Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 9: Các người có quen sở vĩnh du không?



Năm giờ chiều, Đồng Tử Họa lại bị Sở Vĩnh Du đánh một trận xuất hiện trước cửa biệt thự của một tiểu khu ở Thành phố Ninh.

Người ở đây là người phụ nữ của Đồng Tử Họa, tuy đã có con rồi nhưng lại không kết hôn, tất cả đều vì ông cụ không chịu gật đầu, cho nên chỉ có thể kéo dài như thế, vừa kéo dài đã mất tận ba năm.

“Vợ, con trai, anh về rồi đây, nhưng anh chỉ có thể ở lại nửa tiếng thôi, buổi tối còn một bữa tiệc quan trọng nữa.”

Đồng Tử Họa la lên, nhưng không hề có ai đáp lời, vội vàng đi tới phòng khách, lập tức nhìn thấy vợ đang ngồi trên sofa.

Đi qua định hù một cái thì đột nhiên sửng sốt, vì trên tay vợ anh ta đang quấn băng gạc.

“Ơ… Vợ, xảy ra chuyện gì thế!”

Nếu Sở Vĩnh Du ở đây, chắc chắn có thể nhận ra người phụ nữ này là Lý Tuệ.

“Chuyện gì? Vợ anh bị người ta bắt nạt, bẻ gãy tay, nếu không phải vừa khéo ở bên cạnh có một phòng khám Đông y thì cái tay này của em đã phế luôn rồi!”

Lý Tuệ khóc lóc kể lể, nước mắt liên tục rơi xuống, trong nháy mắt, cơn giận của Đồng Tử Họa dâng đến tận đầu.


“Mẹ nó! Ai, vợ, em nói anh nghe xem là ai, anh muốn nghiền kẻ đó thành tro bụi!”

Lý Tuệ thở dài, vẻ mặt chua xót.

“Bỏ đi, buổi chiều em lại gặp người kia, không ngờ cậu ta là khách vip cao cấp của ngân hàng Hoa Thụy, chúng ta… không trêu vào được.

Cái gì? Cơn giận của Đông Tử Họa cứ thế mất hết, nếu thật sự là vậy, đúng là bọn họ không trêu vào được.

Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên xấu hổ đến mức khó tả thành lời, nhưng sự thật vẫn luôn tàn khốc như thế đó.

“Anh đi lên với con đi, con gái của người kia đẩy nó ngã ở tiệm quần áo, em tức quá đi lên cãi lại thì bị bẻ gãy tay, quá là…”

Đến đây, Lý Tuệ cũng không nói nữa, Đồng Tử Họa ôm một cái rồi vội chạy lên lầu, con trai mới là bảo bối quý giá nhất của anh ta.

Một tiếng sau, Đồng Tử Họa vội vàng chạy vào nhà hàng xa hoa nào đó ở Thành phố Ninh, căn phòng rất lớn, bên trong chỉ có một người trung niên.

“Ba, xin lỗi, con…”

“Đến đây.”

Trong đôi mắt Đồng Tử Họa chứa đựng sợ hãi, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn rất sợ bố nuôi Đồng Tinh Minh này.

Mới vừa đi qua, một cái tát đánh tới, thậm chí Đồng Tử Họa còn không dám che mặt.

“Bữa tiệc quan trọng như thế mà mày lại đến muộn, nếu không phải thấy vết sưng trên mặt mày mới vừa biến mất thì sẽ không tát nhẹ như vậy đâu, đi rửa mặt, chắc chủ tịch Từ sắp đi ra rồi.”

Tuy việc vay vốn trên cơ bản đã bàn xong, chỉ thiếu việc giám đốc ngân hàng ký tên cho vay thôi, bữa tiệc lần này chỉ là một hình thức, thứ nên đưa đều sẽ đưa, nhưng nhất định vẫn phải coi trọng.

Mấy phút sau, cửa phòng mở ra, hai người vội vàng đứng lên, trên khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh của Đồng Tinh Minh hiện lên nụ cười như hoa.

“Giám đốc Từ, mời ông ngồi, gần đây tôi mới nhận được mấy bình Mao Đài thời nhà Trần, tuyệt đối hợp với ý ông.”

Người đi vào chính là giám đốc Từ Trung của ngân hàng Hoa Thụy, không hề có sự khách sáo như trong tưởng tượng, thậm chí Từ Trung còn không thèm ngồi, lạnh lùng nói.

“Đồng Tinh Minh, tôi vốn định gọi điện thoại nói với ông, nhưng sợ ông không chú trọng, cho nên vẫn lựa chọn đến đây một chuyến.”

Đồng Tinh Minh khó hiểu, nhưng trong lòng lại có dự cảm chẳng lành, vội vàng hỏi.


“Giám đốc Từ, xảy ra chuyện gì thế? Ông ngồi xuống trước đi, chúng ta từ từ nói chuyện.”

“Không cần, việc Bất động sản Hoa Phong các ông xin vay 1500 tỷ, tôi không có cách nào ký tên được.”

Cái gì!

Đồng Tinh Minh cảm thấy đầu kêu ong ong, khoản vay 1500 tỷ này có liên quan đến việc khai phá xây dựng tiểu khu mới, nếu thật sự thất bại, cụ ông sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho ông ta.

Đồng Tử Họa ở bên cạnh lập tức càng không ổn hơn, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không thể tin rằng chuyện này thật sự có hậu quả xảy ra.

“Giám đốc Từ, xin… xin ông nói rõ ràng với, ông cũng biết ý nghĩa của khoản vay này với Bất động sản Hoa Phong chúng tôi mà, đúng không.”

Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Đồng Tinh Minh Từ Trung thầm cười lạnh, đắc tội với vị kia, e rằng sau này các người sẽ mang cảm xúc này nhiều đấy, người đó không giết các người ngay, e rằng thật sự là muốn chơi từ từ đây mà.

“Sở Vĩnh Du, các người có quen không?”

Sở Vĩnh Du? Đồng Tinh Minh và Đồng Tử Họa nhìn nhau, đều không hiểu gì cả, sao lại có liên quan đến Sở Vĩnh Du thế.

“Ông Đồng, nể tình chúng ta quen biết đã lâu, tôi mới nói tin tức nội bộ cho ông.”

“Lúc Sở Vĩnh Du nhập ngũ đã từng áp tải một số vật tư cực kỳ quan trọng cho ngân hàng Hoa Thụy chúng tôi, sau chuyện đó chủ tịch đã cho mỗi người áp tải một thẻ ngân hàng VIP vinh dự, hiểu không? Dù sao cũng là chủ tịch đưa ra, Sở Vĩnh Du đến tìm tôi, tôi không thể không nể tình được, nhưng cũng chỉ giới hạn ở lần này thôi.”

Nói đến đây, Từ Trung xoay người rời đi.

“Được rồi, không cần tiễn nữa, lời đã nói hết, nên làm thế nào phải xem bản thân các người thôi.”

Từ Trung rời đi một lúc lâu, Đồng Tử Họa mới tỉnh táo lại, hơi chốt dạ nói.

“Ba… làm sao… làm sao bây giờ, không ngờ Sở Vĩnh Du còn có thân phận như thế, chúng ta tiêu đời rồi.”

Đồng Tinh Minh liếc con trai mình một cái, vô cùng giận dữ.

“Đồ vô dụng! Chỉ là một danh hiệu hư ảo mà thôi, Sở Vĩnh Du đó còn có thể lên trời luôn hay sao? Đi, tìm ông nội mày, kêu ông ấy tạo áp lực với nhà chú ba.”

Mặt trời lên cao, ngày hôm sau đã đến, khoảng hơn tám giờ, Hữu Hữu vẫn chưa thức dậy, nhưng Đồng Ý Yên thì đã thức, định hôm nay cùng ba ra ngoài xem có thể kiếm thêm mấy đơn hàng cho xưởng gạch không.

Đột nhiên nghe thấy tiếng động bèn đi vào phòng sách, nhìn thấy Sở Vĩnh Du đang lật xem cái gì đó.


“Sáng sớm anh tìm cái gì đó?”

“Vợ, đây là sách giáo dục trẻ nhỏ, sao tất cả đều là mẹ nên làm thế này thế kia, vậy sách về ba đâu?”

Đồng Ý Yên khoanh hai tay, tức giận nói.

“Ba? Bốn năm nay Hữu Hữu có ba không? Vì sao tôi phải mua sách ba nên giáo dục con gái thế nào, làm phế phẩm để chuẩn bị bán đi à?”

Một câu nói khiến Sở Vĩnh Du dừng lại động tác, nhìn thấy Đồng Ý Yên đã rời đi cũng hơi bất đắc dĩ, gửi một tin nhắn cho Mã Trạch.

Bây giờ anh rất cần cách dạy dỗ con gái.

Xuống lầu, Tư Phu đã nấu bữa sáng xong, thấy Sở Vĩnh Du xuất hiện, chần chừ một lát rồi nói.

“Sở Vĩnh Du, đợi lát nữa con ra ngoài cùng ba con đi kiếm đơn hàng cho xưởng gạch, học hỏi kinh nghiệm nên làm ăn thế nào, bây giờ khác với trước kia, con phải tiến bộ hơn một chút, phải nuôi con gái nữa, hiểu không?”

Sở Vĩnh Du vẫn chưa đáp lời, Đồng Thế Tân ăn một miếng cháo cười khẩy.

“Chỉ dựa vào cậu ta sao? Tha cho tôi đi, lỡ như bàn chuyện làm ăn không xong còn cho người ta một bạt tai, tôi đi đâu mà khóc đây, cậu ta có thể làm ông bố bỉm sữa thật tốt, chăm sóc cho Hữu Hữu thì đã vui lắm rồi.”

Nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của một nhà ba người, Sở Vĩnh Du cầm một quả trứng gà, thuận miệng nói.

“Tin con, mọi thứ đều sẽ tốt lên thôi.”

Đúng lúc này, chuông cửa reo lên, Đồng Ý Yên nhìn thoáng qua điện thoại hiển thị, sau đó lập tức ngay người, sau một lúc lâu mới quay đầu khó tin nói.

“Ba mẹ, chú… chú hai và Đồng Tử Họa thật sự đến rồi.”




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương