Ban Mã Tuyến
-
Chương 22: Thú vui trên đời
Sinh nhật Cận lão sắp đến, cho nên Cận Hoan Nhan ở nhà buồn chán nhưng vẫn không biết làm sao. Bản thân đi làm cũng không hiểu chuyện gì và cũng chẳng làm gì, cho nên cô cũng chẳng có hứng thú. Tưởng sẽ cùng chị mình hàn huyên tâm sự, chỉ có thể vài lần dây dưa trong phòng tổng giám đốc, thời gian Cận Ngữ Ca dành cho cô ở con số vô cùng đáng thương, giấc mơ 2 chị em nắm tay nhau dạo phố, uống café, gì gì đó, xem như là chuyện không tưởng.
Cũng may Cận Hoan Nha tính tình cởi mở. Chị hai không có thời gian chơi với cô, cô có thể tự tìm người chơi với mình. Công việc bất hạnh quang vinh này được đặt hết lên mấy vệ sĩ bên cạnh cô.
Cận Hoan Nhan đi vào các cửa hàng trưng bày đủ loại mặt hàng vô cùng phong phú, đa dạng, toàn bộ là mặt hàng dành cho phụ nữ, những vệ sĩ không thể nào quen thuộc, nhìn chỗ nào cũng giống chỗ náy, còn các mặt hàng trưng bày ở mặt tiền cửa hàng thì nhìn thấy hoảng hồn khiếp vía. Rõ ràng thấy cô ba vào cánh cửa này, 1 lúc sau, đã từ cánh cửa khác cách đó vài mét đi ra, liền vội vã chạy đuổi theo.
Cận Hoan Nhan vừa trêu chọc mấy vệ sĩ đáng yêu, vừa tranh thủ dạo phố, chân chính thể nghiệm sự tinh túy của câu nói "Cùng người ‘ đùa bỡn’ vui vẻ vô cùng".
Ở một cửa hàng quần áo, Cận Hoan Nhan đi đến phòng thử quần áo để thử 1 chiếc váy dạ hội, lúc đi ra nhìn vào gương thấy thật đẹp. Cúi đầu xem mức độ tinh tế của nếp váy, vừa ngẩng đầu, trong gương liền có thêm một đôi mắt trong suốt như đang cười.
Cận Hoan Nhan động tác từ từ, lập tức khôi phục vẻ tự nhiên. Đối diện với người trong gương, thản nhiên cùng các nhân viên cửa hàng thảo luận mấy vấn đề về chiếc váy.
Chủ nhân của ánh mắt một chút cũng không nóng nảy, dù sao cũng bị Điêu Khắc Thương giáng chức, đi làm tên côn đồ vào nhà cướp của, hiển nhiên không thích hợp với loại thành viên xã hội đen như cô. Dù sao những việc đó cũng không có nhiều thú vị như cô gái ở trước mắt. Cô thả người ngồi xuống chiếc ghế sofa mềm mại, 1 tay chống trên tay vịn, nâng cằm chăm chú nhìn Cận Hoan Nhan thử quần áo.
Nhân viên cửa hàng rất có tài ăn nói, luôn luôn nói những câu đại loại như là: "Bộ quần áo này như dựa vào số đo của cô mà thiết kế" loại nịnh hót này, đối với Cận Hoan Nhan nghe riết thành quen, vui vẻ trả lời: "Đúng vậy a, quần áo của cửa hàng cô đều rất chất."
Âu Dương Thông tức cười, bị Cận Hoan Nhan ở trong gương nhìn thấy, lập tức xoay người:
"Buồn cười?"
"Không có, đơn thuần sung sướng thưởng thức vẻ đẹp."
Cũng là 1 kiểu nịnh hót nhưng kín đáo không lộ rõ. Cận Hoan Nhan biết rõ, còn rất hưởng thụ. Quần áo gói lại, cô ba dẫm giày cao gót, thư thả ra khỏi cửa hàng, kỳ quái là chỉ có mấy anh vệ sĩ chạy theo.
Cảm thấy được kỳ lạ, ở chỗ rẽ kế tiếp, trong quán cà phê kiểu Tây, Âu Dương Thông quàng khăn kiểu Anh rất phong độ, trên mũi đeo kính râm, chân dài vắt lên, đang thưởng thức một thức uống nóng, sau đó mỉm cười nhìn về phía cô. Haha, so với bọn vệ sĩ thì thông minh hơn. So với lúc nhìn bọn người ngốc nghếc theo đuôi đúng là đỡ buồn chán hơn.
Giơ tay chỉ chỉ bên cạnh nơi khí nóng từ trong ly đang bốc lên. Âu Dương Thông thu ý cười, vẻ mặt vẫn là ôn hòa. Mặc cho là ai, rất khó cự tuyệt loại lời mời này, cô ba dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Uống một ngụm ca cao đậm đặc, Cận Hoan Nhan thoải mái cảm thán. Âu Dương Thông nhìn cô:
"Cô không sợ —— tôi sẽ bắt cóc cô? Tự nhiên uống nước tôi đưa?"
Hoan Nhan lại nuốt xuống ngụm thứ hai, một bàn tay chỉ lướt qua bả vai mình, chỉa chỉa phía sau. Cách đó 10m, có 4 tên vệ sĩ cao to giả dạng người qua đường, đang lo lắng, chăm chú nhìn chằm chằm bên này, ánh mắt bán đứng thân phận của bọn họ.
Âu Dương Thông cười cười: "Vẫn còn có người ngụy trang."
"Hả?" Cận Hoan Nhan nhướng mày.
Khoanh ở trước ngực, giơ ngón tay trỏ, bình tĩnh chỉ chỉ lên trên, Cận Hoan Nhan vừa ngẩng đầu, một đầu người trên lan can thủy tinh nhanh chóng rút về. Cận Hoan Nhan ngửa đầu sửng sốt vài giây, lập tức nhìn thẳng Âu Dương Thông,
"Làm sao cô biết? Tôi cũng chưa phát hiện."
"Tôi cũng không muốn chui đầu vô lưới, đương nhiên biết để tránh đi. Chị hai của cô một khi bị rắn cắn, bây giờ quả thật vô cùng cẩn thận. Tuy rằng người bị cắn là cô. Nhưng mà nhìn qua người bị thương có vẻ là cô ấy."
Nghĩ đến vụ bắt cóc trước đây, hai người rất ăn ý đối diện, cũng không nói chuyện nữa, cùng ngồi một bàn, lẳng lặng để chất lỏng ngọt ngào ấm áp dung hòa, tiến vào dạ dày. Sau đó, Cận Hoan Nhan đứng dậy, Âu Dương Thông gật gật đầu, nhìn cô rời đi.
Người kỳ quái, cảm giác kỳ quái, nói không nên lời kỳ lạ chỗ nào, tóm lại bản thân cũng không sao hiểu được. Cận Hoan Nhan ngồi trên ghế sofa trong nhà cô ở Cảnh Duyệt Vinh Viên đối diện nhà của Cận Ngữ Ca, nghiêng đầu xuất thần suy nghĩ.
"Ầm!"
Tiếng cửa vang từ phía đối diện. Cận Hoan Nhan ngẩng đầu nhìn, đồng hồ treo tường đã đi qua số 10.
Trễ như vậy mới trở về sao? Cũng quá cực khổ a. Dù sao cũng ngủ không được, không bằng đi tìm chị hai tâm sự. Hoặc là có thể ở bên kia ngủ, đã lâu chưa cùng chị hai ngủ trên cùng một cái giường.
Nghĩ như vậy, Cận Hoan Nhan cầm chìa khóa, ngay cả áo ngủ cũng không thèm thay ra bước nhanh đến đối diện, ấn vang chuông cửa.
Mở cửa chính là Cận Ngữ Ca, lạ ở chỗ cô vẫn đứng cạnh cửa, không có ý muốn cho Cận Hoan Nhan đi vào. Hoan Nhan nháy mắt mấy cái, không rõ nguyên nhân. Cận Ngữ Ca tuy rằng tính cách lạnh lùng, cũng chỉ là bề ngoài thoạt nhìn đạm mạc một ít, đối với người nhà nhất là đối với cô em gái duy nhất, từ trước đến nay đều cưng chiều muốn gì được nấy. Hai chị em bởi vì thời gian gặp mặt rất ít, tình cảm ngược lại rất sâu sắc. Trước kia hễ Hoan Nhan tìm cô, Cận Ngữ Ca mệt mỏi thế nào cũng sẽ cùng em tán gẫu một chút.
Không đợi hai người kịp nói gì, Cận Hoan Nhan thấy rõ ràng, một người nửa thân trên để trần, chỉ mặc nội y nhạt màu, đi ngang qua phòng khách phía sau Cận Ngữ Ca, vào phòng tắm.
Đầu tiên là mở to hai mắt, theo sau lại há to miệng, Cận Hoan Nhan cảm thấy có nên thét chói tai một chút để diễn tả nội tâm kinh dị lúc này của mình không.
Cận Ngữ Ca là người trưởng thành, trong nhà xuất hiện người nào cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng mà, xuất hiện một cô gái nửa thân trần, vậy ẩn ý trong đó cũng rất dễ làm cho người ta nghĩ bậy. Huống chi bình thường cô tuyệt đối không giống có giấu người tình ở nhà a!
"Chị hai! Đó là... Chị chị..."
Nhanh mồm nhanh miệng như Cận Hoan Nhan cũng bắt đầu nói lắp, có thể thấy được mức độ chấn động trong lòng cô với trường hợp này.
"Chuyện gì?" Cận Ngữ Ca sờ sờ thái dương, vẻ mặt mệt mỏi và biếng nhác, 1 chút kinh hoảng vì bí mật bị lộ ra cũng không có.
Cận Hoan Nhan nháy mắt mấy cái, hy vọng mọi thứ vừa thấy đều là ảo giác.
"Không có việc gì quan trọng để nói thì mai hãy nói."
Nói xong không đợi Cận Hoan Nhan phản ứng, cửa nhà Cận Ngữ Ca liền đóng lại. Hoan Nhan đứng ở ngoài cửa, ước chừng nửa tiếng sau mới hoàn hồn. Giống như mộng du về nhà của mình ở bên kia, mở cửa, vào phòng, ngã xuống giường. Âu Dương Thông mang đến rung động sớm đã xa xa biến mất vì chấn động hiện ra trước mắt ở nhà đối diện, cô thoáng nhớ lại lại càng thêm hoảng hốt.
Tại sao lại cảm thấy người kia nhìn rất quen mắt a.
Tiệc thọ của Cận lão thái thái là tiệc lớn của Cận gia chỉ sau mỗi tiệc Tết, tiệc rượu tổ chức ở Vạn Giang chắc chắn không thiếu được, nhân vật nổi tiếng trong xã hội đều căn cứ vào mục đích khác nhau mà đến, đều muốn ở phía dưới cây đại thụ Cận thị, chiếm một chút bóng mát.
Cận Ngữ Ca là chủ nhân, cô ứng phó với đủ hạng người. Tính cách có lạnh lùng như thế nào cũng phải dãn mặt tươi cười, máy ảnh truyền thông giống như pháo bông, tin tức bọn họ không thiếu, một chút ít sơ hở cũng sẽ trở thành đề tài nóng bỏng nơi đầu đường cuối ngõ vào ngày mai.
Cận thị thật sự là không cho phép có sơ hở gì.
Cận Hoan Nhan vẫn như cũ là vui vẻ nhàn nhã, sau khi chúc thọ ông nội, nhìn thấy người quen liền tán gẫu vài câu rồi nhanh chóng tìm một góc hưởng thụ mỹ thực. Rất nhiều người cô không hề biết, mấy tên đăng đồ tử muốn đến gần đều bị đuổi đi, hiển nhiên bọn họ cũng không có lực hấp dẫn bằng miếng bánh ngọt có trước mắt.
Một bồi bàn trên tay bưng khay thức uống đứng ở bên cạnh cô, trên khay là một ly cốc-tai ngũ sắc được pha rất đẹp.
Cận Hoan Nhan nhìn thấy rượu, đặt đĩa ăn ở trên bàn, đưa tay tiếp nhận:
"Cám ơn."
Âm cuối nói vừa xong, mất đi ly rượu che liền nhìn thấy khuôn mặt bồi bàn, thì ra là một khuôn mặt quen thuộc. Bánh ngọt chưa kịp nuốt xuống, từ từ hòa tan trong miệng.
Hoan Nhan nghiêng đầu cười cười, tràn đầy bất đắc dĩ.
"Cô thật đúng là —— âm hồn không tiêu tan a."
Âu Dương Thông nhận lấy chén đĩa, cung kính đứng bên cạnh:
"Cô nói như vậy, tôi rất đau lòng."
Cận Hoan Nhan quay đầu lại nhìn xem toàn bộ người trong bữa tiệc:
"Cô nha xem như —— cũng thuộc loại gan hùm?"
"Chưa từng nghe qua, sắc đảm bao thiên sao?"
Cận Hoan Nhan không lời nào để nói.
"Ở đây lâu không vui gì hết, không bằng, chúng ta cùng nhau chuồn?"
Giọng điệu Âu Dương Thông nghe như dụ dỗ cô gái ngây thơ không biết gì, Cận Hoan Nhan mím môi mỉn cười:
"Chuồn đi chỗ nào?"
"Đương nhiên là chỗ chơi vui rồi."
"Cô không sợ vệ sĩ của tôi sao?"
"Tôi biết có một cánh cửa sau đi ra ngoài, chúng ta có thể bỏ rơi bọn họ."
Âu Dương Thông nheo nheo mắt, nói xong nghe rất có lực hấp dẫn. Cận Hoan Nhan đang mặc chiếc váy dạ hội trên người mình ngày đó được Âu Dương Thông khen ngợi, buông ly rượu cùng chén đĩa trong tay:
"Được!"
Mặt sau khách sạn Vạn Giang có một cánh cửa sau chuyên dụng dành cho nhân viên. Cận Hoan Nhan khoác áo khoác của Âu Dương Thông, rất nhanh cẩn thận luồn lách theo cô mà không chút lo lắng sẽ bị bắt cóc một lần nữa.
Nhanh chóng đi ra mặt sau lầu chính của khách sạn. Một cái cửa lớn bằng inox trước mặt, Âu Dương Thông nhẹ giọng lén lút nói:
"Từ đây đi ra là mặt cỏ đằng sau Vạn Giang, chúng ta đi theo đường này, sau đó quẹo vào cửa sau bãi đỗ xe."
Cận Hoan Nhan chưa từng trải qua loại cảm giác làm kẻ trộm này, khẩn trương mà lại phấn khởi, gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được. Âu Dương Thông lúc này mới xoay chốt mở cửa, dùng sức đẩy ra cánh cửa lớn nặng nề.
Cánh cửa từ từ mở ra, lộ ra ánh trăng trong trẻo bên ngoài, cũng chiếu lên khẩu súng lục đen bóng để trước trán của Âu Dương Thông.
Cũng may Cận Hoan Nha tính tình cởi mở. Chị hai không có thời gian chơi với cô, cô có thể tự tìm người chơi với mình. Công việc bất hạnh quang vinh này được đặt hết lên mấy vệ sĩ bên cạnh cô.
Cận Hoan Nhan đi vào các cửa hàng trưng bày đủ loại mặt hàng vô cùng phong phú, đa dạng, toàn bộ là mặt hàng dành cho phụ nữ, những vệ sĩ không thể nào quen thuộc, nhìn chỗ nào cũng giống chỗ náy, còn các mặt hàng trưng bày ở mặt tiền cửa hàng thì nhìn thấy hoảng hồn khiếp vía. Rõ ràng thấy cô ba vào cánh cửa này, 1 lúc sau, đã từ cánh cửa khác cách đó vài mét đi ra, liền vội vã chạy đuổi theo.
Cận Hoan Nhan vừa trêu chọc mấy vệ sĩ đáng yêu, vừa tranh thủ dạo phố, chân chính thể nghiệm sự tinh túy của câu nói "Cùng người ‘ đùa bỡn’ vui vẻ vô cùng".
Ở một cửa hàng quần áo, Cận Hoan Nhan đi đến phòng thử quần áo để thử 1 chiếc váy dạ hội, lúc đi ra nhìn vào gương thấy thật đẹp. Cúi đầu xem mức độ tinh tế của nếp váy, vừa ngẩng đầu, trong gương liền có thêm một đôi mắt trong suốt như đang cười.
Cận Hoan Nhan động tác từ từ, lập tức khôi phục vẻ tự nhiên. Đối diện với người trong gương, thản nhiên cùng các nhân viên cửa hàng thảo luận mấy vấn đề về chiếc váy.
Chủ nhân của ánh mắt một chút cũng không nóng nảy, dù sao cũng bị Điêu Khắc Thương giáng chức, đi làm tên côn đồ vào nhà cướp của, hiển nhiên không thích hợp với loại thành viên xã hội đen như cô. Dù sao những việc đó cũng không có nhiều thú vị như cô gái ở trước mắt. Cô thả người ngồi xuống chiếc ghế sofa mềm mại, 1 tay chống trên tay vịn, nâng cằm chăm chú nhìn Cận Hoan Nhan thử quần áo.
Nhân viên cửa hàng rất có tài ăn nói, luôn luôn nói những câu đại loại như là: "Bộ quần áo này như dựa vào số đo của cô mà thiết kế" loại nịnh hót này, đối với Cận Hoan Nhan nghe riết thành quen, vui vẻ trả lời: "Đúng vậy a, quần áo của cửa hàng cô đều rất chất."
Âu Dương Thông tức cười, bị Cận Hoan Nhan ở trong gương nhìn thấy, lập tức xoay người:
"Buồn cười?"
"Không có, đơn thuần sung sướng thưởng thức vẻ đẹp."
Cũng là 1 kiểu nịnh hót nhưng kín đáo không lộ rõ. Cận Hoan Nhan biết rõ, còn rất hưởng thụ. Quần áo gói lại, cô ba dẫm giày cao gót, thư thả ra khỏi cửa hàng, kỳ quái là chỉ có mấy anh vệ sĩ chạy theo.
Cảm thấy được kỳ lạ, ở chỗ rẽ kế tiếp, trong quán cà phê kiểu Tây, Âu Dương Thông quàng khăn kiểu Anh rất phong độ, trên mũi đeo kính râm, chân dài vắt lên, đang thưởng thức một thức uống nóng, sau đó mỉm cười nhìn về phía cô. Haha, so với bọn vệ sĩ thì thông minh hơn. So với lúc nhìn bọn người ngốc nghếc theo đuôi đúng là đỡ buồn chán hơn.
Giơ tay chỉ chỉ bên cạnh nơi khí nóng từ trong ly đang bốc lên. Âu Dương Thông thu ý cười, vẻ mặt vẫn là ôn hòa. Mặc cho là ai, rất khó cự tuyệt loại lời mời này, cô ba dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Uống một ngụm ca cao đậm đặc, Cận Hoan Nhan thoải mái cảm thán. Âu Dương Thông nhìn cô:
"Cô không sợ —— tôi sẽ bắt cóc cô? Tự nhiên uống nước tôi đưa?"
Hoan Nhan lại nuốt xuống ngụm thứ hai, một bàn tay chỉ lướt qua bả vai mình, chỉa chỉa phía sau. Cách đó 10m, có 4 tên vệ sĩ cao to giả dạng người qua đường, đang lo lắng, chăm chú nhìn chằm chằm bên này, ánh mắt bán đứng thân phận của bọn họ.
Âu Dương Thông cười cười: "Vẫn còn có người ngụy trang."
"Hả?" Cận Hoan Nhan nhướng mày.
Khoanh ở trước ngực, giơ ngón tay trỏ, bình tĩnh chỉ chỉ lên trên, Cận Hoan Nhan vừa ngẩng đầu, một đầu người trên lan can thủy tinh nhanh chóng rút về. Cận Hoan Nhan ngửa đầu sửng sốt vài giây, lập tức nhìn thẳng Âu Dương Thông,
"Làm sao cô biết? Tôi cũng chưa phát hiện."
"Tôi cũng không muốn chui đầu vô lưới, đương nhiên biết để tránh đi. Chị hai của cô một khi bị rắn cắn, bây giờ quả thật vô cùng cẩn thận. Tuy rằng người bị cắn là cô. Nhưng mà nhìn qua người bị thương có vẻ là cô ấy."
Nghĩ đến vụ bắt cóc trước đây, hai người rất ăn ý đối diện, cũng không nói chuyện nữa, cùng ngồi một bàn, lẳng lặng để chất lỏng ngọt ngào ấm áp dung hòa, tiến vào dạ dày. Sau đó, Cận Hoan Nhan đứng dậy, Âu Dương Thông gật gật đầu, nhìn cô rời đi.
Người kỳ quái, cảm giác kỳ quái, nói không nên lời kỳ lạ chỗ nào, tóm lại bản thân cũng không sao hiểu được. Cận Hoan Nhan ngồi trên ghế sofa trong nhà cô ở Cảnh Duyệt Vinh Viên đối diện nhà của Cận Ngữ Ca, nghiêng đầu xuất thần suy nghĩ.
"Ầm!"
Tiếng cửa vang từ phía đối diện. Cận Hoan Nhan ngẩng đầu nhìn, đồng hồ treo tường đã đi qua số 10.
Trễ như vậy mới trở về sao? Cũng quá cực khổ a. Dù sao cũng ngủ không được, không bằng đi tìm chị hai tâm sự. Hoặc là có thể ở bên kia ngủ, đã lâu chưa cùng chị hai ngủ trên cùng một cái giường.
Nghĩ như vậy, Cận Hoan Nhan cầm chìa khóa, ngay cả áo ngủ cũng không thèm thay ra bước nhanh đến đối diện, ấn vang chuông cửa.
Mở cửa chính là Cận Ngữ Ca, lạ ở chỗ cô vẫn đứng cạnh cửa, không có ý muốn cho Cận Hoan Nhan đi vào. Hoan Nhan nháy mắt mấy cái, không rõ nguyên nhân. Cận Ngữ Ca tuy rằng tính cách lạnh lùng, cũng chỉ là bề ngoài thoạt nhìn đạm mạc một ít, đối với người nhà nhất là đối với cô em gái duy nhất, từ trước đến nay đều cưng chiều muốn gì được nấy. Hai chị em bởi vì thời gian gặp mặt rất ít, tình cảm ngược lại rất sâu sắc. Trước kia hễ Hoan Nhan tìm cô, Cận Ngữ Ca mệt mỏi thế nào cũng sẽ cùng em tán gẫu một chút.
Không đợi hai người kịp nói gì, Cận Hoan Nhan thấy rõ ràng, một người nửa thân trên để trần, chỉ mặc nội y nhạt màu, đi ngang qua phòng khách phía sau Cận Ngữ Ca, vào phòng tắm.
Đầu tiên là mở to hai mắt, theo sau lại há to miệng, Cận Hoan Nhan cảm thấy có nên thét chói tai một chút để diễn tả nội tâm kinh dị lúc này của mình không.
Cận Ngữ Ca là người trưởng thành, trong nhà xuất hiện người nào cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng mà, xuất hiện một cô gái nửa thân trần, vậy ẩn ý trong đó cũng rất dễ làm cho người ta nghĩ bậy. Huống chi bình thường cô tuyệt đối không giống có giấu người tình ở nhà a!
"Chị hai! Đó là... Chị chị..."
Nhanh mồm nhanh miệng như Cận Hoan Nhan cũng bắt đầu nói lắp, có thể thấy được mức độ chấn động trong lòng cô với trường hợp này.
"Chuyện gì?" Cận Ngữ Ca sờ sờ thái dương, vẻ mặt mệt mỏi và biếng nhác, 1 chút kinh hoảng vì bí mật bị lộ ra cũng không có.
Cận Hoan Nhan nháy mắt mấy cái, hy vọng mọi thứ vừa thấy đều là ảo giác.
"Không có việc gì quan trọng để nói thì mai hãy nói."
Nói xong không đợi Cận Hoan Nhan phản ứng, cửa nhà Cận Ngữ Ca liền đóng lại. Hoan Nhan đứng ở ngoài cửa, ước chừng nửa tiếng sau mới hoàn hồn. Giống như mộng du về nhà của mình ở bên kia, mở cửa, vào phòng, ngã xuống giường. Âu Dương Thông mang đến rung động sớm đã xa xa biến mất vì chấn động hiện ra trước mắt ở nhà đối diện, cô thoáng nhớ lại lại càng thêm hoảng hốt.
Tại sao lại cảm thấy người kia nhìn rất quen mắt a.
Tiệc thọ của Cận lão thái thái là tiệc lớn của Cận gia chỉ sau mỗi tiệc Tết, tiệc rượu tổ chức ở Vạn Giang chắc chắn không thiếu được, nhân vật nổi tiếng trong xã hội đều căn cứ vào mục đích khác nhau mà đến, đều muốn ở phía dưới cây đại thụ Cận thị, chiếm một chút bóng mát.
Cận Ngữ Ca là chủ nhân, cô ứng phó với đủ hạng người. Tính cách có lạnh lùng như thế nào cũng phải dãn mặt tươi cười, máy ảnh truyền thông giống như pháo bông, tin tức bọn họ không thiếu, một chút ít sơ hở cũng sẽ trở thành đề tài nóng bỏng nơi đầu đường cuối ngõ vào ngày mai.
Cận thị thật sự là không cho phép có sơ hở gì.
Cận Hoan Nhan vẫn như cũ là vui vẻ nhàn nhã, sau khi chúc thọ ông nội, nhìn thấy người quen liền tán gẫu vài câu rồi nhanh chóng tìm một góc hưởng thụ mỹ thực. Rất nhiều người cô không hề biết, mấy tên đăng đồ tử muốn đến gần đều bị đuổi đi, hiển nhiên bọn họ cũng không có lực hấp dẫn bằng miếng bánh ngọt có trước mắt.
Một bồi bàn trên tay bưng khay thức uống đứng ở bên cạnh cô, trên khay là một ly cốc-tai ngũ sắc được pha rất đẹp.
Cận Hoan Nhan nhìn thấy rượu, đặt đĩa ăn ở trên bàn, đưa tay tiếp nhận:
"Cám ơn."
Âm cuối nói vừa xong, mất đi ly rượu che liền nhìn thấy khuôn mặt bồi bàn, thì ra là một khuôn mặt quen thuộc. Bánh ngọt chưa kịp nuốt xuống, từ từ hòa tan trong miệng.
Hoan Nhan nghiêng đầu cười cười, tràn đầy bất đắc dĩ.
"Cô thật đúng là —— âm hồn không tiêu tan a."
Âu Dương Thông nhận lấy chén đĩa, cung kính đứng bên cạnh:
"Cô nói như vậy, tôi rất đau lòng."
Cận Hoan Nhan quay đầu lại nhìn xem toàn bộ người trong bữa tiệc:
"Cô nha xem như —— cũng thuộc loại gan hùm?"
"Chưa từng nghe qua, sắc đảm bao thiên sao?"
Cận Hoan Nhan không lời nào để nói.
"Ở đây lâu không vui gì hết, không bằng, chúng ta cùng nhau chuồn?"
Giọng điệu Âu Dương Thông nghe như dụ dỗ cô gái ngây thơ không biết gì, Cận Hoan Nhan mím môi mỉn cười:
"Chuồn đi chỗ nào?"
"Đương nhiên là chỗ chơi vui rồi."
"Cô không sợ vệ sĩ của tôi sao?"
"Tôi biết có một cánh cửa sau đi ra ngoài, chúng ta có thể bỏ rơi bọn họ."
Âu Dương Thông nheo nheo mắt, nói xong nghe rất có lực hấp dẫn. Cận Hoan Nhan đang mặc chiếc váy dạ hội trên người mình ngày đó được Âu Dương Thông khen ngợi, buông ly rượu cùng chén đĩa trong tay:
"Được!"
Mặt sau khách sạn Vạn Giang có một cánh cửa sau chuyên dụng dành cho nhân viên. Cận Hoan Nhan khoác áo khoác của Âu Dương Thông, rất nhanh cẩn thận luồn lách theo cô mà không chút lo lắng sẽ bị bắt cóc một lần nữa.
Nhanh chóng đi ra mặt sau lầu chính của khách sạn. Một cái cửa lớn bằng inox trước mặt, Âu Dương Thông nhẹ giọng lén lút nói:
"Từ đây đi ra là mặt cỏ đằng sau Vạn Giang, chúng ta đi theo đường này, sau đó quẹo vào cửa sau bãi đỗ xe."
Cận Hoan Nhan chưa từng trải qua loại cảm giác làm kẻ trộm này, khẩn trương mà lại phấn khởi, gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được. Âu Dương Thông lúc này mới xoay chốt mở cửa, dùng sức đẩy ra cánh cửa lớn nặng nề.
Cánh cửa từ từ mở ra, lộ ra ánh trăng trong trẻo bên ngoài, cũng chiếu lên khẩu súng lục đen bóng để trước trán của Âu Dương Thông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook