Bản Kí Sự Trúc Mã
Quyển 2 - Chương 19

Lạc Nguy có vẻ thích Cung Lâm, cảm thấy tiểu tử này nhìn qua có vẻ đẹp trai mà cũng tốt tính.

Cung Lâm cũng không quấy rầy bọn họ phụ tử tâm tình, chào hỏi xong trở về phòng mình.

“Đến bảo bối nhi, xem quà này!” Lạc Nguy ôm Lạc Tiểu Tịch đến phòng khách dưới lầu.

“Ba ba, cái gì thế?” Lạc Tiểu Tịch đi đại dép lê, ngồi xổm bên cạnh sopha hai mắt tỏa sáng.

Ai nha hảo chờ mong.

Lạc Nguy mở ra thùng, lấy vật liệu bên trong ra.

Bánh xe, hoành can, chân bàn đạp, tay vịn.

Cuối cùng lấy ra đến một cái tua vít cùng một cái cái kìm.

“Di?” Lạc Tiểu Tịch buồn bực.

Đây là cái gì a, phức tạp như vậy.

Lạc nguy xoa bóp khuôn mặt con, trên mặt biểu tình thực phấn khởi: “Xem ba ba cho ngươi ảo thuật đây!”

“Ân.” Lạc Tiểu Tịch ngoan ngoãn gật đầu, chờ xem bất ngờ.

Mười lăm phút sau, Lạc Nguy ném cái tuavit, quay đầu đắc ý nhìn Lạc Tiểu Tịch,“Thế nào con, kỳ diệu không, có thích không?!”

“Nga nga nga!” Lạc Tiểu Tịch miệng hoan hô, trong lòng thất vọng không đỡ được.

Cái gì a, là một cái xe trượt màu trắng bạc, còn từ nước Mỹ xa xôi như vậy mang về!

Quả thực quá ngây thơ!!!

“Đi, ta mang ngươi đi chơi.” Lạc Nguy hưng trí bừng bừng.

“Không đi!” Lạc Tiểu Tịch lắc đầu quầy quậy, bị người thấy còn không  đủ dọa người sao,“Cái kia…… Vây!”

“Vây?” Lạc Nguy bật cười, xoa xoa má bé ôm trở về phòng ngủ,“Lạc tiểu trư, mới sáng ra đã mệt mỏi rồi!”

Tiểu mập mạp hấp hấp mũi, ghé vào vai Lạc Nguy cọ cọ.

Nhìn thấy ba ba, mình vẫn thực vui vẻ.

Tuy rằng hắn đầu tiên là phá hoại Lâm Lâm cùng mình làm cái kia, lại cho mình quà tặng thật nhàm chán.

Ngô……

Ngoài ban công, Cung Lâm đang  gọi điện thoại cho Mục Thanh, cám ơn hắn tối hôm qua thu lưu tiểu ngốc tử, thuận tiện báo với hắn Lạc Nguy đã trở lại.

“Phải không?” Ở đầu bên kia điện thoại Mục Thanh dường như ngẩn ra, chợt cười cười,“Đã biết, tái kiến.”

Treo điện thoại, Cung Lâm tới trù phòng nấu cơm, tính lưu lại ấn tương tốt trước mặt nhạc phụ đại nhân.

Ở một nơi khác, Mục Thanh đẩy gọng kính, đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lại chỉ nhìn thấy một mảnh mơ hồ hư ảnh.

Những năm tháng ấy, mình cùng hắn đều là những thiếu niên, khi đó thể chế cải cách vừa mới bắt đầu, thành phố này lúc ấy cũng chưa phát đạt như bây giờ, một chiếc xe bú sơn đỏ chợt đi ngang qua, lúc đó thật nhiều người, không cẩn thận đụng phải cánh tay bác gái phía trước, kính của mình bay mất, nhất thời hoảng hốt không để ý đầy người trên bến xe, ngồi xổm xuống sờ xoạng xung quanh.

“Ngu ngốc, cận ngàn độ, còn dám để rơi kính!” Bên tai vang lên tiêng người ngồi cạnh, sau đó mình đã bị hắn túm lên.

Lạc Nguy nhặt kính lên, lấy quần vạt áo lau sạch, đeo lại lên mắt Mục Thanh.

Mục Thanh ngượng ngùng cười:“Cám ơn ngươi.”

“Về sau cẩn thận một chút a.” Lạc Nguy sải bước dắt xe đạp của mình, ngẫm lại lại dắt trở về.

“Đi thôi, ta đưa ngươi về nhà.” Lạc Nguy hướng Mục Thanh dương dương tự đắc.

Tên ngồi cùng thật ngốc, kính đeo ở trên mặt còn làm rớt, bây giờ hay rồi, xe bus đã sớm đi mất, chuyến tiếp theo phải 1 tiếng nữa mới xuất phát, trời lạnh như thế, không lạnh chết mới là lạ.

Mục Thanh hướng trong lòng bàn tay thổi khí, cười tủm tỉm ngồi ở sau xe.

“Nhà ngươi ở đâu?” Lạc Nguy hỏi hắn.

“Bên cạnh học viện Đường sắt.” Mục Thanh chà chà cái mũi,“Ngươi ở đâu?”

Đường sắt học viện? Không phải chứ!

Lạc Nguy muốn hỏng mất, Tây thành a? nhà mình ở Đông thành, trường học ở Nam thành, nói như vậy, mình chẳng phải sẽ đi hết nửa vòng thành phố a?

Này cũng quá nhị đi! (không hiểu lắm nên ta để nguyên)

Nhưng, nhưng mình đã nói muốn đưa hắn về nhà……

Ai, ráng chịu đi, dù sao cũng đã vậy rồi.

Lạc Nguy bất đắc dĩ, bắt đầu hì hụi đạp xe.

“Nhà ngươi ở đâu?” Mục Thanh hỏi hắn.

“Gần, gần nhà ngươi, tiện đường tiện đường.” Lạc Nguy một bên trả lời có lệ một bên ở trong lòng tự cho mình cái tát.

Lần sau không bao giờ làm loại việc ngu ngốc này nữa!

Đi qua hơn phân nửa cái thành phố, Lạc Nguy rốt cục đưa Mục Thanh về đến nhà.

“Cám ơn ngươi a, nếu không, ở lại nhà của ta ăn cơm đi.” Mục Thanh có chút băn khoăn,“Mẹ ta vừa nấu canh sườn, mẹ ta đi làm về muộn lắm, ta ăn cơm có một mình.”

Canh sườn a……

Lạc Nguy nuốt nuốt nước miếng:“Cũng, cũng được.”

Mục Thanh cười tủm tỉm, kéo Lạc Nguy vào phòng.

Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi canh sườn, bếp lò nho nhỏ, nồi canh sôi ùng ục ùng ục, bên cạnh cơm nóng cùng rau xanh.

Hương vị gia đình.

Trên bàn cơm, Mục Thanh liều mạng gắp thức ăn cho Lạc Nguy.

“Đừng chỉ gắp cho ta a, ngươi cũng ăn nhiều một chút.” Lạc Nguy bưng bát đem sườn chia cho hắn một nửa,“Ngươi xem ngươi gầy như vậy, cuối tuần sẽ kiểm tra môn đẩy tạ, ngươi có thể đạt tiêu chuẩn sao, mau ăn mau ăn.”

Mục Thanh bưng bát nhìn một bát thịt đầy ú ụ.

Nhiều như vậy, đủ mình ăn hai lượt.

Lạc Nguy ở trong lòng thở dài.

Ngốc ngồi cùng bàn ăn còn không nhiều bằng tiểu cô nương đâu, cằm sắp nhọn như cái dùi rồi, cánh tay cẳng chân cũng gầy, giống như Đại lão gia vậy.

Cơm nước xong, Mục Thanh vừa thu thập bàn ăn vừa thúc giục Lạc Nguy về nhà, trời sắp tối rồi.

“Ta về đây.” Lạc Nguy cầm lấy túi sách của mình,“Cám ơn ngươi mời ta ăn cơm.”

“Khách khí cái gì, ta còn muốn cám ơn ngươi đưa ta về nhà mà.” Mục Thanh xắn tay áo rửa chén,“Đúng rồi, sáng mai chúng ta cùng đi học đi.”

“Cái gì?” Lạc Nguy trừng lớn mắt.

Không phải chứ, chính nhà mình cách nhà hắn cả vạn dặm đó!

“Ngươi, ngươi không muốn a?” Mục Thanh bị biểu tình khoa trương của hắn dọa cho hoảng sợ, lắp bắp giải thích,“Ngươi không phải nói nhà ngươi ở ngay phụ cận sao, cho nên ta đã nghĩ…… Không sao, ta đã nói nói, ngươi không muốn thì thôi vậy.”

“Không phải a, ta……” Lạc Nguy khó lòng giãi bày, “Được được được, sáng mai bảy giờ rưỡi, ta chờ ở cửa nhà ngươi.”

“Thật sự?” Mục Thanh cao hứng, dùng sức gật gật đầu,“Hảo, ta chờ ngươi.”

Gió đêm rét lạnh, Lạc Nguy vừa cưỡi xe vừa hung hăng chửi mắng.

xx, đầu mình nhất định bị nước vào, mới chịu đáp ứng cùng đi học.

Nhất định là điên rồi!

Trở về nằm trong chăn, Lạc Nguy càng nghĩ càng nghẹn khuất.

Dựa vào cái gì a! Hắn nói một câu mình sẽ nghe theo?

Dựa vào, sáng mai mới không cần dậy sớm như vậy, đến trường giải thích rõ ràng với hắn là được rồi.

Quyết định xong, Lạc Nguy ôm chăn căm phẫn ngủ.

Vừa mới tỉnh ngủ nhìn ra ngoài cửa sổ, Lạc Nguy có điểm buồn bực, sao vẫn tối như vậy?

Từ dưới gối lấy đồng hồ ra xem, năm giờ sáng?

Gặp quỷ, hôm nay như sao lại dậy sớm như vậy.” Lạc Nguy túm chăn trùm kín đầu, chuẩn bị ngủ tiếp, kết quả nửa giờ sau chẳng những không ngủ được, ngược lại có càng ngày càng có xu hướng tỉnh ra.

Quên đi, dù sao cũng tỉnh, vậy đi Tây Thành tìm tiểu tử ngồi cùng bàn đi.

Vượt gió lạnh sang Tây Thành, đến cửa nhà Mục Thanh vừa vặn bảy giờ hai mươi.

“Ngốc, trời lạnh như thế, ngươi đứng ở cửa làm gì.” Lạc Nguy dở khóc dở cười.

Thật xa liền nhìn thấy hắn hắn đứng ở bên cây cột, dáng đứng còn rất thẳng.

“Hắc hắc.” Mục Thanh đem bao giấy trong lòng nhét vào tay Lạc Nguy,“Mới vừa mua ở cửa hàng phía sau nhà ta, nhanh ăn đi.”

“Bánh bao?” Lạc Nguy lang thôn hổ yết ăn vài cái, đột nhiên nhớ tới mình còn chưa có mời tiểu tử ngồi cùng bàn đâu.

“Mục Thanh, ngươi cũng ăn a.” Lạc Nguy đem bánh bao đưa lại cho hắn.

“Ta mua hai chiếc, đã ăn rồi, này đó đều là mua cho ngươi.” Mục Thanh há miệng cười, lộ ra một loạt răng trăng trắng nho nhỏ.

Tiểu tử ngồi cùng bàn cười rộ lên thật là đẹp mắt, trước kia như thế nào không phát hiện?

Lạc Nguy vừa ăn bánh bao vừa nghĩ.

Từ đó sau mỗi ngày tan học, Mục Thanh đều đã lấy xe đèo Lạc Nguy về.

Lạc Nguy lúc mới đầu buồn bực mất vài ngày, bất quá sau đó dần dần trở thành thói quen.

Hắn tuy rằng mỗi ngày mua đường mất mấy tiếng đồng hồ, nhưng là có thể cùng tiểu tử ngồi cùng bàn nói chuyện phiếm cũng rất tốt, hơn nữa chính mình mỗi ngày buổi sáng còn có thể có bánh bao ăn.

Cũng, cũng không tệ lắm.

Thời gian một ngày lại một ngày đi qua, trong nháy mắt đã tới tháng chạp.

Cuối tuần, Lạc Nguy cùng Mục Thanh đi công ty bách hóa mua đồ.

“Ngươi không mua a?” Mục Thanh hỏi Lạc Nguy.

“Ba mẹ ta đi công tác, mai mới về.” Lạc Nguy thuận tay cầm lấy hoa nhựa trên giá, đùa dai để lên đầu Mục Thanh,“Tân nương!”

“Uy!” Mục Thanh dở khóc dở cười với hắn.

Tối hôm nay, bên ngoài đột nhiên trời nổi lên đại tuyết, vì thế Lạc Nguy quyết định ngủ lại nhà Mục Thanh, dù sao nhà mình cũng không có người.

Hai người hàn huyên một hồi, Mục Thanh đứng lên đi WC, lưu lại lạc nguy một người nhàm chán phiên thư.

“Thanh Thanh.” Mục a di đẩy cửa tiến vào,“Di? Thanh Thanh đâu?”

“Mục Thanh cậu ấy đi WC.” Lạc Nguy đứng lên.

“Nga, không sao, ta đi trực đêm, ngươi cùng Thanh Thanh ở nhà chơi nhé.” Mục a di từ trong túi lấy ra ít tiền,“Đây là tiền tiêu vặt tháng sau của nó, đợi lát nữa ngươi cho nó.”

“Ân.” Lạc Nguy gật gật đầu, nhìn Mục a di xuất môn, ngồi xuống tiếp tục đọc sách.

Ánh mắt không cẩn thận nhìn đến số tiền kia, Lạc Nguy sửng sốt.

Mỏng như vậy, tổng cộng sáu đồng.

Bánh bao mua hết hai xu, kia một tháng, vừa vặn lục đồng.

“Lạnh quá a.” Mục Thanh từ ngoài cửa run run tiến vào,“Rửa tay bằng nước lạnh, đông chết mất.”

Lạc Nguy đi qua, đem hai tiểu móng vuốt lạnh lẽo của hắn nắm ở lòng bàn tay ủ ấm.

“Ân, ta mẹ đi rồi a?” Mục Thanh hấp hấp cái mũi.

“Bác đi làm, đó là tiền tiêu vặt tháng sau bác đưa cho ngươi” Lạc Nguy chỉa chỉa cái bàn.

“Ách……” Mục Thanh nhanh quay đầu,“Cái kia…… Sớm hơn nửa tháng? Ha ha ha ha.”

“Còn cười?” Lạc Nguy trừng hắn.

Mục Thanh tâm hư cúi đầu, không nói.

Buổi tối lúc đi ngủ, hai người song song nằm, không ai chịu nói chuyện trước.

Thật lâu sau đó, Mục Thanh đánh cái hắt xì.

Lạc Nguy xoay người vươn tay, đem tiểu tử ngồi cùng bàn kéo vào lòng mình.

“Ngu ngốc!”

Thân thể trong lòng gầy muốn đòi mạng, gầy như vậy còn không ăn nhiều một chút!

Cái mũi Lạc Nguy có điểm lên men.

“Ngốc muốn chết!”

Mục Thanh đem đầu chôn trong lòng hắn, không phản bác cũng không nói chuyện.

Chính mình là ngốc, hắn cũng không nói sai.

—————–

Thành thật xin lỗi để các vị đợi lâu thực sự là ta bận quá gần đây máy lại hỏng

ta làm xong bộ này r mai kia sẽ dần dần post cho các vị thưởng thức

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương