Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế (Bản Dịch)
-
Chương 11
Diễn xuất không phải chỉ là một đoạn văn tự đơn thuần. Từ lời thoại tới giọng điệu, đến động tác, rồi tới thần thái… Lượng tin tức nhiều tới mức khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa cho dù có người có thể nhớ kỹ được những chi tiết này thì cũng không có nghĩa là người đó có thể tái hiện mọi chi tiết một cách hoàn hảo.
Vấn đề này đề cập tới khả năng khống chế thân thể, cách vận dụng dây thanh, khả năng quản ly biểu cảm gương mặt. Rất nhiều phương diện khác nhau. Chỉ nói hai ba câu thì không thể nói rõ ràng được. Kiều Phong khó chịu gãi đầu. Một lát sau, hắn quay sang nhìn Hứa Trăn, hỏi:
“Phiền cậu cho tôi hỏi một chút, cậu có thể diễn thử một đoạn cho tôi được không?”
Hứa Trăn hỏi: “Diễn đoạn vừa rồi hả?”
Kiều Phong nói: "Không không không, đổi một cảnh phim khác.”
Nói rồi, hắn đi đến bên cạnh sofa ngồi xuống, bật TV trong phòng rồi cầm remote đổi kênh.
Đổi qua đổi lại, ánh mắt Kiều Phong sáng lên, chỉ vào màn hình TV nói: “Lại đây, xem cảnh phim này đi!”
Nghe vậy, Hứa Trăn lại gần hắn, chỉ thấy trên màn hình TV đang trình chiếu một cảnh trong bộ phim dân quốc. Trong màn hình, một ông cụ mái tóc bạc trắng ngồi trên đài cao, bên dưới là đám đông chen chúc đứng bên nhau. Ông cụ vừa ăn vừa lắc đầu, vẻ mặt trào phúng nói: “Điều đầu tiên, không cần biết là phương thuốc bí truyền của nhà ai, đều phải cất thật kỹ, tuyệt đối không được giao cho người Đông Doanh!”
“Điều thứ hai, các cửa hiệu chỉ cần bán thuốc hộ Đông Doanh thì đều đuổi đi cho ta!”
“Điều thứ ba, thà chịu thiên đao vạn quả chứ không làm nô lệ mất nước!”
". . ."
Hai người đều chăm chú nhìn màn hình TV.
Mãi tới khi ông cụ trong màn hình chết vì độc phát, xụi lơ ngã xuống đất, đám đông dưới đài chen chúc ùa lên đài cao, Kiều Phong mới tắt TV, quay sang nhìn Hứa Trăn, nói: “Đoạn này, cậu có thể bắt chước thử cho tôi xem được không?”
Nói rồi, hắn khẽ siết chặt remote trong tay. Nói thật, Kiều Phong không tin Hứa Trăn thật sự có thể chỉ xem một lần đã bắt chước một cách hoàn hảo.
Nhưng đồng thời, hắn cũng thấp thoáng mong chờ xảy ra kỳ tích. Cảm xúc vừa mâu thuẫn vừa rối rắm này khiến hắn như bị tinh thần phân liệt. Hứa Trăn trầm ngâm một lát rồi nói: “Cảnh phim này hơi dài, tôi không thể nhớ được hết…”
Kiều Phong nói: “Không sao, nhớ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, cậu thử một lần xem sao.”
“Ờm…” Hứa Trăn mím môi, nói: “Được rồi, vậy thì tôi sẽ thử một lần.”
Nói xong, hắn vừa suy nghĩ vừa đứng dậy khỏi sofa, thong thả bước đến bên cửa sổ. Một bước, hai bước, ba bước…Sau bảy tám bước, Hứa Trăn nhắm mắt lại, hít thở thật sâu. Mấy giây sau, đôi mắt sâu thẳm của hắn lại mở ra.
Nhưng lúc này, thiếu niên lạnh nhạt xuất trần vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, người đang đứng trước mặt Kiều Phong dường như là một ông lão tuổi đã thất tuần, lưng còng tang thương nửa kiếp người.
Đôi mắt hắn đục ngầu, lông mi run rẩy, góc nghiêng tuấn mỹ thoạt nhìn vô cùng điêu tàn. “Điều thứ nhất.”
Hứa Trăn chậm rãi ngồi xuống sofa đơn đặt bên cửa sổ, khẽ nghiêng đầu, hơi thở suy yếu, nhưng giọng nói tràn ngập khí phách: “Không cần biết là phương thuốc bí truyền của nhà ai, đều phải cất thật kỹ, tuyệt đối không được giao cho người Đông Doanh!”
Cách đó không xa, chứng kiến cảnh này, Kiều Phong chỉ cảm thấy xương cùng như bị điện giật, bỗng nhiên đứng bật dậy.
“Điều thứ hai.” Hứa Trăn không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của hắn, thản nhiên nói tiếp: “Các cửa hiệu chỉ cần bán thuốc hộ Đông Doanh thì đều đuổi đi cho ta!”
“Điều thứ ba…” Dựa theo ký ức trong đầu, hắn thuật lại lời thoại từng câu một, bắt chước động tác nguyên vẹn.
Có những chi tiết thật sự không nhớ rõ, Hứa Trăn bèn thuận theo cảm xúc tùy tiện lừa gạt, sau đó tiếp tục diễn xuất. Khi đắm chìm cả thể xác lẫn tinh thần vào cảnh phim, hắn cực kỳ tập trung tinh thần. Nếu hắn có thể phân tán một chút lực chú ý thì sẽ phát hiện: Ở vị trí cách mình chưa đầy ba mét, Kiều Phong đang đứng im như tượng đá, không hề nhúc nhích, đôi mắt trợn to, vẻ mặt như nhìn thấy thần tiên.
Ôi quỷ thần thiên địa ơi…Rốt cuộc… Đây là loại quái vật gì vậy?!
Hứa Trăn diễn ba phút, Kiều Phong cứ thế nhìn chằm chằm hắn suốt ba phút. Mãi tới khi cảnh phim này kết thúc, Hứa Trăn thoát ly trạng thái đóng phim, Kiều Phong vẫn còn đứng ngây ra như phỗng.
Phải ký hợp đồng…Lúc này trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Nhất định phải ký hợp đồng với thiếu niên này!
Không phải là làm thế thân của Hứa Trí Viễn, mà lấy thân phận thật sự của Hứa Trăn, trở thành diễn viên dưới quyền quản lý của mình!.
Kiều Phong vừa kinh ngạc, đồng thời cũng vừa có chút ít hiểu biết về năng lực của Hứa Trăn. Nói thật lòng, chỉ xem một lần mà có thể bắt chước đến trình độ này, mặc dù rất lợi hại.
Nhưng, xét theo góc độ thực tế mà nói, thật ra đoạn biểu diễn vừa rồi của Hứa Trăn cũng không thể đánh giá là xuất sắc. Tuổi tác, thân thể, đặc thù ngoại hình của hắn đều chênh lệch quá lớn so với ông cụ trong phim. Hơn nữa lúc bắt chước, hắn không biết cách điều chỉnh lại cho phù hợp mà trực tiếp rập khuôn 100%, điều đó dẫn tới việc đoạn diễn xuất của hắn thoạt nhìn rất quái dị, giống như con nít lén mặc quần áo của người lớn, không vừa người chút nào.
Đồng thời, Kiều Phong còn phát hiện thiên phú “sao chép” của Hứa Trăn còn bị lệch hướng. Hắn nắm bắt lời thoại và ánh mắt cực kỳ chính xác. Nhất là lời thoại, giọng điệu, nhấn âm trầm bổng gần như đạt đến mức giống hệt bản gốc.
Nhưng so sánh với hai thứ này, xét về khả năng khống chế biểu cảm gương mặt và cử chỉ động tác thì hắn lại hơi kém cỏi.
Mô phỏng đôi khi có vẻ cứng ngắc.
Sau khi phát hiện những khuyết điểm này, Kiều Phong chẳng những không thất vọng mà còn thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên Hứa Trăn chỉ là người thường có thiên phú xuất chúng mà thôi. Bây giờ ngẫm lại, hôm nay hắn có thể diễn xuất kinh diễm đến thế trước mặt Ngô Khắc Minh, thực ra cũng nhờ vào sự trùng hợp nhất định.
Vừa vặn Tuyết Trúc là nhân vật "Mặt đơ", không có quá nhiều biểu tình, mà trùng hợp là khí chất của Hứa Trăn rất giống Tuyết Trúc, không cần phải điều chỉnh thêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook