Bản Lĩnh Của Nữ Phụ
-
Chương 49-1: Ngoại truyện: Hy – Doanh : Quyết định của anh – Lựa chọn của em
Trác Đình mặc chiếc váy bút chì màu đen phối cùng chiếc áo sơmi màu kẹo cam sữa vô cùng thời thượng, khéo léo phô bày những đường cong mềm mại của cơ thể, trên khuôn mặt cặp mắt hạnh đen láy phản chiếu ánh sáng, nụ cười trên môi rạng rỡ đẩy cửa bước vào phòng làm việc.
Vừa đóng cửa phòng, cô lập tức xoay người tiến đến chiếc bàn làm việc của Lâm Doanh, lúc này Diệp Hân đang đứng vuốt cằm, mi tâm nhíu chặt tỏ vẻ khó chịu. Trác Đình chắp hai tay sau lưng nghiêng người đưa mắt nhìn Lâm Doanh đang cặm cụi hý hoáy phác thảo những mẫu trang sức mới, Trác Đình khẽ đưa cánh tay huých vào cánh tay của Diệp Hân khó hiểu cất tiếng hỏi:
“ … Doanh Doanh tính ngồi thiết kế mẫu trang sức cho công ty để dành sử dụng hết một năm luôn á??? … “
“ … Cậu ấy đang cố gắng làm việc kiếm tiền trả nợ! … Đình Đình, cậu nói xem tiền lương một năm trời của cậu ấy có đền nổi chiếc siêu xe cho chủ nợ hay không? “ – Diệp Hân khoanh tay trước ngực đưa mắt liếc nhìn con bạn thân đầu bù tóc rối cao giọng đáp lời.
“ … Mình chỉ làm trầy có một vết à! … Cái tên nhỏ mọn đó bắt mình mỗi tháng đều phải gặp hắn ta gởi tiền đền bù thiệt hại mà không biết đến khi nào mới hết nợ! … Đình Đình, mình bán mạng thiết kế xong mười hai bộ sưu tập cho Trác Thị dùng trong một năm cậu năn nỉ ba cậu cho mình nhận lương luôn một lần được không? “ – Lâm Doanh đưa mắt nhìn Trác Đình ảo não lên tiếng.
“ … Cậu gấp trả nợ như vậy để làm gì? … Trường Hy đâu có bắt cậu ngay lập tức phải trả hết số nợ cho anh ấy đâu? “ – Trác Đình nhăn trán nhíu mày rồi nghiêng đầu nhìn Lâm Doanh truy hỏi.
“ … Mình phải nhanh chóng trả nợ cho tên nhỏ mọn đó để còn tranh thủ thời gian đi tìm người mình yêu nữa! “ – hai mắt Lâm Doanh lấp lánh ánh sáng không do dự lên tiếng trả lời.
“ … Cậu tìm gần mười năm chưa chán sao? “ – Diệp Hân lạnh lùng hỏi.
Lâm Doanh phồng má lắc đầu thay cho câu trả lời.
Trác Đình ngứa miệng muốn lên tiếng tiết lộ Sở Trường Hy chính là tên tác giả lừng danh HTS, là người mà đại tiểu thư Lâm Doanh sống chết muốn kéo vali lên đường thực hiện kế hoạch vạn dặm tìm chồng … Nhưng sau khi suy đi nghĩ lại cô vẫn không dám mạnh miệng nói lên sự thật này cho Lâm Doanh biết bởi vì Tống Duật Phong trong một lần trò chuyện với cô về những người bạn thân thiết của anh, anh đã từng nói:
“ … Em đừng bị vẻ bề ngoài lạnh lùng không để một thứ gì vào mắt của Sở Trường Hy đánh lừa, trong đám anh em thân thiết của anh, cậu ấy mới chính là người sâu sắc nhất … nếu như mỗi người đều có một câu chuyện để kể thì có lẽ câu chuyện của cậu ấy là câu chuyện buồn nhất cho đến thời điểm này! “
Dựa theo những lời Tống Duật Phong chia sẻ, Trác Đình có thể hiểu được Sở Trường Hy mặc dù có tình cảm với Lâm Doanh nhưng lại không chủ động nói cho cô biết về bí mật kia của anh chắc hẳn phải có lý do nào đó. Trác Đình cắn môi suy nghĩ rồi đưa mắt nhìn Lâm Doanh đang ngồi nghịch ngợm xoay tròn cây bút chì trên tay chân thành nhắc nhở:
“ … Doanh Doanh, cậu đừng quên chủ nợ của cậu hiện đang là cổ đông lớn của Trác Thị. Cả ngày hôm nay cậu cắm mặt thiết kế nhưng những mẫu trang sức nếu không được hội đồng cổ đông thông qua thì cũng vô dụng! “
“ … Mình thấy cậu ấy quá ngốc! … Cậu thấy có ai đi gặp chủ nợ để trả nợ mà toàn được chủ nợ hẹn gặp ở những nơi lãng mạn không? … Có chủ nợ nào trước khi lên đường lao vào nơi nguy hiểm lại khuyến mãi cho con nợ của mình một cái Goodbye kiss nóng phỏng lưỡi, rồi khi vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về lại lập tức chạy đến chỗ con nợ của mình đang bị phục kích để hỗ trợ giống anh ấy đã làm không hả? … Mình thấy không phải là cậu mắc nợ anh ấy mà là anh ấy mắc nợ cậu nha! “ – Diệp Hân không nhịn được nói một tràng dài.
“ … Ân! … “ – Lâm Doanh như muốn nói gì đó nhưng vẫn cắn môi không lên tiếng vẻ mặt bối rối giống như một đứa học trò nhỏ gặp một bài toán khó, cứ loay hoay mãi mà vẫn không tìm được đáp án.
“ … Mình muốn nghe ý kiến của cậu về những mẫu váy cưới! … Cậu đi lựa áo cưới với mình và Đường Tâm nha! “ – Trác Đình vừa nói vừa kéo nữ hoàng Diệp Hân đi ra ngoài giup Lâm Doanh giải vây.
Lâm Doanh ngồi ngả người vào lưng ghế, cô khẽ thở dài rồi nhắm mắt chìm vào trong suy tư.
Thành phố S lúc này lại rực rỡ ánh đèn. Tô Cẩn Hiên, Tống Duật Phong và Trình Hạo Thiên đang ngồi quay quần bên một chiếc bàn bằng gỗ đàn hương, trên bàn là những ly cooktail vừa được một nam phục vụ mang ra.
Sở Trường Hy dường như đã ngồi ở vị trí này rất từ rất lâu, hai bàn tay của anh vẫn lướt như bay trên bàn phím laptop. Nếu Tô Cẩn Hiên được Trác Đình ví như vị thần Ánh Sáng của thần thoại Hy Lạp, Tống Duật Phong là soái ca Tuxedo bước ra từ truyện tranh thì Sở Trường Hy chính là hình mẫu vô cùng lý tưởng cho một vị thượng thần tuấn lãng ưu mỹ, khí chất lạnh nhạt, thâm tàng bất lộ … để những tác giả yêu thích thể loại huyền huyễn múa bút miêu tả.
Vị thượng thần lúc này mặc chiếc áo sơmi trắng mở tung hai khuy áo để lộ chiếc cổ cao, xương quai xanh cùng trái khế tượng trưng cho sự nam tính lúc ẩn lúc hiện theo từng cử động của cơ thể. Sau khi làm xong công việc anh mới đóng laptop lại, ngồi trầm mặc một lúc lâu. Cuối cùng anh thở mạnh một hơi sau đó cất tiếng nói:
“ … Mình vừa viết xong tập truyện cuối cùng của bộ Mẫu Đơn Máu và đã gởi bản thảo cho nhà xuất bản. Một tuần sau sẽ chính thức phát hành! “
“ … Cuối cùng cậu cũng chịu kết thúc nó rồi sao? “ – Trình Hạo Thiên đưa mắt nhìn Sở Trường Hy dịu giọng hỏi.
“ … Lẽ ra nó đã phải kết thúc từ lúc mình bắt cô ấy trở thành con nợ của mình mới đúng! “ – Sở Trường Hy khẽ cong môi nở nụ cười chậm rãi đáp lời.
“ … Vì tương lai của mình và cô ấy, mình quyết định hạ nước cờ này! … Nếu cô ấy vẫn một mực cố chấp dành trọn tình yêu cho HTS … mình sẽ im lặng rút lui … xem như mình và cô ấy hữu duyên vô phận! “
“ … Cậu đành lòng sao? … “ – Tô Cẩn Hiên đẩy gọng kính nghiêm túc hỏi.
“ … Không đành lòng! … Nhưng cũng không thể cưỡng cầu! … “ – Sở Trường Hy thấp giọng đáp lời.
Vừa đóng cửa phòng, cô lập tức xoay người tiến đến chiếc bàn làm việc của Lâm Doanh, lúc này Diệp Hân đang đứng vuốt cằm, mi tâm nhíu chặt tỏ vẻ khó chịu. Trác Đình chắp hai tay sau lưng nghiêng người đưa mắt nhìn Lâm Doanh đang cặm cụi hý hoáy phác thảo những mẫu trang sức mới, Trác Đình khẽ đưa cánh tay huých vào cánh tay của Diệp Hân khó hiểu cất tiếng hỏi:
“ … Doanh Doanh tính ngồi thiết kế mẫu trang sức cho công ty để dành sử dụng hết một năm luôn á??? … “
“ … Cậu ấy đang cố gắng làm việc kiếm tiền trả nợ! … Đình Đình, cậu nói xem tiền lương một năm trời của cậu ấy có đền nổi chiếc siêu xe cho chủ nợ hay không? “ – Diệp Hân khoanh tay trước ngực đưa mắt liếc nhìn con bạn thân đầu bù tóc rối cao giọng đáp lời.
“ … Mình chỉ làm trầy có một vết à! … Cái tên nhỏ mọn đó bắt mình mỗi tháng đều phải gặp hắn ta gởi tiền đền bù thiệt hại mà không biết đến khi nào mới hết nợ! … Đình Đình, mình bán mạng thiết kế xong mười hai bộ sưu tập cho Trác Thị dùng trong một năm cậu năn nỉ ba cậu cho mình nhận lương luôn một lần được không? “ – Lâm Doanh đưa mắt nhìn Trác Đình ảo não lên tiếng.
“ … Cậu gấp trả nợ như vậy để làm gì? … Trường Hy đâu có bắt cậu ngay lập tức phải trả hết số nợ cho anh ấy đâu? “ – Trác Đình nhăn trán nhíu mày rồi nghiêng đầu nhìn Lâm Doanh truy hỏi.
“ … Mình phải nhanh chóng trả nợ cho tên nhỏ mọn đó để còn tranh thủ thời gian đi tìm người mình yêu nữa! “ – hai mắt Lâm Doanh lấp lánh ánh sáng không do dự lên tiếng trả lời.
“ … Cậu tìm gần mười năm chưa chán sao? “ – Diệp Hân lạnh lùng hỏi.
Lâm Doanh phồng má lắc đầu thay cho câu trả lời.
Trác Đình ngứa miệng muốn lên tiếng tiết lộ Sở Trường Hy chính là tên tác giả lừng danh HTS, là người mà đại tiểu thư Lâm Doanh sống chết muốn kéo vali lên đường thực hiện kế hoạch vạn dặm tìm chồng … Nhưng sau khi suy đi nghĩ lại cô vẫn không dám mạnh miệng nói lên sự thật này cho Lâm Doanh biết bởi vì Tống Duật Phong trong một lần trò chuyện với cô về những người bạn thân thiết của anh, anh đã từng nói:
“ … Em đừng bị vẻ bề ngoài lạnh lùng không để một thứ gì vào mắt của Sở Trường Hy đánh lừa, trong đám anh em thân thiết của anh, cậu ấy mới chính là người sâu sắc nhất … nếu như mỗi người đều có một câu chuyện để kể thì có lẽ câu chuyện của cậu ấy là câu chuyện buồn nhất cho đến thời điểm này! “
Dựa theo những lời Tống Duật Phong chia sẻ, Trác Đình có thể hiểu được Sở Trường Hy mặc dù có tình cảm với Lâm Doanh nhưng lại không chủ động nói cho cô biết về bí mật kia của anh chắc hẳn phải có lý do nào đó. Trác Đình cắn môi suy nghĩ rồi đưa mắt nhìn Lâm Doanh đang ngồi nghịch ngợm xoay tròn cây bút chì trên tay chân thành nhắc nhở:
“ … Doanh Doanh, cậu đừng quên chủ nợ của cậu hiện đang là cổ đông lớn của Trác Thị. Cả ngày hôm nay cậu cắm mặt thiết kế nhưng những mẫu trang sức nếu không được hội đồng cổ đông thông qua thì cũng vô dụng! “
“ … Mình thấy cậu ấy quá ngốc! … Cậu thấy có ai đi gặp chủ nợ để trả nợ mà toàn được chủ nợ hẹn gặp ở những nơi lãng mạn không? … Có chủ nợ nào trước khi lên đường lao vào nơi nguy hiểm lại khuyến mãi cho con nợ của mình một cái Goodbye kiss nóng phỏng lưỡi, rồi khi vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về lại lập tức chạy đến chỗ con nợ của mình đang bị phục kích để hỗ trợ giống anh ấy đã làm không hả? … Mình thấy không phải là cậu mắc nợ anh ấy mà là anh ấy mắc nợ cậu nha! “ – Diệp Hân không nhịn được nói một tràng dài.
“ … Ân! … “ – Lâm Doanh như muốn nói gì đó nhưng vẫn cắn môi không lên tiếng vẻ mặt bối rối giống như một đứa học trò nhỏ gặp một bài toán khó, cứ loay hoay mãi mà vẫn không tìm được đáp án.
“ … Mình muốn nghe ý kiến của cậu về những mẫu váy cưới! … Cậu đi lựa áo cưới với mình và Đường Tâm nha! “ – Trác Đình vừa nói vừa kéo nữ hoàng Diệp Hân đi ra ngoài giup Lâm Doanh giải vây.
Lâm Doanh ngồi ngả người vào lưng ghế, cô khẽ thở dài rồi nhắm mắt chìm vào trong suy tư.
Thành phố S lúc này lại rực rỡ ánh đèn. Tô Cẩn Hiên, Tống Duật Phong và Trình Hạo Thiên đang ngồi quay quần bên một chiếc bàn bằng gỗ đàn hương, trên bàn là những ly cooktail vừa được một nam phục vụ mang ra.
Sở Trường Hy dường như đã ngồi ở vị trí này rất từ rất lâu, hai bàn tay của anh vẫn lướt như bay trên bàn phím laptop. Nếu Tô Cẩn Hiên được Trác Đình ví như vị thần Ánh Sáng của thần thoại Hy Lạp, Tống Duật Phong là soái ca Tuxedo bước ra từ truyện tranh thì Sở Trường Hy chính là hình mẫu vô cùng lý tưởng cho một vị thượng thần tuấn lãng ưu mỹ, khí chất lạnh nhạt, thâm tàng bất lộ … để những tác giả yêu thích thể loại huyền huyễn múa bút miêu tả.
Vị thượng thần lúc này mặc chiếc áo sơmi trắng mở tung hai khuy áo để lộ chiếc cổ cao, xương quai xanh cùng trái khế tượng trưng cho sự nam tính lúc ẩn lúc hiện theo từng cử động của cơ thể. Sau khi làm xong công việc anh mới đóng laptop lại, ngồi trầm mặc một lúc lâu. Cuối cùng anh thở mạnh một hơi sau đó cất tiếng nói:
“ … Mình vừa viết xong tập truyện cuối cùng của bộ Mẫu Đơn Máu và đã gởi bản thảo cho nhà xuất bản. Một tuần sau sẽ chính thức phát hành! “
“ … Cuối cùng cậu cũng chịu kết thúc nó rồi sao? “ – Trình Hạo Thiên đưa mắt nhìn Sở Trường Hy dịu giọng hỏi.
“ … Lẽ ra nó đã phải kết thúc từ lúc mình bắt cô ấy trở thành con nợ của mình mới đúng! “ – Sở Trường Hy khẽ cong môi nở nụ cười chậm rãi đáp lời.
“ … Vì tương lai của mình và cô ấy, mình quyết định hạ nước cờ này! … Nếu cô ấy vẫn một mực cố chấp dành trọn tình yêu cho HTS … mình sẽ im lặng rút lui … xem như mình và cô ấy hữu duyên vô phận! “
“ … Cậu đành lòng sao? … “ – Tô Cẩn Hiên đẩy gọng kính nghiêm túc hỏi.
“ … Không đành lòng! … Nhưng cũng không thể cưỡng cầu! … “ – Sở Trường Hy thấp giọng đáp lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook