Bạn Gái Tôi Là Tsundere
-
Chương 29: Lời chia tay không thể nói ra
Tối ngày hôm đó, Tịch Y ngồi trong thư phòng của bố mình. Hiệu trưởng Tịch có cái bụng bia hơi lộ ra, đang mang vẻ mặt lo lắng nhìn cô.
"Con chắc chắn là muốn qua đó học?"
"Chắc chắn.", Dường như không chút suy nghĩ, cô liền ngay lập tức đáp lại.
Tịch Thành Long thở ra một hơi, ông trầm mặc một lúc không nói gì, Tịch Y cũng ngồi lặng yên ở đó. Bầu không khí liền trở nên vô cùng khó chịu, cuối cùng thì lại tan rã trong không vui.
Không phải hiệu trưởng Tịch không đồng ý cho cô đi, mà do bây giờ cô mới lớp mười một, chỉ còn nốt một năm nữa là ra trường. Nếu cô có thể cố gắng hoàn thành chương trình học phổ thông trước khi qua Anh quốc thì đó mới là điều tốt nhất.
Nhưng thực lực của con bé đã được trường đại học Oxford công nhận, còn chuẩn bị giấy mời đàng hoàng, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ rất tiếc.
Đắn đo suy nghĩ vài ngày, ông quyết định làm giấy tốt nghiệp phổ thông trước cho cô, để sau mùa thu sang năm cô sẽ thuận lợi là tân sinh viên của trường đại học hàng đầu thế giới.
Ban đầu, Tịch Y không có ý định sẽ thổ lộ với Hàn Tử Đằng. Cô biết chắc mình sẽ phải rời đi, biết chắc là sẽ không thể ở cùng anh mà vẫn ngang nhiên tỏ tình để rồi bây giờ nói ra câu chia tay thật khó xử. Cô không muốn chia tay với anh, cô lưu luyến sự ấm áp của anh dành cho cô, nhưng giữa tình yêu và sự nghiệp, cô chỉ có thể chọn một mà thôi.
Nhìn một bên sườn má của anh, cổ họng cô như bị nghẹn lại, nói không nên lời.
Anh đang ngủ rất say, có lẽ là do tối hôm qua thức đêm chơi điện tử cho nên sáng nay đến lớp đã lăn ra ngủ từ tiết một. Cô khẽ đưa tay chọc má anh, mềm mềm, xúc cảm vô cùng tốt.
"Ưm.", Anh đột nhiên bắt lấy ngón tay đang không ngừng chọc tới chọc lui trên mặt mình, đưa tới bên miệng cắn một cái.
Tịch Y giật mình rút tay ra khỏi móng vuốt của anh, mặt đỏ ửng lên.
Hàn Tử Đằng nhếch môi cười, anh hé mắt ra nhìn cô, ánh mắt lười biếng thể hiện rõ chủ nhân của nó vẫn đang còn cực kì buồn ngủ.
Cô quay đầu qua chỗ khác, tay lật lật quyển sách trên bàn để che đi sự lúng túng của mình. Một lúc sau, tâm tình cô mới ổn định trở lại, rốt cuộc cũng rơi vào trong suy nghĩ.
Nói hay không nói? Nếu nói, cô có thể đảm bảo là anh nhất định sẽ không muốn chia tay, nếu không nói, cô cảm thấy vô cùng áy náy.
Cũng bởi là do cô không muốn chia tay anh, nếu được, cô muốn anh đợi cô trở về. Nhưng suy nghĩ đó thực là ích kỉ. Làm sao cô bắt anh chờ đợi từng đấy năm được. Anh cũng sẽ trưởng thành, cũng sẽ có người thích, cũng sẽ biết rung động rồi yêu đương.
Cô...làm sao có thể ích kỉ bắt anh chỉ nghĩ về cô như thế được.
Vì sự mâu thuẫn giữa suy nghĩ của mình, vài ngày hôm sau Tịch Y liên tục trốn tránh Hàn Tử Đằng. Cô xin nghỉ ở trên lớp, chỉ khi nào có bài kiểm tra mới nhờ Thích Tâm Tâm nhắn tin nhắc nhở để đến làm bài mà thôi.
Anh đương nhiên là nhận ra cô đang né tránh mình, anh đợi cô dưới cổng nhà cả ngày nhưng dường như cô chưa từng ra khỏi nhà. Dì Hạ muốn mời anh vào nhà chơi nhưng lại bị Tịch Y cản lại, nói không được để anh vào.
Thẳng cho tới kì thi giữa kì, cô vẫn liên tục ở trong nhà đã bước ra ngoài, tới trường làm bài thi.
Phòng thi của anh khác cô, hơn nữa lại không cùng dãy nhà. Cô đợi đến sát giờ thi mới đi vào trường. Nói xin lỗi một tiếng với giáo viên coi thi rồi ngồi xuống chỗ của mình.
Phòng thi của Nhậm Minh bị hỏng cho nên các thí sinh được sắp xếp vào các phòng khác. Nhậm Minh chính là được xếp vào cùng phòng với cô. Cậu ta ngồi góc lớp vừa thấy cô vào đã muốn báo tin cho Hàn Tử Đằng nhưng lại không thể mang điện thoại vào phòng thi cho nên đành cắn răng làm xong hết bài thi thật nhanh rồi chuồn đi báo tin.
Nhưng chưa đợi cậu ta làm xong thì Tịch Y đã xong trước. Cô nhìn lại bài làm của mình, cảm thấy thỏa mãn rồi mới nộp bài rồi nhanh chóng chạy mất. Còn khoảng hai mươi phút nữa mới tới thời gian làm bài thi tiếp theo, cô đành phải tìm một nơi không người thật kín đáo trốn anh.
Thế nhưng, cô không ngờ rằng Hàn Tử Đằng lại bỏ thi. Anh đứng ở hành lang căn đúng lúc cô ra. Tịch Y giật mình khi thấy anh, cô sợ hãi quay đầu bỏ chạy. Nhưng chưa kịp chạy đã bị anh tóm lấy rồi kéo vào trong ngực.
Anh ôm cô rồi núp vào trong phòng hóa sinh. Vừa vào đã kịch liệt ôm chặt lấy cô như thể cô sẽ chạy mất một lần nữa vậy. Anh gục đầu vào cổ Tịch Y, giọng nói rất mệt mỏi,"Tại sao lại trốn tôi?"
Hốc mắt cô cay cay, Tịch Y không nói gì muốn gỡ tay anh ra khỏi người mình thì người đằng sau liền gắt gao chế trụ cái ót, điên cuồng hôn lên đôi môi mà mình ngày đêm nhớ thương.
Không có ấm áp, không có dịu dàng cũng không như những nụ hôn chuồn chuồn lướt như mấy lần trước. Anh mang hơi thở chiếm hữu điên cuồng muốn cô. Dùng sức cạy mở hàm răng rồi tiến vào mạnh mẽ, anh hút hết mật dịch trong khoang miệng khiến cơ thể Tịch Y mềm nhũn. Sau đó lại như con thú đói khát mà gặm cắn khiến môi cô truyền đến một trận đau đớn.
Tịch Y phản kháng, cô thấy sợ anh của hiện tại. Một người chưa từng sợ bất cứ cái gì như cô lại thấy sợ anh vào lúc này đây. Anh dường như không phải Hàn Tử Đằng mà mình quen biết nữa.
Cô dùng hết sức đẩy anh ra rồi cho anh một bạt tai. Một bạt tai này đã dùng toàn bộ lực đạo mà cô có, một bên má của anh hồng lên, khóe miệng còn chảy máu, không biết là máu do cô tát anh hay máu do anh cắn cô mà ra.
Nước mắt Tịch Y tuôn ra, cô cắn môi, đau lòng xoay người bỏ chạy.
Kể từ hôm đó, anh với cô không hề gặp lại. Dù cho có ngang nhiên đi giữa sân trường đi chăng nữa hai người cũng không gặp mặt nhau.
Hoàn thành xong bài thi, Tịch Y liền tiếp tục nghỉ học. Kết quả sau hai ngày đã có, Tịch Y mang tâm trạng không tốt đi thi lần đầu tiên rớt hạng trong khối. Cô tụt xuống thứ ba, cách người đứng đầu gần mười điểm. Còn Hàn Tử Đằng thì trực tiếp không có trong bảng xếp hạng. Tên anh ở vị trí cuối cùng của năm hai, số điểm 0.
Từ hôm đó anh cũng không hề đến lớp, Nhậm Minh cùng Thích Tâm Tâm lo lắng đi xem thử thì thấy anh đang ngồi xem tivi ở nhà. Thoạt nhìn không có gì bất thường cả.
Thích Tâm Tâm nhìn anh đầy khó xử, cô nhìn ra được trong mắt anh không hề có tiêu cự, chỉ vô hồn nhìn về phía tivi, không hề để nó vào trong mắt.
Ngày hôm đó nhận một cái tát của cô, anh như tỉnh ra trước khi cơn thịnh nộ thực sự bộc phát. Đã lâu lắm rồi anh chưa từng điên cuồng như thế này. Anh nhớ cô đến nhường nào, đau lòng thế nào khi cô rơi nước mắt liệu cô có biết không?
Anh muốn xin lỗi, nhưng lại không biết nên xin lỗi như thế nào. Cô hẳn phải hận anh lắm.
Nhậm Minh rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, cậu ta trực tiếp xách cổ áo anh dậy rồi đấm cho anh một phát. Thích Tâm Tâm vội vàng kéo hai người ra.
"Cậu thích cô ấy như vậy thì tại sao không đối mặt với cô ấy thử một lần. Cậu có biết cậu cướp mất nữ thần trong mắt chúng tôi, nhưng tại sao chúng tôi lại chưa bao giờ hận cậu không? Từ khi quen cậu, Tịch Y không còn như lúc trước, chỉ như một cỗ máy hành động theo một khuôn khổ. Cậu ấy biết cười, biết nói đùa, còn biết trêu chọc bạn bè nữa. Chính vì thế nên tôi cứ nghĩ, giao Tịch Y cho cậu là chúng tôi sẽ yên tâm. Bây giờ cậu nhìn xem cậu rốt cuộc đang làm cái gì? Cậu tổn thương cô ấy rồi ngồi đây làm một con robot thì có ích lợi gì chứ? Cậu đứng lên đi xin lỗi cô ấy cho tôi!!"
Nhậm Minh lần đầu tiên cáu gắt tới vậy, cậu ta quát lên đến mức hai tay run rẩy. Thích Tâm Tâm đứng bên cạnh hốc mắt cũng ươn ướt. Cô không muốn thấy bạn bè của mình như vậy một chút nào.
Lúc ba người đến trước cổng nhà họ Tịch thì nhà họ Tịch đã đóng cửa. Người giúp việc cũng không thấy đâu, căn nhà im ắng đến lạ thường.
Thích Tâm Tâm lấy điện thoại ra gọi cho Tịch Y nhưng lại nhận được thông báo số điện thoại này không tồn tại. Tim Hàn Tử Đằng run lên, anh nắm chặt tay nhìn về phía cửa sổ ban công phòng cô.
Một bác hàng xóm đi chợ về đi ngang qua đó, thấy ba cô cậu trạc tuổi Tiểu Tịch Y nhà họ Tịch thì liền đến hỏi thăm,"Các cháu tìm Tịch Y sao?"
Thích Tâm Tâm vội nói,"Dạ vâng ạ!"
"Con bé ra sân bay rồi. Nhà họ Tịch đang đi tiễn con bé cho nên không có ở nhà đâu."
"Cái gì cơ ạ?", Nhậm Minh hét lớn, cậu mở to mắt nhìn bác hàng xóm.
"Các cháu không biết sao? Ai da, con bé Tiểu Tịch Y này giỏi lắm, nhận được giấy mời của trường đại học Oxford cơ mà. Chắc giờ này có lẽ đã trên đường bay đến đó rồi."
Sau đó bác gái liền lắc đầu cười cười rồi bỏ đi, miệng còn lẩm bẩm,"Chẳng bù cho mấy đứa trẻ nhà bác, haizz..."
Thích Tâm Tâm siết chặt điện thoại,"T..Tịch Y đi du học?"
"Tại sao...tại sao lại có chuyện này?"
Hàn Tử Đằng im lặng đứng đó, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến anh vậy.
Cho đến lúc hai bạn học của anh còn tưởng anh không đau lòng thì đột nhiên, anh nắm chặt tay đấm mạnh vào bức tường bên cạnh. Sức lực lớn đến mức bức tường đó bị nứt ra một đoạn, tay trái anh liền lập tức chảy máu.
"A..", Thích Tâm Tâm sợ hãi vội vàng muốn can anh lại.
Nhưng chưa kịp can thì anh đã lạnh mặt bỏ đi. Con quỷ dữ năm xưa từ từ quay trở về, khuôn mặt luôn mang nụ cười ngứa đòn của anh bây giờ đã phảng phất mùi của Tu La bò lên từ dưới địa ngục.
Tịch Y, em giỏi lắm! Tốt nhất là em đừng nên quay về đây, bằng không tôi sẽ cho em biết thế nào là sống không bằng chết.
"Con chắc chắn là muốn qua đó học?"
"Chắc chắn.", Dường như không chút suy nghĩ, cô liền ngay lập tức đáp lại.
Tịch Thành Long thở ra một hơi, ông trầm mặc một lúc không nói gì, Tịch Y cũng ngồi lặng yên ở đó. Bầu không khí liền trở nên vô cùng khó chịu, cuối cùng thì lại tan rã trong không vui.
Không phải hiệu trưởng Tịch không đồng ý cho cô đi, mà do bây giờ cô mới lớp mười một, chỉ còn nốt một năm nữa là ra trường. Nếu cô có thể cố gắng hoàn thành chương trình học phổ thông trước khi qua Anh quốc thì đó mới là điều tốt nhất.
Nhưng thực lực của con bé đã được trường đại học Oxford công nhận, còn chuẩn bị giấy mời đàng hoàng, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ rất tiếc.
Đắn đo suy nghĩ vài ngày, ông quyết định làm giấy tốt nghiệp phổ thông trước cho cô, để sau mùa thu sang năm cô sẽ thuận lợi là tân sinh viên của trường đại học hàng đầu thế giới.
Ban đầu, Tịch Y không có ý định sẽ thổ lộ với Hàn Tử Đằng. Cô biết chắc mình sẽ phải rời đi, biết chắc là sẽ không thể ở cùng anh mà vẫn ngang nhiên tỏ tình để rồi bây giờ nói ra câu chia tay thật khó xử. Cô không muốn chia tay với anh, cô lưu luyến sự ấm áp của anh dành cho cô, nhưng giữa tình yêu và sự nghiệp, cô chỉ có thể chọn một mà thôi.
Nhìn một bên sườn má của anh, cổ họng cô như bị nghẹn lại, nói không nên lời.
Anh đang ngủ rất say, có lẽ là do tối hôm qua thức đêm chơi điện tử cho nên sáng nay đến lớp đã lăn ra ngủ từ tiết một. Cô khẽ đưa tay chọc má anh, mềm mềm, xúc cảm vô cùng tốt.
"Ưm.", Anh đột nhiên bắt lấy ngón tay đang không ngừng chọc tới chọc lui trên mặt mình, đưa tới bên miệng cắn một cái.
Tịch Y giật mình rút tay ra khỏi móng vuốt của anh, mặt đỏ ửng lên.
Hàn Tử Đằng nhếch môi cười, anh hé mắt ra nhìn cô, ánh mắt lười biếng thể hiện rõ chủ nhân của nó vẫn đang còn cực kì buồn ngủ.
Cô quay đầu qua chỗ khác, tay lật lật quyển sách trên bàn để che đi sự lúng túng của mình. Một lúc sau, tâm tình cô mới ổn định trở lại, rốt cuộc cũng rơi vào trong suy nghĩ.
Nói hay không nói? Nếu nói, cô có thể đảm bảo là anh nhất định sẽ không muốn chia tay, nếu không nói, cô cảm thấy vô cùng áy náy.
Cũng bởi là do cô không muốn chia tay anh, nếu được, cô muốn anh đợi cô trở về. Nhưng suy nghĩ đó thực là ích kỉ. Làm sao cô bắt anh chờ đợi từng đấy năm được. Anh cũng sẽ trưởng thành, cũng sẽ có người thích, cũng sẽ biết rung động rồi yêu đương.
Cô...làm sao có thể ích kỉ bắt anh chỉ nghĩ về cô như thế được.
Vì sự mâu thuẫn giữa suy nghĩ của mình, vài ngày hôm sau Tịch Y liên tục trốn tránh Hàn Tử Đằng. Cô xin nghỉ ở trên lớp, chỉ khi nào có bài kiểm tra mới nhờ Thích Tâm Tâm nhắn tin nhắc nhở để đến làm bài mà thôi.
Anh đương nhiên là nhận ra cô đang né tránh mình, anh đợi cô dưới cổng nhà cả ngày nhưng dường như cô chưa từng ra khỏi nhà. Dì Hạ muốn mời anh vào nhà chơi nhưng lại bị Tịch Y cản lại, nói không được để anh vào.
Thẳng cho tới kì thi giữa kì, cô vẫn liên tục ở trong nhà đã bước ra ngoài, tới trường làm bài thi.
Phòng thi của anh khác cô, hơn nữa lại không cùng dãy nhà. Cô đợi đến sát giờ thi mới đi vào trường. Nói xin lỗi một tiếng với giáo viên coi thi rồi ngồi xuống chỗ của mình.
Phòng thi của Nhậm Minh bị hỏng cho nên các thí sinh được sắp xếp vào các phòng khác. Nhậm Minh chính là được xếp vào cùng phòng với cô. Cậu ta ngồi góc lớp vừa thấy cô vào đã muốn báo tin cho Hàn Tử Đằng nhưng lại không thể mang điện thoại vào phòng thi cho nên đành cắn răng làm xong hết bài thi thật nhanh rồi chuồn đi báo tin.
Nhưng chưa đợi cậu ta làm xong thì Tịch Y đã xong trước. Cô nhìn lại bài làm của mình, cảm thấy thỏa mãn rồi mới nộp bài rồi nhanh chóng chạy mất. Còn khoảng hai mươi phút nữa mới tới thời gian làm bài thi tiếp theo, cô đành phải tìm một nơi không người thật kín đáo trốn anh.
Thế nhưng, cô không ngờ rằng Hàn Tử Đằng lại bỏ thi. Anh đứng ở hành lang căn đúng lúc cô ra. Tịch Y giật mình khi thấy anh, cô sợ hãi quay đầu bỏ chạy. Nhưng chưa kịp chạy đã bị anh tóm lấy rồi kéo vào trong ngực.
Anh ôm cô rồi núp vào trong phòng hóa sinh. Vừa vào đã kịch liệt ôm chặt lấy cô như thể cô sẽ chạy mất một lần nữa vậy. Anh gục đầu vào cổ Tịch Y, giọng nói rất mệt mỏi,"Tại sao lại trốn tôi?"
Hốc mắt cô cay cay, Tịch Y không nói gì muốn gỡ tay anh ra khỏi người mình thì người đằng sau liền gắt gao chế trụ cái ót, điên cuồng hôn lên đôi môi mà mình ngày đêm nhớ thương.
Không có ấm áp, không có dịu dàng cũng không như những nụ hôn chuồn chuồn lướt như mấy lần trước. Anh mang hơi thở chiếm hữu điên cuồng muốn cô. Dùng sức cạy mở hàm răng rồi tiến vào mạnh mẽ, anh hút hết mật dịch trong khoang miệng khiến cơ thể Tịch Y mềm nhũn. Sau đó lại như con thú đói khát mà gặm cắn khiến môi cô truyền đến một trận đau đớn.
Tịch Y phản kháng, cô thấy sợ anh của hiện tại. Một người chưa từng sợ bất cứ cái gì như cô lại thấy sợ anh vào lúc này đây. Anh dường như không phải Hàn Tử Đằng mà mình quen biết nữa.
Cô dùng hết sức đẩy anh ra rồi cho anh một bạt tai. Một bạt tai này đã dùng toàn bộ lực đạo mà cô có, một bên má của anh hồng lên, khóe miệng còn chảy máu, không biết là máu do cô tát anh hay máu do anh cắn cô mà ra.
Nước mắt Tịch Y tuôn ra, cô cắn môi, đau lòng xoay người bỏ chạy.
Kể từ hôm đó, anh với cô không hề gặp lại. Dù cho có ngang nhiên đi giữa sân trường đi chăng nữa hai người cũng không gặp mặt nhau.
Hoàn thành xong bài thi, Tịch Y liền tiếp tục nghỉ học. Kết quả sau hai ngày đã có, Tịch Y mang tâm trạng không tốt đi thi lần đầu tiên rớt hạng trong khối. Cô tụt xuống thứ ba, cách người đứng đầu gần mười điểm. Còn Hàn Tử Đằng thì trực tiếp không có trong bảng xếp hạng. Tên anh ở vị trí cuối cùng của năm hai, số điểm 0.
Từ hôm đó anh cũng không hề đến lớp, Nhậm Minh cùng Thích Tâm Tâm lo lắng đi xem thử thì thấy anh đang ngồi xem tivi ở nhà. Thoạt nhìn không có gì bất thường cả.
Thích Tâm Tâm nhìn anh đầy khó xử, cô nhìn ra được trong mắt anh không hề có tiêu cự, chỉ vô hồn nhìn về phía tivi, không hề để nó vào trong mắt.
Ngày hôm đó nhận một cái tát của cô, anh như tỉnh ra trước khi cơn thịnh nộ thực sự bộc phát. Đã lâu lắm rồi anh chưa từng điên cuồng như thế này. Anh nhớ cô đến nhường nào, đau lòng thế nào khi cô rơi nước mắt liệu cô có biết không?
Anh muốn xin lỗi, nhưng lại không biết nên xin lỗi như thế nào. Cô hẳn phải hận anh lắm.
Nhậm Minh rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, cậu ta trực tiếp xách cổ áo anh dậy rồi đấm cho anh một phát. Thích Tâm Tâm vội vàng kéo hai người ra.
"Cậu thích cô ấy như vậy thì tại sao không đối mặt với cô ấy thử một lần. Cậu có biết cậu cướp mất nữ thần trong mắt chúng tôi, nhưng tại sao chúng tôi lại chưa bao giờ hận cậu không? Từ khi quen cậu, Tịch Y không còn như lúc trước, chỉ như một cỗ máy hành động theo một khuôn khổ. Cậu ấy biết cười, biết nói đùa, còn biết trêu chọc bạn bè nữa. Chính vì thế nên tôi cứ nghĩ, giao Tịch Y cho cậu là chúng tôi sẽ yên tâm. Bây giờ cậu nhìn xem cậu rốt cuộc đang làm cái gì? Cậu tổn thương cô ấy rồi ngồi đây làm một con robot thì có ích lợi gì chứ? Cậu đứng lên đi xin lỗi cô ấy cho tôi!!"
Nhậm Minh lần đầu tiên cáu gắt tới vậy, cậu ta quát lên đến mức hai tay run rẩy. Thích Tâm Tâm đứng bên cạnh hốc mắt cũng ươn ướt. Cô không muốn thấy bạn bè của mình như vậy một chút nào.
Lúc ba người đến trước cổng nhà họ Tịch thì nhà họ Tịch đã đóng cửa. Người giúp việc cũng không thấy đâu, căn nhà im ắng đến lạ thường.
Thích Tâm Tâm lấy điện thoại ra gọi cho Tịch Y nhưng lại nhận được thông báo số điện thoại này không tồn tại. Tim Hàn Tử Đằng run lên, anh nắm chặt tay nhìn về phía cửa sổ ban công phòng cô.
Một bác hàng xóm đi chợ về đi ngang qua đó, thấy ba cô cậu trạc tuổi Tiểu Tịch Y nhà họ Tịch thì liền đến hỏi thăm,"Các cháu tìm Tịch Y sao?"
Thích Tâm Tâm vội nói,"Dạ vâng ạ!"
"Con bé ra sân bay rồi. Nhà họ Tịch đang đi tiễn con bé cho nên không có ở nhà đâu."
"Cái gì cơ ạ?", Nhậm Minh hét lớn, cậu mở to mắt nhìn bác hàng xóm.
"Các cháu không biết sao? Ai da, con bé Tiểu Tịch Y này giỏi lắm, nhận được giấy mời của trường đại học Oxford cơ mà. Chắc giờ này có lẽ đã trên đường bay đến đó rồi."
Sau đó bác gái liền lắc đầu cười cười rồi bỏ đi, miệng còn lẩm bẩm,"Chẳng bù cho mấy đứa trẻ nhà bác, haizz..."
Thích Tâm Tâm siết chặt điện thoại,"T..Tịch Y đi du học?"
"Tại sao...tại sao lại có chuyện này?"
Hàn Tử Đằng im lặng đứng đó, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến anh vậy.
Cho đến lúc hai bạn học của anh còn tưởng anh không đau lòng thì đột nhiên, anh nắm chặt tay đấm mạnh vào bức tường bên cạnh. Sức lực lớn đến mức bức tường đó bị nứt ra một đoạn, tay trái anh liền lập tức chảy máu.
"A..", Thích Tâm Tâm sợ hãi vội vàng muốn can anh lại.
Nhưng chưa kịp can thì anh đã lạnh mặt bỏ đi. Con quỷ dữ năm xưa từ từ quay trở về, khuôn mặt luôn mang nụ cười ngứa đòn của anh bây giờ đã phảng phất mùi của Tu La bò lên từ dưới địa ngục.
Tịch Y, em giỏi lắm! Tốt nhất là em đừng nên quay về đây, bằng không tôi sẽ cho em biết thế nào là sống không bằng chết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook