Bán Thân
-
C18: Chương 18
- Chương 52 -
Sáng hôm sau, hắn cho người vác bớt đồ vào trong phòng kho để cất bớt đi với lý do là nhà chật. Mặc dù căn nhà hiện tại hắn đang ở không được tính là quá to đủ để ba người đến năm người ở nhưng hắn vẫn vậy để cho người vác đồ vào chất chật cả cái phòng kho nhỏ bé.
Anh đứng im lặng nhìn vẫn chưa hiểu được ý của hắn nhưng rồi anh cũng chẳng biết phải làm gì. Anh xuống bếp pha nước mời nhân viên khuân vác con riêng hắn thì có trà pha hay hoặc cà phê hạt nguyên chất.
Sau khi đồ được xếp vừa ý hắn xong, hắn liền thong dong quay ra ngoài phòng khách mở máy lên làm việc. Hôm nay công ty cạnh tranh đã có bước tiến mới còn công ty của hắn hiện tại đang trong thời gian thực hiện kế hoạch đổi mới.
Xấp tài liệu dày cộp được hắn tỉ mỉ xem xét từng chút một sau đó lại chuyển sang các file mà nhân viên gửi trên máy tính. Công ty hắn đang làm việc dù sao cũng chỉ là một công ty nhỏ có mặt và có tiếng không lớn ngoài thị trường nhưng lại được chào đón nhiệt tình nhờ vào các sản phẩm chất lượng và uy tín mang lại an toàn cho người tiêu dùng cả lớn lẫn bé.
Anh sau khi làm một ít đồ vặt cho hắn xong thì liền đi dọn dẹp nhà cửa với phơi đồ như thường ngày. Xong việc trong nhà thì lại ra ngoài vườn làm việc. Phía bên ngoài, anh đang cắt cỏ thì bỗng dưng có một nhóm đua xe phóng đến. Chúng nó đến đây có lẽ là để làm loạn.
Có một con nhỏ vứt chai sting vào trong vườn chỗ anh đang tưới cây. Nước màu đỏ văng đầy lên áo anh. Anh đỡ lấy cái chai rơi sau đó nhìn về hướng bọn nhóc kia đang cười.
Chúng nó thấy anh nhìn chúng nó thì có đứa nhăn mặt, nó khó chịu ném thêm một chai pepsi nữa vào người anh rơi chúng đầu của anh. Nước chảy từ trên đầu xuống mặt tràn vào trong mắt anh. Khóe mắt anh cay cay anh nhìn mầm cây mới được trồng bị chai nước rơi vào mà gãy mất khiến trong lòng có chút khó chịu.
Anh nhặt chai nước lên sau đó bỏ vào bao rác lát nữa vứt sau đó cúi người xuống muốn xem mầm cây có bị sao không. Lũ người kia dù sao anh cũng không thể đụng vào được. Bọn họ có lẽ là con nhà giàu còn có rất nhiều người. Anh sợ bản thân đụng phải họ sẽ bị hội đồng đến thừa sống thiếu chết nên chỉ có thể chọn cách nhẫn nhịn.
Chưa được bao lâu, một thằng trong đám đấy mới ngó đầu ra, nó nhìn về phía anh sau đó vòng xe, nó vặn ga tạo ra âm thanh lớn khiến cho anh hơi giật mình đưa tay bịp tai lại. Nó phóng xe vòng lên đoạn trên sau đó đi thẳng thêm một đoạn thành công đậu trước mặt anh.
Quanh vườn cây của hắn tường chắn không được xây cao cho lắm chỉ ngang đến cổ của một chàng trai cao mét bảy thôi thuật tiện trồng hoa hồng thế nên khi đứng từ ngoài nhìn vào sẽ co thể thấy được một phần bên trong nhà đối với người cao.
Thằng mới dừng xe ở ngoài kia có lẽ là thằng cầm đầu. Nó dừng xe sau đó xuống dười, nó đến gần rào chắn sau đó nghiêng đầu nhìn vào với vẻ mặt thích thú.
Nó thấy một cơ thể nhỏ bé đang đỡ lấy nhánh cây con mà để dựa vào một cây lớn hơn. Người nó đang nhìn chính là anh. Nó thấy anh đang chăm xóc nhánh cây đấy mà không ngó ngàng gì tới nó thì hơi nhíu mày.
Nó cầm lấy cái bật lửa trên tay nhắm chuẩn sau đó ném vào đầu anh một cái thật mạnh khiến anh giật mình ngẩng đầu lên.
Mái tóc đen dài che qua mắt cùng với hai bên tóc xõa qua vai rũ xuống, mắt anh hơi đỏ lên do khóc bởi ban nãy pepsi tràn vào mặt anh.Anh ngước đầu nhìn lên cùng lúc chạm mắt với nó khiến thằng cầm đầu bất ngờ mà đực người ra đấy. Đây là lần đầu tiên nó thấy một cô gái xinh đẹp như vậy. Đã thế còn rất trầm tính khiến con tim nó chệch nhịp.
- A cho anh xin lỗi nhé. Anh lỡ ném nhầm em có sao không bé?
Nó mở lời xin lỗi nhưng trong câu nói đó mang theo ý cười. Anh im lặng nhìn nó sau đấy cầm cái bật lửa có hình con rồng màu vàng cầm khá nặng tay lên rồi đưa trả về phía hắn. Anh lặng lẽ quay người đi vào bên trong nhà không muốn dính dáng gì đến nó với đám người kia.
Anh đi vào trong nhà với một cơ thể dính đầy nước ngọt toát ra mùi bẩn thỉu mà đi về phía phòng tắm. Bên trong phòng khách, hắn đang làm việc thì ngửi được mùi hương hỗn hợp này liền khó chịu nhìn về phía anh. Đầu tóc anh ướt nhẹp, áo cũng ướt dính vào người đến cả quần cũng vậy dính đầy nước và vết bùn đất.
Hắn nhớ ra ban nãy bên ngoài có tiếng xe gas khá lớn vang lên từ bên ngoài sân nhà hắn. Có lẽ lý do ở ngay đây rồi. Một lũ ranh con miệng còn hôi sữa dám làm ồn trên lãnh địa của hắn phải chăng chúng nó chưa biết đây là đâu.
Bút chì trên tay bỗng dưng bị bóp gãy làm đôi, vết chì màu đen bám lại trên tay hắn bị hắn vo mạnh lan rộng thêm trên một mảng da nhỏ nữa. Phía bên ngoài chuông cổng kêu không ngừng nghỉ có lẽ đang thử thách sự kiên nhẫn của hắn.
Bên trong phòng vệ sinh, anh nhanh chóng tắm rửa gội đầu chỉ vỏn vẹn trong năm phút, anh được dùng khăn lau để lau tóc và lau người điều đó khiến anh cảm thấy mãn nguyện với cuộc sống ngắn ngủi này.
- Chương 53 -
Sau khi tắm rửa xong, anh bước ra ngoài đón nhận lấy tiếng chuông cửa rầm rộ. Anh thấy hắn vẫn đang ngồi uống trà trên ghế thì lẳng lặng đứng đến đằng sau chờ lệnh của hắn.
Đây là nhà của hắn, hắn là chủ vậy nên một kẻ như anh chỉ có thể chờ lệnh của hắn chứ không được tự ý.
Tài liệu trên tay hắn vẫn được lật đều đều, dường như tiếng chuông cửa kia không làm ảnh hưởng gì tới hắn cả. Hắn ngồi nhập tài liệu trên máy tính, qua màn hình phản chiếu hắn thấy anh im lặng đứng ở sau lưng hắn mà không nói gì thì bảo anh ngồi xuống ghế.
- Chân mày khỏe quá nhỉ?
- Dạ....
- Ngồi xuống đi.
Anh nghe hắn cho phép mới dám ngồi xuống ghế bên cạnh hắn. Anh giữ một khoảng các nhất định sau đó thì tiếp tục im lặng.
Tiếng chuông cửa vẫn không ngừng vang lên, anh thấy hắn đã uống hết trà thì im lặng rót thêm cho hắn một tách trà mới. Hắn đưa tay nâng tách lên cạnh miệng hớp một ngụm trà, hành động ấy của hắn toàn bộ đều thu vào mắt anh. Anh bỗng hơi ngơ người một chút bởi vì trông hắn như vậy nhìn rất đẹp.
Anh không biết phải miêu tả hắn thế nào, anh chỉ biết trông hắn như vậy toát lên vẻ đẹp của một người có học nhìn vừa ngầu lại vừa tri thức. Anh bỗng chợt nhìn lại về bản thân anh sau đó khuôn mặt anh thoáng trở nên buồn bã.
Hắn ngồi làm việc thêm một lúc, tiếng chuông đã ngừng lại mà thay vào đó lại là tiếng hét từ bên ngoài. Mặc dù âm thanh không được cho là lớn nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra không ít người đang hò hét ở ngoài cổng nhà hắn.
Lúc này hắn mới đặt tách trà lên bằn, ánh mắt hắn đảo sang nhìn anh thì thấy anh đang im lặng cúi đầu. Bộ dáng ngoan ngoãn này của anh khiến hắn dễ chịu.
- Vừa nãy ở ngoài vườn xảy ra chuyện gì?
Hắn hỏi anh. Ánh mắt của hắn vẫn vậy đặt trên người anh không rời còn anh thì hơi run rẩy sau đó mấp máy môi.
- Có một nhóm người...họ ném rác vào vườn.
- Hết rồi?
- Vâng thưa ngài.
- Thế còn mày thì sao?
Hắn tiếp tục hỏi thêm một câu khiến anh ngớ người ngước đầu lên nhìn hắn. Hắn đang quan tâm anh sao, anh xứng đáng được quan tâm sao.
Thấy anh im lặng, hắn đưa tay nâng mặt anh lên nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn thấy anh vẫn chưa hoàn hồn lại được thì đưa tay lên trán anh nhẹ búng một cái.
- Đực ra đấy làm gì? Trả lời tao chúng nó làm gì mày rồi?
Hắn nhìn anh, anh là đồ của hắn, là món đồ của riêng hắn bởi vậy nên trong cương vị là một tên chủ nhân thì hắn sẽ phải tra ra tới tận gốc tuyệt đối sẽ không để thiếu sót cho dù có là một chữ.
- Thưa ngài họ ném chai nước vào...vào người tôi, và đầu tôi. Có một người ném bật lửa vào đầu tôi...cây mới trồng bị hỏng mất rồi.
Anh đơ một chút sau đó anh liền nói hết ra như một đứa bé đang mách phụ huynh của mình về việc bản thân đã bị bắt nạt như thế nào.
Hắn nghe anh nói xong thì đưa tay đặt lên đầu anh vò vò vài cái. Đúng là một thằng nhóc ngu ngốc, hắn nghĩ.
Anh được hắn xoa đầu thì hơi ngơ người ra. Đây là lần đầu tiên anh được xoa đầu như vậy. Nếu ở nhà anh bị bắt nạt nói ra sẽ càng bị đánh thêm chứ chưa từng nhận lấy một cái xoa đầu hay một lời an ủi nên hiện tại khi được xoa đầu như vậy anh không biết phải nói làm sao hay thấy thế nào.
Được một lúc, hắn đưa anh ra ngoài cổng để đón khách. Một lũ ranh con còn đang ở trước cổng nhà hắn làm loạn. Chúng nó cầm lọ sơn sịt lung tung trong không khí, nước sơn rơi đầy trên mặt đất.
Tiếng cổng mở vang lên, thu hút sự chú ý của lũ ranh con kia. Chúng nó nhìn về phía của chiếc cổng rồi liền đi đến vì nghĩ rằng sẽ thấy được anh.
Bước đến phía cổng, thứ đầu tiên chúng nó thấy được không hề như mong đợi, hắn bước ra nhìn về phía chúng nó, phía sau lưng của hắn có anh đang đứng im lặng nhìn về phía của chúng nó. Thằng cầm đầu thấy anh thì nở nụ cười tính chạy đến thì bị hắn đứng ngăn lại.
- Ranh con làm gì ở đây?
Hắn nhìn về phía thằng nhãi tửng tưng trước mắt mà nhíu mày. Đây là lí do mà hắn càng không muốn ra ngoài nhất bởi vì trước mặt hắn là một đống sâu bọ.
- Tôi đến để xin lỗi em gái kia. Vừa nãy tôi lỡ làm rơi đồ vào đầu cô ấy.
Thằng cầm đầu vui vẻ nói chuyện tựa như người trước mắt nó chỉ là một người bình thường và sẽ không làm gì nó cả. Nó cố gắng bước lên phía trước nhưng càng tiến đến thì càng bị ngăn lại.
- Sao vậy? Bộ tôi không thể đến xin lỗi cô ấy hả?
- Chương 54 -
Thằng cầm đầu nhăn mặt nhìn lên phía hắn. Nó thấy hắn vẫn đang ngăn chặn nó không cho nó bước đến cạnh anh thì nó càng khó chịu hơn. Sống hơn mười bảy năm trên đời, đây là lần đầu tiên nó thấy có người khó ở còn hơn cả thằng nghiện còi cọc ngày trước bán thuốc lá cho nó.
- Ê ông chú. Tôi xin lỗi thôi mà có cần phải khó ở vậy không?
Lời nó thốt ra càng mang theo vẻ khó chịu bên người, nó vênh mặt lên nhìn hắn thì thấy hắn nắm tay anh kéo đến gần.
Mắt chó của nó sáng lên nhìn anh, trong mắt nó anh tựa như cô gái yếu đuối dễ ngại ngùng. Cũng phải thôi hiểu nhầm một phần cũng vì mái tóc của anh khiến nó nhìn ra anh là con gái. Nếu tóc anh được cắt gọn lại không chừng sẽ thấy rõ được khuôn mặt anh hơn cũng dễ nhận ra được anh là một người con trai.
- Hóa ra tôi hiểu nhầm chú. Cho tôi xin lỗi em gái này, tiện có thể làm quen luôn được...
Chưa nói hết câu, bỗng dưng nó cũng lũ bạn đằng sau lưng bỗng bị cảnh trước mắt làm cho đầu óc cảm thấy lú lẫn khó tin. Tên đàn ông to lớn trước mắt đang đỡ đầu của em gái nhỏ bé kia mà cúi mặt xuống hôn.
Đó là một nụ hôn sâu, lưỡi của hắn trượt vào trong môi anh sau đó đảo lấy vài vòng cùng lưỡi anh quấn quýt lại với nhau. Cánh môi hồng hồng mềm mỏng bị tách ra bất ngờ, anh nhìn hắn còn hắn thì đỡ đầu anh mặc kệ bao ánh nhìn xung quanh mà hôn nhiệt tình.
Tiếng nhóp nhép cùng tiếng rên khẽ vang lên. Giọng anh khá mềm mại dễ nghe khi rên lên một tiếng sẽ làm cho người đang chứng kiến cảnh tượng này đỏ mặt muốn nhìn thêm một chút nhưng lại ngại ngùng che mắt đi.
Hắn đảo lưỡi thêm một vòng, nước bọt của cả hai hòa vào nhau, bên trong miệng anh rất ấm còn có cả chiếc lưỡi mềm không nghe lời này khiến hắn càng hôn càng thêm thích thú phải đợi sau đó bốn phút mới tách môi anh ra.
Nước bọt theo đấy mà kéo thành sợi, vừa dài lại còn óng ánh mang lại cảm giác quyến rũ lạ thường.
Hôn anh chán chê, hắn mới tách môi ra đưa lưỡi ra liếm nước bọt dính ở trên cằm anh sau đó hắn quay mặt ra nhìn về phía thằng ranh con còn đang đứng đực người như không thể tin nổi chuyện trước mắt.
Thằng cầm đầu bỗng lùi về phía sau vài bước sau đó nó nhìn hắn như không thể tin nổi. Hắn vậy mà lại hôi em gái xinh đẹp kia đã thế lại còn hôn rất giỏi, phải công nhận là giỏi hơn cả nó. Em gái xinh đẹp vậy mà đã có chủ khiến thằng cầm đầu bỗng chốc hơi đau lòng.
- Nãy mày bảo tính làm quen với ai thế ranh con? Ở đây đéo có bướm cho mày làm quen đâu. Cút về nhà bú sữa mẹ tiếp đi.
Hắn nói xong thì tiến đến đẩy thẳng cầm đầu ra ngoài cổng sau đó mạnh tay đóng cổng vào mặc cho nó còn đang đứng đực người ra trước đấy. Đồ của hắn thằng nhãi con này không đủ trình để đụng vào kể cả nhìn thấy.
Đứng chứng kiến nãy giờ, đầu óc anh vẫn còn đang rối như tơ vò. Hắn vừa mới hôn anh trước mặt bao người hình ảnh ngày hôm ấy lại hiện về. Cái ngày mà hắn chơi anh trước mặt của tên tự nhận là bạn anh và đám đàn em của hắn, cái ngày mà hắn cho tay nó vào máy nghiền.
Anh hơi run rẩy mà cúi đầu xuống sợ rằng giây tiếp theo anh khó mà sống nổi. Mặc dù hôm nay khác với lần trước nhưng điều đó cũng chẳng thể khiến bản thân anh đỡ sợ hãi hơn.
Phía ngoài cổng, bọn ranh con lại tiếp tục gào thét. Một con ranh từ trong đám đó khi thấy hắn đẩy thẳng cầm đầu mạnh tay như thế thì khó chịu. Nó nhặt một cục đá to và nặng ở ven đường lên, khởi động tay một chút. Qua khe cổng, nó thẳng tay ném mạnh cục đá vào bên trong.
Lực tay của nó không phải dạng vừa lập tức viên đá không bay vào đầu hắn mà bay thẳng vào đầu anh khiến anh đau đớn mà ngã nghiêng người về phía trước.
Vết máu chảy ra từ trên đỉnh đầu, anh nghiêng người ôm phải người hắn. Hắn hơi bất ngờ tính quay ra nói anh thì thấy vết máu, mắt hắn trứng lớn nhìn về phía cổng còn tay hắn thì đỡ lấy anh dọa cho con nhỏ kia run rẩy núp mình vào đám người giả vờ như nó không biết gì.
- Con súc sinh này.
Hắn lầm nhẩm trong đầu, tay bế anh lên theo tư thế công chúa sau đó đi vào bên trong nhà. Hiện tại công việc trên tòa án còn chưa kết thúc hắn vẫn chưa thể ra tay với con nhỏ này đành lấy máy gọi một cuộc để trợ lý giải quyết.
Mày sẽ đéo được yên ổn nữa đâu con ranh con, đó là điều mà hắn nghĩ trong đầu. Hắn bế anh về phía phòng tắm, tay khẽ ôm anh sau đó nhấc bổng anh lên để cho tay anh quàng vào cổ hắn. Hắn mở vòi nước ấm giúp anh rửa vết máu trên đầu mặc cho máu chảy dính lên áo, nước làm ướt đồ của cả hai.
Đặt anh nằm ở trên giường, hắn thay anh băng thương sau đó nhìn từ cửa sổ nhìn ra ngoài vườn. Bọn ranh con kia mới chạy xe qua dường như đã trốn về nhà sợ gây chuyện lớn mà phải đền bù. Ánh mắt hắn khẽ hạ xuống, lũ ngu này đụng phải sai người rồi. Đúng lúc hắn đang ngứa tay cần có người giúp giải tỏa.
Hắn quay đầu sang nhìn anh thấy anh đã ngất, bàn tay anh vô thức động đậy mà giữ lấy ngón tay của hắn chỉ nắm nhẹ mà không có ý định buông ra. Hắn thấy anh như vậy thì chỉ im lặng để cho anh nắm đến khi chán thì thôi. Dù sao thì hiện tại hắn cũng đang rảnh cho anh nắm một tí cũng không chết được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook