Bàn Long Ngoại Truyện
-
Chương 67: Yêu
Tiểu Bạch vào những đêm trăng thường thích nằm phơi mình trên nóc nhà, vừa tu luyện vừa canh gác, hôm nay cũng không ngoại lệ. Đột nhiên nó cảm nhận thấy một khí tức quen thuộc mà mạnh mẽ phóng tới, đúng là Tiểu Nhạn.
"Nhạn?" Nó rõ ràng cảm nhận thấy sự run rẩy, hung phấn mãnh liệt của Tiểu Nhạn, cho đến khi Tiểu Nhạn trực tiếp tông cửa sổ bay vào trong phòng nó mới hiểu ra.
"Hừ, mê sắc quên bạn" Tiểu Bạch hậm hực, tiếp tục tu luyện, nhưng đôi tai lại vểnh lên nghe ngóng (Uy, Tiểu Bạch, ngươi hóng hớt vừa thôi chứ :v)
Trong phòng, Tiểu Nhạn cẩn thận đặt Địch Lỵ Á xuống giường.
"Địch Lỵ Á, muội thật thơm" Tiểu Nhạn cúi người tới chiếc cổ trắng ngần, ngửi lấy mùi thơm thuộc về Địch Lỵ Á.
"N-Nhạn" Đậy là lần thứ ba các nàng thân cận như vậy, nhưng chung quy vẫn không thể tránh được e lệ, xấu hổ.
Chính là một câu 'Nhạn' khiến cho tinh thần cùng thể xác của Tiểu Nhạn lâng lâng như kẻ say, tay cũng bắt đầu không tự giác ở trên người Địch Lỵ Á mà sờ tới sờ lui.
"N-Nhạn, k-khoan đã, ch-chí ít cũng phải tắt nến" Địch Lỵ Á hổn hển ngắt quãng, đè xuống cái tay đang chạy loạn của Tiểu Nhạn, khó khăn nói.
"Tại sao? Cứ để vậy đi, ta muốn nhìn ngắm muội" Tiểu Nhạn nhìn gương mặt đỏ lên vì xấu hổ của Địch Lỵ Á, bất giác nổi lên ý xấu muốn đùa dai.
"Không được..." Địch Lỵ Á buột miệng nói, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt nhăn nhó của người bên trên thì lại mềm lòng, nghiêng đầu, tránh đi ánh nhìn nóng rực của Tiểu Nhạn "Muội-muội xấu hổ..."
Tiểu Nhạn nghe vậy liền bật cười, tay vung nhẹ một cái tạo ra một cái chỉ phong, trực tiếp thổi tắt nến, cả căn phòng ngay lập tức liền chìm trong bóng tối hôn ám.
"Chúng ta tiếp tục được rồi?" Tiểu Nhạn vì nén nhịn dục vọng, giọng đã trở nên khàn khàn, trầm thấp.
"A? K-Khoan, t-tay của huynh..." Không đợi Địch Lỵ Á kịp phản ứng, tay của Tiểu Nhạn đã sờ lên ngực nàng, xúc cảm mềm mại cùng tốt đẹp khiến cho Tiểu Nhạn thầm cảm thán.
Cách một lớp y phục, thậm chí bị băng lại đã tốt đẹp như vậy, nếu như không có cản trở sẽ như nào đây?
Tiểu Nhạn nghe Địch Lỵ Á chống cự, nhưng trong mắt nàng lại không có ý cự tuyệt, một bộ dáng dục cự hoàn nghênh khiến máu trong người Tiểu Nhạn sôi trào. Không muốn nghe những lời cự tuyệt, Tiểu Nhạn cúi người xuống, dứt khoát hôn vào môi nàng. Khí tức nơi làn môi của Địch Lỵ Á mang theo hương vị thơm ngát và sáng khoái, nháy mắt Tiểu Nhạn liền chìm đắm trong hương vị ngoạt ngào.
Trước ngực bị tập kích, Địch Lỵ Á chỉ cảm thấy như có một luồng điện chạy qua, cả người run rẩy, há miệng muốn ngăn cản nhưng ngay lập tức, một vật trơn tượt khác lợi dụng cơ hội chui vào, khiến cho những lời cự tuyệt ban đầu truyền ra khỏi miệng lại biến thành những tiếng "ưm" nhỏ đứt quãng.
"Địch Lỵ Á, ta muốn nàng" Tiểu Nhạn luyến tiếc rời khỏi bờ môi ngọt ngào kia, thâm tình nói.
"..." Lúc này Địch Lỵ Á lại không nói lời nào, lời nói xấu hổ như vậy, Địch Lỵ Á sẽ không nói.
Giống như ngầm đồng ý, nàng đưa hai tay vòng qua eo Tiểu Nhạn, nâng đầu, điểm một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua trên môi Tiểu Nhạn.
Tiểu Nhạn thấy Địch Lỵ Á không nói gì, ban đầu còn có chút lo lắng bị cự tuyệt. Nếu Địch Lỵ Á không muốn, nàng quyết không cưỡng ép, nhưng lại nhận được nụ hôn đồng ý khiến Tiểu Nhạn vui sướng không nói lên lời, liền cùng Địch Lỵ Á triền miên dây dưa.
Tay của Tiểu Nhạn trượt xuống đai lưng của Địch Lỵ Á, mưu đồ bất chính muốn tháo ra. Địch Lỵ Á tuy bên ngoài đỏ mặt ngượng ngùng, nhưng cũng không hề thua kém, thay Tiểu Nhạn cởi bỏ lớp y phục bên ngoài.
Chỉ nghe "tất tất tác tác" tiếng y phục bị cởi bỏ.
Trên giường, Địch Lỵ Á chỉ còn lại một lớp vải băng quấn ngực cùng tiết khố.
Tiểu Nhạn nuốt nước bọt, nàng đưa tay muốn cởi xuống lớp vải kia, nhưng khi chạm tới lớp băng, tay liền run lên, Tiểu Nhạn thừa nhận, nàng là đang vô cùng hồi hộp. Nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, Tiểu Nhạn đem lớp băng vải kia tháo ra, một đôi thỏ ngọc được tháo bỏ trói buộc, cơ hồ nhảy ra ngoài.
Tiểu Nhạn nhìn bộ ngực mượt mà vểnh cao mà ngẩn người.
Địch Lỵ Á bị nàng trắng trợn nhìn chăm chú như vậy, vừa xấu hổ lại tức giận, sẵng giọng mắng:
"Huynh nhìn đủ chưa vậy?"
Tiểu Nhạn bị mắng cũng không hề thu lại ánh nhìn , cũng không đáp lời, chỉ vươn tay xoa nắn nhẹ nhàng.
"Huynh - Ân~" Địch Lỵ Á không ngờ Tiểu Nhạn sẽ làm như vậy, không phòng bị ngân ra âm thanh mị hoặc.
Tiểu Nhạn giống như một đứa trẻ tò mò vừa tìm được món đồ chơi thú vị, nhẹ nhàng xoa nắn. Hạt đậu đỏ hồng hồng dưới sự kích thích của nàng liền không chịu nổi vươn ra. Tiểu Nhạn nghịch mãi thành nghiện, cúi đầu vươn đầu lưỡi liếm lấy tiểu hạt đậu.
Địch Lỵ Á cảm thấy toàn thân nổi lên một loại cảm giác khó chịu khác thường, theo bản năng mà sợ hãi, muốn chống lại, nhưng lại phát hiện ra tứ chi vô lực, ngay cả thanh âm ngăn cản cũng không thể nói, nàng đành cắn môi dưới, cố gắng ngăn không cho bản thân phát ra những âm thanh đáng xấu hổ kia.
Tiểu Nhạn ngẩng đầu thấy vẻ mặt ẩn nhẫn của Địch Lỵ Á liền có chút đau lòng, lấy tay gạt những sọi tóc vương bên má nàng, lo lắng hỏi:
"Ta không làm muội đau chứ?"
Địch Lỵ Á cắn môi lắc đầu, quàng tay ôm lấy cổ Tiểu Nhạn, nức nở nói khẽ
"Nhạn, muội khó chịu quá".
Lúc này Tiểu Nhạn liền đơ ra. Khó chịu? Là muốn tiếp tục hay dừng lại? Bất quá nhìn đến gương mặt ửng đỏ vì động tình của người dưới thân, trong đầu liền lập tức có đáp án.
Hôn một chút lên khóe môi nàng, tay Tiểu Nhạn bắt đầu du tẩu, vuốt ve, từ ngực vuốt tới vùng bụng phẳng, rồi vuốt tới cặp đùi trắng thon thả.
Tay của Tiểu Nhạn đi tới đâu, Địch Lỵ Á cảm giác nơi đó liền như có dòng điện chạy qua, vừa thoải mái lại có điểm thống khổ không cách nào diễn tả được, thân thể khó nhịn đỏ lên, bắt đầu vặn vẹo.
Tiểu Nhạn trượt xuống bên dưới, khẽ lấy tay đẩy hai chân của nàng ra, lộ ra mảnh đất thần bí, u lãnh.
Địch Lỵ Á xấu hổ không ngớt, tuy rằng không có ánh nến, nhưng ánh nhìn của Tiểu Nhạn quá nóng, nóng đến nỗi muốn đem nàng thiêu rụi.
"N-Nhạn, đ-đừng nhìn..."
Nàng xấu hổ, lý nhí kêu lên, muốn đem hai chân khép lại, nhưng đã chậm, tay của Tiểu Nhạn đã đặt giữa chân tâm của nàng, nàng khép hai đù lại là kẹp lấy tay của đối phương, Địch Lỵ Á có thể cảm thấy mặt nàng giờ đỏ tới mức rỉ ra máu được rồi.
Mảnh đất âm u sớm đã trở lên ướt át đến tận cùng. Cánh hoa khép hờ nay được người chạm nhẹ âu yếm liền run lên mở ra một động khẩu, nước trong động cốc theo thế chảy ra ngày một nhiều, ướt cả một vùng.
Tiểu Nhạn tay phía bên dưới sờ tới sờ lui, còn mắt thì gắt gao quan sát biểu tình của Địch Lỵ Á. Nói gì thì nói, mặc dù nàng cũng là con gái, nhưng đây là lần đầu tiên làm những chuyện xấu hổ như vậy, đừng nói kiếp này, ngày cả kiếp trước cũng không. Chỉ thấy Địch Lỵ Á gương mặt hồng thấu, thấp giọng nỉ non tựa hồ vô cùng khắc chế.
Tay của Tiểu Nhạn dừng ở trước động khẩu, do dự không biết có nên vào hay không, cả người trở nên căng thẳng, do dự nhìn Địch Lỵ Á.
Địch Lỵ Á sao lại không đọc hiểu được sự lo lắng của Tiểu Nhạn, trong lòng cảm thấy ấm áp, hướng Tiểu Nhạn gật đầu một cái.
Tuy nhận được sự đồng ý của ái nhân, nhưng Tiểu Nhạn vẫn căng thẳng không thôi, tay cẩn thận từng bước đi vào trong động.
"Đau" Địch Lỵ Á nhíu mày kêu lên làm Tiểu Nhạn giật mình, tay lập tức dừng lại không dám nhúc nhích
"Ta xin lỗi, nếu đau chúng ta không làm nữa, không làm nữa" Tiểu Nhạn áy náy nhìn Địch Lỵ Á, nàng không muốn nhất là làm Địch Lỵ Á bị thương. Vừa nghe nàng ấy kêu đau, tâm Tiểu Nhạn như bị ai đó bóp chặt, đau đớn vô cùng.
Địch Lỵ Á lắc đầu, thở gấp "M-muội chỉ là bị giật mình thôi, không sao"
Nghe như vậy, nhưng Tiểu Nhạn vẫn là không an tâm, tay vừa muốn rút ra liền bị Địch Lỵ Á bắt lại.
Cái tên đại ngốc xấu xa này, sao vừa nãy thì mạnh bạo lắm mà giờ lâm trận lại nhát gan bỏ chạy chứ? Địch Lỵ Á oán giận.
Chính là oán giận vậy thôi, nhưng những lời kiểu như cầu hoan thì Địch Lỵ Á không nói được, trừng mắt nhìn Tiểu Nhạn, cứng rắn đem tay của Tiểu Nhạn đi vào.
Tiểu Nhạn không dám làm trái, sợ động mạnh sẽ làm đau Địch Lỵ Á, chỉ vỗ nhẹ tay của nàng.
"Nếu không chịu được thì muội cứ cắn vào tay ta"
Nói rồi, tay bắt đầu rục rịch di chuyển sâu vào bên trong. Thân thể Địch Lỵ Á dần quen với sự tồn tại của dị vật, bắt đầu chấp nhận, phải ứng lại với sự di chuyển của Tiểu Nhạn, tiếng ngâm khe khẽ khó ức chế được truyền ra.
Tiểu Nhạn thăm dò ngày một sâu, liền đụng tới một vật cản. Nàng biết rõ đó là gì. Có một cảm giác nói không lên lời.
Nàng cúi thấp đầu hôn lên môi Địch Lỵ Á
"Địch Lỵ Á, cả đời này ta sẽ bảo hộ muội, quyết không chia lìa."
Địch Lỵ Á nghe vậy, chưa kịp cảm động thì Tiểu Nhạn đã khẽ động, đâm xuyên tấm màng mỏng manh.
Địch Lỵ Á mím môi, ôm gì lấy Tiểu Nhạn, nước mắt từ khóe mi rơi ra, sự hạnh phúc to lớn lấn át cả cơn đau thể xác.
Tiểu Nhạn cũng biết lần đầu của con gái phần lớn là đau nên cũng không dám động đậy gì thêm, tay còn lại khẽ vuốt ve thân thể nàng hy vọng làm dịu bớt cơn đau
Sự đau đớn của việc phá thân dần lui xuống thì khát vọng hoan ái dưới sự vuốt ve dịu dàng lại dâng lên, Địch Lỵ Á hơi cựa mình chuyển động, tiếng rên rỉ nho nhỏ phát ra truyền vào tai Tiểu Nhạn.
Tiểu Nhạn thở phào, cuộc vui giờ mới chân chính bắt đầu.
Tay bắt đầu chuyển động ra vào theo tiết tấu, Địch Lỵ Á lần đầu cảm thụ sự hoan lạc, vừa có chút thích thú, lại có chút sợ hãi. Nàng như một con thuyền nhỏ chơi vơi, lắc lư giữa làn sóng hoan ái của Tiểu Nhạn, có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào.
"Nhạn...ah...ch-chậm một chút....M-muội...k-không được" Tay Tiểu Nhạn cử động càng nhanh, thân thể Địch Lỵ Á càng run rẩy kịch liệt, nàng nức nở cầu xin.
Bỗng một cơn sóng ập tới, toàn thân Địch Lỵ Á co rút, không thể khắc chế mà ngâm lên một tiếng ngân dài, ái dịch chảy ra như suối.
Tiểu Nhạn hôn lên mắt nàng, liếm đi những giọt lệ còn vương, thấp giọng "Xin lỗi muội". Địch Lỵ Á vừa mới trải qua một hồi kịch liệt, nghe như vậy còn chưa hiểu đầu đuôi ra sao, Tiểu Nhạn đã bò đến, chon đầu giữa hai chân nàng.
Kích tình mới qua đi, Địch Lỵ Á vẫn còn vô cùng mẫn cảm, thấy Tiểu Nhạn làm vậy thì vừa xấu hổ, lại cảm thấy kích thích vô cùng.
Lại một cuộc truy hoan khác.
Đêm còn dài.
Tiểu Bạch lúc này nằm xấp trên nóc nhà, hay chân ôm lấy tai dường như có chút đỏ? "Ta không nghe cái gì hết, ta không biết cái gì hết"
Kili: Tại sao cái đứa chừa từng trải qua như ta lại phải viết cái này cho các ngươi? *Tức sôi máu*
Địch Lỵ Á *Xấu hổ chui vào chăn*
Tiểu Nhạn: Bởi vì người ngốc *Khinh thường*
Kili:... * tổn thương trầm trọng, lủi thủi về một góc ôm mều*
~~~ Nói chứ, đây chương hao sức lực của ta nhất đi, ta cảm thấy nó không ổn lắm... tạm thời cứ để thế đã, mọi người đọc rồi nhận xét, có gì ta sẽ sửa lại. Ôi, mệt chết đi .... Mọi người đọc vui hen~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook