Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 13: Xe này không phải xe kia



Ơ…

Bảy người đều điên rồi, hai chân như nhũn ra, quỳ rạp xuống đất.

Trước đừng nói đến trăm người ăn mặc chỉnh tề này có lai lịch gì, chỉ riêng về số lượng, đã có thể thoải mái chơi chết bọn họ rồi.

Quỳ rạp xuống đất, không hẹn mà cùng nhìn về phía Sở Vĩnh Du. Người đàn ông này, người đàn ông ngồi xe taxi đến nghĩa trang lúc nửa đêm, rốt cuộc có lai lịch gì, chính là một người khủng bố như vậy, tại sao đại ca lại để bọn họ đến đây…

Từng cái răng va vào nhau, thậm chí ngay cả một câu cầu xin tha thứ đầy đủ cũng nói không nên lời.

Mà người tài xế taxi kia, tàn thuốc rơi xuống quần, bỏng một cái lỗ mới hồi phục lại tinh thần, đã không cách nào hình dung tâm trạng trong lòng.

Những người đó không nhìn thấy, nhưng ông ta lại nhìn thấy rõ ràng, mấy chục chiếc Mercedes này, rõ ràng là đã dừng ở đó từ rất sớm, chẳng qua bởi vì trời tối không có ánh đèn nên không chú ý tới mà thôi.

Tình cảnh lúc này, quả thực làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Lúc này, Sở Vĩnh Du dập đầu ba cái rồi đứng lên, xoay người nhìn những người anh em mà bản thân tự tay đưa ra ngoài, không ngờ đều đến để viếng cha mẹ, nói không cảm động đều là giả.

“Cảm ơn.”


Hai chữ nhàn nhạt nói ra, trong lương tâm của trăm người trước mặt đều bi thương, cha mẹ của bọn họ đều khỏe mạnh, mà của ông chủ lại trời đất chia lìa.

“Đại nhân, sách ngài bảo tôi mua đây.”

Nhận lấy túi giấy Mã Trạch đưa, Sở Vĩnh Du lên xe taxi.

“Bác tài, có thể trở về rồi.”

“À... Được.”

Tài xế taxi không thể bình tĩnh, thậm chí trong lòng lo sợ bất an, anh trâu bò như vậy, mấy chục chiếc Mercedes Benz đều là cấp dưới của anh, anh còn ngồi taxi của tôi...

Về phần bảy người kia, dám quấy rầy Sở Vĩnh Du cúng viếng cha mẹ, tội đáng chết.

Thời gian trôi qua, sắp đến 0 giờ, trong quán bar, Đồng Tử Họa đứng ngồi không yên.

“Trùng Tử, gọi điện thoại hỏi tình hình thế nào đi, theo lý mà nói, hẳn là có tin tức rồi.”

Trùng Tử tay ôm một người phụ nữ nghe xong, cũng mới nhớ tới chuyện này cười cười bấm một dãy số, nhưng lại nhận được thông báo đã tắt máy.

Lại gọi cho mấy người khác, đều là tiếng thông báo giống nhau, Trùng Tử đứng thẳng người dậy, biết là đã xảy ra chuyện.

“Cậu Đồng, cậu về trước đi, tôi đi một chuyến, cho dù xảy ra sự cố, cậu yên tâm, đã thu tiền của cậu, chậm nhất là ngày mai, tôi nhất định sẽ thu phục được người.”

Đồng Tử Họa không nghĩ nhiều, anh ta đã nói với Trùng Tử, Sở Vĩnh Du nhập ngũ bốn năm, có chút cậy mạnh, cho nên Trùng Tử mới phái bảy đàn em đi, hơn nữa toàn bộ đều cầm vũ khí đi qua, về cơ bản là chuyện không có sơ hở.

“Được, vậy tôi trở về trước, ngày mai chờ tin tức tốt của anh.”

Một ngày mới đến, Sở Vĩnh Du tâm tâm niệm niệm, dường như đang tính toán theo giây. Còn hai ngày nữa, dù sao cũng là sinh nhật đầu tiên của Hữu Hữu sau khi bản thân trở về, anh làm sao có thể không coi trọng.

Những gì cần sắp xếp, đã sắp xếp thỏa đáng, tuyệt đối phải cho con gái một niềm vui bất ngờ lớn. Thức dậy rất sớm, Sở Vĩnh Du đã làm xong bữa sáng, cầm một quyển sách tên là “Có ba ba ở bên thật tốt" nghiêm túc đọc. Đồng Ý Yên vừa xuống lầu cũng sửng sốt, lập tức quay người che miệng cười, Sở Vĩnh Du như vậy, đúng là rất thú vị.

“Bà xã, chờ con gái ngủ dậy, đưa con bé đến khu vui chơi Tam Thông chơi đi.”

Đồng Ý Yên vừa ngồi xuống muốn ăn sáng bất đắc dĩ một trận, tức giận nói.

“Anh vẫn nên đọc sách nhiều hơn đi, thiệt tình... Ba công viên trò chơi, Hữu Hữu tuổi như vậy, trò có thể chơi chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, muốn chơi, cũng là loại công viên trò chơi thích hợp với tuổi của con bé, hiểu không?”

Sở Vĩnh Du sửng sốt, vội vàng cười nói.

“Đúng đúng, bà xã dạy dỗ rất đúng, em nói đi đâu thì đi đó.”


Tư Phu ở một bên thở dài.

“Ôi, chắc hôm qua anh đã nói rồi, ba anh lái xe đến nhà máy gạch, hai người lại phải bắt xe đi, không tiện.”

Nghe vậy, Sở Vĩnh Du mới như nghĩ ra điều gì đó, đứng dậy nói.

“Mẹ, mẹ nói như vậy con mới nhớ ra phải mua xe, Hữu Hữu dậy rồi mẹ đi cùng con bé trước đi, con và Yên Yên đi mua xe, nhanh thì trước buổi trưa có thể trở về.”

Hai mẹ con liếc mắt nhìn nhau, đều có chút vui mừng. Sở Vĩnh Du có thể suy nghĩ cho Hữu Hữu mọi lúc mọi nơi, đây cũng là điều mà họ hy vọng nhìn thấy, may mà Đồng Ý Yên cũng nói.

“Được, chúng ta đi ra ngoài một chuyến đi, tiện thể tôi sẽ chọn cho anh một ít sách, trở về anh có thể xem.”

Ra khỏi tiểu khu, lên một chiếc taxi, Sở Vĩnh Du nói thẳng.

“Bác tài, đến tiệm 4S Hồng Viễn.”

Từ lúc ra khỏi cửa, Đồng Ý Yên vẫn luôn suy nghĩ mọi chuyện, hoàn toàn giống như không nghe thấy câu này, đang suy nghĩ đến xuất thần.

Cho đến khi xe dừng lại, Đồng Ý Yên bước xuống, nhìn cửa hàng 4S, trợn tròn mắt.

“Sở Vĩnh Du, chúng ta chạy đến salon 4S làm gì?”

Sở Vĩnh Du càng nghi ngờ, anh ở nhà nói không rõ ràng sao?

“Mua xe, không phải anh đã nói rồi sao?”

Trong nháy mắt, Đồng Ý Yên trừng lớn hai mắt.

“Mua... Mua xe sao? Cái anh gọi là mua xe, là xe thật? Không phải mua cho Hữu Hữu loại xe đồ chơi có thể ngồi vào bên trong sao?”

Nghe vậy, hai mắt Sở Vĩnh Du sáng lên.

“Bà xã, em nhắc nhở anh, nhập ngũ bốn năm, có chút tách biệt với xã hội, đúng vậy, Hữu Hữu không phải thích xe tăng sao? Sau khi mua xe xong đi ngang qua trung tâm thương mại, mua cho Hữu Hữu một ít đồ chơi, sau đó lại mua một chiếc xe tăng có thể lái.”

Nhìn Sở Vĩnh Du nói xong thì đi về phía cửa hàng 4S, Đồng Ý Yên phản ứng lại vội vàng đuổi theo.

Tuy nhiên, một nhân viên bán hàng ở cửa đã mở miệng.

“Thưa ngài, xin hỏi ngài muốn xem xe gì?”


Vấn đề này...... Sở Vĩnh Du quay đầu hỏi.

“Bà xã, em thích xe con hay SUV?”

Đồng Ý Yên xấu hổ, cúi đầu nhỏ giọng nói.

“Anh điên rồi sao! Chúng ta nào có tiền mua xe, thừa dịp còn chưa đi vào hẳn, nhanh đi thôi.”

Mặc dù nhỏ giọng, nhưng người bán hàng vẫn nghe được, nụ cười cũng dối trá hơn rất nhiều, lấy kinh nghiệm nhiều năm làm đi làm của anh ta mà xem, một đơn hàng này, tám phần là thất bại, hơn nữa còn đi cùng với việc lãng phí thời gian của bản thân, thật sự là xui xẻo.

“Anh có tiền, em không tin anh sao? Trả lời câu hỏi là được, còn phải mua quà cho Hữu Hữu nữa, chúng ta cần phải nhanh lên một tí.”

Nhìn ánh mắt khác thường của người bán hàng, Đồng Ý Yên hơi tức giận, đồng thời cũng vô cùng căm hận Sở Vĩnh Du. Đều do suy nghĩ sai lầm của cô, nếu không sao lại đến mức không thể quá đà như vậy.

“Bỏ đi, sau này anh cũng phải tiếp quản xưởng gạch, mua một chiếc SUV đi.”

Nói xong, Sở Vĩnh Du đi về phía một chiếc xe nào đó trong phòng triển lãm. Đồng Ý Yên còn có thể làm gì, chỉ có thể đi theo phía sau, trong lòng hối hận muốn chết đi.

Mà nhân viên bán hàng kia lại càng bất đắc dĩ, còn phải ở một bên cười bồi, dù sao cũng đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng trong lòng đã khinh bỉ đến không cách nào hình dung.

Nghe lời bà xã của anh thì nhanh chóng trở về đi, thật sự là mất mặt xấu hổ, giả vờ cũng không phải đến mức này chứ, chúng ta đây chính là chuyên bán Mercedes - Benz 4S.

Cho nên khi Sở Vĩnh Du đứng bên cạnh một chiếc xe triển lãm, không đợi anh mở miệng, người bán hàng đã vội vàng lên tiếng, muốn Sở Vĩnh Du nhanh chóng biết khó mà lui, không nên làm lỡ thời gian của anh ta.

“Thưa ngài, chiếc Mercedes Benz GMC này có giá 1 tỷ 736 triệu 400 nghìn là...”

“Quẹt thẻ!”

Ngay sau đó, người bán hàng hoàn toàn không phản ứng kịp.

Bởi vì Sở Vĩnh Du đã lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa tới, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như đang mua một chiếc xe đồ chơi vậy.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương