Bản Lĩnh Của Nữ Phụ
-
Chương 16: Chiến tranh giữa các vì sao
Trác Đình và Đường Tâm vừa ngồi vào chỗ của mình thì ba Tần đã quay sang chụm đầu nói nhỏ với hai cô: " Đêm nay hai đứa con là hai ngôi sao sáng nhất! Hai con hát rất hay! ". Ông nói xong còn giơ ngón tay cái rồi nháy mắt tán thưởng.
Mẹ Tuệ cũng nghiêng đầu nói thêm vào:
" Hai đứa chơi guitar giỏi như vậy chắc học chơi thêm piano cũng không thành về gì đúng không? Bắt đầu từ ngày mai mẹ sẽ dạy hai con cách đàn piano! " - bà cười thật tươi vui vẻ nói.
Trác Đình và Đường Tâm nhìn mẹ Tuệ vui vẻ hứng khởi lên kế hoạch đào tạo hai cô như vậy liền nhoẻn miệng cười thật tươi rồi gật đầu đáp.
" Dạ! "
Lúc còn ở trong cô nhi viện, viện trưởng Vũ Uy tuy biết chơi rất nhiều loại nhạc cụ nhưng ông chỉ có đủ tiền mua hai cây đàn guitar để dạy Đường Tâm và Trác Đình cách chơi đàn. Hai cô còn nhớ rất rõ, ông để dành tiền mua đàn cho hai cô bằng cách bỏ tiền tiết kiệm vào một con heo đất màu đỏ, Trác Đình và Đường Tâm lúc đó đã được 10 tuổi, hai cô ngày nào cũng chui dưới gầm giường của ông, lôi con heo đất đó ra thay phiên nhau cầm lên để xem thử con heo có nặng thêm miếng nào không, hai cô còn lắc lắc con heo để nghe âm thanh của những đồng xu vào nhau rồi to nhỏ bàn luận xem âm thanh ngày hôm nay có gì khác âm thanh ngày hôm qua hai cô đã nghe không. Con heo đất đó ông nuôi lâu lắm, lâu đến nỗi hai cô chờ đến mức chán chê mê mỏi, thú vui nằm sấp dưới gầm giường " thăm heo " rồi cùng nhau thảo luận cũng dần dần biến mất. Vào một ngày mùa đông lạnh buốt, năm đó hai cô đã học lớp 7, khi hai cô run cầm cập đi bộ từ trường về cô nhi viện, vừa bước vào căn phòng gỗ lạnh cóng không khác gì nhiệt độ ngoài trời của mình, hai cô nhìn thấy trên giường ngủ của hai cô để sẵn hai cây đàn guitar mới cáu, tuyệt đẹp. Hai cô mở mắt thật to, ngồi bệt xuống giường chống cằm ngắm nghía... Hóa ra cảm giác khi được nhận quà lại tuyệt vời như vậy! ... Đó là món quà đêm Giáng Sinh đầu tiên trong đời hai cô nhận được mà ông già Noen lại là người hay càm ràm trách phạt hai cô... Hai cô đã từng mong mỏi được rời khỏi cái cô nhi viện đó ... nhưng ở chính nơi đó lại làm cho hai cô biết rằng: ở đâu có người thật lòng yêu thương bạn, nơi đó là nhà, và người đó là người thân của bạn!
Đường Tâm cùng Trác Đình nhắm mắt thưởng thức những ca khúc nhưng tâm trí của hai cô thì phiêu du trôi đi xa tít mù, mãi cho đến khi mẹ Tuệ khẽ lên tiếng gọi:
" Đình Đình, Tâm Tâm! Ban tổ chức mời hai con lên sân khấu nhận hoa lưu niệm kìa! Hai con lên đó nhanh lên! "
Lúc này Trác Đình và Đường Tâm mới bước ra khỏi những kỉ niệm mà đưa mắt nhìn nhau.
" Dạ! " - Hai cô đồng thanh đáp rồi lập tức đứng dậy bước ra khỏi chỗ ngồi tiến về phía sân khấu.
Vừa sóng bước bên nhau bước về phía sân khấu Trác Đình và Đường Tâm cũng kịp quan sát thấy trên sân khấu lúc này có một dàn trai đẹp mặc Âu phục chỉnh tề, ai cũng khí chất ngời ngời, đang đứng chỉnh tề ... hình như vừa rồi đã có bài phát biểu gì đó mà hai cô bận " quay ngược thời gian trở về với tuổi thơ " nên không nghe thấy.
Trác Đình và Đường Tâm là người lên sau cùng nên khi hai cô bước lên để nhận hoa hai cô phải đi qua dàn nghệ sĩ khách mời và những người đã tham gia biểu diễn trong chương trình đã nhận hoa trước đó. Theo phép lịch sự hai cô không thể đi song song cùng tiến lên phía vị chủ tọa, đến nhận hoa từ tay của ông được nên Trác Đình nháy mắt ra hiệu cho Đường Tâm bước lên trước, cô sẽ đi sau. Đường Tâm gật đầu hiểu ý rồi bước chân nhanh hơn từ đang bước song song với Trác Đình đổi thành cô đi trước Trác Đình đi sau. Ngay lúc Đường Tâm vì thay đổi vị trí mà bước nhanh hơn tiến lên phía trước thì một bóng áo màu trắng đang đứng trong hàng đột ngột lao ra, có vẻ như cô ta vừa làm rơi vật gì đó nên vội vàng lao ra để nhặt vật đó lên. Đường Tâm bình thường làm việc ở khoa cấp cứu của bệnh viện nên thường đi giày đế bẳng không quá 3cm hay mang giày búp bê đi làm, hôm nay vì để phù hợp với chiếc váy đang mặc cô phải đi trên đôi giày màu kem cao 10cm. Chính vì điều đó nên khi cô gái áo kem kia đột ngột xuất hiện trước mắt, theo phản xạ tự nhiên Đường Tâm phải vội ngừng bước, nhưng vì đang đi trên một đôi giày cao gót lại phải dừng lại đột ngột Đường Tâm lập tức loạng choạng, cô gái kia đang lao ra lại đột nhiên ngừng lại, cái chân phải còn thuận thế gạt chân Đường Tâm làm cô ngã chúi người về phía trước. Trác Đình đi sau nên khi vừa nhận ra cô gái mặt chiếc đầm dài màu trắng vừa lao ra gạt chân Đường Tâm là Đường Bảo Nhi liền biết tình hình không ổn, cô vội vàng bước nhanh lên phía trước để đỡ lấy Đường Tâm, nhưng không kịp. Trong lúc Trác Đình hoảng hốt lo sợ Đường Tâm bị ngã gãy chân thì Đường Bảo Nhi đột nhiên mất thế ngã xuống, còn Đường Tâm kịp thời được một người đàn ông đỡ được, Trác Đình vội vàng bước nhanh đến bên cạnh Đường Tâm mà không thèm dừng lại đỡ Đường Bảo Nhi đứng lên theo phép lịch sự thông thường.
" Em có sao không? "
" Cậu có sao không? "
Tô Cẩn Hiên và Trác Đình đồng thanh hỏi.
" Mình không sao? " - Đường Tâm ở trong vòng tay của Tô Cẩn Hiên xoay người ngẩng đầu nhìn Trác Đình lắc đầu nói.
" Bảo Nhi, em có sao không? " - Kỷ Đằng bước đến bên cạnh Đường Bảo Nhi dịu dàng hỏi rồi đỡ cô đứng dậy.
" Á ..aaaa! Chân em đau quá! " - Đường Bảo Nhi kêu lên cùng lúc đó những giọt nước mắt bắt đầu ngấn ra trên đôi mắt ửng đỏ.
Kỷ Đình nghe Đường Bảo Nhi kêu đau vội vàng lấy tay cởi đôi giày cô đang mang xem thử thì nhìn thấy trên bàn chân trắng nõn ngọc ngà của cô có một vết thương, chỗ bị thương đang ửng đỏ và rướm máu.
Trác Đình cùng Tô Cẩn Hiên đang đứng gần đó nghe tiếng kêu của Đường Bảo Nhi thì cũng đưa mắt nhìn cô ta và Kỷ Đằng, đồng thời cũng kịp nhìn thấy vết thương trên chân cô ta. Vừa nhìn thấy vết thương trên bàn chân đóa hồng trắng kia Trác Đình phải kiềm nén lắm mới không vỗ tay hoan hô cùng cất lời khen tặng dành cho Đường Tâm nhà mình. Cô cứ sợ Đường Tâm nhà cô không quen đi giày cao gót khi bị cô ta lao ra gạt chân như vậy sẽ bị té gãy chân nhưng cô không ngờ Đường Tâm nhà cô lại lợi hại đến mức đã chết cũng phải kéo theo miếng đệm lưng như vậy nha. Nhìn vết thương trên chân Đường Bảo Nhi, dân trong nghề như Trác Đình lập tức hiểu rõ vấn đề, Đường Tâm khi bị đóa hồng kia gạt chân đã kịp đạp vào chân của cô ta trước khi ngã nên trên bàn chân của cô ta mới có vết thương ửng đỏ rướm máu như vậy.
Nếu khi nhìn thấy vết thương trên chân Đường Bảo Nhi trên khuôn mặt của Trác Đình là sự nhẹ nhõm cùng hài lòng thì trên khuôn mặt Tô Cẩn Hiên là một vùng trời băng giá. Nếu anh không chú ý quan sát vợ anh từ khi cô còn đang bước về phía sân khấu như vậy thì làm sao anh nhìn rõ một màn tiểu xảo vừa rồi của Đường tiểu thư kia rồi kịp thời chạy đến đỡ vợ của anh?! Lực ngã của cô vào người anh mạnh như vậy thì chắc chắn nếu cô bị thương thì vết thương sẽ còn nặng hơn như thế. Nghĩ đến cảnh người đang bị thương là vợ của anh thì anh càng khó chịu: " Đường Bảo Nhi! Cô giỏi lắm! " - Tô Cẩn Hiên tặng cho Đường Bảo Nhi một cái nheo mắt cùng nhiệt độ của tảng băng Bắc Cực, cánh tay đang ôm eo vợ mình siết chặt hơn.
Đường Tín cùng vợ mình ở dưới sân khấu nhìn thấy con gái của mình bị ngã vội vàng chạy lên sân khấu. Khi nhìn thấy vết thương trên bàn chân của con gái yêu, Đường Tín khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, ông đưa ngón tay chỉ thẳng vào mặt Đường Tâm lên tiếng:
" Con khốn! Mày đã làm gì Bảo Nhi? "
Chồng thì chỉ vào mặt Đường Tâm rủa xả, vợ thì ôm con khóc lóc kêu gào:
" Không biết nhà tôi đã làm gì nên tội nên mới đi nuôi một đứa con hoang để bây giờ nó lại làm hại con gái yêu của tôi như vậy? "
Vì chương trình nhạc hội gây quỹ từ thiện đêm nay có khách mời toàn là những nhân vật kỳ cựu danh tiếng trong giới quý tộc lẫn quan chức cấp cao nên sân khấu đêm nay được Tô Bảo Thành và Tống Quốc Phong cho lắp đặt hệ thống âm thanh cảm ứng hiện đại với mục đích mang đến sự hoàn hảo cho quan khách khi thưởng thức âm nhạc, vì thế những cuộc hội thoại diễn ra trên sân khấu dù cho không cầm micro đều được phát ra khán phòng với " chất lượng " cực cao. Toàn bộ khán giả im lặng nhíu mày tiếp tục lắng nghe.
" Dù sao nhà họ Đường của tao cũng đã nuôi mày 17 năm, mày mang họ Đường của chúng ta nhưng mày là đứa mặt người dạ thú! Tao hối hận vì đã nuôi một con thú đội lốp người như mày? Mày ôm hận con gái của chúng ta nên hôm nay mày mới cố tình làm cho nó bị thương như vậy sao? " - Đường Tín tiếp tục đưa tay chỉ vào mặt Đường Tâm mà rủa xả.
Đường Tâm tính bước lên rời ra khỏi cánh tay đang vòng qua sau lưng mà ôm lấy mình của Tô Cẩn Hiên, nhưng khi cô có ý tránh ra thì bàn tay đang đặt bên eo đó đã siết chặt giữ cô lại, Trác Đình bên cạnh từ lúc nào đã nắm chặt tay của Đường Tâm, thậm chí cô cảm nhận được bàn tay đó khẽ run vì tức giận. Đường Tâm lấy bàn tay còn lại của mình khẽ vỗ nhẹ lên bàn tay đang khẽ run kia thay lời nói: Mình không sao đâu!, vỗ xong cô nhìn thẳng vào mặt Đường Tín bình tĩnh lên tiếng nói:
" Xin lỗi Đường chủ tịch, họ Đường ở đất nước này không phải là họ quý hiếm! Tôi chỉ mang họ " Đường " chứ không phải mang họ " Đường " của ông. Nghe ông nói những lời vừa rồi làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm, ít ra tôi không phải mang gánh nặng vì món nợ ân tình mà ông đã cho tôi suốt 17 năm qua nữa! "
" Chuyện Đường tiểu thư nhà ông bị thương diễn ra trước mắt của tất cả mọi người ở đây. Tôi xin được phép hỏi: Tất cả mọi người có mặt ở đây ngày hôm nay có ai nhìn thấy tôi cố tình làm Đường tiểu thư bị thương không? " - Đường Tâm bình tĩnh đưa mắt nhìn những người đang đứng trên sân khấu rồi nói tiếp.
Cả khán phòng im lặng, không một ai lên tiếng.
" Mày làm con gái của chúng ta ra nông nỗi như vậy mà còn già mồm xảo biện sao? " - Đường phu nhân nức nở lên tiếng.
" Xin lỗi Đường phu nhân, vết thương trên chân con gái của bà chẳng qua là một vết trầy xước do va chạm nhẹ thôi! ... Nghe bà nói mà một bác sĩ như tôi cảm thấy bà đang trách tôi đang đứng ở đây mà " thấy chết không cứu " vậy? " - Tô Cẩn Hiên đột nhiên lên tiếng nói xong anh còn nheo mắt nhìn Đường Bảo Nhi và Đường phu nhân.
" Cẩn Hiên, ta không có ý đó! ... Chúng ta và nhà cháu là thông gia của nhau nên làm sao chúng ta nghĩ cháu như vậy được? " - Đường Tín hòa nhã nhìn Tô Cẩn Hiên.
" Xin lỗi Đường chủ tịch, vị hôn thê của tôi vừa nói cô ấy không mang họ " Đường " của ông, thì làm sao nhà họ Tô của tôi lại có mối quan hệ thông gia với nhà ông đươc? " - Tô Cẩn Hiên nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
Tô Cẩn Hiên vừa nói xong tất cả mọi người trong khán phòng trợn mắt kinh ngạc nhìn nhau, mọi người phải cố gắng lắm mới giữ cho hô hấp của mình bình thường, thần kinh minh mẫn mới tiếp tục ngồi yên xem tiếp.
Trác Đình và Đường Tâm lại cảm thấy mình đang đi trong sương mù. Nhất là Đường Tâm, từ lúc bị đóa hồng kia gạt chân đến giờ cô chỉ lo tập trung tinh thần cao độ để ứng phó với đóa hồng cùng ba mẹ của cô ta mà quên mất vị đại boss quyền lực bậc nhất trong hậu cung kia cùng mối quan hệ với nữ hoàng... Đáng lẽ anh nên theo phe của đóa hồng cao quý mà tặng cho cô những lời nói cay độc chứ không phải là Đường Tín nha... Anh theo nhầm phe từ lúc nào vậy???"
Tô Cẩn Hiên nhìn vẻ mặt vì suy nghĩ gì đó mà mất tập trung của cô liền khẽ xoa đầu cô nhắc nhở. Đường Tâm cũng gạt những suy nghĩ kia ra khỏi đầu: " Khó quá bỏ qua! Lát nữa về nhà lại lôi ra thảo luận với Đình Đình sau! " - Đường Tâm quay sang nhìn Tô Cẩn Hiên rồi khẽ gật đầu. Tô Cẩn Hiên vẫn vòng cánh của mình ôm sau lưng cô, anh nhìn cô rồi mỉm cười.
Nếu Đường Tâm biết một màn vừa rồi của cô và Tô Cẩn Hiên khi được truyền từ cặp mắt lên não bộ để phân tích thông tin của tất cả mọi người đang ngồi dưới sân khấu chăm chú theo dõi diễn biến từ đầu đến giờ sẽ trở thành: Đường Tâm và Tô thiếu gia thực sự đang yêu nhau aaaaa ...! thì cô sẽ liều mạng mà bóp chết tên thần mặt trời đang đứng bên cạnh.
" Cẩn Hiên, hôn ước giữa cháu và Đường gia chúng ta là do bậc trưởng bối làm chủ, không phải là chuyện mà những người trẻ tuổi như cháu có thể can thiệp! " - Đường Tín đưa cặp mắt ti hí của mình nhìn Tô Cẩn Hiên gằn giọng nói.
Tô Cẩn Hiên nheo mắt nhìn Đường Tín mỉm cười tính lên tiếng thì một giọng nói trầm ấm đột ngột vang lên
" Không biết Đường chủ tịch thấy lão có đủ tư cách can thiệp hay giải quyết việc đó không? "
Tô Bảo Thành từ vị trí chủ tọa chậm rãi bước đến đứng bên cạnh Tô Cẩn Hiên.
" Cháu chào bác, bác khỏe không ạ! " - Vừa nhìn thấy ông, Đường Tín lập tức nghiêng người cúi đầu chào, Đường phu nhân vội vàng đỡ Đường Bảo Nhi đứng dậy cúi đầu chào ông.
" Đường chủ tịch đừng khách sáo! " - Tô Bảo Thành lịch sự lên tiếng.
Đường Tâm và Trác Đình kinh ngạc nhìn nhau ... hóa ra hai ông lão đang ngồi trên ghế chủ tọa mà hai cô sẽ bước đến để nhận hoa một người là Tô Bảo Thành, ông nội của Tô Cẩn Hiên. Tô Bảo Thành là một nhà khoa học nghiên cứu về y học lão làng, ông được tất cả mọi người ngưỡng mộ và kính phục vì những nghiên y học mang tính đột phá của mình. Nếu có Tô Bảo Thành tất nhiên sẽ có Tống Quốc Vũ, Tống Quốc Vũ là một nhà nghiên cứu về văn hóa và giáo dục. Hai ông là hai người bạn cực kỳ thân thiết của nhau, chính vì vậy nên khi hai người vợ yêu dấu của hai ông qua đời hai ông đã mua một khu đất xây một ngôi biệt thự rồi dọn đến sống cùng nhau...Trong truyện tên tác giả kia chỉ nhắc đến hai ông như một điểm nhấn để tô điểm cho sự danh giá của đại thần mặt trời và nam thần ánh trăng và trong truyện cũng không đề cập đến sự hiện diện của hai ông trong đêm nhạc hội hôm nay.
" Đường chủ tịch, hôm nay đúng ra lão không muốn lên tiếng nói về chuyện hôn ước giữa hai nhà Tô và Đường ngay trong một chương trình gây quỹ khuyến học như hôm nay ... Nhưng nhìn thấy thái độ và cách cư xử của ông và phu nhân nhà ông đối với một thủ khoa tài năng là Đường Tâm làm ta cảm thấy không hài lòng... Cô bé là trẻ mồ côi thì đã sao? Hai vị có công nuôi dưỡng thì có quyền mắng nhiếc phỉ nhổ cô bé sao? ... Đường chủ tịch, ngài nên về nghiên cứu thêm về luật nhân quyền đi! ... Nếu đã lên tiếng, ta cũng xin được nói hết những chuyện cần nói!" - Tô Bảo Thành nheo mắt nhìn Đường Tín cùng gia đình ông ta rồi nghiêm giọng nói tiếp.
" Hôm nay, Tô Bảo Thành ta với danh nghĩa là người đứng đầu gia tộc sẽ hủy bỏ hôn ước giữa hai nhà Tô và Đường, đồng thời ta cũng xin thông báo cho toàn thể quý quan khách đang hiện diện ở đây được biết, tiểu thư Đường Tâm là con gái nuôi của Trác gia mới chính là vị hôn thê của cháu trai nhà ta! "
Đường Tâm lắc lắc cái đầu nhỏ của mình, mắt mở to như vừa nghe một phán quyết cực kỳ kinh khủng, cô túm chặt lấy cánh tay của Trác Đình để không ngã ngồi xuống đất. Trác Đình cũng nhanh tay nắm lấy bàn tay của Đường Tâm mở to mắt nhìn cô rồi lắc đầu tỏ vẻ cô cũng không tin những gì mình vừa nghe là sự thật...
Không chỉ có Đường Tâm muốn té xỉu mà hai mẹ con Đường bảo Nhi cũng vậy, họ không ngờ ông lão Tô Bảo Thành kia lại tham dự buổi tiệc hôm nay... Đường Bảo Nhi nhanh chóng phóng ra một tia rét buốt nhìn Đường Tâm, ánh mắt như nhìn một kẻ thù không đội trời chung rồi nhắm mắt giả vờ ngã vào lòng mẹ mình mà ngất xỉu.
" Bảo Nhi! ... Bảo Nhi... con bị làm sao vậy? " - Đường phu nhân lại hoảng hốt kêu lên.
Kỷ Đằng vì nhường chỗ cho Đường phu nhân mà lui ra phía sau đứng từ nãy đến giờ vội vàng bước lên bế Đường Bảo Nhi ra ngoài, Đường Tín sau khi đứng yên bất động vì bị sốc sau nghe tiếng kêu của vợ cũng lấy lại ý thức. Ông nắm chặt tay kiềm nén sự tức giận rồi xoay người đỡ vợ mình đứng dậy theo chân Kỷ Đằng rời đi.
" Chúng ta nên tiếp tục chương trình tối nay thôi! " - Tô Bảo Thành chậm rãi lên tiếng nói.
" Đáng lý tối nay ông bạn thân của ta muốn công bố cho mọi người một tin vui, nhưng ta vì chuyện nhà của mình mà chiếm mất sân khấu của ông ấy, bây giờ ta sẽ trả lại sân khấu cho ông bạn của ta đây! " - Tô Bảo Thành lại hóm hỉnh lên tiếng.
Những khán giả phía dưới lại hồi hôp nín thở lắng nghe.
" Hôm nay, tôi xin được phép thông báo cho toàn thể quý vị một tin vui của Tống gia, bắt đầu từ hôm nay Tống gia và Trác gia sẽ là thông gia của nhau. Tôi và phía thông gia vừa thảo luận với nhau và thống nhất ý kiến: Sau khi cháu dâu Đình Đình nhà chúng tôi học đại học xong, chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ cho hai cháu! " - Tống Quốc Vũ bước ra chính giữa sân khấu trang trọng tuyên bố.
Sau khi nghe ông lão dáng người cao ráo cùng khuôn mặt thông thái nói xong, đến lượt Trác Đình vì hít thở không thông mà muốn ngất xỉu. Đường Tâm đứng bên cạnh phải giữ chặt cánh tay của cô lắc lắc tay cô để cô bình tĩnh trở lại.
" Chuyện gì đang xảy ra với hai cô vậy nè??? Sao lại có hai cái sự kiện công bố hôn ước quái quỷ như vậy??? " - Trác Đình và Đường Tâm cùng nhau gào thét trong lòng.
" Chúng tôi cũng xin được phép thông báo thêm một tin nữa, Trác Đình và Đường Tâm sẽ là hai gương mặt đại diện cho quỹ khuyến học của chúng ta; ba nhà Tô gia, Tống gia và Trác gia sẽ là nhà tài trợ chính cho quỹ khuyến học này! Xin cám ơn các vị đã dành thời gian đến tham gia và ủng hộ chương trình ngày hôm nay! "
Tô Quốc Vũ vừa phát biểu xong, Tống Duật Phong đi sau ba Tần và mẹ Tuệ bước lên sân khấu, nhìn thấy ba mẹ Đường Tâm và Trác Đình vội bước đến nắm tay hai ông bà. Trong tiếng pháo tay vang dội, tất cả mọi người đang đứng trên sân khấu nghiêng mình cúi đầu chào khán giả. Kết thúc một đêm nhạc hội hồi hộp gay cấn đúng như những gì Tô Bảo Thành đã nói.
Mẹ Tuệ cũng nghiêng đầu nói thêm vào:
" Hai đứa chơi guitar giỏi như vậy chắc học chơi thêm piano cũng không thành về gì đúng không? Bắt đầu từ ngày mai mẹ sẽ dạy hai con cách đàn piano! " - bà cười thật tươi vui vẻ nói.
Trác Đình và Đường Tâm nhìn mẹ Tuệ vui vẻ hứng khởi lên kế hoạch đào tạo hai cô như vậy liền nhoẻn miệng cười thật tươi rồi gật đầu đáp.
" Dạ! "
Lúc còn ở trong cô nhi viện, viện trưởng Vũ Uy tuy biết chơi rất nhiều loại nhạc cụ nhưng ông chỉ có đủ tiền mua hai cây đàn guitar để dạy Đường Tâm và Trác Đình cách chơi đàn. Hai cô còn nhớ rất rõ, ông để dành tiền mua đàn cho hai cô bằng cách bỏ tiền tiết kiệm vào một con heo đất màu đỏ, Trác Đình và Đường Tâm lúc đó đã được 10 tuổi, hai cô ngày nào cũng chui dưới gầm giường của ông, lôi con heo đất đó ra thay phiên nhau cầm lên để xem thử con heo có nặng thêm miếng nào không, hai cô còn lắc lắc con heo để nghe âm thanh của những đồng xu vào nhau rồi to nhỏ bàn luận xem âm thanh ngày hôm nay có gì khác âm thanh ngày hôm qua hai cô đã nghe không. Con heo đất đó ông nuôi lâu lắm, lâu đến nỗi hai cô chờ đến mức chán chê mê mỏi, thú vui nằm sấp dưới gầm giường " thăm heo " rồi cùng nhau thảo luận cũng dần dần biến mất. Vào một ngày mùa đông lạnh buốt, năm đó hai cô đã học lớp 7, khi hai cô run cầm cập đi bộ từ trường về cô nhi viện, vừa bước vào căn phòng gỗ lạnh cóng không khác gì nhiệt độ ngoài trời của mình, hai cô nhìn thấy trên giường ngủ của hai cô để sẵn hai cây đàn guitar mới cáu, tuyệt đẹp. Hai cô mở mắt thật to, ngồi bệt xuống giường chống cằm ngắm nghía... Hóa ra cảm giác khi được nhận quà lại tuyệt vời như vậy! ... Đó là món quà đêm Giáng Sinh đầu tiên trong đời hai cô nhận được mà ông già Noen lại là người hay càm ràm trách phạt hai cô... Hai cô đã từng mong mỏi được rời khỏi cái cô nhi viện đó ... nhưng ở chính nơi đó lại làm cho hai cô biết rằng: ở đâu có người thật lòng yêu thương bạn, nơi đó là nhà, và người đó là người thân của bạn!
Đường Tâm cùng Trác Đình nhắm mắt thưởng thức những ca khúc nhưng tâm trí của hai cô thì phiêu du trôi đi xa tít mù, mãi cho đến khi mẹ Tuệ khẽ lên tiếng gọi:
" Đình Đình, Tâm Tâm! Ban tổ chức mời hai con lên sân khấu nhận hoa lưu niệm kìa! Hai con lên đó nhanh lên! "
Lúc này Trác Đình và Đường Tâm mới bước ra khỏi những kỉ niệm mà đưa mắt nhìn nhau.
" Dạ! " - Hai cô đồng thanh đáp rồi lập tức đứng dậy bước ra khỏi chỗ ngồi tiến về phía sân khấu.
Vừa sóng bước bên nhau bước về phía sân khấu Trác Đình và Đường Tâm cũng kịp quan sát thấy trên sân khấu lúc này có một dàn trai đẹp mặc Âu phục chỉnh tề, ai cũng khí chất ngời ngời, đang đứng chỉnh tề ... hình như vừa rồi đã có bài phát biểu gì đó mà hai cô bận " quay ngược thời gian trở về với tuổi thơ " nên không nghe thấy.
Trác Đình và Đường Tâm là người lên sau cùng nên khi hai cô bước lên để nhận hoa hai cô phải đi qua dàn nghệ sĩ khách mời và những người đã tham gia biểu diễn trong chương trình đã nhận hoa trước đó. Theo phép lịch sự hai cô không thể đi song song cùng tiến lên phía vị chủ tọa, đến nhận hoa từ tay của ông được nên Trác Đình nháy mắt ra hiệu cho Đường Tâm bước lên trước, cô sẽ đi sau. Đường Tâm gật đầu hiểu ý rồi bước chân nhanh hơn từ đang bước song song với Trác Đình đổi thành cô đi trước Trác Đình đi sau. Ngay lúc Đường Tâm vì thay đổi vị trí mà bước nhanh hơn tiến lên phía trước thì một bóng áo màu trắng đang đứng trong hàng đột ngột lao ra, có vẻ như cô ta vừa làm rơi vật gì đó nên vội vàng lao ra để nhặt vật đó lên. Đường Tâm bình thường làm việc ở khoa cấp cứu của bệnh viện nên thường đi giày đế bẳng không quá 3cm hay mang giày búp bê đi làm, hôm nay vì để phù hợp với chiếc váy đang mặc cô phải đi trên đôi giày màu kem cao 10cm. Chính vì điều đó nên khi cô gái áo kem kia đột ngột xuất hiện trước mắt, theo phản xạ tự nhiên Đường Tâm phải vội ngừng bước, nhưng vì đang đi trên một đôi giày cao gót lại phải dừng lại đột ngột Đường Tâm lập tức loạng choạng, cô gái kia đang lao ra lại đột nhiên ngừng lại, cái chân phải còn thuận thế gạt chân Đường Tâm làm cô ngã chúi người về phía trước. Trác Đình đi sau nên khi vừa nhận ra cô gái mặt chiếc đầm dài màu trắng vừa lao ra gạt chân Đường Tâm là Đường Bảo Nhi liền biết tình hình không ổn, cô vội vàng bước nhanh lên phía trước để đỡ lấy Đường Tâm, nhưng không kịp. Trong lúc Trác Đình hoảng hốt lo sợ Đường Tâm bị ngã gãy chân thì Đường Bảo Nhi đột nhiên mất thế ngã xuống, còn Đường Tâm kịp thời được một người đàn ông đỡ được, Trác Đình vội vàng bước nhanh đến bên cạnh Đường Tâm mà không thèm dừng lại đỡ Đường Bảo Nhi đứng lên theo phép lịch sự thông thường.
" Em có sao không? "
" Cậu có sao không? "
Tô Cẩn Hiên và Trác Đình đồng thanh hỏi.
" Mình không sao? " - Đường Tâm ở trong vòng tay của Tô Cẩn Hiên xoay người ngẩng đầu nhìn Trác Đình lắc đầu nói.
" Bảo Nhi, em có sao không? " - Kỷ Đằng bước đến bên cạnh Đường Bảo Nhi dịu dàng hỏi rồi đỡ cô đứng dậy.
" Á ..aaaa! Chân em đau quá! " - Đường Bảo Nhi kêu lên cùng lúc đó những giọt nước mắt bắt đầu ngấn ra trên đôi mắt ửng đỏ.
Kỷ Đình nghe Đường Bảo Nhi kêu đau vội vàng lấy tay cởi đôi giày cô đang mang xem thử thì nhìn thấy trên bàn chân trắng nõn ngọc ngà của cô có một vết thương, chỗ bị thương đang ửng đỏ và rướm máu.
Trác Đình cùng Tô Cẩn Hiên đang đứng gần đó nghe tiếng kêu của Đường Bảo Nhi thì cũng đưa mắt nhìn cô ta và Kỷ Đằng, đồng thời cũng kịp nhìn thấy vết thương trên chân cô ta. Vừa nhìn thấy vết thương trên bàn chân đóa hồng trắng kia Trác Đình phải kiềm nén lắm mới không vỗ tay hoan hô cùng cất lời khen tặng dành cho Đường Tâm nhà mình. Cô cứ sợ Đường Tâm nhà cô không quen đi giày cao gót khi bị cô ta lao ra gạt chân như vậy sẽ bị té gãy chân nhưng cô không ngờ Đường Tâm nhà cô lại lợi hại đến mức đã chết cũng phải kéo theo miếng đệm lưng như vậy nha. Nhìn vết thương trên chân Đường Bảo Nhi, dân trong nghề như Trác Đình lập tức hiểu rõ vấn đề, Đường Tâm khi bị đóa hồng kia gạt chân đã kịp đạp vào chân của cô ta trước khi ngã nên trên bàn chân của cô ta mới có vết thương ửng đỏ rướm máu như vậy.
Nếu khi nhìn thấy vết thương trên chân Đường Bảo Nhi trên khuôn mặt của Trác Đình là sự nhẹ nhõm cùng hài lòng thì trên khuôn mặt Tô Cẩn Hiên là một vùng trời băng giá. Nếu anh không chú ý quan sát vợ anh từ khi cô còn đang bước về phía sân khấu như vậy thì làm sao anh nhìn rõ một màn tiểu xảo vừa rồi của Đường tiểu thư kia rồi kịp thời chạy đến đỡ vợ của anh?! Lực ngã của cô vào người anh mạnh như vậy thì chắc chắn nếu cô bị thương thì vết thương sẽ còn nặng hơn như thế. Nghĩ đến cảnh người đang bị thương là vợ của anh thì anh càng khó chịu: " Đường Bảo Nhi! Cô giỏi lắm! " - Tô Cẩn Hiên tặng cho Đường Bảo Nhi một cái nheo mắt cùng nhiệt độ của tảng băng Bắc Cực, cánh tay đang ôm eo vợ mình siết chặt hơn.
Đường Tín cùng vợ mình ở dưới sân khấu nhìn thấy con gái của mình bị ngã vội vàng chạy lên sân khấu. Khi nhìn thấy vết thương trên bàn chân của con gái yêu, Đường Tín khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, ông đưa ngón tay chỉ thẳng vào mặt Đường Tâm lên tiếng:
" Con khốn! Mày đã làm gì Bảo Nhi? "
Chồng thì chỉ vào mặt Đường Tâm rủa xả, vợ thì ôm con khóc lóc kêu gào:
" Không biết nhà tôi đã làm gì nên tội nên mới đi nuôi một đứa con hoang để bây giờ nó lại làm hại con gái yêu của tôi như vậy? "
Vì chương trình nhạc hội gây quỹ từ thiện đêm nay có khách mời toàn là những nhân vật kỳ cựu danh tiếng trong giới quý tộc lẫn quan chức cấp cao nên sân khấu đêm nay được Tô Bảo Thành và Tống Quốc Phong cho lắp đặt hệ thống âm thanh cảm ứng hiện đại với mục đích mang đến sự hoàn hảo cho quan khách khi thưởng thức âm nhạc, vì thế những cuộc hội thoại diễn ra trên sân khấu dù cho không cầm micro đều được phát ra khán phòng với " chất lượng " cực cao. Toàn bộ khán giả im lặng nhíu mày tiếp tục lắng nghe.
" Dù sao nhà họ Đường của tao cũng đã nuôi mày 17 năm, mày mang họ Đường của chúng ta nhưng mày là đứa mặt người dạ thú! Tao hối hận vì đã nuôi một con thú đội lốp người như mày? Mày ôm hận con gái của chúng ta nên hôm nay mày mới cố tình làm cho nó bị thương như vậy sao? " - Đường Tín tiếp tục đưa tay chỉ vào mặt Đường Tâm mà rủa xả.
Đường Tâm tính bước lên rời ra khỏi cánh tay đang vòng qua sau lưng mà ôm lấy mình của Tô Cẩn Hiên, nhưng khi cô có ý tránh ra thì bàn tay đang đặt bên eo đó đã siết chặt giữ cô lại, Trác Đình bên cạnh từ lúc nào đã nắm chặt tay của Đường Tâm, thậm chí cô cảm nhận được bàn tay đó khẽ run vì tức giận. Đường Tâm lấy bàn tay còn lại của mình khẽ vỗ nhẹ lên bàn tay đang khẽ run kia thay lời nói: Mình không sao đâu!, vỗ xong cô nhìn thẳng vào mặt Đường Tín bình tĩnh lên tiếng nói:
" Xin lỗi Đường chủ tịch, họ Đường ở đất nước này không phải là họ quý hiếm! Tôi chỉ mang họ " Đường " chứ không phải mang họ " Đường " của ông. Nghe ông nói những lời vừa rồi làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm, ít ra tôi không phải mang gánh nặng vì món nợ ân tình mà ông đã cho tôi suốt 17 năm qua nữa! "
" Chuyện Đường tiểu thư nhà ông bị thương diễn ra trước mắt của tất cả mọi người ở đây. Tôi xin được phép hỏi: Tất cả mọi người có mặt ở đây ngày hôm nay có ai nhìn thấy tôi cố tình làm Đường tiểu thư bị thương không? " - Đường Tâm bình tĩnh đưa mắt nhìn những người đang đứng trên sân khấu rồi nói tiếp.
Cả khán phòng im lặng, không một ai lên tiếng.
" Mày làm con gái của chúng ta ra nông nỗi như vậy mà còn già mồm xảo biện sao? " - Đường phu nhân nức nở lên tiếng.
" Xin lỗi Đường phu nhân, vết thương trên chân con gái của bà chẳng qua là một vết trầy xước do va chạm nhẹ thôi! ... Nghe bà nói mà một bác sĩ như tôi cảm thấy bà đang trách tôi đang đứng ở đây mà " thấy chết không cứu " vậy? " - Tô Cẩn Hiên đột nhiên lên tiếng nói xong anh còn nheo mắt nhìn Đường Bảo Nhi và Đường phu nhân.
" Cẩn Hiên, ta không có ý đó! ... Chúng ta và nhà cháu là thông gia của nhau nên làm sao chúng ta nghĩ cháu như vậy được? " - Đường Tín hòa nhã nhìn Tô Cẩn Hiên.
" Xin lỗi Đường chủ tịch, vị hôn thê của tôi vừa nói cô ấy không mang họ " Đường " của ông, thì làm sao nhà họ Tô của tôi lại có mối quan hệ thông gia với nhà ông đươc? " - Tô Cẩn Hiên nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
Tô Cẩn Hiên vừa nói xong tất cả mọi người trong khán phòng trợn mắt kinh ngạc nhìn nhau, mọi người phải cố gắng lắm mới giữ cho hô hấp của mình bình thường, thần kinh minh mẫn mới tiếp tục ngồi yên xem tiếp.
Trác Đình và Đường Tâm lại cảm thấy mình đang đi trong sương mù. Nhất là Đường Tâm, từ lúc bị đóa hồng kia gạt chân đến giờ cô chỉ lo tập trung tinh thần cao độ để ứng phó với đóa hồng cùng ba mẹ của cô ta mà quên mất vị đại boss quyền lực bậc nhất trong hậu cung kia cùng mối quan hệ với nữ hoàng... Đáng lẽ anh nên theo phe của đóa hồng cao quý mà tặng cho cô những lời nói cay độc chứ không phải là Đường Tín nha... Anh theo nhầm phe từ lúc nào vậy???"
Tô Cẩn Hiên nhìn vẻ mặt vì suy nghĩ gì đó mà mất tập trung của cô liền khẽ xoa đầu cô nhắc nhở. Đường Tâm cũng gạt những suy nghĩ kia ra khỏi đầu: " Khó quá bỏ qua! Lát nữa về nhà lại lôi ra thảo luận với Đình Đình sau! " - Đường Tâm quay sang nhìn Tô Cẩn Hiên rồi khẽ gật đầu. Tô Cẩn Hiên vẫn vòng cánh của mình ôm sau lưng cô, anh nhìn cô rồi mỉm cười.
Nếu Đường Tâm biết một màn vừa rồi của cô và Tô Cẩn Hiên khi được truyền từ cặp mắt lên não bộ để phân tích thông tin của tất cả mọi người đang ngồi dưới sân khấu chăm chú theo dõi diễn biến từ đầu đến giờ sẽ trở thành: Đường Tâm và Tô thiếu gia thực sự đang yêu nhau aaaaa ...! thì cô sẽ liều mạng mà bóp chết tên thần mặt trời đang đứng bên cạnh.
" Cẩn Hiên, hôn ước giữa cháu và Đường gia chúng ta là do bậc trưởng bối làm chủ, không phải là chuyện mà những người trẻ tuổi như cháu có thể can thiệp! " - Đường Tín đưa cặp mắt ti hí của mình nhìn Tô Cẩn Hiên gằn giọng nói.
Tô Cẩn Hiên nheo mắt nhìn Đường Tín mỉm cười tính lên tiếng thì một giọng nói trầm ấm đột ngột vang lên
" Không biết Đường chủ tịch thấy lão có đủ tư cách can thiệp hay giải quyết việc đó không? "
Tô Bảo Thành từ vị trí chủ tọa chậm rãi bước đến đứng bên cạnh Tô Cẩn Hiên.
" Cháu chào bác, bác khỏe không ạ! " - Vừa nhìn thấy ông, Đường Tín lập tức nghiêng người cúi đầu chào, Đường phu nhân vội vàng đỡ Đường Bảo Nhi đứng dậy cúi đầu chào ông.
" Đường chủ tịch đừng khách sáo! " - Tô Bảo Thành lịch sự lên tiếng.
Đường Tâm và Trác Đình kinh ngạc nhìn nhau ... hóa ra hai ông lão đang ngồi trên ghế chủ tọa mà hai cô sẽ bước đến để nhận hoa một người là Tô Bảo Thành, ông nội của Tô Cẩn Hiên. Tô Bảo Thành là một nhà khoa học nghiên cứu về y học lão làng, ông được tất cả mọi người ngưỡng mộ và kính phục vì những nghiên y học mang tính đột phá của mình. Nếu có Tô Bảo Thành tất nhiên sẽ có Tống Quốc Vũ, Tống Quốc Vũ là một nhà nghiên cứu về văn hóa và giáo dục. Hai ông là hai người bạn cực kỳ thân thiết của nhau, chính vì vậy nên khi hai người vợ yêu dấu của hai ông qua đời hai ông đã mua một khu đất xây một ngôi biệt thự rồi dọn đến sống cùng nhau...Trong truyện tên tác giả kia chỉ nhắc đến hai ông như một điểm nhấn để tô điểm cho sự danh giá của đại thần mặt trời và nam thần ánh trăng và trong truyện cũng không đề cập đến sự hiện diện của hai ông trong đêm nhạc hội hôm nay.
" Đường chủ tịch, hôm nay đúng ra lão không muốn lên tiếng nói về chuyện hôn ước giữa hai nhà Tô và Đường ngay trong một chương trình gây quỹ khuyến học như hôm nay ... Nhưng nhìn thấy thái độ và cách cư xử của ông và phu nhân nhà ông đối với một thủ khoa tài năng là Đường Tâm làm ta cảm thấy không hài lòng... Cô bé là trẻ mồ côi thì đã sao? Hai vị có công nuôi dưỡng thì có quyền mắng nhiếc phỉ nhổ cô bé sao? ... Đường chủ tịch, ngài nên về nghiên cứu thêm về luật nhân quyền đi! ... Nếu đã lên tiếng, ta cũng xin được nói hết những chuyện cần nói!" - Tô Bảo Thành nheo mắt nhìn Đường Tín cùng gia đình ông ta rồi nghiêm giọng nói tiếp.
" Hôm nay, Tô Bảo Thành ta với danh nghĩa là người đứng đầu gia tộc sẽ hủy bỏ hôn ước giữa hai nhà Tô và Đường, đồng thời ta cũng xin thông báo cho toàn thể quý quan khách đang hiện diện ở đây được biết, tiểu thư Đường Tâm là con gái nuôi của Trác gia mới chính là vị hôn thê của cháu trai nhà ta! "
Đường Tâm lắc lắc cái đầu nhỏ của mình, mắt mở to như vừa nghe một phán quyết cực kỳ kinh khủng, cô túm chặt lấy cánh tay của Trác Đình để không ngã ngồi xuống đất. Trác Đình cũng nhanh tay nắm lấy bàn tay của Đường Tâm mở to mắt nhìn cô rồi lắc đầu tỏ vẻ cô cũng không tin những gì mình vừa nghe là sự thật...
Không chỉ có Đường Tâm muốn té xỉu mà hai mẹ con Đường bảo Nhi cũng vậy, họ không ngờ ông lão Tô Bảo Thành kia lại tham dự buổi tiệc hôm nay... Đường Bảo Nhi nhanh chóng phóng ra một tia rét buốt nhìn Đường Tâm, ánh mắt như nhìn một kẻ thù không đội trời chung rồi nhắm mắt giả vờ ngã vào lòng mẹ mình mà ngất xỉu.
" Bảo Nhi! ... Bảo Nhi... con bị làm sao vậy? " - Đường phu nhân lại hoảng hốt kêu lên.
Kỷ Đằng vì nhường chỗ cho Đường phu nhân mà lui ra phía sau đứng từ nãy đến giờ vội vàng bước lên bế Đường Bảo Nhi ra ngoài, Đường Tín sau khi đứng yên bất động vì bị sốc sau nghe tiếng kêu của vợ cũng lấy lại ý thức. Ông nắm chặt tay kiềm nén sự tức giận rồi xoay người đỡ vợ mình đứng dậy theo chân Kỷ Đằng rời đi.
" Chúng ta nên tiếp tục chương trình tối nay thôi! " - Tô Bảo Thành chậm rãi lên tiếng nói.
" Đáng lý tối nay ông bạn thân của ta muốn công bố cho mọi người một tin vui, nhưng ta vì chuyện nhà của mình mà chiếm mất sân khấu của ông ấy, bây giờ ta sẽ trả lại sân khấu cho ông bạn của ta đây! " - Tô Bảo Thành lại hóm hỉnh lên tiếng.
Những khán giả phía dưới lại hồi hôp nín thở lắng nghe.
" Hôm nay, tôi xin được phép thông báo cho toàn thể quý vị một tin vui của Tống gia, bắt đầu từ hôm nay Tống gia và Trác gia sẽ là thông gia của nhau. Tôi và phía thông gia vừa thảo luận với nhau và thống nhất ý kiến: Sau khi cháu dâu Đình Đình nhà chúng tôi học đại học xong, chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ cho hai cháu! " - Tống Quốc Vũ bước ra chính giữa sân khấu trang trọng tuyên bố.
Sau khi nghe ông lão dáng người cao ráo cùng khuôn mặt thông thái nói xong, đến lượt Trác Đình vì hít thở không thông mà muốn ngất xỉu. Đường Tâm đứng bên cạnh phải giữ chặt cánh tay của cô lắc lắc tay cô để cô bình tĩnh trở lại.
" Chuyện gì đang xảy ra với hai cô vậy nè??? Sao lại có hai cái sự kiện công bố hôn ước quái quỷ như vậy??? " - Trác Đình và Đường Tâm cùng nhau gào thét trong lòng.
" Chúng tôi cũng xin được phép thông báo thêm một tin nữa, Trác Đình và Đường Tâm sẽ là hai gương mặt đại diện cho quỹ khuyến học của chúng ta; ba nhà Tô gia, Tống gia và Trác gia sẽ là nhà tài trợ chính cho quỹ khuyến học này! Xin cám ơn các vị đã dành thời gian đến tham gia và ủng hộ chương trình ngày hôm nay! "
Tô Quốc Vũ vừa phát biểu xong, Tống Duật Phong đi sau ba Tần và mẹ Tuệ bước lên sân khấu, nhìn thấy ba mẹ Đường Tâm và Trác Đình vội bước đến nắm tay hai ông bà. Trong tiếng pháo tay vang dội, tất cả mọi người đang đứng trên sân khấu nghiêng mình cúi đầu chào khán giả. Kết thúc một đêm nhạc hội hồi hộp gay cấn đúng như những gì Tô Bảo Thành đã nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook