Bạn Gái Toàn Năng Của Tổng Tài Bá Đạo
-
Chương 48: Khi Thực Hiện Phản Công
“Được rồi.
Em xem xem bởi vì một mình em mà làm lỡ dở bao nhiêu thời gian của mọi người rồi?”
Giọng điệu của Lương Mẫn giống như đang mỉa mai một tên hề càn quấy nhảy nhót vậy, sau đó liều chuyển sang chủ đề khác.
“Bây giờ chúng ta sẽ bước vào phần đầu tiên của buổi họp phụ huynh…”
Bởi vì vừa mới bắt đầu đã xảy ra sự việc như thế khiến cho Kiều Khanh và Hà Vãn Thanh trở thành trò cười cho cuộc họp phụ huynh.
Còn Tần Vịnh Mai và Kiều Niệm lại trở nên nổi bật.
Nhất là Kiều Niệm khi được gọi tên yêu cầu lên chia sẻ kinh nghiệm học tập, Tần Vịnh Mai càng nhận được vô số ánh mắt ngưỡng mộ và tán dương.
Các bậc phụ huynh ở xung quanh bắt đầu rầm rầm bắt chuyện với bà ta, có phụ huynh xin bà ta chỉ cách dạy dỗ con cái, thậm chí còn có phụ huynh ngỏ ý muốn kết thông gia.
Nhưng Tần Vịnh Mai đều coi thường bọn họ.
Đáp lại vài câu lấy lệ với những người này, ánh mắt lại dính chặt trêи người của Đào Nghệ.
Trong lòng bà ta nghĩ cậu chủ nhỏ nhà họ Lạc không hiểu chuyện, mẹ của cậu ta lại nhìn ra được sự giỏi giang của Niệm Niệm nhà bà ta, kiểu gì cũng có thể biết được ai mới là người càng có giá trị để kết giao.
Hễ nghĩ tới cô con gái nhà mình đem lại cho mình những sự vẻ vang này, ánh mắt nhìn về phía Kiều Niệm của bà ta lại càng yêu chiều hơn.
Khi buổi họp phụ huynh vừa mới kết thúc, Tần Vịnh Mai liền vội vội vàng vàng kéo theo Kiều Niệm đuổi theo Đào Nghệ đến bên ngoài cửa lớp.
“Bà Lạc, chào bà.
”
Bước chân của Đào Nghệ vừa dừng lại, giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng: “Xin chào, xin hỏi có chuyện gì hay sao?”
Trong lòng Tần Vịnh Mai nghĩ, Đào Nghệ với tư cách là một vị phu nhân hàng đầu, nhưng lại nói chuyện rất lễ độ và khách sáo với bà ta, không hề có chút kênh kiệu nào, quả đúng khiến cho bà ta phải nhìn bằng một con mắt khắc, đều là nhờ vào công lao của con gái bà ta.
“Là như thế này, bà Lạc à, bố của con bé Kiều Niệm Kiều Truy Văn và ông Lạc đều là những người trêи thị trường kinh doanh, trước kia hai nhà họ Lạc và họ Kiều cũng có nhiều lần hợp tác làm ăn.
Bây giờ bố của con bé muốn thành lập một thương hiệu mới, nếu như ông Lạc có thể giúp đỡ ông ấy thì nhà họ Kiều chúng tôi chắc chắn sẽ cảm kϊƈɦ vô cùng.
”
Hàng chân mày của Đào Nghệ bất giác chau lại: “Từ trước đến nay tôi không hề nhúng tay vào công việc làm ăn của Hoài An, nếu như cần đến việc đầu tư hoặc những việc khác bà có thể tới tìm thẳng ông ấy, nếu như có giá trị hợp tác, ông ấy có lẽ sẽ suy xét thôi.
”
Tần Vịnh Mai không ngờ rằng Đào Nghệ sẽ từ chối thẳng thừng bà ta liền sững người lại, vẫn tiếp tục cố thuyết phục: “Bà Lạc à, Truy Văn ông ấy…”
“Thành thật xin lỗi, tôi chỉ là một người phụ nữ, thực sự không thể nhúng tay vào công việc làm ăn của ông ấy được, tôi còn có việc, nếu như bà không còn việc quan trọng gì khác nữa thì tôi xin phép đi trước.
”
Nói xong bà ấy liền không để ý gì đến Tần Vịnh Mai nữa, quay người tìm kiếm bóng dáng của con trai mình.
Không ngạc nhiên khi nhìn thấy Lạc Thâm đang đứng cùng với hai mẹ con nhà Hà Vãn Thanh, bà ấy lắc lắc đầu mỉm cười rồi rảo bước đi về phía đó.
Gương mặt Tần Vịnh Mai tối sầm bé tiếng mắng chửi: “Đúng là giống hệt với mẹ nó, chỉ biết dựa vào nhan sắc, dùng đủ loại thủ đoạn thu hút đàn ông, bà Lạc còn không xem tôi ra gì lại có thể để con trai của bà ấy qua lại với loại người này hay sao?”
Kiều Niệm cắn cắn môi, che giấu đi sự khó chịu: “MẹMà à, chúng ta đi thôi.
”
“Chờ chút đã, mẹ phải đợi xem bọn họ sẽ xấu mặt ra sao.
”
Tần Vịnh Mai đứng im tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Kiều Khanh.
Sau khi Đào Nghệ đi tới trước mặt Hà Vãn Thanh và Kiều Khanh liền đưa tay ra vỗ nhẹ lên vai Lạc Thâm: “Lạc Thâm, con đang nói chuyện gì thế?”
Lạc Thâm quay đầu lại: “Mẹ, đây chính là cô gái mà mấy ngày nay con thường nhắc đến với mẹ đó, con người Khanh Khanh rất tốt.
”
Đào Nghệ mỉm cười gật gật đầu nhìn về phía Hà Vãn Thanh nói: “Con gái của bà rất xinh đẹp và vô cùng giỏi giang.
”
Hà Vãn Thanh vừa mới trải qua một buổi họp phụ huy khó quên, nghe thấy từ giỏi giang từ miệng Đào Nghệ chỉ nghĩ rằng đó là lười nói khách sáo mà thôi.
Gượng gạo mỉm cười: “Cảm ơn, bà quá khen rồi ha ha ha.
”
Đào Nghệ lắc lắc đầu: “Nếu như tôi đoán không nhầm thì bố của con bé là Kiều Truy Bác đúng chứ?”.
Em xem xem bởi vì một mình em mà làm lỡ dở bao nhiêu thời gian của mọi người rồi?”
Giọng điệu của Lương Mẫn giống như đang mỉa mai một tên hề càn quấy nhảy nhót vậy, sau đó liều chuyển sang chủ đề khác.
“Bây giờ chúng ta sẽ bước vào phần đầu tiên của buổi họp phụ huynh…”
Bởi vì vừa mới bắt đầu đã xảy ra sự việc như thế khiến cho Kiều Khanh và Hà Vãn Thanh trở thành trò cười cho cuộc họp phụ huynh.
Còn Tần Vịnh Mai và Kiều Niệm lại trở nên nổi bật.
Nhất là Kiều Niệm khi được gọi tên yêu cầu lên chia sẻ kinh nghiệm học tập, Tần Vịnh Mai càng nhận được vô số ánh mắt ngưỡng mộ và tán dương.
Các bậc phụ huynh ở xung quanh bắt đầu rầm rầm bắt chuyện với bà ta, có phụ huynh xin bà ta chỉ cách dạy dỗ con cái, thậm chí còn có phụ huynh ngỏ ý muốn kết thông gia.
Nhưng Tần Vịnh Mai đều coi thường bọn họ.
Đáp lại vài câu lấy lệ với những người này, ánh mắt lại dính chặt trêи người của Đào Nghệ.
Trong lòng bà ta nghĩ cậu chủ nhỏ nhà họ Lạc không hiểu chuyện, mẹ của cậu ta lại nhìn ra được sự giỏi giang của Niệm Niệm nhà bà ta, kiểu gì cũng có thể biết được ai mới là người càng có giá trị để kết giao.
Hễ nghĩ tới cô con gái nhà mình đem lại cho mình những sự vẻ vang này, ánh mắt nhìn về phía Kiều Niệm của bà ta lại càng yêu chiều hơn.
Khi buổi họp phụ huynh vừa mới kết thúc, Tần Vịnh Mai liền vội vội vàng vàng kéo theo Kiều Niệm đuổi theo Đào Nghệ đến bên ngoài cửa lớp.
“Bà Lạc, chào bà.
”
Bước chân của Đào Nghệ vừa dừng lại, giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng: “Xin chào, xin hỏi có chuyện gì hay sao?”
Trong lòng Tần Vịnh Mai nghĩ, Đào Nghệ với tư cách là một vị phu nhân hàng đầu, nhưng lại nói chuyện rất lễ độ và khách sáo với bà ta, không hề có chút kênh kiệu nào, quả đúng khiến cho bà ta phải nhìn bằng một con mắt khắc, đều là nhờ vào công lao của con gái bà ta.
“Là như thế này, bà Lạc à, bố của con bé Kiều Niệm Kiều Truy Văn và ông Lạc đều là những người trêи thị trường kinh doanh, trước kia hai nhà họ Lạc và họ Kiều cũng có nhiều lần hợp tác làm ăn.
Bây giờ bố của con bé muốn thành lập một thương hiệu mới, nếu như ông Lạc có thể giúp đỡ ông ấy thì nhà họ Kiều chúng tôi chắc chắn sẽ cảm kϊƈɦ vô cùng.
”
Hàng chân mày của Đào Nghệ bất giác chau lại: “Từ trước đến nay tôi không hề nhúng tay vào công việc làm ăn của Hoài An, nếu như cần đến việc đầu tư hoặc những việc khác bà có thể tới tìm thẳng ông ấy, nếu như có giá trị hợp tác, ông ấy có lẽ sẽ suy xét thôi.
”
Tần Vịnh Mai không ngờ rằng Đào Nghệ sẽ từ chối thẳng thừng bà ta liền sững người lại, vẫn tiếp tục cố thuyết phục: “Bà Lạc à, Truy Văn ông ấy…”
“Thành thật xin lỗi, tôi chỉ là một người phụ nữ, thực sự không thể nhúng tay vào công việc làm ăn của ông ấy được, tôi còn có việc, nếu như bà không còn việc quan trọng gì khác nữa thì tôi xin phép đi trước.
”
Nói xong bà ấy liền không để ý gì đến Tần Vịnh Mai nữa, quay người tìm kiếm bóng dáng của con trai mình.
Không ngạc nhiên khi nhìn thấy Lạc Thâm đang đứng cùng với hai mẹ con nhà Hà Vãn Thanh, bà ấy lắc lắc đầu mỉm cười rồi rảo bước đi về phía đó.
Gương mặt Tần Vịnh Mai tối sầm bé tiếng mắng chửi: “Đúng là giống hệt với mẹ nó, chỉ biết dựa vào nhan sắc, dùng đủ loại thủ đoạn thu hút đàn ông, bà Lạc còn không xem tôi ra gì lại có thể để con trai của bà ấy qua lại với loại người này hay sao?”
Kiều Niệm cắn cắn môi, che giấu đi sự khó chịu: “MẹMà à, chúng ta đi thôi.
”
“Chờ chút đã, mẹ phải đợi xem bọn họ sẽ xấu mặt ra sao.
”
Tần Vịnh Mai đứng im tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Kiều Khanh.
Sau khi Đào Nghệ đi tới trước mặt Hà Vãn Thanh và Kiều Khanh liền đưa tay ra vỗ nhẹ lên vai Lạc Thâm: “Lạc Thâm, con đang nói chuyện gì thế?”
Lạc Thâm quay đầu lại: “Mẹ, đây chính là cô gái mà mấy ngày nay con thường nhắc đến với mẹ đó, con người Khanh Khanh rất tốt.
”
Đào Nghệ mỉm cười gật gật đầu nhìn về phía Hà Vãn Thanh nói: “Con gái của bà rất xinh đẹp và vô cùng giỏi giang.
”
Hà Vãn Thanh vừa mới trải qua một buổi họp phụ huy khó quên, nghe thấy từ giỏi giang từ miệng Đào Nghệ chỉ nghĩ rằng đó là lười nói khách sáo mà thôi.
Gượng gạo mỉm cười: “Cảm ơn, bà quá khen rồi ha ha ha.
”
Đào Nghệ lắc lắc đầu: “Nếu như tôi đoán không nhầm thì bố của con bé là Kiều Truy Bác đúng chứ?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook