Bản Sao Tình Nhân
-
Chương 12
Sáng sớm, Chu Mộ Thời tỉnh lại ở trên giường, phát hiện mình dậy sớm hơn mọi ngày.
Trước đây Hạ Ngung đều ở nhà bếp, hôm nay lại vừa ra khỏi phòng tắm, áo choàng tắm mở rộng để lộ đường cong cơ thể xinh đẹp cường tráng, hắn vừa lau tóc vừa ngồi bên giường, cúi người ôm và hôn anh một cách tự nhiên.
Bị hơi thở quen thuộc bao trùm, cơ thể phản ứng nhanh hơn đầu óc một bước, Chu Mộ Thời còn đang mơ màng, anh quen thuộc hé môi nghênh đón, mặc cho đối phương cạy mở răng để tiến vào, đỡ đầu anh hôn sâu một trận, sau đó anh mới phát hiện ra có gì đó bất thường.
Hạ Ngung giống như không cảm giác được gì, đến đó thì ngừng lại buông anh ra, lau khô vết nước trên bờ môi anh, cúi người muốn ôm omega khỏi giường như mấy buổi sáng trước đó.
Lần này Chu Mộ Thời lại không phối hợp dựa vào khuỷu tay của hắn.
Anh đưa tay chống vai Hạ Ngung lại, giữ một khoảng cách, nói: "Tôi tự đi được."
Giọng nói khàn khàn, môi thì sưng, nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo và bình tĩnh.
Năm ngày trôi qua, kỳ phát tình của anh đã kết thúc.
Hạ Ngung dừng một chút, đứng lên, vẻ mặt không hề bất ngờ, chỉ nói: "Tôi mang quần tới cho ngài nhé?"
Trên người Chu Mộ Thời chỉ có một cái áo sơ mi rộng rãi, chẳng còn gì cả, bởi vì kỳ phát tình không cần.
Anh cau mày khép vạt áo lại, lạnh nhạt nói: "Anh đi ngoài là được."
***
Chu Mộ Thời đứng đối diện gương, cài cúc áo sơ mi đến cúc cao nhất, nhưng vẫn không che được dấu hôn trải rộng xung quanh cổ, anh cúi đầu, nhưng không tìm được dụng cụ chữa trị vốn được đặt trên bồn rửa mặt.
Hạ Ngung gõ cửa một cái vào đi vào, mở ra ngăn tủ dưới đáy, lấy thứ anh cần tìm ra.
"Trước đó bất cẩn làm rối, tôi sẽ sửa sang lại."
Đâu chỉ là rối, sau khi trải qua kỳ phát tình phòng tắm thật sự hỗn loạn, nhất là bồn rửa tay, Hạ Ngung từng đè Chu Mộ Thời trên đó để làm, mấy món đồ trên đó ngã nghiêng vỡ nát, máy điều khiển nhiệt độ ở góc tường bị omega dang rộng chân đạp ngã, đã biến thành đồ bỏ.
Sau lần đó, mặt đất trơn ướt tràn đầy miểng thủy tinh, khi ấy là Hạ Ngung bế anh về, giữa đường dương v*t lại ma sát cửa huyệt tới cương cứng, ngày đó Chu Mộ Thời không thể trở về phòng, bị đè lên bàn trà ở phòng khách làm tới ngất xỉu.
Giờ phút này anh đứng trong phòng tắm, mặt không cảm xúc dùng dụng cụ chữa trị xóa dấu vết trên cổ, giống như xóa sạch luôn những ký ức trong kỳ phát tình, anh khôi phục trạng thái lạnh nhạt thường ngày, vứt món đồ trong tay, đẩy Hạ Ngung ra và đi ra ngoài.
"Tôi đã làm bữa sáng, hay ngài ăn một chút rồi đi nhé?"
"Không cần."
Chu Mộ Thời phủ thêm áo khoác, đi thẳng tới cửa trước, không muốn dừng lại một giây nào.
Alpha yên lặng đứng phía sau anh, nhìn chằm chằm phần gáy trắng ngần bóng loáng đã được chữa trị, nói: "Tạm biệt ngài."
Cửa đóng lại ở trước mặt, Hạ Ngung nhìn nó, hắn cụp mắt nhẹ cong khóe môi một chút.
Dấu hôn có thể dễ dàng xóa bỏ, ký ức cũng có thể bị niêm phong trong một góc xó xỉnh nào đó, nhưng dấu hiệu thì không.
Cho dù là tạm thời, nó vẫn dính chặt trên tuyến thể của omega, chảy xuôi theo dòng máu như bóng với hình.
Chu Mộ Thời ngồi ở ghế sau xe, dựa vào ghế và nhắm mắt lại, mở tủ lạnh bên cạnh ra, duỗi tay lấy thuốc chích bên trong.
Anh cầm lấy một ống, rồi lại buông ra.
Cuối cùng anh sờ lên cổ, đóng tủ lại.
Trong kỳ phát tình, anh từng miễn cưỡng rút ra chút thời gian gửi tin nhắn cho thư ký, hỏi khái quát tình hình công việc, đồng thời dặn dò những dự thảo nghị quyết và hạng mục quan trọng cần phải tập trung chú ý, lúc ấy ánh mắt của thư ký rõ ràng có hơi thay đổi, Chu Mộ Thời cực kỳ lo lắng.
Đến văn phòng, anh vội vã kiểm tra những công việc quan trọng anh bỏ dở, bất ngờ là báo cáo của thư ký không có sai sót gì, xem kỹ thì thấy cực kỳ tốt và kỹ lưỡng.
Chu Mộ Thời nghĩ, có lẽ anh đã đánh giá thấp năng lực làm việc của cấp dưới, dù sao lúc trước cấp dưới cũng được tuyển chọn kỹ càng giữa vô số người.
Về việc sau khi thư ký báo cáo xong thì nhìn anh đến ngẩn người, anh cũng hiếm khi không tức giận mà kiểm tra xem có phải cúc áo sơ mi của mình lại cài sai nữa hay không.
Không có.
Sáng nay anh rất tỉnh táo trước khi ra ngoài, không thể nào tái phạm sai lầm cấp thấp vào kỳ phát tình.
Khi ánh mắt dừng trên hàng cúc áo ngay ngắn, ma xui quỷ khiến anh nhớ đến bàn tay thuộc về một người khác ở trong đầu, khớp xương rõ ràng mà thon dài, lúc cởi ra từng cúc áo một, vết chai mỏng trên lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua da thịt, có hơi ngứa.
Lúc này trợ lý gõ cửa tiến vào, cầm máy truyền tin dò hỏi: "Ngài Chu, lần trước ngài không đến phòng khám theo lịch hẹn, bác sĩ gửi tin tới hỏi ngài cần hẹn lịch nữa không?"
Chu Mộ Thời lấy lại tinh thần, nhìn văn kiện chất trên bàn như núi và một đống tin tức trong máy truyền tin, anh xoa ấn đường, nói: "Cuối tuần tính sau."
Trước đây Hạ Ngung đều ở nhà bếp, hôm nay lại vừa ra khỏi phòng tắm, áo choàng tắm mở rộng để lộ đường cong cơ thể xinh đẹp cường tráng, hắn vừa lau tóc vừa ngồi bên giường, cúi người ôm và hôn anh một cách tự nhiên.
Bị hơi thở quen thuộc bao trùm, cơ thể phản ứng nhanh hơn đầu óc một bước, Chu Mộ Thời còn đang mơ màng, anh quen thuộc hé môi nghênh đón, mặc cho đối phương cạy mở răng để tiến vào, đỡ đầu anh hôn sâu một trận, sau đó anh mới phát hiện ra có gì đó bất thường.
Hạ Ngung giống như không cảm giác được gì, đến đó thì ngừng lại buông anh ra, lau khô vết nước trên bờ môi anh, cúi người muốn ôm omega khỏi giường như mấy buổi sáng trước đó.
Lần này Chu Mộ Thời lại không phối hợp dựa vào khuỷu tay của hắn.
Anh đưa tay chống vai Hạ Ngung lại, giữ một khoảng cách, nói: "Tôi tự đi được."
Giọng nói khàn khàn, môi thì sưng, nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo và bình tĩnh.
Năm ngày trôi qua, kỳ phát tình của anh đã kết thúc.
Hạ Ngung dừng một chút, đứng lên, vẻ mặt không hề bất ngờ, chỉ nói: "Tôi mang quần tới cho ngài nhé?"
Trên người Chu Mộ Thời chỉ có một cái áo sơ mi rộng rãi, chẳng còn gì cả, bởi vì kỳ phát tình không cần.
Anh cau mày khép vạt áo lại, lạnh nhạt nói: "Anh đi ngoài là được."
***
Chu Mộ Thời đứng đối diện gương, cài cúc áo sơ mi đến cúc cao nhất, nhưng vẫn không che được dấu hôn trải rộng xung quanh cổ, anh cúi đầu, nhưng không tìm được dụng cụ chữa trị vốn được đặt trên bồn rửa mặt.
Hạ Ngung gõ cửa một cái vào đi vào, mở ra ngăn tủ dưới đáy, lấy thứ anh cần tìm ra.
"Trước đó bất cẩn làm rối, tôi sẽ sửa sang lại."
Đâu chỉ là rối, sau khi trải qua kỳ phát tình phòng tắm thật sự hỗn loạn, nhất là bồn rửa tay, Hạ Ngung từng đè Chu Mộ Thời trên đó để làm, mấy món đồ trên đó ngã nghiêng vỡ nát, máy điều khiển nhiệt độ ở góc tường bị omega dang rộng chân đạp ngã, đã biến thành đồ bỏ.
Sau lần đó, mặt đất trơn ướt tràn đầy miểng thủy tinh, khi ấy là Hạ Ngung bế anh về, giữa đường dương v*t lại ma sát cửa huyệt tới cương cứng, ngày đó Chu Mộ Thời không thể trở về phòng, bị đè lên bàn trà ở phòng khách làm tới ngất xỉu.
Giờ phút này anh đứng trong phòng tắm, mặt không cảm xúc dùng dụng cụ chữa trị xóa dấu vết trên cổ, giống như xóa sạch luôn những ký ức trong kỳ phát tình, anh khôi phục trạng thái lạnh nhạt thường ngày, vứt món đồ trong tay, đẩy Hạ Ngung ra và đi ra ngoài.
"Tôi đã làm bữa sáng, hay ngài ăn một chút rồi đi nhé?"
"Không cần."
Chu Mộ Thời phủ thêm áo khoác, đi thẳng tới cửa trước, không muốn dừng lại một giây nào.
Alpha yên lặng đứng phía sau anh, nhìn chằm chằm phần gáy trắng ngần bóng loáng đã được chữa trị, nói: "Tạm biệt ngài."
Cửa đóng lại ở trước mặt, Hạ Ngung nhìn nó, hắn cụp mắt nhẹ cong khóe môi một chút.
Dấu hôn có thể dễ dàng xóa bỏ, ký ức cũng có thể bị niêm phong trong một góc xó xỉnh nào đó, nhưng dấu hiệu thì không.
Cho dù là tạm thời, nó vẫn dính chặt trên tuyến thể của omega, chảy xuôi theo dòng máu như bóng với hình.
Chu Mộ Thời ngồi ở ghế sau xe, dựa vào ghế và nhắm mắt lại, mở tủ lạnh bên cạnh ra, duỗi tay lấy thuốc chích bên trong.
Anh cầm lấy một ống, rồi lại buông ra.
Cuối cùng anh sờ lên cổ, đóng tủ lại.
Trong kỳ phát tình, anh từng miễn cưỡng rút ra chút thời gian gửi tin nhắn cho thư ký, hỏi khái quát tình hình công việc, đồng thời dặn dò những dự thảo nghị quyết và hạng mục quan trọng cần phải tập trung chú ý, lúc ấy ánh mắt của thư ký rõ ràng có hơi thay đổi, Chu Mộ Thời cực kỳ lo lắng.
Đến văn phòng, anh vội vã kiểm tra những công việc quan trọng anh bỏ dở, bất ngờ là báo cáo của thư ký không có sai sót gì, xem kỹ thì thấy cực kỳ tốt và kỹ lưỡng.
Chu Mộ Thời nghĩ, có lẽ anh đã đánh giá thấp năng lực làm việc của cấp dưới, dù sao lúc trước cấp dưới cũng được tuyển chọn kỹ càng giữa vô số người.
Về việc sau khi thư ký báo cáo xong thì nhìn anh đến ngẩn người, anh cũng hiếm khi không tức giận mà kiểm tra xem có phải cúc áo sơ mi của mình lại cài sai nữa hay không.
Không có.
Sáng nay anh rất tỉnh táo trước khi ra ngoài, không thể nào tái phạm sai lầm cấp thấp vào kỳ phát tình.
Khi ánh mắt dừng trên hàng cúc áo ngay ngắn, ma xui quỷ khiến anh nhớ đến bàn tay thuộc về một người khác ở trong đầu, khớp xương rõ ràng mà thon dài, lúc cởi ra từng cúc áo một, vết chai mỏng trên lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua da thịt, có hơi ngứa.
Lúc này trợ lý gõ cửa tiến vào, cầm máy truyền tin dò hỏi: "Ngài Chu, lần trước ngài không đến phòng khám theo lịch hẹn, bác sĩ gửi tin tới hỏi ngài cần hẹn lịch nữa không?"
Chu Mộ Thời lấy lại tinh thần, nhìn văn kiện chất trên bàn như núi và một đống tin tức trong máy truyền tin, anh xoa ấn đường, nói: "Cuối tuần tính sau."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook