Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế (Bản Dịch)
-
Chương 23
Buổi sáng 9 giờ 50 phút.
Phim trường nằm ở phía đông bắc thành phố Hoành Châu, một chiếc xe thương vụ màu đen chậm rãi chạy vào bãi đậu xe thu phí bên đường.
Sau khi xe dừng lại, một người phụ nữ tóc ngắn khoảng ba mươi tuổi, đeo kính gọng đen bước ra khỏi băng ghế sau, trên tay cầm một ít tài liệu, vội vàng bước ra khỏi bãi đậu xe. Đôi giày cao gót màu đen dưới chân cô giẫm lên nền bê tông phát ra tiếng "cạch" nhịp nhàng.
"Lâm tỷ, chị đi chậm chút đi…”
Sau khi trợ lý khóa xe, cô ta chạy hai bước mới đuổi kịp, oán giận nói: "Hôm qua trời mới mưa, trên đường còn rất ướt.”
Người phụ nữ tóc ngắn vẫn rất vội, bước đi càng lúc càng nhanh, giọng nói mang theo sự sốt ruột: "Tôi phải quản lý nhiều thứ trong một ngày, sao có thể chậm rãi được. Gặp mặt xong phải rời đi ngay, một lát nữa tôi còn phải đi dự họp báo.”
Người phụ nữ tóc ngắn tên là Lâm Huệ Mỹ, phó tổng của Đông Nhạc ảnh thị, đồng thời cũng là nhà sản xuất của đoàn làm phim “Tuyệt Đại Song Kiêu”.
Cô nhận được tin nhắn từ sếp của mình vào tối hôm qua, nói rằng Ngô Khắc Minh đã giới thiệu cho cô một ứng cử viên đóng vai Giang Phong và để cô ấy xem có phù hợp không. Lâm Huệ Mỹ tuy không quá tình nguyện, nhưng cũng không có cách, cho nên đành phải tranh thủ chạy tới.
Trợ lý chạy nhanh ở phía sau cô, thở hổn hển nói: "Lâm tỷ, chị còn tính xem thử sao, không phải đã định người sắp gặp mặt sẽ đóng vai Giang Phong à? Dù sao cũng là người do đạo diễn Ngô Khắc Minh giới thiệu, chẳng lẽ chị vẫn dự định từ chối?”
Vừa nhắc tới chuyện này, Lâm Huệ Mỹ giống như bị nhen một mồi lửa, lập tức bùng nổ.
"Đừng có nhắc tới Ngô Khắc Minh trước mặt tôi!”
Cô càng nghĩ càng giận, nhịn không được hung hăng đập mạnh hai chân xuống mặt đất: "Diễn viên trước đó không phải cũng do ông ta giới thiệu à?”
“Ông ta dám lừa tôi!”
Lâm Huệ Mỹ vô cùng tức giận: "Chỉ còn một tuần nữa là khởi động máy, hắn lại nói với tôi không rảnh, mẹ nó, sao hắn dám làm vậy.”
"Xem chúng ta làm lốp dự phòng, sau đó hai lòng đi tìm những bộ phim truyền hình khác, đúng là không có chút tinh thần hợp đồng nào!"
"Nhân phẩm bại hoại, đạo đức không có!"
"Không phải người!"
Vừa nói, cô vừa hung hăng chỉ vào cầu vượt dưới chân, tức giận nói: "Sau này nếu có hợp tác với hắn nữa, tôi sẽ từ đây nhảy xuống, tôi sẽ là một con chó!"
Người trợ lý nhìn Lâm Huệ Mỹ tức giận đến sùi bọt mép, bất lực nói: "Lần trước Hạ Tuấn Ninh lừa chị, chị cũng nói y như vậy.”
“Sau đó, người ta vẫn đến đóng vai Hoa Vô Khuyết của chị đó?”
Lâm Huệ Mỹ: ". . ."
Cô hung hăng trừng mắt trợ lý đứng phía sau: “Cô nói nhiều quá đó.”
Trợ lý đảo mắt, nhún vai thờ ơ.
Ngọn lửa bị một chậu nước lạnh dập tắt, không khỏi kêu răng rắc, chỉ cúi đầu đi về phía trước, hờn dỗi chính mình. Trợ lý nhìn bóng lưng đáng thương của cô, đành phải mở miệng an ủi: "Ai da, vòng tròn này chính là như vậy."
"Chị đã lăn lội nhiều năm như vậy, gặp phải mấy dạng chuyện này còn ít sao?”
Trợ lý thở dài, ôn nhu nói: "Nghĩ thoáng chút, không cần phải vì đám người cặn bã này mà hao tâm tổn phí.
"Cũng may, Ngô đạo đã lập tức giới thiệu một người khác cho chị sao? Dưới tay ông ấy làm gì có binh hèn, mà con mắt nhìn người nhất định cũng không sai.”
Lúc này, Lâm Huệ Mỹ mới vừa đè xuống lửa giận liền nhịn không được mà nhen nhóm lên.
"Sẽ không sai? Có chỗ nào không sai không?”
Cô cắn răng nghiến lợi nói: "Cậu xem mấy người mà ông ta giới thiệu tới có ai là không có vấn đề không?
"Đúng là lão già cặn bã.
"Xem chỗ của tôi là khu vui chơi sao?”
Lâm Huệ Mỹ gần như bóp chặt tập tài liệu trong tay nói: "Tuy rằng chúng ta chỉ quay màn ảnh nhỏ, nhưng cũng sản xuất đến mấy chục triệu, đây là xem thường người khác.
"Tôi muốn một diễn viên chính, có kinh nghiệm vậy mà hắn lại đưa cho tôi một diễn viên quần chúng, đây là có ý gì?”
Lâm Huệ Mỹ cả giận nói: "Ông ta ôm một đống bảo bối trong tay, nhưng lại ném cho tôi một cái bánh bao thiu!”
"Xuỵt!" Trợ lý nghe thấy lời này liền vẫy tay ra hiệu với cô, “Chị nhỏ giọng một chút đi!”
"Hoành Châu lớn như vậy, tôi nói lời này thì ông ta có nghe được sao?”
Lâm Huệ Mỹ dừng một chút, yên lặng hạ tầm mặt xuống. Vừa rồi cô quá nóng giận nên mới nhất thời nói mấy lời khó nghe, hiện giờ đã tỉnh táo, cũng biết mình lỡ lời.
Lâm Huệ Mỹ trầm mặc chốc lát, thả bước chân chậm lại, không còn hùng hùng hổ hổ như mới vừa rồi.
Trợ lý nhìn bộ dáng ủ rủ của cô, nhịn không được thở dài, nói: "Lâm tỷ, chị bớt giận đi, lát nữa gặp người ta cũng đừng hung hăng như vậy. Dùng được thì dùng, không dùng được thì thôi, cần gì phải hao tâm tổn phí.
"Nếu không được thì chúng ta trở về Casting tiếp, không có vấn đề gì lớn cả.”
Lâm Huệ Mỹ nghe cô ấy nói như vậy, nhếch miệng, đáp: "Tôi biết đạo lý này, nhưng không thể không tức giận được.”
"Ai…”
Nói xong, cô thở dài: "Tôi chỉ nể mặt mũi của Ngô đạo nên mới đến, chứ căn bản không quá hy vọng vào người này.
"Không phải ta nói chứ chứ, thẩm mỹ của Ngô Khắc Minh thật sự quá lạc hậu."
Nói xong, Lâm Huệ Mỹ lấy điện thoại di động, mở ra một bức ảnh: "Cô xem, đây là hình chụp hôm qua ông ta gửi cho tôi, cũng chính là người chúng ta gặp hôm nay.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook