp luật thì chúng tôi đều có thể xử lý.”

La Phi dùng giọng nói lạnh lùng phản kích đối phương, “Và anh không chỉ liên quan đến phỏng vấn không có thẻ, mà còn liên quan đến việc giả mạo cảnh sát, đồng thời, chúng tôi cũng đã điều tra ra được hành vi lướt web sex phi pháp từ máy laptop của anh... Tất cả những hành vi này đều vi phạm pháp luật, cảnh sát có quyền bắt giữ anh, đồng thời tiến hành xử phạt giam giữ trị an.”

“Giam giữ trị an?”

Đỗ Minh Cường nhìn La Phi, anh ta chớp chớp mắt hỏi, “Mấy ngày?”

Thần thái và ngữ khí của anh ta không có chút hoảng loạn nào cả, ngược lại còn thể hiện ra như được giải thoát khỏi gánh nặng ngàn cân. La Phi hiểu rất rõ tâm thái của đối phương: bị cảnh sát vây bắt như một tội phạm nghiêm trọng, rồi lại bị chính đội trưởng đội cảnh sát hình sự đích thân thẩm vấn, anh chàng này bề ngoài thể hiện ra rất cứng đầu, nhưng trong lòng khó tránh khỏi cảm giác bồn chồn bất an. Nhưng sau một hồi giao đấu bằng 234 ngôn ngữ khá kịch liệt, xử phạt đối với mình thì ra lại chỉ là giam giữ trị an mà thôi, chắn chắn lúc này hắn đang thầm thở phào nhẹ nhõm. Đây cũng chính là hiệu quả mà La Phi cố tình muốn tạo dựng nên: nếu như khi tâm trạng của một người nào đó xuất hiện xao động, khả năng tư duy và bản năng phòng ngự của anh ta chắc chắn sẽ bị giảm đi nhiều. Đã đến lúc để hướng dẫn đối phương trải qua đỉnh sóng chấn động. “Thực tế là, chúng tôi không định giam giữ anh.”

La Phi nheo mắt, ánh mắt vì thế lại càng sáng hơn, và giọng nói trầm đục của anh hình như đang dự báo điều gì đó vô cùng đáng sợ. Đỗ Minh Cường cảm nhận được bầu không khí khác thường đó, anh ta chau mày hỏi: “Vậy... các anh muốn thế nào?”

La Phi sa sầm mặt không đáp lời. Đỗ Minh Cường sau khi chờ đợi giây lát, cuối cùng cũng không nín nhịn thêm được nữa, anh ta cao giọng nói như thể lấy thêm dũng khí cho mình: “Hiện nay là xã hội pháp chế, các anh làm bất cứ việc gì, đều phải căn cứ theo pháp luật đấy!”

La Phi khẽ cười, nói: “Bây giờ anh biết nói đến pháp luật rồi à? Nhưng khi chính anh vi phạm pháp luật thì tại sao lại không nghĩ đến hậu quả chứ? Anh có biết, khi anh ép chết Ngô Dần Ngọ, đồng thời cũng đã kéo mình vào một trò chơi vô cùng nguy hiểm hay không?”

Đỗ Minh Cường có vẻ như không hiểu ý tứ của La Phi lắm, anh ta lưỡng lự rồi hỏi ngược lại: “Anh nói vậy là có ý gì?”

La Phi mở tập tài liệu trước mặt, đó là tập tài liệu Tăng Nhật Hoa đưa cho anh, bao gồm hồ sơ lý lịch cá nhân của Đỗ Minh Cường và rất nhiều giấy tờ liên quan. Phía trên cùng của tập tài liệu đó có một phong thư, La Phi đặt phong thư đến trước mặt Đỗ Minh Cường: “Đây là thứ mà cảnh sát đã lục soát được tại nơi ở của anh.”

Đỗ Minh Cường cầm phong thư đó lên nhìn, nét mặt càng trở nên mơ hồ: “Đây là hóa đơn đối soát thẻ tín dụng ngân hàng Kiến Thiết gửi đến, hàng tháng tôi đều nhận được phong thư thế này, có vấn đề gì sao?”

“Anh chưa mở phong thư này ra à?”

La Phi nghiêm túc hỏi. Đỗ Minh Cường lắc đầu: “Thứ thư rác này thì có gì đáng để xem chứ? Hàng tháng tôi đều nộp đủ số tiền thấu chi đúng hạn là được chứ gì?”

“Nhưng khi cảnh sát tìm thấy phong thư này, thì phong thư đã bị mở ra rồi.”

La Phi chau mày hình như đang nghĩ ngợi điều gì, sau đó anh lại lẩm bẩm, “Nhưng nếu như là người đó mở ra, thì cũng không có gì lạ...”

235 “Rốt cuộc anh đang nói gì vậy?”

Đỗ Minh Cường mở to mắt, con ngươi mắt vì thế càng trở nên rực sáng. La Phi khẽ hất cằm: “Anh tự mình xem đi, xem thứ bên trong ấy.”

Đỗ Minh Cường dùng tay trái bóc lá thư, thò hai ngón tay phải vào, lấy ra một tờ giấy ở bên trong. Tiếp đó, ánh mắt anh ta chợt sững lại, bởi vì qua chất liệu giấy, tờ giấy đó không phải là bảng đối soát của ngân hàng, mà là một tờ giấy viết thư mỏng tanh. Sau khi anh ta mở tờ giấy đó ra, nét mặt anh ta như bị đông cứng lại, vô cùng sửng sốt kinh ngạc. Bởi vì anh ta nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, trên đó có chữ viết thể Phỏng Tống vô cùng ngay ngắn. “Bảng thông báo tử vong Người thụ hình: Chân Như Phong Tội danh: phỏng vấn bất lương, ép người đến chết Ngày thực thi: ngày tháng 11 Người thực thi: Eumenides”

Hồi lâu sau, Đỗ Minh Cường mới tỉnh táo trở lại trong sự chấn động kinh ngạc, anh ta lắc đầu hỏi vẻ không thể nào tin được: “Cái này... cái này là gì vậy?”

“Anh không biết cái này là gì sao?”

La Phi lạnh lùng hỏi vặn lại, “Anh là người tinh thông mạng như vậy, hơn nữa còn mặt đối mặt phỏng vấn Ngô Dần Ngọ, anh lại không biết cái này là gì sao?”

“? của sát thủ Eumenides? dành cho tôi?”

Đỗ Minh Cường hỏi liền một mạch ba câu, sắc mặt vẫn không thể nào tin nổi vào điều này. “Đúng vậy.”

La Phi đưa ra câu trả lời khẳng định. Sau đó anh trịnh trọng nói: “Bây giờ anh đã hiểu rồi chứ? Đây mới là lý do thực sự khiến chúng tôi đưa anh đến đội cảnh sát hình sự!”

“Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi!”

Đỗ Minh Cường luôn miệng nói, “Việc này, việc này thật là... tôi thật không biết nên hình dung ra sao, thực sự khiến người ta quá hưng phấn!”

“Gì cơ?”

La Phi phần nào không tin nổi vào đôi tai mình: thật không ngờ lại có người khi phải đối diện với “”

của Eumenides lại thốt ra hai chữ “hưng phấn”

, lẽ nào anh chàng này đang nói năng lộn xộn sao? 236 Đỗ Minh Cường nhận ra suy nghĩ của La Phi, anh ta bật cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Sau đó anh ta nhìn La Phi. “Anh thấy rất lạ có phải không? Vì sao tôi lại hưng phấn đến thế? Anh cảm thấy tôi nên sợ hãi mới phải...”

Khi nói những lời này, anh ta nắm chặt tay lại, cả cơ thể cũng run lên vì kích động. “Đúng vậy, tôi cũng sợ, nhưng nỗi sợ hãi này trở nên nhỏ bé trước một thứ tâm trạng khác. này, đối với người khác có lẽ chỉ là một bản thông báo uy hiếp về cái chết. Nhưng trong con mắt tôi, nó lại có thêm một thứ ý nghĩa còn quan trọng hơn!”

“Ý nghĩa gì?”

Bây giờ thì đến lượt La Phi cảm thấy hồ đồ, biểu hiện lúc này của đối phương thực sự nằm ngoài dự liệu của anh, khiến anh hoàn toàn không thể hiểu nổi. “Đây là một bản tin, một bản tin mang tính chấn động!”

Đỗ Minh Cường vô cùng hưng phấn nhoài người về phía trước. Nếu như không có chiếc ghế ở phòng thẩm vấn hạn chế hành động của anh ta, e rằng lúc này anh ta đã nhảy cẫng lên rồi, “Và tôi, một phóng viên thiên tài, bây giờ lại chính là nhân vật chính trong bản tin này, đây là việc khiến người ta kích động vô ngần! Tôi sẽ viết ra được một bài báo vĩ đại, bài báo độc quyền!”

La Phi lạnh lùng quan sát biểu hiện của đối phương, trong lòng trào dâng thứ cảm giác dở khóc dở cười. Cuối cùng anh cũng đã hiểu, đối với người thanh niên trước mắt đây, hình như không có gì quan trọng bằng giấc mộng phóng viên của anh ta. Vì một bài viết khiến mọi người quan tâm, anh ta không những mặc kệ cảm giác của người khác, thậm chí ngay cả tính mạng của chính mình cũng có thể chẳng để tâm đến! Hay là... anh ta thực ra không hiểu rõ sự đáng sợ của tên sát thủ đó. Nghĩ đến đây, La Phi không kìm nổi, lên tiếng hỏi: “Anh có biết Eumenides đã giết chết bao nhiêu người rồi không?”

“Người phụ nữ lái xe BMW, cô chủ quán bị nổ mìn, còn cả hai học sinh làm nhục thầy giáo mấy hôm trước... Tôi chỉ biết ngần đó thôi, nhưng chắc chắn là còn có những vụ án khác nữa nhỉ?”

Đỗ Minh Cường nhìn La Phi với ánh mắt chờ đợi, anh ta hình như đã hiểu nhầm ý tứ trong câu nói của La Phi, coi lần cảnh cáo này thành cơ hội được do thám tình hình vụ án. La Phi bất lực lắc đầu. Sau khi anh đưa ra của Eumenides, bầu không khí cuộc nói chuyện này đã chuyển hướng, bây giờ anh buộc phải hướng cục diện đi vào đúng quỹ đạo bình thường. Sau khi cân nhắc giây lát, anh trả lời: “Đúng vậy, còn có rất nhiều vụ án không tiết lộ cho mọi người biết, bao gồm cả cái chết của Đặng Hoa.”

237 Con ngươi mắt Đỗ Minh Cường lại một lần nữa được phóng to lên vì hưng phấn: “Đặng Hoa? Ông ta cũng là bị Eumenides giết chết à? Phía cảnh sát nói ở bản tin là ông ta đột nhiên bị nhồi máu cơ tim mà chết...”

La Phi cười “ha”

một tiếng hỏi: “Anh tin bản tin của cảnh sát không?”

“Đương nhiên không tin.”

Đỗ Minh Cường cười nói, “Bản tin của cảnh sát chưa bao giờ nói chân tướng sự thật với chúng tôi, cho nên xã hội này mới cần những người như tôi đây.”

Bộ dạng dương dương tự đắc đó khiến La Phi vô cùng phản cảm, lại nghĩ đến tất cả những hành vi của hắn, thật không ngờ còn dám tự vênh vang là người “xã hội cần”

? La Phi nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đối phương - nụ cười trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú kia lẽ ra phải khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái mới phải, thế nhưng lúc này đây anh lại chỉ thấy cảm giác buồn nôn. Có lẽ thực sự nên để cho Eumenides hoàn thành việc thi hành của hắn. La Phi nghĩ thầm trong lòng, suy nghĩ này rõ ràng đi ngược lại với chức trách của anh, cho nên anh nhanh chóng lắc đầu, như thể đang tự phủ định bản thân. Sau đó anh nói với Đỗ Minh Cường: “Còn có một tình hình nữa, có lẽ anh càng phải chú ý hơn đấy.”

“Gì thế?”

Đỗ Minh Cường truy hỏi đầy hào hứng, trong con mắt anh ta, buổi thẩm vấn này hình như đã trở thành một buổi họp báo tuyệt vời. Thái độ La Phi rất trịnh trọng: “Những mà Eumenides gửi đi, đến thời điểm này, vẫn chưa bị sơ sảy lần nào.”

“Ồ? chưa bao giờ bị sơ sảy... Điều này sẽ trở thành một điểm sáng trong bài báo.”

Đỗ Minh Cường đảo tròn mắt, tự lẩm bẩm, sau đó anh ta hình như nghĩ đến điều gì khác, sau lát trầm mặc ngẩn người, hỏi ngược lại La Phi: “Nếu như tình trạng này tiếp diễn, vậy thì tôi cũng sắp sửa trở thành một người chết sao?”

La Phi gật đầu, đồng thời cũng thầm thở phào: anh ta cuối cùng cũng vẫn còn chút lý trí, cuối cùng cũng đã hiểu điểm then chốt của vấn đề. Đến con kiến còn ham sống, trên thế giới này, có ai có thể hoàn toàn không lo nghĩ gì đến tính mạng của mình chứ. Huống hồ lại là kẻ như Đỗ Minh Cường, về bản chất, hắn là một kẻ vô cùng ích kỷ. Chỉ có điểm khác biệt chính là, hắn có sự theo đuổi gần như đến độ điên cuồng đối với sự việc nào đó, kiểu điên cuồng này trong khoảng thời gian ngắn khiến đại não hắn mất đi khả năng tư duy bình thường. 238 Nhưng đối mặt với sự thực đáng sợ, hắn cuối cùng cũng đã tỉnh táo ra. La Phi vừa nghiền ngẫm thăm dò vừa lạnh lùng quan sát Đỗ Minh Cường, dùng biểu hiện của đối phương để chứng thực sự phân tích của mình. Đúng vậy, nét mặt hưng phấn lúc đầu đã đông cứng lại trên khuôn mặt Đỗ Minh Cường. Lông mày anh ta khẽ chau lại, sau đó anh ta lại một lần nữa mở tờ giấy viết thư ra, giơ lên trước mắt mình. “Cái ngày này là... ngày mấy tháng 11?”

Anh ta chợt ngẩng đầu hỏi La Phi. Bởi vì trên tờ thông báo tử vong này, vị trí ghi rõ “ngày mấy”

vừa vặn xuất hiện một vết bẩn, cho nên con số đã không thể nào nhìn ra được nữa? La Phi hỏi vặn lại anh ta: “Vết bẩn ở đây vì sao mà có?”

“Chắc là do tôi làm bẩn.”

Đỗ Minh Cường nhún vai, “Những loại thư này tôi chẳng bao giờ xem, đương nhiên sẽ không chú ý để bảo quản. Tối qua tôi bơm mực cho bút máy, tiện tay để bức thư này kê xuống dưới. Cho nên có mấy giọt mực bị bắn ra, vừa vặn rơi vào con số này.”

Quả đúng thế, màu xanh đen tạo thành vết bẩn này đúng là mực viết, bởi vì loại giấy viết thư này vốn khá mỏng, cho nên mực hoàn toàn có thể thấm vào tờ giấy, hoàn toàn che lấp con số ghi ngày thực thi cụ thể. “Khi chúng tôi tìm thấy bức thư này, thì đã ở hiện trạng này rồi. Cho nên, nếu anh không biết được cái ngày này, vậy thì người có thể đưa ra đáp án, chỉ có một mình Eumenides mà thôi.”

La Phi nói bằng giọng vô cùng bất lực. Đỗ Minh Cường gí sát mắt vào tờ giấy, muốn cố gắng để nhìn rõ được con số đã bị che lấp. Nhưng hành động của anh ta hoàn toàn vô ích, bởi vì bản thông báo tử vong của Eumenides cũng dùng bút mực xanh đen viết nên, cho nên sau khi bị mực cùng màu nhuộm vào, thì nét chữ ban đầu hoàn toàn không nhìn thấy được nữa. Anh ta chỉ có thể lắc đầu thể hiện từ bỏ sự cố gắng. Lại nghe thấy La Phi lên tiếng hỏi: “Hôm qua khi anh lấy lá thư này để kê xuống dưới lọ mực, phong thư đã bị bóc ra chưa?”

Đỗ Minh Cường nhíu mày nghĩ một lúc, rồi lại lắc đầu: “Tôi không nhớ nữa. Ai mà chú ý đến việc chẳng quan trọng gì thế này chứ?”

Đối với người bình thường, thì chi tiết này đúng là không quan trọng, cho nên việc La Phi mong tìm được manh mối từ chính lá thư này có vẻ như đã thất bại. Nhưng anh không vì thế mà cảm thấy chán nản bởi vì anh biết: cho dù Đỗ Minh Cường có thể cung cấp một vài thông tin nào đó, thì thứ thông tin này chưa chắc đã có giá trị. Về phương diện này, Eumenides là một cao thủ tuyệt đối, nếu như ngay cả quá trình gửi mà đã bị đương sự 239 nhận ra sơ hở, vậy thì hắn vốn không có đủ tư cách để trở thành sát thủ khiến cảnh sát phải đau đầu như vậy. Đỗ Minh Cường nhét tờ giấy lại vào trong phong bì thư, đưa trả lại cho La Phi, đồng thời anh ta cũng nói với giọng tự trào: “Xem ra tình hình của tôi còn bi đát hơn mấy người chịu hình phạt trước đây, có phải vậy không? Họ ít ra cũng còn biết được cụ thể ngày sát thủ hành động, còn tôi thì sự chuẩn bị cơ bản nhất cũng không thể nào làm được.”

“Đúng là như vậy!”

La Phi lạnh lùng liếc nhìn Đỗ Minh Cường một cái, “Nhưng đem so với việc bị mất đi cái ngày đó, anh càng nên nghĩ xem: tại sao tên của mình lại xuất hiện trên .”

Đối diện với câu hỏi thẳng thắn đầy trách móc của La Phi, Đỗ Minh Cường lại chỉ toét miệng nói tỉnh bơ: “Tôi biết anh nghĩ thế nào về tôi... Anh tự cho rằng mình là người có đạo đức cao, cảm thấy khinh bỉ trước những hành động của tôi. Trong con mắt anh, tôi thậm chí rất xứng đáng với tội danh ghi trong . Nhưng, đây không phải là vấn đề then chốt. Điều quan trọng là: tại sao tôi lại ngồi ở đây? Nguyên nhân rất đơn giản: pháp luật lại không hề trừng phạt tôi tội danh tương ứng như vậy, đồng thời pháp luật cũng không cho phép một tên sát thủ tự ý giẫm đạp lên mạng sống của người khác. Và anh chính là người phục vụ pháp luật cho nên anh cần phải bảo vệ tôi, bất luận trong lòng anh căm ghét tôi đến mấy, đây cũng vẫn là nhiệm vụ anh bắt buộc phải hoàn thành. Tôi nói đúng chứ?”

“Đúng vậy!”

La Phi cũng chỉ có thể gật đầu thừa nhận, “Sự phán đoán tình hình cục diện đúng là rất chuẩn xác đấy!”

“Tôi đã nói rồi, tôi là một thiên tài. Bất luận là thăm dò bí mật đời tư hay là phân tích hoạt động tâm lý của người khác, đây đều là ngón nghề của tôi.”

Đỗ Minh Cường rướn mày, càng nói càng đắc ý, anh ta thậm chí còn lấy mình ra để so sánh với La Phi, “Nếu như tôi có được cơ hội giống như anh, có lẽ tôi cũng có thể trở thành một người đội trưởng đội cảnh sát hình sự đấy. Hi, chỉ đáng tiếc là tôi lại có một quỹ đạo nhân sinh khác, định sẵn tôi chỉ có thể trở thành một người phóng viên xuất chúng. Các anh không hiểu tôi, tôi chẳng buồn để tâm - thiên tài đều không được mọi người thấu hiểu.”

Sau mấy hồi giao đấu, La Phi hình như đã quen với phong cách tự sướng của tên này. Và việc hắn tự sướng này cũng không phải là không có chút cơ sở gì. Thực tế là, đoạn phỏng vấn của hắn đã ép Ngô Dần Ngọ đến độ suy sụp, đứng từ góc độ tấn công tâm lý thì chính là một ví dụ kinh điển. Nhưng, cho dù là thiên tài thì sao? Đặng Hoa có được coi là một thiên tài không? Với khả năng và thế lực của ông ta mà còn không thể nào trốn được của Eumenides, vậy thì Đỗ Minh Cường có thể làm được gì chứ? 240 Dù có là một kẻ tài giỏi thế nào thì sau khi chết cũng chỉ là một cái xác chết mà thôi, đến nước đó, thì anh ta cũng chẳng khác bất cứ ai cả. Trong vụ án trước, khi Đặng Hoa chui vào chiếc xe Bentley dưới tầng tầng lớp lớp bảo vệ nghiêm ngặt và lái đến sân bay, La Phi đã từng có sự cảm khái giống như vậy. Bây giờ anh nhìn thấy người thanh niên dương dương tự đắc trước mặt đây, trên mặt lại không kìm nổi hiện lên thần sắc phức tạp. Lúc này, trong mắt anh, đối phương thực ra không còn cách cái chết bao xa nữa. Đỗ Minh Cường cảm nhận được sự biến hóa của La Phi, sự biến hóa này khiến anh ta bớt vênh váo để đối diện với tình cảnh nguy hiểm hiện nay của mình. Anh ta cười với La Phi thể hiện hối lỗi, sau đó chủ động nói: “Được rồi, chúng ta không nói đến những điều vô ích này nữa. Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết, phía cảnh sát có dự tính gì đối với lời báo trước tử vong của Eumenides lần này?”

La Phi trả lời nghiêm túc: “Chúng tôi sẽ bảo vệ anh!”

“Bảo vệ tôi. Đó là điều đương nhiên rồi, điều tôi quan tâm là: bảo vệ thế nào?”

Đỗ Minh Cường lại truy hỏi. “Chúng tôi sẽ phái lực lượng cảnh sát chuyên nghiệp để đi theo anh cả ngày.”

Đỗ Minh Cường gật đầu, nhưng anh ta hình như lại có mối lo ngại khác: “Các anh liệu có hạn chế hành động tự do của tôi không?”

“Không đâu.”

La Phi trả lời, “Chỉ cần anh không bước ra khỏi tầm nhìn của cảnh sát là được. Ngoài điều này, anh hoàn toàn có thể tự do sắp xếp hoạt động của mình.”

Đỗ Minh Cường khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Tôi còn cứ tưởng các anh muốn nhốt tôi vào trong một căn phòng kín mít - giống như bây giờ.”

“Đứng từ góc độ bảo vệ anh mà nói, đây cũng có thể coi là một cách hay. Nhưng, chúng tôi không có quyền làm như vậy.”

Nói đến đây, La Phi ngừng lại giây lát, sau đó nói tiếp, “Nhưng nếu chính anh yêu cầu, chúng tôi cũng có thể cung cấp những giải pháp an toàn tương tự.”

Đỗ Minh Cường cười “hi hi”

, nói vẻ giễu cợt: “Cần gì như vậy chứ? Cần gì phải làm một việc khiến ai nấy đều không vui vẻ gì?”

La Phi nghe vậy thoáng nhíu mày, còn Đỗ Minh Cường nhìn thấy biểu hiện của đối phương như vậy thì lại càng tỏ ra đắc ý, anh ta toét miệng, nói vẻ như thấu hiểu mọi chuyện: “Nếu như tôi bị hạn chế tự do, bị nhốt ở một nơi được bảo vệ nghiêm ngặt, người không vui nhất chính là Eumenides, bởi vì hắn sẽ rất 241 khó có thể tiếp cận tôi, không chừng vì thế mà hắn phải từ bỏ kế hoạch ban đầu; Nếu như Eumenides từ bỏ kế hoạch, thì phía cảnh sát cũng sẽ không vui, bởi vì manh mối này trong tay các anh lại trở nên vô nghĩa; Còn đối với tôi thì sao nhỉ? Tôi trốn tránh Eumenides chính là đang trốn tránh một tên sát thủ có giá trị tin tức nhất từ trước đến nay, một người phóng viên chân chính thì sẽ không bao giờ làm như vậy. Cho nên, để tôi khôi phục sự tự do, tạo điều kiện tốt để cho tôi và Eumenides tiếp xúc với nhau, đây mới là cục diện mà mọi người đều muốn nhìn thấy.”

La Phi không hề phản bác những lời phát biểu này của đối phương, anh vẫn giữ được tác phong trầm tĩnh vốn có của mình, lạnh lùng hỏi: “Nói như vậy, tức là anh đã đồng ý tiếp nhận sự sắp xếp của cảnh sát?”

“Tiếp nhận sự sắp xếp?”

Đỗ Minh Cường lắc đầu, “Câu nói này hình như chưa được chuẩn xác. Tôi nghĩ mối quan hệ giữa chúng ta... nên là hợp tác.”

“Hợp tác?”

La Phi nhìn đối phương, không biết tên này lại muốn giở trò gì nữa đây. “Đúng vậy, hợp tác!”

Đỗ Minh Cường nhấn mạnh ngữ điệu, nói: “Trên thực tế, cảnh sát các anh muốn lợi dụng tôi để dụ Eumenides, và tôi thì bằng lòng phối hợp với các vị, điều này đối với tôi chính là đã chịu mối nguy hiểm tương đối lớn, cho nên tôi cũng cần phải nhận được lợi ích tương ứng đối với mối nguy hiểm mới được.”

Thật không ngờ hắn còn ra điều kiện với cảnh sát vào lúc này, đúng là một kẻ điên cuồng và không biết tự lượng sức mình. La Phi rất phản cảm với loại người này, nhưng anh không hề thể hiện ra ngoài, chỉ hỏi: “Vậy anh muốn gì?”

“Tài liệu tin tức. Tất cả những tài liệu tin tức liên quan đến Eumenides.”

“Điều này là không thể!”

La Phi quả quyết từ chối, “Những thông tin này đều là tài liệu tuyệt mật của cảnh sát, quyết không thể tiết lộ ra ngoài.”

Đỗ Minh Cường tỏ ra rất thất vọng, nhưng hắn không cam tâm, lại nói vẻ uy hiếp: “Vậy thì tôi cũng không thể đảm bảo hoàn toàn hành động theo kế hoạch của các anh. Có lẽ tôi sẽ tự trốn, hoặc là tôi sẽ tự mình đi tìm những tài liệu liên quan đến Eumenides.”

“Đây cũng là tự do của anh.”

La Phi lạnh lùng đáp lời, “Nhưng tôi cần phải nói với anh, nếu như anh thực sự thoát khỏi tầm giám sát của cảnh sát, vậy thì lần sau khi cảnh sát tìm thấy anh, chắc là cần phải dẫn theo bác sĩ pháp y để nhận xác anh đấy.”

Đỗ Minh Cường hình như không thể nào ngờ được thái độ của đối phương lại cứng rắn như vậy, anh ta ngẩn người, sau đó hậm hực lắc đầu, thể hiện ra nét mặt vô cùng bất lực. 242 Còn La Phi thì cũng chẳng còn hứng thú tiếp tục cuộc nói chuyện này nữa, còn có rất nhiều việc quan trọng hơn đang chờ anh giải quyết. Thấy Đỗ Minh Cường không nói thêm gì nữa, anh bèn đứng dậy: “Được rồi, đã nói rõ tình hình rồi. Anh hãy đợi ở đây một lúc, tôi sẽ phái lực lượng cảnh sát tiến hành bảo vệ anh, sau đó anh có thể rời khỏi đây.”

Sau khi nói xong những câu này, La Phi rời khỏi phòng thẩm vấn. Anh gọi hai người cảnh sát trực ban đến, dặn dò họ canh giữ cửa, không để bất cứ ai ra vào. Đây chính là địa bàn trung tâm của đội cảnh sát hình sự, anh không tin Eumenides dám đến đây tung hoành. Nhưng vẫn như tính cách vốn có của anh, bất luận làm việc gì, cũng cần phải kín kẽ cẩn mật. 8 giờ 30 phút, trong phòng họp đội cảnh sát hình sự. gửi cho Đỗ Minh Cường sau khi scan, được chiếu lên bức tường phía trước của phòng họp qua chiếc máy chiếu. Các thành viên của tổ chuyên án 4.18 lúc này đều đang nhìn chằm chằm vào màn hình, vẻ mặt chăm chú và nghiêm túc. Tăng Nhật Hoa đang giới thiệu với mọi người lai lịch của bản thông báo tử vong này. “Chập tối qua, sau khi rời khỏi câu lạc bộ bắn súng, đội trưởng La đã ra lệnh cho tôi, muốn tôi tìm kiếm tên phóng viên đã mạo danh cảnh sát phỏng vấn Ngô Dần Ngọ. Đến 4 giờ sáng sớm ngày hôm nay, tôi thông qua cách thức truy lùng trên mạng, đã tóm được tên này ở trong đại sảnh trung tâm dịch vụ tắm gội. Anh ta tên Đỗ Minh Cường, người Quý Châu, không nghề nghiệp, hiện nay đang bị giam trong đội cảnh sát hình sự. Chúng tôi đã tìm được bản “thông báo tử vong”

này tại nơi ở của anh ta.”

“Bởi vì bài phỏng vấn của tên này đã khiến Ngô Dần Ngọ tự sát, cho nên đã làm kích động Eumenides, mới nhận được này thì phải?”

Sau khi nghe xong đoạn giới thiệu, Doãn Kiếm phân tích. “Rõ ràng là như vậy.”

Tăng Nhật Hoa gật đầu, nói vẻ cảm khái, “Đội trưởng La suy xét vấn đề, đúng là chu toàn hơn chúng ta, tư duy cũng chuyển động rất nhanh. Hôm qua anh ấy muốn tôi dốc sức tìm ra tên phóng viên đó, tôi còn không hiểu dụng ý, cho đến khi lục soát ra được này thì mới bừng hiểu ra đấy.”

“Vậy sao? Nhưng tôi lại cảm thấy anh chưa hoàn toàn hiểu ra.”

Một giọng nữ dịu dàng tiếp lời Tăng Nhật Hoa. Người lên tiếng chính là Mộ Kiếm Vân, cô khẽ quay sang, nhìn Tăng Nhật Hoa vẻ vừa như cười vừa như không cười. 243 Tăng Nhật Hoa vừa gãi đầu vừa chớp mắt, lộ ra vẻ mặt không hiểu. Mộ Kiếm Vân hỏi cậu: “Cậu có thử nghĩ xem, Eumenides sao lại nhanh chóng biết được sự việc Ngô Dần Ngọ sau khi bị phỏng vấn đã tự sát?”

“Chắc là xem được từ trên mạng?”

Tăng Nhật Hoa suy đoán. Mộ Kiếm Vân lập tức lắc đầu: “Hiện giờ mối quan tâm hàng đầu của Eumenides chính là chân tướng cái chết của bố đẻ hắn, vốn không giống như cảnh sát tiếp tục quan tâm đến động thái của Ngô Dần Ngọ. Hắn biết được việc này, là vì chiều hôm qua, qua mạng internet, đội trưởng La đã bật cho hắn nghe ghi âm của bài phỏng vấn. Đoạn ghi âm đó khiến cho Eumenides cảm thấy: hành động lần đầu tiên của mình đã mất đi ý nghĩa ban đầu, cho nên hắn vô cùng tức giận.”

“Vậy sao? Đội trưởng La đã bật đoạn ghi âm đó cho hắn nghe à?”

Tăng Nhật Hoa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Hôm qua lúc La Phi và Eumenides nói chuyện trên mạng, cậu đang chạy đôn đáo khắp tỉnh thành để truy tìm tung tích của Eumenides, do đó không hề hay biết việc La Phi bật đoạn ghi âm phỏng vấn. Bây giờ sau khi được Mộ Kiếm Vân nói rõ, cậu nhanh chóng hiểu ra vấn đề, nói vẻ cảm thán, “Thì ra Eumenides nhằm vào Đỗ Minh Cường, vốn dĩ là do đội trưởng La dày công dàn dựng!”

Vừa nói cậu còn vừa nhìn La Phi bằng ánh mắt dò hỏi chờ chứng thực. Và La Phi cũng thấy không cần thiết phải phủ nhận, khẽ gật đầu, nói: “Làm việc gì cũng luôn phải có nhiều sự chuẩn bị mới được. Hôm qua chúng ta đã lập ra phương án, muốn dùng đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm làm mồi nhử Eumenides, nhưng trong lúc tôi nói chuyện qua mạng với Eumenides, đã phát hiện ra trong tai nghe có lắp thiết bị phát hiện nói dối. Cho nên tôi đã dự cảm được lần bố trí mồi nhử này rất có thể sẽ thất bại. Là một trong những phương án ứng biến, tôi đã bật cho Eumenides nghe ghi âm cuộc phỏng vấn đó, hơn nữa còn cố ý khích động để đối phương nổi giận, như vậy thì, mặc dù chúng ta đã mất đi một mồi nhử, nhưng lại có thể có được một mồi nhử mới bù vào.”

Tăng Nhật Hoa cười “ha”

một tiếng, nghĩ đến việc chiều hôm qua mình hội báo với La Phi về buổi phỏng vấn mạo danh đó trên đường đi đến quán mạng. Tiếp đến La Phi bèn giữ lại máy mp3, lẽ nào khi đó anh đã nghĩ đến việc dùng đoạn ghi âm này để chọc giận Eumenides? Nếu như đúng là như vậy, thì tư duy của con người này không chỉ chu đáo cẩn mật, hơn nữa độ quyết đoán cũng đủ để người khác thán phục! “Tình hình cơ bản chính là như vậy.”

La Phi hướng tư duy của mọi người quay trở lại chính vụ án, “Đối với tình hình mới xảy ra, mọi người có suy nghĩ gì?”

244 “Cái ngày đó là chuyện gì vậy?”

Tăng Nhật Hoa đưa ra câu hỏi cậu băn khoăn, Mộ Kiếm Vân và mọi người cũng gật đầu, rõ ràng đây chính là vấn đề mà mọi người đều rất quan tâm. “ này được kẹp ở trong phong bì gửi bảng đối soát tài khoản của ngân hàng. Và Đỗ Minh Cường tối qua đã làm nhỏ mực vào phong bì đó, cho nên đã gây nên phần nội dung không thể nào nhận diện được này.”

La Phi giải thích, qua ngữ khí của anh, có thể nhận ra sự tiếc nuối, “Mọi người cũng đều đã nhìn thấy rồi đấy, giọt mực này vừa vặn che lấp thời gian cụ thể thi hành án tử hình. Đối với thời gian này, chúng ta chỉ có thể biết là “tháng 11”

.”

“Hôm nay mới là ngày mồng 1 tháng 11.”

Liễu Tùng chau mày nói, “Vậy thì chẳng phải có nghĩa là, bắt đầu từ hôm nay, trong suốt cả tháng 11, Eumenides đều có khả năng ra tay với Đỗ Minh Cường?”

“Đúng vậy.”

La Phi xác nhận lời phân tích của Liễu Tùng. Và mọi người cũng đều nhận thức được phía cảnh sát do đó phải đối diện với cục diện thật sượng sùng: Mặc dù họ đã thành công xây dựng nên mồi nhử cho Eumenides, nhưng lại không thể nào biết được rốt cuộc Eumenides khi nào sẽ đến nuốt chửng con mồi. Liễu Tùng lắc đầu khẽ thở dài: “Thế thì phiền phức rồi đây. Bố trí một cái bẫy cho Eumenides có lẽ không khó, nhưng chúng ta làm thế nào để có thể giữ được cái bẫy này kéo dài suốt một tháng liền được?”

Những người ngồi đây đều tham gia trận chiến bảo vệ Hàn Thiếu Hồng ở Quảng trường Nhân Dân, biết rõ muốn đối phó với một tên sát thủ như Eumenides, phía cảnh sát đã dồn bao nhiêu nhân lực và tinh lực vào đó. Nếu muốn duy trì trạng thái này suốt cả một tháng liền, thì quả thực là một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành nổi. “Chúng ta không thể phân tán quá nhiều tinh lực vào việc này được.”

La Phi cũng nói, “Bởi vì chúng ta đồng thời còn cần phải đối diện với rất nhiều cuộc chiến quan trọng hơn.”

Đúng như vậy, việc điều tra chân tướng vụ án 1.30, đây mới là tiêu điểm mà Eumenides quan tâm nhất vào lúc này. Nếu cảnh sát vì bảo vệ Đỗ Minh Cường mà lơ là manh mối này, vậy thì rõ ràng là không thỏa đáng. Mộ Kiếm Vân chợt ngước mắt nhìn La Phi, cô hình như đang nghĩ điều gì đó. Sau khi cân nhắc giây lát, cô lên tiếng: “Sự biến mất của thời gian cụ thể này, rất có thể không phải là một sự cố vô tình!”

Ánh mắt mọi người đều hướng cả về phía cô, đồng thời nghiền ngẫm ẩn ý trong câu nói của cô. Chỉ có Tăng Nhật Hoa không kiên nhẫn được, truy hỏi: “Không phải là sự cố vô tình? Đây là ý gì?”

245 Mộ Kiếm Vân lên tiếng phân tích: ““”

được nhét vào trong phong bì của ngân hàng gửi đến, nhưng không ai biết được “Bản thông báo tử vong”

này được nhét vào phong thư lúc nào. Có thể mực viết ngấm vào phong thư là việc xảy ra trước khi để “”

vào trong đó. Và Eumenides sau khi đến phát hiện ra phong bì thư bị thấm mực, nên hắn mới muốn lợi dụng yếu tố này, tạo thành giả tượng ngày thực thi vô tình bị mực che lấp. Còn trên thực tế, chính là hắn vốn cố tình che giấu cái ngày này!”

“Ừm. Điều này cũng rất có khả năng xảy ra...”

Tăng Nhật Hoa gật đầu lia lịa, “Nếu không sao lại trùng hợp đến thế chứ? Chỉ là mấy giọt mực, vừa vặn lại che lấp đúng ngày cụ thể chứ?”

Liễu Tùng cười khẩy: “Vậy thì chính là Eumenides đã không dám nói cho cảnh sát biết ngày cụ thể, nhưng lại muốn giữ được phong thái ngạo mạn của hắn, cho nên mới giở trò này ra.”

Mộ Kiếm Vân lại lắc đầu: “Không, tình hình e là không đơn giản như vậy.”

Trong khi nói, ánh mắt cô lại hướng về La Phi, hình như đang đợi anh phân tích đưa ra kết luận. La Phi trầm mặc giây lát, sau đó anh đan hai tay vào nhau, cười đau khổ, nói: “Hắn đã biết rõ rồi.”

Mộ Kiếm Vân khẽ thở phào, sự suy đoán của La Phi vừa vặn hô ứng với suy nghĩ của cô. Khi Tăng Nhật Hoa và mọi người vẫn còn đang ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không kịp phản ứng lại. “Eumenides đã biết được đây là mồi nhử chúng ta cố tình ném ra cho hắn.”

La Phi lại tiếp tục giải thích, “Cho nên hắn bèn xuất ra chiêu tương kế tựu kế thế này. Bây giờ phía cảnh sát, trong thời gian một tháng cần phải tách ra hai tuyến tác chiến, còn Eumenides thì lại chỉ cần thực hiện việc giết chết Đỗ Minh Cường vào bất cứ ngày nào trong tháng 11. Thời gian còn lại, hắn có thể chuyên tâm để điều tra chân tướng về cái chết của bố hắn.”

Lần này thì mọi người đều hiểu cả. Liễu Tùng ban đầu cảm thấy vô cùng bị động, nhưng không hề nghĩ được sự bị động này là gông cùm mà Eumenides cố tình quàng vào cho phía cảnh sát. Sau giây lát ngẩn người kinh ngạc, cậu cũng khẽ than: “Đúng vậy. Bởi vì cảnh sát đã theo dõi sát sao vào manh mối vụ án 1.30, điều này khiến cho việc Eumenides tiếp tục điều tra trở nên vô cùng khó khăn. Nếu như tôi là Eumenides, lúc này tôi cũng cần phải nghĩ cách để phân tán lực lượng của cảnh sát. Hi hi, một tên Đỗ Minh Cường là có thể kiềm chân cảnh sát được một tháng, nước cờ này thực sự quá lợi hại đấy!”

Đúng như suy nghĩ của Liễu Tùng, giữa La Phi và Eumenides giống như là hai cao thủ đang đánh cờ, cuộc giao đấu chính diện của hai người mặc dù còn 246 chưa hoàn toàn triển khai, nhưng qua qua lại lại, bố trí cục diện đã vô cùng căng thẳng. “Vậy chúng ta giờ phải làm thế nào đây?”

Doãn Kiếm nhìn La Phi, hỏi. Với vai trò là trợ lý của La Phi, cậu phụ trách việc ghi chép nội dung cuộc họp, và đây là lúc cần phải ghi lại kế hoạch tiếp theo. La Phi đã có dự tính từ lâu, anh khẽ hắng giọng, sau đó nhìn mọi người, nói: “Bất luận thế nào, chúng ta cũng không thể đi theo tiết tấu mà đối thủ thiết kế, cho nên phương hướng mà chúng ta đã định ra từ trước không thể vì sự xuất hiện của Đỗ Minh Cường mà thay đổi được. Việc theo dõi sát sao manh mối vụ án 1.30 vẫn là trọng điểm công việc của chúng ta. Bây giờ xem ra, người biết được chân tướng sự việc về cái chết của Văn Hồng Binh năm đó chỉ có hai người Đinh Khoa và Trần Thiên Tiều thôi. Chúng ta bắt buộc phải tìm thấy họ trước Eumenides. Cô giáo Mộ, tôi và cô phụ trách tìm kiếm tung tích của Đinh Khoa. Tăng Nhật Hoa, cậu và Doãn Kiếm phụ trách tìm kiếm tung tích của Trần Thiên Tiều.”

La Phi bố trí nhiệm vụ quan trọng nhất như vậy rõ ràng là đã suy nghĩ cẩn thận. Đinh Khoa trước khi ở ẩn là nhân vật quan trọng của giới cảnh sát, cho nên muốn tìm kiếm tung tích của ông e rằng phải huy động lực lượng cảnh sát ở cấp cao. Và trong tổ chuyên án, người có thuận lợi trong việc giao lưu với cấp trên của cảnh sát đương nhiên chính là La Phi và Mộ Kiếm Vân là giảng sư của trường Đại học Cảnh sát rồi. Mặt khác, Trần Thiên Tiều đã trốn nợ lẩn trốn nhiều năm. Muốn tìm ra được tung tích của ông ta thì cần phải huy động nhiều sức người từ xã hội, sau khi có được lượng thông tin lớn, thì tiến hành lựa chọn tỉ mỉ. Muốn hoàn thành nhiệm vụ này, Doãn Kiếm và Tăng Nhật Hoa có thể trở thành một cặp cộng sự tốt nhất. Khả năng khống chế lượng thông tin của Tăng Nhật Hoa thì khỏi cần nói tới nữa, còn Doãn Kiếm với vai trò là trợ lý của đội trưởng đội cảnh sát hình sự tỉnh thành, không chỉ nắm vững được tài nguyên “tai mắt”

đủ các tầng lớp trong xã hội ở thành phố, mà còn rất thân quen với các anh em cảnh sát các ban ngành trong toàn thành phố, tai mắt và mạng lưới của hai người này sau khi tung ra, thực sự giống như một tấm lưới dày mắt, cho dù có là mò kim đáy biển cũng có thể mò lên được. Nhưng sự bố trí này của La Phi lại để sót Liễu Tùng. Anh chàng đội cảnh sát đặc nhiệm này đang nhìn La Phi đầy mong đợi, trên mặt tỏ ra niềm mong mỏi được tham chiến. “Liễu Tùng...”

La Phi cuối cùng cũng nhắc đến tên cậu, “... Nhiệm vụ trước mắt của cậu chính là bảo vệ Đỗ Minh Cường.”

247 Liễu Tùng khẽ xoa mũi, sắc mặt hơi khó hiểu: “Đội trưởng La, vừa rồi anh đã nói, này chỉ là quỷ kế Eumenides bắn phát súng chỉ thiên, sao vẫn cần tôi đi...”

La Phi hiểu được cảm giác của Liễu Tùng: Trận chiến chính không ở phía Đỗ Minh Cường, nên bị phái đi bảo vệ Đỗ Minh Cường thì ít nhiều cũng có cảm giác không được trọng dụng. Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cậu chàng, nghiêm giọng nói: “Cậu không được xem nhẹ nhiệm vụ của mình. “Bản thông báo tử vong”

của Eumenides chưa bao giờ bỏ lỡ, cho nên hắn nhất định sẽ ra tay với Đỗ Minh Cường trong tháng này. Hắn muốn dùng Đỗ Minh Cường để phân tán tinh lực của cảnh sát, ý tứ này đã quá rõ rồi. Mà việc chúng ta muốn hóa giải âm mưu của hắn, thì điều then chốt lại thuộc về cậu. Nếu như cậu có thể độc lập hoàn thành được nhiệm vụ bảo vệ Đỗ Minh Cường, vậy thì chúng tôi sẽ có thể hoàn toàn dốc sức vào chiến trường chính, không bị đối thủ kiềm chân. Đồng thời, khi Eumenides tiến hành việc giết chóc, cậu có thể sẽ phải đơn thương độc mã chiến đấu với hắn, tình hình lúc đó không những khó khăn, mà còn vô cùng nguy hiểm!”

Nghe La Phi nói vậy, Liễu Tùng hình như đã ngẫm ra được ý tứ, nhưng cậu vẫn có vẻ không yên tâm: “Nếu như ở chiến trường chính xảy ra cuộc giao đấu trước, thì phải làm sao? Lúc đó tôi vẫn còn đang bảo vệ Đỗ Minh Cường, như vậy chẳng phải vừa vặn đúng với tâm nguyện phân tán lực lượng chúng ta của Eumenides sao?”

“Việc này thì cậu không cần phải lo.”

La Phi cười nói, “Cuộc giao đấu của chiến trường chính sẽ không xảy ra sớm đâu. Chúng ta vẫn đang tìm kiếm tung tích của Đinh Khoa và Trần Thiên Tiều, trước khi phát hiện ra manh mối, cho dù cậu có đi theo chúng tôi thì cũng không có đất dụng võ. Nhưng nếu một khi chúng tôi có được manh mối, tôi chắc chắn sẽ kịp thời gọi cậu trở về, lực lượng cảnh sát đặc nhiệm của các cậu là chủ lực không thể nào thiếu được trong cuộc giao đấu với Eumenides.”

Câu trả lời này cuối cùng cũng khiến Liễu Tùng hài lòng, cậu chàng gật đầu trầm ngâm, bắt đầu tỉ mỉ suy ngẫm về nhiệm vụ của mình. Giây lát sau cậu lại hỏi La Phi: “Vậy tôi cần phải bảo vệ anh ta như thế nào đây?”

“Cậu dẫn theo người của cậu, phân chia tiến hành giám sát Đỗ Minh Cường 24/24 giờ. Bất luận anh ta đi đến đâu, dù là đi vệ sinh hay đi ngủ, cũng không thể để anh ta rời khỏi tầm nhìn của các cậu.”

“Tuân lệnh.”

Cậu chàng nhận lệnh đồng thời cũng toét miệng, tự trào giễu cợt một câu, “Nghe có vẻ giống như bảo mẫu quá nhỉ.”

Thế nhưng lúc này có một người hình như có vẻ hơi nghi ngại. 248 “Đợi một chút.”

Mộ Kiếm Vân nhìn La Phi nói chen vào, “Ý anh là: không hề tiến hành bất cứ sự hạn chế nào đối với hành vi của Đỗ Minh Cường sao?”

La Phi nhún vai, hình như hơi bất lực: “Đỗ Minh Cường không hề có bất cứ hành vi nào vi phạm để bị xử tội, chúng ta không có quyền hạn chế tự do hành động của anh ta trong suốt khoảng thời gian một tháng.”

“Nhưng nếu như vậy, chúng ta sao có thể bảo đảm được sự an toàn cho anh ta?”

Mộ Kiếm Vân không kìm được, liên tục lắc đầu, sau đó cô quay sang nhìn Liễu Tùng, “Cảnh sát Liễu, không phải tôi nghi ngờ thực lực của anh. Nhưng trong chiến dịch bảo vệ Hàn Thiếu Hồng trước đây, phía cảnh sát đã cử hơn mười người cảnh sát, hai đội trưởng đội cảnh sát hình sự và cảnh sát đặc nhiệm đều đích thân ra trận, đều không thể giữ được tính mạng cho mục tiêu. Nếu như lần này còn không tiến hành hạn chế hành động của mục tiêu, chỉ dựa vào mấy vị cảnh sát đặc nhiệm cấp dưới của anh, thực sự có thể hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ Đỗ Minh Cường được sao?”

Liễu Tùng cũng cảm thấy hơi do dự. Đồng thời cậu cũng lo lắng nếu Đỗ Minh Cường chạy nhảy khắp nơi, thì có thể sẽ kéo mình cách xa chiến trường chính. Suy nghĩ đến việc này, cậu liền phụ họa theo lời nói của Mộ Kiếm Vân: “Đội trưởng La, hay là hạn chế một chút? Nếu không anh ta muốn đi du lịch đến đảo Hải Nam, lẽ nào tôi cũng phải đi theo sao?”

“Ừm. Vậy thì đối phó về vụ cái chết của Ngô Dần Ngọ, bảo anh ta cần phải sẵn sàng chờ đợi sự điều tra của cảnh sát, như vậy có thể ngăn cấm anh ta rời khỏi thành phố này.”

La Phi giơ tay ra chỉ về phía Doãn Kiếm, “Cậu phụ trách việc này, hãy làm thật nhanh những thủ tục liên quan!”

Doãn Kiếm gật đầu nói: “Tuân lệnh!”

Ngô Dần Ngọ mặc dù là chết do tự sát, nhưng đội cảnh sát hình sự muốn tiến hành hạn chế đối với những người có liên quan để điều tra là việc cũng khá dễ giải quyết. Nhưng Mộ Kiếm Vân vẫn cảm thấy không ổn. “Cho dù như vậy cũng không đủ.”

Cô lại nhìn La Phi lần nữa, “Tốt nhất là có thể giữ Đỗ Minh Cường lại ở trong đội cảnh sát hình sự. Ít nhất thì cũng cần hạn chế anh ta ở một nơi đặc biệt nào đó, trong một tháng này không được ra ngoài.”

La Phi trầm mặc giây lát, lại nhấn mạnh lần nữa: “Nhưng chúng ta không có quyền làm như vậy.”

“Tại sao lại phải dùng quyền lực?”

Mộ Kiếm Vân lắc đầu vẻ khó hiểu, “Lẽ nào bản thân Đỗ Minh Cường không biết được mình đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm sao? Anh ta cần chủ động phối hợp với sự sắp xếp của cảnh sát chứ.”

249 La Phi lộ ra nụ cười đau khổ: “Đó là cách nghĩ của những người bình thường. Nhưng tên Đỗ Minh Cường đó không phải là người bình thường. Cô có biết không, hắn hận một nỗi không thể gặp ngay được Eumenides, để tự mình trải nghiệm, có thể viết được một bản tin chấn động. Cho nên anh ta quyết không giống như cô nghĩ, ngoan ngoãn ở yên một chỗ an toàn suốt cả một tháng không bước ra khỏi cửa.”

Là như vậy à? Mộ Kiếm Vân thoáng hiểu ít nhiều: cái tên đó, chỉ vì bản tin mà có thể mặc kệ tính mạng của người khác, bây giờ ngay đến cả chính tính mạng của mình cũng mặc kệ như vậy sao? Nhưng cô vẫn không hoàn toàn cam tâm, sau khi nghĩ một lát, cô nói với La Phi: “Tôi muốn gặp anh ta!”

La Phi gật đầu: “Có thể, lát nữa cô đi cùng với Liễu Tùng đến phòng tạm giam. Nếu như cô có thể thuyết phục được anh ta, vậy thì tôi có thể thay đổi kế hoạch tương ứng, nhưng nếu cô không thuyết phục được anh ta, thì chúng ta chỉ có thể thả người. Cần phải biết rằng, trong tình hình không có lệnh bắt giữ, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có thể giam giữ hai mươi bốn tiếng đồng hồ thôi.”

“Được. Nói thực, những kẻ không bình thường tôi gặp nhiều rồi, tôi muốn ít ra tôi cũng nên thử xem sao.”

Mộ Kiếm Vân vừa nói vừa nhìn Liễu Tùng, mong muốn nhanh chóng đi ngay. Nhưng Liễu Tùng lại không vội, cậu cúi đầu, hình như đang nghĩ đến việc gì đó rất quan trọng. Giây lát sau, cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Doãn Kiếm. Doãn Kiếm bị cậu ta nhìn chằm chằm cảm thấy không thoải mái, bèn cười gượng hỏi: “Sao thế?”

“Tôi muốn biết, tình hình Hàn Hạo thế nào rồi?”

Liễu Tùng chợt đưa ra một câu hỏi khác. Bởi vì Hùng Nguyên trực tiếp chết dưới tay Hàn Hạo, cho nên Liễu Tùng căm hận Hàn Hạo hơn hẳn những người khác. Hiện nay Hàn Hạo đã chạy trốn nhiều ngày rồi, và việc truy bắt anh ta chính là do Doãn Kiếm trực tiếp phụ trách. “Vẫn luôn điều tra.”

Doãn Kiếm trả lời, “Nhưng từ sau hôm truy đuổi ở tàu điện ngầm, thì không phát hiện được manh mối nào cả.”

Liễu Tùng lại truy hỏi tiếp: “Khi Hàn Hạo chạy trốn trên người không có một xu. Dựa vào mấy trăm tệ anh ta cướp được sau đó, anh ta có thể chạy được đi đâu? Tất cả những mối quan hệ, các tuyến đường ra khỏi thành phố, đều đã giám sát cả chưa?”

250 “Đều khống chế cả rồi. Tôi thậm chí còn thông qua tai mắt, đã rà soát tất cả những nhà nghỉ phạm pháp trong toàn thành phố một lượt.”

“Vậy anh ta còn có thể chạy đi đâu được? Lẽ nào bốc hơi được sao?”

Liễu Tùng cao giọng, đã không giống câu hỏi bình thường, mà có vẻ như dồn ép. Doãn Kiếm không biết nên trả lời ra sao. Cậu ngồi cứng đơ trên ghế, sắc mặt có vẻ khó coi. Cậu đã từng là thuộc hạ đắc lực của Hàn Hạo, và việc Hàn Hạo trốn thoát cũng có liên quan tới việc cậu giám sát chưa chặt. Câu hỏi của Liễu Tùng lúc này rõ ràng là sự hoài nghi đối với công việc của cậu. La Phi không thể không giải vây cho trợ lý của mình. “Cảnh sát Liễu. Công việc truy bắt Hàn Hạo cũng là phạm vi chức trách của tôi, nếu cậu có câu hỏi gì có thể trực tiếp hỏi tôi, hay là cậu có kiến nghị gì có tính khả thi?”

Anh nói khéo, chuyển mũi giáo mà Liễu Tùng nhằm vào Doãn Kiếm hướng về mình. Liễu Tùng nặng nề thở hắt ra, không nói gì nữa. Doãn Kiếm lại không muốn tiếp tục trầm mặc, cậu đột nhiên giơ nắm tay phải lên, đập mạnh xuống bàn hội nghị. “Tôi nhất định sẽ bắt được anh ta! Chắc chắn.”

Cậu nói dằn từng chữ một, mang theo sự kiên định như bị sỉ nhục. La Phi hướng ánh mắt về phía Doãn Kiếm, anh nhìn thấy bên ngoài dáng vẻ nho nhã của cậu ta đang ẩn chứa sức mạnh lớn lao, hừng hực dâng trào. Thứ sức mạnh này cũng lan tỏa sang anh. Thế là anh cũng ép ra mấy chữ từ kẽ răng: “Nhất định!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương