Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn
-
Chương 31: Chiến Thái Thiếu Nam
Vòng thi đấu đầu tiên kết thúc. Các tuyển thủ nghỉ ngơi trong giây lát, sẽ tiếp tục rút thăm chọn đối thủ cho những trận tiếp theo.
Lần này, Tiểu Phong tử rút được số 1. Hiểu My rút số 2. Thái Thiếu Nam là phiếu trắng. Xem ra huynh đệ đồng môn phải quyết một trận sống còn rồi – Hiểu My khoa trương nghĩ.
Nửa khắc trôi qua, giọng Ngũ trưởng lão lanh lãnh vang lên: Trận đấu bắt đầu, mời Võ Thường Phong và Trần Hiểu My vào vị trí!
Võ Thường Phong, tay xách đại chuỳ, hùng dũng, hiên ngang, bay người lên võ đài. Lúc hai chân chạm đất, tạo ra một tiếng “ầm” vang dội.
Wow. Lợi hại! Khán giả trầm trồ.
Hiểu My quay sang mỉm cười với đám người Trường An. Lữ Tuấn tiến lên một bước, giọng nói ấm áp có chút pha trò: Muội cẩn thận. Đừng để bị thương. Nếu đánh không lại cứ hét lên “chịu thua” là được.
Ặc, có kiểu động viên vậy sao? Hiểu My bất đắc dĩ gật gật đầu. Sau đó, dùng một tư thế như hằng nga tiên tử, bay lên, đáp xuống trước mặt Võ Thường Phong. Hai chân lập tức vào thế trung bình tấn, cầm Như Ý côn chĩa thẳng về trước. “Muội đã sẵn sàng, sư huynh, đến đây đi!”
Đám cười Đỗ Minh nhìn cảnh trên sân khấu, không nén nổi bật cười. Bộ dáng của Hiểu My thật…. nhìn sao cũng không ra thục nữ nha.
Đang lúc khán giả ào ào vỗ tay, không ngừng hò hét: “Đánh đi, đánh đi” thì một âm thanh cao vút vang lên “Tôi chịu thua”.
Cả đám dáo dác nhìn nhau, không tin được vào tai mình. Chỉ như vậy kết thúc?
Ha ha. Đúng vậy. Chỉ như vậy trận đấu đã xong. Tiểu Phong Tử lăn xuống đài, hoà mình vào đám đông rồi mất hút. Mặc ai nói, ai chê. Chỉ cần Hắc Long Côn đừng tìm đến y là được. Đánh nhau với đại thần này, sơ sẩy làm nàng bị thương một tí, sư phụ không lột da y mới lạ a.
Trọng tài vội vàng tuyên bố: Trận này. Trần Hiểu My thắng. Tiếp theo là tranh vị trí quán quân. Mời Thái Thiếu Nam lên đài.
Thái Thiếu Nam ứng tiếng, xuất hiện nhanh chóng trên võ đài. Đứng đối diện Hiểu My, lịch sự làm tư thế chào hỏi, xong mới nói: Trần sư muội, thương giáo vô tình. Nếu chẳng may làm muội bị thương, thứ cho huynh không cố ý.
Uy hiếp, tuyệt đối là uy hiếp trắng trợn. Hiểu My trợn mắt nghĩ thầm. Nhìn cũng nho nhã lễ độ sao lại cao ngạo khinh người như vậy? Nhớ tới sự hâm mộ khi nãy của mấy sư tỷ, sư muội, cô lập tức nghi ngờ: Lẽ nào con gái thời này đều thích dạng đàn ông như thế?
Thái Thiếu Nam nào biết lời nói chân thành của mình lại bị Hiểu My hiểu lầm đến độ này. Thật oan uổng a. Bởi thế mới nói, mọi bi kịch của thế nhân luôn là kẻ nói mà người nghe không hiểu ý. Trách ai được giờ.
Hiểu My nhìn đối thủ đầy nghiêm túc: Thái sư huynh. Muội đến đây.
Nói rồi, cô lao tới. Như Ý côn một đường mạnh mẽ quét ngang. Tiếng gió rít lên vì ma sát cao độ, phong nhận theo thế côn, bắn tới ầm ầm.
- Thiên Long bạt sơn. Đi!
Thiếu Nam bình tĩnh, vọt người lên trên hơn năm trượng. Tránh đi đợt xung kích ban đầu. Tay lập tức huy động Tam tiên thương, tạo ra vô vàn hư ảnh, nhằm Hiểu My bất ngờ lao xuống. “Bạo vũ lê hoa thương. Đi”
Chiêu thứ tám: Thiên Long ngạo vân. Lên!
Trường côn được giơ lên đỉnh đầu, quay vòng, tốc độ mỗi lúc mỗi nhanh. Khán giả chỉ kịp thấy những ánh chớt phát ra lập loè. Vô số vòng xoáy nhỏ mang theo ánh lửa hừng hực như thiêu đốt hình thành, bay lên, tựa những đầu rồng, há to miệng, nuốt trọn tất cả hư ảnh của tam tiên thương.
Nói thì chậm, nhưng thực tế diễn ra lại rất nhanh. Chỉ vài cái chớt mắt, Thái Thiếu Nam đã chuyển sang một chiêu thức khác. Mũi thương như hồng mông mãnh sói truy kích tới, gặp một chiêu Thiên Long Huỷ Lưu Sa ngăn cản, lập tức rụt về rồi chuyển hướng tấn công.
Lần này, Tam tiên thương bay vòng ra sau Hiểu My, ào ào đâm tới. Không khí bị xuyên thủng, trở nên vặn vẹo. Một cơn gió lạnh ập đến làm Hiểu My rợn cả người. Cô lập tức bay sang phải, xoay người, điều khiển trường côn giáng mạnh lên ngọn thương một góc 90 độ. Tạo ra áp lực trực tiếp làm tam tiên thương lạch cạch run lên.
- Đây là Thiên Long Phạt Địa. Thái sư huynh, tiếp chiêu.
Trận chiến vô cùng kịch liệt. Dàn đại biểu trên cao cũng liên tục trầm trồ, tán thưởng. Kiếm trung quân Phương Chiến nhìn Trần Tùng, không tiếc lời khen ngợi: Không sai! Xem ra, Côn Pháp Trần Gia đã chọn đúng người thừa kế!
Ha ha ha. Trần Tùng đắc ý ngữa mặt lên trời, không một chút khiêm tốn cười to.
Trên võ đài.
Hiểu My vẫn đang cùng Thái Thiếu Nam đối địch. Ba chiêu Thiên long vấn thiên, Thiên Long ngạo vân, Thiên Long quang lôi liên tiếp xuất hiện. Từng quả cầu lửa từ gậy Như Ý phát ra, bên trong khí tràn còn âm âm tiếng sét.
Thái Thiếu Nam chật vật chống đỡ một loạt chiêu thức liên hoàn. Tam Tiên Thương vẽ vào không trung những đường tuyệt đẹp. Nếu không phải ngọn thương này cũng là một bảo khí có thuộc tính lôi thì kết cục đã sớm được định ra.
Trong lúc y đang tung vũ khí đón nhận trận hoả cầu đánh đến trực diện, Hiểu My tận dụng thời cơ, tung người bay lên cao, lướt tới. Gậy Như ý vàng rực, phản chiếu ánh sáng mặt trời, giáng một đòn nặng nề xuống ngay vị trí của đối thủ: Thiên Long phạt địa. Đi!
Thế tới của trường côn hết sức hung tàn. Thái Thiếu Nam lách người sang trái né tránh. Tuy nhiên, lại lọt vào phạm vi công kích của hoả cầu. Cả người xơ xác, khói bốc lên mang theo mùi vải vóc cháy khét. Cuối đầu nhìn một thân quần áo tả tơi, y lắc đầu, cười khổ:
- Hiểu My sư muội quả nhiên lợi hại. Huynh hổ thẹn không bằng.
Đây là gián tiếp chịu thua sao? Ngũ Trưởng Lão lập tức tuyên bố: Ngôi vị quán quân Tứ Thần Sơn năm nay, thuộc về Trần Hiểu My.
Sân thi đấu, tiếng hoan hô oà vỡ.
- Thắng rồi, tỷ tỷ thắng rồi. Trường An vô cùng mừng rỡ.
- Ừ, Hiểu My có phần nương tay trong những chiêu cuối cùng. Nếu dốc toàn lực, Thái sư đệ không chỉ bị đốt cháy áo quần nhẹ nhàng như vậy. Đỗ Minh đứng bên quan sát rồi nói ra đánh giá của mình. Mấy người kế bên nghe vậy, càng thêm bội phục. Dùng thời gian 7 năm để đạt đến cấp độ này. Phải trả giá thế nào? Không phải ai cũng có thể hiểu được.
- Tốt, tốt. Hiểu My quả không làm nhị thúc thất vọng.
Ngạo Thiên Quân tự hào nhìn cô cháu gái dưới sân. Tất cả những nỗ lực, cố gắng của cô, ông đều nhìn trong mắt. Mỗi lần cô đều lặng lẽ tự thoa thuốc lên từng mảng da thịt bầm tím, sưng to, ông xót đến tận tâm. Ai. vốn nên là một mỹ nhân tuyệt sắc, mảnh mai, yểu điệu a. Chỉ vì là con cháu Trần Gia, lại trời sinh thần lực, nên không có sự lựa chọn khác rồi.
Hiểu My vừa bước xuống khỏi võ đài, đã thấy Phương Tình như một con chim nhỏ, nhanh lướt tới. Trên mặt đầy vẻ hân hoan, ríu rít bên tai: - Trần Sư Muội. Một trận chiến tuyệt vời nha!
Tiểu la lị này càng lớn càng xinh đẹp, động lòng người rồi. Hai năm trước đã được như nguyện, trở thành hôn thê của đại sư huynh. Chỉ hi vọng cô nhóc luôn hồn nhiên như thế! Hai mươi mấy năm làm một trạch nữ hiện đại, cô nhận ra đạo lý: Trên đời này, không có điều gì khiến con người thay đổi nhanh chóng bằng hôn nhân. Haiz
Lữ Tuấn nhìn Hiểu My, nhẹ gật đầu, biểu đạt điều muốn nói. Cô cười đáp lại. Tình cảm của nhị sư huynh cô cũng lờ mờ đoán ra. Chỉ là người ta không muốn nói, cô cũng vờ như chả biết… Cứ vậy, làm huynh muội có lẽ tốt hơn.
Nhắc tới Lữ Tuấn, Hiểu My lại có cảm giác ngọc bội phỉ thuý treo bên hông có chút nóng hầm hầm. Có nên trả lại không nhỉ? Nhưng đồ vật vào tay mình rồi mà bảo nhả ra. Tiếc thật! (éc éc)
Hiểu My cùng các huynh đệ của mình chọn vị trí khá tốt ngồi xuống nghỉ ngơi, chờ quan chiến.
Thái Thiếu Nam qua một trận kịch chiến với Hiểu My, nên sớm không phải là đối thủ của Võ Thường Phong. Hoàng Kha Mẫn dù sao cũng là nữ nhi, chiến không lại Hứa Vỹ Kỳ, cả người lẫn vật (trường tiên) bị quăng một vòng lên không trung, may là có người tiếp được.
Cuối cùng: Hiểu My hạng nhất– nhận phần thưởng là hai ngàn lượng vàng cùng 10 viên Hồi sinh đan, loại đan dược dành hồi phục sinh cơ cho đấu sĩ, 10 viên Bổ huyết đan, cùng 10 viên Giải độc đan.
Tiểu Phong tử hạng nhì – Nhận được một ngàn năm trăm lượng vàng cùng Hồi sinh đan, bổ huyết đan, giải độc đan mỗi thứ 5 viên.
Thái Thiếu Nam hạng ba, Lý Vỹ Kỳ hạng tư. Xếp thứ năm là Hoàng Kha Mẫn. Mỗi người đều nhận được phần thưởng tương xứng.
Ai cũng mãn nguyện, hài lòng.
Lần này, Tiểu Phong tử rút được số 1. Hiểu My rút số 2. Thái Thiếu Nam là phiếu trắng. Xem ra huynh đệ đồng môn phải quyết một trận sống còn rồi – Hiểu My khoa trương nghĩ.
Nửa khắc trôi qua, giọng Ngũ trưởng lão lanh lãnh vang lên: Trận đấu bắt đầu, mời Võ Thường Phong và Trần Hiểu My vào vị trí!
Võ Thường Phong, tay xách đại chuỳ, hùng dũng, hiên ngang, bay người lên võ đài. Lúc hai chân chạm đất, tạo ra một tiếng “ầm” vang dội.
Wow. Lợi hại! Khán giả trầm trồ.
Hiểu My quay sang mỉm cười với đám người Trường An. Lữ Tuấn tiến lên một bước, giọng nói ấm áp có chút pha trò: Muội cẩn thận. Đừng để bị thương. Nếu đánh không lại cứ hét lên “chịu thua” là được.
Ặc, có kiểu động viên vậy sao? Hiểu My bất đắc dĩ gật gật đầu. Sau đó, dùng một tư thế như hằng nga tiên tử, bay lên, đáp xuống trước mặt Võ Thường Phong. Hai chân lập tức vào thế trung bình tấn, cầm Như Ý côn chĩa thẳng về trước. “Muội đã sẵn sàng, sư huynh, đến đây đi!”
Đám cười Đỗ Minh nhìn cảnh trên sân khấu, không nén nổi bật cười. Bộ dáng của Hiểu My thật…. nhìn sao cũng không ra thục nữ nha.
Đang lúc khán giả ào ào vỗ tay, không ngừng hò hét: “Đánh đi, đánh đi” thì một âm thanh cao vút vang lên “Tôi chịu thua”.
Cả đám dáo dác nhìn nhau, không tin được vào tai mình. Chỉ như vậy kết thúc?
Ha ha. Đúng vậy. Chỉ như vậy trận đấu đã xong. Tiểu Phong Tử lăn xuống đài, hoà mình vào đám đông rồi mất hút. Mặc ai nói, ai chê. Chỉ cần Hắc Long Côn đừng tìm đến y là được. Đánh nhau với đại thần này, sơ sẩy làm nàng bị thương một tí, sư phụ không lột da y mới lạ a.
Trọng tài vội vàng tuyên bố: Trận này. Trần Hiểu My thắng. Tiếp theo là tranh vị trí quán quân. Mời Thái Thiếu Nam lên đài.
Thái Thiếu Nam ứng tiếng, xuất hiện nhanh chóng trên võ đài. Đứng đối diện Hiểu My, lịch sự làm tư thế chào hỏi, xong mới nói: Trần sư muội, thương giáo vô tình. Nếu chẳng may làm muội bị thương, thứ cho huynh không cố ý.
Uy hiếp, tuyệt đối là uy hiếp trắng trợn. Hiểu My trợn mắt nghĩ thầm. Nhìn cũng nho nhã lễ độ sao lại cao ngạo khinh người như vậy? Nhớ tới sự hâm mộ khi nãy của mấy sư tỷ, sư muội, cô lập tức nghi ngờ: Lẽ nào con gái thời này đều thích dạng đàn ông như thế?
Thái Thiếu Nam nào biết lời nói chân thành của mình lại bị Hiểu My hiểu lầm đến độ này. Thật oan uổng a. Bởi thế mới nói, mọi bi kịch của thế nhân luôn là kẻ nói mà người nghe không hiểu ý. Trách ai được giờ.
Hiểu My nhìn đối thủ đầy nghiêm túc: Thái sư huynh. Muội đến đây.
Nói rồi, cô lao tới. Như Ý côn một đường mạnh mẽ quét ngang. Tiếng gió rít lên vì ma sát cao độ, phong nhận theo thế côn, bắn tới ầm ầm.
- Thiên Long bạt sơn. Đi!
Thiếu Nam bình tĩnh, vọt người lên trên hơn năm trượng. Tránh đi đợt xung kích ban đầu. Tay lập tức huy động Tam tiên thương, tạo ra vô vàn hư ảnh, nhằm Hiểu My bất ngờ lao xuống. “Bạo vũ lê hoa thương. Đi”
Chiêu thứ tám: Thiên Long ngạo vân. Lên!
Trường côn được giơ lên đỉnh đầu, quay vòng, tốc độ mỗi lúc mỗi nhanh. Khán giả chỉ kịp thấy những ánh chớt phát ra lập loè. Vô số vòng xoáy nhỏ mang theo ánh lửa hừng hực như thiêu đốt hình thành, bay lên, tựa những đầu rồng, há to miệng, nuốt trọn tất cả hư ảnh của tam tiên thương.
Nói thì chậm, nhưng thực tế diễn ra lại rất nhanh. Chỉ vài cái chớt mắt, Thái Thiếu Nam đã chuyển sang một chiêu thức khác. Mũi thương như hồng mông mãnh sói truy kích tới, gặp một chiêu Thiên Long Huỷ Lưu Sa ngăn cản, lập tức rụt về rồi chuyển hướng tấn công.
Lần này, Tam tiên thương bay vòng ra sau Hiểu My, ào ào đâm tới. Không khí bị xuyên thủng, trở nên vặn vẹo. Một cơn gió lạnh ập đến làm Hiểu My rợn cả người. Cô lập tức bay sang phải, xoay người, điều khiển trường côn giáng mạnh lên ngọn thương một góc 90 độ. Tạo ra áp lực trực tiếp làm tam tiên thương lạch cạch run lên.
- Đây là Thiên Long Phạt Địa. Thái sư huynh, tiếp chiêu.
Trận chiến vô cùng kịch liệt. Dàn đại biểu trên cao cũng liên tục trầm trồ, tán thưởng. Kiếm trung quân Phương Chiến nhìn Trần Tùng, không tiếc lời khen ngợi: Không sai! Xem ra, Côn Pháp Trần Gia đã chọn đúng người thừa kế!
Ha ha ha. Trần Tùng đắc ý ngữa mặt lên trời, không một chút khiêm tốn cười to.
Trên võ đài.
Hiểu My vẫn đang cùng Thái Thiếu Nam đối địch. Ba chiêu Thiên long vấn thiên, Thiên Long ngạo vân, Thiên Long quang lôi liên tiếp xuất hiện. Từng quả cầu lửa từ gậy Như Ý phát ra, bên trong khí tràn còn âm âm tiếng sét.
Thái Thiếu Nam chật vật chống đỡ một loạt chiêu thức liên hoàn. Tam Tiên Thương vẽ vào không trung những đường tuyệt đẹp. Nếu không phải ngọn thương này cũng là một bảo khí có thuộc tính lôi thì kết cục đã sớm được định ra.
Trong lúc y đang tung vũ khí đón nhận trận hoả cầu đánh đến trực diện, Hiểu My tận dụng thời cơ, tung người bay lên cao, lướt tới. Gậy Như ý vàng rực, phản chiếu ánh sáng mặt trời, giáng một đòn nặng nề xuống ngay vị trí của đối thủ: Thiên Long phạt địa. Đi!
Thế tới của trường côn hết sức hung tàn. Thái Thiếu Nam lách người sang trái né tránh. Tuy nhiên, lại lọt vào phạm vi công kích của hoả cầu. Cả người xơ xác, khói bốc lên mang theo mùi vải vóc cháy khét. Cuối đầu nhìn một thân quần áo tả tơi, y lắc đầu, cười khổ:
- Hiểu My sư muội quả nhiên lợi hại. Huynh hổ thẹn không bằng.
Đây là gián tiếp chịu thua sao? Ngũ Trưởng Lão lập tức tuyên bố: Ngôi vị quán quân Tứ Thần Sơn năm nay, thuộc về Trần Hiểu My.
Sân thi đấu, tiếng hoan hô oà vỡ.
- Thắng rồi, tỷ tỷ thắng rồi. Trường An vô cùng mừng rỡ.
- Ừ, Hiểu My có phần nương tay trong những chiêu cuối cùng. Nếu dốc toàn lực, Thái sư đệ không chỉ bị đốt cháy áo quần nhẹ nhàng như vậy. Đỗ Minh đứng bên quan sát rồi nói ra đánh giá của mình. Mấy người kế bên nghe vậy, càng thêm bội phục. Dùng thời gian 7 năm để đạt đến cấp độ này. Phải trả giá thế nào? Không phải ai cũng có thể hiểu được.
- Tốt, tốt. Hiểu My quả không làm nhị thúc thất vọng.
Ngạo Thiên Quân tự hào nhìn cô cháu gái dưới sân. Tất cả những nỗ lực, cố gắng của cô, ông đều nhìn trong mắt. Mỗi lần cô đều lặng lẽ tự thoa thuốc lên từng mảng da thịt bầm tím, sưng to, ông xót đến tận tâm. Ai. vốn nên là một mỹ nhân tuyệt sắc, mảnh mai, yểu điệu a. Chỉ vì là con cháu Trần Gia, lại trời sinh thần lực, nên không có sự lựa chọn khác rồi.
Hiểu My vừa bước xuống khỏi võ đài, đã thấy Phương Tình như một con chim nhỏ, nhanh lướt tới. Trên mặt đầy vẻ hân hoan, ríu rít bên tai: - Trần Sư Muội. Một trận chiến tuyệt vời nha!
Tiểu la lị này càng lớn càng xinh đẹp, động lòng người rồi. Hai năm trước đã được như nguyện, trở thành hôn thê của đại sư huynh. Chỉ hi vọng cô nhóc luôn hồn nhiên như thế! Hai mươi mấy năm làm một trạch nữ hiện đại, cô nhận ra đạo lý: Trên đời này, không có điều gì khiến con người thay đổi nhanh chóng bằng hôn nhân. Haiz
Lữ Tuấn nhìn Hiểu My, nhẹ gật đầu, biểu đạt điều muốn nói. Cô cười đáp lại. Tình cảm của nhị sư huynh cô cũng lờ mờ đoán ra. Chỉ là người ta không muốn nói, cô cũng vờ như chả biết… Cứ vậy, làm huynh muội có lẽ tốt hơn.
Nhắc tới Lữ Tuấn, Hiểu My lại có cảm giác ngọc bội phỉ thuý treo bên hông có chút nóng hầm hầm. Có nên trả lại không nhỉ? Nhưng đồ vật vào tay mình rồi mà bảo nhả ra. Tiếc thật! (éc éc)
Hiểu My cùng các huynh đệ của mình chọn vị trí khá tốt ngồi xuống nghỉ ngơi, chờ quan chiến.
Thái Thiếu Nam qua một trận kịch chiến với Hiểu My, nên sớm không phải là đối thủ của Võ Thường Phong. Hoàng Kha Mẫn dù sao cũng là nữ nhi, chiến không lại Hứa Vỹ Kỳ, cả người lẫn vật (trường tiên) bị quăng một vòng lên không trung, may là có người tiếp được.
Cuối cùng: Hiểu My hạng nhất– nhận phần thưởng là hai ngàn lượng vàng cùng 10 viên Hồi sinh đan, loại đan dược dành hồi phục sinh cơ cho đấu sĩ, 10 viên Bổ huyết đan, cùng 10 viên Giải độc đan.
Tiểu Phong tử hạng nhì – Nhận được một ngàn năm trăm lượng vàng cùng Hồi sinh đan, bổ huyết đan, giải độc đan mỗi thứ 5 viên.
Thái Thiếu Nam hạng ba, Lý Vỹ Kỳ hạng tư. Xếp thứ năm là Hoàng Kha Mẫn. Mỗi người đều nhận được phần thưởng tương xứng.
Ai cũng mãn nguyện, hài lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook