Buổi chiều trong lớp học, nhiệt độ phù hợp, ánh nắng mặt trời vừa đủ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trên bàn hiện ra tầng ánh sáng màu vàng kim.

Trong miệng nồng đậm vị sữa dâu tây.

Trong ngực là cô bạn gái nhỏ vừa thơm lại mềm.

Khuôn mặt trắng sứ, đôi mắt nai trong veo đen trắng rõ ràng, lông mi dài và cong, khẽ run lên một cái.

Đôi môi hồng nhạt hơi hé mở, thậm chí có thể nhìn thấy hàm răng trắng tinh chỉnh tề ở bên trong.

Trong lòng Tô Lâm ngứa ngáy muốn chết.

Hô hấp của anh chậm lại, chậm rãi tới gần cô. Đôi mắt cô gái nhỏ càng ngày càng mở lớn, bàn tay mềm mại đang nằm trong tay anh hơi run rẩy.

"Nhắm mắt lại," Anh nói.

Giọng điệu giống như đang dỗ một đứa trẻ.

Đôi mắt của Lộc Viên Viên mở to, nghe lời anh nói, nhẹ nhàng chớp mắt một cái, mới phát hiện ra có chút cay mắt.

Cô nhắm mắt lại.

Trong bóng tối đen kịt, đại khái có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của người trước mặt đang đến gần.

Một giây sau, chóp mũi của anh chạm đến trên mặt cô.

Cùng lúc đó ---

Tiếng mở cửa bỗng nhiên vang lên.

Bởi vì tập trung vào động tác, phía dưới tay Tô Lâm không dùng lực, chỉ là cầm nhẹ. Tiếng mở cửa vừa vang lên, người trong ngực anh nháy mắt liền tránh ra khỏi tay anh, một lần nữa thẳng người ngồi yên vị ở chỗ cũ.

Vừa mới bước vào là ba năm nữ sinh, tiếng nói chuyện vang vọng rõ ràng ở trong phòng học trống trải.

"Ôi, làm sao lại ít người như vậy chứ? Chúng ta đến sớm sao?"

"Mẹ nó mình nhìn sai giờ, còn hai mươi phút mới vào học....Sớm biết vậy mười phút nữa mới đến...."

"Sao cậu lại không đáng tin như vậy chứ!?"

"Mình cũng chưa từng đến lớp vào thời gian này, mà giờ chúng ta đi học cùng thời gian học môn tự chọn chênh lệch nhiều quá mà."

"....."

Tô Lâm: "....."

Anh tức giận đến mức huyệt thái dương nhảy lên thình thịch.

Anh không suy nghĩ kỹ về những gì mà mấy người kia nói.

Khi anh đang suy nghĩ, có nên lừa gạt cô đi ra ngoài hôn một lần hay không. Đột nhiên Lộc Viên Viên xoay đầu lại, đối diện với tầm mắt của anh.

Vừa rồi mới chỉ có cô thay đổi động tác, còn Tô Lâm vẫn ngồi hướng về phía cô, không có một chút thay đổi.

Chỉ là biểu cảm có chút hậm hực.

Đối mặt nhau mấy giây, cô mở miệng trước:

"Học trưởng, anh làm bài tập chưa?"

Tô Lâm sửng sốt: "Bài tập gì?"

"...."

Lộc Viên Viên lộ ra biểu cảm đã dự đoán trước. Cô ở trong cặp sách lục lọi nửa ngày, móc ra một quyển vở.

Cô xé một tờ giấy, phía trên viết đầy chữ.

Lại xé một tờ giấy trắng, đẩy tới trước mặt anh,

"Tiết trước chúng ta học về chủ đề du lịch mà. Giáo sư Nghiêm yêu cầu viết một bài luận nhỏ, dùng tiếng Pháp để viết một ghi chú về du lịch. Có thể lên mạng tìm kiếm thông tin, cũng có thể tự viết nó."

"....."

Tô Lâm thơ thẩn nhìn chằm chằm vào hai tờ giấy kia.

Lộc Viên Viên còn nói:

"Em viết xong rồi, học trưởng anh tham khảo một chút đi...."

"...." Lực chú ý bây giờ của Tô Lâm, chỉ có đầu ngón tay trắng nõn trên tờ giấy cô vừa đẩy qua.

Chờ tiêu hóa xong lời cô nói, trong đầu chỉ nghĩ đến một chuyện.

Mẹ nó – Không thể kéo cô ra hôn.

-

Kết thúc giờ học tiếng Pháp, Tô Lâm trực tiếp đi đến sân vận động.

Trước đó đã đồng ý tham gia trận đấu bóng rổ vào cuối tháng mười một, thầy Vương nói một tuần phải tập luyện hai lần, anh với những người này chưa từng đánh bóng rổ cùng nhau, cần phải luyện tập.

Tần Phóng cũng ở đây tham gia trận đấu, chỉ là cậu ta không cần tập luyện, là tuyển thủ dự bị.

Luyện tập đế tới tận giờ cơm mới kết thúc.

Tô Lâm trở về ký túc xá, cả người đầy mồ hôi. Đang cầm đồ để đi tắm, sau lưng truyền đến tiếng kêu rên:

"Lâm ca --- A! Cứu tôi với!"

"...."

Anh không để ý, bước vào phòng tắm.

Lúc đi ra, Tần Phóng lại lần nữa gào lên:

"Lâm ca! Cậu giúp tôi một việc!"

Tô Lâm tùy tiện vuốt mái tóc, ngồi ở trên giường:

"Nói."

Tần Phóng lập tức nói:

"Tôi đăng một bài viết ở trên diễn đàn, ngài có quyền ngài nhanh xóa nó giúp tôi đi."

"Bài viết gì?"

"...." Tần Phóng để lộ ra biểu cảm hiếm thấy....xuất hiện dáng vẻ giống như đang ngại ngùng, "Là, trước đó tôi có đi dự thính lớp học tiếng Pháp. Hôm đó cậu không đi học."

"...." Tô Lâm dừng động tác trong tay lại, giương mắt nhìn cậu ta.

Tần Phóng nuốt nước miếng, vội vàng giải thích:

"Cậu không cho tôi nhìn ảnh chụp mà tôi lại quá tò mò nên muốn đi nhìn một chút. Không nghĩ tới ngày đó hai người đều không đi."

Tô Lâm "Ừ" một tiếng, "Cùng xóa bài viết thì có quan hệ gì?"

"....À, lớp học kia, thầy giáo dạy tiếng Pháp các cậu thật biến thái. Ông ấy nhìn ra tôi không phải là sinh viên trong lớp. Hỏi tôi vì sao lại đi dự thính thì khỏi nói, còn mẹ nó bắt tôi trả lời ba câu hỏi!"

"...."

Hình tượng của Nghiêm Xuyên một lần nữa đổi mới trong mắt anh, Tô Lâm tưởng tượng dáng vẻ vừa mất mắt vừa ấp úng của Tần Phóng, nhịn cười hói:

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó khi xong buổi học hôm đó. Trong lòng tôi rất tức giận, trên diễn đàn có nhiều người nói như vậy, mà mẹ nó tôi lại giống như một thằng ngu đần đi dự thính. Rồi còn bị mất mặt lớn như vậy. Tôi liền đăng lên bài viết bảo bọn họ đi sự thính, giáo viên kia là một người rất tốt."

"....."

"Sau đó, cái bài viết này đã đăng rất lâu rồi, giờ giống như ngôi mộ cổ. Không biết vì sao lại bị một đám người lôi cái bài viết kia ra, mắng tôi mù mới nói được như vậy. Các cô ấy bị Nghiêm Xuyên hành rất thảm."

"Bởi vì ID của tôi ẩn danh gọi là Tần, họ Tần, hình như lớp học tiếng Pháp của cậu biết tôi. Tôi cảm thấy ngay lập tức tôi sẽ bị rơi xuống ngựa!"

Tần Phóng biết rõ sức mạnh trên diễn đàn, cậu ta cảm thấy chuyện này thật sự quá nghiêm trọng,

"Lâm ca, dù gì tôi cũng coi như là người có địa vị thứ hai trong câu lạc bộ âm nhạc, cũng là một người có mặt mũi, loại bài đăng có lịch sử đen tối này sao có thể tồn tại được chứ!"

Tô Lâm không phải không muốn giúp cậu ta.

Anh rất hoài nghi:

"...Làm sao tôi có thể xóa bài viết?"

"...." Tần Phóng bị nghẹn một chút: "Cậu không biết sao? Tôi không phải đã nói với cậu, ID của cậu là màu đỏ, màu đỏ chỉ có quản trị viên mới có, trường học chúng ta không sai biệt lắm có mười mấy cái."

Tô Lâm gật đầu, "Vậy cậu đem địa chỉ bài viết muốn xóa gửi cho tôi."

Thừa dịp máy tính đang khởi động, anh nhớ lại một chút buổi học kia.

Buổi học kia anh có chút hoảng hốt.

Trong ấn tượng của anh, hình như có nhiều người đến dự thính bị gọi đứng lên, cũng không biết trả lời vấn đề gì, bởi vì một tiết học anh đều thất thần.

Thì ra là do Tần Phóng làm.

Anh vào diễn đàn, mở bài viết mà Tần Phóng nói, xem kỹ một chút.

Lần trước không chú ý. Có một nút [Quản lý] ở góc trên bên phải mỗi bài đăng.

Bên cạnh mỗi bình luận hoặc bên cạnh hình đại diện của ID người đăng bài, cũng có [Quản lý].

Trước khi anh xóa bài đăng, đem con chuột vào trên ID của Tần Phóng, ấn một cái, hiện ra ba từ khóa.

[Nâng cấp] [Tiêu đề] [Khác]

Suy nghĩ một chút, anh ấn vào [Tiêu đề].

Lý do là truyền ra tin tức giả, thời gian được chọn trong một tuần.

Nói cậu ta nói xằng bậy.

Sau khi xóa bài viết xong, anh báo với Tần Phóng một tiếng. Mà trong lòng Tần Phóng đã triệt để thả lỏng lại bắt đầu cùng bạn gái oang oang nói chuyện, cũng không biết anh đang làm gì ở bên này.

Tô Lâm lại nghiên cứu quyền hạn của quản trị viên, phát hiện rất đầy đủ.

Suy nghĩ một lúc, anh bấm vào thanh tìm kiếm, gõ: Lộc Viên Viên.

Sau khi nhấn xuống ----

Nhảy ra hơn một trăm cái liên quan.

Anh kinh ngạc trong chớp mắt, xem đi xem lại, không sai là hơn một trăm bài.

Liếc mắt qua, có một cái tiêu đề đặc biệt chói mắt.

#Chỉ có một mình tôi cảm thấy Lộc Viên Viên không hẳn là siêu cấp sao?? Mà dáng người cũng không tốt, vậy mà ngày ngày thổi phồng cái gì chứ?"

ID người này cũng rất bắt mắt.

[Tô Lâm mù]

Tô Lâm: "...."

Anh mù sao anh không biết.

Trong nháy mắt tức giận vọt tới tận đỉnh đầu, anh muốn tức điên rồi.

"Chơi game không Lâm ca?" Tần Phóng dính nhau xong rồi, gào to một câu.

Đôi mắt Tô Lâm nhìn chằm chằm màn hình, cắn răng nhả ra từng chữ:

"Không chơi."

Việc cấp bách, là mẹ nó phải trở thành anh hùng bàn phím.

-

Gần đây Lộc Viên Viên có cảm giác rất nguy cơ.

Cũng không tính là gần đây, nói đúng ra, hẳn là một ngày rưỡi gần đây.

Cô cảm thấy hình như Tô Lâm đang tức giận.

Từ sau....buổi chiều thứ tư, liên tục hai bữa tối, cô đều cùng bọn Lâm Thiến ăn cơm, bởi vì Tô Lâm nói anh có việc.

Cô suy nghĩ, phát hiện anh không nói với cô cụ thể anh bận cái gì. Cô hỏi lại, anh cũng chỉ đáp lại một câu làm việc, hoặc là đang đánh bóng.

Buổi tối thứ năm, sau khi chúc nhau ngủ ngon, cô cảm thấy có chút mờ mịt.

Từ sau khi bọn họ ở bên nhau, mỗi ngày đều gặp mặt. Đây là lần đầu tiên cả ngày chỉ trò chuyện hai câu ở trên Wechat.

Chẳng lẽ bởi vì chuyện chiều hôm qua, nên tức giận?

Nhưng mà có người đi vào.... Bọn họ cũng không thể lại ngồi như vậy.....được.

Lộc Viên Viên suy nghĩ xong, cảnh tượng ngày đó lại lần nữa xông vào đầu, cô cảm thấy mắt mình đang bắt đầu có xu hướng nóng dần lên.

Sau đó nhìn vào điện thoại tin nhắn ngủ ngon anh vừa gửi tới, lại bắt đầu phát hoảng.

Lúc đầu cô cảm thấy, hẳn là thứ sáu không cần làm bài tập. Kết quả vừa rồi ở trên Wechat hỏi thăm một chút, mới biết được bởi vì anh chuẩn bị có trận đấu bóng rổ, chiều mai phải đi tập luyện.

Dù sao chính là không rảnh.

Lộc Viên Viên lập tức ngã xuống giường, vùi đầu ở bên trong cái gối.

Buổi học tiếng Pháp ngày mai được nghỉ, Nghiêm Xuyên đại diện trường học đi công tác, buổi học này sẽ được học bù vào tuần tới.

Như vậy....ngay cả buổi sáng cũng không thể gặp.

Thật khó chịu....

Khai giảng đại học đến nay, lần đầu tiên cảm thấy, thời khóa biểu thật là phiền phức, đến buổi học cũng thật phiền.

"Ồ, tiết học cuối cùng chiều mai không cần phải lên? Các cậu có thấy không?"

Ừm??

Lộc Viên Viên nghe tiếng nhìn lại.

Phát hiện Lâm Thiến đang đắp mặt nạ ngồi trước máy tính. Cô chưa kịp hỏi, Vương Nhất Hàm ở giường trên là người đầu tiên kích động:

"Thật hay giả vậy! Là tiết học của Mao Không sao?"

Lộc Viên Viên không lên tiếng, cũng ngồi yên nín thở chờ đợi.

Cả người Lầm Thiến sắp nhào đến vào trong máy tính, không đợi quá lâu, tuyên bố kết quả:

"Mình đã xem lại, không lên không lên nha các đồng chí! Ha ha ha ha ha ha ha --- A Mẹ nó!!!"

Lộc Viên Viên còn chưa kịp vui vẻ, mạnh mẽ quay đầu lại: "Sao vậy?"

Dưới ánh đèn, khuôn mặt Lâm Thiến nước có chút nhiều:

"....Mặt nạ cười bị rơi."

"Phốc ha ha ha ha ha, một chút đau lòng cho Thiến nhi của chúng ta." Vương Nhất Hàm trong nháy mắt phụt cười.

Lộc Viên Viên cũng trấn an vài câu, sau đó, trong ngực giống như giấu mười mấy con thỏ nhỏ, lần nữa mở ra giao diện Wechat tìm đến khung trò chuyện cùng Tô Lâm.

Cô gõ chữ:

[Học trưởng, ngày mai em đi xem anh chơi bóng được không?]

Vừa định gửi đi, do dự một lúc lại xóa bỏ.

Quên đi, không nói, cứ trực tiếp đi thôi.

-

Sân vận động cùng tòa nhà lớn trường đại học C đều là những nơi mang tính biểu tượng và là một trong những nơi mà Lộc Viên Viên có thể tự đi mà không cần hỏi đường.

Mấy ngày nay nhiệt độ hạ xuống đặc biệt lợi hại. Trước khi ra cửa cô đã chọn quần áo rất lâu. Kết quả vừa bước ra cửa đã bị đông cứng phải quay trở lại.

Cuối cùng cô đành rút cổ quay về, đàng hoàng mà thay áo len mặc áo khoác lên.

Bước vào sân vận động, cô dựa theo hướng dấn tìm thấy khu vực sân bóng rổ. Không đợi đến gần, đã nghe thấy tiếng hô hét cùng tiếng đập bóng thay nhau vang lên.

Hình như không có nhiều người đang đánh bóng.

Bên cạnh sân bóng có ghế dài. Lộc Viên Viên đứng ở cánh cửa nhìn vào bên trong, liếc mắt liền nhìn thấy người mình muốn tìm.

Anh đang ngồi ở trên ghế dài, mặc đồ so với cô tựa như không phải cùng một loại người. Áo ngắn tay quần short trắng, đôi chân dài duỗi ra, cả người giống như tê liệt dựa lưng về phía sau.

Trên sân bóng hình như có người nhìn thấy cô, hướng bên này chỉ một cái.

Tô Lâm cũng nhìn qua.

Anh nâng cánh tay lên, một bên hoạt động khớp khuỷu tay một bên quay đầu lại. Vẻ mặt lãnh đạm, giống như chỉ nhìn một chút rồi thu hồi ánh mắt. Nhưng khi nhìn thấy cô, trong nháy mắt liền sửng sốt.

Cách không đến mười mét, cô không biết có phải là mình bị hoa mắt hay không, hình như nhìn thấy ánh mắt anh bỗng dưng sáng lên.

Tô Lâm vừa chơi xong một trận bóng, đôi chân mệt mỏi có chút run lên.

Cho đến khi anh nhìn thấy người đứng bên cửa, dáng người quen thuộc, mặc đồ nhìn cũng ấm áp, mái tóc dài buông xuống, thanh tú động lòng người đang đứng vịn ở khung cửa sân bóng rổ.

Sau đó nhìn về phía anh, nghiêng đầu nở nụ cười.

Trong nháy mắt đó.

Giống như là bị lũ lụt quét qua, hoặc là bị đốt cháy nóng bỏng. Trong lòng đổ sập một mảnh, mềm mại đến rối tinh rối mù.

Cái gì chân run thắt lưng đau. Trong nháy mắt anh liền quên đi những cái đó, đứng lên đi qua phía bên kia.

Anh nắm lấy bàn tay mềm mại của cô gái nhỏ, đưa cô đến chỗ ghế dài ngồi xuống. Tâm trạng kích động nhưng ngược lại không biết nói gì.

Cuối cùng chỉ khô khan hỏi một câu:

"Sao em lại tới đây?"

"Em tới xem anh chơi bóng đó," Lộc Viên Viên lại cười: "Học trưởng, anh đang nghỉ ngơi sao?"

Anh gật đầu: "Ừm."

Tô Lâm vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, đến khi thấy khuôn mặt cô gái nhỏ đều đỏ bừng lên, mới có chút cảm giác chân thực.

Thật ra buổi sáng không có giờ học, anh lại không muốn để cô đặc biệt dậy sớm, còn nghĩ rằng lại hai ngày không được gặp cô, phiền rất lâu.

Nhưng anh không nói với cô chuyện này.

Bây giờ.... Thế mà cô lại đến xem anh chơi bóng.

Tô Lâm vẫn luôn nắm lấy tay cô, xoa bóp chỗ này chỗ kia, xung quanh không ồn ào, hai người không nói lời nào cũng không thấy xấu hổ.

Cứ như vậy qua mấy phút, Tô Lâm kéo ngón tay cô một chút.

"...." Cô quay đầu: "Sao vậy anh?"

"Cuối tháng anh đi thi đấu ở đại học S. Em có muốn đi xem không?"

Lộc Viên Viên không do dự, lập tức gật đầu: "Muốn!"

Sau đó, lại nghĩ tới cái gì: "A, nhưng mà em không biết gì về bóng rổ...."

Tô Lâm vừa định nói không sao, em đến cổ vũ anh, khen anh đẹp trai là được ---

"Học trưởng, em cảm thấy hình như anh đặc biệt thích bóng rổ," Trong đôi mắt thật to của cô gái nhỏ đều là nghiêm túc, nghiêm túc lại mang theo chút lo lắng: "Em lên mạng tìm xem."

"....Tìm cái gì?"

"Em nhìn thấy một câu hỏi của một cô gái trong app Hỏi đáp. Đại khái chính là chàng trai sẽ quan tâm đến cái nhìn của bạn gái đối với sở thích của mình hay không."

"Sau đó có một người con trai nói rằng, cậu ta thích chơi bóng rổ. Sau đó bạn gái cậu ta không hiểu gì cả, nhưng vì cậu ta mà đi tìm hiểu, còn thức đêm cùng cậu ta xem trấn đấu bóng rổ. Cậu ta liền....cảm thấy rất yêu bạn gái cậu ta."

Lộc Viên Viên nói xong câu "Rất yêu bạn gái cậu ta", đột nhiên cảm thấy mình giống như đang ám chỉ cái gì đó, có chút ngượng ngùng,

"À....cho nên em mới đang suy nghĩ ---"

Lời nói của cô đột nhiên bị cắt đứt.

"Cậu ta nói như vậy cũng không hoàn toàn đúng."

Lộc Viên Viên sửng sốt một chút: "...Hả?"

Cái gì mà không hoàn toàn đúng?

Tô Lâm ở bên cạnh cầm một chai nước lên tay chơi, mắt nhìn trên mắt đất, đường cong bên mặt nhu hòa, biểu cảm giống như đang nhớ lại chuyện gì vậy,

"Thật ra thì....trước kia đúng thật rất thích."

"Thích đến mức, hồi còn đi học cấp ba, trong đội giáo viên có thời gian tập luyện cố định. Anh cùng một người bạn thân mỗi lần chơi bóng đều không đủ. Những lúc không có thi cử, thường xuyên cúp học đi chơi bóng."

Lộc Viên Viên trừng mắt nhìn, còn có chút không phản ứng kịp khi anh bất chợt nói nhiều lời như vậy.

Thật ra cô rất thích nghe Tô Lâm nói chuyện, bởi vì giọng nói của anh đặc biệt dễ nghe, vừa từ tính, còn có một chút giọng mũi.

Có một lần cuối tuần gọi điện thoại, anh nói anh đang ở phòng thể dục. Có lẽ là vừa mới rời máy chạy bộ hoặc là tập luyện gì đó, lúc cùng cô nói chuyện phiếm, vừa nói vừa điều chỉnh hô hấp, hơi thở mạnh đếnn lợi hại.

Hơn nữa giọng nói kia của anh --- rõ ràng đang nói chuyện thường ngày, nhưng lại làm cô nghe mặt đỏ tới tận mang tai.

Nhưng Tô Lâm trừ những lúc cần thiết, ngay cả sau khi hai người ở bên nhau, cũng là một người ít nói.

Cho nên, cô làm xong một tư thế dáng người nghe tiêu chuẩn, vô cùng phối hợp gật đầu:

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó, cậu ta nói chuyện yêu đương," Tô Lâm đặc biệt thả chậm ba chữ "Nói chuyện yêu đương", "Anh gọi cậu ta đi chơi bóng, cậu ta lại không động, cả ngày đi hẹn hò."

"Một hai lần, anh không có vấn đề gì, tìm người khác hoặc là mình đi. Nhưng nhiều lần, anh có chút tức giận, nhưng anh vẫn không có ý kiến gì."

"Sau đó, có lần trong trường học có trận đấu bóng rổ. Bình thường hai người bọn anh ở trong đội là người dễ giành điểm nhất, mang lại chiến thắng rất dễ dàng. Anh nhìn tài nghệ rác rưởi của cậu ta cũng không thay đổi. Rồi tức giận trước đó cứ như vậy đi qua."

"Sau khi chiến thắng anh trêu đùa cậu ta. Anh nói yêu đương có phải không vui bằng chơi bóng rổ không."

Nói đến đây, đột nhiên Tô Lâm hơi cúi đầu: "Sau đó cậu ta cười."

"Là cái loại đó, chính là cái loại nụ cười thế giới của người lớn tên nhóc con như cậu không thể nào hiểu được."

"Cậu ta nói, cùng người mình thích nói yêu đương," Thời điểm Lộc Viên Viên nhìn thấy anh ngẩng đầu lên, trên mặt rõ ràng có ý cười, "Khác biệt hoàn toàn so với việc chỉ đứng ở bên cạnh."

"Nói thật, biểu cảm của cậu ta quá nghiêm túc. Lúc ấy trong nháy mắt anh đã bị hù dọa."

"Nhưng sau đó, suy nghĩ một chút, anh vẫn cảm thấy vẽ chuyện con dê."

Anh dừng lại một chút, đem chai nước đặt ở một bên, nắm lấy tay cô một lần nữa, vuốt ve từng ngón một,

"Lên đại học năm nhất, anh chưa từng có ý tưởng vào đội bóng rổ của trường, bởi vì --- say mê chơi game."

"Ngoài trừ lên lớp, ôn tập kỳ thi, còn có phân ra chút thời gian cho câu lạc bộ âm nhạc. Về cơ bản anh đều chơi game."

Trầm mặc mấy giây.

Đột nhiên lời nói của anh xoay chuyển:

"Nhưng hiện tại, cách mấy năm, mặc dù chậm một chút, anh xem như đã triệt để hiểu rõ những lời mà người bạn thân của anh đã nói lúc đó."

"Bóng rổ, trò chơi, những thứ này coi như là anh đã thích vào một lúc nào đó."

"Nhưng tất cả đều không phải sát cánh bên nhau." Tô Lâm đột nhiên đưa tay lên sờ mái tóc cô, vuốt một cái,

"Em không cần giống như người kia nói, đặc biệt hiểu rõ gì về bóng rổ."

"Bởi vì đã có cái thích nhất, vượt qua những thứ kia rất nhiều."

Lộc Viên Viên nghe được câu cuối cùng cũng không biết là bởi vì nội dung hay là bởi vì giọng nói của anh quá mức câu người, có chút hoảng hốt.

Cô tìm về giọng nói của mình, thuận theo lời anh:

"....Hả?"

"Là em đó." Anh cong môi, bàn tay ấm áp dùng sức, kéo cô lại gần phía anh, từ bên cạnh vòng tay ôm trọn cả người cô vào trong ngực,

"Anh không nói ra, nhưng thật sự mỗi ngày, những lúc không gặp em, anh đều nhớ em."

"...."|

Nhịp tim của Lộc Viên Viên bỗng đình trệ một giây, hụt một nhịp.

Những chuyện mà trước khi tới đây trong lòng cô còn lo lắng, bây giờ tất cả đều lắng xuống.

Thật sự anh chưa nói ra.

Ngoại trừ lần tỏ tình kia, anh rất ít khi nói những lời lộ liễu như vậy.

Sân vận động không lạnh, trên người Tô Lâm là chiếc áo màu trắng ngắn tay, chất liệu vải hơi mỏng, ôm lâu, nhiệt độ trên người anh đều truyền đến trên người cô.

Anh vừa chơi bóng xong, không biết vì sao trên người vẫn là mùi hương quen thuộc đó. Cô được bao phủ trong mùi hương kia, cảm nhận được lồng ngực anh rung động, nghe được giọng nói gần trong gang tấc của anh:

"....Trong đầu đều là em."

"Muốn gặp em, muốn ôm em, muốn hôn em."

#Lâu lắm mới thấy Lâm ca ngọt ngào như thế này. Anh như vậy con dân sao chịu nổi. Tui đau tim quá mà =((((

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương