Bán Sơn Yêu Vũ Quá Giang Hồ
-
Chương 51
Sau khi thu xếp cho Dạ Lan San và Thần Tử Việt, Nhạc Uy xoay người đến chỗ ở Đường Diệp, đã nhiều ngày cũng không lo lắng hỏi y, hôm nay đúng lúc rảnh rỗi đi qua xem sao.
Trong viện, Đường Khải đang phơi nắng với Đường Diệp.
“Qua vài ngày chờ thân thể đệ tốt hơn chút, ca dẫn đệ đi ra ngoài một chút.” Đường Khải đưa cho y một ly trà táo đỏ: “Dọc theo dãy cây chè dầu là có thể đến thẳng núi Thúy Hà, nơi đó phong cảnh không tệ.”
“Được.” Hai tay Đường Diệp ôm cái chén, khóe miệng nhếch lên: “Đệ đi theo ca.”
“Nói chắc rồi nha, không được chối đó.” Đường Khải nhéo mũi y, cũng thấy tâm tình mình hình như tốt hơn một chút, Tiểu Diệp của mình nên mãi mãi vui vẻ như vậy.
“Đệ đói bụng.” Đường Diệp uống trà quá nhiều, cảm thấy hơi ngọt, vì thế kéo kéo Đường Khải: “Đệ muốn ăn gì đó mặn.”
“Ca gọi phòng bếp làm cho đệ.” Trong lòng Đường Khải vui vẻ, mấy ngày này y không đồng ý ăn cơm, đây là lần đầu tiên chủ động mở miệng nói muốn ăn cái gì.
Đường Khải đứng lên ra khỏi viện, không ngờ được lại vừa vặn đụng phải Nhạc Uy.
“Sao con lại ở đây?” Nhạc Uy nhìn trong viện: “Diệp Nhi?”
“Tiểu Diệp bị bệnh, không thoải mái.” Đường Khải nhướng mày, đi theo Nhạc Uy vào sân.
“Phụ thân.” Đường Diệp gật mình, xốc chăn trên người lên muốn đứng dậy.
“Nằm đó đi.” Đường Khải tới trước một bước, ngăn y lại: “Đại phu nói, đệ phải nghỉ ngơi cho tốt.”
“Làm sao vậy?” Nhạc Uy ngồi bên cạnh Đường Diệp.
“Đại phu nói tà khí nhập thể.” Đường Khải âm nghiêm mặt trả lời cho Đường Diệp: “Con đã thử bắt mạch, nội lực lúc cao lúc thấp, tâm mạch cũng có chút bị hao tổn, đại khái là phương pháp luyện công không bình thường, con khiến y không cần luyện nữa.”
“Như vậy sao?” Nhạc Uy nghi hoặc nhìn Đường Diệp.
“Vâng.” Đường Diệp thấp giọng trả lời.
“Lão Đại, đi xem Thần bảo chủ có cần giúp gì không.” Nhạc Uy nói với Đường Khải.
“Vâng.” Đường Khải đáp ứng, lúc ra đến cửa thìn nhìn Đường Diệp, chỉ thấy y đang cúi thấp đầu, không nhìn mình, cũng không nhìn Nhạc Uy.
Đợi cho Đường Khải đi khỏi, Nhạc Uy mới cầm cánh tay Đường Diệp, bắt mạch cho y, sau một lát thu tay lại nhíu mày, nội lực quả thực rất loạn, theo lý mà nói là không đúng.
“Mấy ngày này con có luyện công không?” Nhạc Uy hỏi.
“Luyện, liên tục.” Đường Diệp do dự một chút, nhỏ giọng mở miệng.
“. . . Như vậy đi, con cứ kiên trì mười ngày, mười ngày sau như thế này nữa thì phụ thân đưa giải dược trầm mộng cho con.” Nhạc Uy không nhẫn tâm, đưa tay giúp y đắp kín chăn.
Dù sao chỉ có một con trai như vậy, tuy muốn để y xưng bá thiên hạ, nhưng cũng không dám để y gặp nguy hiểm. Tuy công hiệu trầm mộng thật hấp dẫn nhưng chưa ai từng thí nghiệm, nếu thật sự không được, hay là thôi đi.
“Phụ thân?” Đường Diệp hơi hơi kinh ngạc. Vốn cho là phụ thân lại trách mắng mình, không ngờ gã lại cho mình thuốc giải.
“Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi.” Nhạc Uy vỗ vỗ bờ vai của y: “Đợi lát nữa phụ thân kêu phòng bếp nấu Tuyết Linh Chi sắc thành thang dược cho con.”
“Phụ thân, cám ơn người.” Hốc mắt Đường Diệp đỏ bừng.
“Nam tử hán đại trượng phu, rơi nước mắt thì bộ dáng gì nữa.” Nhạc Uy lắc đầu: “Thôi, phụ thân đi trước, buổi tối trở lại thăm con.”
“Ừm.” Đường Diệp gật gật đầu, nhìn bóng lưng đi xa của Nhạc Uy, trong lòng phát đau, yết hầu cảm thấy lợm giọng, nén cũng không nén xuống được.
“Tiểu Diệp!” Trong lòng Đường Khải nhớ Đường Diệp, vì vậy đến chỗ Thần Tử Việt vòng đi một vòng liền vội vã chạy trở về, ai ngờ mới vào cửa, lại thấy Đường Diệp ho ra máu, hoảng sợ liền vội vã đi tới ôm lấy y.
“Đệ không sao.” Đường Diệp lấy tay áo lau chùi miệng, ống tay áo bạch sắc nhất thời bị màu đỏ nhiễm lên chói mắt.
“Ngoan, ăn cái này.” Đường Khải đút cho y hai viên thuốc điều tức, lại giúp y thuận khí, xác định y không có chuyện gì mới yên tâm.
“Hắn lại vì chuyện luyện công mà trách mắng đệ?” Đường Khải nghiến răng nghiến lợi, nếu không Tiểu Diệp đang yên đang lành sao có thể thổ huyết?
“Không có, phụ thân. . . phụ thân không mắng đệ.” Đường Diệp giải thích.
“Như vậy mà không mắng sao, ca ôm đệ đi nghỉ ngơi.” Đường Khải không muốn nhắc đến Nhạc Uy trước mặt Đường Diệp.
“Ca, hắn thật sự chưa mắng đệ.” Đường Diệp nhỏ giọng tiếp tục nói.
“Ngoan, nghỉ ngơi.” Đường Khải hôn bờ môi của y: “Không được nghĩ đến chuyện khác.”
Đường Diệp nghe lời cũng không nói thêm gì, nhìn trong mắt Đường Khải là chán ghét và hận ý, trong lòng nặng nề như đè tảng đá lớn.
Vài ngày sau, Đường Môn vô cùng náo nhiệt.
Mỗi môn phái nhận được thư của Thần Tử Việt đều lên đường suốt đêm, ai cũng không dám chậm trễ.
Gần như mỗi môn phái ngày đầu tiên tới Vọng Xuyên Thành, liền đến Đường Môn thăm hỏi Dạ bảo chủ, cho nên gần như mỗi đêm Nhạc Uy đều bị Thần Tử Việt kéo đi bồi cơm bồi rượu, uống đến nửa đêm mới bỏ qua, trong lòng dĩ nhiên nổi giận, nhưng vô kế khả thi.
“Thần bảo chủ, ta thấy các đại môn phái cũng tới khá nhiều, không bằng ngày mai liền mời dự họp đại hội thì thế nào?” Uống đến ngày thứ tám, Nhạc Uy rốt cục không kiên trì nổi, lúc rượu say tai nóng mà đề nghị với Thần Tử Việt.
“Cũng được.” Thần Tử Việt gật đầu: “Cái này ta sẽ phái người đi thông báo.”
“Đa tạ Thần bảo chủ.” Nhạc Uy thở phào nhẹ nhõm.
Tiễn bước đống ôn thần này, mình có thể ra tay làm chính sự.
Màn đêm buông xuống, vài bóng người lẻn vào nơi hoang phế của Đường Môn, thuận lợi dẫn Đường Ngạo Thiên bị nhốt nhiều năm ra ngoài.
Buổi chiều ngày hôm sau, các đại môn phái tề tụ ở Đường Môn, chuẩn bị cùng lên án công khai lên án công khai Trình Mộc Phong.
“Họ Trình đâu?!” Tính tình Trưởng lão Cái Bang nóng nảy không nén được, khơi mào làm khó dễ.
“Đến lúc này ngươi giả vờ mhung dữ cái gì?” Chưởng môn Thục Sơn cắn hạt dưa, nhỏ giọng khinh bỉ nói: “Đồ ngốc.”
“. . .”
“Đúng vậy, Dạ bảo chủ, cẩu tặc họ Trình kia đâu?” Dưới có môn phái nhỏ không biết chuyện ồn ào theo.
Ngươi mới là cẩu tặc! Phương Hử ngồi bên cạnh Thần Tử Việt, nghe vậy thiếu chút nữa là xỉu vì tức.
Nhìn kỹ người vừa hống kia, mình biết, bang chủ Tây Bắc Mã bang.
Trở về liền nói với phụ thân sau này không được việc buôn bán với nhóm người gã, phải làm cho bọn họ tổn thất một số bạc đáng kể, tốt nhất để phụ thân gặp cái đoàn ngựa thồ kia, sau đó cướp việc làm ăn của nhà gã, sau đó để cho gã bán của cải lấy tiền mặt, gia sản trôi giạt khắp nơi rồi đi thanh lâu quét nhà xí!
Hô. . .
Thần Tử Việt thấy buồn cười, đưa tay nhéo mũi y.
“Trước khi Mộc Phong xuất hiện, các vị không ngại gặp một người khác trước chứ?” Dạ Lan San cười, quay đầu nhìn về phía gian phòng bên cạnh.
“Ai vậy?” Người phía dưới ồn ào ầm ầm, nhao nhao theo tầm mắt Dạ Lan San mà nhìn.
Trong phòng bên cạnh, Đường Khải đỡ Đường Ngạo Thiên ra ngoài, phía sau là ba thiếu gia của Đường Môn.
Người phía dưới phần lớn còn chưa phản ứng kịp là chuyện gì xảy ra, sắc mặt Nhạc Uy trên đài đột biến, xoay người vừa định đi, lại cảm thấy ngân quang chớp lóe trước mắt mình.
“Muốn chạy?” Kiếm trong tay Trình Mộc Phong thẳng tắp chỉ vào gã, trong mắt hàn quang như băng.
“Hắn mới là Đường chưởng môn chân chính!” Trưởng lão Cái Bang chỉ vào Đường Ngạo Thiên mà nước mắt giàn giụa: “Đường huynh, vẫn khỏe chứ?”
“. . .” Chưởng môn Thục Sơn vô lực vỗ trán.
Sao mình có thể quen biết đồ ngốc như vậy. . .
Trên đài, Nhạc Uy đã cùng Trình Mộc Phong chiến thành một nùi, Đường Hiên cũng rút kiếm vọt tới.
Trình Mộc Phong thấy người Đường gia đến thì nhíu mày cười, thu chiêu thức, trở lại bên cạnh tiểu hài tử.
“Mộc Phong.” Phương Hử đứng lên.
“Đi, dẫn ngươi đi ăn cơm.” Trình Mộc Phong kéo Phương Hử muốn đi.
Buổi sáng tiểu hài tử không ăn nhiều, đã qua vài canh giờ, đoán chừng đã đói lắm rồi.
“Ta nói tiểu tổ tông.” Thần Tử Việt dở khóc dở cười giữ chặt hắn: “Ta khổ tâm tẩy trắng giúp ngươi, ngươi cứ như vậy mà đi?”
“. . .” Trình Mộc Phong nhìn Phương Hử bên cạnh.
“Ở lại, ở lại!” Phương Hử điên cuồng gật đầu: “Chờ nói rõ chuyện này thì chúng ta đi!”
Nhạc Uy so mấy chục chiêu với Trình Mộc Phong trước, vốn có chút vô lực, lại thêm chiêu thức của Đường Hiên nữa đều là khí thế bức nhân, không hơn trăm chiêu, Nhạc Uy đã bị một kiếm đâm trúng sườn phải.
Gia đinh Đường Môn reo hò xông lên, chế phục gã ở trên mặt đất.
Mặt nạ đeo mười mấy năm bị tháo xuống, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch xấu xí.
Mọi người ồ lên, nhao nhao suy đoán rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Đường Ngạo Thiên được mọi người đỡ đến bên cạnh Nhạc Uy, nhìn gã từ trên cao xuống.
Mười mấy năm sống không bằng chết, đều là gã ban tặng, giết một vạn lần cũng khó mối hận trong lòng.
Nhạc Uy nỗ lực ngẩng đầu nhìn gã, cười thê thảm.
Đấu hai mươi mấy năm, mình cuối cùng chết dưới tay gã.
“Phụ thân!” Không đợi Đường Ngạo Thiên ra tay, nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng Đường Diệp.
Trong lòng Đường Hiên cả kinh, quay đầu nhìn Đường Khải.
“Phụ thân.” Đường Diệp liều chết chạy tới, đẩy gia đinh ra, ôm Nhạc Uy trong lồng ngực mình.
“Diệp Nhi.” Nhạc Uy ho ra một búng máu, đầu óc hỗn loạn, gần như nói không ra lời.
“Y là con của ngươi?” Đường Ngạo Thiên nhìn Đường Diệp rồi cười lạnh: “Nghe nói ưỡn ngực nghiêm mặt làm Đường Môn thiếu gia hai mươi mấy năm, là ngươi?”
“Phụ thân!” Đường Khải cắt ngang lời Đường Ngạo Thiên, ngồi xổm xuống muốn kéo Đường Diệp đi, lại bị y né tránh.
“Thả phụ thân ta ra!” Đường Diệp ngẩng đầu nhìn Đường Khải, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
“Tiểu Diệp.” Đường Khải không dám đối diện với y.
“Nằm mơ!” Đường Ngạo Thiên lạnh lùng nói.
“Nếu như ta nhất định bắt ngươi thả hắn thì sao?” Đường Diệp nhìn Đường Ngạo Thiên, gằn từng chữ: “Thả phụ thân ta, ta tùy ý để ngươi xử trí, như thế nào?”
“Mạng của hắn, ta nhất định muốn.” Đường Ngạo Thiên rút bội kiếm của Đường Hiên muốn đâm xuống, lại bị Đường Diệp nắm chắc.
“Tiểu Diệp!” Đường Khải quá sợ hãi, đi lên muốn tách tay y ra, còn chưa tới gần người lại bị một cỗ nội lực cổ cường đại đánh văng ra.
Bảo kiếm Đường Hiên xuất từ danh gia, trong tay Đường Diệp, từng chút, từng chút hóa thành bột phấn.
Trầm mộng của Đường Môn, quả thực có thể làm cho nội lực người ta một ngày tiến xa vạn trượng.
Đường Khải chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, trong đầu ong ong, rối thành một nùi.
Tiểu Diệp, y không muốn sống nữa sao?
Hai mắt Đường Diệp phiếm hồng, mê muội ôm Nhạc Uy đứng lên, ngay cả vũ khí đều không có, chỉ dựa vào hai tay, nhưng không có người nào có thể kháng cự, một đường phá vòng vây tiến ra cửa.
Dạ Lan San nhíu mày, vừa định đi lên, lại bị Phương Hử ngăn lại.
“Sư phụ, đây là chuyện của Đường Môn.” Trình Mộc Phong nói: “Chúng ta đừng nhúng tay là tốt.”
“Có nội tình?” Dạ Lan San nhìn Trình Mộc Phong.
“Xem như vậy đi.” Trình Mộc Phong gật đầu.
Dạ Lan San nghe vậy thì lông mi khẽ chớp, ngồi trở lại chỗ ngồi dùng trà.
Mọi người phía dưới thấy bảo chủ của Vân Sát Bảo chưa phản ứng, ai còn đi tham gia náo nhiệt toàn gia này nữa? Gia đinh liên can của Đường Môn cũng bị Đường Diệp đánh cho thất điên bát đảo, bởi vậy đuổi theo, chỉ có một người là Đường Khải.
“Ta thấy võ công của con trai của cẩu tặc thất là tà môn, Khải Nhi một mình đuổi theo ra có thể gặp nguy hiểm không?” Đường Ngạo Thiên có chút lo lắng: “Tiểu Hiên, con đi xem đại ca con đi.”
“Vâng.” Đường Hiên lĩnh mệnh, đuổi theo như bay.
Đại ca và Tam ca, cuối cùng nên đối mặt với ngày này rồi sao?
Trong viện, Đường Khải đang phơi nắng với Đường Diệp.
“Qua vài ngày chờ thân thể đệ tốt hơn chút, ca dẫn đệ đi ra ngoài một chút.” Đường Khải đưa cho y một ly trà táo đỏ: “Dọc theo dãy cây chè dầu là có thể đến thẳng núi Thúy Hà, nơi đó phong cảnh không tệ.”
“Được.” Hai tay Đường Diệp ôm cái chén, khóe miệng nhếch lên: “Đệ đi theo ca.”
“Nói chắc rồi nha, không được chối đó.” Đường Khải nhéo mũi y, cũng thấy tâm tình mình hình như tốt hơn một chút, Tiểu Diệp của mình nên mãi mãi vui vẻ như vậy.
“Đệ đói bụng.” Đường Diệp uống trà quá nhiều, cảm thấy hơi ngọt, vì thế kéo kéo Đường Khải: “Đệ muốn ăn gì đó mặn.”
“Ca gọi phòng bếp làm cho đệ.” Trong lòng Đường Khải vui vẻ, mấy ngày này y không đồng ý ăn cơm, đây là lần đầu tiên chủ động mở miệng nói muốn ăn cái gì.
Đường Khải đứng lên ra khỏi viện, không ngờ được lại vừa vặn đụng phải Nhạc Uy.
“Sao con lại ở đây?” Nhạc Uy nhìn trong viện: “Diệp Nhi?”
“Tiểu Diệp bị bệnh, không thoải mái.” Đường Khải nhướng mày, đi theo Nhạc Uy vào sân.
“Phụ thân.” Đường Diệp gật mình, xốc chăn trên người lên muốn đứng dậy.
“Nằm đó đi.” Đường Khải tới trước một bước, ngăn y lại: “Đại phu nói, đệ phải nghỉ ngơi cho tốt.”
“Làm sao vậy?” Nhạc Uy ngồi bên cạnh Đường Diệp.
“Đại phu nói tà khí nhập thể.” Đường Khải âm nghiêm mặt trả lời cho Đường Diệp: “Con đã thử bắt mạch, nội lực lúc cao lúc thấp, tâm mạch cũng có chút bị hao tổn, đại khái là phương pháp luyện công không bình thường, con khiến y không cần luyện nữa.”
“Như vậy sao?” Nhạc Uy nghi hoặc nhìn Đường Diệp.
“Vâng.” Đường Diệp thấp giọng trả lời.
“Lão Đại, đi xem Thần bảo chủ có cần giúp gì không.” Nhạc Uy nói với Đường Khải.
“Vâng.” Đường Khải đáp ứng, lúc ra đến cửa thìn nhìn Đường Diệp, chỉ thấy y đang cúi thấp đầu, không nhìn mình, cũng không nhìn Nhạc Uy.
Đợi cho Đường Khải đi khỏi, Nhạc Uy mới cầm cánh tay Đường Diệp, bắt mạch cho y, sau một lát thu tay lại nhíu mày, nội lực quả thực rất loạn, theo lý mà nói là không đúng.
“Mấy ngày này con có luyện công không?” Nhạc Uy hỏi.
“Luyện, liên tục.” Đường Diệp do dự một chút, nhỏ giọng mở miệng.
“. . . Như vậy đi, con cứ kiên trì mười ngày, mười ngày sau như thế này nữa thì phụ thân đưa giải dược trầm mộng cho con.” Nhạc Uy không nhẫn tâm, đưa tay giúp y đắp kín chăn.
Dù sao chỉ có một con trai như vậy, tuy muốn để y xưng bá thiên hạ, nhưng cũng không dám để y gặp nguy hiểm. Tuy công hiệu trầm mộng thật hấp dẫn nhưng chưa ai từng thí nghiệm, nếu thật sự không được, hay là thôi đi.
“Phụ thân?” Đường Diệp hơi hơi kinh ngạc. Vốn cho là phụ thân lại trách mắng mình, không ngờ gã lại cho mình thuốc giải.
“Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi.” Nhạc Uy vỗ vỗ bờ vai của y: “Đợi lát nữa phụ thân kêu phòng bếp nấu Tuyết Linh Chi sắc thành thang dược cho con.”
“Phụ thân, cám ơn người.” Hốc mắt Đường Diệp đỏ bừng.
“Nam tử hán đại trượng phu, rơi nước mắt thì bộ dáng gì nữa.” Nhạc Uy lắc đầu: “Thôi, phụ thân đi trước, buổi tối trở lại thăm con.”
“Ừm.” Đường Diệp gật gật đầu, nhìn bóng lưng đi xa của Nhạc Uy, trong lòng phát đau, yết hầu cảm thấy lợm giọng, nén cũng không nén xuống được.
“Tiểu Diệp!” Trong lòng Đường Khải nhớ Đường Diệp, vì vậy đến chỗ Thần Tử Việt vòng đi một vòng liền vội vã chạy trở về, ai ngờ mới vào cửa, lại thấy Đường Diệp ho ra máu, hoảng sợ liền vội vã đi tới ôm lấy y.
“Đệ không sao.” Đường Diệp lấy tay áo lau chùi miệng, ống tay áo bạch sắc nhất thời bị màu đỏ nhiễm lên chói mắt.
“Ngoan, ăn cái này.” Đường Khải đút cho y hai viên thuốc điều tức, lại giúp y thuận khí, xác định y không có chuyện gì mới yên tâm.
“Hắn lại vì chuyện luyện công mà trách mắng đệ?” Đường Khải nghiến răng nghiến lợi, nếu không Tiểu Diệp đang yên đang lành sao có thể thổ huyết?
“Không có, phụ thân. . . phụ thân không mắng đệ.” Đường Diệp giải thích.
“Như vậy mà không mắng sao, ca ôm đệ đi nghỉ ngơi.” Đường Khải không muốn nhắc đến Nhạc Uy trước mặt Đường Diệp.
“Ca, hắn thật sự chưa mắng đệ.” Đường Diệp nhỏ giọng tiếp tục nói.
“Ngoan, nghỉ ngơi.” Đường Khải hôn bờ môi của y: “Không được nghĩ đến chuyện khác.”
Đường Diệp nghe lời cũng không nói thêm gì, nhìn trong mắt Đường Khải là chán ghét và hận ý, trong lòng nặng nề như đè tảng đá lớn.
Vài ngày sau, Đường Môn vô cùng náo nhiệt.
Mỗi môn phái nhận được thư của Thần Tử Việt đều lên đường suốt đêm, ai cũng không dám chậm trễ.
Gần như mỗi môn phái ngày đầu tiên tới Vọng Xuyên Thành, liền đến Đường Môn thăm hỏi Dạ bảo chủ, cho nên gần như mỗi đêm Nhạc Uy đều bị Thần Tử Việt kéo đi bồi cơm bồi rượu, uống đến nửa đêm mới bỏ qua, trong lòng dĩ nhiên nổi giận, nhưng vô kế khả thi.
“Thần bảo chủ, ta thấy các đại môn phái cũng tới khá nhiều, không bằng ngày mai liền mời dự họp đại hội thì thế nào?” Uống đến ngày thứ tám, Nhạc Uy rốt cục không kiên trì nổi, lúc rượu say tai nóng mà đề nghị với Thần Tử Việt.
“Cũng được.” Thần Tử Việt gật đầu: “Cái này ta sẽ phái người đi thông báo.”
“Đa tạ Thần bảo chủ.” Nhạc Uy thở phào nhẹ nhõm.
Tiễn bước đống ôn thần này, mình có thể ra tay làm chính sự.
Màn đêm buông xuống, vài bóng người lẻn vào nơi hoang phế của Đường Môn, thuận lợi dẫn Đường Ngạo Thiên bị nhốt nhiều năm ra ngoài.
Buổi chiều ngày hôm sau, các đại môn phái tề tụ ở Đường Môn, chuẩn bị cùng lên án công khai lên án công khai Trình Mộc Phong.
“Họ Trình đâu?!” Tính tình Trưởng lão Cái Bang nóng nảy không nén được, khơi mào làm khó dễ.
“Đến lúc này ngươi giả vờ mhung dữ cái gì?” Chưởng môn Thục Sơn cắn hạt dưa, nhỏ giọng khinh bỉ nói: “Đồ ngốc.”
“. . .”
“Đúng vậy, Dạ bảo chủ, cẩu tặc họ Trình kia đâu?” Dưới có môn phái nhỏ không biết chuyện ồn ào theo.
Ngươi mới là cẩu tặc! Phương Hử ngồi bên cạnh Thần Tử Việt, nghe vậy thiếu chút nữa là xỉu vì tức.
Nhìn kỹ người vừa hống kia, mình biết, bang chủ Tây Bắc Mã bang.
Trở về liền nói với phụ thân sau này không được việc buôn bán với nhóm người gã, phải làm cho bọn họ tổn thất một số bạc đáng kể, tốt nhất để phụ thân gặp cái đoàn ngựa thồ kia, sau đó cướp việc làm ăn của nhà gã, sau đó để cho gã bán của cải lấy tiền mặt, gia sản trôi giạt khắp nơi rồi đi thanh lâu quét nhà xí!
Hô. . .
Thần Tử Việt thấy buồn cười, đưa tay nhéo mũi y.
“Trước khi Mộc Phong xuất hiện, các vị không ngại gặp một người khác trước chứ?” Dạ Lan San cười, quay đầu nhìn về phía gian phòng bên cạnh.
“Ai vậy?” Người phía dưới ồn ào ầm ầm, nhao nhao theo tầm mắt Dạ Lan San mà nhìn.
Trong phòng bên cạnh, Đường Khải đỡ Đường Ngạo Thiên ra ngoài, phía sau là ba thiếu gia của Đường Môn.
Người phía dưới phần lớn còn chưa phản ứng kịp là chuyện gì xảy ra, sắc mặt Nhạc Uy trên đài đột biến, xoay người vừa định đi, lại cảm thấy ngân quang chớp lóe trước mắt mình.
“Muốn chạy?” Kiếm trong tay Trình Mộc Phong thẳng tắp chỉ vào gã, trong mắt hàn quang như băng.
“Hắn mới là Đường chưởng môn chân chính!” Trưởng lão Cái Bang chỉ vào Đường Ngạo Thiên mà nước mắt giàn giụa: “Đường huynh, vẫn khỏe chứ?”
“. . .” Chưởng môn Thục Sơn vô lực vỗ trán.
Sao mình có thể quen biết đồ ngốc như vậy. . .
Trên đài, Nhạc Uy đã cùng Trình Mộc Phong chiến thành một nùi, Đường Hiên cũng rút kiếm vọt tới.
Trình Mộc Phong thấy người Đường gia đến thì nhíu mày cười, thu chiêu thức, trở lại bên cạnh tiểu hài tử.
“Mộc Phong.” Phương Hử đứng lên.
“Đi, dẫn ngươi đi ăn cơm.” Trình Mộc Phong kéo Phương Hử muốn đi.
Buổi sáng tiểu hài tử không ăn nhiều, đã qua vài canh giờ, đoán chừng đã đói lắm rồi.
“Ta nói tiểu tổ tông.” Thần Tử Việt dở khóc dở cười giữ chặt hắn: “Ta khổ tâm tẩy trắng giúp ngươi, ngươi cứ như vậy mà đi?”
“. . .” Trình Mộc Phong nhìn Phương Hử bên cạnh.
“Ở lại, ở lại!” Phương Hử điên cuồng gật đầu: “Chờ nói rõ chuyện này thì chúng ta đi!”
Nhạc Uy so mấy chục chiêu với Trình Mộc Phong trước, vốn có chút vô lực, lại thêm chiêu thức của Đường Hiên nữa đều là khí thế bức nhân, không hơn trăm chiêu, Nhạc Uy đã bị một kiếm đâm trúng sườn phải.
Gia đinh Đường Môn reo hò xông lên, chế phục gã ở trên mặt đất.
Mặt nạ đeo mười mấy năm bị tháo xuống, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch xấu xí.
Mọi người ồ lên, nhao nhao suy đoán rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Đường Ngạo Thiên được mọi người đỡ đến bên cạnh Nhạc Uy, nhìn gã từ trên cao xuống.
Mười mấy năm sống không bằng chết, đều là gã ban tặng, giết một vạn lần cũng khó mối hận trong lòng.
Nhạc Uy nỗ lực ngẩng đầu nhìn gã, cười thê thảm.
Đấu hai mươi mấy năm, mình cuối cùng chết dưới tay gã.
“Phụ thân!” Không đợi Đường Ngạo Thiên ra tay, nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng Đường Diệp.
Trong lòng Đường Hiên cả kinh, quay đầu nhìn Đường Khải.
“Phụ thân.” Đường Diệp liều chết chạy tới, đẩy gia đinh ra, ôm Nhạc Uy trong lồng ngực mình.
“Diệp Nhi.” Nhạc Uy ho ra một búng máu, đầu óc hỗn loạn, gần như nói không ra lời.
“Y là con của ngươi?” Đường Ngạo Thiên nhìn Đường Diệp rồi cười lạnh: “Nghe nói ưỡn ngực nghiêm mặt làm Đường Môn thiếu gia hai mươi mấy năm, là ngươi?”
“Phụ thân!” Đường Khải cắt ngang lời Đường Ngạo Thiên, ngồi xổm xuống muốn kéo Đường Diệp đi, lại bị y né tránh.
“Thả phụ thân ta ra!” Đường Diệp ngẩng đầu nhìn Đường Khải, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
“Tiểu Diệp.” Đường Khải không dám đối diện với y.
“Nằm mơ!” Đường Ngạo Thiên lạnh lùng nói.
“Nếu như ta nhất định bắt ngươi thả hắn thì sao?” Đường Diệp nhìn Đường Ngạo Thiên, gằn từng chữ: “Thả phụ thân ta, ta tùy ý để ngươi xử trí, như thế nào?”
“Mạng của hắn, ta nhất định muốn.” Đường Ngạo Thiên rút bội kiếm của Đường Hiên muốn đâm xuống, lại bị Đường Diệp nắm chắc.
“Tiểu Diệp!” Đường Khải quá sợ hãi, đi lên muốn tách tay y ra, còn chưa tới gần người lại bị một cỗ nội lực cổ cường đại đánh văng ra.
Bảo kiếm Đường Hiên xuất từ danh gia, trong tay Đường Diệp, từng chút, từng chút hóa thành bột phấn.
Trầm mộng của Đường Môn, quả thực có thể làm cho nội lực người ta một ngày tiến xa vạn trượng.
Đường Khải chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, trong đầu ong ong, rối thành một nùi.
Tiểu Diệp, y không muốn sống nữa sao?
Hai mắt Đường Diệp phiếm hồng, mê muội ôm Nhạc Uy đứng lên, ngay cả vũ khí đều không có, chỉ dựa vào hai tay, nhưng không có người nào có thể kháng cự, một đường phá vòng vây tiến ra cửa.
Dạ Lan San nhíu mày, vừa định đi lên, lại bị Phương Hử ngăn lại.
“Sư phụ, đây là chuyện của Đường Môn.” Trình Mộc Phong nói: “Chúng ta đừng nhúng tay là tốt.”
“Có nội tình?” Dạ Lan San nhìn Trình Mộc Phong.
“Xem như vậy đi.” Trình Mộc Phong gật đầu.
Dạ Lan San nghe vậy thì lông mi khẽ chớp, ngồi trở lại chỗ ngồi dùng trà.
Mọi người phía dưới thấy bảo chủ của Vân Sát Bảo chưa phản ứng, ai còn đi tham gia náo nhiệt toàn gia này nữa? Gia đinh liên can của Đường Môn cũng bị Đường Diệp đánh cho thất điên bát đảo, bởi vậy đuổi theo, chỉ có một người là Đường Khải.
“Ta thấy võ công của con trai của cẩu tặc thất là tà môn, Khải Nhi một mình đuổi theo ra có thể gặp nguy hiểm không?” Đường Ngạo Thiên có chút lo lắng: “Tiểu Hiên, con đi xem đại ca con đi.”
“Vâng.” Đường Hiên lĩnh mệnh, đuổi theo như bay.
Đại ca và Tam ca, cuối cùng nên đối mặt với ngày này rồi sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook