Bạn Gái Tôi Là Du Côn!
-
Chương 19
Bà Diệp buồn rầu nhìn đứa con gái của mình, song sau đó lại ngước mắt lên
nhìn Phong thì thấy mặt anh đơ ra, ngây ngô ngơ ngác nhìn hai mẹ con họ.
Thế rồi Lăng Lăng hiểu chuyện, tự động bước về nhà trước, để lại hai cô trò ở đó tâm sự với nhau.
- Cô là mẹ Lăng Lăng sao ạ ?
Phong vẫn chưa hết bất ngờ, cứ ấp a ấp úng hỏi bà.
Còn bà thì lộ rõ vẻ ưu sầu, buông tiếng thở dài và nói rằng.
- Sáng mai tôi sẽ tìm cậu để nói chuyện, tôi chỉ mong rằng cậu có thể giữ bí mật từ bây giờ.
- À vâng ... Em hiểu rồi ạ.
Bà Diệp nhẹ lòng, mỉm cười nói với anh.
- Được rồi, cậu về đi. Đi đường cẩn thận.
- Dạ vâng, em chào cô ạ.
Nói rồi cả hai cùng ngoảnh mặt bước đi ...
Về đến phòng mình, Lăng Lăng mau chóng cởi bỏ cái áo khoác của mình ra. Vốn ban đầu nó nghĩ là chỉ bị rách áo thôi, nhưng không ngờ càng lúc nó lại càng cảm thấy đau nhói.
Vừa mở ra thì nó liền nghe thấy mùi máu tanh sộc thẳng vào mũi nó. Bây giờ thì nó mới biết, không chỉ có cái áo khoác nó yêu thích bị rách, mà còn cả cái áo thun nó hay mặc cũng rách theo luôn. Đúng là tức chết đây mà.
Và rồi nó tiếp tục kéo tay áo thun lên thì thấy trên bắp tay nó hằn đỏ lên một vết xướt không sâu nhưng khá dài, máu từ đó không tuôn ra ào ạt mà nó cứ rỉ ra từ từ, không đau điếng như những vết thương khác nhưng nó khá là nhức.
- Biết vậy ban nãy để cho Ngô Nại Phong giết hắn chết luôn cho rồi. Làm mình tốn tiền mua lại hai cái áo khác, giờ thì lại tốn tiền để mua thuốc sức. Đúng là yêu nghiệt mà !
Lăng Lăng bực bội đến phát điên, vội chạy vào nhà vệ sinh để xử lí vết thương và vẫn không ngừng nguyền rũa hắn.
...
Nằm trên chiếc giường to lớn màu lam, Phong không tài nào thôi nghĩ về những cảm giác ban nãy, hàng ngàn câu hỏi cứ bủa vây lấy tâm trí anh ...
"Tại sao khi nhìn thấy Lăng khóc, mình lại đau lòng đến như vậy ?"
"Tại sao lúc Lăng bị kẻ khác tấn công, mình lại tức giận đến như vậy ?"
"Tại sao lúc Lăng chạm vào người mình, mình lại khó kìm lòng đến như vậy ?"
"Tại sao không phải là ai khác, mà cứ phải là Lăng Lăng ?".
Tiếp sau đó anh lại nhớ về cuộc trò chuyện của anh và cô gái lạ mặt lúc trên đường anh đưa cô ta về ...
" - Cậu không biết ban nãy tôi đã trông thấy những gì đâu.
- Sao ? Chị đã thấy gì ?
- Lúc tôi gục vào lòng cậu khóc, tôi đã vô tình trông thấy ánh mắt của cô gái ấy ... Con bé nhìn tôi cứ như là nhìn kẻ thù của mình vậy. Còn lúc anh ra tay đánh chồng tôi, con bé lại nhìn anh bằng một ánh mắt khác ... ánh mắt ấy vừa ẩn chứa sự lo lắng, vừa ẩn chứa sự yêu thương, đầm thắm ... Tôi nghĩ con bé ấy ... thích cậu đấy !"
"Tôi nghĩ con bé ấy thích cậu đấy !"
"Con bé ấy thích cậu đấy!"
"Thích cậu đấy !".
- Thích mình thật sao ... ?
Bỗng lòng Phong lơ lửng cứ như đang ở trên mây ý, anh cứ hết nghĩ tới chuyện này, lại nghĩ tới chuyện kia, sau đó lại tự hỏi, rồi lại tự trả lời nữa chứ ... Suy cho cùng, biểu hiện của Phong lúc này chẳng khác gì một người đang yêu cả ...
- Nùi giẻ chết tiệt ! Cô hại tôi đêm nay thức trắng rồi ...
...
Lăng Lăng đang ngồi xếp bằng trên giường, một tay cầm điện thoại, tay kia thì cầm miếng lê, bỏ miệng nhai chóp chép, nó cứ giữ thái độ ấy mà nói chuyện với Thuỵ An.
- An này !
Thuỵ An nửa tỉnh nửa mê, ngáp dài ngáp ngắn nói chuyện với nó.
- Cái gì ... ? Mày có biết ... bây giờ là mấy giờ rồi không hả ... ?
- Ầy !! Tỉnh táo một tí xíu đi ! Cho tao hỏi tí chuyện xem nào !
- Rồi rồi ... Mày có chuyện gì, thử nói nghe xem nào ?
Lăng Lăng khẽ đưa mắt ra ngoài khung cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời với vài ánh sao. Bỗng lòng nó rung lên một nhịp khi thấy ánh sao ấy cũng lung linh, sáng ngời tựa như ánh mắt của ai đó vậy ... Thế rồi nó hít một hơi dài, cao giọng nói.
- Khi một người con trai ... thấy một người con gái bị kẻ xấu tấn công, anh ta đã liền ra tay cứu giúp. Thì đó gọi là gì ?
- Bảo vệ !
- Khi người con trai đó ... cứ sốt xắn hỏi người con gái đó có bị thương không. Thì đó gọi là gì ?
- Quan tâm !
- Vậy khi người con trai đó ... vốn dĩ không thân thiết gì mấy với cô gái đó, nhưng bỗng nhiên lại muốn cõng cô ấy về nhà. Thì đó gọi là gì ?
- Anh ta mến cô gái đó !
- Vậy cộng ba cái đó lại, thì cuối cùng người con trai ấy có ý gì với cô gái ?
- Anh ta yêu cô gái đó rồi ...
- Cái g ... - Aaaaa !!
- Lăng !! Mày sao vậy ?!!
Đang nói chuyện bình thường thì bỗng dưng Thuỵ An nghe thấy Lăng Lăng la làng lên, tiếng la koi bộ nghe rất là thê thảm ... Thuỵ An vừa sốt ruột, vừa cầm chặt máy gọi tên nó.
- Lăng !! Lăng Lăng !!
Nó không trả lời, Thuỵ An thấy thế cuốn cuồng hết cả lên, ngồi bật cả người dậy mà gọi tên nó mãi.
Nghe thấy tiếng bạn kêu thảm quá, dù đau nhưng nó cũng cố trả lời, cầm điện thoại trong tay mà nước mắt cứ như sắp tuôn trào, nó run giọng rồi bảo.
- Tao ... Tao cắn trúng lưỡi rồi !
- Trời ơi ! Mày bị làm sao thế ?! Sao lại cắn trúng lưỡi ?!!
Thuỵ An thở phào, may ra nó không phải là bị đột quỵ ... Nhưng lạ thay, đang nói chuyện bình thường mà bỗng dưng nó lại cắn trúng lưỡi là thế nào ? Khó hiểu quá, Thuỵ An liền lên tiếng hỏi.
- Sao mày bất cẩn thế ? Thấy chuột tám chân hay gián hai đầu mà lại hoảng hốt đến cắn cả lưỡi vậy ?
- Ao âu iết âu ! Ự iên ó ị ậy ứ ộ !! (Tao đâu biết đâu ! Tự nhiên nó bị vậy chứ bộ !!)
- Đấy đấy !! Giờ đến cả nói cũng không xong.
Lăng Lăng buồn rầu, lấy tay thò vào lưỡi rồi bịt cái chỗ bị thương lại cho máu khỏi chảy ra nữa, nhưng nó không biết rằng cách đó vừa không giúp được gì mà còn vừa mất vệ sinh.
- Mà mày hỏi mấy chuyện này chi vậy ?
Nó buông tay ra, cố gắng nhịn đau để nói rõ từng chữ.
- Không có gì. Thôi mày ngủ đi.
- Tao biết rồi ! Nãy giờ mày đang nói đến Ngô Nại Phong với mày đúng không ?!!
- Con dở người !! Ngủ đi !!
Nói rồi nó gác máy cái bặc. Chẳng kịp để cho Thuỵ An nói thêm lời nào hết.
Thế rồi nó quăng điện thoại sang một bên, nằm dài xuống giường và bắt đầu suy nghĩ viễn vông.
Không biết nó tưởng tượng ra cái cảnh quái gì mà cứ hết trở người qua bên này, rồi lại trở người qua bên kia, sau đó thì lại cười tủm tỉm. Một hình tượng Đại tỷ ngầu lồi koi như đã vỡ tan tành trong đêm nay.
Bỗng điện thoại báo có tin nhắn, nó chồm người giơ tay lấy điện thoại rồi mở ra xem.
Nó đọc từng chữ từng chữ, rất kỹ càng, càng đọc lại càng thấy vui trong lòng.
Thế rồi trong đêm khuya thanh vắng, có một người thức trắng vì nhớ ai đó, một người thì lại nằm ngẩn ngơ vì tin nhắn của ai kia ... Ánh trăng đêm hôm nay bỗng tròn và rực sáng đến lạ thường ...
"Tôi sẽ không bao giờ bỏ cô lại một mình nữa đâu ... Hứa đấy !".
Dòng chữ ấy cứ mãi chạy trong đầu nó, xuyên qua từng mạch máu và dần thấm sâu vào tim ... Khoảnh khắc này, nó sẽ không bao giờ quên !
...
Thế rồi Lăng Lăng hiểu chuyện, tự động bước về nhà trước, để lại hai cô trò ở đó tâm sự với nhau.
- Cô là mẹ Lăng Lăng sao ạ ?
Phong vẫn chưa hết bất ngờ, cứ ấp a ấp úng hỏi bà.
Còn bà thì lộ rõ vẻ ưu sầu, buông tiếng thở dài và nói rằng.
- Sáng mai tôi sẽ tìm cậu để nói chuyện, tôi chỉ mong rằng cậu có thể giữ bí mật từ bây giờ.
- À vâng ... Em hiểu rồi ạ.
Bà Diệp nhẹ lòng, mỉm cười nói với anh.
- Được rồi, cậu về đi. Đi đường cẩn thận.
- Dạ vâng, em chào cô ạ.
Nói rồi cả hai cùng ngoảnh mặt bước đi ...
Về đến phòng mình, Lăng Lăng mau chóng cởi bỏ cái áo khoác của mình ra. Vốn ban đầu nó nghĩ là chỉ bị rách áo thôi, nhưng không ngờ càng lúc nó lại càng cảm thấy đau nhói.
Vừa mở ra thì nó liền nghe thấy mùi máu tanh sộc thẳng vào mũi nó. Bây giờ thì nó mới biết, không chỉ có cái áo khoác nó yêu thích bị rách, mà còn cả cái áo thun nó hay mặc cũng rách theo luôn. Đúng là tức chết đây mà.
Và rồi nó tiếp tục kéo tay áo thun lên thì thấy trên bắp tay nó hằn đỏ lên một vết xướt không sâu nhưng khá dài, máu từ đó không tuôn ra ào ạt mà nó cứ rỉ ra từ từ, không đau điếng như những vết thương khác nhưng nó khá là nhức.
- Biết vậy ban nãy để cho Ngô Nại Phong giết hắn chết luôn cho rồi. Làm mình tốn tiền mua lại hai cái áo khác, giờ thì lại tốn tiền để mua thuốc sức. Đúng là yêu nghiệt mà !
Lăng Lăng bực bội đến phát điên, vội chạy vào nhà vệ sinh để xử lí vết thương và vẫn không ngừng nguyền rũa hắn.
...
Nằm trên chiếc giường to lớn màu lam, Phong không tài nào thôi nghĩ về những cảm giác ban nãy, hàng ngàn câu hỏi cứ bủa vây lấy tâm trí anh ...
"Tại sao khi nhìn thấy Lăng khóc, mình lại đau lòng đến như vậy ?"
"Tại sao lúc Lăng bị kẻ khác tấn công, mình lại tức giận đến như vậy ?"
"Tại sao lúc Lăng chạm vào người mình, mình lại khó kìm lòng đến như vậy ?"
"Tại sao không phải là ai khác, mà cứ phải là Lăng Lăng ?".
Tiếp sau đó anh lại nhớ về cuộc trò chuyện của anh và cô gái lạ mặt lúc trên đường anh đưa cô ta về ...
" - Cậu không biết ban nãy tôi đã trông thấy những gì đâu.
- Sao ? Chị đã thấy gì ?
- Lúc tôi gục vào lòng cậu khóc, tôi đã vô tình trông thấy ánh mắt của cô gái ấy ... Con bé nhìn tôi cứ như là nhìn kẻ thù của mình vậy. Còn lúc anh ra tay đánh chồng tôi, con bé lại nhìn anh bằng một ánh mắt khác ... ánh mắt ấy vừa ẩn chứa sự lo lắng, vừa ẩn chứa sự yêu thương, đầm thắm ... Tôi nghĩ con bé ấy ... thích cậu đấy !"
"Tôi nghĩ con bé ấy thích cậu đấy !"
"Con bé ấy thích cậu đấy!"
"Thích cậu đấy !".
- Thích mình thật sao ... ?
Bỗng lòng Phong lơ lửng cứ như đang ở trên mây ý, anh cứ hết nghĩ tới chuyện này, lại nghĩ tới chuyện kia, sau đó lại tự hỏi, rồi lại tự trả lời nữa chứ ... Suy cho cùng, biểu hiện của Phong lúc này chẳng khác gì một người đang yêu cả ...
- Nùi giẻ chết tiệt ! Cô hại tôi đêm nay thức trắng rồi ...
...
Lăng Lăng đang ngồi xếp bằng trên giường, một tay cầm điện thoại, tay kia thì cầm miếng lê, bỏ miệng nhai chóp chép, nó cứ giữ thái độ ấy mà nói chuyện với Thuỵ An.
- An này !
Thuỵ An nửa tỉnh nửa mê, ngáp dài ngáp ngắn nói chuyện với nó.
- Cái gì ... ? Mày có biết ... bây giờ là mấy giờ rồi không hả ... ?
- Ầy !! Tỉnh táo một tí xíu đi ! Cho tao hỏi tí chuyện xem nào !
- Rồi rồi ... Mày có chuyện gì, thử nói nghe xem nào ?
Lăng Lăng khẽ đưa mắt ra ngoài khung cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời với vài ánh sao. Bỗng lòng nó rung lên một nhịp khi thấy ánh sao ấy cũng lung linh, sáng ngời tựa như ánh mắt của ai đó vậy ... Thế rồi nó hít một hơi dài, cao giọng nói.
- Khi một người con trai ... thấy một người con gái bị kẻ xấu tấn công, anh ta đã liền ra tay cứu giúp. Thì đó gọi là gì ?
- Bảo vệ !
- Khi người con trai đó ... cứ sốt xắn hỏi người con gái đó có bị thương không. Thì đó gọi là gì ?
- Quan tâm !
- Vậy khi người con trai đó ... vốn dĩ không thân thiết gì mấy với cô gái đó, nhưng bỗng nhiên lại muốn cõng cô ấy về nhà. Thì đó gọi là gì ?
- Anh ta mến cô gái đó !
- Vậy cộng ba cái đó lại, thì cuối cùng người con trai ấy có ý gì với cô gái ?
- Anh ta yêu cô gái đó rồi ...
- Cái g ... - Aaaaa !!
- Lăng !! Mày sao vậy ?!!
Đang nói chuyện bình thường thì bỗng dưng Thuỵ An nghe thấy Lăng Lăng la làng lên, tiếng la koi bộ nghe rất là thê thảm ... Thuỵ An vừa sốt ruột, vừa cầm chặt máy gọi tên nó.
- Lăng !! Lăng Lăng !!
Nó không trả lời, Thuỵ An thấy thế cuốn cuồng hết cả lên, ngồi bật cả người dậy mà gọi tên nó mãi.
Nghe thấy tiếng bạn kêu thảm quá, dù đau nhưng nó cũng cố trả lời, cầm điện thoại trong tay mà nước mắt cứ như sắp tuôn trào, nó run giọng rồi bảo.
- Tao ... Tao cắn trúng lưỡi rồi !
- Trời ơi ! Mày bị làm sao thế ?! Sao lại cắn trúng lưỡi ?!!
Thuỵ An thở phào, may ra nó không phải là bị đột quỵ ... Nhưng lạ thay, đang nói chuyện bình thường mà bỗng dưng nó lại cắn trúng lưỡi là thế nào ? Khó hiểu quá, Thuỵ An liền lên tiếng hỏi.
- Sao mày bất cẩn thế ? Thấy chuột tám chân hay gián hai đầu mà lại hoảng hốt đến cắn cả lưỡi vậy ?
- Ao âu iết âu ! Ự iên ó ị ậy ứ ộ !! (Tao đâu biết đâu ! Tự nhiên nó bị vậy chứ bộ !!)
- Đấy đấy !! Giờ đến cả nói cũng không xong.
Lăng Lăng buồn rầu, lấy tay thò vào lưỡi rồi bịt cái chỗ bị thương lại cho máu khỏi chảy ra nữa, nhưng nó không biết rằng cách đó vừa không giúp được gì mà còn vừa mất vệ sinh.
- Mà mày hỏi mấy chuyện này chi vậy ?
Nó buông tay ra, cố gắng nhịn đau để nói rõ từng chữ.
- Không có gì. Thôi mày ngủ đi.
- Tao biết rồi ! Nãy giờ mày đang nói đến Ngô Nại Phong với mày đúng không ?!!
- Con dở người !! Ngủ đi !!
Nói rồi nó gác máy cái bặc. Chẳng kịp để cho Thuỵ An nói thêm lời nào hết.
Thế rồi nó quăng điện thoại sang một bên, nằm dài xuống giường và bắt đầu suy nghĩ viễn vông.
Không biết nó tưởng tượng ra cái cảnh quái gì mà cứ hết trở người qua bên này, rồi lại trở người qua bên kia, sau đó thì lại cười tủm tỉm. Một hình tượng Đại tỷ ngầu lồi koi như đã vỡ tan tành trong đêm nay.
Bỗng điện thoại báo có tin nhắn, nó chồm người giơ tay lấy điện thoại rồi mở ra xem.
Nó đọc từng chữ từng chữ, rất kỹ càng, càng đọc lại càng thấy vui trong lòng.
Thế rồi trong đêm khuya thanh vắng, có một người thức trắng vì nhớ ai đó, một người thì lại nằm ngẩn ngơ vì tin nhắn của ai kia ... Ánh trăng đêm hôm nay bỗng tròn và rực sáng đến lạ thường ...
"Tôi sẽ không bao giờ bỏ cô lại một mình nữa đâu ... Hứa đấy !".
Dòng chữ ấy cứ mãi chạy trong đầu nó, xuyên qua từng mạch máu và dần thấm sâu vào tim ... Khoảnh khắc này, nó sẽ không bao giờ quên !
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook