Bần Gia Nữ
Chương 196

Lời chỉ trích của Uông Vĩnh Chiêu khiến Trương Tiểu Oản nở nụ cười, miệng còn ôn nhu nói, “Hơn nửa bình đó, bây giờ mới buổi sáng, ngài chớ có mê rượu.”

Uông Vĩnh Chiêu hừ lạnh một tiếng, thấy nàng cầm đũa gắp thịt vào chén hắn thì mới không đê rý mà thoáng qua nói, “Uống cháo của mình đi, ta tự gắp được.”

Trương Tiểu Oản gật đầu đáp “vâng”, nhưng qua một hồi nàng lại gắp củ cải trong nồi bỏ vào bát hắn, nhỏ giọng khuyên hắn, “Ngài cũng ăn mấy miếng củ cải đi.”

Uông Vĩnh Chiêu không hé răng nhưng vẫn ăn hết củ cải nàng gắp cho mình nhét vào bụng. Trương Tiểu Oản ngẩng đầu, thấy trên mặt mày hắn đã hết bệnh thì tâm tình cũng coi như yên tâm thả lỏng.

Uông Vĩnh Chiêu không thể ngã, Hoài Thiện còn ở chiến trường, Hoài Nhân mới chỉ một tuổi, cả cái nhà này đều phải dựa vào hắn chống đỡ. Hắn khó nàng biết được, cũng sẽ thay hắn chia sẻ một ít, chỉ hy vọng như thế thì cuộc sống này của bọn họ mới có thể tiếp tục vượt qua.

Con người ta tồn tại đại khái chính là như vậy, chỉ có thể đi về phía trước, còn chuyện quá khứ chẳng ai có hơi sức mà nhớ tới quá nhiều.

Tháng 9 năm Tĩnh Huy thứ 5, vị vương khác họ Thiện Vương của Đại Phượng triều cập quan, đương triều Hoàng đế bệ hạ phái thái giám bên người đi tới Nam Cương xa xôi vạn dặm để đội mũ kim quan cho hắn, nói rằng hắn có công hộ quốc.

Trương Tiểu Oản ở bên này nhận được tin, lại nghe xong việc ban kim quan thì nhếch khóe miệng, trong lòng không khỏi châm chọc. Người của Uông gia một hài người đều có công hộ quốc nhưng cũng không đủ để xua tan ý tưởng dùng xong là vứt của hoàng đế.

Bên này Trương Tiểu Oản cũng thu được tin của Hoài Thiện. Trong đó hắn nói cuối năm nay hắn sẽ mang một vị cô nương về để thành thân. Vị cô nương kia là con gái của Thổ Ty địa phương, hy vọng Trương Tiểu Oản phái người đi trước thay hắn đưa sính lễ.

Trương Tiểu Oản nhanh chóng quyết định chuẩn bị sính lễ cho tốt, lại mời Hứa sư gia đi thay nàng một chuyến. Hứa sư gia đồng ý, ngay sau đó mang theo quân đội đi trước.

Đoàn xe đi rồi, Trương Tiểu Oản vẫn còn lo không biết lễ như thế có quá nhẹ hoặc quá nặng không. Nàng không biết phong tục của Nam Cương, sau khi hỏi qua người ta nàng lại chuẩn bị thêm vài phần lễ, cũng không biết có mạo phạm người ta không.

Nàng có chút thấp thỏm, Uông Vĩnh Chiêu cũng không nói một lời, tùy nàng lo lắng. Trương Tiểu Oản lại viết tin cho người đưa tới kinh thành. Tháng 11 thu được tin nói ba anh em Uông Vĩnh An sẽ cùng vợ con tới biên mạc ăn tết. Trương Tiểu Bảo cùng cả nhà họ Trương sẽ đều tới đây.

Lúc này Trương Tiểu Oản bắt đầu bận mờ mắt rồi. May mắn trong phủ cực lớn, nhiều khách khứa tới như thế nhưng chỉ cần chuẩn bị chăn đệm là được, phòng thì đã có rồi.

Chuyện trong nhà bận rộn, mà nàng cũng phải chuẩn bị cho ba cha con. Trương Tiểu Oản quả thật không có một khắc nhàn rỗi, nhưng kỳ quái là sắc mặt nàng dù vẫn trầm tĩnh nhưng đôi mắt lại rực rỡ, quả thật rất lóng lánh.

Thấy nàng vội như thế, Uông Vĩnh Chiêu vốn toàn ở tiền viện làm việc lúc này lại mang theo Uông Hoài Nhân lại đây nhìn chằm chằm nàng.

Hoài Nhân còn không đến hai tuổi nhưng tâm tư lại nhiều hơn mấy đứa nhỏ tuổi này. Thấy sắc mặt cha hắn không đúng, lại thấy Trương Tiểu Oản hắn lập tức duỗi tay muốn Trương Tiểu Oản ôm hắn. Đợi nàng đi tới bên người bọn họ hắn lại thu tay, rúc trong lòng cha hắn cười xấu xa, mắt còn trộm nhìn nàng.

Bị con út trêu đùa như thế Trương Tiểu Oản cũng thật là dở khóc dở cười, nhưng cũng quả thật không tức được. Nàng chỉ kéo hai cha con đi cùng nàng làm việc.

Phủ đệ này là được xây bằng đá, lại cực kỳ to lớn. Lúc Trương Tiểu Oản vào ở thì trong phủ mới xây xong 7 phần, nàng phải mời sư phụ về đây tân trang, lại chi tiền nên cả tòa phủ đệ lúc này cực kỳ khí phách uy nghiêm. Tiền viện đương nhiên có cái loại cảm giác nghiêm nghị này nhưng ở hậu viện Trương Tiểu Oản lại nghĩ biện pháp nuôi dưỡng không ít cây cối hoa cỏ. Qua hai năm lúc này trong phủ mới có vài phần bừng bừng sinh cơ.

Một đường này nàng mang theo hai nam nhân họ Uông đi qua từng viện, lại giải thích chỗ này cho ai, tường ngăn hẻm nhỏ là dành cho hạ nhân ở.

Uông Vĩnh Chiêu cũng chưa từng cẩn thận dạo hết phủ đệ của mình, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn kỹ từng sân viện một. Nhìn thấy có những chỗ vẫn có màu xanh giữa mùa đông thì hắn lập tức hỏi, “Sao làm được?”

“Đều là có sư phụ chuyên làm.” Trương Tiểu Oản không dám kể công.

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu nhẹ gật đầu, người là hắn mời đến nên tự nhiên hắn cũng biết vị sư phụ kia lợi hại.

Cứ thế đến một ngày, sau giờ Mùi, hai cha con ăn cơm trưa xong thì đi tiền viện. Nhưng chưa đến bao lâu hai người lại đi tới chỗ Trương Tiểu Oản lúc này đang chỉ huy mọi người làm việc.

Nhìn thấy bọn họ, thấy bọn họ đều khoác áo choàng, khuôn mặt nhỏ của Hoài Nhân trong trắng lộ ra hồng bị lông chồn màu đen trên áo choàng tôn lên càng thêm xinh đẹp vô cùng. Mà đáng giận nhất chính là vừa thấy Trương Tiểu Oản hắn lại duỗi tay nhỏ ra, cười lộ hàm răng mới có vài cái cười với nàng nói, “Mẫu thân ôm một cái, mẫu thân ôm một cái……”

Con út đã gọi thế thì sao Trương Tiểu Oản có thể không đi. Nàng chỉ đành vươn tay ra muốn om hắn nhưng đợi nàng tới gần Hoài Nhân lại cười xấu xa một tiếng, vươn cái tay nhỏ che đến kín mít của mình ôm chặt lấy cổ cha hắn.

Trương Tiểu Oản lại bị hắn chọc ghẹo thì cười nói với hắn, “Con chớ có chọc mẫu thân.”

Hoài Nhân cười khanh khách, đôi mắt lại vẫn không ngừng nhìn nàng. Trương Tiểu Oản lại vươn tay, lúc này hắn để cho nàng ôm. Lúc được nàng bế hắn lập tức hôn lên mặt nàng, sau đó gọi to, “Mẫu thân……”

“Ơi.” Trương Tiểu Oản đáp, sau đó quay đầu cười nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Đều nói con út cực kỳ nũng nhịu, ngày thường ngài đừng có mà chiều hắn quá, như thế không tốt đâu.”

Uông Vĩnh Chiêu nhẹ gật đầu sau đó kéo nàng ngồi xuống, lại ôm Hoài Nhân vào lòng mình, nghe nàng chậm rãi nói chuyện với bà tử.

Trong nhà bày biện chút đồ sứ tinh tế, có bộ bàn ghế quý phi bằng gỗ đỏ, mâm trái cây màu trắng có đế xanh đặt ở trên bàn, tất cả tạo nên vài phần màu sắc sinh động……

Mắt Uông Vĩnh Chiêu xẹt qua những thứ đó, lại thấy mấy chậu cây được treo lủng lẳng thì hỏi, “Đây là cái gì?”

“Đây là để trồng hoa, sư phụ nói qua nửa tháng nữa sẽ tìm tới chút hoa cỏ hiếm lạ, chỉ cần trong phòng đốt địa long ấm áp, lại tưới đủ nước thì hoa có thể tươi một thời gian.” Trương Tiểu Oản chậm rãi giải thích với hắn.

“Ừ.” Vì hôn sự của con trai cả mà nàng quả thật đã hao tổn rất nhiều tâm huyết.

Thấy Uông Vĩnh Chiêu mặt mày đạm mạc, Trương Tiểu Oản lại cười với hắn nhưng không hề hé răng. Nàng chỉ cầm tay hắn, cùng hắn mười ngón đan nhau rồi lại quay đầu nói chuyện với bà tử.

“Nghe nói ở phía nam bốn mùa đều là mùa xuân, hoa nở hàng năm. Biên mạc của chúng ta không thể so với phía nam, dù chỉ là vài thứ hiếm lạ mà chúng ta tìm được thì chắc Thổ Ty đại nhân cũng biết được tâm ý của chúng ta.” Trương Tiểu Oản cười nói với bà Bảy, “Nhưng không biết có bao nhiêu vị thông gia đại nhân tới. Cứ thu dọn nhà ở trước, đến lúc đó tới bao nhiêu cũng không hoảng hốt.”

“Đã biết, ngài yên tâm, nô tỳ sẽ để ý cẩn thận, đảm bảo chỗ nào cũng được thu dọn thỏa đáng.” Bà Bảy vội nói.

“Nơi này phải để ngươi lo lắng rồi.” Trương Tiểu Oản cười gật đầu.

Bà Bảy đảo mắt nhìn nhà chính lịch sự tao nhã khí phái, kể cả rèm vải rũ xuống cũng thêu hùng ưng sinh động như thật ngẩng cao, giống như đang thét dài. Bà ta nhìn vài lần rồi lại quay đầu thấp giọng nói với Trương Tiểu Oản, “Ngài bố trí thế này thì dù là khách nhân cao quý đến đâu cũng tiếp được, ngài cứ yên tâm.”

“Chỉ hy vọng như thế.” Trương Tiểu Oản quay đầu nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Ngài nhìn thấy thế nào?”

Uông Vĩnh Chiêu nhìn đôi mắt tỏa sáng của nàng thì vội nuốt lời muốn nói vào lòng. Hắn muốn nàng biết vị Thổ Ty kia không biết có tới đưa dâu hay không.

Lúc này nàng nắm tay hắn thật chặt, Hoài Nhân ngồi trong lòng hắn chơi dây buộc tóc của hắn. Hắn trầm tư một lúc, ánh mắt ra hiệu cho bà tử dẫn người hầu lui ra. Sau đó hắn mới nói với nàng, “Vị cô nương kia nghe nói là đứa con gái không được Thổ Ty yêu thương nhất.”

“Lại là như thế sao?” Trương Tiểu Oản nghe được thì khẽ thở dài, “Nhưng cũng không sao, nàng gả đến nhà chúng ta, nếu không chê thì chúng ta thương nàng chút là được.”

Uông Vĩnh Chiêu lạnh lùng nhìn nàng một cái nói, “Ai ngươi cũng muốn thương nhỉ?”

Trương Tiểu Oản cười cười, lại nắm thật chặt tay hắn, thở dài nói, “Nói thì nói thế, nhưng nàng sao được ở với chúng ta. Sau khi thành hôn nàng sẽ phải về kinh đúng không?”

Dù nàng ta có muốn ở lại thì sợ là hoàng đế cũng sẽ không cho. Phía trước Uông Vĩnh Chiêu mới vừa nghe được tin hoàng đế muốn tứ hôn cho Thiện Vương đang định nói với nàng thì Hoài Thiện đã gửi thư tới để nàng hạ sính lễ, cuộc đua giữa quân và thần hai người sợ là đã có không biết bao nhiêu tràng mưa gió máu tanh. Trương Tiểu Oản không cần phải suy đoán nhiều đều biết ngày tháng sau này của đứa con dâu tương lai này của nàng sợ là cũng sẽ rất áp lực.

Hiện tại nàng chỉ trông cậy vị Mộc cô nương này sớm gả tới đây như thế nàng sẽ có thời gian dạy con dâu mình chuyện trong kinh, để nàng về sau ở trong kinh có được ngày lành.

Trong thư Hoài Thiện nói vị cô nương kia thật sự dụng tâm vì hắn, ba lần năm lượt đều cứu mạng hắn, lại vì hắn mà một mình đi địch quốc thăm dò tình huống. Tuy chưa gặp mặt không biết bộ dáng cô nương này thế nào nhưng nghe thấy nói cô nương này tâm địa tốt thì Trương Tiểu Oản đã thích rồi.

Nhưng cô nương này lại chỉ biết nói tiếng Man chứ không biết nói tiếng phổ thông. Nàng ta biết sử dụng đao, nhưng không biết thêu thùa may vá, nhiều chuyện nữ tử Đại Phượng triều biết thì nàng ta lại không biết.

Mặt tốt điểm xấu của vị cô nương này đều được Hoài Thiện nói rõ trong tin. Trong lòng Trương Tiểu Oản đã có rõ biện pháp ứng phó. Hiện nay nàng chỉ mong vị cô nương ở ngàn dặm xa xôi sắp gả đến nhà bọn họ có thể thích ứng với cuộc sống ở đây. Cô nương kia sẽ đi cùng con nàng cả đời, nàng hy vọng nàng ta có thể vui vẻ, vì đó là phúc khí của Hoài Thiện.

Nàng nghĩ thật nhiều, nhưng những lời này lại không thể nói với nam nhân như Uông Vĩnh Chiêu. Ngày thường nàng cũng chỉ nói với lời với các bà tử. Trong lòng nàng cũng thật sự hiểu làm mẹ thật sự không dễ. Nàng vốn nghĩ đợi con mình thành hôn thì sẽ hết lo lắng nhưng hiện nay xem ra đến vợ hắn nàng cũng phải lo lắng cho, thật là muốn mệnh mà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương