Bạn Gái Toàn Năng Của Tổng Tài Bá Đạo
-
Chương 73: Kiều Khanh Nổi Giận Ra Mặt Thay Hai Mẹ Con
“Khanh Khanh, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như thế cơ chứ?”
Cô gái không hiểu gì về tấm thẻ đen mà Châu Diệp nhắc tới, chỉ mình việc Kiều Khanh giúp cô ấy nộp số tiền ba trăm nghìn nhân dân tệ một con số trêи trời này thôi đều đã cảm thấy không thể ngờ được rồi.
Kiều Khanh ngập ngừng một lát rồi nói: “Quên rằng tôi họ Kiều rồi hay sao? Tôi là cháu gái nhà họ Kiều, bă trăm nghìn nhân dân tệ, nhà họ Kiều vẫn bỏ ra được đấy.
”
Lâm Tích Nhan chớp chớp mắt: “Nhưng sao cậu lại biết được tôi ở đây thế, hơn nữa còn đem theo người ba trăm nghìn nhân dân tệ đến nữa?”
Kiều Khanh khe khẽ bĩu môi: “Cậu nói gì mà nói nhiều thế?”
Lâm Tích Nhan: “…”
“Tôi và mẹ của tôi nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền để trả lại cho cậu sớm nhất có thể.
”
Sau khi tâm trạng bình tĩnh lại, Lâm Tích Nhan trịnh trọng nói.
Kiều Khanh không tỏ rõ ý kiến, nhưng lại vì lời nói của cô ấy mà vô cớ chau hàng chân mày lại: “Tại sao mấy ngày nay cậu không đi học thế?”
Lâm Tích Nhan nghe thấy thế sắc mặt liền lập tức tối lại, còn chưa trả lời đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã.
“Nhan Nhan, sao con lại chạy tới đây rồi thế? Mẹ mượn được tiền rồi, bố con đâu rồi?”
Hai người nghe thấy quay đầu lại, liền nhìn thấy Thẩm Vân mẹ của Lâm Tích Nhan xách theo một chiếc hộp vội vội vàng vàng đi tới.
“Bố đang làm phẫu thuật rồi.
” Lâm Tích Nhan nhìn vào chiếc hộp ở trong tay bà ấy hỏi: “Mẹ à, mẹ mượn tiền ở đâu ra thế?”
Gương mặt Thẩm Vân tràn đầy sự kinh ngạc: “Không phải là bọn họ nói rằng không nộp tiền thì sẽ không làm phẫu thuật hay sao?”
Lâm Tích Nhan liếc nhìn Kiều Khanh một cái rồi nói với Thẩm Vân: “Mẹ à, là bạn cùng bàn của con đem tiền tới giúp chúng ta nộp tiền phẫu thuật.
”
Thẩm Vân nghe thấy thế liền nhìn về phía Kiều Khanh, không kiềm chế được đỏ ửng khóe mắt.
Chồng xảy ra chuyện cần dùng đến tiền, họ hàng bạn bè thân thiết chẳng người nào dám nhận điện thoại, nhấc máy thì cũng nói không có.
Vốn tưởng rằng thế giới này lạnh lẽo, nhưng lại không ngờ rằng sẽ có một đứa trẻ đưa tay ra giúp lấy bà ấy.
Bà ấy lâu đi nước mắt chảy ra từ khóe mắt, mở chiếc hộp ở trong tay ra, đưa đến trước mặt Kiều Khanh.
“Cảm ơn cháu nhé, nhưng mà nhiều tiền như thế nhà dì cũng không thể nợ cháu được, trong này có ba trăm nghìn nhân dân tệ, cháu xem thử xem có thiếu không.
”
Kiều Khanh cúi đầu xuống nhìn một cái, ba mươi cọc tiền giấy, cọc nào cọc náy đều còn mới tinh.
Còn có chiếc nhãn dán trêи hộp nữa…
Cô dứt khoát đóng chiếc hộp lại, nhìn về phía Thẩm Vân còn đang ngây người nói: “Số tiền này dì vay từ đâu thế?”
Thẩm Vân bị cô hỏi cúi đầu xuống, hơi xấu hổ và ngượng ngùng.
”
“Cháu à, cháu cứ cầm lấy tiền đi, số tiền này không phải là ăn trộm ăn cướp, số tiền này rất sạch sẽ, cứ xem như là dì đã nộp tiền phẫu thuật rồi, đến lúc đó dì sẽ tự mình trả cho chủ nợ, sẽ không có người tìm tới cháu đâu.
”
“Cháu không phải hỏi việc này.
” Kiều Khanh chau mày: “Cháu hỏi là dì vay tiền ở đâu ra thế.
”
“Mẹ ơi, mẹ mau nói đi.
Lẽ nào không phải là vay của họ hàng sao?” Lâm Tích Nhan thấy thế cũng trở nên lo lắng.
Thẩm Vân ấp a ấp úng một lúc mới sợ sệt nói: “Vay nặng lãi.
”
Lời của bà ấy vừa dứt, Lâm Tích Nhan ngay lập tức hoảng hốt.
Vẻ mặt của Kiều Khanh lại không hề có vẻ gì là ngạc nhiên, gật gật đầu.
“Vay tiền nặng lãi, dì không biết chuyện thường xảy ra hay sao? Đó là một phương thức vay tiền hút máu đấy, một khi đã dính tới thì muôn đời muôn kiếp sẽ không trở lại được.
Bọn họ không tìm được cháu, nhưng hai vợ chồng dì với Tích Nhan có còn muốn sống yên ổn những ngày tháng sau này hay không thế?”
“Dì… Dì cũng hết cách rồi.
” Thẩm Vân lại không kiềm chế được, nước mắt không ngừng tuôn ra như hạt ngọc bị đứt dây vậy.
“Bố của con bé mắc phải căn bệnh ung thư cần phải làm phẫu thuật gấp, nhà dì lại không có nhiều tiền như thế, họ hàng bạn bè thân thiết không có một ai bằng lòng cho nhà dì mượn tiền, dì không thể trơ mắt nhìn bố con bé chết được.
”
Kiều Khanh nhíu nhíu mày, cầm theo chiếc hộp đi ra bên ngoài, không cả thèm quay đầu lại nói: “Đi theo cháu.
”
Lâm Tích Nhan và Thẩm Vân nghe thấy thế, liền vội vội vàng vàng đi theo: “Khanh Khanh ơi, cậu định làm cái gì thế?”
Kiều Khanh quay ra nhìn Thẩm Vân: “Đến tìm người cho dì vay tiền.
Cô gái không hiểu gì về tấm thẻ đen mà Châu Diệp nhắc tới, chỉ mình việc Kiều Khanh giúp cô ấy nộp số tiền ba trăm nghìn nhân dân tệ một con số trêи trời này thôi đều đã cảm thấy không thể ngờ được rồi.
Kiều Khanh ngập ngừng một lát rồi nói: “Quên rằng tôi họ Kiều rồi hay sao? Tôi là cháu gái nhà họ Kiều, bă trăm nghìn nhân dân tệ, nhà họ Kiều vẫn bỏ ra được đấy.
”
Lâm Tích Nhan chớp chớp mắt: “Nhưng sao cậu lại biết được tôi ở đây thế, hơn nữa còn đem theo người ba trăm nghìn nhân dân tệ đến nữa?”
Kiều Khanh khe khẽ bĩu môi: “Cậu nói gì mà nói nhiều thế?”
Lâm Tích Nhan: “…”
“Tôi và mẹ của tôi nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền để trả lại cho cậu sớm nhất có thể.
”
Sau khi tâm trạng bình tĩnh lại, Lâm Tích Nhan trịnh trọng nói.
Kiều Khanh không tỏ rõ ý kiến, nhưng lại vì lời nói của cô ấy mà vô cớ chau hàng chân mày lại: “Tại sao mấy ngày nay cậu không đi học thế?”
Lâm Tích Nhan nghe thấy thế sắc mặt liền lập tức tối lại, còn chưa trả lời đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã.
“Nhan Nhan, sao con lại chạy tới đây rồi thế? Mẹ mượn được tiền rồi, bố con đâu rồi?”
Hai người nghe thấy quay đầu lại, liền nhìn thấy Thẩm Vân mẹ của Lâm Tích Nhan xách theo một chiếc hộp vội vội vàng vàng đi tới.
“Bố đang làm phẫu thuật rồi.
” Lâm Tích Nhan nhìn vào chiếc hộp ở trong tay bà ấy hỏi: “Mẹ à, mẹ mượn tiền ở đâu ra thế?”
Gương mặt Thẩm Vân tràn đầy sự kinh ngạc: “Không phải là bọn họ nói rằng không nộp tiền thì sẽ không làm phẫu thuật hay sao?”
Lâm Tích Nhan liếc nhìn Kiều Khanh một cái rồi nói với Thẩm Vân: “Mẹ à, là bạn cùng bàn của con đem tiền tới giúp chúng ta nộp tiền phẫu thuật.
”
Thẩm Vân nghe thấy thế liền nhìn về phía Kiều Khanh, không kiềm chế được đỏ ửng khóe mắt.
Chồng xảy ra chuyện cần dùng đến tiền, họ hàng bạn bè thân thiết chẳng người nào dám nhận điện thoại, nhấc máy thì cũng nói không có.
Vốn tưởng rằng thế giới này lạnh lẽo, nhưng lại không ngờ rằng sẽ có một đứa trẻ đưa tay ra giúp lấy bà ấy.
Bà ấy lâu đi nước mắt chảy ra từ khóe mắt, mở chiếc hộp ở trong tay ra, đưa đến trước mặt Kiều Khanh.
“Cảm ơn cháu nhé, nhưng mà nhiều tiền như thế nhà dì cũng không thể nợ cháu được, trong này có ba trăm nghìn nhân dân tệ, cháu xem thử xem có thiếu không.
”
Kiều Khanh cúi đầu xuống nhìn một cái, ba mươi cọc tiền giấy, cọc nào cọc náy đều còn mới tinh.
Còn có chiếc nhãn dán trêи hộp nữa…
Cô dứt khoát đóng chiếc hộp lại, nhìn về phía Thẩm Vân còn đang ngây người nói: “Số tiền này dì vay từ đâu thế?”
Thẩm Vân bị cô hỏi cúi đầu xuống, hơi xấu hổ và ngượng ngùng.
”
“Cháu à, cháu cứ cầm lấy tiền đi, số tiền này không phải là ăn trộm ăn cướp, số tiền này rất sạch sẽ, cứ xem như là dì đã nộp tiền phẫu thuật rồi, đến lúc đó dì sẽ tự mình trả cho chủ nợ, sẽ không có người tìm tới cháu đâu.
”
“Cháu không phải hỏi việc này.
” Kiều Khanh chau mày: “Cháu hỏi là dì vay tiền ở đâu ra thế.
”
“Mẹ ơi, mẹ mau nói đi.
Lẽ nào không phải là vay của họ hàng sao?” Lâm Tích Nhan thấy thế cũng trở nên lo lắng.
Thẩm Vân ấp a ấp úng một lúc mới sợ sệt nói: “Vay nặng lãi.
”
Lời của bà ấy vừa dứt, Lâm Tích Nhan ngay lập tức hoảng hốt.
Vẻ mặt của Kiều Khanh lại không hề có vẻ gì là ngạc nhiên, gật gật đầu.
“Vay tiền nặng lãi, dì không biết chuyện thường xảy ra hay sao? Đó là một phương thức vay tiền hút máu đấy, một khi đã dính tới thì muôn đời muôn kiếp sẽ không trở lại được.
Bọn họ không tìm được cháu, nhưng hai vợ chồng dì với Tích Nhan có còn muốn sống yên ổn những ngày tháng sau này hay không thế?”
“Dì… Dì cũng hết cách rồi.
” Thẩm Vân lại không kiềm chế được, nước mắt không ngừng tuôn ra như hạt ngọc bị đứt dây vậy.
“Bố của con bé mắc phải căn bệnh ung thư cần phải làm phẫu thuật gấp, nhà dì lại không có nhiều tiền như thế, họ hàng bạn bè thân thiết không có một ai bằng lòng cho nhà dì mượn tiền, dì không thể trơ mắt nhìn bố con bé chết được.
”
Kiều Khanh nhíu nhíu mày, cầm theo chiếc hộp đi ra bên ngoài, không cả thèm quay đầu lại nói: “Đi theo cháu.
”
Lâm Tích Nhan và Thẩm Vân nghe thấy thế, liền vội vội vàng vàng đi theo: “Khanh Khanh ơi, cậu định làm cái gì thế?”
Kiều Khanh quay ra nhìn Thẩm Vân: “Đến tìm người cho dì vay tiền.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook