Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn
-
Chương 4: Tiểu mao cầu xuất hiện
Nhiệm vụ của ngày hôm nay là phải tìm được nơi cư trú mới. Đánh dã chiến không phải lúc nào cũng may mắn. Giả như có lúc mưa to lửa tắt, bão nổi, dã thú xâm thì cái mạng nhỏ khiêm tốn của nàng chắc cũng miễn phí cho đi.
Thật đau lòng mà! Sao các đồng nghiệp khác xuyên không còn được tặng kèm một hai cái không gian tùy thân đa năng tiện lợi. Đến phiên nàng chỉ có miếng da thú quấn thân. Đây đúng là chế độ đãi ngộ đặc biệt. Nhưng trước khi bắt đầu thực hiện nhiệm vụ thì giải quyết thức ăn mới là vấn đề cấp bách. Với một cái bụng rỗng tuếch, bạn sẽ luôn cảm nhận sâu sắc câu nói “Dân dĩ thực vi tiên”. Nhưng làm sao để có thức ăn đây.
Nhìn dòng suối uốn khúc trước mặt. Khóe miệng Hiểu My khẽ xếch lên. Cô chọn một nhánh cây khô khá chắn chắn, rồi mài nhọn một đầu (Không có sức nên đây là lựa chọn tốt nhất lúc này). Vậy là có một mũi lao cơ bản. Nhưng để chắc ăn hơn, cô mài thêm hai mũi lao khác nữa. Cô nhắm mắt tưởng tượng, chỉ một thoáng thôi, với tài thiện xạ, bách phát bách trúng. Cả ba mũi lao của cô sẽ xăm đầy cá. Những con cá béo ú, mập múp. Há há há.
Hiểu My mang theo vũ khí của mình, đi dọc theo bờ suối. Tuy không thể bỏ qua bất cứ sự xuất hiện của sinh vật sống nào trong nước nhưng cũng chả thể chủ quan với các mối đe dọa trên bờ. Cô dùng gậy khua khua vào mấy đám cỏ. Vừa để tránh rắn, vừa hi vọng tóm được vài ổ trứng gà rừng nào đó. Mấy cuốn truyện điền viên thường chẳng viết vậy hay sao? Nhưng mãi đến lúc mặt trời lên cao, treo lơ lửng trên đỉnh đầu, cô mới ai oán nhận ra, đôi khi, tiểu thuyết không thể nào tin được. Nước trong vắt thì không có cá. Cỏ cao, lá bén, gà chẳng dám nhào vô. Ô ô… làm sao đây. Đói quá!
Cố gắng lê lết thêm hai dặm về phía Đông. Trước mắt Hiểu My bỗng xuất hiện cả cánh đồng hoa ngào ngạt. Biển hoa rực rỡ sắc màu nghiêng mình bên bờ suối. Một làn gió nhẹ thoảng qua, cuốn theo những cánh hoa nương mình lên không trung rồi nhẹ nhàng xoay vòng rơi xuống. Đẹp không thể nào tả nỗi.
Ví như không có cảm giác cồn cào trong bụng, thế nào Hiểu My cũng phải chạy đến trung tâm múa may vài vòng, thử cảm giác một lần làm tiên nữ. Nhưng giờ, trong lòng cô kêu gào thảm thiết: Có thể ăn không, có thể ăn không? Trước đây, các bộ phim cổ trang luôn có cảnh nữ chính hái một đóa hoa thật tươi, nhẹ nhàng ngắt từng cánh bỏ vào miệng, nhắm mắt lại cho vẻ hạnh phúc ngập tràn, khiến cho bao nam nhân phải ngã nhào dưới váy. Hiểu My cũng vội vàng tiến đến, ngắt một đóa hoa thật to, đỏ rực.
Khi đang chuẩn bị ăn tươi nuốt sống nó thì bộ xử lý trung tâm trong đầu vang lên một tiếng: “Tinh”. Cô lập tức nhớ lại: Hoa càng đẹp, càng có độc. Cô vội thả đóa hoa trong tay. Tuy nhiên, đã muộn. Một cảm giác tê liệt và choáng váng ập đến. Trước khi ngã xuống, cô hối hận không thôi. “Mình quả thật không phải nữ chính mà”.
……………………………………………………………………..
Không biết thời gian qua bao lâu, Trần Hiểu My nặng nề mở mắt. Cô lồm cồm bò dậy. May quá, độc tố trên hoa chỉ làm ta tê liệt, ngất đi. Chí ít, cái mạng nhỏ của cô vẫn được duy trì.
Xem ra, hoa là không thể ăn rồi. Hiểu My thất vọng, lơ đãng nhìn quanh. Bất chợt, ánh mắt cô bỗng sáng lên. Phía bên kia bờ suối thấp thoáng một rừng trúc. Há há. Lúc trước toàn bộ tinh lực của cô đều bị biển hoa thu hút, đâu kịp quan sát cảnh vật phía bên kia bờ. Ai dè, gần nơi cô hạ trại, trong phạm vi mấy dặm, phía bên kia bờ toàn những cây lạ, cao to. Vậy mà ở đây lại xuất hiện thiên đường thế này. Cũng may, chỗ này suối nông, nước không chảy xiết lắm. Cô hạ quyết tâm rồi bì bõm lội sang. Xem ra được cứu rồi. Có trúc thì sẽ có măng. Có măng thì sẽ có ăn. Có ăn đồng nghĩa với cuộc sống hồng tươi đang trở lại.
Mang theo toàn bộ hi vọng, tiến lên bờ xồi xăm xăm xông thẳng vào rừng trúc. Vừa đi vừa dùng cây bới móc, lật tung đám lá rụng trên mặt đất, cuối cùng, cô cũng phát hiện đúng mục tiêu. Cô hì hục đào bới rồi vác toàn bộ lên vai. Cũng may, nơi này đất ẩm, lại mềm. Loại lao động này hơi mất sức nhưng lại đầy phấn khích.
Vác hơn chục mục măng trên vai, cô vội vã trở về. Lương thực hôm nay đã giải quyết, ngày mai lại tiếp tục tìm thức ăn. Nếu không tìm được thì đi bộ đến đây, đào măng tiếp. Buổi chiều cô còn phải tìm kiếm nơi cư trú. Giờ vỗ về cái bụng mới là nhiệm vụ thiêng liêng.
Có lẽ vận may luôn dành cho người không từ bỏ. Trước khi ra khỏi khu rừng trúc, cô còn phát hiện thêm vài tai nấm. Khá giống nấm hương ở hiện đại. Chắc là tổ tiên của nó. Hiểu My thu lấy rồi dùng dây buộc lại, quàng cả lên hai vai. Đường về bao giờ cũng gần hơn, dù vẫn cùng khoảng cách.
Lúc trở lại nơi cư trú tạm thời, lửa vẫn còn âm ỉ cháy. Hiểu My quăng thêm vào đó vài khúc củi. Sau đấy thì mang nấm và măng ra bờ suối rửa sạch. Cô đặt hết chúng vào đám lửa. Thực đơn hôm nay là món nướng dân dã, tưởng tượng thôi cũng thấy đã ghiền.
Vừa ngồi canh mớ thức ăn để chúng không cháy khét, Hiểu My ngẫm lại chặng đường hôm nay và cả tối qua. Tại sao nơi này ngoài thực vật ra thì không thấy bất cứ sinh vật sống nào nhỉ? Theo lẽ thường, sơn cốc phải là môi trường tuyệt vời cho các loài động vật mới đúng. Nơi này, bao vây bốn bề là vách núi cao, xung quanh lại có suối và đa dạng các loài thực vật. Ít ra phải có chim muông, nai, thỏ, gà rừng… Vậy mà qua nay, bóng dáng một con cào cào cũng chẳng thấy. Lạ thật!
Mãi mê suy nghĩ. Thức ăn đã chín tự bao giờ. Hiểu My mang chúng ra, đợi một lát cho bớt nóng rồi bắt đầu đánh chén. Măng vừa giòn vừa ngọt. Nấm cũng thật tuyệt vời. Cảm giác lúc này chỉ có thể hình dung, giống như vọt thẳng lên thiên đường từ địa ngục. Miệng nhai nhóp nhép mà đuôi mắt vẫn mãi cong cong.
Bất chợt, khóm lá phía xa bỗng dưng xao động. Đây là đám lá mà cô tận dụng làm áo đêm qua. Hiểu My cảnh giác, bật dậy thật nhanh, tay quơ mũi giáo chĩa thẳng về phía trước. Cô hét lên một cách dõng dạc: Kẻ nào, bước ra!
Im lặng.
Chắc chắn nơi đó có vấn đề.
Sau khi hét lớn lần thứ 3, vẫn không có gì thay đổi. Cảm giác chắc chắn khi nảy vơi đi hơn nửa. Lại nhìn nhầm. Xem ra, cô ao ước gà rừng, thỏ rừng sắp điên rồi. Tuy nhiên. Khi cô vừa quay lại thì từ sau đám lá, một quả cầu trắng tinh đột nhiên xuất hiện. Tiếng lá rẽ dù khẽ khàng vẫn làm Hiểu My phát giác.
Cô quay đầu lại, rồi: - Oa, thiểu bạch thỏ, quá dễ thương.
Ánh mắt cô nhìn quả cầu trắng có hình quả tim bay ra bốn phía.
Hiểu My thích gì nhất?
Trai đẹp, dĩ nhiên. Nhưng ngoài ra, cô còn mê tít bất cứ thứ gì xinh đẹp khác. Nhìn xem, chú thỏ trắng, à, không giống thỏ lắm. Kích thước chỉ to hơn bàn tay cô một chút. Đuôi ngắn ngủn, chân bé xíu, thân thể tròn vo, hai cái tai tròn tròn như hai cách hoa cụp lại. Nhưng mà, cặp mắt kia lại trong veo, xanh biếc như cặp ngọc lục bảo, điểm tô trên bộ lông trắng tuyết. Quả đúng là báu vật nhân gian.
- Thỏ con, đến đây.
- Cô mới là thỏ, cả nhà cô là thỏ - Đôi mắt như ngọc ấy nhìn cô đầy ghét bỏ. - Nếu không phải mùi thức ăn trên tay cô thôi thúc, ông đây đã chẳng thèm. Quả cầu trắng tự trong lòng lẩm bẩm.
Thật đau lòng mà! Sao các đồng nghiệp khác xuyên không còn được tặng kèm một hai cái không gian tùy thân đa năng tiện lợi. Đến phiên nàng chỉ có miếng da thú quấn thân. Đây đúng là chế độ đãi ngộ đặc biệt. Nhưng trước khi bắt đầu thực hiện nhiệm vụ thì giải quyết thức ăn mới là vấn đề cấp bách. Với một cái bụng rỗng tuếch, bạn sẽ luôn cảm nhận sâu sắc câu nói “Dân dĩ thực vi tiên”. Nhưng làm sao để có thức ăn đây.
Nhìn dòng suối uốn khúc trước mặt. Khóe miệng Hiểu My khẽ xếch lên. Cô chọn một nhánh cây khô khá chắn chắn, rồi mài nhọn một đầu (Không có sức nên đây là lựa chọn tốt nhất lúc này). Vậy là có một mũi lao cơ bản. Nhưng để chắc ăn hơn, cô mài thêm hai mũi lao khác nữa. Cô nhắm mắt tưởng tượng, chỉ một thoáng thôi, với tài thiện xạ, bách phát bách trúng. Cả ba mũi lao của cô sẽ xăm đầy cá. Những con cá béo ú, mập múp. Há há há.
Hiểu My mang theo vũ khí của mình, đi dọc theo bờ suối. Tuy không thể bỏ qua bất cứ sự xuất hiện của sinh vật sống nào trong nước nhưng cũng chả thể chủ quan với các mối đe dọa trên bờ. Cô dùng gậy khua khua vào mấy đám cỏ. Vừa để tránh rắn, vừa hi vọng tóm được vài ổ trứng gà rừng nào đó. Mấy cuốn truyện điền viên thường chẳng viết vậy hay sao? Nhưng mãi đến lúc mặt trời lên cao, treo lơ lửng trên đỉnh đầu, cô mới ai oán nhận ra, đôi khi, tiểu thuyết không thể nào tin được. Nước trong vắt thì không có cá. Cỏ cao, lá bén, gà chẳng dám nhào vô. Ô ô… làm sao đây. Đói quá!
Cố gắng lê lết thêm hai dặm về phía Đông. Trước mắt Hiểu My bỗng xuất hiện cả cánh đồng hoa ngào ngạt. Biển hoa rực rỡ sắc màu nghiêng mình bên bờ suối. Một làn gió nhẹ thoảng qua, cuốn theo những cánh hoa nương mình lên không trung rồi nhẹ nhàng xoay vòng rơi xuống. Đẹp không thể nào tả nỗi.
Ví như không có cảm giác cồn cào trong bụng, thế nào Hiểu My cũng phải chạy đến trung tâm múa may vài vòng, thử cảm giác một lần làm tiên nữ. Nhưng giờ, trong lòng cô kêu gào thảm thiết: Có thể ăn không, có thể ăn không? Trước đây, các bộ phim cổ trang luôn có cảnh nữ chính hái một đóa hoa thật tươi, nhẹ nhàng ngắt từng cánh bỏ vào miệng, nhắm mắt lại cho vẻ hạnh phúc ngập tràn, khiến cho bao nam nhân phải ngã nhào dưới váy. Hiểu My cũng vội vàng tiến đến, ngắt một đóa hoa thật to, đỏ rực.
Khi đang chuẩn bị ăn tươi nuốt sống nó thì bộ xử lý trung tâm trong đầu vang lên một tiếng: “Tinh”. Cô lập tức nhớ lại: Hoa càng đẹp, càng có độc. Cô vội thả đóa hoa trong tay. Tuy nhiên, đã muộn. Một cảm giác tê liệt và choáng váng ập đến. Trước khi ngã xuống, cô hối hận không thôi. “Mình quả thật không phải nữ chính mà”.
……………………………………………………………………..
Không biết thời gian qua bao lâu, Trần Hiểu My nặng nề mở mắt. Cô lồm cồm bò dậy. May quá, độc tố trên hoa chỉ làm ta tê liệt, ngất đi. Chí ít, cái mạng nhỏ của cô vẫn được duy trì.
Xem ra, hoa là không thể ăn rồi. Hiểu My thất vọng, lơ đãng nhìn quanh. Bất chợt, ánh mắt cô bỗng sáng lên. Phía bên kia bờ suối thấp thoáng một rừng trúc. Há há. Lúc trước toàn bộ tinh lực của cô đều bị biển hoa thu hút, đâu kịp quan sát cảnh vật phía bên kia bờ. Ai dè, gần nơi cô hạ trại, trong phạm vi mấy dặm, phía bên kia bờ toàn những cây lạ, cao to. Vậy mà ở đây lại xuất hiện thiên đường thế này. Cũng may, chỗ này suối nông, nước không chảy xiết lắm. Cô hạ quyết tâm rồi bì bõm lội sang. Xem ra được cứu rồi. Có trúc thì sẽ có măng. Có măng thì sẽ có ăn. Có ăn đồng nghĩa với cuộc sống hồng tươi đang trở lại.
Mang theo toàn bộ hi vọng, tiến lên bờ xồi xăm xăm xông thẳng vào rừng trúc. Vừa đi vừa dùng cây bới móc, lật tung đám lá rụng trên mặt đất, cuối cùng, cô cũng phát hiện đúng mục tiêu. Cô hì hục đào bới rồi vác toàn bộ lên vai. Cũng may, nơi này đất ẩm, lại mềm. Loại lao động này hơi mất sức nhưng lại đầy phấn khích.
Vác hơn chục mục măng trên vai, cô vội vã trở về. Lương thực hôm nay đã giải quyết, ngày mai lại tiếp tục tìm thức ăn. Nếu không tìm được thì đi bộ đến đây, đào măng tiếp. Buổi chiều cô còn phải tìm kiếm nơi cư trú. Giờ vỗ về cái bụng mới là nhiệm vụ thiêng liêng.
Có lẽ vận may luôn dành cho người không từ bỏ. Trước khi ra khỏi khu rừng trúc, cô còn phát hiện thêm vài tai nấm. Khá giống nấm hương ở hiện đại. Chắc là tổ tiên của nó. Hiểu My thu lấy rồi dùng dây buộc lại, quàng cả lên hai vai. Đường về bao giờ cũng gần hơn, dù vẫn cùng khoảng cách.
Lúc trở lại nơi cư trú tạm thời, lửa vẫn còn âm ỉ cháy. Hiểu My quăng thêm vào đó vài khúc củi. Sau đấy thì mang nấm và măng ra bờ suối rửa sạch. Cô đặt hết chúng vào đám lửa. Thực đơn hôm nay là món nướng dân dã, tưởng tượng thôi cũng thấy đã ghiền.
Vừa ngồi canh mớ thức ăn để chúng không cháy khét, Hiểu My ngẫm lại chặng đường hôm nay và cả tối qua. Tại sao nơi này ngoài thực vật ra thì không thấy bất cứ sinh vật sống nào nhỉ? Theo lẽ thường, sơn cốc phải là môi trường tuyệt vời cho các loài động vật mới đúng. Nơi này, bao vây bốn bề là vách núi cao, xung quanh lại có suối và đa dạng các loài thực vật. Ít ra phải có chim muông, nai, thỏ, gà rừng… Vậy mà qua nay, bóng dáng một con cào cào cũng chẳng thấy. Lạ thật!
Mãi mê suy nghĩ. Thức ăn đã chín tự bao giờ. Hiểu My mang chúng ra, đợi một lát cho bớt nóng rồi bắt đầu đánh chén. Măng vừa giòn vừa ngọt. Nấm cũng thật tuyệt vời. Cảm giác lúc này chỉ có thể hình dung, giống như vọt thẳng lên thiên đường từ địa ngục. Miệng nhai nhóp nhép mà đuôi mắt vẫn mãi cong cong.
Bất chợt, khóm lá phía xa bỗng dưng xao động. Đây là đám lá mà cô tận dụng làm áo đêm qua. Hiểu My cảnh giác, bật dậy thật nhanh, tay quơ mũi giáo chĩa thẳng về phía trước. Cô hét lên một cách dõng dạc: Kẻ nào, bước ra!
Im lặng.
Chắc chắn nơi đó có vấn đề.
Sau khi hét lớn lần thứ 3, vẫn không có gì thay đổi. Cảm giác chắc chắn khi nảy vơi đi hơn nửa. Lại nhìn nhầm. Xem ra, cô ao ước gà rừng, thỏ rừng sắp điên rồi. Tuy nhiên. Khi cô vừa quay lại thì từ sau đám lá, một quả cầu trắng tinh đột nhiên xuất hiện. Tiếng lá rẽ dù khẽ khàng vẫn làm Hiểu My phát giác.
Cô quay đầu lại, rồi: - Oa, thiểu bạch thỏ, quá dễ thương.
Ánh mắt cô nhìn quả cầu trắng có hình quả tim bay ra bốn phía.
Hiểu My thích gì nhất?
Trai đẹp, dĩ nhiên. Nhưng ngoài ra, cô còn mê tít bất cứ thứ gì xinh đẹp khác. Nhìn xem, chú thỏ trắng, à, không giống thỏ lắm. Kích thước chỉ to hơn bàn tay cô một chút. Đuôi ngắn ngủn, chân bé xíu, thân thể tròn vo, hai cái tai tròn tròn như hai cách hoa cụp lại. Nhưng mà, cặp mắt kia lại trong veo, xanh biếc như cặp ngọc lục bảo, điểm tô trên bộ lông trắng tuyết. Quả đúng là báu vật nhân gian.
- Thỏ con, đến đây.
- Cô mới là thỏ, cả nhà cô là thỏ - Đôi mắt như ngọc ấy nhìn cô đầy ghét bỏ. - Nếu không phải mùi thức ăn trên tay cô thôi thúc, ông đây đã chẳng thèm. Quả cầu trắng tự trong lòng lẩm bẩm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook