Trong sân, Đổng Kỳ Ngọc lớn tiếng với Hứa Trăn, lúc gõ lúc đánh, cứ như đang huấn luyện gia súc.

Chẳng những thái độ ác liệt mà động tác còn cực nhanh, Lâm Gia mới xem hai phút mà họ đã học ba động tác.

Nàng nhịn không được khẽ nhếch miệng.

Đổng chỉ đạo đang tức giận à!

Rõ ràng lúc nãy dạy mình rất có kiên nhẫn, bây giờ ông ta đang làm cái gì vậy?

Ông dạy nhanh như gió thế thì đố ai mà nhớ nổi!

Dạy một lát, trợ lý chỉ đạo đứng bên cạnh đều không thể nhìn nổi nữa, không nhịn được nói với Đổng Kỳ Ngọc: “Thầy à, động tác vừa rồi thầy lặp lại lần nữa đi, mới làm một lần sao mà nhớ được?”

Hắn còn chưa nói hết câu thì Đổng Kỳ Ngọc đã trợn mắt nhìn hắn, quát lên: “Lặp gì mà lặp? Có thời gian đâu mà lặp lại? Hoàn thành hết một bộ động tác đã rồi nói tiếp!”

Nghe ông ta nói vậy, trợ lý đành phải ngậm miệng. Hầy… xem ra thầy Đổng chỉ muốn tìm cái cớ để trút giận mà thôi!

Lát nữa khi luyện tập, Hứa Chân mà không đánh được thì chắc chắn sẽ bị thóa mạ một trận. Hy vọng làm vậy có thể khiến thầy Đổng bớt giận. Sau khi hiểu được điều này, trợ lý cũng không lên tiếng nữa, mặc cho Đổng Kỳ Ngọc cố tình gây sự..

Mà lúc này, Hứa Trăn cũng dần dần cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi. Những chiêu thức mà Đổng chỉ đạo dạy… Thật khó!

Hơn nữa còn không cho hắn thời gian, hoàn toàn không có thời gian để tiêu hóa chiêu thức.

Cho dù trí nhớ của Hứa Trăn rất tốt thì cũng phải tập trung tinh thần cao độ mới có thể nhớ được hết, học tập rất vất vả.

Có điều võ thuật khác với đóng phim.

Đóng phim thì Hứa Trăn không phải là người trong nghề, nhưng võ thuật hắn lại có trụ cột. Từ khi hiểu chuyện, Hứa Trăn đã bắt đầu đi theo sư phụ đứng tấn, luyện công, đánh quyền, kiên trì luyện tập mỗi ngày.

Nói võ thuật của hắn là “xuất thân chính quy” cũng không ngoa chút nào.Chẳng qua phong cách của Đổng chỉ đạo khác rất xa so với sư phụ của hắn.

Sư phụ thích quyền pháp cổ sơ, viên dung, tràn đầy sức mạnh. Còn động tác mà Đổng Kỳ Ngọc dạy thì phiền phức tiêu sái, đại khai đại hợp, chú trọng vào việc thi triển động tác. Ban đầu Hứa Trăn đánh không quen tay nên bị mắng nhiều lần, về sau thăm dò quy luật, liền dần dần dễ dàng hơn.

Chỉ cần tổng thể không sai biệt lắm nhìn đẹp mắt một chút thì có thể thỏa mãn yêu cầu của Đổng chỉ đạo, không nhất thiết phải giống hệt như bản mẫu. Nhưng hắn vừa thoải mái được mấy phút thì chẳng mấy chốc lại gặp phải một nan đề mới.

Đó là treo dây cáp.

Mượn lực lượng của dây thép để thể hiện khinh công phiêu dật của cao thủ võ lâm, Hứa Trăn thật sự không biết làm cái này. Dây thép mỏng manh móc vào đai thép quấn bên eo của hắn.

Bị thứ này trói buộc, Hứa Trăn chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ.

Động tác không phải do mình nắm giữ, mà do nhiều người phối hợp hoàn thành, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy không đáng tin chút nào.

“Các tổ chuẩn bị! Tập trung tinh thần!” Đổng Kỳ Ngọc dặn dò tổ dây cáp một chút rồi quay sang hỏi Hứa Trăn: “Đã nhớ kỹ động tác chưa? Đầu tiên là nghiêng người né tránh nhát kiếm mà đối phương đâm tới, sau đó đạp vào cây cột chạy lên trên ba bước rồi xoay người trong không trung, cầm đũa bạc đâm về phía trước một phát.”

Nói xong, ông ta vừa quơ tay quơ chân làm mẫu cho Hứa Trăn vừa nói: “Cậu làm thử một lần đi!”

Nhìn nhân viên điều khiển dây cáp ở hai bên, Hứa Trăn miễn cưỡng gật đầu.

Thôi, cứ thử xem vậy!

“Bắt đầu!”Theo Đổng Kỳ Ngọc ra lệnh một tiếng, Hứa Trăn cắn răng, cứ coi như mình không có dây cáp bảo hộ, xoay người đạp vào cây cột rồi nhảy lên trên.

Nhưng vì khẩn trương nên hắn không tìm được đúng tiết tấu, chạy nhiều hơn một bước. Ngay khi hắn sắp xoay người thì người của hai nhóm kéo dây cáp không phối hợp kịp thời, thân thể Hứa Trăn bị kéo nghiêng, “Pặc” một tiếng ngã bịch xuống đất.

“Ây…” Hắn không hề đề phòng ngã xuống từ trên không trung, bả vai, nửa người bị va đập đau đớn.

Ngoài sân, đám người Kiều Phong, Chu Hiểu Mạn thấy vậy thì vội vàng ùa lên hỏi hắn có bị thương không.

Hứa Trăn khoát khoát tay, nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, ra hiệu chính mình không có việc gì.

Đổng Kỳ Ngọc mặt âm trầm, nói: "Tiếp tục!"

Hứa Trăn biết mình cũng có trách nhiệm, không nói thêm gì, quay người hướng về phía phía sau tiếp tục đạp đi lên.

Nhưng mà, nhiều người cùng phối hợp nào có dễ dàng cân đối như vậy.

Liên tiếp mấy lần, Hứa Trăn đều không thể đem động tác làm tốt, cũng không tìm thấy tiết tấu thích hợp.

Lần lượt thử lên thử xuống, Đổng Kỳ Ngọc sắc mặt càng ngày càng đen.

“Cậu chưa từng treo cây cáp bao giờ hả?” Ông ta lạnh lùng nói.

Sắc mặt Hứa Trăn cứng đờ, không biết nên trả lời như thế nào, liền nghe Đổng Kỳ Ngọc quát: "Tôi mẹ nó, còn phải dạy cậu lại từ đầu sao?”

Ông ta ném thanh gươm đạo cụ xuống đất, hét lên: “Cái rắm gì cũng không biết mà còn dám đến trễ hai tiếng hả? Ai cho cậu mặt mũi hả?!”

Trường quay nhất thời yên lặng.

Mấy anh chàng kéo dây cáp vốn còn muốn nói đỡ cho Hứa Trăn mấy câu, nhưng thấy Đổng chỉ đạo nổi cáu thì không ai dám lên tiếng. Hứa Trăn im lặng đứng tại chỗ, trầm ngâm thật lâu rồi bỗng tháo đai thép đeo trên eo.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Đổng Kỳ Ngọc, nói: "Đổng chỉ đạo, tôi cho rằng cảnh quay này không cần treo dây cáp.”

Tê…

Nghe vậy, người chung quanh đều kinh ngạc nhìn Hứa Trăn.

Tiểu tử này mạnh như thế??

"Không cần?"

Đổng Kỳ Ngọc cơ hồ bị hắn chọc cười, nói: "Không treo dây thì cậu dự định quay như thế nào?”

Hứa Trăn phủi bụi trên người, ngữ khí bình tĩnh nói: "Tôi tự mình thực hiện.”

Nói rồi, hắn chỉ vào cây cột quơ tay áng chừng một lát rồi nói tiếp: “Mấy bước đầu tiên không có vấn đề gì, nhưng nếu lúc xoay người đột nhiên có lực tác động vào thì động tác này trông sẽ rất gượng gạo, điểm rơi cũng sẽ khác hẳn với điểm rơi bình thường, thoạt nhìn rất giả dối.”

Giọng hắn không lớn, nhưng vang lên trong trường quay tĩnh lặng này lại hết sức rõ ràng. Đổng Kỳ Ngọc im lặng một lúc lâu rồi hỏi bằng giọng khàn khàn: “Cậu đang dạy tôi quay phim hả?” Nói xong câu này, ông ta chợt cất cao giọng, nổi giận quát lên: “Mẹ kiếp, rốt cuộc là cậu chỉ đạo tôi hay là tôi chỉ đạo cậu hả?!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương